1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Du xuân Hà Giang (mùng 3-mùng 6 tết)

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi bluemountainno1, 30/05/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Tớ khuân các bài viết cảm nhận của đoàn mình sang đây để nếu ai muốn đọc lại thì còn dễ tìm, vì topic kia đủ 100 trang sẽ bị khóa rồi.

    Tường thuật chuyến đi thì anh Hùng viết bên phuot.com, link đây:
    http://www.phuot.com/threads/15445-Xuân-về-trên-cao-nguyên-đá-Hà-Giang-(5-8-2-2011


    Danh sách đoàn đi:



    1. Tranhoangaac-bluemountainno1
    2. Tobias_minsk- Lantrai
    3. Việt - An
    4. anh Hùng Yên Bái - nhattieunaiha
    5. Tú - Mai
    6.Visser_ba-Linh



    Lịch trình:

    Ngày 0 (tối mùng 3)– Ngủ tập thể: Hà Nội - Hà Giang : 318km (ô tô)
    • Cho cả người và xe máy lên Oto tại Bx Mỹ Đình, ngủ 1 mạch đến Hà Giang

    Ngày 1 (mùng 4 tết)– Cuộc trường trinh vào trong lòng đá:

    • 6h 30 am: TX Hà Giang. Ăn sáng, thăm quan thị xã Hà Giang
    • 8h – 10h: Hà Giang – Quản Bạ- Chơi chợ Quản Bạ

    • 10h – 12h: Quản Bạ – Yên Minh . Nghỉ ngơi ăn trưa ở đồi thông dọc đường
    • 13h – 18h: Yên Minh – Sủng Là – Phố Cáo – Phó Bảng – Dinh họ Vương – Đồng Văn

    tối ngủ lại KS Hoàng Ngọc: 0915.035.141

    tổng: 166km

    Ngày 2 (mùng 5 tết)-Chơi là chính:
    • 6h30: Chơi chợ Đồng Văn
    • 9h-11h: Đồng Văn- Lũng Cú
    • 11h- 12h: Lũng Cú- Đồng Văn- Ăn trưa ở KS Cao nguyên đá
    • 13h – 18h: Đồng Văn-Mã Pì Lèng – Mèo Vạc
    Tổng: 95km

    tối ngủ tại nhà nghỉ Nho Quế - [FONT=&quot]0912833095



    Ngày 3: (Mùng 6 tết)- Chinh phục Du Già
    Mèo Vạc- Lũng Phìn-Mậu Duệ-Du Già- Hà Giang

    Ngày 4: Hà Giang- Tuyên Quang- Phú Thọ- Hà Nội
    [/FONT]
  2. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Themore:

    Khi biết có chuyến đi dài ngày đến những nơi mình chưa bao giờ đến nó hào hứng lắm, hình như nó đã chờ đợi từng ngày để đi, cái háo hức chờ đợi như người đầu tiên được đi xa, đơn giản nó chờ đợi chuyến đi vì nó biết nó sẽ được thoát ra khỏi những lo lắng, những cáu gắt , những mệt mỏi vì đây thực sự là chuyến đi với những hưởng thụ và ngắm nhìn thế là quá nhiều so với nó rồi vì có lần nào nó được thoải mái mà nhìn mà ngắm mà chụp hình đâu và lần này nó tự nói với chính mình đây sẽ là chuyến đi đặc biệt, hãy để đầu óc trỗng rỗng mà cảm nhận mà nhìn ngắm.

    Xuât phảt với một xế lần đầu đi xa cũng không làm nó phải lăn tăn , chủ đích của nó chỉ đơn giản là nhìn ngắm những nơi mình sẽ đi nên hình như nó trở thành người ít nói , những cung đường đầu tiên không khó như nó ở nhà hình dung và trong thoáng chốc nó luôn có ý định là người cầm lái để cảm nhận rõ hơn nhưng nó không dám nói điều đó với xế của mình, ngồi đằng sau đôi khi cảm giác thật nhỏ bé tầm mắt bị che khuất bởi xế mất rồi.

    Khi dừng lại nó bảo với bạn rằng sao nó không tìm được cảm giác phiêu như nhiều người hay nói, sao nó không tìm được điều gì khác lạ ở cung đường này, hình như rừng núi ở đâu cũng giống nhau đến lạ kỳ, và lại nói với bạn rằng hay tại mình chai sạn cảm xúc mất rồi. Cảm giác đó dần dần bị đẩy lùi nhường chỗ cho những con đường dài phía sau, lời bài hát hoà quyện cùng rừng núi làm nó say mê.

    Buổi off đầu tiên chuẩn bị cho chuyến đi nó nghe một xế nói đi là phải ôm như thế xế mới dễ lái , tự nhiên nó nghĩ thật buồn cười cho lý do đó nó muốn mình thoải mái được thả hay tay để hứng gió nên nó chẳng ôm xế đâu, và rồi chuyến đi cứ nhẹ nhàng trôi qua với xúc cảm lờ mờ, nhiều khi đầu óc trỗng rỗng để những lan man hiện về . Nó biết trong chuyến đi sẽ được đi trên con đường hạnh phúc và tự hỏi sao nó lại có tên như thế nhỉ? hạnh phúc là gì ? mỗi người sẽ có câu trả lời khác nhau và nó nghĩ về anh và tự hỏi cuộc sống đó có phải là điều anh muốn, anh muốn một cuộc sống bình yên không chuyến đi xa, không mạo hiểm , một cuộc sống an toàn đó là hạnh phúc, hay nghĩ về bạn một người thích lang thang , một người thích sự nhẹ nhàng và đó là hạnh phúc , hạnh phúc của bạn là những chuyến đi là những trải nghiệm, vậy còn hạnh phúc của nó là gì ? nó thường nói những người sống đơn giản hạnh phúc cũng đơn giản hơn. Những suy nghĩ miên man làm nó nhiều khi thoát ra khỏi chuyến đi thoảt ra khỏi những cung đường.

    ấn tượng trong nó là những cô bé người dân tộc với những bộ váy áo rực rỡ chào đón mùa xuân bên đường, nhìn các cô bé đó nó thấy cả mùa xuân rực cháy , nó thấy những nụ cười ngây thơ nhưng e lệ của các cô gái, thoảng qua nó là cảm giác xót xa nghé thăm , hình như cuộc sống quá đơn điệu cho các cô bé và nó đang áp đặt suy nghĩ của mình vào đó thì phải, phải thế không đó là hạnh phúc của các cô bé khi diện những bộ váy áo rực rỡ nhất ngồi chờ đón người tình . vậy hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi.

    Nắng, gió , rừng núi hoà quyện với nhau như một bản tình ca da diết níu chân người đi .

    Và rồi ấn tượng mạnh nhất là tuyến đường cuối cùng kết thúc chuyến đi, không hẳn vì nó xấu nhất , khó đi nhất , một loạt cảm xúc thi nhau xuất hiện , vẫn theo thói quen nó không muốn ôm xế mà ngó nghiêng linh tinh thì xế của nó đã phải nhắc nhở ôm chặt vào không thì xuống xe, uh thì ôm xế vậy , xế luôn hỏi có sợ không , có thấy khủng không , trả lời kiểu gì cũng thấy khó và nó đành im lặng khi nhìn ngắm chán xung qua nó phát hiện ra có 2 cái bóng luôn bám theo mình và nó thấy thích thú với trò chơi nó tự nghĩ ra , đuổi và chạy, lúc bóng ở phía trước, lúc nó lại sang phải , lúc nó sang trái như trêu ngươi người đi nó xoay mình liên tục theo chiếc bóng chắc xế phải vất vả lắm khi có ôm như nó xế nhỉ, tặng xế mấy cái ảnh này , lúc này thì phiêu thật xế nhỉ



    [​IMG]



    [​IMG]

    Chăm chú nhìn bức hình nó lại hình dung đến vùng Ai Cập xa xôi, nó không hiểu sao nó lại có ý nghĩ như thế, cả hai như những chiếm binh trên con ngựa sắt chinh phục con đường với những khó khăn điểm vào đó là những tiếng kêu của xe như đang kêu cứu, cả ôm và xế lúc này đều thầm mong cho con ngựa sắt của mình vững bước và quả thật không phụ công mong mỏi của cả 2 xế nhỉ, phục xế vì xế vẫn đang hát cho ôm nghe nhẽ ra là phải ngược lại chứ, chắc xế lo ôm mệt hoặc sợ hãi gì đó , nói thật xế ơi ôm không sợ những tuyến đường như thế, ôm không lo lắng khi trời bắt đầu tối , ôm muốn cảm nhận mọi cảm giác khi có thể , ôm thấy một màu hun hút thăm thẳm chỉ thầm lo cho xế quá vất vả vì cung đường thế này mà không thể làm gì được và chỉ còn cách ôm thật chặt như xế yêu cầu thôi, đấy cũng là một cách cám ơn xế nhé chứ ôm không thích ôm đâu nó gò bó mất cảm giác chơi vơi chông chênh lắm, thứ cảm giác ôm rất thích, cảm giác nhỏ bé , đơn độc giữa một không gian rộng lớn .


    Khi đổi xế và chọn xế ôm chỉ muốn san sẻ một phần những vất vả của xế mà thôi, ôm chọn xế khác chỉ vì lý do duy nhất đó, ôm hiểu những xế đầu tiên đi đã phải chiến đấu với con đường thế này chắc vất hơn nhiều so với những xế chuyên nghiệp khác và hơn nữa ôm cũng muốn thử cảm giác được chinh phục được chiến thắng chính mình , được phiêu như các xế hay tả . Đi với xế khác nó cảm nhận được sự lo lắng, sự bất an của xế với những tình huống xấu nhất xế đưa ra , nó phải nói rất nhiều kể rất nhiều về nó về công việc để xế quên đi những cảm giác đó, những lo sợ khi lạc đường, hết xăng, uh không sao xế nhỉ nếu đúng thế chúng ta phải nghỉ lại thôi , ôm nói với giọng tỉnh như không . Nhìn xế mệt mỏi và vất vả quá ôm bỗng dưng ôm xế thật chặt nhưng ôm lại nhận được câu trả lời đừng ôm tớ chặt thế tớ khó lái lắm
    :)):)):)).

    Cuối cũng xế cũng chinh phục được con đường đó cảm giác của các xế thế nào nhỉ? khi cầm lái ôm mới hiểu được những vất vả của xế nhưng cũng cảm nhận được những cảm xúc khi vượt qua được những con đường, được bay trong những cảm xúc đó mặc dù con đường của ôm thật dễ đi , cám ơn xế đã đồng ý cho ôm thử cảm giác đó mà ôm biết chắc rằng nếu đi với xế khác ôm chỉ còn biết tưởng tượng thôi chứ làm gì được cảm nhận rõ nét thế này, có lẽ đây là phiêu mà các xế hay nói đến chăng, cám ơn xế khác đã đi trước dẫn đường cho ôm bay về Hà Giang trong cảm xúc chiến thắng
    Yêu đoàn mình lắm
    những cảm xúc linh tinh của chuyến đi


    Tobias_minks:

    Đi trong bóng đêm xế sợ ôm sẽ ngủ quên mất..đường thì xấu..mà xế cũng muốn hát..hát để tặng ôm cho ôm đỡ mệt..hát để ôm tin tưởng xế hơn và hát để ta thoải mái đi qua cung đường đó..xế tư hào vì có ôm như thế. và còn tự hào hơn vì có ôm cùng suy nghĩ và cùng muốn trải nghiệm những cái mới như mình..thật xúc động khi nghe những lời tâm sự này của ôm..cám ơn ôm với lời cám ơn chân thành nhất.....!


    sống là phải biết chấp nhận....!
  3. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc mỏng manh hay chỉ là hư ảo?
    - LANTRAI
    -------------------------------------------------

    [​IMG]
    Vô tình nó đăng ký tên trong chuyến phượt Hà Giang sau chuyến đi Điện Biên bị lỡ.

    Hà Giang – vẫn là niềm ao ước của nó. Trong mắt bạn bè Hà Giang đẹp lắm. Nó chỉ mơ hồ về một vùng đất cao nguyên phía Bắc, một không khí lạnh, thanh mát.
    Tết nhất bận rộn, nó chẳng kịp trang bị cho mình kiến thức về mảnh đất nó đến. Nó đi 1 cách vô thức, không suy nghĩ, không đắn đo. Sẵn sàng tham gia cùng những người bạn lạ hoắc!

    [​IMG]
    Cảm tính của nó về 1 Hà Giang – 1 chuyến đi: hoàn toàn lơ lửng!

    Ấn tượng nhất có lẽ vẫn là con đường muôn thủa đẹp: Đường hạnh phúc – đèo Mã Pí Lèng (Mèo Vạc). Ngồi sau xe bạn xế mới – 1 tay đua trẻ - 1 người mới phượt lần đầu, nó hơi sợ. Nhưng thấy cách hắn phóng xe, xử lý tình huống cũng làm nó an tâm ngồi yên trên xe.

    Xế có giọng nói là lạ. Nó thấy hay hay nhưng chả diễn tả được. Trước chuyến đi, có chat với xế 2 lần, thấy ngồ ngộ và có phần ngây thơ. Bị nó và bạn trêu mà….chắc chắn xế ấy không biết hihi.

    Xế bảo, xế nhát lắm. Nó tảng lờ điều đó và không cho hắn nói thêm nữa. Vì nó không muốn hắn mất tập trung khi đi trên con đường gai góc nguy hiểm (hy vọng cái nhát đó là hắn nói xạo). Suốt chuyến đi, 2 đứa chí chóe về con đường, sự vật, quanh cảnh….cũng thú vị. Ngồi sau mỗi xế là một cảm giác riêng, không xế nào giống xế nào!
    Hà Giang vốn dĩ nổi tiếng với những đồi núi trập trùng, dốc lên dốc xuống quanh co uốn lượn…. Nếu chuyến đi có xế vui tính thì mỗi cung đường cũng như ngắn lại và càng tăng độ nhiệt, độ vui cho cả xế và ôm ^^

    [​IMG]

    Người ta đã từng không ngớt lời khen về con đường hạnh phúc. Nó gặp “em” hoàn toàn không có sự chuyển bị. “Em” mềm mại, uyển chuyển như tấm lụa đào. Gió cao nguyên vi vu như tiếng sáo thiên thai….Cầm cốc café phiêu diêu trên mỏm đá, tóc xõa vai mềm….Nó chợt thấy mình như đang bay bổng, thoải mái, phiêu du về miền cực lạc. Đầu óc trống rỗng, vô định. Nó vẫn thích thả tóc như thế, gió mơn man làn tóc thơm mùi cỏ! Nó vẫn luôn ước ao mãi mãi được thả tóc trong gió, để tóc bay, bay vào không trung…. Sông Nho Quế xanh len lét, khô cạn. Cỏ cây vẫn bình yên trong gió, trong mây, trong núi đá…… Dang rộng tay cũng không thể nào ôm chặt đc cái khoảnh khắc này, cái phút giây hiếm hoi của cuộc đời. Bất giác rùng mình nghĩ đến nhân vật Ly trong truyện của nó. Mỉm cười, nó chúc cho cô sẽ thực hiện được ước mơ tan vào không gian……


    [​IMG]

    [​IMG]

    Chuyến đi lại bắt đầu sau ít phút nghỉ ngơi cafe cao nguyên. Nó rủ rì bảo xế: thả đèo chậm thôi. Xế trêu nó, đi thật chậm như,….đi bộ làm nó lại giục giã :D.

    Hoàng hôn đã đổ xuống cao nguyên sớm hơn dưới đồng bằng. Gió chiều man mác, se lạnh. Khói bếp nhà ai đã bay lượn khoảng không. Bình yên đến dịu dàng. Xe từ từ lăn bánh tiến về Mèo Vạc. Miệng nó vẫn ngậm kẹo mút – cái món ngọt ngào yêu thương đó nó không bao giờ bỏ được! (Kẹo mút – nó đã từng có một Noel ngọt ngào với hình ảnh cây kẹo mút trong một chương trình Noel từ thiện dành cho trẻ em. Bởi thế, năm nào cũng vậy, Noel nào nó cũng mua kẹo mút và tự thưởng cho mình 1 Noel ấm với riêng một mình!).

    Ấm áp, yêu thương như tự sinh, khẽ ôm xế thật chặt (để khỏi văng xuống vực), miệng vẫn ngậm kẹo mút, tựa vai xế mắt mơ màng xa xăm……

    Nó nhớ đến Themhanhphuc. Anh thật dịu dàng. Anh có một gia đình nhỏ với một con gái ngoan, vậy mà sao anh vẫn đi tìm hạnh phúc? Hạnh phúc đang ở bên cạnh anh mà! Phải chăng, hạnh phúc chỉ là hư ảo? Nó mỉm cười và cầu chúc cho anh tìm thấy hạnh phúc đích thực đang ở bên cạnh mình.

    Nó nghĩ đến Buontinhman. Anh lãng mạn, dịu dàng, thật “cool man”. Một gia đình dang dở…. Con đường hạnh phúc đưa nó đến lời nguyện cầu cho anh được hạnh phúc với một gia đình thực sự của mình.

    Và Anh – nó chẳng biết giờ anh ở đâu? TQ hay HN? Anh cũng dang dở. Anh đã từng chua cay với nó khi nói về gia đình, về những thiện nguyện để rồi, hạnh phúc cũng mỏng manh quá đỗi! Anh không quá tệ, nhưng với nó, anh là người tốt. Trân trọng nó và lo lắng cho nó. Đôi mắt nó vẫn sáng, xa xăm, tự đáy lòng mình nó cầu chúc cho anh sớm tìm được một bến đỗ, để được hạnh phúc với cái gọi là tình yêu!

    [​IMG]

    Xế bảo: “Cẩn thận kẻo chết ngạt”, nó như chợt trở về thực tại. Nới lỏng tay, êm đềm bình yên trên vai xế! Không biết, lúc ấy xế có nghĩ về nơi xa nào không? Có cảm nhận được hạnh phúc từ con đường này không?
    Êm ái trên vai xế, nó lại nghĩ lung tung: Ước gì được đi với người mình yêu, đc ôm người đó thật chặt thì không biết cảm giác hạnh phúc đến như nào hihi……..

    Nó vẫn luôn thích hình ảnh như thế, lãng mạn bay bổng như thế, tựa như một giấc mơ….Hai đứa đi với nhau, chậm rãi, mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai nói với ai câu nào. Với nó, hình ảnh đó thật không dễ gì có được, cũng như những cảm giác hạnh phúc trong treo, thư thái, dịu dàng đến ấm áp yêu thương…….

    Hạnh phúc cứ âm ỉ cháy mãi cho đến cuối đường…… Phiêu phiêu 2 đứa một xe với những bản rock nhẹ nhàng của trời mây, cây cỏ…………..

    Nó sẽ còn kể mãi, kể mãi cho bạn bè người thân và cho cả những nhân vật của nó nữa, về một con đường mang tên: Hạnh phúc:

    [​IMG]

    Hà Giang ngày 5-9/2/2011
    [FONT=&quot] Cảm ơn Tuấn, Tú, Sơn..cùng các bạn trong nhóm. >:D
    Nào em đâu biết hoa kia mỏng manh
    Bồ công anh theo gió bay đi thật nhanh
    :-"

  4. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Du Già – Mậu Duệ

    -LANTRAI-


    [FONT=&quot][​IMG]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Tuấn bảo: đi mink phiêu lắm. Nó cười trừ suốt quãng đường ngồi sau Tuấn. Chả thấy phiêu gì cả! Đường xá cũng bình thường. Mà ngồi xe nào chả như xe nào nhỉ?[/FONT]
    [FONT=&quot]Nó lại tự dọa mình: Hay là đơ mất rồi![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Qua Mèo Vạc một đoạn, nó đòi Việt cho cầm lái! Đó là quyết định khá mạo hiểm với tay lái non như nó. Việt bằng tuổi nó, chắc chững chạc và thừa kinh nghiệm xử lý tình huống – khi mà cái khoản này – nó cực kém! Việt dễ dàng đồng ý mà không hề biết rằng: đi trên phố nó còn chả vững huống chi…đi đường đồi núi. Nhất là nó chưa đi xe phanh đĩa bao giờ![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Đoạn đường khá xuôi, nó nhẹ nhàng lăn bánh….. Và rồi cứ phóng tít, đến nỗi nhìu khi Việt phải nhắc nó về đi đứng, hic…. Đường ban trưa, vắng tanh, thi thoảng có vài xe máy lướt qua. Nó đi như bay và cảm thấy….phê! hihi…..
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Có lẽ, chỉ khi ngồi cầm lái, mới cảm nhận đc hết niềm vui, hạnh phúc và độ phiêu của nó. Chứ ngồi sau ôm, bị một tên to người choáng hết tầm nhìn thì…chỉ có phởn chí ngồi ngắm cảnh bên rìa đường thôi (hihi…)[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Bữa cơm trưa tại Yên Minh với sự tụ tập của cả đoàn về đoạn đường Du Già – Mậu Duệ. Nó nghe chỉ hiểu lờ mờ về một con đường “xóc nẩy mông đít” (ôm Sơn). Đường xóc nẩy như thế thì nó đi rồi, quê nhà nó chứ đâu xa, cũng xóc lắm![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Nó lại cầm lái với sự thỏa thuận: đến chỗ nào khó đi thì “nhường” Việt. Đầu Du Già, bắt đầu lổm chổm đá, đất tùm lum. Nó chỉ kịp phanh xe rùi nhường vị trí cao cả cho Việt – tay phượt đầu tiên trong đời chinh phục cung đường dài bằng xe máy![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot][​IMG]
    [​IMG][/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Xóc là điều khỏi nói, thôi thì ổ gà, ổ vịt, ổ trâu, voi đủ cả….Đá lớn, đá bé thi nhau dàn hàng như thách thức những con ngựa sắt ham chiến đấu! Thú thật, nhìn những đoạn dốc với lổm ngổm đá mà nó sợ! Nếu nó cầm lái, chắc nó nhảy xuống dắt bộ mất,chứ chả dám phi xe xuống đâu. Vốn dĩ sợ độ cao nên cứ đến những chỗ đường như thế, nó lại nhắm nghiền mắt lại hic hic…. Việt khá vất vả đi chiến đấu tương đối ngon lành với đoạn đường Du Già dù có vài lúc xe trật bánh, nghiêng xe nhưng về cơ bản: cả 2 đứa không bị trầy da![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot][​IMG]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Cuối Du Già, nó nhìn thấy con đường rải nhựa đang vẫy gọi thì thích lắm, khoe luôn với xế. Xế tít mắt nhìn theo không khỏi mừng thầm: Sắp chiến thắng rồi![/FONT][FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Nhưng hỗi ơi, qua cầu Du Già, sang Minh Ngọc thì xế Tuấn, Ninh lại bảo: còn 5km đường khó đi nữa. Hai đứa ngán ngẩm. Và Tuấn, vẫn chẳng quên hỏi nó: Có thấy phiêu không? Vẫn là cái lắc đầu: thường thôi! ^^[/FONT]
    [FONT=&quot][​IMG]
    [​IMG][/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Trời bắt đầu tối dần. Đường đã thưa tiếng chân người và tiếng xe máy. Từng xe nối đuôi nhau tiếp tục cuộc hành trình gian nan nhằm chinh phục cung đường gai góc. Mà theo như Tuấn nói “Bọn nó đi được thì sao mình không đi được”, “đi Hà Giang không đi qua đường này thì không còn gì để nói’. v.v…..
    [/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Với nó - ấn tượng và để laij nhiều cảm xúc nhất là cung đường đèo Mã Pí Lèng và Mậu Duệ (hay Minh Ngọc gì đó).[/FONT]
    [FONT=&quot][​IMG]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Du Già đã đi qua rồi với ánh nắng chiều vội vã. Đoàn người thở phào cho mỗi đoạn đường đi qua an toàn, may mắn![/FONT]
    [FONT=&quot]

    [​IMG][/FONT]

    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Trời tối, xe nọ nối xe kia mà cuối cùng…các xe cũng bỏ cách nhau 1 quãng dài… Đường gồ ghề khó đi, đất đá chẳng chịu nhường cho xe đi. Gió gào rít chưa muốn về nằm ngủ. Mình nó với xế cheo leo trên đường đồi vắng lặng! Cái cảm giác đó thật sợ. Vẫn là một bên núi và một bên sâu hun hút mà theo phán đoán của nó – đó là vực sâu gì đó. Nó không dám kêu sợ với Việt, vì nó biết, hắn cũng cùng tâm trạng như nó. Hoặc cũng có thể vì nó xem quá nhiều film kinh dị nên ….hình dung ra lắm thứ vớ vẩn![/FONT]
    [FONT=&quot]Gió trong rừng vào đêm, vẫn thường gào rú như ai oán, như níu giữ người dừng chân. Nó sợ tiếng gió rít, sợ những vực sâu hun hút…. Bóng tối bao trùm một màu đen dày đặc. Việt lặng lẽ tập trung để nhìn đường. Nó cũng cố gắng nhìn đường cùng hắn để chọn con đường đi dễ nhất. Bất giác đến một dốc cua. Đường lầy những đất còn vương lại sau những trận mưa gió trước, tối thui, tịch mịch, gió vẫn không ngừng gào rú. Xe khựng lại. Việt hoang mang “Hay là mình đi nhầm đường?”. Nó trấn tĩnh “Nhầm sao được, đi mãi cũng chỉ có một con đường này thôi mà”. Run rẩy nó xuống xe, cố mở to mắt ra xem phía trước mình là ngõ cụt hay…là hang tối. Thực sự lúc đó nó rất sợ. Gió như cố tình trêu ngươi nó, bóng tối như cố tình chờn vờn trước ánh đèn xe yếu ớt… Lò dò theo ánh sáng mờ nhạt của xe, nó đi thám thính trước…. Rồi cố xua tan cái tĩnh mịch của đêm rừng: “cậu đi xuống đi, đường đi đấy mà!”. Việt khéo léo cho xe lăn xuống theo lối mòn của xe trước….. Rồi cứ thế, 2 đứa một xe đi xuyên màn đêm, đi miết mà chả biết mình sẽ đi đến đâu nữa…………[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Nó sợ bóng tối, sợ độ cao. Chuyến đi không chỉ đem lại cho nó cảm giác phưu lưu mà còn đem đến cho nó sự chiến thắng. Nó chiến thắng màn đêm! Đêm – nó có nhiều ký ức về đêm lắm, nhưng thường là sợ hãi, là nước mắt và cả những lo lắng. Nhưng, đêm trong Mậu Duệ không có nước mắt, cũng không có lo lắng cho ai đó, chỉ còn là nỗi sợ với tiếng rú của gió trời…..[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Đến lúc này, nó mới thấy là phiêu, nó mới tìm được câu trả lời cho câu hỏi của Tuấn, chỉ có điều, nó đoán rằng cái phiêu đó khác với cái phiêu mà Tuấn muốn nói tới chăng????[/FONT]
    [FONT=&quot][​IMG]
    [/FONT]

    [FONT=&quot]Nhưng dù sao, dù phiêu ở góc độ nào đi chăng nữa, thì với nó cung đường Du Già – Mậu Duệ cũng là một cung đường đáng nhớ và kỷ niệm cho riêng mình![/FONT]


    [FONT=&quot]Du Già - Mậu Duệ ngày 9/2/2011[/FONT]
    [FONT=&quot]Cảm ơn xế Việt, Tú.... cùng các bạn trong đoàn!
    [/FONT]


    Nào em đâu biết hoa kia mỏng manh
    Bồ công anh theo gió bay đi thật nhanh
    :-"
  5. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Visser_ba:

    Đọc bài của bạn Lan thấy có nhiều cảm xúc quá cơ. Mà đính chính lại một chút là Mậu Duệ - Du Già. Cũng nhớ đoạn sau khi dừng lại nghỉ chân đợi 3 xe phía sau đến, lúc đấy trời thật tối. Rồi Tuấn tobias chạy trước cho kịp về Hà Giang, mình cùng 3 xe sau chạy tiếp. Sau một đoạn đi cùng nhau thì cuối cùng xe mình cũng chạy lên trước. Vốn dĩ cái đèn pha nó không sáng lắm, chạy một lúc là căng hết mắt ra ở đường. Mà bóng đêm ở rừng thì một cái đèn pha như thế ăn thua gì. Đến ngã ba, dừng lại chờ cả đoàn rồi đi tiếp, còn 9km nữa ra đường thì xe hết xăng. Cả đoàn lúc đó đã chạy trước, thôi thì mình cũng đi theo. Càng đi càng cảm giác đi sâu vào trong rừng hơn. Càng chạy càng mịt mù, càng không thấy tương lai đâu cả. Đây cũng không phải lần đầu tiên mình chạy xe đêm xuyên rừng, nhưng là lần đầu tiên chạy xe một mình. Cũng có chút rợn người. Ôm hỏi " nhỡ đâu chạy đến một đoạn nữa là đường cụt thì sao nhỉ". Cũng hơi run, mình bảo" yên tâm, nếu là đường cụt thì mình chạy ngược lại, còn nếu hết xăng thì lại ngủ lại giữa rừng thôi, tớ lo cho ". Cứ đi và đi, cuối cùng gặp một xe chạy ngược chiều, yên tâm là phía trước có người và đường không cụt. Khi chạy ra ngã 3, thấy mấy xe phía trước thì thật nhẹ nhõm. Cảm xúc cho lần thứ hai quay lại hà giang, lần đầu chạy xe một mình trong đêm giữa rừng thật phiêu.
  6. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    CHUYỆN TÌNH LŨNG CÚ

    một chuyện tình lãng mạn ...

    ...Hà Giang, nơi tình yêu bắt đầu ...


    Một tác phẩm được đạo diễn bởi lead: blue.
    Nhân vật chính: blue
    Nhân vật phụ: các xế .

    Chương 1: Hành trình đi tìm hạnh phúc

    Hai mươi mấy mùa lá rụng đã đi qua, bao nhiêu chàng trai đến rồi đi mà Blue vẫn chưa tìm thấy người trong mộng, đến một ngày, nàng quyết định sẽ ra đi để tìm tình yêu đích thực của mình.

    Rời xa thành phố phồn hoa đô thị, rời xa phố xá chật ních xe cộ và người, rời xa bạn bè và người thân, nàng đơn thương độc mã lên đường với trái tim tràn đầy hy vọng: ở một nơi nào đó, có một người đang chờ đợi nàng.



    [​IMG]

    Nàng đi qua rất nhiều làng mạc, qua nhiều con sông, con suối, qua nhiều núi cao, vực sâu. Một ngày nọ, vào một buổi chiều muộn màng khi hoàng hôn buông xuống, nàng dừng chân nghỉ trước một ngôi nhà cổ. Hàng thông xanh trầm mặc trước cổng nhà khiến nàng e ngại, nhưng đêm tối dần buông xuống, nàng đành gõ cửa xin ngủ nhờ.

    Không ngờ chủ nhân của ngôi nhà cổ là một chàng trai rất trẻ,

    [​IMG]
    chàng rất niềm nở mời nàng vào nhà. Sau một hồi trò chuyện, cô mới biết chàng trai chính là cháu 7 đời của vua Mèo Vương Chí Sình và ngôi nhà cổ này chính là Dinh họ Vương mà cô nghe nói đã lâu.
    Sáng hôm sau, sau khi cảm ơn gia chủ đã tiếp đón rất chu đáo nàng xin phép chàng trai tiếp tục cuộc hành trình của mình. Tiễn nàng ra cửa, chàng trai cảm thấy dường như mình đang chuẩn bị đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình, chàng bỗng cầm lấy tay nàng và quỳ xuống.

    [​IMG]



    Chàng trai ngỏ lời muốn giữ nàng ở lại bên mình suốt đời, nàng nhìn sâu vào đáy mắt chàng và trái tim khẽ rung động.
    Không gian yên tĩnh quá, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy. Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra lời dặn dò của người đã đưa nàng đến cuộc hành trình này: “hãy đi đến đỉnh núi cao nhất của cao nguyên đá, con sẽ tìm thây tình yêu đích thực của mình”. Nàng nhận ra rằng người con trai trước mặt vẫn chưa phải là người mình đang tìm kiếm.

    Nàng tạm biệt chàng trai và lên con chiến mã, tiếp tục cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của mình.

    Núi đồi cứ nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp, nhưng nàng không hề cảm thấy mệt mỏi trên con đường hạnh phúc của mình bởi nàng vẫn luôn có một niềm tin ở phía trước: sẽ tìm thấy người mình yêu trên đỉnh núi cao nhất của cao nguyên đá.

    [​IMG]


    Con đường đi tìm hạnh phúc quả thực ko hề dễ dàng chút nào, nhưng Blue không hề than vãn, cũng không bao giờ có ý nghĩ bỏ cuộc. Rồi đến một ngày trời rất trong và xanh, nắng vàng rực rỡ, hoa cải nở mênh mang trên sườn núi, nàng đã tìm được đường lên đỉnh Lũng Cú- đỉnh núi cao nhất của cao nguyên đá.

    Lên tới đỉnh núi phải vượt qua 1985 bậc đá cao dựng đứng, nàng đành chia tay chiến mã ở chân núi và một mình leo lên đỉnh núi. Dốc núi dựng đứng như một thử thách lớn lao cuối cùng cho nàng trước cánh cửa hạnh phúc, nhưng nàng không hề sợ hãi và chùn bước. Chỉ cần nghĩ đến cuộc hành trình hàng nghìn dặm của mình trước đó đã là động lực thôi thúc nàng cố gắng leo lên đỉnh núi.

    Bước chân lên bậc thang cuối cùng đỉnh Lũng Cú đã xuất hiện trước mặt nàng, và bất ngờ hơn là một người con trai với bó hoa cải vàng trong tay đã đợi sẵn nàng ở đó để cầu hôn. Chàng trai nói: "người ta bảo trèo lên đỉnh núi cao nhất của cao nguyên đá này sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình, ta đã đợi nàng rất lâu ở đây rồi, và bây giờ ta đã gặp nàng".

    [​IMG]


    Quá bất ngờ, Blue đứng yên lặng và lúng túng vì lời cầu hôn đường đột ấy. Trong nắng, khuôn mặt nàng ửng hồng lên càng thêm phần xinh đẹp. Con tim nàng xao xuyến. Dường như sau tất cả những vất vả đã qua, nàng đã đặt chân lên con đường Hạnh Phúc. Lời dặn dò của cố nhân xưa đã đưa nàng tìm đến tình yêu đích thực của mình. Ngượng ngùng quay đi trong sự bối rối nàng thầm nhủ " phải chăng duyên số đã đưa chàng đến với ta". Bỗng dưng trong gió có tiếng sáo từ đâu đưa đến bên nàng....



  7. LastWalkman

    LastWalkman Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/02/2008
    Bài viết:
    4.483
    Đã được thích:
    7
    Nếu đây là tập hợp bài viết của một nhóm đi thì bạn BluemountainN01 nên để tên Topic là các bài viết của nhóm/nhà. Mọi người sẽ tự hào hơn trong việc đóng góp bài viết hay.
    Cảm ơn bạn!
  8. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Chương 2: Câu hát tìm nhau


    "Mùa xuân về hoa mai nở trắng, mùa thu về hoa cúc vàng tươi"
    [​IMG]
    Khúc ca trong trẻo vang lên trên đỉnh Lũng Cú. Chàng trai nhìn quanh. Giọng hát này với tiếng sáo của chàng dường như đã tìm thấy nhau từ lâu lắm rồi. Chàng nhìn quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng người con gái đó đâu. Nhưng giọng hát thì vẫn còn vương vấn đâu đây. Chàng quay về với thực tại, đã 1 năm trôi qua rồi sao? Một năm trước cũng giọng hát này làm chàng xao xuyến để rồi theo đuổi chàng mãi. Năm nay chàng quay lại, vẫn khúc nhạc xưa nhưng bóng người xưa cũ nay còn đâu. Chàng lại cất lên khúc sáo ngày xuân, khúc sáo trong trẻo. Bỗng dường như trong gió có giọng hát nhè nhẹ cất lên. Chàng nhìn quanh. Ánh mắt chàng dừng lại khi nhìn thấy nàng. Người con gái chàng đợi chờ đã lâu. Nàng đứng đó, ánh mắt xa xăm. Dường như nàng cũng đang đợi chờ điều gì đó .Trong nắng xuân, nàng đẹp trở lên lung linh hơn cả những bông cải đẹp nhất dưới chân Lũng Cú.
    [​IMG]


    Chàng bồi hồi đến tới gần.
    Chợt nhận ra mình hơi vô duyên. Ở đó, một chàng trai đang ngỏ lời với nàng. Thoáng thấy nàng thẹn thùng, chàng bỗng dưng thấy nhói đau.

    Một lần nữa bỏ lỡ hay sao.Không lẽ một năm trời đợi chờ nàng cũng chỉ là vô ích. Chàng đi tìm nàng, vượt ngàn trùng xa cách, qua muôn con đường đê đến đây, để được gặp và nói với nàng rằng “ hãy về bên anh nhé, để từ nay trong mỗi chuyến hành trình anh vẫn luôn có em”. Nắng sao gắt thế, gió sao lộng thế. Chàng dường như không còn đứng vững trên đôi chân của mình. Tiếng sáo cũng vì thế mà lạc điệu đi.Chàng thâm tự nhủ “ có lẽ nào khúc nhạc này chỉ dành cho nàng với người nàng chọn, nào chẳng phải ta”. Tự buông xuông, chàng định quay gót xuống núi. "Hãy đi tới điểm cao nhất của cao nguyên đá, con sẽ gặp nàng” lời nói ấy vẫn văng vẳng bên tai chàng, và chàng cất lên khúc sáo dịu dàng nhất, êm ái nhất, tình cảm nhất của mình gửi tới nàng. Khúc sáo cất lên từ con tim yêu đương cháy bỏng, là khoắc khoải của suốt quãng thời gian đợi nàng. Là tất cả tình cảm dành cho nàng, là lời ngỏ lời ngọt ngào nhất.Dường như trong không gian rộng lớn của cao nguyên đá, chỉ còn chàng, nàng và tiếng sáo. Bỗng nhiên, nàng quay lại, khuôn mặt ửng hồng trong nắng. Chàng thấy con tim xao xuyến. Nàng đi về phía chàng. Ánh mắt dịu dàng thiết tha,khuôn mặt rạng ngời trong hạnh phúc. Tiếng sáo càng lúc càng véo von, chúc mừng cho đôi tình nhân trẻ. Dứt tiếng sáo, chàng chìm sâu vào ánh mắt của nàng. Bao nhiêu lời yêu thương chàng định dành cho nàng trong lúc này bỗng trở nên vô nghĩa. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy đã thay lời tất cả. Chàng và nàng.

    [​IMG]


    Không gian đứng yên lắng đọng, cho đôi tình nhân đắm trong giấc mộng. Tiếng sáo, giọng hát hòa thành bản tình ca bất diệt trên Lũng Cú. Ở đó chỉ có một giấc mơ, một giấc mơ hạnh phúc. Một giấc mơ của hai con tim đã tìm đến được với nhau.
    Và từ đây, trên những con đường của nàng sẽ luôn có chàng bên cạnh. Chàng và nàng đã vượt qua bao cung đường để rồi tất cả những con đường cũng đưa họ về đến bên nhau. Từ đây, chàng và nàng cùng rong ruổi trên con đường Hạnh Phúc. Ở đó tiếng sáo, giọng hát và chú ngựa sắt của chàng sẽ cùng nàng... "Thênh thang trong nắng mai đôi ta vui bước trong tự do, anh yêu kiếp lãng du rong chơi vui ca hát cùng em, đôi ta như cánh chim, cao bay trong nắng mai tươi hồng ". Câu hát này sẽ cùng chàng và nàng đi suốt đoạn đường còn lại bên nhau.

    [​IMG]

    Thơ tặng nàng blue:

    Trên trái đất có muôn triệu con đường.
    Có những con đường dài nối liền các châu lục đại dương
    Có những con đường dài nối liền các nền văn minh
    Có những con đường dài nối liền các quốc gia dân tộc
    Có những con đường dài nối liền các thủ đô với nhau
    Nhưng chỉ có một con đường nối liền đôi lứa
    Người ta gọi " con đường hạnh phúc " đó em

    [​IMG]

    Và từ nơi đó, tình yêu đã bắt đầu..

  9. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Phụ lục

    nhattieunaiha:


    hóng mãi ko thấy chương 3 nhỉ, bạn lantrai cũng bảo viết phụ lục cho phần Và từ đó tình yêu bắt đầu cơ mà :-??

    Từ khi yêu chàng, Blue trở nên lười biếng, như con mèo cuộn tròn nơi xó bếp.

    [​IMG]
    (Ảnh chỉ mang tính minh họa, ko biết là chôm của ai ^^)

    Nàng ko còn quan tâm đến topic, bạn bè, cafe, hoa lá và những cung đường nữa. Ngày ngày nàng và Ninh đại gia chỉ mải mê chat chít, chơi đàn thưởng nguyệt bên bờ sông Thương lộng gió. Thế giới của nàng giờ đây chỉ còn tồn tại duy nhất hình bóng của Ninh đại gia mà thôi. Thế nhưng, cuộc sống trần tục đâu chỉ có trăng hoa tuyết nguyệt, những bận rộn tẹp nhẹp đời thường khiến cho chàng và nàng trở nên xa xôi vạn dặm. Ninh đại gia mải mê giám sát nơi chốn Hà thành phồn hoa đô hội, vây quanh chàng ko biết bao nhiêu thiếu nữ 9x chân dài, chỉ đợi chờ để dc gặp chàng nơi cafe Cuối Ngõ. Để Blue một mình chiếc bóng giữa Bắc Giang mênh mang đồng ko mông quạnh đầy tăm tối. Trong giây phút cô đơn cùng cực nhất, nàng chợt nhớ đến những khoảnh khắc nồng nàn bên Vương Chí Sèo

    [​IMG]

    Và cả tuổi thơ đầy hoa mộng bên Hoàng ca ca ngày ngày chơi đu bay chém gió

    [​IMG]

    .....






  10. bluemountainno1

    bluemountainno1 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    774
    Đã được thích:
    0
    Nhattieunaiha:

    Ngày tắt nắng.....

    [​IMG]



    Đường về nhà.....



    [​IMG]

Chia sẻ trang này