1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một thời thơ ấu ... và hoài niệm ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi thuyenxaxu, 04/08/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. fox76

    fox76 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2008
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    thanks mr thuyẻn
    go ahead,plz...
  2. poisonwind

    poisonwind Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    894
    Đã được thích:
    1
    truyện hay quá , tiếp đi anh !
  3. Cobalt

    Cobalt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/12/2002
    Bài viết:
    630
    Đã được thích:
    0
    Thực sự thì em chỉ biết anh Thuyền sơ sơ qua Làm đep, kha khá nổi, ;)), thấy anh xuất hiện bên này sẽ biết ngay là topic của anh sẽ có lực hút thế nào.
    Cái thời bao cấp ở ngoài Bắc đã không biết lấy đi bao giấy mực để thế hệ sống cùng nó ôn nghèo kể khổ. Còn hôm nay mới được chính thức cảm nhận được cảnh thời bao cấp trong Nam qua anh. Tiếp tục anh nhé :D
  4. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1

    Thật ra không phải chỉ vì bến xe mà là nơi giang hồ và bụi đời chúng tối tụ tập . Mà chính vì là ngã 7 . Là 7 ngã . Mỗi ngã là một phường riêng . Có khi ở một ngã mà bên đường này thì thuộc quận 3, còn bên kia thì thuộc quận 10 (ngã Lý Thái Tổ) . Ở mỗi ngã lại có rất nhiều con đường hẻm nhỏ đi xuyên qua nhau . Lắm khi người ta tuởng là ngõ cụt, nhưng chỉ cần nhảy tường hay leo rào là thành ngõ thông .
    HÌnh như để tăng thêm phần "địa lợi" cho đất Ngã Bảy nữa, có một ngã có cái chợ lớn ngay đầu ngã đó . Chợ đó vẫn còn tới bây giờ .
    Tôi lăn lộn sống ngay trong chợ 1 thời gian, ẩn náu khi công an các quận có đợt truy lùng trẻ bụi đời bến xe để ốp về lại vùng kinh tế mới . Làm sao quên được cái thời mà nhà nước gọi là "bao cấp" đó nhỉ . Nó gắn liền với tôi những lời rao bán chanh, bánh muối, bán đuờng, bán củi dầu trong chợ .
    BuổI sáng sớm, ngay từ 4 giờ sáng, khi nhà nhà còn say nồng trong giấc mộng , tôi và con Út , 2 đứa nhóc không hề có chút liên hệ máu mủ, nhưng vào sinh ra tử ngay cổng chở đó có nhau . Xe bán rau muống chở ở quê lên, chúng tôi xông vô giằng giật với những bà mập có những cánh tay hộ pháp và cái miệng giọng Bắc chua như giấm, luôn miệng chửi mắng bọn "ranh con cướp vặt" chúng tôi (2 đứa chỉ bị cướp chứ chua bao giờ cướp) . Giành được mỗi đứa một hay 2 bó rau muống lớn , chúng tôi lanh lẹ đưa tiền cho cô Tuyết . Cô Tuyết thật dễ thương . Lắm khi, cô cố tình để chúng tôi có được những bó rau để bán lại . Nhưng cô không dám công khai vì sợ những mối mua rau có sạp trong chợ kia, họ sẽ tẩy chay cô thì chết . Dù sao, chúng tôi cũng chỉ là 2 đứa bé chưa đủ 10t mà .
    Khi có được 2 bó rau muống lớn, chúng tôi chạy ngay đến một góc tối , hăm hở chia thay những bó rau nhỏ . Rồi thay nhau , cầm từng bó rau chạy trong chợ chào bán với từng người . Chúng tôi đâu có sạp trong chợ để mà bày ra bán . Tôi hay nhắm mấy người trẻ trẻ đi chợ buổi sớm để mời :
    "Dì ơi, mua giúp con bó rau đi dì ..."
    "Bà ơi, bà ăn rau đi bà . Rau tuơi ngon lắm ."
    Có khi tôi đeo dai dẳng 1 người . Cái trí khôn non nớt của tôi, đâu đủ matured để biết là, đeo dai dẳng 1 nguoi làm chi . CÓ le, tính con nít là vậy . Làm lắm khi các bà , nhất là mấy bà lớn tuổi, họ bực mình nhéo tay hay đá đít, có khi xáng tôi một bạt tai cho tôi .. biết sợ để khỏi đeo họ .
    Bởi vậy, các bạn ơi, nếu có các bạn có đi ăn , nếu lỡ bị những đứa bé vỉa hè đeo bạn đòi bạn mua dùm 1 thanh cao su, xin nhớ, đó là hình ảnh của tôi và Út trong thời bao cấp, lê la trong cái chợ ở ngã 7 đó để kiếm miếng ăn cho từng bữa đó .
    Kỷ niệm buồn , nhưng không phải ngày nào cũng buồn . Mỗi ngày, tôi đều gặp những con nguoi tốt bụng dễ thuong . Tôi thấy, những cô gái đẹp (những chị), khi đi chợ, nếu thấy tôi chào bán . Họ đều dừng lại ân cần hỏI han :
    "Ôi, em là con cái nhà ai mà mặt mày sáng sủa dễ thương , lại phải bán rong ở đây vậy em ? Để chị mua giúp em 2 bó "
    Ít khi họ lấy lại tiền thối . Thường họ cho tôi luôn . Da tôi trắng giống mẹ tôi . Dù giang nắng, nó chỉ đỏ hồng lên mà thôi . Khác với con Út, nó đen lem lẻm . BởI vây, khi bán hàng rong trong chợ, tôi dễ dàng có lợi thế hơn nó .
    Tôi ngồi đây, nhớ lại, nhưng cũng không thể nhớ hết những món hàng tôi từng đi bán rong trong chợ . Tết Trung Thu thì tôi đi bán đèn cầy . Tết Âm Lịch thì tôi bán mứt . Ngày thuong thì tôi bán rau, bán củi dầu (để chụm bếp), bán đường bán muối .... Nói tóm lại, nếu có hàng nào thì tôi bán hàng đó . Cả chanh, hay ớt, báo, tôi cũng từng rao bán qua .
    Đại khái, cứ bán 10 thì ăn lời được 1 hay 2 . Bán đến khoang 8 giờ sáng thì hết . Đủ tiền lời cho chúng tôi mỗi đứa 1 bữa sáng .
    Thích nhất là khi 2 đứa ngồi chọn ... ăn cái gì buổi sáng khi cầm tiền trong tay . Có khi tôi ăn bún riêu , có khi ăn bún bò, có khi ăn bánh mì bò kho . Cũng có khi chỉ bánh mì thịt bên bến xe Lê Hồng Phong (mé gần Lý Thái Tổ, giáp với cây xăng) . Lại có khi, tôi nổI hứng thèm ăn phở Tàu Bay . Tôi là dân Bắc mà . Ba mẹ tôi vốn là dân Hanoi chính gốc . Tôi nói chính gốc là ý nói, gia đình ba mẹ đời đời gốc gốc cổ Thăng Long thành, truo*''''c cả năm 1945 đó . Nghe ba mẹ phân biệt, sau năm 1945, ********* dồn ngưòi thôn quê lên hànoi sống . Múc đích là .. dùng nông thôn để thay máu thành thị . Nguoi Hanoi chính gốc dọn đi .... À, mà tôi lan man quá . Để tôi quay lại .. phở Tàu Bay của thời bao cấp nhé .
    Vâng, khi tôi thèm phở, con Út, gái miền Tây chính gốc, nó lẽo đẽo chiều tôi, đi bộ với tôi suốt dọc con đường ... hmmm (quên mất tên rôi) suốt từ tận ngã 7, đến tiệm phở Tàu Bay để tôi ăn tô phở với nước béo thịt tái để riêng .
    Ăn xong, 2 đứa nhóc lại quàng vai nhau ôm bụng lết về đất giang sơn của mình .
    Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục buôn bán tùm lum để kiếm cho bữa trưa .
    Không phảI ngày nào cũng kiếm được $ . Khi không có , chúng tôi .. hihih ăn ghi sổ . Quán cơm bà Ba, thật ra chỉ là cái sạp thấp bán cơm tấm, bà 3 sẽ bán chịu ghi sổ . Nếu là bán chịu, bà cho chúng tôi .. ăn cơm cháy đáy nồi , với tí mỡ hành và nước mắm chan lên . Ý bà là, cho chúng tôi 2 đứa nhóc ăn chịu đó, nhưng nếu chúng tôi không trả đưọc thi cũng là cho chúng tôi ăn luôn .
    Đến bây giờ, tôi vẫn còn mê ... ăn cơm cháy đáy nồi chan nước mắm mỡ hành . Mà cơm cháy phảI là từ cơm tấm cơ đấy nhé . hihih Đơn giải vì cơm cháy từ cơm tấm, cứng quá, răng tụi tôi là răng con nít, chúng tôi nhai lạo xạo .. rồi nút luôn !
    Đúng là trời sinh rồi trời lại dưõng . Vậy mà tôi không hề bị bịnh .
    Trái lại, cái con Út thế mà yếu . Nó bịnh hoài .
    Sau này, khi sống ở xứ người, tôi đủ lớn khôn để nhớ về thời thơ ấu ấy, tôi đoán .. nó bịnh hồi đó hàng tháng vì nó .. có kinh . Tôi vẫn nghi con Út không phảI trạc tuổi tôi như tôi nghĩ . Có lẽ, nó chỉ nhỏ người mà thôi !
    Mỗi khi con út nằm bệp ..vỉa hè trong cái chăn, ôm bụng rên hừ hừ . Tôi lại bắt chước dân ... làm nghề giác hơi cạo gió của bến xe . Tôi ... đè nó ra cạo gió lia lịa . Tôi rật sợ nó chết . Bỏ tôi bơ vơ bến xe một mình .
    KHi sinh ra, chung quanh tôi thật đông anh chị em . Gia đình nhà cao cửa rộng . Nhưng khi tôi lớn lên trong tuổi thơ, tôi lại bơ vơ giữa giòng đời . Bên cạnh tôi chỉ có nó, con Út . Nên có gì, làm đuợc gì, tôi cũng cho hay làm cho nó hết .
    Con Út không biết chữ . Còn tôi, khi tôi chưa đi học, tôi đã đọc hết cả bộ tam quốc chí của ba tôi cất trên đầu tủ . Bởi vậy, trong mắt con Út, hình như tôi là một cái gì đó giống như công tử nhà giàu nhưng bị đi lạc tạm thời vậy . Nó thuờng lam giup tôi những việc dơ bẩn hay ... "hạ cấp" . Hình như nó quen rồi và không muốn tôi .. bị "nhục" hay sao đó .
    Anyway, chuyện của tôi viết hoai biết bao giờ hết . Tôi it khi kể . Hâu như trốn chạy với nó . Thỉnh thoảng quay về từ tiêm thức với tôi, chỉ trong ác mộng khi tôi ngủ mệt sau này ...
    Chợt nhớ về, viết lạc đề với thread . Thôi tôi dừng vậy .
    Vâng, bắt tay với bạn Boleen . Dòng đời là những nhánh sông . Cháy đi , đi mãi, nhưng cũng có nhánh chảy lại ... bắt tay nhau , đúng hông bạn ?
  5. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1

    Cám ơn bạn .
    Thật ra , người đáng để bạn phục là ông anh lớn của tôi đó .
    Tôi khi bé, có biết chi về cách học đâu . Bạn ơi, tôi học bên VN chỉ được vài lớp đầu tiên ở tiểu học là gia đinh tôi bị tịch biên gia sản, xua đi vùng kinh tế mới rồi .
    Ba tôi xuất thân là một giáo sư văn chương . Có lẽ, tôi có chút gene của ông ấy .
    Ông anh lớn tôi rất giỏi Anh Văn . Khi anh ấy còn nhỏ xíu, anh viết cũng như đọc, fluently như Mỹ vậy . Anh ấy ôm mộng đi du học bên Mỹ mà . Chỉ tiếc, chưa đủ tuổi để đi du học, miền Nam đã được giái phóng và cảnh đời chúng tôi đã buớc sang một khúc quanh khác . Anh bảo tôi :
    "Đáng lý ra, thỉnh thoảng tao có thể ghé ngã 7 này tìm mày để dáy cho mày cách phát âm , các đọc từng chữ, từng câu . Nhưng mày còn nhỏ lắm . Nếu mày học từ tao, giọng Mỹ sau này của mày sẽ bị hư đi, sẽ có accent VN trong đó ."
    ANh suy nghĩ rồi nói tiếp :
    "Cách hay nhất bây giờ làm mày học nhớ chữ và nghĩa đi . Để sau này dễ dàng đọc sách đọc báo khi sang được Mỹ ."
    ANh đưa tôi 1 cuốn vở trắng phau .
    Trời , giấy trắng đẹp lắm . Thời đó là thời bao cấp, giấy vở học sinh đen thui . Loại giấy recycled từ kế hoạch nhỏ chi đó mà . Nhưng anh lại kiếm cho tôi 1 cuốn vở giấy trắng phau . Đời tôi, chưa bao giờ tôi thấy giấy trắng đẹp như vậy . ANh bảo :
    "Tao mua cho mày cuốn vở này , hàng bên Mỹ đó nhé . Mày học thuộc mặt chữ , và nghĩa của mỗi từ , mỗi ngày, mày học 1 trang, hay một từ thôi cũng được . Khi học, mày tập viết trên cát trước . Cuối ngày, mày hãy chép vô cuốn vở này . Chép từ trí nhớ . Và học từ cuốn vở này, ôn lại tất cả những từ mày từng học qua những ngày truơ"c đó . Cuốn vở này, sau này là tự điển của riêng mày . Chữ mày viết, nên mày sẽ nhớ hoài"
    Anh cũng cho tôi 1 cây viết bi của Mỹ , nét dẹp và thanh khi viết từ viết bi đó . Viết của VN, mực cháy lấm lem ghê lắm .
    Tôi thích viết, thích giấy trắng, nên rất hăm hở học cho thuộc để chép vô dó .
    Khi chép, tôi cũng nắn nót bắt chuơ"c net chữ của anh tôi , viết cho thật đẹp . Anh tôi viết vài dòng chữ ở bìa trang giấy, đại khái anh viết tên của tôi, ngày tháng, và dòng "ngã 7, tặng em H. tự điển của riêng em"
    Phải nói, phục anh ấy lắm . ANh làm tôi thích .. học AV hơn là thích rong chơi với đám trẻ khác .
    Mỗi khi tôi chép vô cuốn vở đó, con Út hay ngồi bên cạnh , chăm chú nhìn tôi nắn nót , rồi nói : "Sao mà khó ghê . Chắc tao không bao giờ viết được như mày" Hình như nó nói hoài câu đó không hề biết chán . Giống như tôi, viết hoài không bao giờ biết chán, những đêm đèn đường dế bay miệt mài trên đầu vậy !
    Cám ơn bạn nkd23 đã đọc và reply nhé
  6. gaubongmisa

    gaubongmisa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2009
    Bài viết:
    123
    Đã được thích:
    0
    Em mới đọc bộ 2 cuốn Chuyện thời bao cấp nhưng thấy nhạt quá, ko hay lắm. Vào đây, đọc topic của anh Thuyền xa xứ thấy thật là giầu cảm xúc và cuốn hút quá. Kê dép hóng truyện của anh, hi hi.
  7. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1
    Kể chuyện thời thơ ấu, tôi kể 1 hơi, nhớ gì viết nấy , không theo thứ tự thời gian chi cả . Bây giờ đọc lại, tôi viết cái đoạn highlight trên, muốn comment chính đoạn kể của mình .
    Thật ra, bây giờ lớn có lý luận 1 chút, tôi thắc mắc, sao hồi đó con Út lại không mắng cái chị mang bụng bầu giả để đi bán xăng đổ trên nước , đánh lừa đàn ông nhỉ . Nó chỉ cứ khơi khơi mang đàn ông dại gái ra để chửi để mắng đề đay nghiến vì tiếc tiếc tiếc của thôi ... hic
    Thật là oan uổng !
    Hay chắc nó cũng như tôi, lúc đó 2 đứa đều takes thing for granted là , cuộc đời tự nó đều lúc nào cũng có đầy cạm bẫy cả . Thể trách những cạm bẫy đó . Cũng giống như, khi chúng tôi đói khổ, lạnh rét , chúng tôi không oán hận chế độ hay ba mẹ hay gia đình . Chỉ xem đó là .. hiển nhiên . Xem đó là thách đố của cuộc sống , chỉ vuơn lên chứ không đổ thừa .
    Vươn lên mà sống .
    Cây càng non, càng có sức sống mãnh liệt đó các bạn !
  8. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1
    Thanks em gấu Misa khen nhé ... Anh chưa đọc chuyện đó .
    Anh tính kể về chuyện của anh lâu rồi . Nhưng thú thật là lần này viết được vì trong lòng hôm ấy, anh có chuyện buồn cá nhân đời tư . Có lẽ cảm xúc giúp anh dễ dàng viết được quá khứ . VÌ bình thuơng, câu văn anh lượm thuợm lắm . Viết rồi mà đọc lại, anh chắc sẽ xóa và không post đâu .
    Cám ơn em nhé !
  9. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1

    Cuộc đời thường có những oái ăm trái ngược .
    Trẻ bụi đời chính cống, thuờng lánh né không nhận mình là bụi đời . Còn trẻ được bố mẹ quá nuông chiều, dư ăn rửng mỡ, lại tập tành bỏ nhà đi hoang .
    Trong suốt thời gian sống lưu lạc vỉa hè, tôi rất sợ người ta biết tôi là sống vỉa hè . Sợ thật sự . Vì nếu đến tai công an phuờng đội, khi có đợt ra quân vào những ngày lễ lớn, họ sẽ truy lùng và bắt tụi tôi, để lập công ghi chiến tích xóa dẹp vỉa hè bụi đời cho khu họ .
    Bởi vậy, tôi hay bám víu con Út . Lúc nào , tôi cũng nói nó là chị ruột của tôi . Con Út thì lanh như sóc . Lúc thì nó nói bà Ba là má nó , lập lờ lập lận trắng đen nó với con gái ruột của bà Ba bán cơm, chị Mỹ Nga cũng ngăm ngăm đen như nó . Tất nhiên la nó nói sau lưng gia đình bà bán cơm đó thôi . Còn truớc mắt sức mấy dám . Thế nhưng, gia đình bà ấy cũng biết .
    Bà kêu chúng tôi ra hăm doạ nhiều lần . Chả là bà sợ chúng tôi muợn danh tiếng của bà để .. đi ăn nợ những hàng khác . Chỉ thế thôi . Con Mỹ Nga thì mỗi lần mẹ nó hăm chúng tôi, nó là chề môi : "Đồ nghèo mà ham . Thấy sang bắt quành hả mảy".
    Hai đứa bao giờ cũng yen lặng và .. .lỉnh nhanh đi mất .
    Dạo sau này, thời gian khi tối sắp vượt biên ra đi . Nơi bến xe vỉa hè về đêm xuất hiện thêm vài nhóm "bụi đời" mới . Đó là những cặp công tử công chúa nhà giàu, như giận hờn bố mẹ vì không đuợc nuống chiều theo ý, họ bỏ nhà đi hoang suốt đêm . Nhưng đến sáng trời nắng lên thì họ .. hihi nẹt pô xe ầm ĩ lao về nhà bố mẹ họ . Nhóm này thì dù có bố mẹ đấy, có nhà cửa đấy, nhưng ai hỏi thì lúc nao cũng vỗ ngực tự xưng là .. "vô gia cư" , là .. "sống bụi vỉa hè"
  10. rose_avizone1910

    rose_avizone1910 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    963
    Đã được thích:
    1
    Em không trải qua thời bao cấp nhưng cũng sống tự lập.
    Nhiều khi thấy sao cực thế, vậy mà đọc tâm sự của anh thấy mình còn ... phải phấn đấu nhiều hơn nữa.
    Cảm ơn anh!
    (ước gì mình có thể trải lòng ra như thế, chắc sẽ nhẹ lòng hơn).

Chia sẻ trang này