1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TRẬN IWO JIMA

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 10/02/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. gakocanh

    gakocanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/04/2011
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    162
    bác có ebook hay sách thì cho e với :)
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Đâu đâu cũng có những xe tăng Sherman bị trúng đạn pháo. Một số bị tiêu diệt, song phần lớn vẫn đang cố mổ đường vượt qua thềm đất. Nhưng nếu như chúng vượt qua được thì lại lọt vào 1 bãi mìn chết chóc. Lính công binh phải đi bằng đầu gối trước xe tăng, dùng dao lê để dò mìn. Họ phải làm thủ công vì máy dò mìn đã vô dụng do cát ở đây bị nhiễm từ. Thêm nữa phần lớn mìn lại có vỏ ko phải làm bằng kim loại mà là bằng sứ. Thế nên các lính công binh dũng cảm phải dọn đường tiến qua bãi mìn và dùng băng vải trắng đánh dấu cho xe tăng.

    Những lúc xe tăng ko thể leo qua thềm đất được thì xe ủi sẽ tới mở đường. Nhưng cả xe ủi cũng trúng pháo và bị diệt dễ dàng. Tuy vậy, rốt cục phần lớn xe tăng Sherman cũng vượt qua được. Các chú lính TQLC đón chào chúng với cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Họ biết khả năng của xe tăng nhưng cũng biết con quái vật này sẽ thu hút hỏa lực địch. Một hạ sĩ nói “đám đó xui lắm, liệu mà tránh chúng ra hoặc bò xa xa đằng sau chúng.”

    Trước khi xe tăng tới, những sĩ quan trưởng bãi đổ bộ của hải quân đã lên bờ trước. Việc của họ là tổ chức các bãi đổ bộ sao cho tuyến tiếp tế cho mặt trận phía trước được liền lạc, thông suốt. 1 toán sĩ quan trưởng bãi đổ bộ này lên bờ ngay sau khi TQLC đổ bộ đợt đầu tiên. Những tay này mang theo cờ đủ màu sắc, loa, điện đài, máy phát điện xách tay và bao cát. Máy phát điện được âm xuống, bao cát chất xung quanh. Loa được đặt trên giá 3 chân để có thể gào lên át đi tiếng đạn nổ, sóng biển để ra lệnh lạc cho các lái tàu. Cờ dùng để đánh dấu chi khu vực trên bãi biển cho từng trung đoàn TQLC riêng biệt còn điện đài tiếp âm thì để liên lạc xa bờ.

    Quân xung kích đang tiến công quyết liệt vào hệ thống phòng thủ của Iwo cần rất nhiều đồ hậu cần. Họ đòi đủ thứ đạn dược, nhiên liệu cho súng phun lửa, thuốc nổ, dây thép gai, nước uống, lựu đạn, xăng dầu, dụng cụ y tế. Họ cũng cần khẩu phần ăn nữa. Nhưng ai sẽ lo thứ tự các thứ tiếp tế? – “đậu” hay “đạn” trước đây? Và đạn luôn là ưu tiên 1. Để đồ tiếp liệu tới được tay TQLC, phải mở đường từ bãi biển xuyên qua đang đầy ứ xe cộ để đến được thềm đất. Và 1 tiểu đoàn Ong Biển đã được điều tới để làm việc đó.

    Ong Biển là lính thủy thuộc các tiểu đoàn công binh của hải quân. Cái biệt danh màu mè này bắt nguồn từ 2 chữ viết tắt CB (Construction Battalions). Nhiều người trong số đó là những kỹ thuật viên, cơ khí viên trong độ tuổi 30-40 được đào tạo kỹ lưỡng có kỹ năng, lành nghề từ khi còn cuộc sống dân sự. Giữa những Ong Biển lớn tuổi và những TQLC trẻ trung có 1 mối thâm giao. Họ gọi lẫn nhau là những “ông già” và “nhóc”.

    Thường thì các Ong biển chỉ lên đảo sau khi đã đổ bộ 1, 2 ngày. Nhưng tại Iwo Jima thì họ đã lên từ trưa ngày đầu tiên. Rất cần có họ để làm đường vượt qua thềm đất và sau đó đồ tiếp liệu có thể chuyển trực tiếp ra chiến trường bằng các xe tải lội nước tên là DUKW, hay đơn giản là “con vịt”. Những chú vịt này nổi được trên nước, cũng có lốp cao su như bất kỳ xe cộ nào và có thể chạy tới bất cứ nơi đâu. Ở Iwo chúng do lính Mỹ gốc Phi, những lính lục quân duy nhất tham chiến ở đó, điều khiển.

    Một số lính Ong biển đã bị thương vong trong lúc đang dùng xe ủi mở đường vượt thềm đất. Một xe ủi do Alphenix Benard lái được xà lan chở xe tăng đưa tới bãi đổ bộ bên cánh phải. Khi tấm bửng hạ xuống, Benard thấy 1 đống xác lính Mỹ nằm chắn hết lối đi. Anh ngập ngừng sợ hãi, nhưng phía sau còn có chiếc xe ủi khác cùng 2 xe tăng và 2 xe dắt nên ko thể lừng khừng nữa, anh nhắm mắt lại và càn bừa qua những xác chết. “ko còn cách nào khác” anh cứ lẩm bẩm nói một mình trong khi chiếc xe ủi mở đường vượt qua thềm đất.

    Đến trưa thì âm thanh trận đánh trở nên rầm rầm như sấm. Các xe tăng lội nước (LVT) hay “heo bọc thép” như TQLC thường gọi vẫn đang cưỡi sóng ngoài khơi để đấu pháo với các pháo đội Nhật. Các khu trục hạm ngày càng vào gần hơn, thậm chí chiếc thiết giáp hạm Tennessee khổng lồ đã vào nã đạn từ cự ly có 1 dặm. Nhưng tất cả những thứ đó vẫn ko đủ để tiêu diệt những hỏa điểm đầy uy lực của tướng Kuribayashi. Từ đỉnh Suribachi bên trái cho tới mỏ đá bên phải, hỏa lực pháo địch vẫn giã như mưa xuống đầu TQLC. Ngay cả sau khi họ mang được pháo binh cơ hữu tới, điều này chứng tỏ quân Mỹ quyết tâm bám trụ ở Iwo Jima, hỏa lực phản pháo của TQLC cũng vẫn ko thể khóa mõm nổi những khẩu pháo Nhật được che giấu tài tình.

    Đã tới lúc mà Kuribayashi sử dụng tới các dàn phóng rocket quý giá của mình. Chúng phóng ra những trái hỏa tiễn nặng từ 100 đến 280 kg rơi ko được chính xác lắm, dù cũng khó mà ko gây thiệt hại khi phát nổ trên bãi biễn Iwo đông nghịt. Chúng đã ko đạt hiệu quả như mong muốn, ngoài việc bay vèo vèo với tiếng réo kinh dị qua đầu TQLC. Lính Mỹ gán cho chúng biệt danh “bubbly-wubblies” và ko lâu sau thì ko thèm để ý nữa.

    Tuy nhiên pháo binh Nhật thì ko ai dám coi thường, đặc biệt pháo bên phía cánh phải thì cực kỳ ấn tượng với tướng Cates. Quân Nhật trên mỏ đá có thể rót pháo trực tiếp xuống đầu quân Mỹ. Phải chiếm cho được mỏ đá, và đại tá Pat Lanigan đã lệnh cho “Joe nhảy nhót” Chambers làm việc đó.

    Cao 1m90, rất lực lưỡng, trung tá Justice Marion Chambers có biệt danh trên từ dáng đi nẩy tưng của mình. Ông là 1 TQLC kỳ cựu, 1 trong những tiểu đoàn trưởng khá nhất của binh chủng. Ở Iwo hôm ấy, lính tiểu đoàn ông được gọi là “bọn ma cà rồng” vì họ bôi kem chống bỏng đầy mặt.
  3. gakocanh

    gakocanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/04/2011
    Bài viết:
    207
    Đã được thích:
    162
    bác có sách hay ebook tiếng anh thì share cho em với
  4. look and feel

    look and feel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2014
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    5
    Đương nhiên! Quân Nhật ở Iwo Jima lúc này là "Cua nằm trong giỏ", vấn đề ở chổ là lính Nhật chiến đấu và sĩ quan Nhật chỉ huy quá tốt!
    Trận này Mỹ thắng nhưng là lần đầu tiên thắng mà lính thương vong nhiều hơn đối thủ.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    gakocanh thích bài này.
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Sĩ quan nhật ko phải ai cũng tuân thủ triệt để chiến pháp của ông tướng tư lệnh, nhất là khi thông tin liên lạc bị cắt đut...va thế là nhiều vị lại quay lại tấn công banzai....nên van bị thương vong vô ích
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Joe ‘nhảy nhót’ đã nhận ra khu đất cao có thể khống chế mỏ đá. Ông chỉ lên đó và nói với các sĩ quan của mình “Phải chiếm nó ngay trước khi lũ Nhật tỉnh ra và tới chiếm”. Lính “ma cà rồng” tiến lên, dù kem bôi mặt chẳng thể chống lại sắt thép. Rốt cục họ cũng chiếm được khu đất cao và bắt được pháo binh đối phương đang khạc ra cơn bão lửa phải im tiếng. Nhưng họ cũng phải trả giá đắt. Tới khi đại tá Lanigan rút tiểu đoàn của Chambers ra thay, nó chỉ còn 150 trên tổng số 1.000 lính. Có đại đội với quân số 240 đến lúc ra thì chỉ còn lại có 18 mạng.

    Đó là tình hình chiến sự ngày đầu tiên trên đảo Iwo Jima và đến lúc này tướng Kuribayashi, người đã “cho phép” TQLC Mỹ lên bờ, bắt đầu lo là họ sẽ trụ lại được.


    Chương 4
    Cờ bay trên đỉnh Suribachi




    Tới đêm thì TQLC đã chiếm được 1 đầu cầu trải rộng 4000m từ bắc xuống nam. Bên cánh trái, nơi sư đoàn 5 TQLC đã vượt qua tới bờ bên kia đảo, có chiều sau là 1000m. Chiều sâu bên cánh phải thì chỉ có 400m tương đương với chiều dài của 4 sân bóng bầu dục.

    Khu vực này chỉ rộng chưa bằng nửa diện tích của 1 trang trại trung bình miền Trung tây, nhưng đã phải trả giá bằng thương vong của 2.420 lính Mỹ. Quang cảnh cuộc tàn sát tại đầu cầu thật khủng khiếp.

    Khắp nơi ngập ngụa mùi hôi thối của tử thi. Đâu đâu cũng có xác người. Đôi khi điểm phân biệt duy nhất giữa những người ngã xuống của 2 quốc gia chỉ là đôi chân quấn xà cạp của lính Nhật hay đôi ghệt màu vàng của quân Mỹ. Hơi nổ khiến cho quần áo trên nhiều xác lính Nhật bị bay mất.

    Thương vong được gom lại để dọc theo bãi biển. TQLC tới tiếp tế thường mang theo thương binh về. Họ khiêng thương binh bằng cáng hay boncho hoặc dìu họ tới trạm sơ cứu. Ngay cả ở trạm sơ cứu rồi, thương binh còn lâu mới được an toàn, đạn pháo đã nhiều lần nã trúng các trạm này. Chỉ riêng ở 1 bãi đổ quân, đã có 2 trạm quân y bao gồm 1 bác sĩ và 8 lính cứu thương bị xóa sổ. Người ta phải phẫu thuật ngay tại các vị trí vừa chiếm được của Nhật. các bác sĩ phẫu thuật máu me bê bết phải làm việc cật lực suốt đêm, chỉ tạm nghỉ để hút thuốc hay tập thể dục cho khỏi tê mỏi.

    Mọi người đều rất lạnh. Iwo Jima nằm ở Bắc Thái Bình Dương và tháng này đang là tháng 2. Những người lính gần như đã quen với khí hậu nhiệt đới nóng bức giờ run rẩy khi nhiệt độ hạ xuống còn 15 độ C. Nhiều người đã mặc áo gió thế nhưng răng vẫn đánh lập cập khi nằm trên cát Iwo để chờ đợi những trận phản kích chắc chắn sẽ xảy ra của địch. Nhưng ko hề có tấn công kiểu banzai. Tướng Kuribayashi ko hề có ý định giết mình với chiến thuật nướng quân như vậy. Thay vì thế, ông tiếp tục dùng pháo binh giã vào quân xâm lược. Việc này đem lại hiệu quả hơn nhiều việc xông lên tự sát điên cuồng. TQLC phải chịu thương vong suốt đêm vì bị Nhật pháo kích liên hồi.

    Pháo rót xuống khu vực đổ quân từ cả đỉnh Suribachi lẫn đầu mút phía bắc đảo. Rocket cũng được bắn xuống, chúng tóe lửa và gào rú như điên trên không rồi làm rung chuyển mặt đất khi đáp xuống. Tệ nhất là hỏa lực bắn xuống từ đỉnh Suribachi, nơi quân Nhật nhìn xuống thấy cả thóp lính Mỹ. Đến sáng 20 tháng 2, TQLC bên cánh trái xoay về hướng nam để tiến công lên ngọn núi lửa này.

    Đại tá Harry Liversedge, 1 người đàn ông cao gầy còn gọi là “Harry ngựa” là trung đoàn trưởng trung đoàn 28, sư đoàn 5 TQLC. Trung đoàn 28 sẽ nhận trách nhiệm đánh chiếm đỉnh Suribachi. Trước khi “Harry ngựa” và quân dưới quyền tấn công, máy bay của hải quân và TQLC đã oanh kích xuống ngọn núi. Chúng bay thấp, gầm rú cắt bom, phóng pháo đánh vào sườn và chân núi. Những thùng napalm, chất cháy cháy sáng rực trong cuộc khiêu vũ của lửa. Ngoài khơi tàu chiến Mỹ nã pháo vào 2 bên sườn núi. Pháo binh Mỹ trên mặt đất bắt đầu sủa ra những tiếng sủa của sắt thép. Những đòn tấn công sấm sét tuy có bắn trúng các vị trí địch nhưng vẫn ko thể khiến chúng sập. Thời điểm TQLC bắt đầu tiến lên cũng là lúc họ phải gánh chịu thương vong.

    Một lần nữa, lòng can đảm đóng vai trò quan trọng. TQLC lại phải nhọc nhằn lội bộ với súng phun lửa và thuốc nổ, suốt cả ngày họ chỉ tiến được có 200m.

    Tối hôm đó, đại tá Kanehiko Atsuchi, chỉ huy trên đỉnh Suribachi đã cho bắn pháo sáng để chiếu rõ phòng tuyến quân Mỹ cho pháo binh Nhật từ phía bắc giập xuống. Đạn pháo cứ vù vù rít lên rơi xuống, và trung đoàn 28 TQLC đã phải trải qua 1 đêm cũng tồi tệ như ban ngày. Vậy là trên đảo Iwo Jima bắt đầu xen kẽ 1 nhịp điệu khủng khiếp. Mỗi 24 giờ được chia ra thành 1 hỏa ngục lúc chiến đấu ban ngày và 1 địa ngục băng giá khi mọi người co ro chịu đựng đạn pháo địch ban đêm. Mỗi buổi sáng, các TQLC lại cầu nguyện mong sớm tới hoàng hôn nhưng đến khi trời tối thì lại cầu nguyện xin chúa mau đem bình minh đến. Dù thế khi ánh sáng ngày 22 thàng 2 vừa ló rạng họ lại vẫn tiếp tục lăn xả tiến công.
    DepTraiDeu, hk111333, gakocanh3 người khác thích bài này.
  8. look and feel

    look and feel Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/02/2014
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    5
    Uh nhưng phảinhìn nhận tinh thần lính Nhật quá tuyệt vời, Gặp tụi lính khác bị vây kiểu này nó đầu hàng từ đời nào!
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Trung đoàn của ‘Harry ngựa’ giờ đã tung hết sức mình ra với 3 tiểu đoàn tấn công cùng lúc. Như là trêu ngươi, trời lại đổ mưa phùn rồi nhanh chóng chuyển thành như trút nước. Tro của Suribachi trở thành hồ nhão màu xám xịt. Nó bám vào quần áo TQLC và đóng thành tảng dưới đế giày. Chúng chui cả vào qui lát súng trường và mỗi khi lấy vỏ đạn rỗng ra thì các binh sĩ phải dùng tay nạy nên tốc độ bắn chậm hẳn. Ướt nhem, hôi hám, lính tráng rơi rụng dần, nhưng trung đoàn của Liversedge vẫn lấn giũi dần lên chân núi Suribachi.

    Họ chiến đấu bằng đủ mọi cách. Hạ sĩ Dan McCarthy một mình bắn chết 20 tên Nhật. Trung sĩ Savage, người giúp Tony Stein tiêu diệt các lô cốt trong ngày D, giết được ít nhất là 7. Một TQLC khác đã nhảy vào trong 1 boong ke và diệt 10 gã trong đó trước khi bị hạ sát. Một anh nữa nhảy xổ vào lưỡi kiếm của 1 sĩ quan địch quân. Anh này dùng tay không bắt lấy và giật phăng thanh kiếm. Rồi đôi tay đẫm máu lại dùng chính thanh kiếm đó giết chết tên sĩ quan. Các boong ke theo nhau bị hạ. Nhưng lính Nhật cũng chống trả kịch liệt, Tony Stein cũng bị thương và phải quay về tuyến sau.

    Trên bờ biển phía đông, trung đội của trung úy Wells tiến tới 1 lô cốt địch bỏ không. Trung sĩ Henry Hansen cùng binh nhất Donald Ruhl nhanh chóng lên nóc lô cốt và đấu súng với lính địch trong hệ thống chiến hào phía sau. Bất ngờ 1 khối thuốc nổ bay xuống và đáp ngay trước mặt Hansen và Ruhl.

    “Coi chừng Hank!” Ruhl hét lên rồi phóng mình nằm đè lên khối thuốc nổ và lãnh trọn sức nổ của nó. Chấn động làm Hank lảo đảo, máu thịt của Donald Ruhl bắn khắp người anh. Chàng trai cao thượng đã hy sinh thân mình để cứu người trung sĩ.

    Đó là cách các TQLC Mỹ chiến đấu ở Thái Bình Dương, và đặc biệt là tại Iwo Jima. Hết lần này đến lần khác các chàng trai trẻ dũng cảm lao mình nằm đè lên lựu đạn, bộc phá địch để cứu đồng đội. Họ làm việc đó ngay tức thì, ko do dự vì họ đã được rèn luyện thành phản xạ. Với những người lính như thế thì ko kẻ bào có thể ngăn được TQLC. Khi đêm xuống, trung đoàn 28 đã chiếm được chân đỉnh Suribachi và vây chặt nó

    Lúc chạng vạng tối, rõ ràng quân Nhật trên đỉnh Suribachi đã sắp vỡ trận. TQLC thấy địch quân từ trên miệng núi lửa nhảy xuống tự tử. Đó là cách của Nhật Bản. Tự sát được xem là 1 kết cục vinh quang. Dù gì thì họ cũng đã tuyên thệ sẽ chiến đấu đến cùng. Hy sinh trong khi chiến đấu cho Thiên hoàng là cái chết cao quý nhất. Như vậy thì linh hồn của họ sẽ sống mãi trong đền thờ Yasukuni, một thiên đường của các anh hùng huyền thoại tương tự như Valhalla của người Viking.

    Tuy nhiên, cũng có khi lính Nhật quá vội vã để đến với đền Yasukuni. Họ bị tuyên truyền rằng TQLC là những tên hung ác, tàn nhẫn sẽ tra tấn bọn họ nếu để bị bắt sống. Và việc bị bắt làm tù binh là 1 điều cực kỳ sỉ nhục. Lính Nhật bị bắt sống chứ ko phải đầu hàng hay bị bắt khi đang bất tỉnh thường xin được đưa dao để tự sát vì, theo như họ giải thích, họ ko còn mặt mũi nào để về gặp gia đình.

    Vì thế , bất cứ khi nào trận chiến có xu hướng bất lợi, lính Nhật lại bắt đầu tự sát để tránh bị bắt và bị hành hạ. Điều này ko hề có lợi cho các chỉ huy quân Nhật, đặc biệt là 1 người như Kuribayashi, khi ông ra lệnh cho lính dưới quyền phải “Giữ Iwo Jima tới cùng”. Nhưng đối bới TQLC thì điều đó lại rất có ích.

    Tối đó đại tá Liversedge nhìn đăm đăm lên đỉnh núi lửa mờ ảo trên cao và nói với các sĩ quan của mình:
    “Rạng sáng mai chúng ta sẽ trèo lên đó.”

    Sáng sớm ngày 23, lính Mỹ tiến lên núi dễ dàng 1 cách đáng ngạc nhiên. Một toán thám sát gồm trung sĩ Sherman Watson và các binh nhất Ted White, George Mercer, Louis Charlo đã leo tới tận đỉnh núi mà ko bắt gặp 1 tên địch nào. Những lính Nhật còn sót lại vẫn im lìm ngồi trong hang động mà ko hề biết họ đã leo tới.

    Toán lính quay lại và báo cáo rằng đỉnh núi đã bỏ ngỏ. Nghe vậy, trung tá Chandler Johnson quyết định lên tiến chiếm. Trung tá Johnson có thân hình mập lùn, tính tình nghiêm khắc thường làm lính tráng phát sốt khi cứ lơn tơn đi tới lui trên chiến trường ngay trong tầm nhìn đối phương. Ông ko đội mũ sắt và chỉ vũ trang bằng 1 khẩu súng lục nhét bừa vào túi quần sau. Vào sáng ngày thứ 6 đáng nhớ ấy, trung tá Johnson nhanh chóng ‘gom’ được 1 trung đội 40 lính. Hầu hết TQLC trong số đó thuộc trung đội của trung úy Wells nhưng anh này đã bị thương và bây giờ trung úy Harold Schrier lên tiếp quản.

    Johnson bảo Schrier: “ Nếu cậu lên tới đỉnh, hãy tảo thanh và tổ chức phòng thủ… và mang cái này theo” Ông đưa cho người trung úy 1 vuông vải. Vuông vải đó chính là 1 lá cờ Mỹ được tàu vận tải Missoula chuyển lên bờ.

    Lính của Schrier bắt đầu leo lên sườn phía bắc hay mặt trong của đỉnh Suribachi. Bên dưới, tin này lan khắp khiến quân bên phe Mỹ đứng ngồi ko yên. Rất nhiều TQLC dừng việc để xem toán thám sát đang thận trọng leo lên. Lính tráng thuộc hạm đội đổ bộ cũng theo dõi họ bằng ống nhòm.
    DepTraiDeu, anhcos, hk1113335 người khác thích bài này.
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Mỗi bước leo lên là căng thẳng lại tăng thêm. Rất cẩn thận, quân của Schrier tiến qua các vị trí tan hoang của địch. Có thể nghe được tiếng ầm ì của trận đánh đằng sau lưng nhưng trên đỉnh Suribachi vẫn im lặng 1 cách kỳ lạ. Sau khi leo nửa giờ, họ đã tới được miệng núi lửa và dừng lại. Vẫn im lặng. Schrier nhìn quanh thấy 1 ít công sự địch đã bị đánh sập cùng mấy cửa hang nhưng ko thấy lính Nhật.
    Viên trung úy im lặng ra dấu cho lính leo qua miệng núi rồi tản ra chiếm lĩnh vị trí trong đó. Vẫn im lặng…Một TQLC làm 1 cử chỉ tục tĩu để khiêu khích đối phương nhưng ko hề có phản ứng gì. Sau đó, đột ngột có 1 lính Nhật chui ra từ 1 cái hố sâu. Hạ sĩ Harold Keller bắn 3 phát và tên lính Nhật mất dạng. Rồi có lựu đạn được ném ra từ trong mấy hang gần đó. TQLC liền ẩn nấp và lấy lựu đạn ra ném trả.

    Trong lúc đó, hạ sĩ Robert Leader và binh nhất Leo Rozek tìm được 1 cái cán cờ. Đó là 1 cái ống nước dài, hình như là phần còn lại của hệ thống hứng nước mưa. Lá cờ được cột vào cái cán, ghim vào khe đá và rồi Schrier, cùng với các trung sĩ Henry Hansen và Ernest Thomas, hạ sĩ Charles Lindberg cùng binh nhất James Michels, đã giương cao lá quốc kỳ trên đảo Iwo Jima. Khoảnh khắc này đã được trung sĩ Louis Lowery chụp ảnh, trong khi binh nhất James Robeson, người ko chịu vào chụp, đứng canh và cười nhạo “đám TQLC Hollywood” ( đây là biệt danh do TQLC từng được huấn luyện ở đảo Parris, Nam Carolina gán cho các TQLC được huấn luyện trong các trại tân binh ở San Diego,CA và chê rằng ở đó huấn luyện dễ dàng hơn chỗ họ. ND). Và thế là vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày 23 tháng 2 năm 1945, lá cờ sao vạch đã tung bay trên đỉnh Suribachi.

    “Cắm được cờ rồi!” TQLC reo hò tở mở bên dưới. Những tiếng hò reo lan nhanh tới tận đầu phía bắc đảo. Có những TQLC bật khóc trong hố cá nhân. Nhưng tàu chiến ngoài khơi cũng kéo còi ăn mừng. Các tàu bệnh viện loan báo đỉnh Suribachi đã thất thủ. Đây là lần đầu tiên trong chiến tranh, Mỹ chiếm được 1 lãnh thổ của Nhật. Và khi lá cờ nhỏ sao vạch kỳ diệu xuất hiện trên miệng núi lửa, thì ngay cả bộ trưởng hải quân James Forrestal cũng phải đích thân đến chứng kiến.

    Ông bộ trưởng đã lên bờ từ trên chiếc kỳ hạm Eldorado. Tới đứng cạnh tướng Holland M. Smith khi ông này đang ngắm nhìn biểu tượng về sự thất thủ của đỉnh Suribachi. Ông quay sang vị tướng và nói: “Holland à, lễ thượng cờ này sẽ là biểu tượng của binh chủng TQLC 500 năm tới đó.”

    Lính Nhật trên đỉnh núi bắt đầu tìm cách phá lá cờ. Một lính súng trường địch nhảy ra khỏi 1 cái hang và bắn Robeson, hắn ta bị anh này bắn chết ngay bằng 1 loạt đạn trung liên BAR. Sau đó 1 sĩ quan Nhật, tay vung thanh kiếm đã gãy, xông ra lãnh ngay 1 rổ đạn súng trường và rơi xuống. Các TQLC di chuyển nhanh chóng dùng súng phun lửa, bộc phá đánh sập lối ra của các hang trên đỉnh núi. Các trung đội khác cũng tới gia nhập và cùng họ tảo thanh miệng núi lửa.

    Tại chân núi, trung tá Johnson chở nên lo lắng cho lá cờ bây giờ đã trở thành nổi tiếng của mình. Ông biết rõ TQLC Hoa Kỳ là những tay săn đồ lưu niệm khét tiếng. Ông nói với người phụ tá “ Vài thằng con cái sẽ muốn thủ lá cờ, nhưng ko được cho chúng lấy. Đó lá lá cờ của chúng ta. Tốt nhất là hãy kiếm 1 lá cờ khác treo lên đó thay cho lá kia rồi mang nó về đây.”

    Thế là 1 lính liên lạc chạy đi tìm cờ, anh ta tìm được trên tàu đổ bộ 779 1 lá còn khá mới, to gấp đôi lá trước. Khi quay lại đỉnh Suribachi, anh đi cùng với phóng viên ảnh của hãng tin AP tên là Joe Rosenthal.

    Rosenthal hổn hển leo tới đỉnh núi Suribachi vừa kịp lúc để chụp ảnh lúc lá cờ thứ 2 được giương cao. Sau khi chất đá để cho cao thêm, Rosenthal leo lên đó và đã chụp tấm hình nổi tiếng nhất chiến tranh thế giới thứ 2. Do tình cờ, ngẫu nhiên và cả sự hấp tấp mà anh đã tạo ra bức ảnh chiến trường vĩ đại nhất cho lực lượng vũ trang Hoa Kỳ.

    Sáu người lính đã góp sức trong việc dựng lá cờ thứ nhì là Các binh nhất Ira Hayes, Franklin Sousley, Rene Gagnon, trung sĩ Michael Strank, lính quân y hải quân John Bradley và hạ sĩ Harlon Block. Ba người trong số này - Strank, Block và Sousley - đã tử trận sau đó. Bradley thì bị thương. Còn những người dựng lá cờ đầu tiên, các trung sĩ Hansen, Thomas cùng binh nhất Charlo cuối cùng cũng chết tại Iwo Jima. Robeson và Michels bị thương.

    Vậy là sau khi TQLC đổ bộ 5 ngày, nhờ lòng quả cảm, sự hy sinh và nỗi thống khổ. QUốc kỳ Mỹ đã tung bay ở Iwo Jima.
    DepTraiDeugakocanh thích bài này.

Chia sẻ trang này