1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Sếp sẽ làm gì khi nhận được mail này? Có cho rằng "đây chỉ là chuyện nhỏ?" Là bạn, bạn sẽ giải quyết

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi bupbedideple, 23/05/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bupbedideple

    bupbedideple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2008
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Kính gửi: Mr D.....!
    Lời đầu tiên cho em gửi tới anh lời chúc Sức khỏe - Hạnh phúc – Thành đạt.​
    Em xin cảm ơn anh đã cho em cơ hội được làm việc dưới sự lãnh đạo của anh.​
    Em không biết bắt đầu từ đâu? Như thế nào? Để có thể nói chuyện với anh một cách cụ thể nhưng không muốn làm mất nhiều thời gian của anh!​
    Đầu tiên, anh cho em xin lỗi vì đã đường đột gửi bức thư này tới anh. Dù em không muốn là người để anh phải bận tâm tới những chuyện không đầu ,không cuối như thế này. Bởi một suy nghĩ “ không ai nắm tay được một ngày, càng không thể một tay mà che được cả bầu trời”. ​
    Em đã rất đắn đo khi quyết định có nên gửi bức thư này tới anh hay ko? Toàn bộ nội dung dưới đây em đã trao đổi với trưởng phòng để anh ấy nắm được tâm tư nguyện vọng của cấp dưới của mình. Và để em cảm thấy thoải mái khi em luôn tôn trọng cấp trên của mình. Em hoàn toàn nhất chí với những quan điểm của anh ấy. Tuy nhiên, ở góc độ của em, em cho rằng em nên báo cáo để anh được biết.​
    Thứ nhất, em muốn xin anh một chút thời gian để nói sơ bộ về lý lịch công việc của cá nhân.
    Lần đầu tiên em suy nghĩ là khi anh nói: “có người ý kiến với anh rằng em chỉ tốt nghiệp trung cấp”. Em suy nghĩ làm sao để sếp thấy: Sếp đặt niềm tin đúng chỗ và em cố gắng để hoàn thành tốt công việc sếp giao một cách tốt nhất!? ​
    Vì vậy, em xin được trình bày lý lịch bản thân để anh có thể tin tưởng hơn khi giao việc. ​
    Mặc dù em về công tác tại đơn vị từ tháng 12/2009 cho đến nay là hai năm rưỡi. Nhưng do đặc thù của đơn vị, khi xét tuyển đầu vào đa phần chúng em không được lãnh đạo trực tiếp phỏng vấn xin việc một cách thông thường như những đơn vị tư nhân. Do đó, cơ hội để lãnh đạo có thể hiểu hơn về lý lịch xin việc của nhân viên còn hạn chế. Hôm nay, em mạnh dạn gửi mail này tới anh và xin anh tóm tắt sơ qua về quá trình công tác của em trước khi làm việc tại đơn vị mình. ​
    8 năm trước, từ năm 2005, em khởi nghiệp từ tấm bằng trung cấp loại giỏi nhưng em chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì mình học trung cấp. Bởi dù học bằng phương thức nào đi chăng nữa em cũng đã nỗ lực hết mình. Vì thế, em được kết nạp Đảng từ khi ngồi trên ghế nhà trường do có thành tích học tập thay vì phải hoạt động đoàn một cách tích cực. ​
    Không giỏi giang như những người khác để có tấm bằng đại học sau 5 năm mà em phải trải qua 2 năm học trung cấp và 5 năm học đại học. Tuy nhiên, kiến thức mà em có được lại là những kiến thức được thực hành trên ghế nhà trường trung cấp và những công việc thực tế em đã làm tại các Công ty tư nhân.​
    Bắt đầu từ công việc làm thêm khi em mới đi học trung cấp. Là một cô nhân viên bán hàng tại một cửa hàng chuyên cung cấp các loại phần mềm cài trên máy tính, phần mềm học tập …. 2 năm vừa học vừa làm giúp em tự tin phỏng vấn xin việc tại một Công ty quảng cáo khi mới bắt đầu bước vào kỳ thực tập để kết thúc chương trình học trung cấp. Em phỏng vấn xin việc dù chỉ với suy nghĩ, chỉ cần được nhận vào làm việc ở vị trí nhân viên văn phòng hay lễ tân trực điện thoại. ​
    Em đã mang nhiệt huyết của tuổi trẻ với nhiều hoài bão. Từ một nhân viên văn phòng đến một nhân viên kế toán. Em đã nhiều đêm thức trắng để giải bài toán mà vị chủ tịch hội đồng quản trị (Công ty cũ) giao : “Công ty mới thành lập. Mọi thứ còn từ con số không. Anh muốn hai em, mỗi người hãy xây dựng một quy trình làm việc của bộ máy kế toán cho Công ty. Hãy hoàn thiện càng sớm càng tốt!” ​
    Em đã gắn bó với công ty đó từ ngày thành lập, từ một nhân viên trở thành một kế toán trưởng. Em đã cùng công ty cổ phần đó trải qua từng bước đầu khó khăn đến thời kỳ thăng hoa nhất và nhanh chóng chứng kiến Công ty giải thể vì lý do “các cổ đông không còn tin tưởng nhau”. Họ không thể cùng nhau hợp tác khi có những niềm tin đặt nhầm chỗ. ​
    Bắt đầu lại với thân phận là một nhân viên Công ty kiểm toán tư nhân. Chân trời mới, em nhận thức càng rõ: kiến thức chưa bao giờ là đủ “ thế giới là muôn hình vạn trạng” đòi hỏi chúng ta không ngừng học hỏi và hoàn thiện bản thân.​
    Em nghỉ việc ở công ty kiểm toán, làm hồ sơ đi úc du học… Nhưng cuộc sống có những biến đổi không ngờ. Em đã bước một bước thay đổi tất cả. Em thành lập gia đình. ​
    Khi gia đình có nguyện vọng và mong muốn em về làm việc gần nhà. Em bắt đầu mong có công việc trong một cơ quan nhà nước, đó là suy nghĩ mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ đến. Bởi vậy, đã có lúc em nghĩ việc kết nạp Đảng gần như là vô nghĩa.​
    Nhưng hiện tại, mọi thứ đã thay đổi. Em vẫn đang đứng trong hàng ngũ của Đảng, em đã là nhân viên của một Công ty nhà nước - một môi trường làm việc “ rất khác” so với những Công ty tư nhân. ​
    Em đã là nhân viên của Công ty .............. dưới sự lãnh đạo của anh. ​
    Thứ hai, em muốn nói đến anh cách làm việc “hành là chính” của một bộ phận.
    Đơn cử: Việc thanh toán tiền xăng dầu của lái xe. Đúng là nếu em không phải là người làm thủ tục thanh toán tiền dầu cho xe oto tháng 04 vừa qua thì em không thể hiểu nổi tại sao? có đợt anh Dưỡng lái xe phải sau 3-4 tháng mới được thanh toán tiền xăng dầu. Để rồi, ko hiểu tại sao có những lúc phải 3-4 tháng a Dưỡng mới làm thủ tục thanh toán xăng dầu một lần. Có phải vì chán nản, có phải vì suy nghĩ “Đằng nào cũng bị hành, đằng nào cũng lâu ”?​
    Ngày 09/05, em mang hồ sơ thanh toán sang gặp C. Nhung. Chị xem qua và nói rằng: “Đi Quốc Oai -Hà Nội? đi những đâu mà ghi 80km? Em mang về và điều chỉnh lại!” (một thái độ rất ……..). Ngay khi em về phòng đã nhận được điện thoại của C. Nhung nói rằng: “Em xem km và hóa đơn có phải bỏ bớt không?” Một suy nghĩ loáng qua trong đầu em là tại sao chị ấy chưa kịp xem tổng thể xe đi bao nhiêu km? và chạy hết bao nhiêu lít dầu? có hợp lý hay không? mà chị ấy đã vội hỏi một câu hỏi như khẳng định trên? Em trả lời: “Chị xem lại, tại sao em phải bỏ hóa đơn thanh toán khi mà thực tế số xăng dầu tiêu thụ là như vậy? có chăng em sẽ ghi cụ thể hơn lịch trình trên lệnh xe cho chị”. ​
    Và ngay lập tức, em mang lại cho chị ấy xem những hồ sơ chị đã thanh toán cho anh Bùi Mạnh cường với những lệnh xe cũng tương tự như thế: Quốc Oai – Hà Nội, Quốc Oai - Tổng Công ty mà không hề phải giải trình cụ thể đi những đâu? Em rất nhịn khi nói: “Chị xem lại, đó là những lệnh xe trong hồ sơ đã được thanh toán của anh Bùi Mạnh Cường. Hồ sơ của em cũng giống thế, em sẽ giải trình cụ thể từng lệnh xe như chị muốn mặc dù để đối chiếu với cái đã thanh toán thì em nghĩ không cần thiết!”. ​
    Em đã ghi cụ thể từng lịch trình trên từng lệnh xe như chị ấy yêu cầu và chuyển lại hồ sơ đó ngay ngày hôm sau (10/05). Chị ấy cầm hồ sơ, lật vài trang rồi nói: “ Những lệnh các sếp đi xe, em phải yêu cầu các sếp ký tên. Từ tháng này anh Dương không cho thanh toán tiền rửa xe”. Em hơi bất ngờ và định hỏi lại thì chị ấy nói tiếp: “em có thể hỏi trực tiếp anh Dương nếu muốn”. Chị N trả luôn hồ sơ cho em. Em quay về phòng và lúc này em nghĩ nên nói chuyện với anh Đức. Em đã chuyển lại hồ sơ cho anh Đức để anh Đức làm việc trực tiếp với anh Lâm. Sau khi gặp anh Lâm, anh Đức có nhắc lại với em: “Anh đã trao đổi với Lâm. Lâm nói hồ sơ không có vấn đề gì, để Lâm giải quyết” và anh Đức nói “Nếu có bất cứ vấn đề gì trong công việc em cứ trao đổi với anh” em hoàn toàn nhất trí.​
    Cho đến tận ngày 21/05 chị N gọi điện thoại cho em: “Anh Lâm đánh dấu mấy lệnh xe. Những lệnh xe – Quốc Oai – Hà Nội - Trần Phú? Đi Hà Nội mà số km đi bằng đường đi Hải Phòng à?” Chị ấy cúp máy còn em thì cảm thấy “ức chế” vì cách làm việc … thật vớ vẩn. Em sang phòng kế toán gặp chị Nhung và nói rằng: “Có những ngày mọi người chỉ xin một lệnh xe nhưng thực tế công việc phải vòng đi vòng lại. Tốt nhất phòng kế toán nên có người đi theo xe nếu như cứ vặn vẹo, vòng vèo như thế này”. Anh Lâm nói luôn với em: “Em nói vậy thì em sang phòng khác làm việc phòng kế toán không có trách nhiệm theo xe”. Đúng, anh Lâm nói hoàn toàn đúng. Họ không có trách nhiệm đi theo xe, họ không thể biết hết lịch trình xe. Vậy họ phải để người khác giải trình trước khi kết luận như thế chứ? Hay họ không cần biết? họ có quyền áp đặt như vậy sao?​
    Em “bức xúc” nhưng cũng nhận thấy mình đã sai khi phát ngôn như trên. Em nói với anh Lâm: “Em đồng ý là em sai. Vậy thì em muốn anh chỉ cho em một lần, sửa cho em một lần thật dứt điểm để em không phải vòng đi vòng lại, sửa đi sửa lại và thêm thêm bớt bớt. Hơn nữa, anh xem nếu như chị ấy gọi điện yêu cầu em sang giải trình, em có trách nhiệm phải giải trình nhưng đằng này chị ấy gọi điện và “bỗ” luôn rằng đi Hà Nội mà như đi Hải Phòng à? Chị ấy không phải đi theo xe, không biết rằng có lúc phòng kỹ thuật ra kho tổng lấy hàng về đến QO rồi có lý do nào đó mà cụ thể em không biết họ yêu cầu lái xe quay lại kho tổng. Chị ấy cũng không biết, phòng kinh doanh xin xe lên tổng đón “đầu nguồn” về khảo sát thực tế, đưa đi ăn, rồi lại về tổng? Có khi đưa ban lãnh đạo đi học nhưng vô tình có đồng nghiệp ở trên tổng do quen biết sếp điều xe đưa họ về tổng rồi quay lại đón sếp. …. Nhưng trên lệnh xe họ chỉ xin sếp: Quốc Oai - Tổng Công ty. Chị ấy không biết thì em phải có trách nhiệm giải trình nhưng đừng vội có lối hành xử “áp đặt” như thế!​
    Em quay về phòng và lại nhận được điện thoại của C. Nhung “em sang điền ngày vào hóa đơn còn thiếu”.​
    Lúc này thì trong em chỉ có hai chữ “hành là chính” nếu họ thật sự có trách nhiệm, họ có chuyên môn. Ngay khi nhận hồ sơ nếu tốt, nếu có thời gian họ có thể xem kỹ một lượt rồi chỉ ngay ra những vấn đề cần bổ sung. Hoặc họ nhận hồ sơ và khi có thể họ nên xem xét hồ sơ thật kỹ trước khi trả lại hồ sơ và yêu cầu cụ thể hồ sơ cần hoàn thiện những gì? chứ không phải mỗi lúc “đẻ” ra một việc như vậy.​
    Họ biến người khác thành những kẻ “ăn xin” tội nghiệp.
    Khi này, em quyết định phải xem lại những hồ sơ xăng dầu đã được thanh toán và thấy: ​
    - Còn những lệnh xe mà người xin xe chưa ký?​
    - Lệnh xe hoàn toàn ghi rất chung chung: Quốc Oai – Hà Nội. …mà không cần phải giải trình.​
    - Còn có biên bản chốt công tơ mà không cần phòng tổng hợp phải ký? mặc dù thành phần của biên bản có: Phòng Tổng hợp.​
    - Và đặc biệt là hàng tháng, anh Bùi Mạnh Cường cùng với chị Thủy (văn thư) lập biên bản chốt chỉ số công tơ. Trong đó, có mục số xăng tiêu thụ theo định mức được tính bằng cách: lấy số km đi trong tháng * 12 lít = số dầu tiêu thụ là hoàn toàn sai.​
    Ví dụ: (1500 – 1000)*12 = 6000 (lít) ​
    Nếu đúng phải là: số dầu tiêu thụ theo định mức phải là: = ((1500-1000)/100)*12 = 60 (lít)​
    Câu hỏi được đặt ra là họ đã làm đúng trách nhiệm chưa? những cái sai cơ bản như vậy thì họ không chỉ ra để người thanh toán sửa hay bản thân họ cũng không biết? Cũng còn có những thiếu sót như trên thì họ coi như không và hàng tháng vẫn thanh toán mà không hề có một vướng mắc gì. ​
    Với người trong đơn vị mà còn “hành” như vậy? với những khoản hàng tháng đương nhiên phải chi theo thực tế giống như lương mà còn “hạnh” như vậy? thử hỏi những khoản phát sinh, những đối tác hay nhà cung cấp thì họ sẽ như thế nào?
    Thứ ba, anh cho em xin trình bày về nỗi băn khoăn trong “văn hóa ứng xử với đồng nghiệp”của một người.
    Lần thứ hai em suy nghĩ là sự việc gần đây nhất. Khi em có “khúc mắc” trong công việc và em quyết định trình bày với anh Đức - người lãnh đạo trực tiếp em để tìm ra hướng giải quyết. ​
    Anh ấy đã giúp em giải quyết công việc một cách “nhẹ nhàng” hơn. Cách làm việc của anh Đức là hài hoà : “một điều nhịn là chín điều lành”. Điều đó hoàn toàn đúng nhưng không phải đúng trong mọi hoàn cảnh bởi “con giun xéo lắm cũng phải quằn”. Hơn nữa, thực tế chứng minh có người không biết tự suy nghĩ mà cần phải “chỉ mặt đặt tên” cũng chưa chắc biết mình là ai. ​
    Thực lòng em cảm thấy không can tâm khi vấn đề “văn hoá ứng xử” trong công việc lại “bị hiểu” thành vấn đề giữa cá nhân với cá nhân. Khi mà anh Đức nói rằng: “anh nghĩ đó là cách làm việc mà cá nhân Nhung làm với em. Anh, sếp rất trăn trở về mối quan hệ giữa em và Nhung”.​
    Em muốn làm sao để anh Đức và Anh – Là Giám đốc, là người đứng đầu của doanh nghiệp hiểu và không còn tồn tại định kiến cho rằng chỉ “ giữa em và C.Nhung có vấn đề cá nhân” mà phải nói chính xác rằng “ văn hóa ứng xử của C. Nhung với đồng nghiệp, với cấp dưới – có vấn đề ….” để không kéo em hay bất cứ ai, khi có công việc chung của công ty cần phối hợp với chị ấy nếu xảy ra vấn đề “lại bị” quy thành vấn đề cá nhân.​
    Điều đó thôi thúc em viết tâm thư này gửi tới anh, mong anh xem xét.​
    Trở lại chuyện cũ, câu chuyện mà C. Nhung đã báo cáo anh. Để nói lại sự việc thì thấy rằng chuyện chẳng đáng phải nói và đó như là cách hành xử của những đứa trẻ còn ngồi trên ghế nhà trường “thích mách lẻo”. Bởi lẽ, em và C. Nhung hoàn toàn có thể tự giải quyết được sự việc đó trên nguyên tắc: “Cùng nhau hợp tác - chuyện bé không xé ra to. Sếp đã hoàn toàn tin tưởng và giao việc cho chúng ta. Vậy thì chúng ta không nên để sếp phải bận tâm đến những việc nội bộ mà hãy để sếp yên tâm lo việc đối ngoại”. Đó là cách làm việc cũng như quan điểm mà em đã từng nói với C. Nhung. ​
    C. Nhung không làm được điều đó. Chị báo cáo sếp mà không cần anh Lâm hay anh Đức giải quyết.​
    Sếp yêu cầu 4 người họp. Chị Nhung trình bày một cách mạch lạc và bài bản. Lúc này, em thấy phục “cái tài của họ là biến cái sai của mình thành cái sai của người khác trước mặt các sếp”. Em thấy không cần phải tranh cãi cũng không cần phải tranh luận mà cơ bản là nên thống nhất cách làm việc. ​
    Anh Đức thống nhất quan điểm và cách làm việc: Làm việc trên nguyên tắc phối hợp, giữa những cá nhân không thể giải quyết nên báo cáo với trưởng phòng để các trưởng phòng giải quyết. Tuyệt đối tránh tình trạng “trong nhà chưa tỏ - ngoài ngõ đã tường”. Em bày tỏ ủng hộ quan điểm đó và cho rằng đó là hành động trẻ con. Tuy nhiên, anh Lâm quay sang nói với em rằng: “có em là trẻ con”. Lúc này thì em thực sự thất vọng. Em đứng dậy và nói thẳng rằng: “Em là người có thái độ làm việc trịnh thượng với đồng nghiệp để gây bức xúc cho đồng nghiệp? hay em là người nói việc này đến sếp? Em nghĩ rằng anh nên tìm hiểu nguyên nhân trước khi kết luận và anh nên họp phòng mà không cần có mặt của C. Nhung để tìm hiểu xem nguyện vọng cấp dưới của anh là gì”. Em đi ra khỏi phòng họp để lại 3 người mà cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy “không phục” cách nhìn nhận vấn đề của người đi trước. ​
    Em hay bất kỳ ai đều phải “nể” anh không chỉ đơn thuần ở vị trí lãnh đạo mà cả ở những ứng xử hàng ngày đối với nhân viên. Anh là một người hài hoà một cách mẫu mực đối với tất cả nhân viên kể cả cô tạp vụ. ​
    Vậy, Chị dùng quyền gì để tỏ thái độ hạch sách? Chị dùng quyền gì để biến hai đơn vị phối hợp thực hiện thành một đơn vị phải phục tùng mệnh lệnh của chị? chị đã phối hợp thực hiện thế nào để cả hai đơn vị đó cảm thấy “ức chế”, chị phối hợp bằng cách “báo cáo sếp” và dọa “cho lên giao ban”? chị phải như thế nào thì mới khiến cả hai đơn vị làm chị “bực mình” đến thế chứ?​
    Em đã từng báo cáo anh, khi anh hỏi em sự việc trên: “ Em nghĩ không nên nói nhiều. Nếu chỉ xảy ra với em, với bạn The thì em cần phải suy nghĩ. Nhưng em chỉ mong anh xem xét tại sao một người mà làm việc với bất kỳ ai cũng gây cảm giác ức chế, khó chịu rồi cãi nhau là như thế nào?”​
    Lại mới đây là thái độ của chị ấy khi làm việc với bộ phận nghiệp vụ. Chị ấy luôn gây cho người phải phối hợp làm việc với chị ấy những cảm giác “nặng nề” bằng thái độ “bề trên”. Tổ nghiệp vụ đã trao đổi với anh Lâm: “Những việc đáng lẽ chỉ cần các nhân viên trực tiếp phối hợp với nhau để làm việc thì bây giờ họ muốn làm việc thẳng với trưởng phòng thay vì phải làm việc với một người mà họ không muốn gặp”.​
    Bản thân những nhân viên dưới quyền, khi hàng ngày phải chịu áp lực từ chị ấy đối với họ và chứng kiến những cảnh, những việc làm vô lý của chị ấy đối với phòng ban khác cũng chỉ dám bày tỏ đằng sau: “chị bức xúc làm gì, chuyện như cơm bữa ấy mà!” ​
    Một người mà bất cứ ai đã từng làm việc cũng cảm nhận được điều đó. Đối với đồng nghiệp là nam họ nói “không thèm chấp”, đối với đồng nghiệp nữ họ nói “không nên dây”. ​
    Vậy, cho phép em được hỏi anh? Đây có còn là vấn đề cá nhân của hai người không ạ?
    Đã có lúc em suy nghĩ rằng: “ Hay sếp cho mình làm việc ở một vị trí khác không phải va chạm với một con người như thế! Tuy nhiên, theo em nhận thấy đây không phải là vấn đề cá nhân của riêng em, không chỉ có em mới thấy như vậy.
    Cả Công ty là một bộ máy hoạt động với sự liên kết chặt chẽ của từng mắt xích là từng cá nhân đến các tập thể, phòng ban.
    Ở góc độ là một cán bộ trong bộ phận quản lý nhân sự, em có một “băn khoăn” rằng: Liệu cứ để tình trạng này mãi thì những nhân viên thuộc bộ phận đó sẽ như thế nào? phải mất bao nhiêu chi phí đào tạo, nhận lương của Công ty bao nhiêu năm mới thực sự làm được việc. Khi mà chị ấy luôn muốn cho người khác thấy rằng chị ấy sẽ không chỉ dừng lại ở Công ty ..............? Và vấn đề nằm ở chỗ: Chị ấy luôn kêu rằng nhiều việc mà không ai có đủ khả năng giúp chị ấy làm việc. Và biết đâu, người tài như chị ấy sẽ có một ngày đột ngột chuyển đi đơn vị khác? để lại cho Công ty một thế hệ “đàn em” như thế nào?
    “Một người lo bằng một kho người làm” nếu chị ấy thực sự có năng lực lãnh đạo, có đạo đức nghề nghiệp và trách nhiệm của một “đàn chị” thì chị ấy sẽ không phải kêu than nhiều đến thế.
    Em xin gửi tới anh tất cả những tâm tư cũng như nguyện vọng với chỉ một suy nghĩ không muốn để “cái sảy nảy cái ung”. Những cái “sảy” cũng không nên “úi sùi” cho qua để đến khi nó biến thành cái “ung” thì không thể cứu chữa được nữa.
    Xin gửi anh - người đứng đầu trong công ty để bày tỏ sự tâm huyết với nghề nghiệp của bản thân. Em xin trân thành cảm ơn anh đã bớt chút thời gian lắng nghe những “tâm sự bất đắc dĩ” này của em.
    Một lần nữa em xin chân thành cảm ơn anh và chúc anh có chuyến công tác tốt và “thượng lộ bình an”!
    Kính thư: Em H.....
  2. k_ngan124

    k_ngan124 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/11/2010
    Bài viết:
    3.212
    Đã được thích:
    5
    Dài quá , mình ko đủ kiên nhẫn đọc hết nữa là sếp bạn đang bận trăm công ngàn việc
  3. marry318

    marry318 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2011
    Bài viết:
    451
    Đã được thích:
    3
    Nói chân thành là bạn ko nên gửi mail này cho sếp, bạn gửi cái mail này trong lúc giận mờ mắt và bồng bột đấy
  4. bupbedideple

    bupbedideple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2008
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn hai bạn đã góp ý.
    Mình đã gửi mail cho sếp trước khi cho lên diễn đàn :-w
    Bản thân mình cũng là phó phòng tổ chức nhân sự. Mình cũng hiểu một điều nhịn là chín điều lành. Tuy nhiên, mình thấy con người này không thể cứu chữa nổi.
    Mỗi lần có vấn đề gì xảy ra với con người này các sếp đều cho rằng vì mình với con người đó có "cái gì đó cá nhân với nhau". Mình không chấp nhận định kiến đó vì hàng ngày con người này vẫn mang những "ức chế" cho cả đồng nghiệp khác.
    Sơ qua về cô này: Cô này có con nhưng không có chồng, bản thân cô ấy cũng là phó phòng tài chính, cô này có thể cặp với bất cứ ai nếu như người đó cho cô ấy đi tiền, đi bar, dance .... mỗi lần bị sếp trách mắng gì cố ấy lại giở cái :"em cần một bờ vai", "chị cô đơn" ......
    Vì vậy, mỗi lần mình trao đổi với sếp. Sếp đều nói: "em thông cảm, nó đồng bóng, chấp gì! Em còn có gia đình, chồng để mà chia sẻ, ...."
    Mình cảm thấy không phục khi cứ lôi vấn đề cá nhân ra để biện hộ cho những hàng động mang tính cá nhân của người đó. Mình bảo thẳng sếp: "nhiều người phụ nữ còn bất hạnh hơn như thế rất nhiều. Họ vẫn khiến người khác phải nể phục đấy thôi!"
  5. k_ngan124

    k_ngan124 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/11/2010
    Bài viết:
    3.212
    Đã được thích:
    5

    M ko đủ can đảm đọc hết nhưng đọc cái này của bạn , biết bạn có thực lực nhưng bạn có thể thông cảm và hiểu cho chị ấy . Có thể chị ấy có năng lực ( nếu ko sếp sẽ ko giữ lại ) nhưng về mặt tình cảm thì yếu đuối . Cùng là đàn bà với nhau , nên thông cảm cho họ và hơn nữa mấy cái bạn nói chẳng liên quan gì tới cv của bạn ??? chỉ là chuyện ngoài lề thì cũng ko cần suy nghĩ quá

    ps : bạn làm bên Hr ah ?
  6. nns

    nns Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/12/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    2
    khiếp
    chả thằng sếp nào nó đủ kiên nhẫn đọc hết cái mail của em
    nói chung trong cv, mọi thứ văn bản thư từ ko nên quá 1 trang A4 kể cả đầu thư đít thư, ký tên đóng dấu, nơi nhận nơi gửi
  7. beoU.kr

    beoU.kr Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    02/03/2012
    Bài viết:
    780
    Đã được thích:
    2
    Bạn nên email hẹn gặp một buổi nói chuyện thì tốt hơn.

    Không nên viết truyện ngắn gửi sếp như thế này.

    Nếu tôi ở vị trí sếp của bạn, tôi sẽ trả lời lịch sự và đề nghị bạn một cuộc gặp gỡ ngay sau khi nhận được email để nghe bạn trình bày. Nếu bạn tiếp tục tỏ thái độ coi thường đồng nghiệp và văn phong rối loạn như trong email tôi sẽ đánh giá thấp năng lực làm việc, cộng tác (với đồng nghiệp) của bạn.

    Tôi sẽ tổ chức gặp mặt giữa Tôi, bạn và cô phó phòng tài chính kia trước khi quyết định xử lý như thế nào. Có thể là thuyên chuyển công tác một trong 2 hoặc cả hai.
  8. bupbedideple

    bupbedideple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2008
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Gửi lời cảm ơn tới mọi người!
    Cơ quan mình là một Công ty nhà nước.

    Không phải mình mà có một số người cũng từng trao đổi thẳng thắn với sếp cả. Tuy nhiên, sau những lần trao đổi đó mình và mọi người không thấy có sự thay đổi nào.
    Nội dung rõ nhất sau những cuộc đối thoại là: " Em thông cảm cho nó. Em có gia đình, có chồng sau một ngày làm việc để chia sẻ. Nó thì không, nó chỉ cần một bờ vai ..."
    Và cơ bản cũng vì sếp giành quá nhiều "ưu ái" cho chị ấy. Nên chị ấy ngày càng quá đáng!
    Dù đã được cải cách rất nhiều nhưng đặc thù là một công ty nhà nước nên không tránh khỏi những "quan liêu" trong công việc.
    Vì vậy, dù đã trao đổi với a Trưởng phòng nhưng mình vẫn quyết định gửi mail cho sếp. Mình không muốn chuyện này kéo dài. Bởi đó không phải là nguyện vọng của riêng mình mà rất nhiều bộ phận liên quan.
    Mình chọn phương thức mail sau nhiều lần nói chuyện không hiệu quả. Mình muốn sếp hiểu mình, hiểu mình muốn trao đổi về vấn đề gì? Trước khi mình trình sếp những bằng chứng bằng văn bản và nêu một số vấn đề cụ thể vừa mới xảy ra.
    Sếp đã yêu cầu họp ngay sáng hôm sau. Sếp, trưởng phòng nhân sự, kế toán trưởng và mình. Mình đã đưa ra những bằng chứng xác thực và đồng chí kế toán trưởng cũng không phủ nhận bất cứ một điều gì.
    Sếp nói: " Em có thể phải chuẩn bị tinh thần nếu anh đổi vị trí em và N. Anh đã có ý định đấy từ lâu. Anh ra quyết định chỉ trong phút chốc nhưng đằng sau những quyết định ấy là cái gì? Cảm ơn em đã trao đổi thẳng thắn với anh. Anh cũng biết hầu hết sự việc nhưng anh không nghĩ nó lại trầm trọng như thế!"
    Quay sang đồng chí kế toán trưởng: "Ông giao việc cho những người khác để N không còn thấy mình là người quá quan trọng. Nếu không thay đổi, phương án tráo đổi nhân sự là việc phải làm".

    Sếp hẹn, sau chuyến công tác Châu âu mình và sếp sẽ giải quyết nốt một số vấn đề.
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Rất cảm ơn bạn!
    Mình xin lỗi khi lôi vấn đề của mình vào mục tâm sự để kéo mọi người vào cuộc. Vì vậy mình không có quyền yêu cầu bạn hay bất cứ ai phải đọc hết mail của mình. Tuy nhiên, nếu bạn đọc hết bạn sẽ thấy đó không phải chuyện ngoài lề, chuyện cá nhân. Tất cả chỉ là công việc thôi bạn ạ.
    Ví dụ: - Chị ấy cậy là phó phòng kế toán nên có những kiểu làm việc "hành là chính".
    - Bản thân chị ấy đã giao việc cho nhân viên nhưng lại kêu họ không làm được việc. Cả ngày chị online để chát nhưng trước mặt sếp lúc nào cũng kêu bận, em bận lắm!
    - Với cấp dưới thì "bề trên" cái kểu: "Mày đi mua thuốc cho tao" hay chị ấy đi xe buyt đi làm gần đến công ty thì "alo, ra cao tốc đón chị" "sao mày ngu thế nhỉ?" .... không cần biết nhân viên đang làm gì? nghĩ gì ....
    - Đối với đồng nghiệp: Hàng tháng, phòng kinh doanh phải tổng hợp dư nợ ... chuyển phòng kế toán bằng văn bản và email. Nếu vì lý do nào đó chị muốn cấp lại: ko vào được email, mất bản cứng .... chị cho quân lên lấy lại nếu phòng kd không kịp cấp vì họ đang làm việc khác. Ngay lập tức chị lên phòng kinh doanh với bộ mặt "hình sự" : sao không cấp ngay số liệu?
    ô hay, có phải họ ngồi đấy chỉ để phục vụ một mình chị ấy không?
    .....
    Phòng kế toán phải mượn phòng kỹ thuật bản hoá đơn photo của các công trình. Thay vì "cho phòng kế toán mượn lại vì hoá đơn gốc cất hết tìm rất lâu" thì chị ấy xuống mượn với thái độ: "có đoàn kiểm toán, chuyển ngay cho chị những hoá đơn phòng kỹ thuật đã photo. Chậm là lên giao ban"
    Thật vớ vẩn, sau khi quyết toán công trình kế toán phải lưu hồ sơ, chứng từ để làm thủ tục thanh toán. Phòng kỹ thuật họ không lưu lại thì kế toán không kiểm toán được hay sao?

    Bất kể ai, đồng nghiệp, cấp dưới, khách hàng chị ấy đều có thể tỏ thái độ ....

    Kể ra thì đúng là không có gì để kể hoặc kể những việc đấy của chị ấy thì kể cả ngày không hết.

    Mọi người có thể cho rằng những việc đó chẳng đáng để bận tâm nhưng đó là " văn hoá ứng xử giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp". Mình không muốn bản thân hay những người khác phải bực mình những việc không đáng phải bực mình.
  9. vivacious

    vivacious Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/10/2008
    Bài viết:
    165
    Đã được thích:
    0
    Thế là xong rồi nhỉ.
    Tôi cũng làm kế toán đây, ở vào vai của chị N kia, thực sự cũng rất để ý tới chuyện không muốn để mọi người sẽ luôn nghĩ mình muốn "trên cơ" vì mình là người duyệt mọi khoản chi tiêu, luôn hay hỏi này hỏi nọ... Tuy nhiên, quả thực tôi không làm nổi, vẫn có nhiều người nghĩ rằng vì tôi muốn thể hiện nên họ cũng rất có thái độ này nọ, đôi khi tự ái. Và cũng vì vai trò của tôi cũng chỉ ngang hàng với họ, nên có gì bức xúc cũng chỉ có mỗi cách là "đưa ra giao ban", mặc dù tôi biết đây là hạ sách, nhưng không biết phải làm thế nào cho ai cũng vui vẻ cả.

    Mỗi công việc có một cái khó, làm người duyệt chi, cả trăm khoản, không phải lúc nào mình cũng đưa ra được một đường lối rõ ràng và đúng đắn cho các khoản chi.

    Nhất là ở các công ty, hoa hồng hay kê khai kênh, khống là chuyện quá thường xuyên đến nỗi mà mọi người luôn nghĩ đương nhiên phải thế, nên tôi lại càng phải hỏi nhiều, lại càng gây thù ghét nhiều, cũng chả sung sướng gì.

    Bản thân các sếp cũng không phải luôn hiểu và luôn tin tưởng kế toán đâu, mặc dù tôi có hỏi nhiều cũng chỉ là để giữ tiền cho ông ấy, nên công việc kế toán không phải là đơn giản tí nào.

    Đôi dòng tâm sự
  10. bupbedideple

    bupbedideple Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/08/2008
    Bài viết:
    242
    Đã được thích:
    0
    Gửi lời cảm ơn đến bạn.

    Từng là nhân viên bán hàng, nhân viên văn phòng, nhân viên kế toán, kế toán trưởng rồi lại là nhân viên của các công ty tư nhân. Nhưng hiện tại mình lại phụ trách nhân sự, lương - chế độ của người lao động ở một đơn vị nhà nước.
    Chắc bạn cũng hiểu là động đến "chế độ" của người lao động thì phải "chuẩn" như thế nào đúng không ạ? Cũng giống như bạn, dù mình cố gắng "chuẩn" hết mức có thể nhưng không phải sẽ đạt 100% hoàn hảo. Đó là tính chất công việc của chúng ta.
    Tuy nhiên, bạn có thể tự tin rằng mình làm đúng trách nhiệm - quyền hạn.
    Ví dụ: Bạn nhận được một tập chứng từ cần thanh toán. Thông thường sẽ có 2 trường hợp xảy ra:
    1. Bạn có thể xem ngay chứng từ đó có thanh toán được hay không? thiếu gì không? sai sót ở đâu, hợp lý và bất hợp lý ở đâu? Từ đó bạn đã có thể nhắc ngay người thanh toán phải hoàn thiện hay giải trình những bất hợp lý mà bạn thấy để họ có thể khắc phục ngay.
    2. Bạn làm việc không phải chỉ để phục vụ riêng đối tượng đó. Lúc này, bạn nhận hồ sơ và sẽ kiểm tra ngay khi có thể.
    Đó là bạn, còn chị N này của mình. Chị ấy sẽ làm như thế này:
    1. Chị xem qua hồ sơ. Nếu chưa phát hiện ra vấn đề gì. Chị nhận hồ sơ và có thể ngâm hồ sơ vài tuần đến hàng tháng mới xem đến. Dẫn đến tình trạng khi chị yêu cầu hoàn thiện nốt hồ sơ hoặc hồ sơ đã ok thì chị lại yêu cầu người thanh toán lấy hóa đơn khác bù vào với lý do hóa đơn của tháng trước, tháng này không thanh toán được nữa. Hỏi bạn: Lỗi do ai?
    2. Còn nếu phát hiện ra sai chị chỉ ra 1 sai sót rồi trả hồ sơ ngay. Chuyển lại hồ sơ cho chị, chị lại để đấy rồi lâu lâu chị mới liên hệ lại: Sửa cài này, bỏ cái kia, thêm cái nọ .... xong một hồ sơ dù ít dù nhiều, dù đã từng thanh toán khoản tương đương từ tháng trước, cũng hình thức hồ sơ như chị yêu cầu thì tháng này chị lại "đẻ ra" yêu cầu khác .....
    3. Cùng một khoản thanh toán: Có người chị đã thanh toán xong, họ mượn lại hồ sơ đã được thanh toán và làm theo nhưng khi đưa đến chị thì lại phát sinh những lỗi khác ....
    Có thể chị N phù hợp với phong cách "hành là chính" và thích "bới lông tìm vết".

    Đó là đối với những người phải tìm đến chị ấy để làm việc. Còn những người chị ấy cần phối hợp để làm việc thì chị ấy luôn thể hiện "trên cơ" bằng cách "ra lệnh" : Mai có đoàn kiểm toán ... mai có thanh tra, mai tổng công ty xuống .... em phải , chị phải cung cấp cho chị số liệu ngay....
    Sau một tràng ra lệnh thì kết thúc luôn bằng những ngôn từ dọa nạt: Chậm em chịu trách nhiệm ... không được thì lên giao ban....
    Họ đã nói là không cung cấp? hay họ chậm giao tài liệu cho chị? Có những việc nói cho đúng là bên chị phải nhờ bên khác để lấy lại số liệu đã giao nhưng chị lại luôn dùng chiêu ra lệnh để nhờ vả.

    Hàng tháng, hàng quý tất cả những bên cần phối hợp đã cung cấp số liệu bằng văn bản, bằng email cho phòng chị ấy. Từ đó, bên chị ấy cũng phải tập hợp lại từng tháng, từng quý để kiểm tra, giám sát hay để khi có đoàn kiểm tra cấp trên họ phải là người chịu trách nhiệm với số liệu của chính mình chứ?
    Giả sử, các phòng ban khác đã mất số liệu thì bên chị ấy không thể kiểm toán được hay sao? Trong khi bên chị ấy phải là người lưu hồ sơ gốc, chứng từ gốc .....

    Thay vì cùng các đơn vị phối hợp, khắc phục thì chị lại thích bẩm sếp từ những việc nhỏ nhất, thích chuyện bé xé ra to bằng cách dọa nhau lên giao ban.

    Chị luôn gây ức chế cho đồng nghiệp bằng những hành xử hàng ngày.


    Đối với nhân viên cấp dưới trong phòng thì chị ấy luông mắng chửi họ theo cái kiểu: "người gì mà đần độn", "sao mày ngu thế?" ...
    .....................

Chia sẻ trang này