1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Chiến tranh thời Trung Cổ ở Châu Âu từ năm 500 -> 1500

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi hongsonvh, 19/10/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Người ta không rõ rằng khi nào lực lượng chính của quân Pháp xuất hiện tại Rouen, theo tính toán của các sử gia thì có khoảng 14.000 kị sỹ cũng đã hành quân về phía bắc. Vua Charles đã tới thành phố này vào ngày 12 và tổ chức một Hội nghị lớn. Để tạo một khoảng thời gian để ra quyết định và tổ chức một lực lượng lớn theo cách xử lý của ông, không chắc rằng lực lượng chính của Pháp được gửi tới Amiens vào trước ngày 14 hoặc 15. Bất kỳ lực lượng Pháp nào được gửi đi trước đó sẽ đụng độ với người Anh lúc này đang di chuyển về phía Nam Amiens; bất kỳ lực lượng Pháp nào được gửi đi sau đó sẽ không thể đến nổi Bapaume, hai mươi dặm về phía bắc của Amiens vào ngày 20 khi các tài liệu ghi lại rằng nó đã ở đó. Sự kiện này có nghĩa là đội quân chính của người Pháp có thể đã đến Amiens vào ngày 17 hoặc 18, bằng cách băng qua con đường quân Anh, vốn đã đi qua để tiến về thành phố Amiens một vài ngày trước đó.

    Từ Pont de Metz đến Boves, nơi Henry đã trải qua đêm của ngày 16 ở đó, chỉ là một cuộc hành quân ngắn khoảng chín hoặc mười dặm. Không rõ tại sao Henry V lại cho chậm tiến độ hành quân của mình lại vào thời điểm này. Cạn kiệt nguồn lương thực có thể được coi là một lý do, quân Anh vào lúc này đã cạn kiệt những nguồn thực phẩm mà họ đã mang theo từ Harfleur. Và dường như ngày càng trở nên rõ ràng rằng không có cơ hội nào để vượt qua sông Somme. Một nhân chứng trong quân đội Anh-một Cha tuyên úy, đã dự báo chiến lược của người Pháp một cách phiê
    ̀n muộn: “ Chúng tôi lúc này dự kiến rẵng không có điều gì khác xảy ra, ngoài việc sau khi sử dụng nốt số lương thực và thực phẩm dữ trữ trong tuần của chúng tôi và kẻ thù đầy xảo quyệt sẽ luôn ở phía trước và sẽ thiêu thổ hoàn toàn vùng nông thôn mà chúng tôi sẽ đi qua, và sẽ làm suy yếu chúng tôi bởi nạn đói và sẽ tiêu diệt chúng tôi-vốn lúc này còn lại rất ít người và đang phải đối mặt với nhiều nỗi mệt mỏi và đau yếu do thiếu thức ăn.”

    Tại Boves, Henry tìm cách thương lượng với quân Pháp đồn trú trong lâu đài. Để không đốt cháy thành phố vàvườn nho của họ, ông yêu cầu họ phải giao nộp bánh mì. Kết quả là ông đã nhận được tám giỏ bánh mỳ, mỗi giỏ cần hai người đàn ông để khiêng chúng-theo như một nguồn tin. Số lương thực này là rất cần thiết để duy trì sức khỏe của quân sỹ. Một thứ gì đó cũng được tìm thấy tại vùng Boves vốn rất trù phú này là rượu vang. Hậu quả của sự hào phóng trong việc phân phát chất rượu có cồn này cho người Anh-những người đang có những chiếc dạ dày trống rỗngcó thể sẽ tạo ra thảm họa về mặt kỷ luật ( mà đây có thể chính là ý định của người Pháp). Henry đã cấm các thường binh không được uống quá nhiều. Khi được hỏi lý do tại sao họ không được đổ đầy rượu vào những chiếc bụng chống rỗng của họ, ông trả lời rằng họ sẽ bị những chiếc bụng rỗng nhưng đầy rượu sẽ làm cho họ bị mất kiểm soát.

    Henry cố gắng làm tăng Tinh thần quân sỹ
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
    Giai thoại này nói về một bức thông điệp. Nguồn tài liệu của chúng tôichỉ gợi ý rằng tinh thần của người Anh đã xuống rất thấp vào lúc này. Càng hành quân ngược lên thượng nguồn sông Somme tức điểm đến-Calais lại càng trở nên xa vời, do không thể làm chủ mặt đất vốn là những đầm lầy nằm giữa họ, thậm chí là không đến được những vị trí của kẻ thù của họ-những người đang canh gác dày đặc ở những điểm vượt sông, chỉ tồn tại bằng cây quả và ở dọc đường đi và không có gì đảm bảo cho tương lai ngoại trừ cái chết hay bị bắt tù binh một cách nhục nhã bởi người Pháp sẽ làm cho nhiều người phải cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng một điều đáng ngạc nhiên không có tài liệu nào đề cập đến số binh lính Anh đào ngũ. Điều này có thể bởi vì Henryvẫn còn quản lý được người của mình một cách chặt trẽ, hoặc là họ lo sợ về sự trả thù của nông dân Pháp. Vị vua đã phản ứng với tình huống này bởi sự thấu hiển điển hình của ông ta trong việc nắm bắt tâm lý của binh lính.

    Ngày hôm sau ( ngày 17), ông quay lại phía bắc tới Corbic-một thị trấn nằm trên sông Somme. Có lẽ ông đã cố gắng để vượt qua con sông, nhưng dường như sau đó ông lại muốn có một trận chiến để nâng cao tinh thần của người của mình lên. Và ông đã đạt được điều này, khi quân Pháp đồn trú xông ra và có một cuộc giao tranh ngắn gọn. Một nguồn tin sau đó khẳng định rằng tại đây-John Bromley của nhà Bromley, thuộc đạo quân của Staffordshire, đã thể hiện một hành động cho thấy lòng dũng cảm tuyệt vời. Người bà con của ông ta là Sir Hugh Stafford, Lord của Bourchier-cũng là Hiệp sỹ cầm lá cờ của Guienne. Trong một cuộc tấn công quyết định của người Pháp, nó (lá cờ của Guienne ) đã bị giằng ra khỏi bàn tay của ông ta ( Sir Hugh Stafford). Nhưng JohnBromley đã lao vào hàng ngũ của đối phương và hạ gục tay binh sỹ người Pháp đã chiếm được nó và cướp lại được lá cờ. Trong những thế kỷ sau này hành động của ông ta là đáng nhận huy chương. Gia phả của gia đình của ông khẳng định rằng sau đó ông này được phép thêm vào tấm gia huy của Guienne một con báo vàng trên mặt đất đỏ, cho riêng mình ông ta. Câu chuyện này vẫn chưa được chứng minh là đã thực sự xảy ra- nó có thể cũng không nhiều hơn là một huyền thoại được gây dựng - nhưng nó là những gì đã xảy ra trong vô số các cuộc giao tranh nhỏ ở thời Trung cổ. Nhưng việc khai thác lòng dũng cảm này thường là đủ để nâng cao tinh thần và lòng cam đảm của binh sỹ Anh về thế thượng phong của họ khi phải chiến đấu đối mặt với kẻ thù.

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Có thêm những giải thích về những di chuyển của Henry vào ngày 17 và nó cũng thể hiện kỹ năng của ông với tư cách một nhà chỉ huy. Từ doanh trại của ông tại Boves không có gì để nói rằng ông lại không tiếp tục đi theo bờ trái của Somme. Cuộc tấn công của ôngvào Corbic được tiến hành để thuyết phục người Pháp rằng ông dự định cho quân đội của mình vượt sông. Trong thực tế ông không có ý định làm như vậy ( vượt sông ). Ông đã quyết định cắt ngang qua vòng lặp lớn của con sông giữa Corbic và Ham để tìm một lối đi không được bảo vệ. Có lẽ ông biết rằng tiền quân của Pháp đang đóng ở Peronne-điểm xa nhất của vòng lặp này;chúng tôi không thể chắc chắn về điều này.Dường như Henry đã đoán biết được ít nhiều về kế hoạch của người Pháp nên lúc này ông đã ra lệnh cho mỗi cung thủ phải chuẩn bị một cọc gỗ dài sáu foot ( 2 mét) và được vót nhọn ở đầu để làm phương tiện phòng ngự chống lại các đợt tấn công của kỵ binh.
  2. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Vượt qua sông Somme


    Quân Anh trú qua đêm ở tại vùng Caix-Harbonniéres, nửa đường đến đích của họ. Vào ngày 18 họ tiến đến gần Neste, chỉ cách con sông này một vài dặm. Vị giáo sĩ trong quân đội cho rằng “ đây là ý của Chúa “ khi mà một thông tin được mang đến chỗ nhà vua rằng có một điểm qua sông phù hợp. Tôi cho rằng Henry đã nhận thức được thực tế và dự định
    vượt qua con sông ở chỗ khe cạn Voyennes và Bethencourt. Người Anh bắt đầu vượt sông vào ngày hôm sau. Vào khoảng 8:00 sáng ngày 19 (khi có tia sáng đầu tiên?), Họ tiến vào một đầm lầy rộng lớn kéo dài hàng dặm nằm bên cạnh sông, vị Giáo sĩ nói rằng ông rất lo lắng khi quân đội Anh ở vào vị trí dễ bị tổn thương này, họ bị mắc kẹt giữa dòng sông Somme và một dòng đổ vào nó, nhưng quân Pháp không xuất hiện. Hai con đường đắp cao hẹp kéo dài về phía bên kia, cả hai con đường này đã bị người Pháp phá vỡ khúc ở giữa. Sông Somme ở đoạn này chỉ rộng một vài trăm thước, nhưng chủ yếu là đầm lầy và chỉ đến đầu gối, sâu đến thắt lưng. Một phần của lực lượng tiên phong dưới sự chỉ huy của Sir Gilbert Umfrasille và Sir John Cornwall, một vài người cưỡi ngựa và một đám lẫn lộn gồm cả giáo binh và cung bộ đã băng qua những vùng nước nông để chiếm một đầu cầu. Nhưng khoảng không gian trên những con đường đắp cao chỉ đủ cho một kỵ sĩ tại một thời điểm, vì vậy người Anh phải bắt tay vào việc sửa chữa chúng. Rơm rạ, các bó củi và gỗ từ các nguồn khác nhau, trong đó có cả những tấm ghỗ được lấy từ các tòa nhà gần đó, đã được sử dụng để làm một con đường đủ rộng để cho ba con ngựa đi ngang nhau. Lực lượng chính của quân Anh bắt đầu qua sông vào giữa trưa. Vì Henry sợ rằng kỷ luật có thể bị phá vỡ bởi quân của ông đã quá căng thẳng nên chính ông cũng đứng lên để điều khiển một hàng người và ngựa trên một con đường đắp cao, trong khi hai thuộc cấp tin cậy phụ trách theo dõi một hàng quân khác. Nguy cơ đến từ sức ép phải vượt sông thật nhanh chóng để được an toàn, hoặc sự hoảng loạn do việc lan truyền những tin tức của một vụ tấn công sắp xảy ra của quân Pháp, vì vậy có thể dễ dàng biến cuộc vượt sông thành một đám hỗn loạn.

    [​IMG]
    Bức tranh vẽ cảnh trước trận Agincourt nhưng có lẽ đây là cảnh vượt sông Somme thì hợp lý hơn

    Trên thực tế người Pháp đã phản ứng với di chuyển của người Anh. Ngay sau khi lực lượng tiền quân đã qua sông, nó đã bị tấn công bởi lính kỵ binh đến từ những ngôi làng ở gần đó. Đây có lẽ là những tiền đồn của lực lượng tiền quân Pháp có căn cứ ở Peronne và ¼ trong số họ đóng quân ở các làng xa xôi hẻo lánh. Rõ ràng là quân Pháp không có sự phối hợp trong việc đánh chặn quân Anh vượt sông. Sau này các nhà sử gia Pháp đổ lỗi cho người đàn ông của St Quentin không gác đúng những chỗ vượt sông hoặc không phá hủy chúng. Vua Henry đã thành công trong việc cho đội quân nhếch nhác của ông vượt qua sông trước khi người Pháp có thể phản ứng. Toàn bộ quân đội của ông đã vượt qua sông một giờ trước lúc đêm xuống (khoảng 05:00). Ông không cho phép người của mình nghỉ ngơi mà bắt họ tiến lên ngay cả sau khi trời đã tối, họ đã đến được Athies nơi ông cho dựng doanh trại. Tinh thần của quân Anh chuyển biến tốt hơn, theo ghi chép của vị giáo sỹ tuyên úy: “ Chúng tôi đã có một đêm chễ chịu ở các ấp lân cận, kể từ khi chúng tôi bắt đầu vượt sông, người Pháp đã bị lừa và chúng tôi cảm thấy vui sướng vì đã ước tính rằng sẽ rút ngắn được cuộc hành quân của chúng tôi lại khoảng một tuần. Và chúng tôi hy vọng rằng chắc chắn sẽ gặp lực lượng chính của đối phương, vốn được cho là đang đợi chúng tôi ở đầu của con sông… “


    Người Pháp đã ở đâu?


    Một lần nữa vị giáo sỹ quân đội Anh lại quá ngây thơ. Nếu thực sự quân đội chính của người Pháp đóng ở đầu của con sông, một hoặc hai ngày hành quân về phía Đông thì con đường tới Calais đã được dọn sạch. Nhưng thật không may, tình huống này lại không phải như vậy. Lực lượng chính của quân Pháp đã ở đâu, người ta thường giả định rằng họ ở đâu đó trong vùng lân cận của Peroone. Athies chỉ nằm cách Peronne có bảy dặm một nửa ngày hành quân. Một số nhà bình luận hiện đại chú ý về thực tế này và về chiến trận sắp xảy ra. Những thách thức để tổ chức trận chiến đã được gửi bởi Công tước de Bourbon và Công tước Orleans bởi ba vị sứ giả trong ngày 20 dường như xác nhận thực tế này. Nhưng người Pháp đã không thách thức trận chiến trong ngày hôm đó. Thay vào đó họ rút lui về Bapaume, một ngày dài hành quân về phía bắc. Các nhà sử gia hiện đại không thể tìm thấy lời giải thích. Một giải thích khá hiện đại là họ dự kiến Henry sẽ dùng tuyến đường phía bắc đển Calais và hy vọng ngăn chặn ông tại Aubigny-en-Artois, giữa Arras và St Pol. Điều này chắc chắn là chính đáng mặc dù nó không trả lời câu hỏi là tại sao lực lượng chính của quân đội Pháp đông gấp ba-bốn lần so với đối thủ của nó lại bất ngờ trở nên hèn nhát và rút lui. Hơn nữa, lúc này quân Anh đã bị mắc kẹt và quay lưng của họ về phía con sông họ mà vừa mới vượt qua. Dường như nhiều khả năng là lực lượng ở Peronne chỉ là lực lượng tiên phong của quân Pháp, họ có thể xấp xỉ ngang bằng hoặc ít hơn một chút so với số lượng quân Anh. Dường như họ (lực lượng tiên phong Pháp ) đã đến được Peronne trong ngày 18, sau cuộc đụng độ tại Corbic và sau đó mất liên lạc với kẻ thù, những người đã tiến về phía nam tới Nesle. Vào ngày hôm sau thì đã quá muộn để ngăn chặn cuộc vượt sông.


    Vậy trong khi đó, đội quân chính của người Pháp đã làm gì? Như chúng ta đã thấy, sớm nhất thì đội quân này không cũng không thể đến được Amiens trước ngày 17 . Đây là một lực lượng rất lớn. Bao gồm cả những người đi theo doanh trại, nó có thể lên đến 50.000 người. Trong trường hợp này con đường ở bờ sông bị chiếm giữ bởi đội quân tiên phong, nhưng tuy nhiên họ cũng có nhiệm vụ theo dõi đội phương một cách chặt chẽ, như vậy là quá sức. Các con đường thì quanh co uấn khúc và các bên bờ của sông Somme có nhiều đầm lầy, đặc biệt là với những cơn mưa nặng hạt vào tháng Mười. Một tuyến đường thực tế hơn cho một đội quân lớn, vốn bị vướng víu với những đoàn xe và những đồ cá nhân sẽ là tuyến đường qua Bapaume, ở khoảng một vài ngày ở phía bắc. Hơn nữa, khu vực xung quanh Peronne không thích hợp để điều động một lực lượng lớn với rất nhiều ngựa. Rất ít làng mạc và địa hình nhiều đầm lầy. Mặt khác Bapaume, cung cấp đầy đủ cơ sở vật chất cũng như là một địa điểm tốt để chặn đứng bất kỳ di chuyển nào của quân đội Anh về phía tây-bắc. Tại thời gian này, Pháp vẫn hy vọng rằng Henry sẽ buộc phải hành quân đến vùng đầu nguồn sông Somme, phía đông của St Quentin. Sau đó có thể họ sẽ cần phải tiến đến Cambrai, thế là lại một lần nữa, Bapaume lại chở thành một vị trí hoàn hảo. Nếu chúng ta chấp nhận rằng đạo quân chính của người Pháp đã di chuyển trực tiếp đến Bapaume, nó làm cho hành động của người Pháp có thể được giải thích một cách dễ dàng. Đội tiền quân Pháp đã không muốn đơn độc một mình họ đương đầu với quân Anh. Họ đã lên kế hoạch liên tiếp rút lui và nó đã được chứng minh là cần thiết. Một tài liệu đã được phát hiện gần đây (sẽ được thảo luận chi tiết sau) cung cấp cho chúng tôi một kế hoạch về trận chiến, vốn được soạn thảo bởi các chỉ huy của quân Pháp ( 2 vị Nguyên soái và Thống chế ) để đánh bại chiến thuật trường cung của Anh bằng cách đánh tạt sườn. Nhưng một khi người Anh đã qua sông thì lực lượng chính của quân Pháp lại phù hợp để tham chiến. Người Pháp muốn chiến đấu - nhưng trận chiến vẫn chưa thể xảy ra.


    Đương nhiên là Henry đã không thể biết về những điều này. Câu trả lời cho lời thách thức là rằng ông dự định hành quân thẳng đến Calais. Từ lúc đó ông luôn mặc áo có gia huy của mình trong mọi lúc, một biểu tượng để thể hiện rằng ông chuẩn bị cho một trận chiến vào bất cứ lúc nào. Quân Anh đã không di chuyển trong ngày 20. Đó là một ngày nghỉ có giá trị sau khi hành quân vất vả và vượt sông Somme một cách vội vàng. Ngoài ra, Henry có thể đã hy vọng về một cuộc tấn công. Quả thực có thể thách thức của người Pháp đã làm cho ông ta chốt tại địa điểm này trong khi lực lượng tiền quân Pháp lại liên tục rút lui. Tình hình đều phù hợp với cả hai bên để nổ ra một trận chiến.


    Hành quân đến Agincourt


    Xuất phát một lần nữa vào ngày 21, quân Anh đi qua Peronne ở phía bên trái. Kỵ binh Pháp tiến ra để giao tranh, nhưng khi các kị binh Anh được tung ra để chống lại họ, họ đã bỏ chạy vào thị trấn. Ở cách đó chỉ một dặm, vị giáo sỹ tuyên úy ghi lại rằng họ đãđi ngang qua một đội quân rất lớn - một nhắc nhở bi quan về sựchênh lệch số lượng mà họ phải đối mặt. Quân đội Anh đã trú đêm trong khu vực Mametz-Fricourt. Quân Phápbám theo bằng một tuyến đường song songxa hơn mười dặmvề phía đông bắc. Trong ngày 22 quân Anh đi qua tuyến đường thông qua Albert (sau đó được gọi là Ancre) xa tới tận Forceville và Acheux. Người Pháp-luôn đi trước đối thủ của họ, có thể đã đến Coullement. Vào ngày 23 người Anh vượt qua Doullenstới Bonnicres và Frevent, trong khi quân Phápđã đến St Pol. Con sông Rernoise đang nằm trước mặt và Henry dự định để vượt qua nó ở Blangy.

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:-*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Ông ta đã vượt được con sông này, mặc dù các nguồn khác nhau thì khác biệt ở chỗ ông đã vượt qua con sông này trước hay sau cuộc chiến với lực lượng bảo vệ cây cầu. Trong khi quá trình vượt sông đang diễn ra, các trinh sát của Henry báo cho ông ta biết rằng đối phương đang đóng quân chỉ các đó nửa dặm ở bên phải ông, quân Pháp đã hình thành đội hình chiến đấu. Nhưng vẫn không có trận chiến nào trong ngày hôm đó. Người Pháp di chuyển về phía Bắc đến Agincourt và Ruisseauville, nơi họ cắm trại qua đêm. Henry theo dõi một cách thận trọng, lo ngại rằng họ có ý định di chuyển xung quanh khu rừng để tới cánh trái của ông ta và tấn công quân của ông ở bên cạnh sườn. Nhưng đó lại không phải là ý định của người Pháp. Phần lớn quân đội Pháp đóng quân tại con đường bộ tới Calais. Henry đã tiến đến ngôi làng Maisoncelles. Quân đội của ông chen chúc xung quanh vài ngôi nhà ít ỏi của ngôi làng này để tránh những cơn mưa dữ dội phủ kín cả những vườn hoa và vườn cây thông. Cách đó chỉ chưa đầy một dặm về phía Bắc, quân Pháp đã đốt những ngọn lửa rất lớn và thiết lập các trạm canh gác để ngăn chặn mọi cố gắng của quân Anh để chuồn đi trong đêm.Theo nhiều ngồn tài liệu của người Anh, từ phía doanh trại thấp thoáng ánh lửa của họ đã phát ra những âm thanh của rất nhiều những con ngựa và những người hầu của quân đội chính của Pháp đang làm nhiệm vụ của mình ( mỗi kị sỹ có ít nhất 2 người hầu để chăm sóc ngựa và mang binh khí dự trữ cho ông ta ), trong khi người Anh lại chơi nhạc để nâng cao tinh thần của họ. Vì vậy, điều này đã thuyết phục nhiều người Anh rằng họ sẽ được gặp thần chết của họ vào ngày hôm sau, họ đã thú nhận về tội lỗi thuyết phục, hôn thánh giá và giàn hòa Chúa ( vì quân Anh là đám văng mạng đốt nhà, giết người, cướp của… nên khi chuẩn bị chết họ muốn xưng tội và được rửa tội-một tập tục của người Kitô giáo )
  3. Odyssey_Dawn

    Odyssey_Dawn Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    20/03/2011
    Bài viết:
    326
    Đã được thích:
    0
    Góp ý với chủ thớt tí, nếu kiến thức lịch sử về bọn ALXX uyên bác đến vậy, nên lập 1 topic về cuộc chinh phạt của LTK vào Ung Châu nhé ;;)
  4. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7

    Hì hì toppic nớ phải ở bên giáo dục quốc phòng chớ bác
  5. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Trận chiến Agincourt

    Đối với trận chiến chính chúng tôi may mắn sở hữu không ít hơn bốn tài liệu nhân chứng cho trận chiến, từng đó là quá nhiều đối với bất kỳ trận đánh nào, nhưng đối với thời trung cổ thì đây là một cố gắng phi thường. Hơn nữa là hai trong số người lại tham chiến ở mỗi bên khác biệt. Về phía doanh trại của quân Anh-người mà chúng ta đã được biết đến-vị giáo sĩ của Henry và trong lúc chiến đấu là Jean le Fevre, Lord của Remy. St. St Remy cũng biết nhiều người trong quân đội Pháp và đã tập hợp thông tin từ bọn họ để viết quấn biên niên sử của ông. Cùng đi theo quân đội Pháp là Enguerrand de Monstrelet và Waurin ( cả hai sử gia này đều được bảo trợ bởi công tước xứ Burgundian).


    Có một số nguồn tin quan trọng đóng góp cho ý tưởng của chúng tôi về những gì đã xảy ra. Ở phía Anh trang hai biên niên được trích ra chủ yếu từ quấn “ the Life” của vị giáo sỹ của quân Anh, trong khi về phía người Pháp, Pierre de Fenin và Juvenal des Ursins đã cung cấp những cái nhìn về trận chiến trong một bối cảnh chính trị rộng lớn hơn. Công tước xứ Wellington luôn không coi trọng những nỗ lực để xây dựng lại trận chiến ( bởi các nhà sử gia ) và coi nó như là phù du trong đời thường. Nhưng với nhiều nhân chứng thứ tự của các sự kiện có thể vẽ một bức tranh khá chính xác.


    Hơn nữa, những khám phá gần đây của một nhà nghiên cứu trẻ tuổi về một bản thảo rất quan trọng trong British Library đã cho chúng ta một ý tưởng rất đặc sắc nhưng nó thường bị từ chối bởi các sử gia. Đó chính là kế hoạch tác chiến của quân Pháp trong hiến dịch Agincourt-nó phác thảo các triển khai và chiến thuật của người Pháp mà họ hy vọng sẽ đánh bại người Anh. Nhưng nó không phải là chiếc duy nhất – vẫn còn một kế hoạch chiến đấu của Burgundy ( những người Burgundy chiến đấu trong QĐ Pháp, về sau họ lại liên minh với người Anh ) vốn tồn tại hai năm sau đó-Nhưng nó là một vật khá hiếm và nó cho phép chúng ta tái tạo lại trận chiến theo cách mà chúng ta bao giờ làm. Cho đến bây giờ các sự kiện bên phía người Anh là khá sẵn có, phía người Pháp lại không được như vậy. Tầm quan trọng của nó, những tài liệu mới được khám phá này sẽ được giải thích và in ấn một cách đầy đủ đặc biệt là các sự kiện có liên quan đến thực tế.


    Kế hoạch tác chiến của người Pháp


    Có vẻ rõ ràng rằng kế hoạch này đã được soạn thảo để áp dụngbởi Thống chế Boucicault và Nguyên soái d'Alhret, những người chỉ huy lực lượng tiền quân Pháp. Như chúng ta đã thấy, d'Albret đã cho di chuyển lực lượng của mình từHonfleur đến Abbeville và đã hội binh với lực lượng của Boucicault vào ngày 13-lực lượng này vốn trước đó có tác dụng để quấy rối bước tiến của quân Anh. Những chỉ huy khác của người Pháp đã được đề cập bởi các sử gia hiện nay là:Bá tước của Ven***me, Lord của Dampierre, Công tước Alençon, Bá tước của Richentont ( đi cùng làLord của Combourg và Bertrand de Montauban-người sát cánh cùng ông tatại cuộc bao vây Parthenay) và David Rambures-người chỉ huy các tay nỏ. Trong khi đó Guichard Dauphin-Lord của Jaligny đang tiến hành bảo vệ khe cạn Blanchetacque. Tất cả những người này (ngoại trừ Dampierre) sẽ được đề cập trong kế hoạch chiến đấu. Hai cái tên khác là Bá tước của Eu và Louis de Bosredon cũngđượcbiết là đã tham gia chỉ huy trong chiến dịch này. Ngoài Dampierre, tên của các chỉ huy Clignet de Brabant và Bastard của Bourbon cũng bị bỏ qua. Đây là những nhân vật chính trong tài các tài liệuthời gian đórất đáng ngạc nhiênhọ đã không được đề cập đến. Có lẽ họ đã được bao gồm trong nhóm của các lãnh chúa khác, những người không được nêu tên nơi này. Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}

    [​IMG]
    Kị binh Pháp đang tập hợp để tấn công quân Anh

    Đội quân tiên phong của Pháp chỉ có khoảng 6.000 quân, ngang bằng về số lượng hoặc ít hơn một chút so với quân Anh. Điều có thể giải thích tại sao họ thường tránh giao chiến với người Anh là trong số họ có nhiều người hầu, những người đi cùng chủ nhân-những kị sỹ để chăm sóc những nhu cầu của họ về ngựa và trang thiết bị, tất nhiên là những người này không thạo chiến trận. Kế hoạch này có thể đã được vạch ra ở một khoảng thời gian nào đó từ 13-20 tháng 10, khi đội quân tiên phong hội quân với đạo quân chính tại Bapaume. Nó ( đạo binh kết hợp này ) có thể được dùng để đối phó với người Anh nếu họ vượt sông Somme tại bất kỳ thời điểm nào khi họ hành quân về phía nam từ Blanchetacque. Theo lựa chọn này thì không cần phải thảo ra một kế hoạch cho đến ngày 19, khi mà lực lượng Pháp tại Peronne biết được rằng người Anh đã thực sự vượt qua con sông. Như chúng ta đã thấy, bất chấp một lời thách đấu vào ngày 20, nhưng đã không có gì thực sự xảy ra với việc lực lượng tiền quân Pháp vẫn đang nghỉ ngơi một cách an toàn trong lực lượng chính. Một điều rất quan trọng là dường như Henry đã đoán biết được ý định của Pháp là sử dụng kỵ binh để tấn công vào các cung thủ từ ngay khoảng ngày 17 tháng 10 ( vì vậy ông bắt các cung thủ của mình đi tìm kiếm các cọc gỗ rồi vót nhọn ), mặc dù điều này không có nghĩa là kế hoạch đã hoàn thành hoặc là người Anh đã biết về nó nhiều hơn ở mức mơ hồ.

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Đáng chú ý là nhiều khía cạnh của kế hoạch dường như đã được đưa vào ứng dụng tại Agincourt, mặc dù sự gia tăng về số lượng của quân đội Pháp đã làm cho nó chở nên không thể thực hiện - và trong thực tế nó đã dẫn đến một thảm họa. Tuy nhiên nó vẫn vốn là một tập hợp các chiến thuật rất khôn ngoan được thiết kế để hóa giải và đánh bại vũ khí tối thượng của người Anh-lực lượng cung thủ trường cung của họ. Bên phía Pháp những người được đánh dấu (+) là những người đã tử trận, những người được đánh dấu (P) bị bắt tù binh.

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
  6. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Chi tiết Kế hoạch của người Pháp

    Đây có vẻ là những gì tốt nhất mà Thống chế Boucicault (P) và các Lord đi cùng ông ta, nằm dưới sự chỉ huy của các Công tước Alencon (+) và Richemont (P) và Nguyên soái Lord d'Albretl (+) với sự hướng dẫn của các lãnh chúa đã nói ở trên để điều hành trận đánh.

    [​IMG]
    Tranh vẽ Thống chế Boucicault của Pháp, ông này bị bắt tù binh trong trận chiến


    [​IMG]
    Tranh vẽ Nguyên soái d'Albretl của Pháp, ông này đã tử trận trong trận chiến


    “ Nhân danh Thiên Chúa, những người phụ nữ của chúng ta và thánh Saint George, chúng ta đã tập hợp một lực lượng lớn với đội tiên phong nằm dưới sự chỉ huy của Ngài Nguyên soái và Ngài Thống chế cùng với tất cả người của họ. Trong trận chiến những là cờ của Ngài Nguyên soái và Ngài Thống chế luôn đứng cạnh nhau, với Ngài Nguyên soái ở phía bên phải và Ngài Thống chế ở phía bên trái. Và ở phía bên phải là tất cả những người của Ngài Nguyên soái và ở phía bên trái tất cả người của Ngài Thống chế.


    Sau đó sẽ không còn một trận chiến nào nữa cho Công tước Alenrton, công tước Eu (+) và các lãnh chúa khác, những người sẽ không còn nghe thấy tên ở những nơi khác nữa. ( í là mấy bác này tử trận hết)

    Quân Pháp thấy cần thiết phải tổ chức hai cánh bộ binh lớn. Lord của Richemont là người chỉ huy một trong số này, đó chính là cánh phải và đi cùng với đại đội của ông ta, đi cùng với người của ông ta là Lord của Combourg (+) và Lord Bertrand de Montauban (+); và những người khác, ở bên cánh trái là Lord của Vendôme-vị chỉ huy trưởng của lính cận vệ riêng của nhà vua (P) nắm quyền chỉ huy, cùng với Lord Daligny (+).

    [​IMG]
    Tranh vẽ Guillaume de Martel-vị hiệp sỹ cầm lá cờ thiêng Oriflamme đang lê bước tiến lên trong trận Agincourt

    Đoạn này bị hỏng “ Đại đội cầm riù trận và những người khác- những người có thể chiến đấu ở nơi khác (lại bị hỏng:. phía sau/ ở bên cạnh / cùng với) trong hai bên cánh. [ rất trớ trêu nhưng không rõ là có những toán quân cầm rìu trận riêng biệt chiến đấu cùng bộ binh”

    ” Toàn bộ lính bắn nỏ đứng ở phía trước của hai cánh quân bộ binh nơi mà các hiệp sỹ và hộ sỹ phải tự bố trí khoảng cách của họ

    “ một số lượng lớn ngựa chiến của các nhà quý tộc và số này lên đến ít nhất một nghìn kị sỹ và được chỉ huy bởi viên chỉ huy trưởng của quân bắn nỏ ( ông này cũng tử trận) và đội quân này được tập hợp từ nhiều đại đội và nó được tách biết ra bên ngoài những đội quân khác về phía bên trái và hơi chếch về phía cuối. Và đội quân này chính là dùng để tấn công vào các cung thủ trường cung và họ sẽ dùng mọi sức mạnh của mình để phá vỡ loại vũ khí tối thượng của người Anh. Và khi họ được tung ra để tấn công vào quân cung thủ thì toán bộ quân này và các cánh quân ở hai bên cánh sẽ cùng phối hợp hành tiến để tiến lên cùng nhau, và đội quân này ( toán quân mục đích để tiêu diệt quân cung thủ) gồm một nửa số các thị đồng trong các đại đội được cưỡi những con ngựa tốt nhất của chủ của họ.


    Một đội quân khác được thành lập với 200 kị sỹ cưỡi ngựa ( để phân biệt với những người phải bỏ ngựa để chiến đấu) cùng với một nửa số thị đồng còn lại-những người cũng được cưỡi những con ngựa tốt nhất của chủ của họ và đội quân này được chỉ huy bởi Lord Bosredon, và toán quân này sẽ đánh thọc sâu vào phía hậu đội của quân Anh, tấn công vào đám kiếm đồng của Anh, vào đoàn hành lý và nói chung là tấn công và sau lưng thế trận của quân Anh. Và đội quân này sẽ được tung ra khi vị chỉ huy của quân bắn nỏ ra lệnh cho đạo quân đầu tiên tấn công.


    [​IMG]
    Kế hoạch chiến đấu của người Pháp

    Đội hình chiến đấu của người Pháp được hình thành bởi đặc trưng về ngôn ngữ ( các vùng miền Bắc và Nam nước Pháp cũng có những ngôn ngữ khá khác nhau chưa kể người Đức, người Burgundy… trong quân đội Pháp ), và tuổi tác, nó đơn giản nhưng hiệu quả trong việc thi hành mệnh lệnh, làm cho chúng ta hiểu được kế hoạch của người Pháp bao gồm những ai, ở đâu và như thế nào. Những sự xắp xếp này có mục đích để áp chế lối triển khai điển hình của người Anh và đánh bại họ bằng mọi sức mạnh của mình. Những kị sỹ cưỡi ngựa hình thành thêm một đội quân nữa và họ được sử dụng để đánh tan và loại bỏ loại vũ khí đáng sợ nhất của đối phương-các cung thủ trường cung Anh. Việc sử dụng các thị đồng-người hầu là rất sáng tạo, nó cho thấy Boucicault và d'Albret đang cố gắng để sử dụng tối đa lực lượng khá nhỏ của họ bằng cách triển khai cả những người thường không tham gia vào trận chiến. không phải họ vô dụng về mặt quân sự, mà họ không thể có khả năng như những
    sergeant ( lúc này không biết có ý là gì ) hoặc coustilliers ( những người sử dụng thanh trường kiếm của họ với kỹ năng tương đương các Hiệp sỹ ), họ có thể cưỡi ngựa và sử dụng thanh kiếm có hiệu quả. Trong khi chiến đấu với các cung thủ vốn được trang bị hạng nhẹ, hoặc tấn công bất ngờ vào phía sau lưng đối phương, họ thiếu áo giáp nhưng điều này có thể được cho là không quan trọng.

    Những điểm chính trong kế hoạch của quân Pháp: (1) loại bỏ lực lượng cung thủ trường cung Anh bằng một lực lượng dưới sự chỉ huy của Vị chỉ huy quân bắn nỏ xuất hiện từ phía sau đội hình của người Pháp, đội quân này phải tiến thật nhanh và lao vào cánh phải của đối phương, (2) đồng thời gây ra những hỗn loạn bởi một cuộc tấn công vào phía sau, (3) phối hợp giữa cuộc tấn công của kỵ binh với những đợt tiến quân của bộ binh-những kị sỹ đã xuống ngựa chiến đấu ở cánh trung tâm và các thường binh ở bên sườn, những người sẽ đáp trả những loạt tên của trường cung Anh bằng những phát nỏ của riêng mình, tấn công vào quân Anh mà không phải chịu những thương vong nặng nề từ quân cung thủ Anh và qua đó giành chiến thắng trong ngày. Như chúng ta sẽ thấy, cách sắp xếp quân đội và chiến thuật của người Pháp tại Agincourt là cố gắng chỉ để áp dụng những biện pháp tiếp cận như vậy. trước khi quan sát những bước di chuyển tiếp theo của họ thì ta hãy quay lại và quan sát đội hình của quân Anh tại Agincourt.
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
  7. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Đội hình chiến đấu của quân Anh

    Rất đáng ngạc nhiên khi cho rằng có điều gì mới trong đội hình chiến đấu của quân Anh. Trong rất nhiều năm người ta đã chấp nhận rằng Henry cho xen kẽ một dòng các kị sỹ xuống ngựa và xen vào với các cung thủ. Theo Trung tá Alfred Burne-một nhà nghiên cứu trong và sau thời gian Chiến tranh thế giới thứ hai, đây là việc tạo nên đội hình của người Anh ở Crecy và nó cũng là cách lập đội hình của họ trong suốt Chiến tranh Trăm năm. Đây là cách mà ông ta giải thích ý nghĩa của từ “herce”, được sử dụng bởi nhà sử gia Froissart để mô tả cách triển khai các cung thủ trong trận chiến. Burne nói rằng nó có nghĩa là " cái bừa", một dụng cụ được sử dụng trong nông nghiệp với tác dụng để cầy ải mặt đất trước khi gieo. Vì vậy, ông cho rằng cách tạo đội hình “ herce” của các cung thủ có nghĩa là một hình thành hình tam giác, với một cái nêm nhô ra về mặt trước của trận chiến. Ông cũng đã đi xa hơn trong việc chia quân Anh thành ba đạo binh ( đó là đội hình thông thường bao gồm lực lượng tiền quân, lực lượng chính và lực lượng hậu đội ) và xen kẽ giữa ba đạo binh là là các tay cung thủ trường cung.


    [​IMG]
    Đội hình chiến đấu của quân Anh trong trận Agincourt
    Bên trái: Theo dự kiến của
    Alfred Burne, các cung thủ đứng xen kẽ trong ba đạo quân chính.
    Bên phải: Theo dự kiến của Jim Bradbury, các cung thủ đứng ở hai bên cánh của ba đạo quân chính

    Thật không may, kế hoạch này hoàn toàn là sáng tạo của Burne. Cuốn sách “ Cung thủ thời Trung cổ” của Jim Bradbury gần đây đã nghiên cứu cẩn thận các bằng chứng
    và kết luận rằng các cung thủ không bao giờ đứng xen kẽ trong đội hình trận chiến chính. Trong thực tế, kiểu bố trí này (các cung thủ đứng xen kẽ trong đội hình trận chiến ) sẽ làm suy yếu một cách đáng kể đội hình chiến đấu của người Anh, qua đó các hiệp sĩ bọc thép có cơ hội để tấn công các cung thủ không được thiết giáp-đây là cách mà có thể người Pháp đã mong muốn để đánh tan lực lượng cung thủ một cách nhanh chóng. Thay vào đó, Bradbury cho rằng các cung thủ luôn được triển khai ở các bên cạnh sườn của các kị sỹ, mặc dù họ ( các tay cung ) thường có xu hướng tiến lên phía trước để bắn trực tiếp một cách tập trung vào lực lượng đối phương đang tiến lên.

    [​IMG]
    Cung thủ và cọc nhọn, người Pháp vẫn chưa có chiến thuật hiệu quả để chiến thắng chiêu này của người Anh

    Tình huống đã không hề dễ dàng như sự khẳng định của vị Giáo sỹ rằng các cung thủ đã đứng xen kẽ trong đội hình trận chiến của người Anh. Có hai vấn đề ở đây, một là chắc chắn là vị giáo sỹ này đã sai lầm. Ông này đã nấp ở toa hành lý trong suốt cuộc chiến, quãng một ngàn mét ở phía sau đội hình chính. Một phiên bản từ một người đã thực sự tham gia vào trận chiến mô tả các cung thủ được tập hợp ở các bên cánh. Vấn đề thứ hai là vị Giáo sỹ đã sử dụng từ “cuneus”, hoặc xen kẽ để mô tả việc tổ chức đội hình của người Anh và điều này dường như phù hợp với ý tưởng của Burne. Tuy nhiên thuật ngữ “ Cuneus” không chỉ có nghĩa là cái nêm ( ý nói đứng xen kẽ ) mà còn cs nghĩa là quân lính, đội quân, toán quân … trong ý nghĩa quân sự của nó. Vì vậy, quan điểm này có thể được xem như là một sự hiểu nhầm.


    Vậy thuật ngữ “ herce “ (Thuật ngữ này không thực sự được sử dụng bởi bất kỳ tác giả để mô tả các cung thủ tại Agincourt.) Bradbury đưa ra một dẫn xuất khác: nó cũng có thể có nghĩa như một chiếc “hàng rào” hoặc thậm chí giống như lông của một con nhi
    ́m. Điều này làm cho nó có cảm giác hoàn hảo, kể từ khi những chiếc cọc được vót nhọn của các cung thủ đã được cắm xuống đất và tạo ra một cái gì đó giống như một chiếc hàng rào chướng ngại vật. Tôi muốn đào sâu thêm nữa về khía cạnh này. Nếu chúng ta giữ lại ý nghĩa của từ "harrow-cày bừa" và thực sự nhìn vào dụng cu này, chúng ta có thể thấy rằng nó tạo thành một hệ thống kẻ ô. Nếu mô hình này được sử dụng để triển khai các cung thủ, mỗi người đứng sau một chiếc cọc nhọn ( dài 2m ) của anh ra, thì nó sẽ hình thành lên một thế trận phòng ngự tuyệt vời. Rất rất nhiều nhà sử học đã giả định rằng các cây gỗ vót nhọn đầu đã được lập lên thành những hàng rào cọc nhọn, nhưng như John Keegan đã chỉ ra trong quấn “ The Face of Battle”, thì đây là một rào cản-chướng ngại vật quá thiếu linh hoạt. Tốt hơn chúng ta nên hình dung một bàn cờ rộng, có rất nhiều lớp theo chiều sâu, cho phép mỗi tay cung thủ có thể quan sát và bắn qua đầu của những người ở phía trước. Đội hình này không những tạo nên những chướng ngại vật mà kị binh không thể xuyên thủng, mà còn mà còn cho phép các cung thủ di chuyển một cách linh hoạt trong khu vực có cắm cọc gỗ nhọn. Đây là những gì mà vị Giáo sỹ có đề cập tới.

    Theo thông tin được tiết lộ bởi một số tù nhân, có một tin đồn luẩn quất xung quanh quân đội Anh rằng chỉ huy của phía đối phương đã phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng cho hàng trăm hiệp sĩ thiết giáp thật nặng và cưỡi ngựa, để phá vỡ đội hình và sự kháng cự của các cung thủ của chúng ta khi trận chiến bắt đầu. Do đó nhà vua đã ra lệnh cho tất cả những tay cung trong quân Anh phải chuẩn bị cho mình mỗi người một chiếc cọc nhọn; có thể là cọc hình vuông hoặc tròn, nhưng phải có độ dài chừng 6 foot, đủ cứng để chịu lực và được gọt nhọn ở cả hai đầu. Và ông đã ra lện rằng bất cứ khi nào trong trận chiến, quân Pháp tiếp cận để phá vỡ hàng ngũ của họ bằng lực lượng chính gồm các kị sỹ, tất cả các cung thủ phải hướng những chiếc cọc nhọn của họ về phía trước mặt theo đội hình một hàng dọc và một số người trong số họ đứng ở phía sau và ở giữa các vị trí của hàng phía trước, đến tận người đứng cuối hàng đứng điều khiển trên mặt đất, trong khi những người khác hướng những chiếc cọc nhọn về phía đối phương ở tầm cao trên eo lưng. Vì vậy, rằng các kỵ binh trong khi tấn công sẽ lao tới gần và khi nhìn thấy các cọc nhọn thì họ sẽ hoặc là phải hoảng sợ mà rút lui hoặc thiếu thận trọng trong việc bảo đảm an toàn cho cả người và ngựa của chính mình khi tiếp tục lao vào những cọc gỗ nhọn.


    Tầm quan trọng
    về việc nắm được thông tin về ý định của đối phương đã ảnh hưởng vào cách xắp xếp đội hình này. Người Pháp đã không biết một chút gì về kế hoạch của Henry kể từ khi ông vượt sông Somme một cách an toàn, nhưng ông nàylại có thông tin về ​​chiến thuật d định của họ. Theo những gì thu thập được mà người Anh đã chuẩn bị một ưu thế trong phòng ngự, mặc dù có thểkhông có vẻ như vậy vào buổi sáng của Ngày của ThánhCrispin trong năm 1415. St Remy nói rằng rất nhiều người có khả năng có đủ thông tin trong quân đội Pháp lại khôngtin rằng lại có thể xảy ra bất cứ trận chiến trong ngày hôm đó. Bởi vì rõ ràng là họ đang nắm lợi thế với một số lượng người tham chiến với tỷ lệ 4-1 so với người Anh và không có một cơ hội nào cho Henry để có thể thoát khỏi chỗ này, và có vẻ như một cuộc đàm phán đầu hàng nhục nhã đã được áp đặt vào ông ta.[FONT=&quot]
    [/FONT]
    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Các cuộc đàm phán và Quyết định bắt đầu Trận chiến

    Các cuộc đàm phán chỉ diễn ra sau khi các lực lượng đối nghịch đã dàn trận xong xuôi cho trận chiến. Một số nguồn tài liệu cho rằng có những liên hệ tiếp xúc đã được tiến hành từ đêm hôm trước, kể từ lúc Henry đã cảm thấy lo lắng và muốn tránh một trận chiến với một tỷ lệ quân số trênh lệch như vậy. St Remy cho rằng người Pháp muốn Henry từ bỏ yêu cầu của mình tới vương miện của nước Pháp, cùng với thành phố cảng Harfleur vốn vừa mới bị chiếm bởi ông ta, trong khi cho phép ông ta vẫn tiếp tục giữ lại vùng Guienne. Đáp lại, Henry đòi quyền nắm giữ vùng Guienne, 5 thành phố trực thuộc nó, quận hạt Ponthieu và kết hôn với Katherine-con gái của vua Charles, với một món của hồi môn lên tới 300.000 đồng curon, để đổi lại ông cũng chuẩn bị từ bỏ yêu cầu về ngai vàng và thành phố Harfleur. Bởi vì những tuyên truyền và những nỗ lực của Henry kể từ khi ông mới lên ngôi là để hướng vào thực thi yêu cầu của ông về vương miện Pháp, mặc dù của phần còn lại trong những yêu cầu của ông có vẻ như rất táo bạo, nó cũng còn cho thấy một sự xuống thang. Bất chấp việc các cuộc đàm phán đã được tiến hành một cách nghiêm tục nhưng vẫn còn một số điểm đáng nghi ngờ trong đó. Trong khi St Remy cho thấy rằng rất nhiều người trong doanh trại của quân Pháp nghĩ rằng một cuộc chiến là điều không cần thiết, thì Monstrelet-người đã thực sự ở trong đó lại nói rằng những viên chỉ huy khôn ngoan lại thấy rằng điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra.

    Cả hai bên đã dàn đội hình trận chiến đấu vào khoảng 08:00. Trong thời gian trì hoãn, người Pháp ngồi xung quanh các lá cờ của họ, ăn sáng, cười nói và tha thứ cho nhau về những cãi vã của họ trước đó. Người Anh cũng tranh thủ cơ hội để ăn bất cứ thứ gì còn sót lại trong khẩu phần ít ỏi có sẵn của họ. Sau hai giờ hoặc nhiều hơn nữa. Người Pháp đã không di chuyển, và tin tưởng một cách đúng đắn rằng Henry phải đẩy lùi được họ để tiến tới được Calais và do đó ông ta sẽ rơi vào tay của họ. Nhà vua Anh yêu có các tư vấn từ các lãnh chúa có kinh nghiệm nhất của ông. Tất cả đồng ý rằng không thể đạt được bất cứ một điều gì bằng cách chờ đợi. Quân Anh đang bị suy yếu do bệnh tật và đói khát và không giống như quân Pháp vốn đang ở trên lãnh thổ thân thiện, người Anh không có cơ hội để đi thu thập lương thảo. Lựa chọn duy nhất là tấn công, chấp bất kỳ mọi rủi ro. Sau đó, Henry đã ra lệnh cho lực lượng nhỏ bé của mình tiến lên để chống lại một đội quân rất lớn đối đang đối diện với họ.


    [​IMG]
    Bản đồ cho thấy quân Anh tiến lên khoảng 1.000 mét để nghênh chiến với quân Pháp.

    Henry đã cực kỳ quan tâm trong việc giữ các kị sỹ và cung thủ của mình theo đúng đội hình và họ tiến lên một cách từ từ để không bị kiệt sức khi phải di chuyển trên mặt đất lầy lội và ướt sũng. Khi họ đã vào đến tầm bắn nỏ của đối phương, có lẽ là khoảng một furlong (220 yard, 200 mét), người Anh chiếm vị trí của họ.


    Quân Anh triển khai

    [​IMG]
    Henry V và quân Anh trước trận Agincourt

    Chúng tôi đã xem xét việc triển khai đội hình của quân Anh ở một số chi tiết. Đứng ở cánh trung tâm là 900 kị sỹ ở xung quanh các lá cờ của nhà vua và các nhà đại quý tộc. Henry cho phất lên lá cờ Trinity của St George, St Edward và gia huy của chính mình. Các Công tước Gloucester, Công tước xứ York, Bá tước của March, Bá tước của Huntingdon, Bá tước của Oxford, Bá tước của Kent và các Lord của Roos và xứ Cornwall (Những hiệp sĩ chỉ huy giàu kinh nghiệm thuộc đạo quân tiên phong ) cũng dương cao những lá cờ của họ cùng với nhiều vị lãnh chúa khác. Nhà vua Anh cưỡi một con ngựa nhỏ màu xám (kích thước của nó đã cho thấy nó không phải là một con ngựa chiến) và cũng không đeo cựa. Điều này cho thấy rằng ông sẽ xuống ngựa và chiến đấu trên bộ cùng với người của mình. Đầu tiên, ông cưỡi ngựa dọc theo hàng quân để làm một bài diễn văn cổ vũ tinh thần chiến đấu dũng cảm của binh lính; ông nói rằng ông tiến vào Pháp để khôi phục quyền thừa kế hợp pháp của mình và rằng ông đã có một điều mong muốn và đó chính là yêu cầu về ngai vàng nước Pháp và chắc chắn là ông sẽ chiến đấu về điều này và rằng họ nên nhớ họ được sinh ra ở vương quốc Anh, nơi mà lúc này vợ con, cha mẹ của họ đang cư ngụ và do đó họ phải phấn đấu để trở về đó với vinh quang và danh tiếng; rằng các vua của nước Anh-những người tiền nhiệm của ông, đã có được nhiều trận thắng thành công và vang dội trước người Pháp, và rằng vào ngày đó tất cả mọi người cần nỗ lực để bảo vệ cuộc sống của chính mình và danh dự cũng như vương miện của Nhà vua Anh. Hơn nữa ông ta cũng nhắc lại rằng người Pháp đã khoe khoang rằng họ sẽ chặt đứt ba ngón tay từ bàn tay phải của mỗi cung thủ Anh mà họ bắt làm tù binh để những người này không bao giờ có thể nhắm bắn vào người và ngựa của người Pháp được nữa (St Remy).
  8. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Các cung thủ được triển khai trên phần sườn của toán quân trung tâm nhỏ bé. Người ta không rõ có phải rằng là họ cắm những chiếc cọc của họ vào lúc bắt đầu của ngày hôm đs. Quyết định tiến lên, Henry cho di chuyển lực lượng của mình hàng trăm yard về phía trước và quân Anh ở các bên sườn có thể nghỉ ngơi ở khoảng giữa khu rừng Agincourt và Tramecourt. Ở vị trí mới một số cung thủ thấy họ được che khuất từ phía vùng ngoại vi của rừng và điều này đã tạo ra một sự bảo vệ rất tốt. Đây có thể là nguồn gốc của một tuyên bố rằng Henry đã gửi một đội quân tấn công bên sườn đặc biệt gồm 200 cung thủ đến Tramecourt nhằm mục đích khởi động một cuộc phục kích vào quân Pháp. Monstrelet nói rằng họ vượt qua một cánh đồng gần ở gần đó, nơi mà toán tiền quân Pháp đóng quân và ở lại đó mà không bị phát hiện cho cho đến khi họ bắt đầu hành động. Nó cho chúng ta biết rất nhiều về tinh thần của thời kỳ mà St Remy mạnh mẽ bác bỏ “ lời cáo buộc tội” này, khi ông nhìn đọc nó và nói rằng “ những người được vinh danh vào ngày hôm đó là những người trong Đại đội của nhà Vua của nước Anh và tôi đảm bảo rằng tài liệu này là không đúng sự thật “ bởi những người Pháp có tham dự trận chiến nhưng không phải ở chính xác chỗ đó. Có vẻ như khả năng lực lượng này ( 200 cung thủ Ang ) đã cơ động cùng với các kị sỹ Anh-những người đã cho các cung thủ Anh ngồi sau lưng mình.

    Thế còn người Pháp, những người vẫn chờ đợi người Anh tiến lên một cách thụ động thì chuyện gì đã xảy đến với họ.


    Quân Pháp triển khai


    Người Pháp triển khai đội hình chiến đấu theo kiểu truyền thống gồm 3 đạo quân: tiền quân, trung quân và hậu quân. Sự trật hẹp về mặt không gian đã làm cho chắc chắn rằng
    đạo quân này ở ngay phía sau đạo quân kia, mặc dù điều này có thể cũng là ý định của các chỉ huy Pháp. Những tài liệu đương đại đánh giá số lượng quân người Pháp từ 30.000 đến 150.000 người. Người ta chỉ chắc chắn một điều ra lực lượng này rất lớn. Những sử gia-những người có mặt tại trận chiến nói rằng quân Pháp đông gấp từ 3-6 lần so với quân Anh. Thường thì cũng khá là không chính xác về mặt số lượng nếu lấy theo các tính toán của các nhà văn từ thời trung cổ, nhưng một số lượng 20-30,000 binh lính là điều không có gì là không hợp lý cả. Có rất nhiều lãnh chúa đã tham dự trận đánh, và mỗi người lại có một đoàn tùy tùng rất đông đảo, nên ước tính của Burne là quân Pháp có khoảng 25.000 cũng là điều hoàn toàn hợp lý.

    Monstrelet, người đã chiến đấu trong trận chiến, đã cung cấp những tài liệu tiết nhất. Ông nói rằng đạo quân đầu tiên có 8.000 “ bascinets” (có nghĩa là 8 nghìn kị sỹ), 4.000 cung thủ và 1.500 tay nỏ. Đạo quân này được chỉ huy bởi vị Nguyên Soái Pháp-người được tháp tùng bởi các Công tước Orleans và Bourbon, các Bá tước của Eu và Richemont, Thống chế Boucicault, Lord của Dampierre-Đô đốc của Pháp và Guichard Dauphin. David de Rambures-chỉ huy lực lượng bắn nỏ cũng ở trong đội tiên phong, mặc dù theo kế hoạch ban đầu ông được giao chỉ huy lực lượng tấn công bên cánh. Lực lượng kị binh của ông lúc này được trao cho Bá tước của Vendome-người được giao 1.600 để tấn công vào cánh trái. Bên cánh phải Clignet de Brebant được giao nhiệm vụ với 800 kị sỹ và tất cả các tay giáo. Các chỉ huy khác của Pháp, những người có tầm quan trọng đặc trưng trong trận đánh này là anh em nhà Saveuse, William ( những người mà chúng ta sẽ nghe đến sau này), Hector và Philip, Ferry de Mailly, Aliaume de Gapaines, Allain de Vendonnc, Lanion de Launay và những người khác. Các lực lượng kị binh tấn công bên sườn dường như được triển khai ngang hoặc hơi tiến lên phía trước so với đạo quân đầu tiên.


    Đứng đằng sau đạo quân này là đạo quân thứ hai, nó có kích thước tương tự hoặc hơi nhỏ hơn, bao gồm 3-6,000 kị sỹ và “Gros valets” ( những người hầu có vũ trang ) nằm dưới sự chỉ huy của các Công tước của Bar và Alencon, các Bá tước Nevers, de Vaudentont, de Blauniont, de Salines, de Grand-pré và de Roussy. Một số tài liệu có ghi rằng quân bắn nỏ của Pháp cũng được triển khai trong đạo quân thứ 2. Một số nhà sử gia cho rằng họ bị đẩy bừa ra khỏi vị trí thích hợp của họ bởi những người có đẳng cấp xã hội cao hơn-các quý tộc và hiệp sĩ sẵn sàng cho những vinh quang từ những gì họ mong đợi như là một chiến thắng dễ dàng.


    Chắc chắn các cung thủ và xạ thủ bắn nỏ người Pháp là những người có một vai trò quan trọng trong kế hoạch ban đầu-chống lại các cung thủ trường cung Anh-có vẻ như đã trở nên đóng một vai trò rất nhỏ hoặc thậm trí không được góp một phần nào vào trận đánh. Nhà viết học người Pháp-Des Ursins khẳng định rằng họ đã không bắn được một mũi tên hoặc một phát nỏ trong toàn bộ trận chiến.


    Đạo quân thứ ba được tạo thành từ lực lượng kị binh cưỡi ngựa ( để phân biệt với những kị sỹ xuống ngựa chiến đấu ), được cho là có khoảng 8-10,000 chiến binh hùng mạnh nếu chúng tacó thể dựa vào các con số trước đó. Ngoài ra những người không tham gia chiến đấu phải có số lượng ít nhất là ngang bằng với các chiến binh. Tỷ lệ này thậm chí còn có thể có thể lên đến 2 : 1 (Để tạo một hình ảnh trực quan về sự khác biệt về [FONT=&quot]số lượng giữa hai bên)
    [/FONT]
  9. hongsonvh

    hongsonvh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2006
    Bài viết:
    1.600
    Đã được thích:
    7
    Giai đoạn 1: Quân Anh tiến lên và các kị sỹ Pháp tấn công

    Sau thời gian chờ đợi, như chúng ta đã thấy, Henry quyết định tiến lên. Các đội quân tiến lên được khoảng 1.000 yard. Người Anh tiến lên từ từ, giữ các khoảng cách rất tốt, với rất nhiều đoạn dừng chân để lấy hơi thở. Mặt đất rất lầy lội bởi các cơn mưa mùa thu và được trồng cấy bởi lúa mì non, tạo ra những đám bùn trơn trượt ở dưới chân, chúng đặc biệt là tạo sự mệt mỏi cho những người phải mặc giáp trụ. Họ dường như đã di chuyển cách đối phương chỉ trong vòng 250-300 yard, một phạm vi cực kỳ hiệu quả cho mũi tên của các cây trường cung, nơi họ đã chiếm vị trí như đã được mô tả trước đó. Chắc chắn là các cung thủ đã mang theo những cây ghỗ vót nhọn đầu theo họ, như Waurin đã mô tả họ lập một hàng rào phía trước họ và dùng nó để tăng cường phòng thủ cho chính mình.

    Khi đã ở vị trí này các cung thủ bắt đầu nã tên vào kẻ thù. Hãy tưởng tượng trong một khoảng thời điểm bạn là một cung thủ trong quân Anh. Bạn đang bị đói khát, lạnh và ẩm ướt và bị tiêu chảy hoặc những bệnh dịch tệ hơn từ những ảnh hưởng của khẩu phần ăn uống của bạn như nước bẩn và các loại củ quả. Bạn sẽ rất muốn được chết trong một trận chiến sắp tới. Đối với những kị sỹ -những người sẽ có tiền để trả tiền chuộc và thường được giam cầm ở những nơi ấm cúng trong tay của người cùng đẳng cấp với họ, có những quan hệ về nơi sinh hoặc quen biết một cách cá nhân ( có thể ý nói các qúy tộc Anh có xuất xứ từ Pháp ). Là một người lính bộ binh nhỏ bé và bị khinh thường, tất cả mà bạn có thể mong đợi là bị tàn sát bởi những người được thiết giáp rất dày đến mức dường như bất khả xâm phạm, hoặc nếu bị bắt thì bạn sẽ bị chặt ngón tay và không bao giờ bạn có thể quay lại nghề cung thủ một lần nữa. Nhà vua đã vừa nhắc nhở bạn rằng bạn có thể sẽ bị mất đi ba ngón tay của bàn tay phải của bạn. Tuy nhiên sau bài phát biểu nồng nhiệt của ông ta, bạn sẽ được lên dây cót tinh thần vào lúc bạn đang tuyệt vọng nhất. Lúc đầu, dường như không thể tin rằng người Pháp có thể bị đánh bại. Sau đó, n
    hưng sau khi bạn tiến lên phía trước thì tình huống trở nên rõ ràng rằng họ ( quân Pháp) đã trở nên bất cẩn-thậm chí họ còn chẳng biết được họ đang làm gì!

    [​IMG]
    1. Lính cung thủ cưỡi ngựa của Anh
    2. Lính bắn nỏ của Pháp
    3. Lính cung thủ của Anh có vác những cọc ghỗ nhọn đầu để chống lại kị binh Pháp

    Dường như các cung thủ Anh đã khuấy động để đưa người Pháp vào hành động. Đầu tiên các tay nỏ của họ bắn ra một loạt các phát nỏ một cách vội vã, sau đó phải chạy lùi trở lại vì khiếp sợ các mũi tên của quân Anh. Sau đó là các kị binh ở hai cánh của họ đã tung ra một đòn tấn công trên mặt đất vốn cực kỳ lầy lội. Mọi thứ đã đi chệch hướng ngay từ giây phút ban đầu. Bắt đầu với: Tổ chức. Lực lượng kỵ binh bao gồm 1.600 và 800 kị sỹ mạnh mẽ ở hai bên sườn trái và phải tương ứng. Nhưng các nguồn tài liệu của Pháp lại than vãn rằng số kị binh này không bao giờ được thu thập. Một nguồn tài liệu ( Berry Herald) khẳng định rằng rất hiệp sĩ từ những toán quân này đã bỏ đi chỗ khác, ra khỏi vị trí của họ sau một thời gian chờ đợi quá dài. Monstrelet nói rằng cánh phải, dẫn đầu bởi William của Saveuse, chỉ tập hợp được có 150 kị sỹ. St Remy, ở phía bên kia, chỉ được giao 300 tay thương và Clignet de Brcbant chỉ có 160 kị sỹ. Rõ ràng các lực lượng tấn công bọc sườn của quân Pháp đã bị thiếu hụt về số lượng một cách nghiêm túc. Hơn nữa, họ có thể không thực sự được giao nhiệm vụ như là lực lượng tấn công bọc sườn. Trong kế hoạch ban đầu các lực lượng này đã được lên kế hoạch để tấn công bọc sườn và vào phía sau của quân Anh. Tại Agincourt điều này được chứng minh là không thể, kể từ khi các cánh quân bên sườn của người Anh nghỉ ngơi, ẩn nấp trong cánh rừng. St Remy thực sự nói rằng các cuộc tấn công được thiết kế để tấn công vào khoảng giữa Agincourt và Tramecourt, mặc dù việc này có hàm ý một cuộc tấn công bên sườn có chủ ý là rất khó để nói ra. Chắc chắn là có một cuộc tấn công vào doanh trại quân Anh, như chúng ta sẽ thấy sau này, mặc dù các nguồn tài liệu cũng không rõ ràng rằng liệu cuộc tấn công này được dự định để phối hợp hành động với những cuộc tấn công từ bên cánh.


    [​IMG]
    Các kị binh thuộc lực lượng tấn c
    ông bên cánh của người Pháp


    [​IMG]
    Các kị binh thuộc lực lượng tấn công bên cánh của người Pháp bắt đầu tấn công

    [​IMG]
    Kị binh Pháp lao lên tấn công và lao vào hàng cọc nhọn

    [​IMG]
    Tiến lên

    [​IMG]
    Phạp chết nè

    Trong trường hợp, hai cuộc tấn công này không gây đủ sức ép mãnh liệt. Người ta nghi ngờ liệu Kỵ binh Pháp có thể tăng được tốc độ lên nhiều hơn qua những thửa ruộng mới được cày cấy gần đó với lượng nước mưa thấm xuống đất. St Remy đã thu thập được rằng mặt đất đã trơn trượt như thế nào-có thể ông đã thu thập được từ các ghi chép của cuộc tấn công của William Saseuse. Ông được mô tả như một hiệp sĩ dũng cảm, người khuyến khích người của mình phi ngựa lao thẳng về phía những cọc nhọn của các cung thủ. Mặt đất rất mềm làm cho những chiếc cọc ghỗ đổ xuống, cho phép lực lượng tấn công có thể rút lui với sự mất mát chỉ với ba kị sỹ. Nhưng rõ ràng không phải tất cả các cọc ghỗ đã đổ xuống hoặc người Pháp đã phá vỡ xuyên qua các cung thủ. Các cọc ghỗ được dựng làm hàng rào phòng thủ đã được mô tả là vô hiệu hóa sức tấn công của một cuộc tấn công cực kỳ nặng nhọc. Thực hiện xong nhiệm vụ của họ, các kỵ binh chuồn đi. Vậy còn ba người đã bị giết chết thì sao? Họ đã chia sẻ số phận với vị chỉ huy của họ, William de Saveuse-con ngựa của ông đã lao vào một chiếc cọc nhọn được nắm giữ một cách chắc chắn. Kết quả là ông này đã văng qua đầu con ngựa của mình rồi nằm choáng váng và bất lực ở dưới chân của các cung thủ người Anh-những người mà ông đã được tung ra để tấn công. Việc mất đi viên chỉ huy dũng cảm của họ đã làm xao động trái tim của người Pháp. Các cung thủ trường cung Anh bắt đầu bắn vào kẻ thù lúc này đang rút lui của họ và làm cho những con ngựa bị phát điên bởi những vết thương từ các mũi tên. Những hành động tương tự cũng đã xảy ra ở phía bên kia của chiến trường.


    [​IMG]
    Tranh vẽ kị sỹ Pháp lao vào hàng rào cọc nhọn và làn mưa tên trong trận Agincourt

    [​IMG]
    Cung thủ Anh liên tục nã tên vào họ

    Những người kị sỹ bị hoảng loạn và những con ngựa không thể kiểm soát nổi của họ lúc này đã chạy đi đâu? Trên một chiến trường mở họ có thể chạy xung quanh hai bên sườn của các lực lượng của chính họ. Một số trong thực tế đã có thể hướng vào các khu rừng ở hai bên của chiến trường. Phần còn lại tự xô đẩy họ một cách dữ dội vào đạo quân đầu tiên của người Pháp lúc này đang. Một sử gia khác - Richemont Herald, người phục vụ cho Công tước Richeont-một người có tham gia vào trận chiến, đã đổ lỗi cho sự thất bại của toàn bộ trận chiến là do lực lượng kỵ binh bị đánh bại này gây ra. Đó là bởi vì họ đã có một linh cảm về sự hèn nhát của những người ở xứ Lombard và Gascons, ông quả quyết rằng họ đã làm như vậy. Định kiến của sử gia này
    ​​là không chính đáng, nhưng phân tích của ông là chính xác và được chia sẻ bởi tất cả các nhà văn khác đã từng có mặt, hoặc chỉ nghe báo cáo về trận chiến. Khi bị đánh bại các kỵ binh lao trở lại, họ xông vào đội hình của quân Pháp và làm cho nó gần như hoàn toàn rơi vào tình trạng xáo trộn. Bức hình của John Keegan về một cuộc hoảng loạn của các chú ngựa của cảnh sát trong đám đông, đã tạo ra một loại hiệu lực gợn sóng ( đominô? ), như những người này lại bị đánh ngã bởi một số người khác. Sự gián đoạn này bị lặp đi lặp lại hàng trăm lần và lại bị phóng đại bởi sự lặp lại của nó. ( quân Pháp quá đông và địa hình lại quá trật hẹp)
  10. ChoDom234

    ChoDom234 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2007
    Bài viết:
    1.400
    Đã được thích:
    4
    Tuyệt! Quá tuyệt

Chia sẻ trang này