1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    shell-shock theo nghĩa rộng là chấn thương tâm lý...báo gồm cả lơ mơ,điên khùng, sợ hãi, nói năng lảm nhảm, mất tự chủ...tác động cả thể chất lẫn tinh thần binh lính vì thực tế chiến tranh quá khốc liệt... thuật ngữ này có từ hồi chiến tranh TG thứ I chứ ko chỉ đơn thuần do bị sức ép đạn pháo.

    http://en.wikipedia.org/wiki/Shell_shock
  2. danngoc

    danngoc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    3.760
    Đã được thích:
    1.330
    Sức ép đạn pháo đó. Để bữa nào tớ dịch trích cuốn The Great Valley về ĐBP, có mô tả shell-shocked rất cụ thể
  3. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chuyện quả bom rơi lạc địa chỉ hình như 1 số sách ta như cuốn Ký ức Tây Nguyên của thượng tướng Đặng Vũ Hiệp và cuốn lịch kháng chiến chống Mỹ tập 5 có đề cập đến...nói Mỹ thua đau nên phải ném bom hủy xác, xóa dấu vết. Cuốn chiến trường mới của thượng tướng Nguyễn Hữu An thì nói giống tác giả này hơn: Mỹ ném bom nhầm.
  4. home124

    home124 Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/05/2009
    Bài viết:
    4.208
    Đã được thích:
    2.411
    Không phải nhầm, dùng từ nhầm là xem nhẹ cách tác chiến của ta quá.

    Dakto là một trong những trận thí điểm múc nhau cấp sư của ta. Co chiến thuật hẳn hoi, đọc truyện này nghe như quân ta thổ phỉ chuyên đánh lén lén lút lút, hèn hèn ra sao ấy.

    Ta áp dụng 2 kiểu là phân tán xé nhỏ quân lực, sau đó dùng hỏa lực đánh cụm diệt viện đương nhiên là có câu mồi. Song song đó là lợi dụng địa hình địa vật cản trở tiếp cận sát sườn đánh thẳng nhằm hạn chế tồi đa phương thức cổ điển của Mĩ là altichery shelves - khó nhớ quá. Hậu quả diễn ra là pháo mĩ tịt vì cận chiến không mần được gì. Suốt thời gian này, mĩ chỉ làm được 1 việc là phát quang LZ ban đầu mà thôi.

    Sau đó thì nó tổng vệ sinh chiến trường bằng bom napal và chất diệt cỏ, vùi hết vào một đống. Makeno.
  5. anheoinwater

    anheoinwater GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    25/10/2007
    Bài viết:
    2.811
    Đã được thích:
    1.208
    Theo tui thì ngthi nói đúng đó. Từ Shell-shock xuất hiện thời WW1, khi học thuyết chiến hào phổ biến.

    Hai bên đều dùng chiến hào cùng các ổ súng máy để giữ vững trận địa, việc tiến công cho dù chỉ vài chục mét cũng trả giá đắt về sinh mạng nên cuộc chiến cứ cù cưa mãi, và đạn pháo trở thành phương tiện chủ lực tra tấn đối phương cả về sinh lực lẫn tinh thần. WW1 đất đai tơi ra vì đạn pháo nên chiến trường toàn hố pháo và bùn sình lầy lội. So với WW1 thì cường độ sử dụng pháo ở ĐBP chỉ là con số lẻ.

    Shell-shock là bệnh tâm lý, có thể đã từng bị sức ép đạn pháo nhưng không nhất thiết. Rất nhiều người lính bị shell shock vì nằm dưới làn đạn pháo giã ngày đêm chung quanh không biết rơi trúng mình lúc nào, cộng với cả áp lực sống chết của các trận chiến, chẳng cần bị pháo nổ gần gây sức ép thật sự lần nào cả.
  6. kuyomuko

    kuyomuko Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    21/04/2011
    Bài viết:
    19.958
    Đã được thích:
    29.044
    Shell-socked là hội chứng rối loạn thần kinh do hỏa lực trận địa. Tìm các sách quân y của quân đội Mỹ họ mô tả khá rõ. Biểu hiện lâm sàng tại mặt trận, sang chấn tâm lý sau chiến tranh...và các ảnh hưởng của hội chứng này lên quá trình tâm lý, hành vi giao tiếp của bệnh nhân. Có phác đồ điều trị luôn.
    Cụ @ngthi96 tiếp đi.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    “Matt, khỏe không?”. Khi nghe 1 thân hình tả tơi hỏi bằng giọng quen thuộc thì Harrison mới nhận ra là mình gặp Tom Remington.

    Harrison đáp cho qua chuyện. Anh ko thể hiểu tại sao mà Remington có thể sống được. Máu khô đóng thành bánh quanh tai, người thì rách tướp, lẽ ra Remington đã phải toi mạng rồi.

    "Cậu có nước ko, Matt?" Remington yếu ớt hỏi.

    "Có chứ, Tommy, cần bao nhiêu cũng có."

    Trong khi Remington uống nước thì thiếu tá Kelly chạy qua. Ông này chạy tới chạy lui hét lác gọi đám lính dù đứng dậy. Hầu hết chỉ giương mắt nhìn lại làm cho Kelly phát điên. Ông bèn quát 1 toán lính nhỏ "Nào, Lũ chết tiệt! Dậy đi ra phòng tuyến."

    1 số binh sĩ nghe lời - tuy chậm chạp - nhưng cũng chịu đi. Thấy 1 lính dù ko chịu di chuyển, Kelly mắng "Cậu sao vậy hả? Quá giỏi ko cần chiến đấu hay là quá sợ?"

    Không thấy phản ứng gì, Kelly cúi xuống lắc vai anh lính. Ông bật lùi lại. Người lính đã chết. Kelly bỏ đi tiếp tục la hét, chửi rủa những lính dù nào tỏ vẻ lừng khừng.

    Harrison giành khoảng thời gian trước khi trời tối cố thống kê xem đại đội Alpha còn lại bao nhiêu mạng. Đây là 1 công việc khó khăn. Cứ thấy động tĩnh là đạn súng máy hoặc đạn AK-47 của quân Bắc Việt lại bắn tới. Harrison nhìn thấy rõ những chớp lửa đầu nòng xa hơn bên trên cao điểm. Sau đó nhiều viên đạn cối địch rơi xuống chu vi phòng thủ. Ngay sau những tiếng nổ chát chúa là những tiếng kêu gào đau đớn. Anh tự hỏi, Chúa ơi, cái địa ngục này còn tiếp diễn đến khi nào đây?

    Sau khi thống kê, Harrison đã xác định rằng đại đội Alpha chỉ còn 25 thành viên còn có thể chiến đấu. Trong số đó có 2 là hạ sĩ quan.

    Đến 21g thì đại đội Alpha, tiểu đoàn 4/503 lên đến cao điểm. Họ hành quân yên ổn. Đại úy Muldoon cứ chắc mẩm sẽ bị tiến công khi trời tối, thế nhưng ko hề thấy dấu hiệu gì của đối phương. Thực ra, dấu vết đầu tiên mà Muldoon thấy về trận đánh trên cao điểm 875 lại là lúc anh bắt gặp xác đại úy Kiley cùng ban chỉ huy. Sau đó anh còn tìm thấy thêm vài cái xác nữa rồi mới vào đến chu vi phòng thủ. Muldoon cho quân vượt qua các vị trí của tiểu đoàn 2/503 bên sườn trái, hay phía đông cao điểm.

    Sau khi Muldoon đến được 1 tiếng 20 phút, đại đội Charlie của đại úy Connolly cũng lên tới cao điểm 875. Hầu hết quá trình di chuyển của đại đội Charlie diễn ra khi trời tối, khiến cho lính dù rất lo sợ. Cứ chốc chốc binh nhất Tauss lại phải đưa ống nói cho Connolly để viên đại úy xin trung tá Johnson cho đào công sự nghỉ đêm ở vị trí hiện tại. Đề nghị đã bị Johnson từ chối. Ông bảo Connolly: "Cậu phải lên đến cao điểm 875 đêm nay." Dù rất lo khi phải di chuyển qua vùng đất địch trong đêm tối, Connolly vẫn dấn bước.

    Trung sĩ Ray Bull phải nắm lấy dây lưng của người lính đi trước cho khỏi bị lạc trong đêm tối. Specialist 4 Jake Duffy cũng phải bám chặt vào cậu lính trước mặt. Anh ko hiểu nổi người lính xích hầu làm thế nào để có thể biết đường đi trong màn đêm đen kịt. Cuối cùng Duffy đoán chắc là anh ta phải dùng giác quan thứ 6. Khi họ lên gần đến cao điểm thì quân dù của tiểu đoàn 4 ở trên đó đã bắn súng để chỉ đường cho đại đội Charlie.

    Vào lúc đại đội Charlie đến chân cao điểm 875, máy bay Spooky bay đến và thả pháo sáng xuống gần mỏm để cho họ thấy đường đi. Đột nhiên Duffy vấp phải 1 xác chết. "Chết tiệt!" Anh chửi đổng.

    Điện đài viên của anh là binh nhất Darryl Haymes nói: "Chúa ơi, chỗ này toàn xác bọn khốn."

    Duffy chăm chú nhìn vào đám cây đang được ánh pháo sáng chiếu vào và nói: "Tôi e là chúng ko phải là quân khốn đâu."

    Anh nói đúng. Xác lính Mỹ nằm khắp nơi. Lần này còn tệ hơn những gì anh đã chứng kiến trong trận đánh hôm 11 tháng 11. Duffy tự nhủ đây ắt hẳn là 1 trận đánh cực kỳ tàn khốc.

    Ít phút sau, đại đội Charlie, tiểu đoàn 4/503 đã bước vào chu vi phong thủ mới thiết lập. Connolly cho quân chiếm lĩnh vị trí dọc sườn tây cao điểm. Duffy và Haymes cùng nhau đào 1 cái hào hẹp, dài vừa đủ xài trên mặt đất rồi chui vào trong nằm. Cách đó ko xa, binh nhất Tauss đang lùng kiếm chỗ ngủ. Với anh, thì đào làm gì cho mất công. Cuối cùng anh cũng tìm ra 1 khúc gỗ và tới nằm đằng sau, dùng nó chắn đạn đối phương.

    Đến nửa đêm thì viện binh đã đứng vững chân trên cao điểm 875. Ko thấy có thêm hỏa lực nào của địch bắn xuống quân dù trong phần còn lại của đêm nữa. Trong khu rừng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng la hét, rên rỉ của các thương binh.
  8. HaTam_VN

    HaTam_VN Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/07/2014
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    118
    Hình dưới cho thấy 2 trái đạn cối 120mm -ngoài liều chính nằm trong bản thân trái đạn- đã được lắp thêm đến 4 liều phụ, để có thể bắn kịch tầm của cối 120mm, liều phóng phụ là các liều thuốc phóng dập mỏng bó lại thành hình vành khăn (hay móng ngựa), được choàng vào phần gần cánh đuôi trái đạn.

    Bài trước của bác @ngthi96, có nói trung đội cối với 2 cây 60 cùng 70 trái đạn và gửi mỗi 96 lính đại đội 1 trái mang vác thêm, vậy cho là khoảng 150 trái cối, tính thêm số liều phóng phụ khoảng 1/2kg cho mỗi trái, vậy tụi nó còn phải cõng thêm 60-70kg liều phụ nữa!

    [​IMG]
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chương 14
    Cao điểm 875: Những ngày cuối cùng











    Trong khi những tiểu đoàn cơ động của lữ 173 đang phải quần thảo với các trung đoàn 66 và 174 Bắc Việt ờ vùng phía nam Bến Hét và phía tây sông Đắk Krông thì các đơn vị khác thuộc Lực lượng dã chiến I (I Field Force) cũng ko hề thảnh thơi. Ngày 18 tháng 11, trên cao điểm 1416, 1 mỏm núi cao nằm ở phía đông bắc Tân Cảnh, tiểu đoàn 3, trung đoàn 42 VNCH đã chạm trán với trung đoàn 24 Bắc Việt có công sự vững chắc. Ko đủ sức đánh bật quân đối phương, tiểu đoàn 3/42 phải gọi các tiểu đoàn 2 và 3 nhảy dù VNCH kéo tới tăng viện. 1 pháo đội lựu pháo 155 ly của sư đoàn 4 bộ binh Mỹ đã hợp sức cùng 2 pháo đội 105mm bắn phá cao điểm 1416 trong suốt buổi sáng ngày 19 tháng 11.

    Với lính bộ binh của tiểu đoàn 3, trung đoàn 42 chốt chặn trên hướng tây; 2 tiểu đoàn dù VNCH tiến lên cao điểm theo hướng nam và hướng bắc. Trận cận chiến dữ dội, tàn khốc diễn ra suốt ngày và cả trong đêm tối. Ngày 20 tháng 11, sau khi chịu tổn thất nặng nề, lính dù VNCH đã đánh bật được quân Bắc Việt ra khỏi cao điểm 1416. Quân nam VN có 66 lính chết và hơn 290 bị thương. Phía VNCH báo cáo đếm được 248 xác địch. Hậu quả sau trận đánh là trung đoàn 24 Bắc Việt bị mất sức chiến đấu. Tàn quân của nó trốn lên phía bắc rồi rẽ sang hướng tây sang ẩn náu bên Lào.

    Khu vực xung quanh cao điểm 1338, phía nam Đắk Tô cũng đang có giao tranh quyết liệt. Đã có 15 lính của tiểu đoàn 3, trung đoàn 12 bộ binh, sư đoàn 4 Mỹ bị thương trong 1 trận đánh ngắn ngủi ở phía tây cao điểm vào ngày 18 tháng 11. Pháo binh Mỹ, được gọi đến oanh kích các vị trí của bộ đội Bắc Việt, lại gây ra thêm 2 ca thương vong nữa do bắn nhầm.

    Xa về phía nam, gần điểm cao 530, phía đông Đắk Krông. Ngày 19 tháng 11, đại đội Dog, tiểu đoàn 1, trung đoàn 8 bộ binh đã tao ngộ chiến với lực lượng quân Bắc Việt khá đông suốt hơn 1 tiếng đồng hồ. Họ bị chết 4, bị thương 5 và giết được 4 lính Bắc Việt.

    Cùng ngày, cách cao điểm 1338 khoảng 4km, quân tiểu đoàn 3, trung đoàn 12 bộ binh cũng bị đối phương tập kích. Sau khi đẩy lui quân địch, lính bộ binh lại phải hứng chịu 1 trận pháo kích dữ dội bằng súng cối khi họ đang nghỉ đêm trong công sự. Tổn thất của họ cả thảy có 4 chết, 7 bị thương và đếm được 18 xác bộ đội Bắc Việt tại trận.

    Dù ở nhiều nơi đang có giao tranh ác liệt, mối quan tâm chính của các tướng Rosson, Peers, và Schweiter vẫn là 2 tiểu đoàn của lữ dù 173 đang bị kẹt trong 1 trận đánh sinh tử trên cái cao điểm đầy bụi bặm chỉ cách biên giới Campuchia có 6km.

    Buổi bình minh của thứ 3, ngày 21 tháng 11, làm lộ ra 1 cảnh tượng trên cao điểm 875 mà những người sống sót sau trận đánh ko thể nào quên. Hỏa lực vô tội vạ đã biến khu rừng nhiệt đới tươi tốt trở thành khung cảnh hoang tàn. Hầu hết cây cối đã ko còn cành lá. Chúng rụng đầy mặt đất thành những đống dày đến gần 1m. Những thân cây ngã đổ nằm lềnh khênh trên khắp cao điểm trở thành những chỗ để ẩn nấp, chiến đấu của cả lính Mỹ và bộ đội Bắc Việt. Những cái cây chưa bị đốn ngã chĩa thẳng lên trời xanh như minh chứng cho sức mạnh hủy diệt của con người.

    Chu vi phòng thủ của lính dù nhìn như 1 bãi rác. Súng ống, mũ sắt, ba lô, quần áo, bi đông cùng vỏ đồ hộp bị vứt bỏ nằm khắp mọi nơi. Mỗi tấc đất đều phủ đầy toàn mảnh vụn. Một thứ mùi kinh khủng: mùi tử khí cứ luẩn quẩn trên khắp chu vi. Mùi khăm khẳm của thịt thối rữa trộn lẫn với mùi của máu, phân, nước tiểu, những bãi nôn, của thuốc súng, napalm đã mãi mãi khắc sâu trong ký ức những con người đã từng chiến đấu trên cao điểm 875.

    Nơi nơi là những tử thi và những mảnh xác người ko toàn vẹn. Bom 500 pound đã rải xác chết ra khắp cao điểm. Dù đã có 1 số cố gắng để thu thập, thế nhưng nhiều xác lính dù chết cùng thương binh vẫn còn nằm nguyên nơi họ gục xuống. Cảnh tượng này khiến cho những cựu binh can trường nhất cũng ko sao chịu nổi.

    Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy, binh nhất Tauss mới phát hiện thấy khúc gỗ mà anh dùng để nấp tối qua thực ra lại là 1 xác lính dù. Anh bỏ đi người run lên vì sợ.

    Trung úy Lindseth cũng có 1 trải nghiệm tương tự. Anh chiếm vị trí đằng sau 1 khúc gỗ lớn. Kế bên anh là 1 lính dù thuộc tiểu đoàn 2 đang nằm đắp poncho. Người lính cứ ho khan suốt cả đêm. Lindseth cho là vì tiết trời ban đêm lạnh. Đến khi trời sáng mà vẫn thấy anh này ho, Lindseth mới gọi lính cứu thương đến. Tay lính cứu thương kéo tấm poncho ra thì thấy rằng người 'thiên binh' này ko còn chân nữa. Một lúc sau thì anh ta chết.

    Ngay khi trời vừa sáng rõ, đại úy Connolly tung tiểu đội của trung sĩ Bull đi thám thính. Bull tiến ra ngoài chu vi được chừng 30m, khi đang thận trọng bước qua những xác chết và đồ trang bị, thì nghe thấy tiếng thét ghê rợn: "Pháo kích!". Anh và lính dưới quyền vội nằm rạp xuống đất.
  10. giaypatintotvare

    giaypatintotvare Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    04/08/2013
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    1
    20h Chủ nhật này có chiếu phim tài liệu về trận Dakto trên Discovery,k biết thc có cắt k?

Chia sẻ trang này