Tôi xin lỗi em Hà Nội, ngày 13, tháng 12, năm 2011 Tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng, như thường lệ, tôi cắm tai nghe và bật bài của Avril, rồi sỏ đôi giày thể dục bắt đầu chạy dọc bờ sông. Trời hôm nay bớt lạnh hơn những hôm trước. Không giống như hoàng hôn của biển, mặt trời sáng sớm nơi bờ sông dần xuất hiện ở mực trên của đường chân trời và lộ dần ra từ những đám mây. Điều khác biệt của sớm nay chính là khi mặt trời mọc ở đằng đông, thì mặt trăng vẫn còn đang dần đi xuống ở phía Tây. Trở về, tôi bước vào con ngõ nhỏ rẽ từ ngoài đường lớn, cách đầu ngõ chừng 8m là nơi tôi thấy em. Em là một chú mèo với lông màu vàng, bé xíu, bé đến mức mà khi tôi nâng em lên thì em chỉ nằm vèn vẹn trên một bàn tay của tôi. Tôi thấy em khi em nằm cứng đờ, với vết cắn mà tôi nghĩ của con chó nào đó vẫn còn ướt máu. Cúi xuống nhìn em cho kỹ, em thở rất yếu và thân thể em lạnh toát. Khi ấy tôi chỉ có ham muốn duy nhất là không để thân thể của em bị chôn vùi cùng đống rác, điều mà gần như chắc chắn những cô chú lao công sẽ làm khi thấy em nằm ngoài đường như thế, tôi muốn tìm cho em một mảnh đất nào đó, ít nhất em cũng có một chỗ để nằm yên nghỉ, để vui cùng bè bạn cỏ cây. Đặt em lên tay, tôi lo lắng có thể là của một ai đó và họ cũng đang lo lắng cho chú mèo của mình. Tôi bước đến quán nhỏ ngay cạnh đấy, tuy đã mở cửa hàng và dường như không nghe thấy tiếng gọi của tôi. Chỉ có tiếng xả nước, rửa cái gì đó và không một ai đáp lại. Tôi nhìn quanh, có những người đi qua nhìn thấy chú mèo con trên tay tôi, rồi nhìn tôi và rồi họ bước đi, vẫn không một lời nào cả. Mang em về nhà, đúng ra là nhà tôi đang thuê trọ, có chị chủ nhà, các đứa con của chị, và cả bạn học cùng lớp tôi, tôi tìm cho em một cái khăn, quấn xung quanh em cho em bớt lạnh, em vẫn thở những hơi thở yếu ớt. Lúc ấy, trong tôi dâng lên một cảm xúc mạnh liệt: “Tôi muốn em sống”. Tôi ôm em vào lòng, mong hơi ấm từ cơ thể tôi có thể truyền phần nào cho em. Hạnh phúc khi thấy em bắt đầu cử động, nhưng cũng vô cùng đau lòng khi thấy em vết thương của em. Những vết cắn cứa rách da thịt em, cổ em quá bé và bốn vết rách như dao cứa ấy thì em tôi đang đau đớn lắm. Khi thoảng em kêu lên những tiếng gừ khàn đặc, móng tay em bấm vào tay tôi. Tôi chỉ biết thở nhẹ vào cổ em, cách mà ba tôi dạy tôi để làm giảm đau. Cả buổi sáng nay tôi không làm gì được nữa cả ngoài việc để em trong lòng tôi và ngồi trước màn hình vi tính. Tôi ở tầng hai, và vất vả đi xuống tầng một, nhờ cô bé là con lớn của chị chủ nhà pha giúp tôi ít sữa cho em. Cô bé ấy thấy tôi còn đùa tôi hài hước: “Trông chị như đang mang bầu ý”. Đúng là thế thật, đặt em vào bên trong túi áo ở trước bụng, tay trái tôi nâng ở phía dưới, người hơi ưỡn ra, quả là giống một bà bầu. Đó là lần duy nhất tôi đứng dậy trong cả buổi sáng. Ngồi liền hơn bốn tiếng đồng hồ. Cuối cùng em cũng có thể mở được mắt và nhổm người dậy. Rồi em bắt đầu kêu “meo...” rõ tiếng. Tôi mừng thầm, nhưng cũng thực sự lo lắng. Lúc em kêu cũng chính là khi chị chủ nhà phát hiện ra tôi mang con mèo về. Phòng chị ở phía đối diện phòng tôi và tôi nghe rất rõ những gì chị nói với con gái lớn của chị: “Bảo con bé ấy mang mèo đi đi, mang về nhà là xui lắm. Trời ơi, sao mà nó bẩn thế cơ chứ, ôm mèo vào người vậy à.....” Tôi không muốn nghe nữa, tôi biết chắc sẽ như thế mà. Tôi chỉ muốn cứu sống em rồi đem về chỗ cũ với hi vọng chủ của nó sẽ nhận lại hoặc ai đó tốt bụng có thể nuôi nó. Nhưng giấy phút nghe những lời ấy, tôi cười cay đắng khi nghĩ đến sự "hiền từ", "vị tha", "nhạy cảm", và cả "sạch sẽ" lạ thường mà tôi đã từng được dạy bảo. Ha ha....ha ha.....ha ha.......Cổ họng tôi nghẹn ứ. Khi ấy nếu người nói những từ kia không phải là chị chủ nhà, một người phụ nữ mà tôi vô cùng yêu mến, một người cũng đang chịu những cái đau kể cả về thể xác lẫn tinh thần, một người phụ nữ vất vả một mình nuôi bốn đứa con khi không có một người đàn ông bên cạnh, không có bất kỳ người thân nào xung quanh....thì chắc hẳn tôi sẽ bùng dậy. Nhưng vì là chị, vì là tôi đang ở đây, nhà của chị, nên tôi bế em đứng dậy. Tôi ra ngoài ngõ. Khởi đầu tôi rất vui vì có anh chịu nhận “nuôi thử” em. Anh ấy cũng có mèo và nuôi rất nhiều động vật khác. Anh chỉ dám “nuôi thử” vì trông em quá bé và yếu. Với tôi thế là cũng là vui lắm rồi, tôi để lại em cho anh, không quên gửi lời cảm ơn tới anh, và đi về. Nhưng dường như sự yếu ớt của em khiến anh ấy cũng phải đem trả lại tôi sau đó chưa được 30 phút. Tôi vẫn cảm ơn anh nhiều lắm, vì anh đã kịp cho em một cái hộp với ít vải bên trong, thêm cả một “bình sữa” được lấy từ ống tra mắt dạng nước nữa. Đã quá trưa, tôi biết rằng không thể để em lại đây, nhưng chưa thể đem em đi đâu được ngay bây giờ. Đến hơn 4 giờ chiều. Tôi mang chiếc hộp có em bên trong quay về nơi tôi tìm thấy em. Lúc này, tôi đã thấy bác chủ cửa hàng ban sáng. Hỏi bác về thông tin của em: -Bác có biết con mèo này của ai không ạ?. Cháu tìm thấy nó ở đây buổi sáng. -Người đàn ông nhìn vào chiếc hộp, đáp: “Con mèo bé thế này bị cắn nữa.... Bác không biết của ai cả.” -Khi cháu thấy nó sắp chết, nhưng giờ nó khỏe lại rồi bác ạ. Bác chưa thấy bao giờ ạ? Tôi tiếp tục hỏi. -Chắc chủ nó vứt đi đấy. Nhà bác cũng có con mèo to. Cháu nuôi được không?. Không thì để ra đầu ngõ kia kìa xem có ai nhận nó không?. Nhưng chắc nó cũng sẽ chết mất thôi. Tôi nhìn bác, không nói gì. Từ trong nhà bác đi ra là một người nam thanh niên, tôi đoán là con trai của bác. Anh nhìn vào trong chiếc hộp và lạnh lùng: -Ôi con mèo này à. Không sống nổi đâu. Để ra kia, tí nữa xe rác đi qua họ mang đi hoặc là đem ra sông vứt thôi. “Xe rác”, “vứt ở sông”, những từ ngữ ấy như muốn bóp lấy cổ họng tôi. “Tôi đã sai sao em?”, miệng tôi đắng chát. Ban đầu là muốn em “chết có chỗ chôn”, cứu sống được em, vây mà giờ phút này đây tôi đang đi đến hạnh động độc ác hơn, “chôn sống em”. Ha ha.....ha.ha........ha ha........... -Thôi cháu đặt ra ngoài kia đi- Người đàn ông nhắc nhở tôi. -Dạ vâng. Tôi phản xạ vô ý thức. Cầm chiếc hộp trong tay, tiếng em kêu nhẹ, tôi bước ra phía đường lớn. Một bước, rồi hai bước....chân tôi mới chạy ban sáng vẫn bình thường mà giờ sao khó khăn thế này, tôi dừng lại, nhìn ra bên ngoài. Buổi chiều, giờ tan tầm, xe cộ đi lại khá đông, nhiều nhất là người lớn đi đón con em mình về nhà. “Em có lạnh không?”. Tôi cúi xuống nhìn chiếc hộp, hỏi thầm em. Một người phụ nữ lớn tuổi phá vỡ dòng suy tư của tôi: -Làm gì mà đứng ở ngoài đường thế?. -Dạ- Tôi quay lại. -Đừng ngoài đường, cầm hộp gì thế, thức ăn à? Người phụ nữ hỏi tiếp. -Không ạ. Là cháu không biết làm gì với con mèo này. Người phụ nữ lại gần và nhìn vào bên trong. -Con mèo đẹp phết nhỉ. -Bác nuôi được không ạ. Cháu không có chỗ nuôi. Tôi mừng thầm với chút hi vọng lóe sáng. -Đưa đây, để ta hỏi cho xem ai nhận nuôi không. Chiếc hộp truyền sang tay người phụ nữ ấy, và đi theo ra phía ngoài đường lớn, tiếng nói vọng lại: -Có ai nuôi con mèo này không? “Tạm biệt em. Vĩnh biệt em. Xin lỗi em. Mong em sẽ có người tốt bụng nhận nuôi. Tha thứ cho tôi...” Đó là những lời cuối tôi nhờ gió gửi tới em, khi bóng người phụ nữ ấy khuất hẳn.
tưởng gì té ra em miu tí xíu, ui giời đúng là dân văn chương, làm nghề báo hả bạn, làm bạn với tớ nhé, tớ rất cảm phục câu chuyện của bạn, viết hay đáo để. Bạn làm truyện ngắn được đó. làm một tập và cho xuất bản. nếu đưa lên Net thì khối người đọc và học cách hành văn rất hay của bạn đó.
Cái chỗ đấy là cái chỗ nào? Có phải là cái chỗ sáng nay, khi dừng trước đèn đỏ trên đường, có mấy kẻ chạy xe lấn đường, vượt ẩu, làm bạn suýt gẫy ngón tay? Có phải là chỗ buổi trưa, rẽ vào mua mấy món đồ, bạn đã phát hiện ra hầu hết các cân đều là cân thiếu? Có phải chỗ, hôm qua cảnh sát thọc dùi cui vào bánh xe, ngoắc bạn lại kiếm tiền "vi phạm luật giao thông"? Hay là cái chỗ hôm vừa rồi, bố đốt con, vợ bổ cuốc vào đầu chồng, chủ ngược đãi người làm bằng cách dùng sắt nung đỏ dí vào vùng kín, bố bắt con ăn bát phân người... (?) [r24)] -----------------------------Tự động gộp Reply --------------------------- Di xin copy bài này sang cái tóp của Di nhá....[r2)]
Bạn ơi nếu những gì bạn viết là có thật thì lần sau gặp t/h tương tự bạn lên các trang web của những người yêu động vật như vietpet.com để đăng tin xin giúp đỡ nha, mình tin là sẽ có người hồi âm. Nếu bài này bạn đăng sớm hơn mình sẽ đến tận nơi để nhận em mèo về chăm sóc. Mình cũng ở trọ thôi nhưng chủ nhà dễ tính và ko ở chung với chủ, mà trong t/h yếu ớt như em ấy thì khó tính mình cũng bất chấp, cùng lắm sẽ chăm cho em khỏe mạnh rồi mang về cho ba mẹ mình nuôi, nhà mình cũng yêu động vật lắm. Cầu chúc em mèo tìm được người chủ tốt bụng và yêu thương em.
Là sự việc có thật bạn à. Cảm ơn bạn Phanoa nhiều nhé. . Nếu lúc đó người mình gặp ở đường là bạn thì thật tốt quá. -----------------------------Tự động gộp Reply --------------------------- Mình là sinh viên khoa Hóa, trường ĐHKHTN, rất vui được làm bạn với bạn hayhoi .