1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nước Mỹ và Các Giá trị Mỹ

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi NgoiSaoDen, 07/06/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Jenna1987

    Jenna1987 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    25/05/2012
    Bài viết:
    936
    Đã được thích:
    1.889
    Đảo ngược sự thật Việt Nam


    Một trong những báo cáo quan trọng về binh lính phản chiến được viết bởi đại tá Robert D. Heinl Jr. và xuất bản ở Tạp chí lực lượng vũ trang vào tháng 6 năm 1971. Ông bắt đầu: "Giá trị tinh thần, kỷ luật và chiến đấu của quân đội Mỹ, với một vài trường hợp ngoại lệ nổi bật, là thấp hơn và tồi tệ hơn bất cứ lúc nào trong thế kỷ này và có thể là trong lịch sử của Mỹ.”

    "Bằng tất cả các dấu hiệu có thể hình dung được, quân đội của chúng ta bây giờ vẫn còn ở Việt Nam trong một trạng thái đang đi đến chỗ sụp đổ, với các đơn vị trốn tránh hay từ chối chiến đấu một cách đặc biệt, giết chết các sĩ quan chỉ huy và các sĩ quan phi nhiệm vụ của họ, nghiện ma túy, và mất tinh thần đến chỗ gần như không thể chịu nổi. Không đâu khác hơn là ở Việt Nam, tình cảnh lại gần như nghiêm trọng đến thế.

    "Hứng chịu thất bại và bị vùi dập không thể chịu đựng nổi từ bên ngoài và bên trong bởi bất ổn xã hội, nghiện ma túy thành đại dịch, chiến tranh chủng tộc, xúi giục nổi loạn, đổ tội dân sự, ngoan cố trốn nghĩa vụ và ác ý, trộm cắp doanh trại và tội phạm thông thường, không được sự hỗ trợ trong khó khăn từ chính phủ liên bang, từ Quốc hội cũng như các nhánh hành pháp, ngờ vực, chán ghét, và thường chửi rủa dân chúng, quân dịch ngày nay là nơi thống khổ đối với lòng trung thành, đối với nghề nghiệp lặng câm của những ai đã chót mang và cố để giữ cho con tàu còn nổi."

    Theo cuốn sách năm 2003 của Christian Appy, "Lòng yêu nước: Chiến tranh Việt Nam được nhớ lại từ tất cả các bên" (Patriots: The Vietnam War Remembered from All Sides), Tướng Creighton Abrams - chỉ huy quân đội Mỹ tại Việt Nam – đưa ra nhận xét này vào năm 1971 sau một cuộc điều tra: "Đây có phải là một đội quân chúa nguyền rủa hay một bệnh viện tâm thần? Sĩ quan sự hãi chỉ huy binh lính của mình vào chiến trận, và binh lính không nghe theo. Chúa Giê-su! Điều gì đã xảy ra?"

    Một cựu đại tá quân đội khác ở Việt Nam, Andrew J. Bacevich Sr (bây giờ là giáo sư quan hệ quốc tế tại đại học Boston và đối thủ mạnh của chính sách đối ngoại/quân sự Mỹ) đã viết một cuốn sách về việc quân đội Mỹ đã nỗ lực như thế nào hàng chục năm sau thất bại để sửa chữa lại chiến lược chiến thuật chiến tranh của mình. ("Chủ nghĩa quân phiệt Mỹ mới: Người Mỹ bị cám dỗ bởi chiến tranh như thế nào" (The New American Militarism: How Americans Are Seduced by War), Oxford University Press, 2005). Một kết luận chính là đội quân nghĩa vụ có thể trở nên không đáng tin cậy nếu chiến tranh bị coi là bất công về bản chất và không được ưa chuộng ở quê nhà. Đây là lý do tại sao chế độ nghĩa vụ quân sự đã kết thúc và Lầu Năm Góc hiện nay dựa vào quân đội thường trực chuyên nghiệp được trả tiền hậu hĩnh hơn và được cung cấp bởi một số lượng lớn các nhà thầu và lính đánh thuê, những kẻ thực hiện nhiều nhiệm vụ được giao phó thay cho binh lính thông thường.

    Phong trào cựu chiến binh của đội quân chuyên nghiệp từ các cuộc chiến tranh đương thời, chẳng hạn như phong trào cựu chiến binh Iraq chống chiến tranh và phong trào Diễu hành tiến bộ (March Forward), cũng như từ thời Việt Nam, vẫn đang trên đường phố phản đối chiến tranh đế quốc, và các cuộc thăm dò dư luận cho thấy rằng hơn 60% người Mỹ phản đối cuộc phiêu lưu Afghanistan.

    Mặc dù Mỹ đã gây ra thiệt hại khổng lồ cho Việt Nam và dân chúng Mỹ trong những năm chiến tranh, đất nước Việt Nam đã nổi lên từ đống tro tàn và đang từng bước tiến tới trở thành một xã hội tương đối thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng sản. Chính phủ Hà Nội đã không nhận được sự giúp đỡ từ Washington. Trong cuộc đàm phán hòa bình Paris năm 1973, Nixon đã hứa với Ttg Phạm Văn Đồng bằng văn bản rằng Mỹ sẽ trả cho Việt Nam 3,5 tỷ USD bồi thường. Lời hứa này hóa ra là vô giá trị.

    Cái đập vào mắt những du khách đến thăm Việt Nam trong những năm gần đây, bao gồm cả người viết bài này, là đất nước này dường như đã đến với những gì họ gọi là chiến tranh chống Mỹ tốt hơn nhiều so với Mỹ đi đến với những khái niệm chiến tranh chống Việt Nam. Mặc dù phải chịu đựng những khó khăn gây ra cho Việt Nam, chính phủ và nhân dân nước này tỏ ra không giữ mãi những hận thù chống Mỹ.

    Hà Nội cũng đã nhiều lần rộng mở, trải thảm chào đón cựu thù, kêu gọi người Mỹ và người dân miền nam Việt Nam hiện đang sống ở nước ngoài "khép lại quá khứ và nhìn về tương lai". Bất cứ nơi nào công dân Mỹ đến - bao gồm cả cựu binh du lịch ở Việt Nam, họ đều được đón chào với sự tôn trọng giống như du khách từ các quốc gia khác.

    Tại Mỹ, cuộc chiến tranh Việt Nam vẫn còn gợi lên những ngôn từ hiếu chiến ở một số vùng. Một số người Mỹ vẫn cho rằng Mỹ "có thể đã giành được chiến thắng nếu không có một tay bị trói sau lưng" (tức là, sử dụng vũ khí hạt nhân), và một số tiếp tục căm ghét những người biểu tình chống chiến tranh của những năm qua, giống như khi họ biểu tình chống lại cuộc chiến tranh ngày hôm nay. Và một số kẻ khác trong Quốc hội, trong Nhà Trắng và Lầu Năm Góc - vẫn tiếp tục gây chiến bằng cách nỗ lực tổ chức tuyên truyền khổng lồ để bóp méo lịch sử xâm lược và tàn bạo không thể nói hết được của Washington tại Việt Nam.

    Thay cho lời kết: Nếu như người Mỹ có những sách lịch sử trung thực và tử tế, thì người ta sẽ đọc được ở đâu đó rằng: Trong lịch sử xâm lăng và cướp bóc 300 năm qua của chủ nghĩa thực dân đế quốc. Nước Mỹ là nhân vật chính trong những chương tàn bạo nhất, dã man nhất và đẫm máu nhất.

    Thay vì thế, tay vẫn ném bom giết người - mồm vẫn ra rả tự do-dân chủ-nhân quyền. Thật là kỳ lạ như quái vật!

    Hết!
  2. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Tòa án buộc chính phủ Mỹ phải chi trả hàng trăm triệu dollar cho người da đỏ

    19.06.2012, 13:02[​IMG] © Photo: Flickr.com


    Tòa án tối cao Mỹ đã buộc chính phủ nước này phải bồi thường cho người da đỏ bản địa những chi phí hưởng các dịch vụ nhà nước, trong đó bao gồm cả chi phí về giáo dục, bảo vệ môi trường và đảm bảo an ninh.


    Việc đền bù chi phí cho các chương trình xã hội cho các bộ lạc da đỏ được luật liên bang Hoa Kỳ quy định, tuy nhiên trong vài năm gần đây, Quốc hội Mỹ đã không phân bổ đủ tiền với khối lượng hàng trăm triệu dollar cho nhu cầu của người da đỏ.


    Theo quyết định của tòa án, các khoản chi phí của các bộ lạc da đỏ, trong đó bao gồm cả bộ lạc Navajo, sẽ phải được hoàn trả đầy đủ.

    Theo [​IMG]
  3. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Chính phủ Mỹ bị tố vi phạm nhân quyền (TNO) Trong khi Mỹ đi tố một số nước khác vi phạm nhân quyền thì cựu Tổng thống Mỹ Jimmy Carter tố giác chính quyền Tổng thống Barack Obama cho phép tiến hành các cuộc không kích bằng máy bay không người lái để giết khủng bố là hành động vi phạm nhân quyền.

    Trong một bài báo được đăng trên tờ New York Times ngày 25.6, ông viết: chính phủ Mỹ hiện nay rõ ràng vi phạm 10 trong số 30 điều trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền - được Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc thông qua vào năm 1948 tại Pháp.

    “Nước Mỹ đang từ bỏ vị trí hàng đầu trên thế giới về nhân quyền. Thay vì làm cho thế giới an toàn, việc Mỹ vi phạm nhân quyền tiếp tay cho kẻ thù và khiến các bạn bè thế giới phải xa lánh”, ông Carter viết.

    Đài ABC dẫn các số liệu cho biết, kể từ tháng 1.2009, Mỹ tiến hành 265 cuộc không kích bằng máy bay không người lái nhằm tiêu diệt các phần tử khủng bố tại một số nước trên thế giới, khiến ít nhất 1.488 người chết, trong đó có nhiều dân thường.

    [​IMG]
    Ông Jimmy Carter, tổng thống thứ 39 của Mỹ - Ảnh: AFP

    Thêm vào đó, ông Carter còn chỉ trích chính phủ Mỹ vẫn cho phép hoạt động nhà tù ở Vịnh Guantanamo - một nơi được cho là vi phạm nhân quyền vì nhiều tù nhân tại đây “bị tra tấn hơn một trăm lần mỗi ngày bằng nước, hay những thiết bị tra tấn dã man khác”.

    Ngoài ra, ông Carter chỉ trích hệ thống pháp lý hiện hành cho phép tổng thống có quyền bắt giữ những nghi phạm khủng bố vô thời hạn dù cho tội danh khủng bố chưa thành lập.

    Mặc dù trong bài báo của mình, ông Carter không hề nêu tên trực tiếp ông Obama, nhưng ông liên tục sử dụng những từ “chính phủ của chúng ta”, “những nhà cầm quyền ở Washington”...

    Hồi tháng 5.2012, Mỹ cũng bị Tổ chức Ân xá Thế giới tố cáo vi phạm nhân quyền sau vụ đột kích giết chết trùm khủng bố Osama bin Laden hồi tháng 5.2011 ở Pakistan.

    Phúc Duy

    TNO
  4. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    FBI giải cứu 79 cháu bé bị ép *******.

    Thứ ba - 26/06/2012 07:40

    Nhiều người Việt chống cộng và một số kẻ theo Việt tân thường rêu rao là chính quyền Việt nam buôn bán phụ nữ. Hãy đọc bài này để xem, nhân quyền ở Mỹ ra sao, trẻ em có bị lạm dụng hay không? PKN, NXN, ĐHĐ,... vẹt tân đâu cả rồi, ra mà bảo vệ trẻ em, bảo vệ phụ nữ đi kìa !!
    [​IMG] FBI một lần nữa lại giáng một đòn vào những kẻ buôn bán trẻ em làm nô lệ ******** trên toàn quốc, khi họ cứu được 79 em bé và bắt trên một trăm người có liên quan.

    Trong ba ngày liên tục, hàng ngàn cảnh sát thuộc 57 tiểu bang của Mỹ đã tiến hành tấn công và lùng sục. Một lần nữa họ đã thành công trong kế hoạch «Innocence Lost». Kế hoạch này được tiến hành từ năm 2003, trong đó FBI cùng làm việc với bộ tư pháp, cơ quan quốc gia dành cho việc tìm kiếm và cứu trợ trẻ em bị mất tích và lạm dụng,. Theo báo cáo của FBI thì tổng cộng cho tới nay họ đã giải cứu được trên 2200 cháu. Khoảng trên 1000 đối tượng đã bị kết án. Ông Kevin Perkins bên cơ quan an ninh cho biết "Trẻ em bị trở thành nô lệ ******** vẫn còn là nguy cơ quá lớn trên toàn quốc"!

    Theo đài CNN thì các trường hợp cháu bé bị lạm dụng, bị giữ trái phép , bị lạm dụng phần đa ở độ tuổi 13-17. Có một trường hợp cháu bé mới 11 tuổi cũng bị ép *******. Theo đánh giá sơ bộ thì trên toàn nước Mỹ mỗi năm có vào khoảng tối thiểu 100 ngàn trẻ em bị ép *******.

    Cuộc tấn công của cảnh sát đã kết thúc vào hôm chủ nhật và hiện có cả video trên internet.

    Chủ tịch ủy ban bảo vệ trẻ em, ông Ernie Allen nói "Buôn bán trẻ em và người lớn nhằm vào mục đích ******** xảy ra không phải cứ ở nơi nào, mà những tội phạm này xảy ra ngay chính trong các thành phố của Mỹ và nạn nhân là các cháu người Mỹ".

    Theo ông Parkins thì rất nhiều trường hợp là có tổ chức và những kẻ tội phạm có hẳn một đường dây và kế hoạch sắp sếp để phục vụ "nhu cầu thị trường". Đối tượng của họ nhắm tới nhiều khi là các cháu bé trên internet hoặc thậm chí ở các bến xe khách. Đầu tiên họ sẽ giả bộ giúp các cháu để lấy lòng tin, sau đó lừa họ đi.


    Nguồn: DPA - KP lược dịch
    [YOUTUBE]FgAJVqsgf4I[/YOUTUBE] Nguồn FBI

    Tin tham khảo:

    - Thông báo của FBI : FBI
    - Tin và video: FBI-tin tức và Video
    - Tin của CNN: CNN
  5. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    [​IMG] Nhà dân chủ Minh Quang Pham có thể ngồi tù ít nhất 40 năm nếu các tội danh được thành lập:
    Mỹ vốn xử số năm tù rất cao cho những thành phần liên quan đến khủng bố, nhưng đọc cái link với mức án có thể lên đến 40 năm này mà vẫn không thể không sốc được http://www.thanhnien.com.vn/pages/2...-viet-bi-tinh-nghi-dinh-liu-den-al-qaeda.aspx. [​IMG][​IMG][​IMG]
    Mấy bạn "dân chủ" ở VN mới có vài năm đã kêu như cha chết rồi, giờ thì nhìn vào đây mà làm gương nhé. CSVN còn phải gọi Mỹ bằng cụ nữa. [​IMG][​IMG][​IMG]
  6. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180

    SMCĐ, nhận qua email ngày 30-1-2012, không có tên tác giả.

    Tại trước khu chợ Phúc Lộc Thọ, CA., Phuc Jean cũng đã gặp một bà già Việt Nam lụ khụ ngả nón ăn mày. Không biết bà sang Mỹ đã lâu hay bây giờ mới qua? Tại sao bà lại phải ăn mày ở cái xứ người già có tiền welfare đàng hoàng? Ôi, vì sao? Tại sao? Làm sao?

    Trong giờ lễ Chủ Nhật, tại nhà thờ Saint Columban, linh mục Tiến đã làm nhiều người nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một người Mẹ đã nuôi cả mười đứa con thành công về tài chánh, đứa Bác Sĩ, đứa Kỹ Sư, Dược Sĩ, nhưng rồi cả mười đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già.

    Đứa nào cũng có lý do để từ chối không muốn ở với Mẹ. Linh mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần trong thời tiết lạnh giá, đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh, không có ai, vì hai vợ chồng đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong nhà rất lạnh, bà Mẹ phải mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại sao không mở máy sưởi, thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm về, sẽ càm ràm là “tốn tiền điện quá!” Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ đến ngày Lễ Mẹ, thì đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I love you, mom!” Thế là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với người mẹ yêu dấu của mình.
    Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im lặng chấp nhận cho đến hết cuộc đời.

    Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những đau khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dạy con nên người, sau đó lại chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời than vãn?

    Một bà mẹ đã dành dụm bao năm buôn gánh bán bưng để cho con vượt biên một mình, sau đó, khi qua đến Mỹ, thằng con sợ vợ quá, không dám để mẹ ngủ trong phòng, mà bảo mẹ phải ngủ dưới đất trong phòng khách. Một lần, con chó xù của hai vợ chồng đứng đái ngay vào đầu mẹ. Bà mẹ kêu lên, thì đứa con dâu cười, trong khi chồng đứng yên, chẳng dám nói gì.

    Bà mẹ khác, không được ở chung với con trai, phải thuê một phòng của người bạn, vì sức khoẻ yếu, lúc nào cũng lo là chết không có ai chôn. Khi nghe nói về bảo hiểm nhân thọ, bà có năn nỉ thằng con trai đứng tên mua giùm, để bà bớt chút tiền già và đóng hàng tháng để mai sau, con có tiền lo hậu sự cho bà, nhưng đứa con dâu nhất định không chịu, cho rằng “tốn tiền vô ích, chết thì thiêu, liệng tro xuống biển là xong, chôn làm gì cho mất thời giờ đi chăm sóc.” Bà cụ uất quá, phát bệnh và qua đời. Không biết rồi bà có được chôn cất đàng hoàng theo ý muốn, hay lại bị cô con dâu vứt tro ra biển.

    Không thiếu những bà mẹ khi đến thăm con trai, phải ngồi nhìn vợ chồng ăn uống ríu rít với nhau, vì con dâu không chịu dọn thêm một chén cơm mời mẹ. Một bà mẹ nhớ con nhớ cháu quá, đến thăm con, nhưng sợ con dâu sẽ nhiếc móc thằng chồng, nên vừa vào tới cửa đã vội thanh minh: “Mẹ không ăn cơm đâu! Mẹ vừa ăn phở xong, còn no đầy bụng. Mẹ chỉ đến cho thằng cháu nội món quà thôi!”

    Không thiếu những bà mẹ vì lỡ đánh đổ một chút nước trên thảm mà bị con nhiếc móc tơi bời. “Trời đất ơi! Cái thảm của người ta cả vài ngàn bạc mà đánh đổ đánh tháo ra thế thì có chết không?” Có bà mẹ bị bệnh ung thư, biết là sắp chết, mong được con gái đưa về Việt Nam, nhưng con đổ thừa cho chồng không cho phép về, rồi biến mất tăm, sợ trách nhiệm. Mẹ phải nhờ người đưa ra phi trường, nhờ người dưng đi cùng chuyến bay chăm sóc cho đến khi về tới nhà. Từ lúc đó đến lúc mẹ mất, cả con gái lẫn con rể, cháu chắt cũng chẳng hề gọi điện thoại hỏi thăm một lần.

    Một bà mẹ già trên 70 tuổi rồi, có thằng con trai thành công lẫy lừng, bốn năm căn nhà cho thuê, nhưng bà mẹ phải lụm cụm đi giữ trẻ, nói đúng ra là đi ở đợ vì phải lau nhà, rửa chén, nấu cơm, để có tiền tiêu vặt và để gộp với tiền già, đưa cả cho… con trai, một thanh niên ham vui, nhẩy nhót tung trời, hai, ba bà vợ. Mỗi khi gặp bà con, chưa cần hỏi, bà đã thanh minh: “Ấy, tôi ngồi không cũng chả biết làm gì, thôi thì đi làm cho nó qua ngày, kẻo ở nhà rộng quá, một mình buồn lắm!”

    Trong một cuộc hội thoại, một bà mẹ đã khóc nức nở vì chỉ đứa con gái phụ rẫy, bỏ bà một mình cô đơn. Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất, chồng chết trong trại cải tạo. Trong bao nhiêu năm, bà đã gồng gánh nuôi con, rồi cùng vượt biên với con, tưởng mang hạnh phúc cho hai mẹ con, ai ngờ cô con chờ đúng 18 tuổi là lẳng lặng xách vali ra đi. Nước mắt bà đã chảy cho chồng, nay lại chảy hết cho con.

    Tại những nhà dưỡng lão gần trung tâm Thủ Đô Tị Nạn, có biết bao nhiêu bà mẹ ngày đêm ngóng con đến thăm nhưng vẫn biệt vô âm tín. Một bà cụ suốt ba năm dài, không bao giờ chịu bước xuống giường, vì biết rằng chẳng bao giờ có đứa con nào đến thăm. Bà đã lẳng lặng nằm suốt ngày trên giường như một sự trừng phạt chính mình vì đã thương yêu con cái quá sức để đến tình trạng bị bỏ bê như hiện tại. Sau ba năm, bà mất vì các vết lở, vì nỗi u uất, mà những người chăm sóc bà vẫn không biết gia cảnh bà như thế nào, vì bà không hề nhắc đến. Có điều chắc chắn là khi bà còn là một thiếu nữ, bà phải là một mẫu người làm cho nhiều người theo đuổi, quyến luyến, tôn sùng. Chắc chắn bà đã trải qua bao năm tháng thật tươi đẹp, vì cho đến khi mất, khuôn mặt bà, những ngón tay bà, và dáng dấp bà vẫn khoan thai, dịu dàng, pha một chút quý phái. Nhưng tất cả những bí ẩn đó đã được bà mang xuống mồ một cách trầm lặng.

    Một buổi chiều tháng 5, tại một tiệm phở Việt Nam, một mẹ già đứng tần ngần bên cánh cửa. Khi được mời vào, mẹ cho biết mẹ không đói, nhưng chỉ muốn đứng nhìn những khuôn mặt vui vẻ, để nhớ đến con mình, đứa con đã bỏ bà đi tiểu bang khác, để mẹ ở với đứa cháu là một tên nghiện rượu, đã hăm doạ đánh mẹ hoài. Hắn đã lấy hết tiền trợ cấp của mẹ, lại còn xua đuổi mẹ như cùi hủi. Hôm nay, hắn lái xe chở mẹ đến đầu chợ, đẩy mẹ xuống và bảo mẹ cút đi! Mẹ biết đi đâu bây giờ?

    Trong một căn phòng điều trị tại bệnh viện Ung Thư, một bà cụ đã gào lên nức nở khi người bệnh nằm bên được chuyển đi nơi khác. “Bà ơi! Bà bỏ tôi sao? Bà ơi! Đừng đi! Đừng bỏ tôi nằm một mình! Tôi sợ lắm, bà ơi!” Những tiếng kêu, tiếng khóc nấc nghẹn đó lặp đi lặp lại làm người bệnh sắp chuyển đi cũng khóc theo. Người y tá cũng khóc lặng lẽ. Anh con trai của người sắp đi xa, không cầm được giọt lệ, cũng đứng nức nở. Cả căn phòng như ngập nước mắt.

    Mầu trắng của những tấm trải giường, mầu trắng của tấm áo cánh của bà cụ như những tấm khăn liệm, tự nhiên sáng lên, buồn bã. Bà cụ nằm lại đó đã không có đứa con nào ở gần đây. Chúng đã mỗi đứa mỗi nơi, như những cánh chim không bao giờ trở lại.

    Trên đại lộ Bolsa, thỉnh thoảng người ta thấy một bà mẹ già, đẩy chiếc xe chợ trên chứa đầy đồ linh tinh. Mẹ chỉ có một cái nón lá để che nắng che mưa. Khuôn mặt khắc khổ của mẹ như những đường rãnh bùn lầy nước đọng, đâu đó ở chợ Cầu Ông Lãnh, Thủ Thiêm, gần bến Ninh Kiều, Bắc Mỹ Thuận hay ở gần cầu Tràng Tiền, Chợ Đông Ba? Mẹ đi về đâu, hỡi Mẹ? Những đứa con của mẹ giờ chắc đang vui vầy…
  7. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180

    Xem phim Chủ Nghĩa Tư Bản : Một Câu Chuyện Tình- Capitalism: A Love Story Server Picasa
    Mời các bạn xem phim Capitalism: A Love Story (CNTB: Một câu chuyện tình) của Micheal Moore.

    Phim lột tả bức tranh toàn cảnh về CNTB ở Mỹ, cả mặt tốt và mặt xấu.


    Phim này miêu tả sát thực xã hội Mỹ hiện đại, rất sát với thực tiễn hiện tại chứ không phải nói về lọai CNTB thực dân đế quốc thời bóc lột thuộc địa.


    Phim cũng không có lý thuyết lý luận lý trấu mà chủ yếu trình bày thực tế.


    Micheal Moore không phải là một người cộng sản.


    Phim cũng không nói gì đến chủ nghĩa Marx, CNCS, và tránh không nói thẳng đến CNXH, để lách luật không được tuyên truyền cho CS thời Chiến tranh lạnh.


    Những nhà làm phim người Mỹ này có vẻ không được trang bị kiến thức, lý luận XHCN, nhưng phim tài liệu của họ về những sự thật trần trụi về một hệ thống ********* có sức thuyết phục và cảm hóa cao hơn nhiều so với nhiều lý luận gia vô sản.


    Trong phim sẽ thấy những đọan người dân bị đàn áp hợp pháp, tịch thu nhà cửa đất đai.


    Sẽ hiểu vì sao Quốc hội VN có thể chặn được dự án đường sắt cao tốc nhưng Quốc hội Mỹ không thể chặn được việc đem tiền thuế của dân đen cung phụng cho đám tài phiệt ngân hàng và phố Wall.


    Phim cũng chỉ ra những tiêu chí đối lập với CNTB trong hiến pháp Mỹ, và xã hội Mỹ ngày nay đã đi ngược lại các tiêu chí tốt đẹp đó như thế nào.


    Xem xong phim hãy tự hỏi nếu chế độ này đem áp dụng ở nước ta thì sẽ có kết quả gì?


    Bao nhiêu người dân ra sẽ ra đường sống?


    Link: http://www.phimdata.com/xem-phim-chu-nghia-tu-ban-mot-cau-chuyen-tinh-online/44409.html
  8. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
  9. MrKhuKhoam

    MrKhuKhoam Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    12/04/2011
    Bài viết:
    4.334
    Đã được thích:
    1.180
    Poor america? Well, look at Dresden:

    Chào mọi người,

    Tôi vừa đọc một số bài các bạn up lên đây.


    Hay.


    Các bạn biết đấy, tôi thích nước Mỹ.


    Tôi chả biết ai nhưng chắc chắn các bạn là những người tử tế. Và các bạn có 1 đất nước xinh đẹp.


    Nhưng tôi có chút khó chịu về việc các bạn quan tâm đến các nước khác như thế nào?


    Cơn bão Katrina quả là 1 thảm hoạ.


    Nhưng trận động đất vừa rồi ở Pakistan thì sao?


    Chả thấy ai viết thêm gì về nó.


    Ok, 30.000 người Pakistan đâu phải lý do nhiều nhặn gì.


    Dân Pakistan thôi mà (mình hiểu).


    Nhưng tôi vẫn có chút ngạc nhiên về việc giới truyền thông ẫm ĩ về sự kiện 11/9.


    Tôi biết đó là 1 vụ khủng bố.


    Và con số nạn nhân là thảm kịch.


    Nhưng tôi không hiểu tại sao nơi nào trên thế giới cũng ầm ĩ như vậy?


    Nếu Mỹ bắt đầu 1 cuộc tấn công chống lại nước nào đó, sẽ không có nhiều sự chú ý như vậy.


    Nhớ Sudan 1998 chứ?


    Tôi cá là các bạn không nhớ.


    Có 1 nhà máy dược phẩm được mở ở Sudan lúc đó.


    Nó đã có thể cung cấp hàng đống thuốc cho khu vực Trung Phi.


    Nhưng do vài nguyên nhân xấu xa (tôi đoán là vì tiền), Mỹ cho rằng đó là 1 nhà máy sản xuất vũ khí sinh hóa.


    Và bùm, 1 cuộc tấn công nhằm vào nhà máy này.


    F16 bom toàn bộ khu vực thành bình địa.


    Chết 800.


    Sau đó, UN cho vài khoa học gia đến điều tra trong đống đổ nát để tìm vũ khí.


    Đoán được họ tìm thấy gì không?


    Không có gì.


    Đen đủi thay, Sudan.


    *** thế.


    Ô, còn đây là mấy thứ của cả người Anh và người Mỹ này:


    Các bạn nhớ Dresden chứ?


    Chắc là nhớ.


    Chắc các bạn đã được học lịch sử về trận dội bom vẻ vang chống lại Hitler và nước Đức.


    Họ nói với các bạn là có bao nhiêu nạn nhân?


    35.000 hay 40.000?


    Ít nhất tôi cũng đã được học như vậy.


    Và lý do tro trận bom đó là hạ gục tinh thần của người Đức.


    Phải rồi, trận bom này là hết sức cần thiết.


    Ý tôi nói rằng hãy nhìn vào thực tế.


    Dresden là một mối đe doạ.


    Một thành phố bệnh viện nơi chăm sóc người bị thương và những người vô gia cư (đừng nói với tôi những thứ *** đái rằng có cái gì đó nằm đâu đó dưới mặt đất).


    Và người Anh với người Mỹ ném bom.


    Tôi làm 1 tính toán nhỏ cho các bạn nhé: có 1,2 triệu người dồn ép trong cái thành phố nhỏ chỉ dành cho 500.000 người.


    Có 30-50 người trong tất cả các ngôi nhà trong thành phố. 12000 ngôi nhà đã bị phá hủy hoàn toàn.


    Và nhiệt độ trên bề mặt là khoảng 16.00oC.


    Cát bị nung chảy.


    Bom phốt pho, lạy Chúa tôi.


    Hầu hết người trong thành phố chết vì sức nóng.


    Tôi không hiểu sao Mỹ và UK có thể đưa ra con số người chết sai lệch đến vậy.


    Báo cáo chính thức của quân đội Đức về vụ này là "35.000 chết, 50.000 bị thương và 168.000 không xác định được là bị làm sao (biến mất)".


    Hmm bạn có thể cho biết cơ thể con người còn lại cái gì với sức nóng lên tới 1.600oC trong nhiều giờ đồng hồ?


    Cái gì có thể xảy ra?


    Tro!


    Chỉ còn lại tro bụi thôi, không thêm gì nữa.


    Như vậy phải có ít nhất 250.000 người chết.


    Thế người Anh đã làm gì?


    Xin lỗi?


    Không ạ, họ làm lễ tưởng niệm cho 800 người chết ở Coventry bởi kẻ hủy diệt Goring.


    Bởi vậy, tôi gọi đó là sự trả thù.


    Tôi biết rằng người Đức đã gây ra những tội ác tồi tệ đối với dân chúng ở Đông Âu và tôi rất hài lòng vì họ đã phải nhận những hậu quả.


    Nhưng sẽ là vô liêm sỉ nếu lờ đi những tội ác mà quân đồng minh đã làm đối với người Đức.


    Số nạn nhân của nạn diệt chủng người Do Thái?


    1 triệu?


    Còn vụ 11/9?


    900?


    Bạn sẽ nói gì nếu báo chí viết những điều *** đái như trên?


    Chắc chắn bạn sẽ không hài lòng. Bởi vậy, cám ơn vì đã mất thời gian đọc cái này.


    Dù sao đi nữa tôi vẫn khoái người Mỹ, và người Anh nữa chứ.


    Thật mà.


    À, cuối cùng xin được trích dẫn lời của ông bạn Churchill của tôi khi lên kế hoạch bỏ bom Dresden: "
    Tôi không cần lời khuyên về việc làm thế nào có thể phá hủy các mục tiêu quân sự quan trọng chung quanh ngoại vi Dresden, tôi cần lời khuyên về việc làm thế nào nướng chín 600.000 dân tị nạn từ Breslau."

    Greez từ nước Áo (không phải Úc nhé).


    http://www.newgrounds.com/bbs/topic/363733
  10. CoDep

    CoDep Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2004
    Bài viết:
    9.559
    Đã được thích:
    11
    Hoan hô bạn Khù Văn Khoằm đã có công tìm được những hình ảnh
    xấu xa nhất của xã hội Mỹ. Thì ra Trung Quốc và Việt Nam mới
    là những nước dân chũng sung sướng bình an hơn nhiều. Tôi,
    một người già, những tưởng mình nghèo khổ nhất nước Mỹ, mà
    vẫn vui vẻ ăn ngon ngủ kỹ, đọc vài bài của bạn, mới biết nước
    Mỹ đau khổ nhất trái đất này. Sao cái số tôi khổ thế?
    *

Chia sẻ trang này