1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

► QUÁN ĐỐI 2012 (Tuế hữu tứ thời xuân tại thủ - Box ư bách nick log in tiên)

Chủ đề trong 'Bắc Giang - Bắc Ninh' bởi luc_thao, 13/07/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    Câu này hay, hại người hại mình:))
  2. lililil

    lililil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2008
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
  3. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    Thảo luận - Hà Sỹ Phu
  4. loitthoi

    loitthoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/09/2008
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    About what?
    Quăng lên dòng này, xong đi, kể cũng phục bác đồ.
  5. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    Câu này còn luận ra cũng chỉ kém tiền bối Hà Sĩ Phu có mấy bậc:D
  6. luc_thao

    luc_thao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2006
    Bài viết:
    3.271
    Đã được thích:
    0
    Sức nén của ngôn từ
    Hà Sĩ Phu
    ?o? Trong một không gian đảo lộn thật giả thì có khi nói ngược mới chính là nói xuôi ??
    Kính tặng hương hồn cố thi sĩ Phùng Cung
    Để khen nhau mà nói ?ohơi bị đẹp đấy? thì đã lạ rồi, nhưng tấm tắc khen nhau ?ohơi bị đểu đấy? thì các cụ nhà ta sống lại chắc không tài nào hiểu nổi bọn con cháu định nói gì.
    Bởi nó ?ongược đời? !
    Bởi đó là kiểu ngôn từ đã bị lộn ngược !
    Thứ ngôn ngữ lộn ngược này, tuỳ theo tạng của mỗi người, ta có thể thích hoặc không thích, nhưng sự tồn tại một cách rất có sức sống của nó khiến tôi giật mình. Hegel chẳng nói : cái tồn tại là cái có lý đó sao ?
    Mà có lý thật.
    Hãy nói về chữ ?oBị?.
    ?oBị? vốn là một từ biểu hiện ý niệm thua kém, tiêu cực, như bị thua, bị xấu, bị lỗ vốn, bị khinh ? Nhưng nay lại có ?obị đẹp? , ?obị ngon? , ?obị tuyệt vời? ? thì thật trái khoáy !. Lạ nữa là nếu thêm một từ chỉ sự hạn chế như ?ohơi? (nghĩa là chỉ một chút thôi) thì giá trị muốn khen lại còn tăng lên gấp bội. Hơi bị đẹp là rất đẹp. Hơi bị tuyệt vời là tuyệt vời vô cùng.
    Đến một lúc ta lại khám phá ra rằng, trong các cụm từ gồm những yếu tố ngược nhau, chống nhau kia toát lên một ẩn ức : Dường như người nói phải khẳng định một giá trị mà biết chắc là sẽ rất nhiều người muốn phủ định. Hơn thế, người nói dường như biết mình là thiểu số, là không chính thống, nhưng lại tin chắc sự thật và cái đúng nằm ở phía mình. Ngôn ngữ được phát ra trong một tương quan tranh chấp.
    Khen một người đẹp, một hành động đẹp đích thực mà phải nói là ?obị đẹp? ? Khẳng định là rất đẹp nhưng cũng chỉ dám nói là ?ohơi bị đẹp? thôi ! Sự ?okhiêm tốn?, nhượng bộ ấy cho thấy người nói tự biết mình đúng, nhưng vẫn phải cố nói cho ?ophải đạo?, như thể đang đứng trước những người đã trực sẵn để chống lại ý kiến của mình vậy.
    Nhưng sự khiêm tốn ở đây xem ra chỉ là khiêm tốn bất đắc dĩ, bên trong vẫn như ngầm chứa một sự đối chọi, lại còn đùa cợt, trêu ngươi. Tuy đã rất khiêm tốn, người nói vẫn khẳng định lập trường khen chê của mình. Thậm chí hiệu quả tương phản của ngôn ngữ khiến cho càng bị nén xuống thì sự khẳng định lại càng tăng lên.
    Vả lại, nói ngược chắc gì đã ngược! Chữ ?obị? chắc gì đã là thua kém. Chẳng hạn ?obị? làm đày tớ thì sướng hơn cái ?ođược? làm chủ rành rành rồi. Trong một không gian đảo lộn thật giả thì có khi nói ngược mới chính là nói xuôi.
    Vậy chính bối cảnh xã hội đã tạo ra tâm lý thích nói ngược, và nhu cầu phải nói ngược !
    Nhưng dù gì đi nữa, sự xung đột giữa hai thành phần đối chọi nhau trong các cụm từ có chữ ?obị? này cũng cho ta thông điệp về một sự dồn nén, tranh chấp, cọ xát giữa những giá trị đang bị đảo lộn (hoặc do chênh nhau về thế hệ, hoặc bởi danh một đường thực một nẻo; hoặc bởi thang giá trị đã bị lộn ngược, quay đầu xuống đất, cái tử tế bị coi là tồi tàn, cái tồi tàn thì lên ngôi chúa tể), và tất yếu phải đấu tranh để xác lập lại thang giá trị ấy.
    Bây giờ nói về chữ ?oĐểu?
    ?oĐểu? là một cái gì đó xấu xa, tồi tàn, lừa đảo, mất dạy? khỏi cần nói. Nhưng ĐỂU lại ghép với một danh từ, tính từ hay động từ mang nội hàm tử tế, tốt đẹp, đạo đức ? thì xưa nay chưa có bao giờ. Ví dụ xưa nay vẫn nói ?othằng đểu? chứ không thể ghép với chữ ông thành ?oông đểu? được.
    Nhưng đây, tôi ví dụ. Trước ngày 30-4-1975 thì đài (máy thu thanh) còn quý lắm. Mấy thằng ma-cô ăn mặc giả bộ đội, thấy một ông già ngồi nghỉ ở chỗ vắng, đang nghe chiếc đài Xiang-Mao. Chúng xán đến chào hỏi lễ phép, rồi nói với vẻ quan tâm:
    - Bố có cái đài đẹp quá, (rồi chìa tay ra), bố cho con xin nhé, thôi tặng con đi, bố già rồi, giữ lấy sức khoẻ mà sống, nghe làm gì ?
    Nếu hiểu ?ongôn ngữ của thời đại? và tình huống bất khả kháng của mình thì ông già hãy ngoan ngoãn biếu chiếc đài đi để được yên thân. Nếu ngoan cố chống lại thì chẳng những mất cái đài mà còn xơi thêm mấy cái tát hay gì nữa cũng chưa biết chừng. Động tác ?oxin? của chúng như thế là một bài giảng về khái niệm ?oxin đểu? !. Một động tác cướp nhưng không phải cướp giật, mà là ?oxin? !. Xin và tặng vốn là những động tác của sự lịch sự, thân ái !
    Tôi nhớ trong một tuyện ngắn, nhà văn Bùi Minh Quốc đã gọi mẹo ấy là ?obiến cuộc trấn lột thành một cuộc hiến dâng tự nguyện?. Thật chí lý. Đầy tính ?othời đại? (!). Những chuyện xin đểu, giúp đểu, quan tâm đểu, phục vụ đểu, đổi mới đểu, thân ái đểu, nhân ái đểu ? (mà thực chất là ăn cướp, là trấn lột) bây giờ đã nhan nhản ra rồi. Trong những quán ?ocơm tù? chúng cũng phục vụ nhân dân đấy nhưng là ?ophục vụ đểu? !
    Đấy là ?ođểu? ghép với động từ hoặc tĩnh từ.
    ?oĐểu? cũng có thể ghép với một danh từ hàm ý tử tế.
    Một lần ra chợ giời, tôi mua về một chiếc radio-cassette hiệu Sony, còn khá mới, giá lại khá rẻ, nhưng lắp băng vào nghe được một lúc thì băng rối, cố mở ra thì núm văng một đằng, bánh xe một nẻo. Anh bạn tôi liền ái ngại và riễu tôi : ?oThôi thôi bố ơi, bố mua phải ?oSony đểu ?o rồi!?. Sony là một thương hiệu có uy tín, ghép với chữ đểu tạo thành một từ đầy ấn tượng. Nếu gọi là Sony giả, Sony rởm thì mất hết giá trị trong ngôn ngữ. Phải là ?oSony đểu? mới lột được cái thần của thực trạng. Hàng giả, hàng rởm ? là những từ chết. ?oHàng đểu? là ngôn ngữ sống động không thể thay thế, nó không chỉ thông báo về chất lượng món hàng, mà nó thông báo toàn cục, cả tâm địa, cung cách, trào lưu, khung cảnh, nền tảng, nguy cơ ? và cả cảm xúc của người nói nữa, nghĩa là toàn bộ bối cảnh, toàn bộ ?osinh thái học? của vấn đề.
    Nhưng, ở một xứ sở toàn những mẹo Trạng Quỳnh thì sẽ có mẹo để chống lại mẹo, sẽ có ?ođểu? trị lại ?ođểu?, sẽ có ?ođểu? lương thiện chống lại ?olương thiện đểu? ..v?v.., (rồi phải có ?ođểu? cương trực, ?ođểu? khôn ngoan, ?ođểu? tử tế nữa). Thế là một lần nữa, ngôn ngữ lại phải lộn ngược, và khi ấy những người tử tế lại phải khen nhau ?ohơi bị đểu đấy !? (trong tổ hợp này thì chữ ?ođểu? lại đóng vai nhân tố tốt đẹp, ?ođểu? tương tự như ?ođẹp?, nên vẫn ngược chiều với chữ ?obị?, theo đúng nguyên tắc tương phản của cách diễn đạt này). Viết một câu đối ra mà được bạn bè gật gù, tủm tỉm phán rằng: ?oHơi bị đểu đấy !? thì có thể yên tâm mở rượu ăn mừng. Ngôn ngữ quỷ quái thật.
    Nói đến chữ ĐỂU tôi rất phục sự phát hiện của một cây bút tên là Bắc Hà mà tôi chưa có hân hạnh biết là ai. Bắc Hà viết về một nghề cổ truyền của đất Cổ Nhuế rất dễ thương với lời ca ?oba sẵn sàng? : Thanh niên Cổ Nhuế xin thề, chưa đầy hai sọt chưa về quê hương. Bắc Hà viết rằng *** rất có giá nên người ta trộn cả đất vào để tăng trọng lượng. *** không đúng là *** thì gọi là *** đểu. (Trong tổ từ này *** là một giá trị đẹp, hữu dụng, tương phản với chữ đểu là từ có nghĩa xấu). (Mới đây trong vụ án siêu nghiêm trọng mà đại tướng Võ Nguyên Giáp, thượng tướng Nguyễn Nam Khánh và nhiều tướng lĩnh anh hùng của ta yêu cầu Bộ Chính Trị phải đem ra xét xử và nghiêm trị, ông Bắc Hà này còn phát hiện ra khái niệm ?o************* đểu?, ?ođại tướng đểu? nữa !)
    Kinh tế hàng hoá thật lắm chuyện. Nhưng ham lợi trước mắt mà tàng trữ ?ohàng đểu? thì tội to, lợi bất cập hại đấy !
    Đến đây, tôi phải mở ngoặc, xin bạn đọc một phút thôi, kẻo vô tình ta xúc phạm đến phẩm chất của ***. Cố thi sĩ Phùng Cung có bài ca ngợi phẩm chất ấy như sau: ?o*** không thèm với tay vịn gió đổi mùi, và nguyện hôi thối hết mình để người đời khỏi ngộ nhận ...?. *** tự biết mình là thối, lại nguyện hôi thối hết mình để người đời khỏi ngộ nhận. Cái đức ?ochân thật? đó của *** thật đáng ngợi ca thay ! Lương thiện thay ! Cố bốc thơm mà làm gì ?
    Trở lại câu chuyện ngôn ngữ.
    Ngôn ngữ là một kho tàng văn hoá. Nó là phương tiện giao lưu, phương tiện truyền bá toàn diện nền văn minh, làm cho thế hệ sau tiếp nhận được hết các thành quả của thế hệ trước, đứng lên vai thế hệ trước mà tiến xa hơn. Nhưng chính ngôn ngữ cũng là một thể sống, nó hút sinh khí của môi trường giao tiếp mà tu chỉnh, mà nâng cao, mà sinh sản nữa.
    Thời đại nào đẻ ra ngôn ngữ ấy. Thời đại của Tin học, của máy vi tính cho ta khái niệm ?onén thông tin?. Vẫn nội hàm ấy, nhưng tuỳ độ nén mà tạo ra các dạng thông tin khác nhau. Thử đem khái niệm ấy vào văn học : Thông tin từ cõi nhân sinh thì mênh mông vô tận, nhà văn nén nó vào tiểu thuyết, nén nữa thành các truyện ngắn, nén nữa thành thơ, nén nữa thành câu đối, nén nữa thành các khái niệm, ngôn từ. Sức đúc kết của ngôn từ thì thật kinh khủng.
    Những danh từ như Cách mạng, Dân chủ ? thật tối thiêng liêng, nhưng nếu không thực tâm vì Nhân dân, vì Đất nước mà để cho Chủ nghĩa cá nhân vị kỷ ỷ thế làm càn, hại dân hại nước thì miệng người đời ngọng gì mà không kèm một chữ ?ođểu? theo sau ?. Bao nhiêu năm trời dân mới sáng tác được, mới nén được một chữ ?ođểu? của mình, hẳn dân biết dùng cho đích đáng.
    Nhân nhắc đến câu đối, tôi nhớ hai câu thách đối mà tôi cho là cô đọng và khó đối nhất trong các câu đối hiện đại. Một câu là chữ nghĩa văn chương, của Phan Hiền, đăng báo Quân đội Nhân dân đã lâu lắm. Thách đối như sau: ?oSai đâu sửa đấy, sai đấy sửa đâu, sửa đâu sai đấy !?. Chữ nghĩa tối giản, lộn ngược lộn xuôi, luẩn quẩn, tráo đi tráo lại, mà ý tứ thì hàm xúc vĩ mô, bình luận cả ngày không hết !. Còn câu kia là một câu thách đối thuộc ngôn ngữ ?otếu táo? lưu truyền trong dân gian, nhưng gói ghém toàn bộ tính chất và hiệu quả của nền kinh tế chỉ huy và phân phối bao cấp XHCN : ?oCái *** gì cũng phân, mà phân thì như *** !?. Ôi, lại Phân với ***, những từ ngữ sao mà vĩ đại !
    Những Câu đối tài như thế, lắt léo như thế, bao trùm như thế thì kể cũng ?ohơi bị đểu? và ?ohơi bị tuyệt vời? thật ! Biết khen thế nào khác được ?
    Câu đối là thể loại đã nén thông tin rất cô đọng, nhưng đến đơn vị cơ bản là những ngôn từ thì sức nén còn cô đọng hơn. Chỉ một chữ ?oBỊ?, một chữ ?oĐỂU? thôi, được sử dụng một cách ?otai quái? và bi hài như vừa phân tích trên đây đã nén vào trong nó thông điệp của cả một thời, một thời có một không hai trong lịch sử dân tộc ta vậy.
    Hà Sĩ Phu
    10 / 2004
    P/s: Post bài này lên (cpy được) thế nào cũng bị cấm
  7. lililil

    lililil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2008
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
    Được, lão hơi bị được.
    Lạc bút đành tiêu cùng với chuối
  8. viecthienha

    viecthienha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2006
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0

    (mượn thủ bút của Hà Sỹ Phu tiên sinh)
    xuất đối hơi bị đểu
    Buồn phiền vì dính phất với Kưn
  9. lililil

    lililil Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2008
    Bài viết:
    270
    Đã được thích:
    0
    Đối ẩu rồi thiên hạ Hà Sỹ . Không nên nóng vội
  10. viecthienha

    viecthienha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2006
    Bài viết:
    177
    Đã được thích:
    0
    Ẩu mới hay chớ
    Cô nương lại muốn cả nóng sốt cơ đấy.

Chia sẻ trang này