1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tình hình quân sự, chính trị, xã hội CHDCND Triều Tiên (Phần II)

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi blusunflower, 18/06/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. werty98

    werty98 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    17/06/2003
    Bài viết:
    8.168
    Đã được thích:
    5.564
    Cách dịch của ta cũng rất hay, cùng là Marshall nhưng hễ "phe ta" thì là nguyên soái, còn "phe địch" thì thành thống chế. Không biết học đâu ra nhỉ.
  2. farcry222

    farcry222 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2011
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    40
  3. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Chỉ là tin đồn thôi bồ tèo ạ. Kêu mấy tờ báo đó là lá cải cũng được, mà không kêu cũng chẳng trách họ tí gì cũng được vì bọn Triều nó giấu tiệt mọi thứ. Bất minh tất sinh tin đồn.

    Mà nếu có thật, đó cũng chẳng phải là quân đội đảo chính, mà là đảo chính quân đội.

    Nếu có thật, Jong Un tất phải giết cho được tướng Ri, bất chấp san phẳng cả căn cứ đó chứ vài ba chục chú là chuyện nhỏ.

    Còn nếu không thật, tướng Ri hiện giờ chắc chắn cũng bị đang quản thúc và sẽ chết sớm. Hôm trước nghe Un bảo là ông ta bệnh nặng lắm không đảm đương nhiệm vụ nên mới cho nghỉ mà. Bệnh thế thì không sống lâu được đâu.>:)
  4. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Cái sắc dân Hàn Quốc này nói láo đã đạt đến trình thầy Mỹ cũng phải nể sợ. Từ cái dạo chìm tàu với bị nó táng hộc máu mồm ở đảo mới lộ ra.
  5. Cuty1978

    Cuty1978 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2012
    Bài viết:
    690
    Đã được thích:
    1
  6. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Khả năng chính trị hạn chế của Triều Tiên, cộng với ngoại giao kém, tuyên truyền kém, uy tín, tầm vóc của chủ tịch Kim Nhật Thành ở miền Nam lại không được như ở miền Bắc, không huy động nổi một cuộc chiến tranh nhân dân ở miền Nam, và sự thiếu quyết tâm và thờ ơ với chính trị của người dân Nam Triều Tiên, khiến cho những phong trào đấu tranh, chống đối ở phía Nam Triều Tiên bị đàn áp và dẹp bỏ dễ dàng. Lực lượng của Bắc Triều Tiên cũng không có cách nào mon men, len lỏi, trà trộn vào được.

    Trước sự thất thế trong đấu tranh chính trị và võ lực ở Nam Triều Tiên, Kim Nhật Thành đã quyết định tấn công quy mô, tổng lực, toàn diện, dùng trận địa chiến rộng lớn, triệt để, nhằm thống nhất bán đảo Triều Tiên trước khi quân đội Hàn Quốc trở nên đủ mạnh và chế độ Lý Thừa Vãn trở nên vững nền. Triều Tiên muốn tấn công và chiến thắng thật nhanh trước khi các thế lực bên ngoài đổ quân vào bán đảo.

    Trong thời gian đầu năm 1950, quân đội Triều Tiên và quân đội Hàn Quốc tuần tra quanh khu vực vĩ tuyến 38 đã liên tục nảy sinh những xung đột quân sự, lúc thì quân Triều Tiên vượt ranh giới xâm phạm trước, khi thì quân Hàn Quốc nổ súng trước, vượt làn ranh vào trong lãnh thổ của Triều Tiên và bắn phá vào người Triều Tiên, gây ra nhiều cuộc chạm súng nảy lửa quanh vĩ tuyến 38.

    Năm 1950, Kim Nhật Thành bị Trung Quốc từ chối viện trợ và giúp đỡ Triều Tiên tiến hành những biện pháp quân sự để thống nhất Tổ quốc. Trung Quốc không muốn các quốc gia láng giềng của mình, trong đó có Triều Tiên, đủ mạnh mà chỉ muốn giữ cho họ đủ sống trong thoi thóp và vật vờ, phải dựa dẫm vào Trung Quốc, đồng thời muốn sử dụng họ làm một trái độn, một vành đai an ninh, phòng tuyến an toàn, làm một lá chắn để che chở cho Trung Quốc khỏi chủ nghĩa bành trướng quốc tế của Mỹ và phương Tây, bảo vệ an ninh quốc phòng cho Trung Quốc, giữ cho biên giới Trung Quốc được ổn định và giữ một khoảng cách an toàn đối với các thế lực tư bản Mỹ - Tây.

    Do không được Trung Quốc tán thành và ủng hộ, Kim Nhật Thành phải hướng về Liên Xô cầu viện. Báo Hồng Kông “Bưu điện Hoa Nam buổi sáng” ngày 25/7/2010 dẫn các hồ sơ lịch sử mới được bạch hóa ở Trung Quốc cho thấy ban đầu, chủ tịch Mao Trạch Đông đã phản đối quyết liệt kế hoạch tấn công Hàn Quốc của Bình Nhưỡng cho tới 6 tuần trước khi nổ ra cuộc Nam tiến, và Mao Trạch Đông chỉ thay đổi chính sách sau ý kiến của Stalin. Sau khi Stalin yêu cầu hỗ trợ, Mao Trạch Đông đã thay đổi quyết định và trở thành người ủng hộ cuộc chiến này.

    Mục đích của Stalin là muốn dùng các cảng không bao giờ bị đóng băng là Inchon và Pusan cho hải quân Liên Xô, thay thế cho việc mất cảng Đại Liên (Trung Quốc) mà quân đội Liên Xô đã kiểm soát trong tháng 8/1945. Hồi tháng 3/1949, Moscow và Bình Nhưỡng đã đồng ý xây dựng một tuyến đường sắt nối liền hai nước và vận chuyển hàng hóa qua hai cảng này. Phải đến cuối tháng 4/1950, Kim Nhật Thành mới cử một đặc phái viên hàng đầu đến Bắc Kinh để thông báo cho các nhà lãnh đạo Trung Quốc về kế hoạch tấn công Hàn Quốc. Mao phản đối mạnh mẽ cuộc chiến, nói rằng ông không thể giúp gì được, phải lo duy trì ổn định tình hình trong nước của Trung Quốc trước tiên, các đồng chí không nên đánh Hàn Quốc, mà chỉ nên "trường kỳ kháng chiến", "trường kỳ mai phục", "việc thống nhất là việc lâu dài, việc tương lai sau này", "cứ để con cháu chúng ta thống nhất, đó là việc mai sau, là việc của các thế hệ sau". Tuy nhiên, Mao cũng chấp thuận cho hàng ngàn người Triều Tiên phục vụ trong hàng ngũ Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc trở về phục vụ trong quân đội của Kim Nhật Thành.

    Theo đề nghị của Stalin, đích thân Kim Nhật Thành đến Bắc Kinh ngày 13/5/1950 để cố thuyết phục Mao Trạch Đông. Cuộc mật đàm gay gắt kéo dài đến tận đêm mà hai bên vẫn không đạt được thỏa thuận nào. Ngày sau đó, Stalin đã gửi cho Mao Trạch Đông một bức điện nói rằng vì những thay đổi trong trật tự quốc tế, giới lãnh đạo Liên Xô đã thông qua kế hoạch của Bắc Triều Tiên: “Vấn đề này phải được các đồng chí Triều Tiên và Trung Quốc giải quyết. Các đồng chí Triều Tiên sẽ đưa cho ông một thông báo chi tiết về các cuộc trao đổi của họ với chúng tôi”.

    Sau khi được Liên Xô và Trung Quốc đồng thuận hậu thuẫn, Kim Nhật Thành và quân đội Triều Tiên tiến hành cuộc "Chiến tranh Giải phóng Tổ quốc", nhằm mục đích thống nhất bán đảo Triều Tiên, hợp nhất hai quốc gia.

    Cuộc tấn công của quân đội Triều Tiên xảy ra vào sáng sớm ngày chủ nhật 25 tháng 6 năm 1950, họ đã vượt vĩ tuyến 38 và được hậu thuẫn bởi một trận địa pháo bắn phá dữ dội vào phía trước. Được trang bị tốt với gần 15 vạn quân và 240 xe tăng bao gồm 150 xe tăng T-34 do Liên Xô chế tạo, quân đội Triều Tiên bắt đầu cuộc chiến với khoảng 180 máy bay, gồm có 40 máy bay tiêm kích YAK và 70 máy bay ném bom.

    Riêng hải quân của họ thì trang bị rất kém so với hải quân Mỹ gần đó. Điểm yếu trầm trọng nhất của Triều Tiên là thiếu một hệ thống tiếp vận đáng tin cậy để di chuyển đồ tiếp liệu về miền Nam khi quân đội của họ càng tiến sâu vào lãnh thổ địch.

    Lực lượng tự vệ của Hàn Quốc yếu hơn rất nhiều, cả về tinh thần chiến đấu lẫn khả năng tác chiến nếu đem so với quân thiện chiến Triều Tiên, do đa số lính Hàn Quốc đều là tân binh mới nhập ngũ, quân đội vừa mới được chính quyền mới xây dựng không bao lâu. Trong khi quân đội Triều Tiên là một quân đội nhà nghề đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu trực diện với quân Quan Đông của Nhật, với những chiến binh từng phục vụ trong hàng ngũ Tân Tứ quân, Bát Lộ quân của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, tham chiến chống lại phát xít Nhật, quân Tưởng và quân phiệt, với những sĩ quan cao cấp chuyên nghiệp từng phục vụ trong Hồng quân Công - Nông của Trung Quốc và Hồng quân Liên Xô.

    Quân đội Hàn Quốc có khoảng 5 vạn nhưng lúc đó chỉ gồm các vũ khí hạng nhẹ mà Mỹ đã bỏ không dùng từ sau Thế chiến 2. Quân Hàn Quốc không có xe tăng và rất thiếu xe thiết giáp và pháo binh, họ cũng không có máy bay tiêm kích và vũ khí chống tăng.

    Cuộc tấn công được Kim Nhật Thành và đồng sự hoạch định tốt với khoảng 15 vạn quân tinh nhuệ và đã đạt được những thành công chớp nhoáng và bất ngờ. Triều Tiên tiến quân theo chiến lược tốc chiến tốc thắng, đánh mau đánh mạnh, với khí thế "sấm sét", đã tấn công bất thần vào một số điểm trọng yếu như Kaesong, Chuncheon, Uijeongbu và Ongjin.

    Trong mấy ngày đầu giao chiến, lực lượng Hàn Quốc bị thua sút về quân số, kỹ năng chiến đấu, và vũ khí, thua vừa số lượng vừa chất lượng, quân lực Triều Tiên vừa đông hơn gấp 3 lần vừa có kỹ năng tác chiến cao hơn nhiều. Đa số quân lính Hàn Quốc là tân binh, chưa kinh qua thực chiến và thậm chí chưa được tập luyện gì nhiều trong thao trường. Các sĩ quan mới toanh còn rất trẻ thì chưa có nhiều thời gian nghiên cứu, học hành, cũng như chưa tốt nghiệp học viện quân sự nào. Lúc này Mỹ cũng đã rút quân từ năm 1950, vì không nghĩ Bắc Triều Tiên dám ngang nhiên bất chấp tất cả mà dám tấn công tổng lực vào Hàn Quốc, bất chấp Liên Hiệp Quốc.

    Quân binh Hàn Quốc cũng không có chính nghĩa rõ ràng và thường mơ hồ về lòng trung thành với chính thể họ Lý, không có tâm tình chiến đấu, đào ngũ bỏ trốn, tháo chạy toàn bộ, hoặc đào ngũ hàng loạt sang phía Triều Tiên. Khi cuộc tấn công trên bộ tiếp tục, không quân Triều Tiên tiến hành oanh tạc phi trường Kimpo gần Hán Thành (Seoul). Các lực lượng Triều Tiên chiếm được thủ đô Hán Thành trưa ngày 28 tháng 6.

    Tuy nhiên, niềm hy vọng của quần chúng Triều Tiên về việc chính phủ Lý Thừa Vãn đầu hàng vô điều kiện, sự giải tán quân đội bệ rạc Hàn Quốc, và sự thống nhất bán đảo, hòa bình lập lại, Triều Tiên không còn tiếng súng, không còn đổ máu tan thành mây khói khi liên quân LHQ do Mỹ cầm đầu can thiệp vào cuộc chiến.

    Sang tháng 7, Hoa Kỳ dưới ngọn cờ Liên Hiệp Quốc nhảy vào cuộc chiến và đẩy lui các lực lượng Bắc Triều Tiên. Kim Nhật Thành khiếp sợ khi chứng kiến sức mạnh tàn phá hủy diệt ghê gớm của không quân Mỹ mà Bắc Triều Tiên không có cách nào ngăn chặn được. Nhà lãnh đạo này gửi một bức điện tới Stalin, xin được hỗ trợ quân sự mà nếu không từ Liên Xô được thì cũng từ các quốc gia đồng minh khác của Liên Xô.

    Không muốn gửi quân và đối mặt với nguy cơ gây chiến cùng Mỹ, Stalin gửi một bức điện cho Mao Trạch Đông: “Theo tình hình hiện nay, nếu Trung Quốc có thể hỗ trợ quân sự cho Bắc Triều Tiên thì 5-6 sư đoàn sẽ là ổn thỏa để tiến tới vĩ tuyến 38. Vai trò của họ sẽ là quân tình nguyện và dĩ nhiên, họ nằm dưới sự chỉ huy của Trung Quốc”. Ngày 1/10/1950, Mao Trạch Đông tổ chức một cuộc họp khẩn Ban Bí thư Trung ương Đảng, bao gồm Chu Đức, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai. “Các ý kiến chia rẽ, nhưng với sự ủng hộ của Chu Ân Lai, quyết định cử quân của Mao Trạch Đông đã thắng”. Được chọn làm chỉ huy quân Chí nguyện Trung Quốc tham gia cuộc chiến “Kháng Mỹ viện Triều”, Bành Đức Hoài tham dự một cuộc họp khác tại Trung Nam Hải vào ngày 4/10/1950. Viên tướng này kể lại: “Bầu không khí rất không bình thường. Sự khác biệt trong các ý kiến là rất lớn. Tôi không thể đưa ra một ý kiến nào”. Ngày 19/10/1950, quân Chí nguyện vượt sông Áp Lục và ngày 25/10 cùng năm, họ đụng độ với các lực lượng LHQ do Mỹ đứng đầu.

    Quân đội Trung Quốc tham gia chiến tranh Triều Tiên được gọi là “quân Chí nguyện” để tránh một cuộc chiến chính thức với Mỹ. Họ đã có những thành công đáng kể trước đối thủ được trang bị tốt nhất và có công nghệ cao nhất thế giới. Đến Giáng sinh năm 1950, quân Trung Quốc đã có thể chiếm lại phần lớn vùng lãnh thổ mà quân đội Bắc Triều Tiên bị đẩy lùi trước đó. Quân đội Trung Quốc đánh chiếm Bình Nhưỡng từ tay Mỹ vào ngày 4/1/1951 nhưng bị đánh bật một lần nữa trong tháng 3. Đến tháng 6, hai bên rơi vào thế giằng co dọc vĩ tuyến 38. Phải mất 2 năm để đạt được thỏa thuận ngừng bắn.

    Để chống lại sức mạnh áp đảo của không quân Mỹ, Stalin buộc phải gửi hàng trăm máy bay chiến đấu MiG. Không quân Liên Xô đào tạo các phi công Trung Quốc hoặc dùng phi công của mình mặc quân phục Trung Quốc và nói tiếng Trung để vẫn giả vờ rằng Liên Xô không can thiệp và tránh xung đột trực tiếp với Mỹ.

    Trong thời kỳ nắm quyền, chế độ Lý Thừa Vãn cũng có một nét giống chế độ Diệm là dùng lý do chống Cộng để đàn áp đối lập dù đó là những người đã từng cùng với ông kháng chiến chống đế quốc Nhật như Kim Ku, Yo Woon Young.

    [​IMG]Lý Tổng thống có vài điểm khác căn bản với ông Diệm là ông đã đổi từ gốc đạo Phật qua đạo Tin Lành, chẳng những không hợp tác mà còn tham gia kháng chiến vừa chống Nhật vừa chống chế độ quân chủ của dòng họ Yi và bị đi tù 6 năm, và khi bị dân chúng, sinh viên phản đối chế độ độc tài tham nhũng, ông từ chức và bỏ nước ra đi sống đời lưu vong ở Hawai. Là vị lãnh tụ một quốc gia đứng đầu sóng ngọn gió đối đầu với Triều Tiên và Trung Quốc, Lý Tổng thống dẫu độc tài tham nhũng bao nhiêu vẫn được người Mỹ bênh vực đến giờ phút chót như Tổng thống Thiệu của Việt Nam.


    Ông đã được một máy bay của CIA Mỹ đưa ông ra khỏi nước một ngày cuối tháng 4 năm 1960 (trước ông Thiệu đúng 15 năm) khi lực lượng biểu tình chống đối sắp tràn lên Blue House để bắt ông xử tội độc tài và tham nhũng (Thứ trưởng Tài chính của ông, Kim Yong Kap, tiết lộ Lý Tổng Thống đã tham nhũng 20 triệu Mỹ kim). Điểm đặc biệt của Nam Hàn là sau kinh nghiệm đổ vỡ với Lý Thừa Vãn, những chính phủ quân nhân tiếp theo đã chẳng những không làm cho đồng minh Mỹ “tháo chạy” mà ngược lại, trong chuyến công du ngày 11/11/2010 mới đây, TT Obama đã tuyên bố tại thủ đô Seoul rằng sau gần 60 năm hợp tác: “nước Mỹ sẽ không bao giờ từ bỏ trách nhiệm bảo vệ an ninh cho Nam Hàn.” (“the U.S. ‘will never waver’ in its commitment to South Korea's security”)
  7. suhomang

    suhomang Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/05/2012
    Bài viết:
    15.659
    Đã được thích:
    1.839
    sao toàn tin lặp lại thế , các bác không chịu đọc bài hay sao ấy nhỉ . loãng hết topic mất đề nghị mod xóa các bài trùng hộ một chút nhá ^:)^
  8. Cuty1978

    Cuty1978 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2012
    Bài viết:
    690
    Đã được thích:
    1
  9. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Lý Thừa Vãn sống lưu vong ở Mỹ, cơm thừa canh cặn quá lâu. Nói tiếng Hàn giọng còn lơ lớ. Chẳng ai ở Hàn biết hắn ta là ai.

    Để leo lên quyền lực, nhanh nhất là dùng bạo lực, hắn thanh toán trừ khử các phe phái khác, kể cả phe thân Mỹ quá tàn bạo.

    Chính Mỹ cũng phát hoảng không dám trang bị vũ khí hạng nặng cho Vãn, chỉ sợ hắn giết sạch dân Hàn.
    Hậu quả, quân Triều Tiên đánh Vãn khá dễ dàng.

    Chẳng phải mỗi mình Vãn, Hàn Quốc có 1 chùm độc tài con nuôi của Mẽo, toàn những thằng khét tiếng: Pak Chung Hi, Chun-do-Hoan.

    Đám Ngẹo giờ chả dám đọc tên mấy thằng đó đâu. Đọc thì sủa gâu gâu dân chủ thế éo nào được.
  10. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Cái đoạn Lý Thừa Vãn từ chức và ra đi thì lại càng không phải. Con rối đặt lên ghế, hết thời thì phải xuống. Vãn khác Diệm ở chỗ ngoan ngoãn nên giữ được cái mạng.

    Thế thôi!

Chia sẻ trang này