1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

cuộc kháng chiến chống My

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi Vinh_newera, 01/03/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thienbao10

    thienbao10 Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    07/01/2016
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    22
    1 cuộc chiến tranh wa tàn khốc đối với ng dân Việt Nam
  2. hanhan86

    hanhan86 Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    30/12/2015
    Bài viết:
    203
    Đã được thích:
    10
    đúng là nhận thức của chúng ta về chất đôc màu da cam vẫn còn rất kém
  3. yuyu

    yuyu Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    04/06/2002
    Bài viết:
    969
    Đã được thích:
    2
    Sở dĩ có nhiều đề tài chúng ta không nói được thuận lợi vì chúng ta không gọi tên đúng. "Danh bất chính thì ngôn bất thuận".
    Vấn đề gọi ĐÚNG TÊN rất quan trọng. Vì thế các triết gia từ cổ xưa đã nghiên cứu về vấn đề này. Trước khi khảo sát một sự vật, khái niệm nào, phải CHÍNH DANH đã. Đó là học thuyết nổi tiếng của Khổng Tử. Ở Hy lạp cổ đại thì Socrate đề cao thuyết Justique cũng tức là Công Lý, hay Chính Danh.
    Vì thế nếu khảo sát về một cuộc chiến tranh mà gọi là KHÁNG CHIẾN CHỐNG MỸ CÚU NƯỚC là chưa gọi đúng tên. Hay là chỉ đúng với một nhóm người thôi.
    Vì Mỹ không xâm chiếm 1 tấc đất nào của Việt Nam, cũng không hề đe doạ nền độc lập của nước ta. Mỹ không phải là kẻ thù của dân tộc Việt Nam. Nếu có, Mỹ chỉ là kẻ thù của Đảng CSVN thôi, nên không thể gọi là "Cứu Nước" được ? Vì thế nếu chính danh thì chỉ nên gọi là " cứu chế độ" thôi. Vì thế cũng không thể gọi là "kháng chiến chống Mỹ" được. Vì nó không phải là một cuộc kháng chiến của toàn thể dân tộc Việt Nam chống lại Mỹ, mà nó chỉ là " cuộc chiến tranh của những người csvn chống Mỹ" mà thôi.
    Tóm lại cách gọi tên như tiêu đề là một cách gọi tên mang tính chính trị, không mang tính học thuật, không chính danh, nên không thể bàn luận một cách khách quan, khoa học, công bằng đươc.
    Theo tôi, để công bằng và khách quan hơn, nên gọi là "Chiến Tranh Việt Nam". Quốc tế cũng thường gọi là Vietnam war.
  4. hollyboy

    hollyboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2016
    Bài viết:
    6
    Đã được thích:
    0
    ngày 31 tháng 3 năm 1971 là ngày thủ phạm William L.Calley bị kết án,có bao nhiêu bạn biết kẻ này không ?
  5. Dani1

    Dani1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/02/2016
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    Vấn đề "chất độc da cam", chúng ta cần tìm hiểu toàn diện hơn! Dân Việt mình nhiều khi cũng ấu trĩ, chỉ nói theo lối mòn, theo cái "mình tưởng thế là đúng"; nhưng khi ra sân quốc tế thì mới bật ngửa ra, "ừ nhỉ...chết thật... "chúng nó" nói cũng có lý đấy chứ! Sao mình chưa bao giờ nghĩ thế nhỉ?":-D:-(

    Ủng hộ bạn gì trên đây; rằng, "gọi cuộc chiến này là CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC" chỉ là theo cáh nghĩ của mình thôi! "Người ta" cũng có lý của người ta!:-)
  6. GDTran904

    GDTran904 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2016
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    kẻ William L.Calley đã giết gần 100 người dân trong cuộc thảm sát mỹ lai,nhưng được chính phủ mỹ bảo vệ.
    --- Gộp bài viết: 15/04/2016, Bài cũ từ: 15/04/2016 ---
    thế ý của bạn là nước ta chống mẽo là không có lý ?dù có lý thế nào ,mẽo đã có hành vi trời không dung đất không tha ,hàng triệu dân việt nam chịu rất nhiều đau đớn do mỹ gây cho!
  7. MANHVAKHOE

    MANHVAKHOE Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2016
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    4
  8. Minh225

    Minh225 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2016
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    1
    Lá thư gửi TT Obama của người phụ nữ Việt Nam nguyện hiến xác cho nhà khoa học Mỹ
    [paste:font size="5"]Obama!

    Mấy hôm nay người dân Việt Nam đều hướng đến chuyến viếng thăm của Ngài với nhiều cung bậc cảm xúc. Người háo hức, người hy vọng, người trăn trở, người ám ảnh về cả quá khứ và tương lai.

    Chắc chắn tôi không có vinh dự như những người con gái Việt Nam xinh đẹp trong chiếc áo dài thướt tha cùng những bó hoa tươi thắm, tặng Ngài khi Ngài bước xuống sân bay, nhưng trong hàng triệu ánh mắt, nụ cười xinh thân thiện của người Việt, sẽ có một người phụ nữ lặng lẽ dõi theo từ xa và trân trọng gửi đến Ngài cùng phái đoàn lời chúc sức khỏe, hạnh phúc.

    Thưa Ngài, tôi tên là Phạm Thị Nhí, sinh năm 1966 – sinh ra tại Quảng Nam, từ một làng quê, nơi có rất nhiều trẻ tật nguyền do di chứng chiến tranh Việt Nam. Gần 50 năm qua, kể từ lúc biết nhận thức, không lúc nào thân thể và tinh thần tôi hết đau đớn vì di chứng chất độc Dioxin.

    Tôi chính là nạn nhân chất độc da cam thế hệ thứ hai ở Việt Nam. Những người lĩnh Mỹ thì đã rút đi từ rất lâu rồi, nhưng nỗi đau mà họ để lại thì sẽ còn kéo dài nhiều năm tháng nữa.

    Thưa Ngài, qua tivi, tôi đã thấy nhiều lần Ngài khóc. Gần đây nhất, Ngài đã rơi nước mắt khi phát biểu về những số phận của những dân thường bị tước đoạt vì súng đạn ở Mỹ.

    Giọt nước mắt của một Tổng thống quyền lực như Ngài, có thể làm rung chuyển thế giới và làm thay đổi nhiều điều.

    Đã là đau đớn và nước mắt, thì dù đó là đau đớn và nước mắt của một Tổng thống hay của một dân thường, thì cũng đều giống nhau và đáng được quan tâm như nhau.

    Chúng tôi, những nạn nhân chất độc màu da cam, đã khóc nhiều chục năm nay, thậm chí khóc mỗi ngày mỗi tháng vì những cơn đau bị hành hạ, vì nhìn thấy tương lai tuyệt vọng bởi di chứng quái ác của nó.

    Nhưng, chúng tôi không thay đổi được điều gì. Những giọt nước mắt của chúng tôi không hề làm cho những công ty sản xuất Dioxin rải xuống Việt Nam phải nghĩ lại. Những giọt nước mắt của chúng tôi không hề làm cho những người có trách nhiệm của Chính phủ Mỹ phải xem xét để có trách nhiệm với hậu họa mà họ góp phần gây ra cho dân lành.

    Dù chưa gặp, nhưng tôi luôn thấy được ở Ngài một sự thân thiện tuyệt vời, có tình cảm ấp áp; một người sống có trách nhiệm, giàu tình cảm với gia đình và xã hội. Ngài luôn đề cao hòa bình, hữu nghị và công bằng.

    Chính vì vậy, tôi luôn ước rằng, có dịp nào đó Ngài đến Quảng Nam quê tôi, đến Quảng Trị, Huế, Đà Nẵng và bao tỉnh thành khác, không chỉ để ngắm phong cảnh tươi đẹp, tiếp xúc với những người dân lam lũ hiền hòa, mà còn để bắt những bàn tay co quắp, những đôi chân teo tóp, nhưng gương mặt biến dạng vì chất độc màu da cam người Mỹ đã rải xuống đất nước hình chữ S nhiều chục năm trước.

    Chắc chắn, nhìn những cảnh ấy, Ngài sẽ lại rơi nước mắt. Nạn nhân súng đạn Mỹ hay nạn nhân chất độc màu da cam ở Việt Nam, đều là con người, đều có gia đình bạn bè, đều có quyền sống và hy vọng, trước khi bị tước đoạt sự sống hay bị đày đọa thể xác và tinh thần.

    Dù tôi là một nạn nhân chất độc màu da cam thế hệ thứ hai, thì tôi cũng không thể nào kể tả hết nỗi đau nửa thế kỷ ấy. Chỉ có gặp trực tiếp và cảm nhận, Ngài mới thấy siêu cường của Ngài cần có trách nhiệm trước những số phận bé mọn của mỗi nạn nhân.

    3.000.000 nạn nhân ở Việt Nam (trong đó thế hệ thứ hai như tôi là khoảng 200.000 người, thế hệ thứ 3 là 80.000 người, nhiều địa phương có thế hệ thứ 4 bị phơi nhiễm) đã chờ người Mỹ đến chia sẻ, và có trách nhiệm, từ rất lâu rồi.

    Đất nước xinh đẹp này đã chịu đựng quá đủ nỗi đau chiến tranh. Người Việt rất quan tâm đến nhau và quan tâm đến những mảnh đời bất hạnh, nhưng chúng tôi còn nghèo, nên quan tâm thế nào đi chăng nữa vẫn còn chưa đủ để xoa dịu nỗi đau cả về vật chất lẫn tinh thần.

    Những nạn nhân chất độc da cam/Dioxin Việt Nam vẫn đang cố gắng vươn lên, vượt qua số phận để tiếp tục sống có ích cho cộng đồng xã hội.

    Nhưng nói thì nói để tự an ủi, xoa dịu nỗi đau cho nhau chứ thật ra làm sao quên được, khi nhìn thấy những ông bố bà mẹ bên những đứa con dị tật, dị dạng, người chẳng ra người? Khi phải suốt năm cùng tháng tận sống trong bệnh tật triền miên cùng những tủi hờn và mặc cảm?

    Mặc dù vậy, tôi và những nạn nhân khác lúc nào cũng tâm niệm: Khép lại quá khứ, hướng tới tương lai. Chúng tôi đều vui mừng khi Ngài đến Việt Nam để hai bên kiến tạo những chiếc cầu tốt đẹp nối gần thêm hai đất nước.

    Tôi biết lịch trình của một Tổng thống Mỹ rất sít sao. Chúng tôi không có trong hành trình viếng thăm của Ngài. Dù vậy, tôi rất mong Ngài những người bạn Mỹ có thiện chí, hãy lắng nghe, chia sẻ, quan tâm và thấu hiểu nỗi đau da cam để có những hành động lương tâm thực sự.

    Khi Tòa án Mỹ đã phán quyết bác đơn đòi bằng chứng sự thật của chúng tôi, hàng triệu nạn nhân da cam đã đau thêm một lần nữa. Nhưng chúng tôi không nản chí: Cái sự thật là chính là số phận của những con người trong cuộc, những người phải gánh chịu bao bất hạnh thiệt thòi. Sự thật ở lương tâm lương tri của con người.

    Những phụ nữ khao khát yêu thương như chúng tôi không có được thiên chức làm mẹ, những sinh linh nhỏ bé chưa kịp mở mắt chào đời đã bị tước đi quyền sống – đó là sự thật cay đắng và đau đớn nhất.

    Khi vào Thành phố Hồ Chí Minh, nếu có thể xin Ngài dành chút thời gian ghé thăm Làng Hòa Bình bệnh viện Từ Dũ. Ngài sẽ không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy những ống nghiệm cùng nhiều bào thai chết lưu còn lưu giữ. Rồi Ngài sẽ nghe các cháu nhỏ bình thường bi bô những ước mơ bình dị.

    Chứng kiến sự đối lập ấy tôi tin chắc những người có trái tin nhân ái như Ngài sẽ không cầm được nước mắt…

    Tôi đã rời quê xa bố mẹ già yếu và bệnh tật để đi theo tiếng gọi của con tim, tôi cất công đi tìm hạnh phúc mà hai mươi năm nay chỉ nhận lại nỗi đau đáu một câu hỏi: Tại sao người Mỹ không dám chịu trách nhiệm?

    Mòn mỏi nhiều năm nay, những nạn nhân chất độc da cam/Dioxin Việt Nam đã có những cuộc hành trình công lý và họ đã đến đất Mỹ với mục đích không phải để cầu xin sự bố thí ban ơn mà là muốn được phía Mỹ đừng quên trách nhiệm khi họ đã gây ra hậu quả nghiêm trọng đến môi trường và cơ thể con người Việt Nam.

    [​IMG]
    Nạn nhân chất độc da cam. Ảnh: Thu An

    Thưa Ngài, tôi là một người phụ nữ "3 không".

    Tôi không có nhà, phải đi ở nhờ.

    Tôi không dám có một mối tình vì nghèo và mặc cảm tật nguyền.

    Tôi không chồng, nhưng tôi cũng không thể làm mẹ. Tôi không thể có một đứa con khi nghĩ rằng ra đời nó sẽ không lành lặn. Dù có khoa học hiện đại tầm soát, nhưng người mẹ nào đành lòng rũ bỏ con mình khi còn trong trứng nước?

    Những sự thật đó là quá rõ ràng, nhiều nhà khoa học đã kết luận về hậu họa của Dioxin rồi, thế thì tại sao người Mỹ lại cố tình không rõ.

    Khi ta còn một trái tim thì ta phải còn biết đau, biết chia sẻ chứ, có phải không thưa Ngài Tổng thống Mỹ?

    Tôi đã trăn trở rất nhiều và cuối cùng mong được tìm sự công bằng cho những nạn nhân da cam và những người bất hạnh nói chung nên tôi đã quyết định: Hiến thân thể của mình cho Y học.

    Các nhà khoa học Mỹ và thế giới có thể dùng cơ thể tôi, để nói với người Mỹ rằng hậu quả của Dioxin mà Mỹ đã rải xuống Việt Nam vô cùng tàn khốc. Khi ấy tôi cũng sẽ mãn nguyện nơi chín suối.

    Thưa Ngài Tổng thống Barack Obama!

    Tôi mong muốn lá thư này sẽ tới được đôi tai biết lắng nghe của Ngài và những người Mỹ có trách nhiệm. Tôi cũng mong muốn báo chí Việt Nam và thế giới lắng nghe tâm sự của một phụ nữ tật nguyền, cùng vào cuộc để công lý, công bằng và trách nhiệm lương tâm, lòng bác ái cùng lên tiếng. Đừng để chúng tôi tiếp tục phải kêu lên những tiếng trong vô vọng nữa.

    Một lần nữa, kính chúc Ngài cùng gia đình nhiều sức khỏe, hạnh phúc.

    Trân trọng kính chào Ngài!
    http://soha.vn/la-thu-gui-tt-obama-...xac-cho-nha-khoa-hoc-my-20160523005036237.htm

    Phạm Thị Nhí

    Email: nhiorange@gmail.com

    331 Trần Hưng Đạo, P10, Quận 5, TP. Hồ Chí Minh.

    --- Gộp bài viết: 24/05/2016, Bài cũ từ: 24/05/2016 ---
    khi biết tổng thống Mỹ obama sang thăm việt nam,rất nhiều người dân việt tỏ vẻ vui mừng,nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng.lần này có nhiều cựu chiến binh đi theo tổng thống Obama thăm việt,chính là những cựu chiến binh từng tham gia cuộc kháng chiến chống mỹ và gây nhiều sự đau đớn cho người dân việt nam, tại sao người dân việt nam vẫn hoan nghênh những kẻ thủ này?nhiều năm trôi qua,chính phủ mỹ chưa bao giờ bồi thường cho những nạn nhân chất độc da cam,hơn 3 triệu nạn nhân chất độc da cam vẫn chưa tìm được công lý! nhân dịp cuộc viếng thăm việt nam của tổng thống obama ,tôi đề nghị chính phủ việt nam và tất cả người dân việt nam yêu cầu chính phủ mỹ thừa nhận cái lỗi của mình và bồi thường cho nạn nhân chất độc da cam !
    d2trung thích bài này.
  9. 1lan

    1lan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2016
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0
    Truyền thông luôn đánh giá rằng ông Obama thăm Việt Nam lần này nhằm hướng tới tương lai, không lật lại quá khứ. Phần trước thì tôi đồng ý, quan hệ Việt Nam - Hoa Kỳ cần lên tới tầm mới. Nhưng chúng ta cũng không thể quên mất quá khứ, chúng ta cũng không thể thay mặt các anh em vẫn sống trong đau khổ mặc kệ quá khứ.
  10. trung_binh

    trung_binh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2016
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Tổng thống Obama: “Tôi cảm thấy gần gũi với Việt Nam hơn bao giờ hết”

    Thứ trưởng Hà Kim Ngọc là một trong những thành viên của đoàn Việt Nam ra Sân bay Quốc tế Tân Sơn Nhất (TPHCM) tiễn Tổng thống Mỹ Barack Obama chiều ngày 25/5. Gặp gỡ báo chí ngay sau khi về Hà Nội, ông đã thông báo về kết quả cũng như chia sẻ cảm nhận của ông về chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Mỹ.



    [​IMG]
    Thứ trưởng Ngoại giao Hà Kim Ngọc trả lời phỏng vấn báo chí chiều ngày 25/5


    Xóa bỏ tàn dư cuối cùng của chiến tranh lạnh

    Xin Thứ trưởng đánh giá về những kết quả nổi bật của chuyến thăm Việt Nam của Tống thống Obama?

    Chuyến thăm Việt Nam của Tổng thống Mỹ Barack Obama đã kết thúc thành công với một số kết quả kết nổi bật như sau:

    Về chính trị-ngoại giao, hai bên đã ra tuyên bố chung nhất trí tăng cường quan hệ Đối tác toàn diện theo hướng thực chất, hiệu quả, bền vững vì lợi ích của hai nước, vì hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển trong khu vực và thế giới. Tuyên bố chung đã tái khẳng định cam kết của hai bên trong việc tuân thủ Hiến chương Liên Hợp quốc, tôn trọng luật pháp quốc tế, tôn trọng thể chế chính trị, độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của mỗi nước. Tổng thống Obama khẳng định dù chính quyền mới là của Đảng nào, Cộng hòa hay Dân Chủ, Mỹ vẫn sẽ tiếp tục duy trì chính sách với Việt Nam.

    Về kinh tế, hai bên sẽ tập trung hợp tác nhiều hơn vào lĩnh vực thương mại, đầu tư, khoa học công nghệ, đào tạo nguồn nhân lực, chống biến đổi khí hậu. Chủ trương này được minh chứng bằng những thỏa thuận kinh tế lớn với trị giá lên tới 16,3 tỷ USD trong lĩnh vực hàng không và điện gió được ký kết trong chuyến thăm của ông Obama.

    Tổng thống khẳng định quyết tâm thúc đẩy Quốc hội Mỹ thông qua TPP trong năm 2016, đồng thời cam kết hỗ trợ Việt Nam về kỹ thuật để triển khai hiệp định này; tiếp tục mở cửa thị trường Mỹ cho hàng hóa Việt Nam; xem xét thuận lợi cho việc nhập xoài và vú sữa.

    Về quốc phòng an ninh, Tổng thống Obama đã tuyên bố dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam. Như vậy, tàn dư cuối cùng của chiến tranh lạnh giữa hai nước đã được xóa bỏ.

    Hai bên cũng nhất trí gia tăng hợp tác trong lĩnh vực cảnh sát biển, cứu hộ, cứu nạn, ưu tiên cao hơn cho hợp tác giải quyết hậu quả chiến tranh. Tổng thống Obama cam kết giúp Việt Nam giải quyết hậu quả chiến tranh.

    Về giáo dục, hai bên đã đạt được một số thỏa thuận hợp tác, trong đó có việc thành lập Đại học FullBright tại Việt Nam, thỏa thuận về việc Việt Nam cho phép các tình nguyện viên Mỹ vào dạy Tiếng Anh ở Hà Nội và TP Hồ Chí Minh trong khuôn khổ chương trình hòa bình. Gia tăng trao đổi sinh viên hai nước.

    Hai bên cũng nhất trí tăng cường phối hợp giải quyết các thách thức chung ở khu vực và toàn cầu, bao gồm các vấn đề liên quan đến Biển Đông, biến đổi khí hậu, chống buôn bán động vật hoanng dã. Về Biển Đông, hai bên khẳng định lại lập trường đã nêu trong tuyên bố Sunnylands của Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN-Mỹ tháng 2/2016.

    Ngoài ra, Việt-Mỹ cũng thống nhất một số nội dung quan trọng trong lĩnh vực khoa học-công nghệ và y tế như ký kết bản thỏa thuận liên quan triển khai thủ tục hành chính trong khuôn khổ Hiệp định về sử dụng hòa bình năng lượng hạt nhân (Hiệp định 123) và một số thỏa thuận khác liên quan đến các dự án dầu khí, điện mặt trời và điện gió. Mỹ cũng cam kết ủng hộ Việt Nam tăng cường năng lực về y tế biển đảo.

    Thứ trưởng đánh giá thế nào về về quyết định dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận vũ khí sát thương của Mỹ với Việt Nam?

    Như các bạn đều biết, hơn 20 năm sau khi hai bên tuyên bố thiết lập quan hệ ngoại giao (7/1995), sự tồn tại của một lệnh cấm vận-di sản của thời kỳ Chiến tranh Lạnh-là điều bất bình thường. Việc Tổng thống Obama dỡ bỏ lệnh cấm vận này là một bước tiến quan trọng trong quan hệ như Obama nói trong cuộc gặp Lãnh đạo cấp cao ta là sự phát triển tự nhiên trong hợp tác Việt-Mỹ. Quyết định này cho thấy quan hệ hai nước đã được bình thường hóa với đúng nghĩa của nó, tạo điều kiện thúc đẩy hợp tác toàn diện giữa hai bên, trong đó có hợp tác quốc phòng, góp phần xây dựng lòng tin giữa hai nước.

    Đối với Việt Nam, quyết định này đã giúp đa dạng hóa nguồn cung vũ khí, trang thiết bị quân sự.

    Tôi muốn nhấn mạnh chính sách nhất quán của Việt Nam là hòa hiếu, chủ trương giải quyết tranh chấp bằng các biện pháp hòa bình, ngoại giao và pháp lý. Mục đích của nước ta khi tăng cường năng lực quốc phòng là để bảo vệ độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ quốc gia. Phòng vệ là quyền chính đáng của các quốc gia được luật pháp quốc tế quy định rõ. Tôi tin diễn biến mới này sẽ đóng góp cho hòa bình, ổn định, hợp tác và phát triển ở khu vực và thế giới.



    Tổng thống Mỹ Barack Obama giao lưu 800 thành viên của Sáng kiến Lãnh đạo Trẻ Đông Nam Á tại TP Hồ Chí Minh sáng 25/5. (Ảnh: Công Quang)



    "Việt Nam đã lay động trái tim tôi"

    Xin Thứ trưởng cho biết nội dung chính của Ý định thư về Sáng kiến lưu trữ thiết bị y tế và nhân đạo mà hai bên đã ký kết trong chuyến thăm?

    Cái tên đã nói rõ nội dung của Ý định thư rồi. Theo đó, hai bên sẽ tiếp tục trao đổi về một địa điểm lưu trữ các trang thiết bị y tế, giường, lều bạt, thuốc men, dụng cụ cứu hộ phục vụ các hoạt động hỗ trợ nhân đạo và cứu trợ thảm họa thiên tai, dịch bệnh... Tuyệt nhiên đây không phải là căn cứ và không có sự hiện diện của nhân viên Mỹ.

    Được biết Thứ trưởng là người trực tiếp tham gia vào việc đón đoàn Tổng thống Obama, xin Thứ trưởng chia sẻ cảm nghĩ về chuyến thăm?

    Đến giờ phút này, chúng tôi có thể nói chuyến thăm đã thành công. Thành công với khách và thành công với chúng ta-nước chủ nhà. Các hoạt động nhìn chung diễn ra suôn sẻ; kết quả đạt được khá thực chất; mặc dù hai bên vẫn còn những khác biệt.

    Tổng thống Obama và đoàn cấp cao Mỹ rời Việt Nam với sự trân trọng, ấn tượng tốt đẹp về nội dung, chương trình làm việc, đặc biệt là các cuộc gặp và trao đổi rất hiệu quả với các đồng chí lãnh đạo cấp cao ta với tinh thần tôn trọng lẫn nhau, sự đón tiếp trọng thị mà phía Việt Nam dành cho đoàn, cũng như sự mến khách của nhân dân Việt Nam.

    Sau khi chuyên cơ chở Tổng thống sắp hạ cánh xuống Sân bay Nội Bài đêm 22/5, bắt đầu chuyến thăm Việt Nam, Đại sứ Ted Osius đã nói với tôi rằng, chuyến thăm Mỹ rất thành công của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng năm 2015 đã khiến Tổng thống Obama quyết định có chuyến thăm này.

    Tôi cũng đặc biệt ấn tượng với hình ảnh Tổng thống Obama lúc ra Sân bay Tân Sơn Nhất chiều ngày 25/5, kết thúc chuyến công du Việt Nam, ông đã đặt tay lên trái tim mình và nói: “Tôi thực sự xúc động. Tình cảm của nhân dân Việt Nam đã lay động trái tim tôi. Tôi cảm thấy gần gũi với các bạn hơn bao giờ hết”.

    Đây cũng là lần đầu tiên một Tổng thống Mỹ gặp cả 4 lãnh đạo cấp cao Việt Nam. Việc đi thăm Nhà sàn Bác Hồ ngay sau lễ đón tại Phủ Chủ tịch thể hiện sự tôn trọng, trân trọng Chủ tịch Hồ Chí Minh của Tổng thống Obama.

    Xin cảm ơn Thứ trưởng!

    http://dantri.com.vn/chinh-tri/tong...iet-nam-hon-bao-gio-het-20160525202646684.htm

Chia sẻ trang này