1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

...đi qua hoa cúc...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi peacefulsea, 16/09/2010.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ThuCuc89

    ThuCuc89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2011
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    5


    Thực lòng là em vẫn chờ những bài viết của anh; vậy mà lâu rồi mới lại thấy....
    Em đã định out đấy, nào ngờ thấy topic của anh hiện ra....
    Em vào ngay, đọc và rất vui vì 9,5/10 là điểm của riêng em dành cho nó....[:D]
  2. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Giá mà đêm qua đừng mưa như thế … chắc sẽ không đạp xe và hân hoan giữa những nỗi buồn … đêm thong dong và mưa cũng thong dong trên tóc … tóc bay… nhẹ nhàng,dịu dàng với gió… đại lộ lấp lánh sắc màu, lấp lánh những ánh đèn phía khuya… Lâu lắm mới đạp xe như thế ,đẻ thấy mình rất khác,rất khác… khác như không phải bản thân mình
    Mỗi nỗi buồn lại có một cách để thưởng thức một dư vị riêng và khi bất chợt nhận ra nó ,phải chăng đó cũng là một niềm vui nho nhỏ…
    Trong nỗi buồn có niềm vui,trong niềm vui lại thấy nỗi buồn lẩn trốn đâu đó … Chẳng có điều gì là tuyệt đối cả …và tình yêu thì cũng như thế…
    Phố thơm mát vị mưa…
    Đêm nồng nàn với gió và nỗi buồn trong vắt cứ vang lên như tiếng dương cầm… còn mình lại say đắm ,cứ mãi say đắm với hoài niệm và nỗi cô đơn…
    Bỗng thấy cồn cào những tiếng thở dài,cồn cào những ánh đèn hiu hắt về đêm _trải như muôn trùng nỗi nhớ…
    Mưa bay lá đổ … còn tuổi nào cho em…
    Mình nhớ quá ,rất nhớ… nhưng thậm chí còn không biết nhớ điều gì … Có thể là tất cả… nhớ cây hoa sữa trước cửa nhà ,nhớ bầu trời của riêng mình trong ngõ nhỏ, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn lại thấy ô cửa sổ mùa đông hé mở ,cô bé nhà bên chụm môi thổi bong bóng bảy màu,rồi hoa giấy lại vương đầy lối đi ,vương trên đôi chân bé nhỏ…
    Nhớ một nụ cười, một nụ cười của ai đó cứ vang mãi ,vang mãi trong tim, không tài nào quên được ,không tài nào quên đi được…
    Cuộc đời là những nốt trầm mà khi gõ một phím đàn suy tư thì mọi thứ đều vang lên và đứt đoạn… đứt nhiều như thế thì làm sao mà nối được ? sợi chỉ mong manh quá rồi…
    Cảm ơn một nốt trầm sâu lắng…
    Ơ hay, một nụ cười… sao còn chưa tới?
    Tóc gió thôi bay … nhạc Trịnh buồn quá … mình là ai ? là ai trong thế giới này …
    Hôm nay phải đi về đâu nhi? và cả ngày mai nữa ??….
    “Đêm _thấy ta _là thác đổ “
    ----
    Cảm ơn Thu Cúc em đã chia sẻ cùng anh.. Chúc em một ngày tốt lành
  3. ThuCuc89

    ThuCuc89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2011
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    5

    Cảm ơn anh về lời chúc rõ ràng, trong sáng!
    Về hai bài gần đây nhất của anh, em thấy thú vị hơn nhiều đấy!

    Phần lớn những bài viết của anh là dạng tùy bút. Anh có thể dành thời gian, hướng ngòi bút vào những vấn đề cụ thế, hằng ngày được không? Em phải hỏi anh thế vì nếu câu trả lời của anh là "Không thể!' thì em cũng không lấy làm ngạc nhiên và hoàn toàn có thể hiểu được![:D]

    Em lấy ví dụ nhá.... Như là vấn đề "Ý nghĩa cuộc sống?", vấn đề "sự đói nghèo", vấn đề "lòng tự trọng dân tộc Việt"....[:D]

  4. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    [FONT=&quot]H tỉnh dậy khi cửa sổ ánh lên thứ ánh sáng mờ đục. Không khí pha loãng chút hơi lạnh của cơn mưa dầm đêm trước và những âm thanh lục đục thấm qua những bức tường ẩm bụi từ phía công trình bên cạnh. Trời sáng trắng, mọi thứ trong căn phòng bất động. H với tay tắt đồng hồ báo thức khi nó chưa điểm…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Nhìn qua ô cửa sổ ẩm bụi, phố vắng đi một chút người. Hơi rụt rè, rồi cũng thấm mình vào cơn mưa nhân tạo từ vòi sen trong nhà tắm, rũ bỏ tất cả những gì giấc mơ đêm trước còn vương lại trên da thịt và trong nghĩ suy đờ đẫn. Con mèo vẫn nằm xếp chân lặng im nơi cửa vào tựa như canh chừng… Phủ lên cơ thể và tâm trí một lớp vỏ bọc giả tạo, H mang cái balo vẫn chưa hề được mở từ đêm trước, với người khác có lẽ sẽ nặng, H chắc cũng quen…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Con đường đi làm mỗi ngày vẫn không thay đổi gì, nhiều đèn đỏ và thi thoảng đèn xanh. Mọi thứ đôi lúc thông suốt tựa như cái nhìn xuyên qua các ô cửa kính của các hiệu thời trang bên đường. Người ta vẫn không mấy nhìn nhau khi dừng lại ở các ngã tư. Nắng trông vàng hơn, nhiệt độ cũng tăng dần và bóng người ngắn lại…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Công ty vẫn vậy, vẫn những chiếc bàn vuông vức đứng yên và những chiếc ghế có chân đôi khi di động, có khi từ phòng này qua phòng khác. Vẫn những gương mặt thân thuộc cùng với những nghĩ suy theo những lối mòn riêng biệt. Công việc vẫn trôi theo tiếng ngón tay lách tách trên keyboard và thi thoảng là vài câu chuyện vô thưởng vô phạt. Ai cũng có suy nghĩ riêng, tựa như cái sự thật sau lớp vỏ bọc dày hay mỏng của mỗi người, H thì thích cách suy nghĩ giản đơn nên chuyện người đời qua mắt H thường rất khác, chúng dường như chỉ được nhìn nhận dưới dạng thông tin mà không hề có chút cảm xúc thương ghét nào, điều đó chưa hẳn là tốt, chỉ là ít ra hắn vẫn còn cảm thấy được chút công bằng với mọi người…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Ánh sáng lọt qua những kẽ nhỏ của tấm mành tre yếu ớt, thi thoảng sáng bừng lên không gian lúc những ngọn gió lướt qua. Sau giờ cơm H đứng ngoài hiên một mình, nghe mưa về trong những cơn gió đến từ xa xăm bên kia thành phố, thảng hoặc chút nhức nhối cũ kỹ và quen thuộc trong khi giấc nghỉ trưa vẫn được mọi người máng tạm bợ lên những chiếc ghế xoay tròn…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Phố ngày mưa, ướt át và bóng bẩy, người và mưa chen nhau trên những góc đường. Mưa chỉ rơi về mặt đất, còn mỗi người tựa như đang dự cuộc chạy đua với vô vàn đích đến khác nhau, đều hối hả… Mưa phai cả sắc chiều, chỉ thấy cảm giác khi mưa chạm vào là quen thuộc, cảm giác từng giọt mưa vỡ, từng mạch máu li ty cũng vỡ…[/FONT]
    [FONT=&quot]“Ngày xưa có người thích mưa rơi[/FONT]
    [FONT=&quot]Nên ta nhiều lần ướt áo…”

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Tự nhiên nhớ ra ai đó đã từng viết ra như thế. Dù sao H cũng thích mưa dù với H mưa không tốt…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Bãi xe trung tâm thương mại cuối tuần đông đúc và chật chội, vài chiếc để ngược chiều tạo nên điều gì đó xáo trộn và lẻ loi. Tiệm bánh nơi cửa vào vừa cho ra lò mẻ bánh mới. Mùi vị lạ lẫm nhanh chóng tan ra khi trời lộng gió. Hơi máy điều hòa từ trên cao lặng lẽ phủ lên mọi thứ làm đôi khi cảm thấy rờn rợn như ở chỗ không người. Những thứ hàng hóa luôn để trên những kệ thẳng tắp, nhiều màu. Những con người đẹp đẽ vẫn qua lại giữa các khoản không gian lạnh toát. Tiếng nhạc xập xình, những bài hát k ăn nhập gì với nhau có khi hoàn toàn trái ngược phát ra từ các quầy hàng vẫn tan vào nhau như hơi thở, hối hả và vô tình…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Công việc kết thúc khi nắng đã tắt từ lâu lắm, dù vậy trong khoản không bao bọc bởi kim loại và ánh sáng, giờ giấc tự nhiên trở nên vô nghĩa…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Phố đêm luôn hào nhoáng và sặc sỡ với muôn vàn ánh sáng của con người, như cuộc sống luôn không ngừng chảy, mặc kệ đích đến là gì, trắng đen và phải trái…[/FONT]
    [FONT=&quot]H chạy xe lơ ngơ một mình, mặc kệ nghĩ suy lạc đi đâu mất trên con đường về nhà, lớn rồi nhỏ, ẩm ướt và chật chội người…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]H về nhà với bóng tối vô biên, như cuộc sống mỗi ngày cố tình bày trò trêu chọc. Mọi thứ vẫn như lúc sáng, không chút xê dịch. Cánh cửa sắt cũ vẫn nặng như những ngày hôm trước, con mèo vẫn hay ngồi lặng im một mình bên ô cửa sổ ẩm bụi, căn nhà vẫn chật chội những khoản không trống rỗng và đen đặc, công trình bên cạnh vẫn rơi vãi vô số gạch đá, xà bần, sắt thép sang mảng sân nhỏ bên hông, những deadline vẫn cứ nối nhau mà dài ra…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Để đôi giày ngủ yên nơi góc cửa, H thả những bước chân trần lặng lẽ trên từng bậc thang đỏ và tối. Cái cầu thang đỏ vẫn lạnh, như cả ngàn năm không có ai đặt chân lên. Mỗi ngày H đều đi trên cầu thang đó, lên và xuống, xuống và lên, rũ bỏ mọi thứ của một ngày trên những bậc thang cứ cao dần cao dần, sau những bước chân nặng trĩu với con mèo cứ lẩn quẩn bên dưới… Ngày ở nhà bây giờ mới bắt đầu, những công việc bình thường, tắm rửa, giặt giũ, lau dọn...

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Căn phòng nhỏ sáng đèn muộn màng giữa bóng tối của những ô cửa khép. Bản vọng cổ xưa cũ vang vọng giữa những mảng tường vôi nứt nẻ từ cái laptop vẫn nhấp nháy những thông số cần phê duyệt. H nằm lặng yên trên tấm nệm lâu năm đã trở nên khá mỏng, ánh mắt chạy loanh quanh những cánh quạt trần đứng yên ám bụi. Chỉ là khi cảm giác chông chênh đi qua tháng năm là thật, liệu có bao giờ tự hỏi bản thân rằng có thực đã cảm thấy mệt mỏi hay chưa…

    Đã hứa sẽ cố thêm vài chục năm nữa, mà nhiều khi cũng chẳng biết sức lực lấy đâu ra… Thôi kệ đi nhỉ, không muốn nghĩ, vì tất cả cũng chẳng là gì cả…

    [/FONT]
    [FONT=&quot]Đêm tan…[/FONT]
    [FONT=&quot]Lòng người cũng tan…[/FONT]
    [FONT=&quot]Con mèo vẫn ngồi lặng yên một mình bên ô cửa tối, ánh nhìn vẫn xa xôi cùng với nghĩ suy không ai biết...[/FONT]
  5. GWENDOLINES

    GWENDOLINES Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/02/2010
    Bài viết:
    1.003
    Đã được thích:
    0

    ối giời ôi .......
  6. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Sáng dậy mây thấp trên đầu, mưa nghiêng trên phố, người và người vẫn không ngừng nghỉ chen chúc trên những ngả đường. Cảm giác như ngày hôm qua còn ở lại, chỉ là mọi thứ đã lệch đi một chút, thời gian cứ dần dần lệch đi, cuộc sống cũng lệch đi…

    Tồn tại mỗi ngày trong một không gian giới hạn bởi kính và kim loại, được sấy khô bởi máy điều hòa khiến người ta mất hết cảm giác với mọi thứ, tất cả dường như được biểu hiện và cảm nhận bằng những thông số cơ bản vô cảm.

    Trời mưa nên cảm giác cứ mập mờ, quá nhiều thứ trôi qua nên nhiều khi cũng chẳng biết mình đang đánh mất điều gì.
    Đứng một mình ở tầng cao nghe gió đổi chiều nghiêng và cảm giác bình yên trôi qua kẽ tay như gió. Đôi khi chỉ mong nghĩ suy trở thành cảm giác, chỉ là gió cũng chẳng đủ lớn để ôm gọn vòng tay…

    Mùa này phố mưa nhiều, mưa như ai khóc, vỡ òa rồi loang khắp phố. Mưa khiến cảm giác phố lạnh như mùa đông. Ta không biết và mùa đông không biết, cơn mưa ngoài kia cũng không biết…

    Có ai về trên con đường hoa rơi trong mưa, nhẹ tênh và yên ả. Mưa rơi ướt vai áo, ướt lối về, ướt cả nghĩ suy. Tháng ngày cứ thả bước dài trên phố mưa qua để ngày sau mưa vô tình trở gió…

    Đêm về ngược chiều mùa khắc khoải. Khi mọi thứ về trong bóng tối của cơn mưa mờ nhạt, những điều xưa cũ theo mưa rơi nhòe góc phố, cả nghĩ suy cũng phai màu… Người không chờ đợi điều gì trong tiếng mưa ấp ủ. Khẽ co mình trong chăn ấm, chuyện trò và tin nhắn chớp sáng trên màn hình điện thoại, bỏ mặc ngoài kia cuộc sống vẫn trôi qua sặc sỡ và ầm ĩ…

    Con mèo vẫn thích ngồi bên cửa sổ lắng nghe đêm một mình nghĩ suy về hơi ấm…
    Ngày cạn…
    Lòng người cũng cạn…
    Ai biết ai đang đợi chờ gì…
  7. ThuCuc89

    ThuCuc89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/02/2011
    Bài viết:
    364
    Đã được thích:
    5


    Sáng dậy, thấy mây thấp trên đầu, mưa nghiêng trên phố, người và người vẫn không ngừng nghỉ chen chúc trên những ngả đường. Cảm giác như ngày hôm qua vẫn còn ở lại, chỉ là mọi thứ đã lệch đi một chút, thời gian cứ như dần dần lệch đi, cuộc sống cũng lệch đi….

    Tồn tại hằng ngày trong một không gian giới hạn bởi kính và kim loại, được sấy khô bởi máy điều hòa khiến người ta như mất hết cảm giác với mọi thứ, tất cả dường như được biểu hiện và cảm nhận chỉ bằng những thông số cơ bản vô cảm.

    Trời mưa nên cảm giác cứ mập mờ.... Quá nhiều thứ trôi qua nên nhiều khi cũng chẳng biết mình đang đánh mất điều gì....
    Đứng một mình ở tầng cao nghe gió đổi chiều nghiêng và cảm giác bình yên trôi qua kẽ tay như gió. Đôi khi chỉ mong nghĩ suy trở thành cảm giác, chỉ là gió thôi mà cũng chẳng đủ lớn để ôm gọn vòng tay….

    Mùa này phố mưa nhiều. Mưa như ai khóc, vỡ òa rồi loang khắp phố. Mưa khiến cảm giác phố lạnh như mùa đông. Ta không biết và mùa đông không biết, cơn mưa ngoài kia cũng không biết nữa….

    Có ai về trên con đường hoa rơi trong mưa, nhẹ tênh và yên ả. Mưa rơi ướt vai áo, ướt lối về, ướt cả nghĩ suy. Tháng ngày cứ thả bước dài trên phố mưa qua, để rồi ngày sau mưa vô tình trở gió….

    Đêm về ngược chiều mùa khắc khoải. Khi mọi thứ về trong bóng tối của cơn mưa mờ nhạt, những điều xưa cũ theo mưa rơi nhòe góc phố, cả nghĩ suy cũng phai màu…. Người không chờ đợi điều gì trong tiếng mưa ấp ủ. Khẽ co mình trong chăn ấm, chuyện trò và tin nhắn chớp sáng trên màn hình điện thoại, bỏ mặc ngoài kia cuộc sống vẫn trôi qua sặc sỡ và ầm ĩ….

    Con mèo vẫn thích ngồi bên cửa sổ lắng nghe đêm một mình nghĩ suy về hơi ấm….
    Ngày cạn….
    Lòng người cũng cạn….
    Ai biết ai đang đợi chờ gì….



    9,5/10 bị trừ 0,5/10 do sử dụng lại nhiều hình ảnh, mo- tip đã cũ mòn, còn 9/10 và vẫn đạt điểm giỏi ![:D]



    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    9,2/10 cho sự đầu tư thồi gian lớn hơn....[:D]
  8. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    "Một chiêc trâm cỏ thi
    Cuối cùng như đã gẫy
    Lòng không gợn sóng gì
    Có bão về dưới đáy..."

    ...
    Ngồi chờ hoàng hôn tới. Trong ánh sáng lắt lay của một ngày, ru tàn phai đến _ từ phía bên kia chân trời...

    Chiều vàng những bước chân và xanh xao phố vắng.Hoa hồng đỏ ai mang đến, lặng im trong phòng. Không cười. Không hát. Lối cầu thang quên bước chân, mọi thứ hanh hao buồn.

    Cafe chiều thứ bảy mưa rơi... đắng như khi em mời. Hoàng hôn chiều thứ bảy mưa rơi... hóa như vai em gầy...

    Đôi lúc, nhìn lại mình trong ngơ ngẩn, trong ánh mắt vô hồn. Những bàn tay chẳng còn cảm được nắng rơi trên lối về, trên những ngày thênh thang chỉ có mình và phố cũ...

    Đã yêu nơi này bao lâu rồi? Yêu những hàng cây và ngõ vắng.Yêu tiếng guitar rớt xuống chân chiều. Yêu những bài hát mà mỗi ban mai sang lại có thể ngồi nghe trong dịu dàng xa vắng...

    Bỗng chợt...
    Thèm một hơi ấm bàn tay chỉ để biết ... mình _đang _sống...
    ...
    ...
    Tạ từ đêm, tạ từ những phút lặng yên. Tạ từ những vết xước trong hồn, những niềm đau của khoảng trời thương nhớ...

    Vĩnh biệt hoàng hôn
    ...

    Vĩnh biệt những mong chờ của một đời thanh thản... ta ở lại?... còn mưa? mãi mãi không quay về ...
    ...

    "Những hẹn hò từ nay khép lại
    thân nhẹ nhàng như mây
    ...

    đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
    như một... lời chia tay..."
  9. peacefulsea

    peacefulsea Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/03/2009
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Thành phố không mùa đông, tay anh lạnh những nỗi buồn Thành phố không mùa đông, sương mù giăng nhiều như mây trắng

    Thành phố không mùa đông, chỉ còn đêm lấp lánh những khoảng trời, có sao mai đầu non và sao hôm mỗi tối… có trăng xưa mùa sen và hoa sữa dịu ngát hương trầm

    Giọt mưa nào là bài hát thật trong, mang nỗi nhớ trở về ngủ vùi bên tim ta năm tháng

    Giọt mưa nào là bài hát bình yên, cho đoản khúc dịu dàng trôi theo mùa hoa trắng

    Còn đâu là phím cầm chiều thật êm, để những cách xa chẳng thể làm lãng quên… hỏi một niềm vui đến có nhuộm hồng trái tim?…

    “Em ra đi nơi này vẫn thế
    Thành phố vẫn có những ước mơ
    Vẫn sống thiết tha
    Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi…
    vẫn xôn xao những nụ cười
    và mênh mang nỗi nhớ"

    Em và anh mỗi người một nửa cuộc đời

    Em và anh mỗi người một nửa bầu trời
    ...
  10. run_to_me

    run_to_me Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/05/2004
    Bài viết:
    71
    Đã được thích:
    0

    Tặng bạn Peacefulsea bài hát này nhé :)
    http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=JJPiZwEv4J

    Mình không biết up lên, bạn tạm nghe theo link nhé.


    Tôi đã yêu em bao ngày nắng
    Tôi đã yêu em bao ngày mưa
    yêu em bên đời lặng lẽ...

    Tôi đã đưa em qua nhiều phố
    những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ
    yêu em trái tim thật thà

    Yêu đầy mùa nắng mùa mưa
    Yêu trong nỗi vui đợi chờ
    đâu ngờ tình như lá úa
    khiến tôi chia lìa từng giấc mơ

    Tôi đã yêu em trong mùa gió
    khi lá cây khô bay đầy ngõ
    yêu em không cần vội vã

    Tôi đã yêu em như trẻ thơ
    đâu biết đôi khi có lìa xa
    yêu trong nỗi đau tình cờ....

Chia sẻ trang này