1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tịch mịch, thường thường là một thứ hưởng thụ

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Sota, 13/10/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    CAFE NĂNG


    Không còn không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
    Không chờ không chờ ai...



    Hiện tôi có cảm giác của một sợi dây đàn đang rung. Một cái đàn phủ đầy bụi và câm lặng.

    Tự bản thân cây đàn thì không thể làm rung những sợi dây xúc cảm của mình được, nó chỉ biết nằm chờ một ngón tay chạm đến. Một ngón tay nào đó và từ đâu đó, không biết. Thế nên nó đầy bụi và câm lặng.

    Bây giờ thì nó rung. Chỉ một dây thôi, yếu ớt thôi, nhưng cũng ngân nga, như một tiếng thầm thì thoảng qua trong gió, như một hơi thở nhẹ làm bay những sợi tóc mai.

    Và ít nhất nó cũng hiểu, hay lờ mờ hiểu, tại sao trước giờ nó cứ nhất khoát im lặng, dù tất cả các dây vẫn còn nguyên vẹn, tất cả âm thanh vẫn còn trong trẻo, nhưng lặng ngắt. Đó là vì người ta chưa biết chạm vào nó theo đúng cách.

    Thật ra hiểu cũng chẳng được gì, vì bản thân cây đàn thì đâu có tự làm dây đàn rung lên được. Cứ giữ lấy cái sự hiểu ấy cho mình thôi.

    ...


    Hôm nay tôi lang thang, vì đầu óc lan man quá đỗi không sao học được (đọc truyện thì vẫn được [​IMG]).

    Cả buổi sáng ngồi nghe mưa, lại thấy muốn đắm mình trong cơn mưa ấy. Có lẽ, những giọt nước mưa có thể giữ cho dây đàn ngân nga lâu hơn một chút, một chút thôi. Bỗng muốn cầm tay một người bạn gái đi loanh quanh Hồ Gươm, lặng lẽ và yên lành.

    Buổi trưa dắt xe ra khỏi nhà khi chỉ còn những hạt mưa thưa thớt.

    Lên đến Hồ Gươm, nhắn xong cái tin "Có ai đi mưa với tớ không?" thì tạnh hẳn [​IMG]

    Đi bộ một vòng rưỡi hồ, đứng vài phút bên cầu Thê Húc, rồi ra cafe .

    Cái chỗ này có gì hay thì cũng khó nói, nhưng mới đến lần đầu tiên đã biết nhất định sẽ quay lại.

    Đang ngồi lơ ngơ khuấy thìa trong ly đen và nghe nhạc trong di động thì giật bắn người vì chuông báo có tin nhắn. (Để nhạc vừa đủ nghe thì tiếng chuông báo đấy sẽ rất to.)


    "Cưng tìm được ai đi mưa chưa?"
    "Tạnh mưa rồi. Đang uống cafe trên một gác 2 chật hẹp, một mình. Nghe nhạc từ mobile, đọc truyện và ngắm phố. Thật là tao nhã [​IMG]"



    Vâng, uống cafe, nghe nhạc, đọc truyện và ngắm phố.
    Có một con ong vo ve bay loanh quanh dưới những chiếc lá.
    Có một con chim sâu nhảy loanh quanh trên cành.
    Có vài giọt nước mưa còn đọng trên lá cây.
    Có vài giọt nước mưa rớt từ mái hiên xuống bàn tay xoè ra hứng.
    Có những dòng xe hối hả chảy trên đường.
    Có những kẻ uể oải ngồi vơ váo trên cái tầng 2 này ngó xuống.
    Đại khái thế...







    Những rung lên nhẹ nhàng ấy sẽ còn dư âm được bao lâu?
  2. aazzaa

    aazzaa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2007
    Bài viết:
    195
    Đã được thích:
    0


    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} Ngay từ dạo em về đây, cứ mỗi một quý, vài đợt em phải tham gia đoàn công tác đi cơ sở hoặc công trường ngoài thành phố. Mỗi đợt kéo dài một, hai ngày. Sớm đi, chiều về. Cực chẳng đã, mưa quá, hay nắng quá, hay đoạn đường xấu, nhiều ổ voi ổ gà quá, em mới chui vào xe ô tô của mấy ông trong đoàn. Em nói em say xe, nên không thích ngồi xe....

    Sau đó, mấy người phát hiện ra em chưa bao giờ say xe và nói chung, chưa bao giờ say bởi bất cứ gì (hi...hi...kể cả say... người![:P]). Thế là, em đành nói là em không muốn lên xe để rồi hay phải chờ đợi mệt mỏi, tự dưng lại không quyết định được chuyện đi ở, tự dưng để người khác giữ chân mình, nên em không thích....

    Một số trong đoàn không nói gì, nhưng tia nhìn thì như hơi khó chịu, hơi mỉa mai, “người ta sinh ra ở Mỹ lại học bên Tây về, nên phải ngạo mạn, lập dị như vậy…”

    Em buồn cười, lên xe máy một mình lại đi tuốt....

    Em nghĩ, có nói đến Tết chưa chắc người ta đã hiểu hết cho mình, chị ạ.[:D]



    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Vâng.... Đúng hơn, cô đơn là cảm giác không thể tránh khỏi của chúng ta, chị nhỉ?[:D]
  3. hudanhdaisu

    hudanhdaisu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/12/2008
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    "hình như là đã say một nửa
    hình như là đang nghe Trịnh
    hình như là trời mưa
    hình như là rất nhớ"


    mình thích bốn dòng này, đọc mà cứ ngỡ mình trong đó.
  4. redbuttlerkt

    redbuttlerkt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.369
    Đã được thích:
    0

    Sota viết đoạn đầu duyên phết, nhở . Uh, cứ R....u....n....g đi,nếu có thể.
    Giờ,a thi thoảng Năng hàng Bạc, cũng rung, đại lãn hơn tí- a rung đùi. Mưa, nhạc , dòng xe....mặc xác, a nhâm nhi cafe. Take a look nhiều quá làm a mệt, thay vào đấy, a take a cup of coffee , thật hơn, đơn giản vì lưỡi a nếm được nó.
  5. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    another drop in the coffee cup heheh
  6. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    TRƯỜNG XUÂN


    ở đây tôi có gì
    ...
    có lần gặp gỡ đầu tiên với Ak, dù 2 đứa về chả ai nhớ mặt nhớ tên nhau, nhưng vì 2 chữ "Trường Xuân" mà nên duyên

    có những buổi sáng thứ 7 trốn tiết thể dục (đằng nào cũng học lại :P) mò đến từ 7h, mọi người trong quán nhìn khách quen cười 1 cái rồi kéo nhau đi đánh răng rửa mặt, khách khoanh chân ngồi trên chõng ngắm trời ngắm đất đợi nước sôi

    có kỷ lục ngồi lì 8 tiếng, gọi mỗi 1 ấm trà mà thay mấy phích nước, tiếp mấy lượt bạn, người này đến người kia đi vẫn chỉ 1 ấm trà (kỷ lục mặt dày :)) )

    có những buổi trưa vắng, quán tắt nhạc, yên tĩnh, nắng mỏng tang trên sân gạch, bạn ngồi lan man mấy câu thơ, mùa thu và hương cúc trong chén trà độc ẩm

    có bạn nhân viên của quán hay lân la ra ngồi cùng, đọc cho tôi những câu về trà hay 1 bài thơ bạn mới đọc được hôm trước, tỏ tình bằng mấy dòng thơ viết vội lạc vần

    có ngập tràn ngập tràn bông sen thơm ngát, tôi ngồi giữa ngập tràn ngập tràn hương sen nhặt từng cánh nhỏ gói vào lá, ngoài trời mưa như trút và trà thì thật ấm

    có những khoảng thời gian thật tĩnh, một mình ngồi ôm chén trà để đầu óc lang thang, người nhẹ tênh như gió, lòng cũng nhẹ

    ...

    có chuyến ghé thăm lúc 11h đêm để biết thế nào là hụt hẫng

    ...
    có nỗi buồn của sự mất mát

    có cái ngẩn ngơ của kẻ đi xa, quay lại chốn quen thấy mình là khách lạ

    có sự không cam lòng với những đổi thay, dù vẫn biết vạn vật vô thường, mà lòng mình cũng đổi lâu rồi

    ...
    ở đây tôi còn gì, chốn này?

    ...


    những ngày trời lành lạnh, lất phất mưa, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mây xám lá bay, thấy thèm một tách trà nóng
    và lại quặn lên trong lòng cảm giác không biết đi đâu về đâu

    vân tịch mịch
    thủy tịch mịch
    hành tẫn tà dương độc ngâm ca
  7. redbuttlerkt

    redbuttlerkt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.369
    Đã được thích:
    0
    Muốn Phiêu, ít nhất cần Lãng. Tuy nhiên, Lãng nhiều, chắc đek gì có được Phiêu.
    Đã Phiêu thì đâu cần hỏi, tự hỏi, cần trả nhời hay tự trả nhời
    Cho nên, óc có lang thang, người mấy chục ký bổng nhẹ tênh như gió , lòng mề cũng nhẹ , rỗng tuốn tuồn tuột mà ko phiêu được, kể cũng phí.
    Đừng nghĩ gì , mà có nghĩ gì quan trọng nó cũng đek quan trọng nữa , mà tóm lại chẳng có gì quan trọng hết....
    Cho nên :
    Let it be, thôi em
  8. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    ầy, em không phiêu cũng không lãng, chẳng qua chỉ là một kẻ lang thang ^^


    Sometimes I need some time on my own
    Sometimes I need some time all alone
  9. redbuttlerkt

    redbuttlerkt Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.369
    Đã được thích:
    0

    And...Nothing lasts forever
  10. afunnyman

    afunnyman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2009
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Normal 0 21 false false false FR X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Tableau Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:0cm; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0cm; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi; mso-fareast-language:EN-US;} Em Lương Căn (?) có quả nick redbuttlerkt quả thật là hổ báo cười vui vẻ. Chắc là hậu duệ của Rhett Butler trong phần Hậu Gió theo chiều cuốn (Cuốn theo chiều gió hậu) của Cổ Long. Sự lai giống không có mục đích thế này có thể là do 1 năm thi trượt đại học ở nhà luyện tathy nên bị ngẫn Lãng.


    Tháng 11 sắp đến, chúc các fans zock liền giai liền gái cố gắng thi đua lấy bằng TOELF bằng bài Mưa nửa đêm có anh Sa Lát cầm đàn đánh giữa sa mạc dọa lạc đà nhé.


    Sometimes I need some time...all alone
    Một mình, một mình thôi…


    =))

Chia sẻ trang này