1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dành cho vợ tương lai

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi voemodau, 30/11/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. voemodau

    voemodau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    0
    Vợ ! Em đang làm gì đấy. Chào em. Hôm nay vui không, chắc cuối tuần phải thoải mái hơn mọi ngày rồi. Em cũng nên đi đâu đó chơi bời một chút không nên ở nhà nhiều quá cũng không tốt, nhưng nhớ là đi lại cẩn thận nhé.
    Hôm nay trôi qua với anh nhẹ nhàng, thấy thanh thản. Buổi sáng lên công ty, công việc vẫn thế, dần dần đang khẳng đinh vị trí của mình ở đây. Phía trước còn muôn vàn khó khăn. Công việc anh chọn sẽ rất áp lực và khó khăn nhưng có lẽ chỉ có cái nghề này mới phù hợp với mình, vừa sử dụng được kiến thức chuyên môn này, vừa có thể kiếm được nhiều tiền này, và một điều rất quan trọng đã khiến anh lựa chọn nó là: Phát huy tối đa năng lực tiềm ẩn của bản thân mình. Hì, em ủng hộ anh nhé. Phía trước tôi là những ngọn đồi, nhưng tôi muốn bỏ nó lại sau lưng...........................
    Buổi chiều có chút việc linh tinh rồi lại về nhà thu dọn nhà cửa giặt giũ quần áo, nhà mình như cái bãi rác vậy. Giờ thì sạch sẽ rồi. Nó cần đến bàn tay của em đấy, không có em là mọi thứ trong nhà lại tum lun hết cả lên. Mà sao nhiều quần áo thế không biết, giặt mỏi hết cả tay. Em mau đến đây đi, nhà mình nghèo chắc không có tiền mua máy giặt đâu, em phải giặt tay đấy, hì.. có đồng ý không. Vất vả cho em rồi. Buổi tối anh em gọi điện đi liên hoan, nói phét là em ốm quá không đi được, anh em thông cảm. Nhưng các lão ấy không tha:
    Lâu lắm anh em mơi gặp nhau, ở nhà, tí anh em xuống rôi đi đâu ăn uống cũng được, không rượu chề gì.
    Thế là 4 ông lại mò xuống đây, lại đi ăn cơm. Đóng kịch ốm đau như thật, thế mà vẫn phải uống hết vại bia, anh em tổng kết tình hình kinh tế và dự báo cho năm tới. Rõ rành là sang năm mới 2009 sẽ nhiều khó khăn hơn. Báo đài Việt Nam không phản ánh hết những khó khăn kinh khủng của cuộc khủng hoảng này. Đối với thế giới thì thật đáng sợ. Cứ kéo dài lâu thì ai cũng điêm mất em ạh. Xem đài báo thế giới bình luận thì hoảng hết cả người. Anh em ăn uống xong định đi đâu đấy, anh phải can ngay. Về nhà em uống trà cho lànhm khủng hoảng kinh tế nhưng chưa ảnh hưởng quá nhiều đến bữa liên hoan của anh mình là được rồi, đến bao giờ khủng hoảng đến mức anh em không thể gặp nhau nữa thì mới lo, hì, về nhà em cho nó lành, phải tiết kiêm chứ. Anh em nhất chí về nhà, ngồi uống trà đàm đạo, lâu lắm mới thấy thanh thản như vầy. Các lão ấy vừa về. Anh phải viết cho em mấy dòng thì mới yên tâm.
    Sáng nay lên công ty, xếp bảo: Hình như dân Việt Nam không sợ khủng hoảng, thấy cứ bình chân như không có chuyện gì xảy ra. Màông ấy nói cũng đúng em nhỉ, phần lớn dân mình vẫn thấy nó đang bình thường, chưa nhìn thấy thảm họa phía trước. Ông ấy chép cho mấy dòng như này, cũng thấy hay, rất triết lý, lăm lúc chẳng hiểu ông ấy nói gì:
    Some lesson are best learned thru pain.
    Sometimes our vision clear only after our eyes are washed with tears.
    Sometimes we have to be broken so we can be whole again.
    If God meant the day to be perfect , be would not have invented tomorrow. So don''t worry if today wasn''t perfect cos you still have tomorrow and if there is anything in your heart that feels right go after it no matter what it takes.............................
    Tặng vợ đấy. Em ngủ sớm đi, anh ra ngoài chút. Lát nữa sẽ ngủ sau. Anh đi nhé. Yêu em không phải một ngày mà là một đời và muôn kiếp. Chồng em, người mà em chưa gặp
  2. voemodau

    voemodau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    0
    Anh không biết có nên làm không nhỉ ?
    Uhm.....................cũng hơi ngại chút, nhưng có lẽ như vậy cũng được. Mình có thể sẽ sai nhưng không bao giờ hối hận phải không em .
    Yêu em !
  3. Tigon1007

    Tigon1007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2007
    Bài viết:
    599
    Đã được thích:
    0
  4. voemodau

    voemodau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    0
    Ngắt một cành cài lên tóc em, kết một vòng hẹn ai chớ quên.
    Dù mưa giông, dù bão tố , hoa thắm đời đời ươm cánh hoa.
    Trong nắng hạn dệt nên tiếg ca, giữ chọn tình tình yêu chúng ta
    .........................................................................................................
    Loài hoa ấy, loài hoa cát, dẫu muôn trùng biển đêm bão dông
    Giữ trọn đời cùng ai thủy chung.............................................
    Anh đang nghe Hoa Cát này Vợ, lâu rồi mới nghe bài này nhỉ. Tối này rảnh rỗi quá, ăn cơm xong ngồi chơi từ tối tới giờ. Hì, tự nhiên thấy phải học Tiếng Anh ngay nhưng lại ngại, thôi cho mình lười tí vậy, nói chuyện với em chút nhỉ. EM làm anh mất thời gian quá, không sinh ra em trên đời này chắc anh phải làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn
    Giận không ?
    Tất nhiên là phải giận rồi, mặt lại xị ra rồi, bắt đầu nũng nụi hở, thôi nhé, anh đùa tí. Xin cưng đấy, he he. Tự nhiên ngồi chơi nghỉ ngơi thế này cứ thấy nó lãng phí thời gian thế nào em ah, thôi không sao, một tuần cũng 1, 2 buổi là được. Anh bảo thế chứ nếu không có em thì anh sinh ra ở cuộc đời này làm cái gì, có phấn đấu cả đời có khi chẳng biết vì cái gì phải không em. Yêu em
    Hôm nay em thế nào, có khỏe không, xinh hơn không? Anh không đẹp trai lắm nên vợ chắc chắn phải xinh để sau này con chúng mình nó còn đẹp chứ em nhỉ, không nó lại đi đâu cũng tự ti về mình thì khổ lắm. Anh nhớ thằng cu ở cạnh nhà, năm nay chắc nó cũng phải gần 20 tuổi, nhưng thần kinh nó hơi vấn đề chút. Một hôm mẹ nó đi đâu về thấy nó đang đứng trước gương. Mẹ nó hỏi:
    Con đang làm sao thế?
    Nó im lặng nhìn lại mình trong gương rồi hỏi lại mẹ:
    Mẹ ơi ! Sao con lại xấu thế nhỉ............................
    Lúc đấy mẹ nó chỉ biết khóc, thật tội nghiệp, xấu có phải là một tội không em. Mình mà làm bố mẹ, nghe phải câu đấy thì xé lòng ra mất. Đến khổ !
    Trời sinh mỗi người một vẻ không ai là hoàn thiện. Được mặt này thì hỏng mặt khác, ngồi với nhiều em xinh ơi là xinh nhưng anh chỉ nói chuyện một lúc là chán, chả có tí cảm hứng nào. Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp. Con gái mà. Khác con trai ở chỗ đấy. Anh nói thật với Vợ.... ah mà thôi để hôm khác thì tốt hơn, hôm nay chưa thích hợp, mình thật khó tính quá. Thế mà em cũng chụi được anh mới lạ. Không biết em như thế nào nhỉ, anh chỉ có thể cảm nhận, ở bên em anh sẽ thấy ấm cúng và vui vẻ, còn bề ngoài em thế nào thì anh chụi không thể tưởng tượng ra. Bó tay. Hôm nọ đi chụp ảnh cưới với Thanh Thuy anh có nói một câu cũng chỉ để vui với bạn bè thôi:
    Phần lớn những người đàn ông tử tế thường lấy phải những người đàn bà chả ra gì và ngược lại
    Không biết Thanh Thủy có nghĩ gì không, lần sau không giám đùa kiểu đấy. Nhưng mà anh thấy đúng phết đấy em ah, anh đã chứng kiến khá nhiều chuyện này. Nếu đúng thế thì anh sẽ là " thằng đàn ông chẳng ra gì" còn em thì phải là " người đàn bà tử tế". Đồng ý nhé. Từ ngày mai anh sẽ hư hơn để đúng với câu đấy....he he...sợ chưa. Yêu em
    Ah quên anh chưa kể cho em là anh mới cắt tóc, từ hôm chủ nhật nhưng anh bận quá nên không kể cho em được, hôm nay mới kể, nếu cắt tóc bình thường thì không sao, nhưng hôm đấy là: Cắt Tóc Gội Đầu...ặc ặc
    Sáng hôm đấy cái quán anh hay cắt đông quá nên anh phải đi tìm chỗ khác. Phải ra tận Hoàng Quốc Việt mới nhìn thấy chỗ ưng ý, những chỗ khác toàn thấy mấy em chân dài, ăn mặc thì hở hang, anh không giám vào. Thực ra thì trông cũng thích nhưng không có tiền nên không giám vào ( anh cũng là đàn ông mà-đừng giận nhé). Tìm được cái quán thích hợp vào cắt, nói thằng em phải cắt cẩn thận cho anh vì công việc của anh cần một cái đầu đẹp và lịch sự, anh trông kiểu cắt của mày anh rất thích. Nịnh ông tường một tí làm ông cũng thích, cắt rất cẩn thận và tỉ mỉ. Cắt xong nó hỏi có gội đầu không, cũng định là không vì anh không quen chuyện này nhưng giờ trưa rồi về còn ăn cơm, chiều còn đi sớm.
    Anh đi lại đằng sau - nó nói thế
    Thế lại đằng sau có mấy em đứng đấy, nó bảo anh nằm xuống để nó gội cho. OK, nhưng anh thấy hơi sợ, hì, không quen mà. Thế là nằm xuống bắt đầu gội,
    Anh ơi nước thế này được chưa, anh ơi em bóp thế này có dễ chị không, anh ơi anh nằm có thoải mái không.
    Rất dễ chụi, rất tuyệt vời, nhưng tình trạng bây giờ là anh đang nằm cũng 3 cái bàn ghế bên cạnh có ba bà đang làm tóc tai hay là hấp mặt gì đấy, ôi nghĩ đến cái cảnh anh nhìn thấy cái thằng nào bộ dạng như anh lúc đấy chắc anh ớn đến tận cổ, kiểu gì ấy em ah,. Anh cũng biết gội đầu cũng chẳng có gì xấu nhưng cái kiểu nằm như thể này giữa một bầy con gái, không chuị được, anh chỉ cầu mong nó nhanh nhanh tí để anh về. Nằm một lúc nữa cứ thấy nóng nóng ở dưới lưng. Anh bảo
    Em ơi, sao nhà em cứ như mùa hè hay sao mà anh thấy nóng hết cả lưng
    Nó cúi xuông nhìn rồi cả lũ cười, hóa ra là nó đang ninh sương để chuẩn bị ăn cơm chưa. Cái nồi để bên dưới chỗ anh năm. Tí nữa thì thành món thịt ninh của bọn nó. Vừa bực mình vừa buồn cười.
    Vẫn chưa xong, nó lại bảo:
    Anh ơi mặt anh hình như là bị trưng cá nhưng em thấy đỏ đỏ hình như là da có vấn đề rồi
    Thế ah, thế chữa bằng cách nào em
    Nếu anh có thời gian thì hành ngày đến đây em đắp mặt cho anh
    Công việc của anh bận lăm em ah( tao có điên đâu mà làm cái trò ay- anh nghĩ vậy)
    Thế không thì anh mua thuốc thì bôi cũng được
    Thế ah, bao nhiêu tiền
    Chắc "chỉ" khoảng 4, 5 trăm một típ dùng trong khoảng 3 ngày rồi thay
    Ặc ặc..........Anh nói thật với Vợ lúc đấy tí nữa thì anh phụt cười mất, con này nó nghĩ mình là ông tướng àh, tiền ăn còn không có, ặc ặc, Vợ ơi cứu anh. help me, help me...... Nhưng anh vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh để không bị nó cười vào mặt
    Uh, cũng được nhưng mà công việc của anh ngày nào cũng phải đi ra đường suốt, cứ trị được mấy ngày là lại đâu vào đấy. Đợi khi nào công việc thư thư chút anh sẽ qua, em giúp anh nhé. ( Đừng bao giờ hi vọng )
    Gội xong lâu mặt bằng khăn nóng cho ấm, mời anh dậy qua bên kia sửa lại tóc. Mất khoảng 10 phút nưa. Tất cả hoàn tất, không về ngay, mình phải đứng lại trước gương dở vờ là rất kỹ tính, và cận thận, có chút gì kình nghiệm trong cái chuyện này.
    Anh gửi tiền em ơi !
    Nó nhìn mặt mình, hình như là nó nghĩ mình rất giầu, của anh cả cắt cả gội 80 nghìn. Trả tiền xong không quên cám ơn em. Tạm biệt nhưng không bao giờ quay lại. Vừa về đường, vừa bực mình vừa hối hận vừa thấy mình ngu, nhưng chót mất rồi. Chuyện chẳng có gì nhưng thực sự là anh không quen với mây chuyện như thế này. Cũng chẳng làm gì bậy bạ nhưng cứ thấy có lỗi với Vợ thế nào. Anh đúng là quê mùa em nhỉ. Buồn cười nhỉ. Ôi còn một chuyện liên quan đến cắt tóc nhưng anh mà kể nữa thì dai dòng lắm, kể ra em không cười vợ bụng anh đi đầu xuống đất, đợi khi nào anh gặp em anh sẽ kể. Nhé !
    Thôi nay viết thế thôi, làm việc tí còn đi ngủ mai còn ối việc phải làm. Vợ đi ngủ đi. Sắp tết rồi em nhỉ, anh đang cảm thấy cái mùi của tết.
    Vợ nghe bài này cho có không khí
    http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Mua-Xuan-Dau-Tien-Thanh-Thuy.IWZ9ZU6Z.html
    Yêu em, Vợ của anh
  5. pinkbag

    pinkbag Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/10/2008
    Bài viết:
    190
    Đã được thích:
    0
    Kính vợ -đắc thọ
    Sợ vợ -sống lâu
    Đội vợ lên đầu thì bách niên giai lão
    Chúc bạn chủ một tối vui vẻ và mơ về vợ yêu , không biết mọi người thì sao, chứ tớ thì nghĩ rằng topic này không phải dành cho 1 người vu vơ bạn chưa hề gặp đâu, tớ thấy cứ như là đang viết cho một người, một người rất gần bên bạn ý ! Dù sao cũng chúc bạn hạnh phúc !!!
  6. applennpc

    applennpc Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/10/2007
    Bài viết:
    1.576
    Đã được thích:
    0
    Vợ của bạn thật hạnh phúc.
  7. voemodau

    voemodau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    0
    Vợ ah !
    Suy cho cùng tình yêu cũng chỉ là một lời nói dối.
    Em nghĩ gì về câu nói đó, anh đang nghĩ đây. Anh vừa lục đống giấy tờ cũ tìm mấy thứ giấy tờ, vô tình tìm nhìn lại được bản copy : " Cổ tích giữa đời thường". Cái này anh đọc từ cấp 3 nhưng vẫn thấy hay đến tận giờ. Ngày cấp 3 học văn có lẽ nhớ nhất Mùa Lạc của Nguyễn Khải, câu chuyện chân thật và giàu triết lý, ảnh hưởng khá nhiều đến cách nghĩ của anh:
    Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình trong sự gian khổ và hi sinh, trên đời này không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có đủ sức mạnh để vượt qua nhưng ranh giới ấy
    Không cần nhìn sách vẫn nhớ như in trong đầu. Anh gửi cho em bài viết này, có thể em đọc rồi cũng có thể chưa. Cuộc sống có rất nhiều lần vất ngã, chỉ mong sao em bình tâm và vượt qua, anh không biết em ở đâu nên chỉ biết làm thê này. Khi em yếu đuối nhất hãy đọc bài này nhé. Anh yêu em hơn tất cả nhưng ngôn từ này.Yêu em và mong em bình an. Có em trong đời là may mắn của anh!
    chuyện Hằng ''hủi'' - Cổ tích giữa đời thường...
    [2005-06-30] Gánh con ra chợ cầm nợ, nung đỏ dao tự chặt cả bàn tay... Vượt lên những đau khổ ghê gớm của cuộc đời, giờ Hằng "hủi" sống hạnh phúc bên... bờ ao nhà mình.
    Chị đưa tay rót nước. Tôi bỗng giật mình khi nhìn thấy đôi bàn tay cụt hết ngón, sần sùi, sứt sẹo, đôi chỗ vẫn còn rớm máu... Gần cả một đời, người đàn bà ?okhó đôi bàn tay? này đã nếm trải trăm đắng, ngàn cay mà có lẽ các nhà tiểu thuyết cũng không tưởng tượng ra nổi một số phận kỳ lạ như vậy. Nghe chị kể mà tôi gai người, để rồi tin rằng ở đời vẫn còn chuyện cổ tích...
    ?oKhúc dạo đầu? của số phận
    Năm 1967, thời điểm cuộc kháng chiến chống Mỹ bước vào giai đoạn cực kỳ ác liệt, sau khi tốt nghiệp Đại học Tài chính Kế toán, cô gái trẻ Trần Thị Hằng được cử vào miền Nam công tác. Trên đường đi, vướng phải mìn chị suýt chết trong gang tấc. Nhưng chiến tranh thực sự in dấu ấn khủng khiếp vào đời chị khi nó cướp mất đứa con trai đầu lòng mới tròn 2 tuổi.
    Năm 1970, sau cơn sốt rét thập tử nhất sinh, chị được điều ra Bắc làm ở Cục Thu bội chính (Bộ Tài chính). Năm 1972, đang ở Hoài Đức (Hà Tây), chị bị trúng bom Mỹ. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sức khoẻ suy giảm nghiêm trọng, buộc phải nghỉ việc về quê chồng. Từng ấy biến cố đối với người đời có thể xem là bất hạnh rồi, nhưng với chị đó mới chỉ là ?okhúc dạo đầu? của số phận...
    Cuộc sống ở Bắc Ninh quê chồng khốn khó đến nỗi chị phải gửi Tú Anh - Đứa con trai còn đi chưa vững - về quê Thái Bình cho bà ngoại nuôi. Những tưởng, nghèo khổ sẽ khiến vợ chồng thương nhau hơn, nhưng người chồng không chấp nhận cảnh ?orâu tôm nấu với ruột bầu?, đã bỏ chị đi theo một người đàn bà khác.
    Mang thai đứa con thứ ba được 8 tháng, ngày nọ chị bỗng thấy lên cơn sản giật đau quằn quại. Một người phụ nữ thương tình đã đưa chị đi bệnh viện cấp cứu. Bệnh viện chỉ cứu được mẹ, còn đứa con hơn 8 tháng tuổi đã chết khi chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời...
    Từ bệnh viện trở về, đập vào mắt người mẹ vừa mất con là một sự thật phũ phàng khác: Quần áo chị đã bị người nhà chồng đốt sạch. Đến nước ấy, chị chỉ còn mỗi con đường về quê với mẹ.
    Nhưng về quê, chính quyền địa phương lại nghi ngờ chị ?otrốn chúa lộn chồng? nên bắt trở lại Bắc Ninh. Chị cứ sống cảnh chơi vơi, không hộ khẩu, bị đưa đi đẩy lại như thế trong một thời gian dài.
    Người mẹ già đang ở với chị gái. Không chốn nương thân, chị lấy 5 cây chuối kết thành bè, dựng lên đó túp lều lợp bằng cỏ môi, lênh đênh trên mặt ao hoang vắng.
    Mùa đông rét căm căm. Ban đêm chị để đứa con trai bé bỏng nằm trên người, ôm chặt lấy nó, tự biến mình thành chiếc lò sưởi mặc cho gió lạnh lùa tứ bề. Trời mưa to, nước tuôn xuống túp lều rách nát, chị lấy chiếc nón mê đội lên đầu con, còn mình đành chịu ướt.
    Nước quyện với bồ hóng trên mái nhà rơi xuống, nhuộm đen cả mặt chị. Có lúc, nước mắt hoà với nước mưa lẫn bồ hóng, chảy thành dòng trên đôi gò má gầy guộc. Nằm mà nơm nớp lo chiếc bè chuối có thể bị chìm bất cứ lúc nào.
    Chẳng biết chia sẻ cùng ai, trong nỗi cô đơn cùng cực, người đàn bà ấy đã làm những câu thơ như thế này: ?oTúp lều nát rùng mình trong giá rét; Chiếc nôi nghèo run rẩy giữa đêm giông; Ai sẽ về chăm lo? Chẳng còn ai nữa hết; Tội nghiệp nỗi cô đơn trong đêm tối khóc thầm?.
    Gánh con ra chợ cầm nợ
    Chị đọc cho tôi nghe bằng một chất giọng tưởng như có thể gọi cả đêm đông ấy về đây. Rồi chị nói: ?oHồi đó, chị Dậu còn sướng hơn tôi vì có đàn chó để bán. Ở đã thế, kiếm miếng ăn còn cơ cực gấp mấy lần...?.
    Hàng ngày, từ túp lều, chị đặt Tú Anh vào một đầu quang gánh, đầu còn lại bỏ vào hòn đá cho cân, rồi quảy ra chợ. Đến chợ chị đưa thằng con trai đi cầm nợ để lấy chịu của người ta mớ rau, ít cà chua đem bán, với lý lẽ như thế này: ?oCháu không có vốn, nên đặt đứa con ở đây cho bà tin, bà cho lấy ít hàng đi bán kiếm chút tiền đong gạo. Bán xong sẽ về trả tiền và xin lại con. Cháu chẳng phải chửa hoang đâu, chẳng qua bị chồng ruồng bỏ?.
    Cứ thế, Tú Anh trở thành một thứ ?ovốn lưu động? giúp hai mẹ con sống qua ngày. Đi bán hàng ở chợ Rồng (Nam Định), xa quá không về nhà được, đêm chị bỏ con vào bao tải, còn mình ngồi canh cho con ngủ, muỗi đốt đỏ chi chít cả mặt. Những nốt muỗi đốt trông như một trời sao.
    Thời ấy, nước máy khan hiếm, chị có thêm nghề đi xếp nước thuê. Đứng xếp hàng mấy tiếng đồng hồ, người ướt nhoẹt, chỉ được trả có vài xu. Đứng xếp hàng từng đêm như thế, chị mơ mình sẽ có một ngôi nhà nho nhỏ cho hai mẹ con trú nắng trú mưa. Ước mơ đó có vẻ như quá xa vời khi mà để mua một chiếc bếp thổi giá có 8 đồng mà 2 năm rưỡi chị mới trả xong nợ.
    Nhưng rồi, sau bao đêm ngồi bên bao tải canh cho con ngủ, sau bao đêm ướt sũng xếp hàng thuê, cuối cùng chị cũng dành dụm được một khoản tiền mua cái ao hoang hoá, nơi bao năm nay ?ochứa chấp? chiếc bè chuối của hai mẹ con. Cái ao giá 2 triệu đồng, chị phải vay nặng lãi 1 triệu đồng, 10 năm sau mới trả xong, lúc đó số nợ đã lên tới 10 triệu đồng.
    Ngày đi làm, đêm chị lặng lẽ gánh đất về lấp ao. Chiếc ao rộng, nước sâu, từng gánh đất nhỏ nhoi đổ xuống tan biến đi, giống như ?odã tràng xe cát biển Đông?. Nhưng rốt cục thì đó cũng chẳng phải ?ocông dã tràng?, một góc ao đã biến thành đất bằng, đủ để dựng nhà.
    ?oDựng nhà?, hai từ đó nghe mỉa mai làm sao khi mà trong tay chị không có lấy một đồng. Nhưng người đàn bà ấy biết mình phải làm gì. Cả ngày buôn thúng bán mẹt ngoài chợ, trời chập choạng tối, chị lại gánh đá đổ ở điếm đầu làng, rồi từ đó ?otha? về chiếc bè chuối.
    Âm thầm gánh đá trong đêm như vậy, có những lúc buồn ngủ, đòn gánh bật ra đập vào mặt chị thâm tím. Nghĩ đến đứa con trai đói ăn, chị còn ?ođa mang? đi gánh thuê cát vàng, gánh cả một thuyền cát chỉ được cho vay 13 bơ tấm, nhưng sau đó phải trả bằng gạo.
    Nung đỏ dao, tự mình chặt cả bàn tay
    Gánh đủ đá, chị đào đất đóng gạch. Đôi tay đàn bà mềm yếu ấy đập đá, nhồi đất dẻo dai như tay lực điền. Nhưng một ngày nọ, chị bỗng thấy những ngón tay của mình ngắn lại, mòn đi, nhiễm trùng đang hoại tử. Những ngón tay phải đập đá, đào đất quá nhiều, đã lâm "trọng bệnh?.
    Lúc đó, vì chưa có hộ khẩu nên không được vào bệnh viện, chẳng còn cách nào khác, chị bỗng nghĩ ra một kiểu ?ođiều trị? khủng khiếp: nung đỏ con dao sắt, kê ngón tay lên viên gạch và nghiến răng chặt!
    Khi ngón tay đã đứt lìa, nhọ nồi hoà với vôi đã được chuẩn bị sẵn, chị run rẩy bôi vào vết chặt. Choáng váng, chị ngất đi vì đau. 1 ngón tay, 2 ngón tay, 4, 5 ngón tay... lần lượt lìa khỏi bàn tay chị theo cách ?otrung cổ? đó. Bàn tay trái chặt ngón tay phải, bàn tay phải chặt ngón tay trái. Cho đến khi không còn ngón tay để cầm dao nữa! Mỗi ngón tay bị chặt lìa là một lần chị ngất lịm.
    Tôi rùng mình khi hình dung ngón tay đứt lìa, vôi trộn bồ hóng bôi vào vết chặt còn đầy máu ấy. Bất giác tôi nhìn sang đôi bàn tay cụt ngón của chị, nó đã liền sẹo nhưng vẫn toát lên cái gì đó nhẫn nhịn mà kiên gan.
    Họa vô đơn chí, sau khi đôi bàn tay cụt hết ngón, dân làng bắt đầu xì xào đồn thổi chị mắc bệnh phong. Rồi cũng chẳng dừng lại ở đồn thổi nữa, một ngày nọ, dân quân đến trói nghiến chị lại, bồng súng giải chị đi bệnh viện như giải một kẻ tội đồ.
    Tại bệnh viện, vị bác sỹ già sau khi khám, đã khẳng định chị không mắc bệnh phong. Dẫu có mắc bệnh, chị cũng không nhập viện được vì chưa có hộ khẩu. Người đàn bà đó bị trả về với 10 viên thuốc Tetaxilin giá trị tương đương 10 buổi đi chợ. Nhưng trong mắt của nhiều người, chị vẫn là hủi, và cả hai mẹ con đã ?olãnh đủ? sự kỳ thị, xa lánh.
    Tú Anh đang học lớp 3 đã bị chúng bạn réo tên gọi: ?oĐồ con hủi?, thậm chí có kẻ còn dọa giết chết đứa bé ngây thơ này. Điều đó làm chị đau đớn hơn cả lúc cầm dao chặt vào ngón tay mình.
    Vẫn túp lều cỏ trên bè chuối, nhưng đôi tay đã cụt ngón, lại phải ?ogánh? thêm cái tiếng hủi, trong một phút tuyệt vọng chị viết một bức thư tuyệt mệnh gửi mẹ dặn: ?oCon chết rồi, mẹ gửi Tú Anh vào trại mồ côi, đừng đưa nó về với bố nó?.
    Chị đi ra bãi sông Thái Hạc tự tử. Lúc đang chấp chới trong dòng nước thì ông lão thuyền chài đã nhanh tay kéo chị lên. Sau khi nghe rõ sự tình, ông lão bảo: ?oTa sẽ cho con 1000 đồng để con có chút vốn làm ăn. (1000 đồng lúc đó tương đương 1 tạ gạo). Đừng bao giờ nghĩ đến tìm đến cái chết nữa. Sống khó, chết dễ lắm, vô nghĩa lắm?.
    Từ bến sông về nhà, chị phải nghỉ 8 lần, niềm tin vào cuộc đời, tình người tưởng như đã tắt ngấm trong chị, nay được ông lão thuyền chài thắp lên, bừng sáng.
    Về nhà, chị đưa Tú Anh lên Nam Định học để tránh đi sự xa lánh của bạn bè. Chiều chiều cậu bé học xong lại đứng ở góc chợ đợi mẹ, đêm thật khuya hai mẹ con mới dám về túp lều, rón rén như người mang tội. Thế rồi, trong đêm khuya khoắt, đôi bàn tay cụt ngón của chị lại tiếp tục đập đá, nhồi đất đóng gạch. Như có phép lạ, trong vòng mấy năm với đôi tay tật nguyền ấy, chị đã đóng được 16 vạn gạch mộc!
    Không đủ tiến mua than, chị bán gạch mộc cho người ta, chỉ để lại 4 vạn viên, thuê người nung, xây móng, xây tường nhà, còn mái nhà thì phải chờ đến lúc có tiền mới đổ. Ngôi nhà đang dang dở thì chị ốm một trận ?othập tử nhất sinh?.
    Những năm tháng dằng dặc bị đọa đày, ăn đói, mặc rét, làm việc quá sức khiến chị bị liệt nửa người. Chỉ duy nhất đàn gà đáng giá, Tú Anh cắp hai con to nhất, năn nỉ người xích lô chở mẹ vào bệnh viện cấp cứu. Người ta nghĩ rằng chị sẽ chết, bàn cách khi chôn phải rắc thật nhiều vôi bột để trừ tận gốc bệnh phong.
    Vùng vẫy trong vô thức, người đàn bà đó muốn thét thật to: Tôi còn sống, tôi muốn sống! Chẳng biết ông trời có thấu tỏ hay không mà sau 4 tháng vật vã với bệnh tật, chị đã dần khoẻ lại.
    Đục một cái lỗ dưới nền nhà, chị rang lạc, rang ngô cho Tú Anh đi bán ở các rạp hát, bến thuyền. Hôm nào hàng ế, hai mẹ con ăn ngô, lạc trừ bữa. Tú Anh chỉ có duy nhất một bộ quần áo, ban đêm về túp lều phải ở truồng cho mẹ giặt, phơi khô để ngày mai mặc tiếp.
    Chị cũng chẳng hơn gì, đêm cũng đành ?ovận? một bộ đồ rách như tổ đỉa. May thay, trong lúc bi đát đó, chị mua chịu được một đôi lợn. Đôi lợn được coi như ?ovật cứu tinh? của 2 mẹ con, nhưng đến lúc xuất chuồng, rao bán lại không ai thèm mua ?olợn của hủi?.
    Chị phải gọi người ở xa đến bắt vào ban đêm, chịu thiệt với giá bán rẻ bằng một nửa giá bình thường. Có tiền, lại mua đôi lợn khác, vừa vỗ thịt vừa chăm lợn nái đẻ. Cứ thế, đàn lợn ngày một sinh sôi.
    Chị tát ao, lội xuống bùn ngang ngực, cấy lúa, còn trên bờ trồng rau muống. Lúa tốt bời bời, một số người trước đây coi khinh chị là ?ohủi? giờ lại đến vay thóc về ăn.
    Nhưng niềm vui không gì so sánh được của người đàn bà ấy là đứa con trai duy nhất học rất giỏi và thi đậu vào trường ĐH Kinh tế Quốc dân. Sóng gió tưởng như đã qua bỗng dưng lại ập tới: Năm thứ 2 đại học, Tú Anh bị thiếu ôxy não, sinh độc tố trong máu. Chị lại đưa con trai đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để chạy chữa.
    Ròng rã 9 tháng trời, bao nhiêu tài sản vừa được gây dựng đã tan theo bước chân của 2 mẹ con từ Bắc vào Nam. Ngày Tú Anh khỏi bệnh, số nợ của chị lên tới 73 triệu đồng.
    Nhưng kể từ khi được ông lái đò cứu mạng, chưa một lần người đàn bà ấy tuyệt vọng, trở về với ?ománg lợn?, chị lại nuôi lợn thả cá, làm vườn, một mình con tiếp tục ăn học và chăm sóc mẹ già.
    Vào những năm 1992 - 1993, trong chuồng nhà chị có tới 75 con lợn, một ao cá và 4 sào ruộng. Vẫn đôi bàn tay cụt ngón ấy làm tất cả mọi việc: băm bèo, nấu cám, cuốc đất...
    Có vốn, chị đi buôn vàng, bất động sản, kiến thức của một người từng tốt nghiệp ĐH Tài chính Kế toán khoá đầu giúp chị thành công trong nhiều thương vụ. Ông trời có vẻ như đã mủi lòng trước người đàn bà có sức sống kỳ lạ này, Tú Anh ra trường, đi làm, lấy vợ sinh con.
    Hạnh phúc bên bờ ao nhà mình
    Xã Hoàng Diệu thuần nông của thành phố Thái Bình bỗng mọc lên một ngôi biệt thự hiếm hoi. Tuy biệt thự đang xây nhưng người ta đã đặt câu hỏi: Của ai? Của một Việt kiều, một giám đốc, một đại gia nào chăng? Rồi người ta ngớ ra: biệt thự của Hằng ?ohủi?, người đàn bà từng gánh con ra chợ cầm nợ để đổi lấy ít rau dưa bán kiếm ít tiền sống qua ngày.
    Biệt thự nằm bên bờ ao, gần túp lều rách nát dựng trên bè chuối ngày xưa. Chị cười rạng rỡ, nói với tôi: ?oTôi định không làm ngôi nhà này đâu, nhưng cuối đời mình cũng có một nơi ở rộng rãi để đón bạn bè tới thăm. Ngôi nhà này có một ít tiền của tỉnh Thái Bình góp vào để xây nhà tình nghĩa cho mẹ tôi. Mẹ tôi năm nay tròn 100 tuổi. Tôi là con liệt sỹ, nhưng bao năm bị đọa đày, có ai nhớ đến đâu?.
    Chị Diễm, vợ của Tú Anh đang chơi với hai đứa trẻ đẹp như thiên thần ở ngoài sân. Một thời, hai vợ chồng làm ăn khó khăn, chính chị Hằng đã động viên con dâu đi học ĐH Sư phạm Thái Nguyên, để giờ đây Diễm đã là cô giáo. Còn Tú Anh trở thành Giám đốc một Cty TNHH làm ăn phát đạt.
    Dù đã khá giả, nhưng chị vẫn tự tay băm bèo chăn lợn, không thuê người làm, khu ao rộng 1000 m2 được kè bờ xi măng, thả cá trê, baba. Rau trái đầy vườn, mùa nào thức ấy, không tấc đất nào bị bỏ hoang.
    Chị nói với tôi rằng sau khi ngôi biệt thự hoàn thành chị sẽ đi làm từ thiện, sẽ cưu mang những đứa trẻ thơ mồ côi, lang thang cơ nhỡ, phải bán lạc rang, nằm bao tải như Tú Anh ngày xưa. Chị sáng tác nhiều thơ, những bài thơ thấm đẫm tình người, tình đời và luôn kết thúc có hậu.
    Ra về tôi nắm chặt bàn tay của người đàn bà ấy. Đôi tay cụt ngón đã tự mình viết nên một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.
    Hết rồi, anh vừa đọc lại và lại càng thấy mình phải cố gắng hơn. Đừng quan trọng đọc bao nhiêu quyển mà mình được gì sau khi đọc mới quan trọng em nhỉ. Cố găng lên nhé ! Yêu em
    Anh phải kiếm thêm một quyển sách mà anh đang rất cần, có tên rồi, chuẩn bị search. Hôm nay anh phải đọc cho xong mới được.
    Em ngủ ngon nhé, đắp chăn cho cẩn thận, đi tất, và đóng cửa sổ lại không lạnh.
    Yêu em ngàn lần và hơn thế !
    http://beta.nghenhac.info/Nhac-Viet-Nam/Nhac-tre/68397/Moi-tinh-dau-Thanh-Phuong.html
  8. lady_kid

    lady_kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2005
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi anh vì em mượn topic của anh!
    Xin lỗi anh vì em mượn tâm sự của anh!
    Xin lỗi anh vì em mượn tình yêu của anh!
    Em ko phải vợ anh, cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì với anh! chắc chắn rồi, vì em chẳng biết anh là ai! Trong giây phút như thế này, em chỉ cần mượn anh như 1 ảo ảnh để dựa vào, như 1 cái bóng trong gương để nói chuyện, nếu ko em có thể sẽ ngã mất!
    Em đọc câu chuyện của anh rồi. Em từng đọc câu chuyện đó trên báo. Em cũng từng học "Mùa lạc" của Nguyễn Khải nhiều lần, tự nhủ với mình nhiều lần. Vậy mà em vẫn đang yêu đuối như em đã yếu đuối. Ý chí của em thật kém cỏi phải ko anh! Em biết nếu em ko tự cứu lấy bản thân mình thì ko những cơ hội gặp anh, yêu anh và có được tình yêu của anh sẽ càng xa vời hơn bao giờ hết, mà còn chính bản thân em - cuộc đời của em cũng sẽ chẳng đi đến đâu, và gia đình - những người thân yêu đã hi sinh, đã tin tưởng em. Em thật độc ác và bất hiếu anh ạ!
    Đã nhiều đêm em ngồi khóc 1 mình - rồi sáng hôm sau em lại tự khinh bỉ chính mình của đêm hôm trước - những giọt nước mắt rất thật , nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là sự nông cạn, hời hợt, nhanh đến nhanh đi.
    Đã nhiều lần em nghĩ về anh, về tình yêu của chúng ta - rồi sau đó em lại tự dè bỉu chính mình vài phút trước - những suy nghĩ và tình cảm rất thật, nhưng rốt cuộc chúng chỉ là sự mơ tưởng hão huyền, vì bản thân mình, em còn chưa đứng vững thì sao có thể đi tìm được anh?
    Đã nhiều lần em quyết tâm hành động với ý nghĩ luôn tâm niệm trong đầu: phải thật mạnh mẽ ngay cả khi chưa có anh - chính là con đường ngắn nhất để đến với anh. Nhưng 1 thời gian sau, yếu đuối đã kéo em bở dở sự mạnh mẽ của mình, lúc ấy em biết là luẩn quẩn, nhưng lại nghĩ: giá mà anh ở bên em lúc này, chắc hẳn em sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kết luận: em là 1 con bé yếu đuối, nhu nhược và thích dựa dẫm, phải ko anh?
    Hiện tại, em cảm thấy mình ko đủ tư cách để tìm anh, gặp anh và yêu anh. Nhưng sự cô đơn và yếu đuối luôn thôi thúc em tiến tới những người đàn ông đang giơ tay về phía em - những bàn tay với nhiều mục đích khác nhau, em biết! Có bàn tay tình cảm nhất thời, có bàn tay ham muốn dục vọng, có bàn tay cầu xin chỗ dựa, có bàn tay tò mò hiếu kỳ, có bàn tay tham lam ko muốn bỏ sót. Em ko trách họ, em chỉ trách bản thân mình!
    Em đang nghĩ, nếu 1 ngày em thật sự đánh mất chính mình - cũng là đánh mất tình yêu của anh (và của mọi người), em sẽ như thế nào? Có 1 ý nghĩ điên rồ rằng, liệu em có nên hủy hoại những rung động, hủy hoại những xúc cảm? hủy hoại trái tim mình để em ko còn biết đến anh, ko còn biết đến tình yêu thật sự? Nếu có ngày như vậy, và vô tình, chúng ta nhìn thấy nhau, anh sẽ thương cảm, coi thường hay chẳng suy nghĩ gì? Còn em chắc sẽ nhìn anh như kẻ vô hồn - bởi vì em đã tự giết chính mình ngay khi em nhận ra, em ko thể sống xứng đáng với tình yêu của anh (và của mọi người). Cuối cùng, chúng ta sẽ đi lướt qua nhau mà ko biết rằng giữa 2 người có 1 mối liên hệ thât kỳ lạ - mãnh liệt và da diết nhưng ko có cả bắt đầu lẫn kết thúc! rất thật, nhưng chưa bao giờ tồn tại!
    Chừng nào chưa có ngày em đánh mất chính mình, em sẽ vẫn giữ trong tâm hồn 1 góc trong sáng và thuần khiết nhất dành cho anh - tình yêu cuối cùng của em!
    Được lady_kid sửa chữa / chuyển vào 13:34 ngày 09/01/2009
  9. voemodau

    voemodau Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/11/2008
    Bài viết:
    231
    Đã được thích:
    0
    Em ah, anh đang định đi chơi tí mà ngại quá. Lâu rồi không đi chơi cùng em ấy, tình cảm anh em sợ cũng phai nhạt dần, lỗi tại anh thôi. Anh lại là người có lỗi rồi, thôi phải thế chứ biết làm thế nào được. Gần gũi quá chỉ khổ người khác vì anh chỉ yêu em thôi vợ ah. Anh quyết định ở nhà, kệ đi. Xin lỗi em gái nhé,. Yêu vợ
    Một ngày trôi qua với nhiều cung bậc cảm xúc, vui buồn lẫn lộn. Hôm nay anh thấy mình trưởng thành thêm rất nhiều vì đã nhận ra một điều chưa được ở bản thân. Cảm giác xấu hổ một chút, bình an một chút, hạnh phúc một chút, và bấy giờ lại tràn ngập tình yêu với cuộc sống này hơn. Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng nhưng nó vẫn đẹp phải không em. Chiều hôm nay là một buổi chiều anh sẽ nhớ
    Đi xuống cầu thang với xếp, ông ấy nói cái gì anh không hiểu hết, chỉ tự mình suy luận là ông ấy bảo ý thức làm việc của mình không tốt, những gì mình làm như thế chẳng có ý nghĩa gì, tí nữa hỏi lại chị kia thấy chị bảo ông ấy bảo mình phải sống thành thật hơn. Sếp với chị ra ngoài có chút việc, còn lại mình anh ở công ty, bắt đầu nghĩ: Có lẽ nghĩ đủ các thứ linh tinh và quyết định viết một tờ giấy để xếp về anh sẽ gửi vì anh không nói được tiếng Anh. Nội dung thế này:
    Gửi ngài Ricky
    Tôi không biết ngài đang nghĩ gì về tôi. Nhưng tôi biết ngài là người tốt và rất thẳng thắn. Tôi rất muốn nói chuyện với ngài và muốn hỏi nhiều vấn đề kỹ thuật mà tôi không hiểu. Tôi không thể lúc nào cũng nhờ người phiên dịch. Tôi chưa thể giao tiếp bằng TIếng Anh ngay được, điều này tôi đã nói khi phỏng vấn. Tôi cần phải có thêm thời gian. Nếu ngài không thể đợi thêm thì tôi xin được dừng lại. Tôi kính trọng mọi người nhưng không thích nịnh bợ ai cả. Tôi muốn cống hiến cho công ty thật nhiều Nếu sự có mặt của tôi không giúp gì cho công ty hoặc ngài không có lòng tin vào tôi, tôi xin phép được thôi việc ngay ngày hôm nay. Nếu nhận đồng lương của ngài mà không làm được gì cả thì tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tôi nghĩ cái gì thì nói cái đấy, có chỗ nào không đúng xin ngài bỏ quá cho. Xin lỗi ngài
    Anh đã viết như thế đấy em ah, lúc đấy anh vừa thấy bực mình, vừa thấy tủi thân như một đứa trẻ vậy. Anh đã nhủ với mình không nên vội vàng phải bình tĩnh trong lúc này, có lẽ không nên đưa cho ông ấy ngày hôm nay, đợi dịp khác thích hợp cũng được. Nhưng rồi anh quyết định lại, mình còn trẻ, việc quái gì phải khụy lụy thằng này, còn trẻ mà đã phải khụy lụy thằng khác thì cả đời chẳng làm được gì ra hồn, nếu nó đã không tôn trọng mình thì mọi thứ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi, mình sức dài vai rộng giờ nghỉ luôn về nhà ăn tết cũng được ra tết xin việc khác - anh nghĩ như thế. Đúng lúc sếp về thì viết xong, cả phòng nói chuyện vui vẻ một lúc rồi anh đứng phắt dậy đi về phía sếp vời một tờ giấy trên tay.
    Sorry Sir
    Anh quay về chỗ mình ngồi im đọc mấy thứ chờ phản ứng của ông ấy. Ông đọc một chút rồi thở dài : What''s happen. Lại im lặng ông ấy đọc tiếp. Rồi ông gọi: Minh, come in........
    Anh và sếp vào phòng họp. Đóng cửa lại hai người nói chuyện. Ông ấy nhìn anh còn anh thì không đủ dũng cảm nhìn vào mắt ông ấy. Ông bắt đầu phân tích từng câu anh viết và ghi ra giấy để anh dễ hiểu. Anh thì chỉ ''''Yes Sir''''. Một lúc sau thấy anh có vẻ hiểu ra rồi ông ấy gọi chị kia vào phiên dịch lại. Hóa ra là anh hiểu nhầm lời ông ấy nói. Ý ông ấy bảo là ai bản chất như thế nào thì dần dần sẽ bọc lộ hết trong mọi thứ cũng như trong công việc vậy. Đấy là cái nghĩa "phải sống thành thật " mà ông ấy nói. Chị ấy phiên dich anh chỉ im lặng không nhìn vào ai., hình như cả Sếp và chị kia có vẻ lo. Anh nói là anh sẽ bỏ việc mà. He he, ông ấy bảo nếu ông ấy không yêu quý mình thì ông đã không làm nhiều thứ cho anh. Mà phải công nhận là ông ấy tốt thật, em đã thấy có thằng xếp nào pha trà, nấu ăn mang tận nơi cho nhân viên chưa. Ông ấy đi đâu về cũng mua quà, hôm anh mới vào công ty cũng tặng mấy thứ đồ nho nhỏ tuy giá trị chẳng là bao nhưng cũng vui, ông ấy vừa đi Trung Quốc về, mùa cho mỗi người một món quà. Lúc ông ấy hỏi anh là, tết âm lịch này có về quê thăm cha mẹ không. Anh dịch thành. Tết này có về quê thăm cha mẹ ở Trung Quốc không. Mình bảo không, bố mẹ tôi là người Việt Nam, vì nó có chữ " in china new year " mà. Đến khổ mới có mấy ngày mà nhầm đến mấy lần chỉ vì bất đồng ngôn ngữ. Cuối cùng hiểu ra, ông ấy tặng một gói quà về biếu bố mẹ để tăng sức khỏe. Vợ bụng ra cười với anh mất. he he. Thế là cả chiều nay , từ cái lúc ấy, sếp cho xem rất nhiều thứ, dậy về hết cái này đến cái khác, cách tư duy cuộc sống, cách làm sao để cảm nhận hạnh phúc và sống hạnh phúc, cách làm sao để giầu có... nhiều , rất nhiều, mất hơn hai tiếng để ông ấy giảng giải, bắt chị kia dịch từng câu một. He he, đúng là nhớ đời
    Anh thấy mình luôn nhận ra mình đang làm cái gì, nhưng nhưng cái gì bực tức thì anh không thể giữ được trong lòng, không nói ra khó chụi lắm. Cuộc sống còn rất nhiều điều phải chấp nhận dù không mong muốn, nhưng mình cứ sống thật với mình là hạnh phúc nhất- lời của sếp đấy, ông ấy gần 60 rồi, đủ trải nghiệm để kết luận điều gì đó. Nghĩ lại hôm nay mình làm thế có vẻ hơi bốc đồng. Thực ra là anh cũng không bốc đồng đến mất hết lý trí đâu vợ ah, cũng tính toán hết chuyện được mất rồi mới làm, và cuối cùng thì có lẽ buổi hôm nay anh được nhiều hơn mất,, để sếp hiểu hơn anh là ngươi như thế nào. Anh thấy tính cách của anh giống ông ấy. Ông ấy sống xa vợ, hai vợ chồng thỉnh thoảng đến thăm nhau, là một người buôn ba khắp mọi nơi rồi nhưng mỗi lần nghe cái kiểu nói chuyện của ông ấy với vợ thì biết ông yêu vơ đến chừng nào. Anh thấy rất kính trọng, có lẽ không nên gọi ông ấy mà phải gọi là bác ấy em nhỉ. Cảm ơn bác đã cho tôi những bài học cuộc sống.
    Vợ cũng thế nhé, quan trọng là sống thật với tình cảm của mình em ah, hạnh phúc thực sự đến với những người như thế. Không cần khoe mẽ, không cường điệu, không giả tạo, em sẽ thấy cuộc đời thật nhẹ nhàng thanh thản, dẫu biết làm điều ấy không dễ, với cả anh cũng vậy. Người ta bảo
    Không tin ai thì không ai phụ mình
    Là con gái em càng phải nhơ điều đó. Khi em chưa thực sự tin ai thì nên làm mọi thứ từ từ, đừng vội vàng, tìm cho mình một điểm lùi để có thể nhìn ra mình là ai. Còn khi đã thực sự tin tưởng thì đừng ngại ngần yêu thương, nếu mình có nhầm lẫn thì cũng coi như cái giá của lòng tin, không sao cả. Em nhé, phải cẩn thận nhưng yêu thương là được rồi. Anh cũng không nghĩ vợ anh chưa yêu ai trước khi gặp anh mà ngược lại, anh muốn em yêu một ai đó rồi thì càng tốt, biết mất mát một cái gì thì sẽ biêt quý trọng nó hơn, tất nhiên là không để ảnh hưởng đến hạnh phúc đích thực của mình là được. Sau này anh không thích em kể vê người yêu cũ của em nhiều quá, chỉ cần đủ đế anh nhận ra em thành thật với anh trong quá khứ của mình là được rồi. Anh hay ghen lắm, thật đấy. Kỷ niệm là một cái để nhớ chứ không phải để quên, mối tình đầu cũng thế, với con gái càng khó quên. Anh hiểu và thông cảm, nhưng lúc này em đang là vợ anh. Đồng ý chứ. Anh yêu em và chỉ biết nói thế thôi, người phụ nữ có thể tạo ra những cái lớn lao từ những thứ bình thường mà đàn ông cho họ:
    Nếu đàn ông cho họ một cái nhỏ bé thuộc về họ, người phụ nữ sẽ cho họ một đứa bé
    Nếu đàn ông cho một ngôi nhà, người đàn bà sẽ tặng lại cả một gia đình
    Nếu đàn ông cho một nụ cười, họ tặng lại cả trái tim
    Nhưng nếu đàn ông cho họ một con cua thì........
    he he, sợ quá. Đúng là phụ nữ bọn em thật kinh khủng. Yêu em nhiều lăm
    Thôi, anh phải làm việc khác đây, ngày mai rỗi anh sẽ tâm sự với em, ah mà có lẽ không được rồi, mai lại không có em ở đó....đến bao giờ không biết. nhưng anh sẽ chờ em
    Đừng nhặt con ốc vàng
    Sóng sô vào tận bãi
    Những cái gì dễ dãi
    Có bao giờ bền lâu
    Nên nhặt con ốc nâu
    Vùi sâu trong cát biển
    Những cái gì kiếm tìm
    Chắc chắn sẽ bền lâu
    Yêu em không bằng ngày mai
    http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2008/03/05F65EBA/
  10. lovecactus

    lovecactus Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    4.014
    Đã được thích:
    0
    Anh này post bài dễ thương nhỉ ^^

Chia sẻ trang này