1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tekute1976

    tekute1976 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    06/02/2007
    Bài viết:
    1.022
    Đã được thích:
    250
    Chắc tác giả cũng phải bơm chút lợi thế về hỏa lực cho bộ đội ta nhằm vớt vát tý chút thể diện cho "lính nhà giời" của Mẽo. Chứ chả nhẽ với một đối thủ bị hạn chế về cơ số đạn (nếu đúng như bạn khuc_thuy_du đã nói) mà lính dù Mẽo còn bị dập cho tơi tả như thế :rolleyes:
    gakocanhkhuc_thuy_du thích bài này.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    sách viết sao e dịch vậy thui...nhưng theo e cũng có lúc quân ta phải bắn thật rát mới có thể kìm được bọn mỹ chứ...lúc cần thì cũng có tập trung, cấp tập hỏa lực...chứ đâu phải ít đạn thì cứ bắn lẻ tẻ....
    Lần cập nhật cuối: 10/06/2014
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Tiếng súng trường địch nổ lác đác lẫn với những tràng súng máy vẫn thỉnh thoảng bắn tới khiến hầu hết binh lính đều phải ẩn nấp. Woods nhìn thấy thiếu tá Williams ở gần đó và bò tới cạnh ông này. Anh nói “Chắc đó là 1 thằng khốn.” Ko thấy Williams trả lời. Sau đó Woods nhìn kỹ hơn mới thấy rằng nửa bên phải của thiếu tá đã biến mất. Woods bò đi và tới núp sau bộ rễ của 1 cái cây đổ.

    Tàn tích đầu tiên mà trung úy Allen thấy trong khu vực chiến đấu của đại đội Bravo là xác 1 trung sĩ bị bắn đổ ruột nằm chắn ngang đường. Máu của người lính hòa lẫn với nước mưa chảy tràn xuống bùn. Allen đẩy cái xác qua bên rồi lại tiếp tục bò dích dắc về phía trước.

    Sau đó Allen tới chỗ 2 lính dù đang thủ 1 khẩu M60. Cả 2 đều òa khóc. “Ơn Chúa là anh đã tới.” Họ nức nở. Allen an ủi họ rồi lại tiếp tục. Chẳng mấy chốc anh đã tới chỗ trung úy Ligon, trao đổi ngắn gọn với anh này, sau đó tới nhập bọn với trung úy Deems rồi gom các “thiên binh” vào 1 chu vi phòng thủ hình bán nguyệt quay mặt lên trên cao điểm.

    Allen nghe thấy tiếng trực thăng của trung tá Jackley bay trên đầu. 1 số lính của anh tỏ vẻ tức giận khi Jackley ko xuống dưới đất với bọn họ. Một người bảo Allen: “Nếu tôi có tầm nhìn thoáng đãng như cái gã khốn đó thì tôi đã cho hắn lộn cổ rồi.” Allen chẳng nói gì hết. Vào lúc đó, khoảng 17g30, trung úy Deems gọi điện đài cho đại úy Phillips. Deems bày tỏ quan ngại về vị trí của Phillips do địa thế trắc chở mà trời thì đang tối rất nhanh. Trung tá Jackley cũng nghe được cuộc điện đàm này và đồng tình với Deems. Ông lệnh cho Phillips di chuyển tới thay vào vị trí của Okendo.

    Vẫn đang theo dõi trên điện đài, thượng sĩ Okendo nhận ra đại úy Phillips hình như ko biết đích xác vị trí của ông. Okendo, đã chủ động cùng với Specialist Jackson nhờ thương binh của Phillips chỉ giúp, tiến ra tìm đại đội Alpha để hướng dẫn họ vào chu vi phòng thủ của mình an toàn.

    Okendo và Jackson đi xuống cao điểm, chỉ trong chốc lát, họ đã gặp được Phillips. Okendo nhận ra viên đại úy cao ráo, khoác tấm poncho che mưa, tay cầm gậy tre đang đi trên lối mòn. Hai người nói với nhau vài câu rồi Okendo dẫn họ quay về vị trí của mình.

    Bãi đáp do Okendo tạo ra quá nhỏ nên trực thăng ko thể đáp xuống đất. Thay vì vậy, trực thăng tải thương phải dùng dây cáp thả cáng xuống. Chỉ có mỗi viên trung úy bị bắn vào lưng được bốc lên trước khi các chuyến bay phải hủy bỏ do thời tiết xấu. Từ lúc tìm đường tới được vị trí của Okendo, viên sĩ quan cứ hoảng loạn nói năng lảm nhảm, làm những người khác sợ hãi. Nên Okendo phải cho viên trung úy di tản bằng được.

    Khi việc tản thương bị ngưng, Okendo nói với đại úy Phillips về hành vi đáng xấu hổ của tay trung đội trưởng và thượng sĩ nhất đại đội. Phillips bước đến cái hố cá nhân, nơi 2 người kia vẫn chen chúc bên dưới.

    “Đi kiểm tra chu vi phòng thủ chưa?” Phillips hỏi tay trung úy.

    “Chưa ạ, thưa sếp.”

    “Ra khỏi cái lỗ đó ngay và làm việc đi. Đừng có trở lại đây nữa. Tôi muốn anh lên tuyến đầu.” Phillips ra lệnh.

    Gã trung úy ko chịu nhúc nhích, viên thượng sĩ nhất cũng thế. Phillips bỏ đi, để chúng ở lại đó. Anh có quá nhiều việc quan trọng phải lo thay vì kỷ luật chúng ngay lúc này.

    Trung úy Deems và Ligon đang đối mặt với các vấn đề của riêng họ. Mặc dù hỏa lực địch hầu như đã lắng xuống, 1 vài phát đạn bắn tỉa vẫn khiến các “thiên binh” phải lo lắng. Họ cũng có nhiều thương binh. Một số người, kể cả đại úy Severson đang cần phải di tản ngay lập tức nếu ko họ sẽ chết trước khi trời sáng. Thương binh nhiều quá khiến cho lính cứu thương của Ligon ko thể xử lý hết, anh gọi thượng sĩ Okendo lên để đem 1 số thương binh về vị trí của mình. Rồi Ligon chỉ dẫn cho trực thăng tải thương tới bốc đi những thương binh nguy kịch nhất.

    Vì ở đó ko có bãi đáp cho trực thăng, nên họ cũng phải thả cáng từ trên ngọn cây xuống. Severson, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thấy mình được bó chặt vào cái cáng làm bằng lưới. Anh được kéo lên trong lúc mưa rơi đầy mặt. Khi được ròng rọc kéo lên, cành cây quẹt hết vào ngưởi, anh cố gạt chúng ra nhưng cũng phải bỏ cuộc. Lát sau Severson đã nằm trên sàn chiếc trực thăng. 1 bác sĩ của tiểu đoàn bắt đầu cứu chữa cho anh ngay lập tức.

    Cũng chỉ có 2 hay 3 lính từ chỗ của Ligon được bốc ra trước khi thời tiết xấu khiến hoạt động đó phải chấm dứt.

    Binh nhất Lytle thực hiện 1 trong những chuyến cuối cùng mang thương binh từ vị trí của Ligon về chu vi phòng thủ của Okendo. Lúc đó anh đang dìu 1 lính bị mù quay về thì trời đã tối. Chuyến đi bình thường trong rừng chỉ mất 15 phút đã kéo dài tới 1 giờ do Lytle cứ vấp ngã liên tục. Anh cố chống lại nỗi sợ hãi, ko muốn rũ bỏ trách nhiệm đang gánh. Cuối cùng anh cũng nghe thấy những tiếng nói. Tiếng lính Mỹ. Anh loạng choạng bước vào nơi trú quân với tâm trạng nhẹ nhõm.
    DepTraiDeu, usadok, gakocanh11 người khác thích bài này.
  4. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Tối hôm ấy, trong khi đang giúp chăm sóc thương binh, Lytle vui mừng gặp lại 1 người bạn từ hồi ở căn cứ Fort Benning là trung sĩ Orville Smith. Smith là 1 fan cuồng nhiệt của loạt phim truyền hình Combat nói về thế chiến II, giờ đang nằm lặng lẽ hút thuốc dưới nền đất rừng ẩm ướt với 2 chân dập nát. Lytle nhắc: “Smitty, đừng hút thuốc.”

    “Tớ biết làm gì bây giờ?” anh bạn trả lời.

    Sau đó Lytle ngồi chăm chú nghe người bạn tả lại cảnh đường đạn súng máy của quân Bắc Việt cày xuống mặt đất trước mặt rồi trước khi đạn xé nát 2 chân.

    “Bây ạ” trung sĩ Smith nói: “cứ y như trong phim Combat vậy.”

    Lytle ko thể tin nổi điều cậu ta nói.

    Trung úy Allen lập vị trí chỉ huy phía sau 1 bụi tre lớn khoảng 10m. Anh bố trí tiểu đội của trung sĩ William Dunston phía trước bụi tre làm chốt cảnh giới tiền tiêu. Allen chắc mẩm đêm đó đối phương sẽ tấn công. May thay, điều đó đã ko chở thành hiện thực.

    Những người còn lại trong cái tiểu đoàn 4/503 bị đánh tả tơi đã trải qua 1 đêm thống khổ. Hầu hết lính tráng đều đã vứt ba lô lại chỗ mà họ chạm địch đầu tiên, chỉ 1 số ít là còn giữ được poncho hay quần áo ấm thì họ cũng đã đem nhường chúng cho thương binh rồi.

    Đêm đó người bị thương chính là những người cực khổ nhất. Thuốc men, dụng cụ y tế thì có hạn, lính cứu thương cũng ko thể làm gì nhiều giúp giảm bớt sự đau đớn của bọn họ. Những tiếng la hét, rên rỉ của họ vang lên trong đêm, khiến những người lành lặn bị ám ảnh. Một cậu lính gào lên: “Tôi muốn gặp mẹ. Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi! Tôi muốn gặp mẹ.”

    Những người khác thì vật nài xin morphine, gọi tên vợ hay khóc lóc.

    Sáng sớm ngày 11 tháng 7, trung úy Deems gọi điện bảo trung úy Allen: “Tổ chức tuần tiễu bên ngoài và trinh sát ngọn cao điểm.”

    Allen truyền lệnh lại cho trung sĩ Dunston. Dunston trả lời ngay tức thì: “Six, trinh sát ngọn cao điểm mà làm gì? Mình đang ở giữa vị trí của bọn khốn mà.”

    Điều này là đúng sự thật. Chỉ cách chỗ tiểu đội của Dunston canh gác suốt đêm vài mét là những cái hầm mà lính Bắc Việt bỏ lại. Allen cho trung đội mình lên lục soát ngay phía trước mặt và mau chóng thấy ngay rằng chỗ đóng quân của 2 đại đội mới bị đập tơi tả kia nằm ngay cạnh 1 khu trú quân của bộ đội Bắc Việt. Lính dù đã đếm được gần 60 hầm chiến đấu và hố cá nhân quanh bao quanh nơi đó. Nhiều cái có nóc làm bằng các súc gỗ và đắp đất dày tới 2m bảo vệ.

    Khi trung đội của Allen tiến sâu hơn vào trại địch, họ tìm thấy 1 số dấu vết chứng tỏ sự hiện diện của quân Bắc Việt ở đây là khá lớn.

    Specialist Duffy tới 1 khu vực có nhiều bếp nấu ăn, 1 khu nhỏ có các căn hầm chỉ huy nằm ngay trung tâm khu trại. Đó đây là những đồ trang bị, đạn dược bị bỏ lại. Nhưng ko tìm thấy 1 lính Bắc Việt nào cả.

    Trung úy Allen báo cáo những điều phát hiện về Deems, anh này chuyển báo cáo tới đại úy Phillips. Deems gọi lại bảo Allen tiếp tục lục soát khu vực và vẽ sơ đồ các vị trí địch trên cao điểm.

    Ngay khi sương mù đặc quánh buổi sáng tan đi, máy bay trực thăng đã bay đến thả cưa máy xuống. Mất hơn 2 giờ làm việc vất vả, nhưng cuối cùng thì 1 bãi đáp hoàn chỉnh cũng đã được hoàn thành. Thương binh được đưa lên nững trực thăng tải thương đang treo lơ lửng trên các gốc cây từ 3 đến 4 mét. Thời tiết bất lợi khiến cho những chuyến trực thăng tải thương thường xuyên bị đình trệ. Tới tận 19g00 thì những thương binh cuối cùng mới được đưa lên máy bay.

    Đến giữ buổi sáng thì trung tá Jackley đáp xuống bãi đáp của Okendo. Xuống cùng ông có đại úy Grosso; thiếu tá Roy V. Peters – 1 cha tuyên úy và thượng sĩ cố vấn tiểu đoàn Ted G. Arthurs.

    Arthurs là 1 hạ sĩ quan cao cấp lo việc giữ gìn kỷ cương trong binh sĩ. Lính lác rất sợ cái cái dáng dấp đường bệ của ông ta. Họ càng khiếp hãi hơn vì ông này cạo đầu nhẵn thín. Arthurs lại khoái cái biệt danh: “đầu c” của mình. Đây là 1 biệt hiệu do 1 tên lính gây rắc rối mà Arthurs đã xử lý kỷ luật hồi ở căn cứ Fort Campbell đặt. Arthurs còn làm tăng thêm dáng vẻ hung bạo của mình bằng cách thỉnh thoảng tru lên như chó sói vào những lúc cần thiết. Các sĩ quan trong tiểu đoàn đặc biệt tôn trọng Arthurs, còn lính tráng thì biết ông tất cả những gì ông làm cũng chỉ để cho bọn họ được tốt hơn.

    Đại úy Phillips báo cáo cho trung tá Jackley tình hình của mình mấy bữa qua. Sau đó Jackley và Arthurs đi đến giữa đám lính dù, nghe họ kể chuyện và biểu dương hành động của họ. Jackley đặc biệt khen ngợi trung úy Ligon. Sự can đảm và bình tĩnh của Ligon đã ngăn được thảm họa và giảm thiểu tổn thất đáng ra họ phải gánh chịu.

    Khi Jackley và Arthurs đi thăm thú xong. Thượng sĩ Okendo đi đến chỗ ông bạn thượng sĩ cố vấn của mình. Okendo kể cho Arthurs về hành vi hèn nhát của trung đội trưởng và tên thượng sĩ nhất . Arthurs báo lại đầu đuôi sự việc cho trung tá Jackley. Khi đã hiểu vụ việc, Jackley lệnh 2 tên kia lên chuyến trực thăng sau. (Dù các binh sĩ trên cao điểm 830 đều muốn đưa 2 gã đó ra tòa án binh, chúng rốt cuộc chỉ đơn giản là bị thuyên chuyển khỏi lữ đoàn).

    Lúc này trung úy Allen đã hoàn tất việc lục soát chiến trường. Anh tìm thấy 3 xác lính Bắc Việt và 3 khẩu AK-47. Khi mang mấy khẩu súng về chu vi phòng thủ thì nhìn thấy trung tá Jackley. Cảm thấy tự hào vì thành tích của mình, Allen sải bước đi thoăn thoắt đến chỗ vị trung tá và nói: “Thưa sếp, tôi là trung úy Allen. Đây là 3 khẩu súng tôi thu được và đây là sơ đồ vị trí quân Bắc Việt.”
    DepTraiDeu, usadok, gaume15 người khác thích bài này.
  5. hk111333

    hk111333 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/12/2012
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    224
    đạn trung liên đại liên là chủ yếu, cảm tưởng bị bao vây và đạn đan lưới trên đầu hay tạo cảm giác đó. So sánh về mức hỏa lực thì quân ta "nghèo" hơn nhiều
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Jackley nhìn anh rồi chỉ tay trả lời: “Tốt hơn cậu hãy đem mấy khẩu súng tới chỗ trực thăng kia, trung úy, nếu ko tôi đá đít cho bây giờ.”

    Allen choáng váng trước những lời khiển trách. Anh ko rõ vì sao mà trung tá lại nổi giận nhưng cảm nhận thái độ cay nghiệt đó có lẽ là do ông ta chưa đánh giá đúng những sự việc đã xảy ra trên mặt đất. Sau lần đó anh trở nên ghét Jackley.

    Sáng 11 tháng 7, thiếu tá Peters tổ chức thánh lễ. Buổi lễ được rất nhiều người tham dự. Phần còn lại trong ngày và sau đó, 3 đại đội tiến hành lục soát kỹ lưỡng chiến trường tìm kiếm xem có thương vong nào của quân mình còn sót lại, xác quân địch cùng những đồ dùng của bộ đội Bắc Việt có giá trị tình báo. Đại úy Phillips tiến hành 1 chuyến tuần thám tới chỗ anh chạm địch. Những ba lô mà lính của đại đội vứt lại vẫn còn nguyên vẹn.

    Gần đỉnh cao điểm 830, trong 1 khu đất trống nhỏ, mà Phillips nghĩ là vị trí chỉ huy của địch, anh đã tìm thấy 1 xác lính quân mình. Thi hài được trân trọng, cẩn thận cuốn vào trong tấm poncho. Phillips dậy lên lòng thương cảm, kính trọng người lính trẻ dũng cảm này.

    Trên cao điểm còn tìm thấy thêm 2 khu lán nữa. Tất cả đều được làm rất tốt chứng tỏ địch đã đóng ở đây trong 1 thời gian dài.

    Ngày 12 tháng 7, đại đội của trung úy Deems phát hiện 1 lính Bắc Việt bị thương ở sườn tây nam cao điểm 830. Người này rất sợ hãi và nói mình chỉ là quân y sĩ mới ở ngoài Bắc vào. 1 chuyến trực thăng đặc biệt được gọi đến để chở anh ta về Đắk Tô chữa trị và thẩm vấn.

    Kết quả cuối cùng của việc lục soát chiến trường là đã tìm thấy 9 xác bộ đội Bắc Việt cùng với 1 lượng nhỏ súng ống, đạn dược và đồ đạc linh tinh khác.

    Cùng với thiếu tá Williams và điện đài viên của ông này, tiểu đoàn 4 trung đoàn 503 còn có thêm 22 người chết, 62 người bị thương. (Đại đội Alpha chết 10, bị thương 32; Bravo chết 9, bị thương 24; Dog có 1 chết, 2 bị thương; đại đội chỉ huy có 2 tử trận và 4 bị thương.)

    Chiều ngày 12 tháng 7, đại đội Bravo được rút ra thay bằng đại đội Charlie của trung úy Connolly. Để bù đắp cho những tổn thất, thượng sĩ cố vấn Arthurs đã kêu gọi sự tình nguyện của những binh sĩ trợ chiến ở tuyến sau. Kết quả thật là tuyện vời! Lính nấu bếp, quân cảnh, công binh và lính văn phòng đều xung phong ra trợ giúp cho những anh em trên các đại đội ở tiền tuyến.

    Dù trung úy Ligon đã chỉ huy xuất sắc đại đội Bravo trên cao điểm 830, anh vẫn chưa đủ thâm niên để có thể chỉ huy tiếp tục. Đại đội phó của đại đội Alpha là trung úy George T. Baldridge đã về nắm Bravo, ít lâu sau Baldridge được thăng lên làm đại úy.

    Ngày 13 tháng 7, 3 đại đội tiến về phía nam cao điểm 830, lần theo dấu quân Bắc Việt đang lẩn trốn. Những tiểu đội xích hầu ngay lập tức đi tìm những trang bị địch quân bỏ lại. Họ lần theo những vết máu trên dường mòn. Hầu hết ko có kết quả gì nhưng cũng có một số lần chúng đã dẫn tới nơi chôn những cái xác còn mới.

    Hành trình khổ ải xuyên qua những ngọn núi hoang vu lại tiếp diễn ko ngưng nghỉ trong lúc trời mưa như trút. Các “thiên binh” vừa bị ướt, lạnh vừa đói và mệt, lưng còng xuống dưới cái ba lô nặng trĩu vừa phải vật lộn với bùn lầy đặc quánh níu lấy chân. Việc tiến quân diễn ra rất chậm chạp, mỗi ngày chỉ đi được có vài trăm mét.

    Cha Peters đã tình nguyện ở lại hành quân với những đại đội chiến đấu. Sinh trưởng ở Sacramento, California; Peters làm linh mục từ năm 1948 và là sĩ quan chính quy lục quân vào năm 1960. Ở tuổi 42 trông ông vẫn rất vạm vỡ. Là cha tuyên úy nhưng điều này ko có nghĩa là ko phải làm việc, thật vậy, ông cũng tham gia vác mìn Claymore. Sức nặng của chúng khiến cho ông khó nhọc hơn khi lội bùn trong rừng, nhưng cha Peters biết rằng việc ông hiện diện đã giúp động viên những lính dù trẻ tuổi. Chừng nào vị linh mục còn nêu gương, thì các lính dù sẽ ko phàn nàn về những nhọc nhằn họ đang phải chịu đựng.

    Các đại đội lại phải chịu thêm tổn thất, tiếc thay đây lại ko phải là vì giao chiến với đối phương. Vừa qua buổi trưa ngày 15 tháng 7, thì 1 quả đạn pháo Mỹ rơi xuống ngay giữa tiểu đội đi đầu của đại đội Dog khiến 2 lính chết và 4 lính bị thương nặng.

    Cũng hôm đó, tiểu đoàn 4/503 đã bắt tay với 2 đại đội thuộc tiểu đoàn 1/503 ở phía nam cao điểm 830 chừng 2,5km. Các đơn vị tổ chức cuộc tuần tiễu và họ nhanh chóng báo về tin đã tìm thấy thêm nhiều khu đóng quân của địch. Tất cả đều trống không. Có 1 chỗ rất lớn, đủ để chứa cả 1 tiểu đoàn.

    Ngày 17 tháng 7, trung tá lệnh cho các đại đội di chuyển đến 1 bãi bốc quân (PZ) để về Đắk Tô. Địa hình khó khăn phức tạp khiến cho đoàn quân ko thể đến PZ kịp giờ được. Cho tới tận 9g45 ngày 18 tháng 7, thì 3 đại đội mới đến PZ và tới chiều thì tất cả được không vận về Đắk Tô.

    Tiểu đoàn 4/503 ở lại Đắk Tô vài tuần rồi sẽ lại đi hành quân. Bên cạnh việc ko còn phải mang vác gần 40kg trang bị, những tuần đó có nghĩa là họ sẽ được bơi lội tắm mát trên sông Pô Kô ở phía nam căn cứ, được ăn nóng, uống bia và mua vui vài giờ với đám gái điếm trong cái nhà thổ được lờ đi cho mọc lên trong căn cứ lữ đoàn. Nhưng với 2 tiểu đoàn khác của lữ 173, thì cuộc chiến trên Cao nguyên trung phần vẫn đang tiếp diễn.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chương 6
    Tuy Hòa









    Trong khi tiểu đoàn 4/503 nhận quân bổ sung và huấn luyện bắn đạn thật cho họ, các tiểu đoàn 1 và 2 trung đoàn 503 vẫn tiếp tục truy tìm cá đơn vị đang lảng tránh của Bắc Việt. Người tù binh mà đại đội Dog, tiểu đoàn 4/503 bắt được đã khai với những thẩm vấn viên rằng anh ta là thành viên của tiểu đoàn K-101D, trung đoàn Độc Lập. Dựa trên thông tin của hắn và từ nhiều nguồn khác, tình báo Mỹ tin rằng các đơn vị đối phương, như trung đoàn 24, trung đoàn 174 bộ đội Bắc Việt cùng nhiều đơn vị nhỏ VC vẫn đang hoạt động trong khu vựa ngã ba biên giới với mục tiêu tiêu diệt các trại biệt kích. Tướng Deane quyết tâm săn đuổi bộ đội Bắc Việt, những kẻ đã đánh bầm dập các đơn vị của ông ta, nên đã tung các đại đội đi hành quân dã ngoại để tiến hành các chiến dịch tìm diệt. Deane hy vọng sẽ giao chiến 1 trận quyết định với đối phương và sẽ khiến cho địch phải từ bỏ nỗ lực kiểm soát vùng tam biên.

    Kế hoạch lớn lao của tướng Deane cũng chẳng làm các “thiên binh” quèn quan tâm lắm. Tất cả những gì anh ta biết là cứ phải hành quân nhọc nhằn qua những ngọn núi, những thung lũng tẻ ngắt của Tây Nguyên hết ngày này qua ngày khác. Những người lính còn chịu thêm nỗi khổ cực vì những cơn mưa dầm dề bất tận suốt mùa mưa. Ngày nào cũng mưa suốt với lượng mưa từ 50 đến 80mm, ngâm nước cả ngày khiến những lính dù đang mệt mỏi cùng cực cảm thấy thân thể như bị mục nát. Rừng biến thành vũng lầy làm cho họ phải rất cố gắng mới cất được 1 bước. Có những hôm các “thiên binh” trượt ngã toành toạch nhiều đến nỗi dường như họ mình đang dậm chân tại chỗ.

    Binh nhất Michael Nale gia nhập đại đội Bravo, tiểu đoàn 2/503 ngay sau khi nó thất bại trong nỗ lực cứu đơn vị anh em của nó là đại đội Alpha hôm 22 tháng 6. Là 1 anh chàng dễ mến quê Florence, Alabama. Nale đã được huấn luyện làm cả lính cứu thương lẫn lính bộ binh. Trong mấy tháng đầu tiên với đại đội Bravo, Nale khám phá ra rằng mình sử dụng kỹ năng cứu thương tốt hơn là chiến đấu. Do có quá nhiều người bị trượt ngã trong quá trình hành quân vất vả, nên hầu như ko ngày nào ko có những người bị thương.

    Có hôm, khi đại đội Bravo đang chật vật cố leo lên sườn 1 cao điểm dốc thì 1 lính dù bị trượt chân ngã sấp. Không kịp hãm lại anh này trượt luôn xuống chân cao điểm và chỉ dừng lại khi mắc vào 1 bụi tre. Cú va chạm quá mạnh 1 khiến đoạn tre dài đâm xuyên qua cánh tay rồi thọc vào nách người lính. Nale đã rút gióng tre ra, khâu và băng bó sơ cho tay “thiên binh” trong lúc chờ máy bay tản thương đến.

    Thứ mà lính dù ghét nhất chính là vắt. Chúng là những sinh vật sống đầy trong rừng rậm. Các “thiên binh” phải kiểm tra kỹ càng trong người nhiều lần trong ngày vì cái loại sinh vật ghê tởm này. Hiếm có “thiên binh” nào may mắn thoát khỏi việc bị chúng hút máu. Khi bị phát hiện, người ta phải dùng đầu thuốc lá đang hút hay thuốc chống côn trùng để buộc chúng nhả ra. Nhưng cũng có lúc việc này cũng không thể làm được. Có lính dù trong đại đội của Nale đã phải lên trực thăng đi tản thương sau khi bị 1 con vắt chui vào 'súng nhỏ'. Những “thiên binh” khác thì bị vắt chui vào tai và lỗ mũi trong khi họ đang ngủ. Loại sinh vật này có lẽ là loài kinh tởm nhất sống trong rừng.

    Khi tiếp tục truy đuổi quân Bắc Việt, lính dù đã di chuyển xa nữa về phía tây, gần biên giới Campuchia. Vào cuối tháng 7, đại đội Bravo, vẫn do đại úy Willoughby chỉ huy đã tiến hành đi tuần tiễu cách biên giới 7km về phía đông. Trong gần 1 tuần, họ sục sạo ở sườn bắc 1 ngọn cao điểm lớn nằm ở rìa tây thung lũng sông Đắk Krông. Khu vực đồi núi trùng điệp này, với cao điểm 875 là cao nhất, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của bộ đội Bắc Việt. Họ đã nhiều lần bắt gặp các lán trại bị đối phương bỏ lại. Nale đã thấy những mũi tên chỉ hướng được khắc vào vỏ cây, và đôi khi thấy quân Bắc Việt dùng cả các mũi tên của người Thượng để chỉ lối đi trong khu rừng rậm rạp.

    Vào đêm 20 tháng 7, 1 cơn bão rất mạnh đã đổ bộ xuống khu vực này. Suốt đêm trên các mỏm núi sấm sét nổ vang trời. Sau 1 ánh chớp nhoáng nhoàng, Nale nghĩ mình đã nhìn thấy 1 lính Bắc Việt đang đứng ngoài chu vi phòng thủ. Anh la lên cảnh báo cho người đồng đội cùng hầm chiến đấu của mình. Nhưng khi có ánh chớp tiếp theo đánh xuống thì ko nhìn thấy gì nữa. Với Nale cùng các chiến hữu khác thì đêm đó là 1 đêm đầy ma quái.

    Bình minh hôm sau đại đội Bravo trở dậy và lên đường. Trung úy McDevitt ngày càng thêm kính trọng đại úy Willoughby sau 1 tháng đến đại đội Bravo. Với McDevitt, Willoughby là 1 chỉ huy xông xáo ko hề ngại giáp chiến với kẻ thù.

    Khi đại đội Bravo hướng tới phía bắc cách cao điểm 875 khoảng 500m. Đại úy Willoughby đã chào mừng khu rừng đằng trước bằng cách cho dựng lên 1 bức tường lửa pháo binh dập xuống vài trăm mét phía trước đường hành quân. Như vẫn thường hay xảy ra trong chiến tranh, 1 quả đạn hụt tầm đã rơi xuống rất gần đại đội Bravo.

    Trung úy McDevitt cùng lính điện đài của mình vừa đi qua chỗ thượng sĩ nhất của trung đội, 1 tay gầy nhẳng người gốc Tây Ban Nha tên là Gonzales thì nghe thấy tiếng rít ko thể lẫn được quả đạn pháo rơi gần. “Pháo kích!” McDevitt gào lên và cùng với cậu lính điện đài nhào tới 1 hõm đất phía trước mặt. Thượng sĩ nhất Gonzales đã phi tới trước bọn họ. Anh ta lao xuống cái hố. McDevitt cùng điện đài viên chen chúc trên người anh này. Ít giây sau trái đạn ‘thân thiện’ phát nổ nghe lộng óc chỉ cách chỗ đó có mấy mét. McDevitt cố rúc xuống chỗ sâu nhất có thể để đợi quả đạn kế tiếp.
    Lần cập nhật cuối: 16/06/2014
    gakocanh, DepTraiDeu, lopbopp9 người khác thích bài này.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Các bác cho em hỏi ngu tí...tại sao khi bắn trung liên, đại liên lại hay có thằng lính nằm kế bên để phụ nâng dây đạn nhỉ?...ko nâng thì sợ kẹt đạn hay sao ạ?..thanks.
    khuc_thuy_du thích bài này.
  9. hk111333

    hk111333 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/12/2012
    Bài viết:
    2.521
    Đã được thích:
    224
    đối với dòng súng của Mỹ thì trung hay đại liên gì cũng phải có người nâng dây đạn, đặc biệt ta thường thấy nhất là khẩu M60 phải có người nâng dây đạn, nó mắc cái lỗi cơ bản là kẹt đạn hoài. còn đối vũ hệ vũ khí Nga Sô thì trung liên không cần thiết, đại liên thì có cũng được mà không có cũng được
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Thanks bác...nhưng tại sao nó lại hay kẹt đạn vậy nhỉ?...vậy có phải lính Mỹ gắn thêm cái lon này để khắc phục lỗi kẹt đạn phải ko ạ...
    [​IMG]
    kjd542usadok thích bài này.

Chia sẻ trang này