1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những chuyện thú vị về nước Nhật, người Nhật và tiếng Nhật

Chủ đề trong 'Nhật (Japan Club)' bởi truong_chi_buon, 02/10/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hitomebore

    hitomebore Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    [​IMG][​IMG]
    おきろよ こら[r23)]、寝るところじゃねんだこら、[:D]


    Chiến lợi phẩm hôm nay lại bắt được 1 bác sarariman đang gáy ngon lành
    trên vỉa hè , chỗ này cách chỗ thằng lần trước vài mét.
    tiếp sau đó lại cua được 1 em gái "dáng chuẩn":P
    ảnh này tặng cho jeepper[:D]

    [​IMG][​IMG]

    :-" xin bác cứ yên tâm ạ.
  2. nerno1984

    nerno1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2007
    Bài viết:
    1.514
    Đã được thích:
    0
    chú hitomebore cẩn thận có ngày mang hoạ vì chụp lén đấy ;)
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    chú hitomebore cẩn thận có ngày mang hoạ vì chụp lén đấy ;)
  3. hitomebore

    hitomebore Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Nhặt nhạnh internet, kiếm cái để rửa mắt mỗi khi vô hnjc [​IMG] Chuyện cũng không có gì là mới mẻ
    đối với ACE đang sống tại Nhật nhưng là một thông tin vô cùng cần thiết cho các bạn yêu văn
    hoá Nhật cũng như các bạn muốn du học hay làm con dâu Nhật

    ------------
    Chuyện về một hầu bàn người Nhật


    Tác giả: Nguyễn Quang Thiều

    Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật.

    Cả lượt đi và về Hà Nội - Boston và Boston - Hà Nội, tôi đều quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo chừng dăm tiếng đồng hồ. Khi mua vé, một số người khuyên đừng đi qua Nhật vì có thể bị nhiễm phóng xạ. Nhưng có lẽ vì tôi đã quá cảnh Tokyo nhiều lần rồi nên thành thói quen và cũng thấy nhớ. Và thú thực, tôi cũng muốn được quan sát nước Nhật đang sống như thế nào sau cơn " tiểu hồng thủy" mới tràn qua cho dù chỉ ở một trong không gian nhỏ là một sân bay. Báo chí đã nói về bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau thảm họa sóng thần cũng như bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau khi người Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống đất nước này. Và cả bản lĩnh của người Nhật ngay khi dân tộc họ trở thành một trong những dân tộc giàu có nhất thế giới.
    Ở nhiều nơi trong khu vực sân bay Narita, người ta có dán một tờ giấy với nội dung nước Nhật đang gặp khó khăn sau thảm họa sóng thần nên thiếu năng lượng, vì vậy quản lý sân bay xin lỗi hành khách khi hệ thống điều hòa trong khu vực sân bay không thể phục vụ hành khách như trước kia. Lúc đầu không nhìn thấy lời xin lỗi đó, tôi tỏ ra khó chịu với sự nóng bức trong sân bay sau một chuyến bay quá dài. Nhưng khi đọc được lời xin lỗi đó thì tôi lại thầm xin lỗi những người Nhật. Lúc đó, tôi thấy mình thật ích kỷ. Sống tử tế thật khó. Có lẽ chỉ khi chết rồi con người mới có thể tuyên bố rằng mình đã sống hoàn toàn tử tế.


    Tôi là kẻ nghiện thuốc lá. Bởi thế, xuống đến sân bay là tôi đảo mắt kiếm tìm phòng hút thuốc. Cho đến bây giờ, chỉ ở Mỹ là tôi không tìm thấy phòng hút thuốc trong sân bay còn tất cả các sân bay tôi đã từng qua đều có phòng hút thuốc. Nhưng chưa ở đâu, phòng hút thuốc trong sân bay lại rộng, đẹp và sạch như ở sân bay Narita. Tất cả mọi thứ trong phòng hút thuốc ở Narita đều đẹp và sạch như là một phòng khánh tiết. Nhìn là biết những người quản lý sân bay đã quan tâm đến cái phòng hút thuốc như thế nào. Nhưng xin bạn nhớ rằng họ quan tâm không phải vì họ khuyến khích người ta hút thuốc mà là lối sống văn hóa của họ. Hút thuốc có hại sức khỏe cho người hút thuốc và cũng có hại phần nào đó cho người bên cạnh. Nhưng không vì sự có hại đó mà người không hút thuốc tẩy chay người hút thuốc. Phép ứng xử với những người hút thuốc qua cách thiết kế và chăm sóc các phòng hút thuốc là một phép ứng xử văn hóa của những người quản lý sân bay Narita. Hút thuốc không có tội, nghĩa là không vi phạm luật pháp trừ khi anh hút thuốc ở nơi cấm hút. Và vì vậy, người hút thuốc phải được ứng xử một cách văn hóa và bình đẳng. Tôi nói vậy vì tôi thấy phòng hút thuốc ở nhiều sân bay trên thế giới giống như địa ngục. Một cái phòng nhỏ xíu chỉ dăm người vào hút thuốc là chật cứng. Những người hút thuốc chen nhau trong mù mịt khói thuốc trông thật thảm hại. Có lẽ những người quản lý ở các sân bay đó tìm cách đày đọa và sỉ nhục những người hút thuốc để cho họ phải bỏ thuốc chăng ?

    [​IMG]
    Phòng hút thuốc.
    Nguồn ảnh: internet

    Tôi còn nhớ mãi một trong những câu chuyện đau lòng trong các trại giam giữ những người Việt Nam vượt biên ở Hongkong những năm đầu thập kỷ 80 của thế kỷ trước. Cảnh sát Hongkong cai quản những trại đó đã ra lệnh những người Việt Nam vượt biên mỗi ngày mỗi người phải bắt 50 con ruồi thì mới được phát khẩu phần ăn. Đó là một sự sỉ nhục. Đó là vô lương tâm. Tôi đã trực tiếp trò chuyện với một số người từ trại đó trở về. Họ đã khóc khi kể lại câu chuyện bắt ruồi để được ăn. Trước kia tôi không nghĩ đến việc bỏ thuốc lá. Nhưng khi nhìn những phòng hút thuốc ở sân bay Narita và cách những người lao công lau chùi phòng hút thuốc đã làm tôi nghĩ tới việc bỏ thuốc lá. Người ta chỉ có thể thức tỉnh con người bằng văn hóa chứ không bao giờ thức tỉnh con người bằng áp bức dưới bất cứ hình thức nào được.

    (những toà nhà lớn đều có khu hút thuốc và những người lao công đi dọn dẹp "tàn thuốc" như vậy)


    [​IMG]
    Trong sân bay Narita. Ảnh: Wikipeadia
    Vì thời gian quá cảnh ở sân bay Narita quá dài nên chúng tôi tìm đến một quán ăn trong sân bay. Tôi gọi một bát mì hải sản. Theo trí nhớ của tôi thì giá một bát mì như vậy vẫn không có gì thay đổi sau cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu và đặc biệt sau thảm họa sóng thần. Lúc đó, nghĩ lại những cơn bão giá ở trong nước như trận đồ bát quái mà người tiêu dùng không thể tìm thấy đường thoát ra.
    (hầu hết các mặt hàng đều giảm giá từ thịt cho tới gạo....nhất là đi mua hàng trước lúc đóng cửa
    có thể mua được hàng giá rẻ giảm nửa giá
    Nhật : Giảm phát
    Việt Nam: Lạm Phát )

    Khi chúng tôi ngồi vào bàn thì một người hầu bàn bước đến cúi đầu chào chúng tôi và hỏi chúng tôi dùng gì. Rồi anh mang nước cho chúng tôi. Lúc đó, tôi vô tình chạm vào tay anh và làm đổ cốc nước. Nước làm ướt một chiếc giày của tôi. Trong khi tôi lúng túng chưa biết làm gì thì người hầu bàn đã nói lời xin lỗi và quỳ xuống lau chiếc giày của tôi bằng một chiếc khăn trắng tinh. (trong những nơi sang trọng thì việc làm như vậy quả không hiếm)
    Tôi thực sự bất ngờ và thấy xấu hổ. Tôi nghĩ đến cách ứng xử của những người Việt Nam ở những nơi công cộng. Người hầu bàn lau chiếc giày bị ướt của tôi kỹ lưỡng như đang lau một viên kim cương. Tôi cam chắc rằng nếu một người hầu bàn trong những quán ăn ở Việt Nam cúi xuống lau giày cho khách thì họ sẽ rất xấu hổ. Nhưng họ biết đâu rằng : chính tôi, người có chiếc giày được lau, mới là người thấy xấu hổ chứ không phải là người lau chiếc giày ấy cho tôi.

    Khi ăn xong, tôi đã để lại một món tiền tip kha khá vì muốn bày tỏ sự biết ơn của mình với người hầu bàn đó. Nhưng người hầu bàn nói họ không nhận tiền tip. Một lần nữa, tôi thực sự ngạc nhiên. Tôi cố tìm cách đưa tiền tip cho người hầu bàn nhưng người hầu bàn vẫn nhã nhặn từ chối. Năm 1992, trong chuyến đi đầu tiên của mình đến Mỹ, tôi có đến một quán ăn người Việt ở New York. Khi ăn xong tôi đã để 10 đô la tiền tip lại. Người hầu bàn là một người Mỹ gốc Việt đã tỏ ra vô cùng bực bội với tôi vì tôi đã không để 12 đô la mà chỉ để 10 đô la. Sau này tôi mới biết họ tính phần trăm tiền tip theo tổng giá của bữa ăn. Tôi thực sự không biết điều đó. Sao người hầu bàn kia không giải thích cho tôi? Và sao người hầu bàn kia không có thể nói: "Quý ông còn thiếu 2 đô la tiền tip theo quy định, nhưng nếu quý ông không có 2 đô la thì cũng không sao. Mong quý ông trở lại nhà hàng chúng tôi để chúng tôi được phục vụ quý ông". Nếu nói như vậy, người hầu bàn và nhà hàng của anh ta sẽ không bao giờ mất 2 đô la (vì đương nhiên tôi sẽ trả thêm) mà còn được một cái gì đó giá trị gấp ngàn lần giá trị của 2 đô la kia. Và chắc chắn những lần tới New York sau đó tôi sẽ tìm đến nhà hàng đó. Bởi có gì hạnh phúc hơn khi được trở lại một nơi chốn đã từng gieo vào lòng mình sự xúc động và kính trọng. Nhưng bây giờ, trong các nhà hàng ở Mỹ, người ta tính tiền tip vào luôn hóa đơn thanh toán. Nghe rất khoa học và sòng phẳng nhưng vẫn không ổn ở một khía cạnh nào đó.

    Sau khi từ chối tiền tip, người hầu bàn hỏi chúng tôi có cần gì nữa mà anh ta có thể phục vụ chúng tôi. Chúng tôi cảm ơn anh. Anh cúi đầu chào chúng tôi và bước lùi một bước mời chúng tôi đi. Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật. Họ đã từ một đất nước nghèo nàn và tan hoang vì chiến tranh trở thành một đất nước văn minh, văn hóa và giàu có. Họ không bán hàng giả, hàng độc hại, họ không dùng tiền hay vũ khí đe dọa người khác. Sự nhẫn nại trong hành động lau chiếc giày cho khách và sự chối từ tiền tip của người hầu bàn Nhật và sự nhẫn nại của người bán trứng Trung Quốc và cách ăn mì tôm của cậu sinh viên Trung Quốc hoàn toàn khác nhau.
    (Tại nhật những kẻ đem tiền ra để điều khiển người khác thường bị khinh rẻ, không phải cứ "có tiền thì mua tiên cũng được".)
    [​IMG]
    Nguồn ảnh: internet

    Sự nhẫn nại của người Nhật là sự rèn luyện nhân cách, là ứng xử văn hóa, là sự tôn trọng con người và ý chí vươn lên. Sự nhẫn nại đó không chứa đựng những tham vọng ngông cuồng và những mưu mô. Cũng như người Nhật đã dạy cho con em của họ về những khó khăn mà dân tộc Nhật phải đương đầu, dạy cho mỗi người Nhật hãy bằng hành động trung thực của mình làm cho văn hóa Nhật, nhân cách Nhật cũng như giá trị những sản phẩm made in Japan lan tỏa vào lòng con người trên toàn thế giới chứ không phải là những cuộc "xâm *****" đầy mưu tính đôi khi phi nhân và ác độc.
    http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-08-12-chuyen-ve-mot-hau-ban-nguoi-nhat
  4. xuantruyen

    xuantruyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2008
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Oh, hitomebore cũng thường access vào tuanvietnam à ?
    Mình rất thích đọc tuanvietnam vì những lời nhận xét theo mình thì khá là mạnh mẽ và công tâm.
    Ngoài ký sự này, hitomebore cũng có thể đọc thêm bài "Về một sinh viên Trung quốc ăn mỳ tôm", nó cũng khá hay đó.
    Nếu không thể truy cập được tuanvietnam (do thường bị DDOS) thì có thể vào trang web "www.kokoronotomovn.org", mình thường hay đưa lên đó để phòng trường hợp những bài viết hay bị mất.
    Link ở dưới nhé
    Về một sinh viên Trung quốc ăn mỳ tôm
  5. anhdungbk25

    anhdungbk25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    22/02/2003
    Bài viết:
    1.539
    Đã được thích:
    505
    chào các bác, tôi vừa qua tokyo được mấy ngày, lần đầu đi nước ngoài nên nhìn cái gì cũng lạ cái gì cũng thú vị vậy.
    3 tháng đầu đang ở gest house nên chưa phải lo lắng gì về chỗ ăn ở.
    Sướng nhất là ở bên này sạch sẽ, thành phố thì vắng hoe ( tạm thời chưa đi đâu nên thấy khu gần chỗ ở vắng hoe àh)
    Sướng thứ 2 là vụ hỏi đường, hôm nọ bị lạc đường mà một câu tiếng nhật không biết, may mà gặp một bà người nhật, sau một hồi múa chân tay thì bà dắt luôn về nhà [r23)]

    Đang trong tuần đâu nên cái gì cũng mới luôn, bác nào ở gần warabi-tokyo có kinh nghiệm gì hay thì chỉ giáo với ah.
    Hôm qua đi mua đầu cá nấu canh chua mà không thấy bán ah, mà sao gà ở đây rẻ thế các bác, tôi mua 260 yên được con gà ( phải cái là mái xề hết date [:D] )
  6. hitomebore

    hitomebore Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    Ngày trước cách đây khoảng 1 năm thì tôi hay vào,nhưng thằng này vẫn nhát chết
    nên tôi ko còn chơi với nó được nữa,hôm nọ chẳng may đi qua nhặt được bài báo đó
    thôi. (mà thằng vietnamnet mấy hôm nay bị đánh sập rồi, nhận xét mạnh mẽ và công
    tâm quá nên vô nhà đá)

    TÔi hay vô các blog và web sau:
    có lướt qua "kokoronotomovn.org " thấy có nhiều bài khá hay nhưng nội dung thì cũ
    Toàn hoàn cảnh éo le vượt khó, v.v...
    vẫn biết đó là những tấm gương sáng để cho người khác học tập nhưng qua đó cũng thấy được sự bất công bằng trong xã hội VN.

    Chúc web có nhiều bài viết hay và mang tính khoa học hơn.(tham khảo web giáo sư Nguyễn Văn Tuấn)

    Thân!

    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    埼玉県蕨市 warabi saitama chứ ông bạn?
  7. anhdungbk25

    anhdungbk25 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    22/02/2003
    Bài viết:
    1.539
    Đã được thích:
    505
    oh thế hả bác, vì cứ tưởng warabi là nằm trong tokyo cơ, hi hi. mà từ warabi đến tokyo cũng chắc chỉ khoảng 20km thôi các bác nhỉ.
  8. hitomebore

    hitomebore Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    皆さん しぶりぃ~....

    hnjc sao vắng vẻ , ảm đạm thế này.

    ----------
    Nhắc đến rau củ quả ,so với VN ở nhật "củ" gì cũng to gấp vài lần đặc biệt là củ cải (daikon)
    Hôm nay mua 1 củ cực đại 100en chụp ảnh giới thiệu cho ACE , Những người chưa được
    ăn củ cải nhậ
    t

    [​IMG][​IMG]

    Củ cải Nhật (ảnh ngày 22/11)

    Trước khi sang nhật có nghe 1 senpai kể về chuyện người nhật bán rau mà ko cần đến sức người.
    Nghe qua tưởng chừng như là nói dối nhưng đó lại là sự thật.

    Khu vực hito vừa chuyển đến có 1 quán bán rau như vậy. Đại khái là rau nhà lá vườn nên rất rẻ, người

    ta bày bán rồi đặt một cái hộp gỗ đựng tiền bên cạnh, Giá rau có ghi ở đó và người mua chỉ việc bỏ
    tiền vào hộp đựng tiền đó và mang rau về.


    [​IMG] [​IMG]

    Quán rau. (ảnh chụp 11/10)


    [​IMG]

    Vườn rau cạnh nhà
  9. nerno1984

    nerno1984 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2007
    Bài viết:
    1.514
    Đã được thích:
    0
    điều đó cho thấy chú hito ở vùng rất sâu và rất xa :))
  10. hitomebore

    hitomebore Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.386
    Đã được thích:
    0
    ちゃお、ちゃお

    東京、東京だよ

    駅から歩いて 15分かかる所なんだけどさ

Chia sẻ trang này