1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Hoàng sa- Trường sa biển đảo quê hương ( Phần 3 )

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi TheKingOfPop, 15/08/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. SSX999

    SSX999 Guest

    Nhiều khoa nhiều trường ở Mỹ số GS Tầu chiếm quá nửa. Nhưng thế là may, vì dù sao GS Khựa cũng có đầu hơn số còn lại.
    Khích gì! Trình chỉ có đến thế. Bên ấy có cái lò nấu cám to đùng. Sọ nhồi chặt cám. Việt Nam là một trong 10 nước có nhiều sinh viên nhất tại Mỹ. May ngày số sọ nhồi cám này về làm ông nọ bà kia thì còn hay nữa.
    http://www.laodong.com.vn/Home/Viet-Nam-la-mot-trong-10-nuoc-co-nhieu-sinh-vien-nhat-tai-My/20103/176213.laodong
  2. motdemthoi11

    motdemthoi11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/01/2008
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Con mẹ Đỗ Bích Ngọc bị lật tẩy rồi, đếch phải tiến sĩ gi ca?, cũng đếch làm việc gì ở DH Yale nhưng gửi chính luận cho BBC để chém gió.
    Quả này BBC thêm một vụ hố to vì không chịu điều tra rõ thân nhân
    btw , vụ ông Trương Văn Hiền đã có ******* điều tra rõ thân nhân từ trước
    http://*******.org/forum/threads/28323-Su-that-ve-con-nguoi-cua-Do-Ngoc-Bìch
  3. WLH

    WLH Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2006
    Bài viết:
    1.013
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay e đọc lại "Vị tướng già và chàng lính trẻ " trong tập Đảo chìm của Trần Đăng Khoa , thấy xúc động quá , e xin phép đăng lại để mọi người cùng đọc :
    Vị tướng già và chàng lính trẻ
    Trước khi đến xứ Đảo Chìm, tôi muốn mời bạn đọc ghé qua một hòn đảo nổi. Lính Đảo Chìm gọi là Thủ đô Trường Sa. Thủ đô Trường Sa là một hòn đảo rất bé. Nó bé tới mức, người đời khó mà tưởng tượng được. Đến nỗi, một nhà thơ đã phải thốt lên: "Đảo nhỏ quá, nói một câu là hết" (Hữu Thỉnh).
    Tôi đã tới cái hòn đảo "Nói một câu là hết "ấy. Nó chỉ là một vũng cát lờ phờ, to chừng một cái nong phơi thóc, vừa đủ chỗ để dựng một cái lều bạt dã chiến. Tư lệnh Hải quân Giáp Văn Cương cũng đã đến đây, đã ngủ một đêm trên hòn đảo này trong một chuyến đi tuần biển.
    - Vất vả không, các cậu?
    Tư lệnh hỏi một cậu lính trẻ, tóc đỏ quạch như tôm luộc, da đen cháy, người chắc nịch như một thỏi sắt đã tôi qua lửa. Anh bạn cười khì khì:
    - Báo cáo bố, cũng tàm tạm thôi ạ!
    - ở đây thì mọi thứ đều thiếu thốn rồi. - Giọng Tư lệnh bùi ngùi - Nhưng cái gì cần nhất, cấp thiết nhất, các cậu cứ nói thẳng với mình. Bộ tư lệnh sẽ tạo mọi điều kiện giúp đỡ các cậu .
    - Thế bố cho con được nói thật nhé!
    - ừ, thì phải nói thật chứ! - Tư lệnh mỉm cười. - Chả lẽ tớ già thế này, còn lặn lội vượt sóng gió ra đây với các cậu, để rồi rốt cuộc, lại nghe các cậu nói dối à?
    - Nhưng bố không được phê phán con lãng mạn cơ...
    - Cái thằng! Tao còn lãng mạn hơn mày ấy!
    Anh lính trẻ nhìn mái đầu bạc trắng của Tư lệnh, cười hồn nhiên:
    - Thế thì, con đề nghị bố thế này nhé! Bận sau, nếu bố ra đảo, bố chịu khó giắt lưng cho chúng con vài cô gái...
    Anh lính trẻ bỗng bối rối trước cái nhìn ngỡ ngàng của Tư lệnh. "Thì con đã vòi bố trước rồi, là bố phải tha thứ cho con, không được phê phán con lãng mạn ".
    - Chúng mày muốn nghe hát hả? Muốn xem văn công hả?
    - Không, không! - Anh lính bỗng luống cuống. - Con đâu dám có voi đòi tiên! Văn công xem ra xa vời quá! Chúng con chỉ muốn bố mang ra đây vài cô nuôi quân thôi! Các cô ấy chẳng phải hát hò gì. Chỉ mặc tấm áo phin trắng, cái quần lụa đen, đi phơ phất trên đảo, để chúng con ngắm, chúng con "chỉnh "mắt. Chứ mắt mũi chúng con, bố thấy đấy, sang vành hết cả rồi!...
    Tư lệnh cười ha hả. Anh lính trẻ cũng cười. Chưa bao giờ tôi được nghe cuộc đối thoại kỳ lạ như thế. Sau đó, quả như niềm ao ước của anh lính trẻ, các cô gái lần lượt ra thăm đảo. Không phải cánh nuôi quân mà các cô văn công mặt hoa da phấn hẳn hoi. Trông cô nào cũng đẹp, cũng thơm phức và lộng lẫy như những nàng tiên cá. Các cô múa hát và khâu vá cho chiến sĩ. Nhiều anh áo quần còn mới nguyên, cũng bí mật xé ra, rồi nhờ các cô vá. Thế là từ đấy, lần nào Tư lệnh ra đảo, các chiến sĩ cũng được dự những bữa tiệc mắt linh đình. Nhưng đó là chuyện sau này, còn chiều ấy, ngồi bên Tư lệnh trên mặt cát nóng bỏng như rang, mặc dù mặt trời đã lặn xuống biển lâu rồi, anh lính trẻ quê xứ Nghệ thực sự coi Tư lệnh như một người đồng đội thân thiết. Anh lắc lắc đầu gối Tư lệnh:
    - Bố thấy Vương quốc của chúng con thế nào?
    Tư lệnh đưa mắt nhìn suốt rẻo cát trống trơn, rồi lại nhìn cái lều bạt dã chiến cứ hộc lên trong gió tựa hồ một con ngựa bất kham, đang ***g lộn như muốn rứt tung mấy sợi xích sắt căng ghì xuống đảo mà phóng đi cùng bầy gió hoang dã.
    - Đẹp, nề nếp. Đúng quân phong quân kỷ. ở đây mà giữ được như thế này là tốt lắm rồi. - Giọng Tư lệnh bỗng bùi ngùi. - Tất nhiên là vất vả! Chúng mày rất vất vả! Tao biết! Nhưng khổ nỗi đây lại là Tổ quốc, là đất đai hương hoả của ông cha, thì dù chỉ có đá sỏi gió cát thế này, ta cũng phải canh giữ, một tấc không đi, một ly không rời, dẫu có phải đổi bằng xương máu...
    - Vâng, con hiểu! Con hiểu, bố ạ!
    Tư lệnh ôm lấy đôi vai trần cháy khét nắng gió của người lính trẻ xứ Nghệ. Đôi mắt ông bỗng cay xè, ầng ậng nước. Anh lính trẻ cũng nắm chặt bàn tay xù xì thô ráp của Tư lệnh :
    - Bố đừng lo! Chúng con ở đây quen rồi! Khổ mấy chúng con cũng chịu được! Nhưng đúng như bố nói đấy. Rất vất vả, cực nhọc. Nhiều lúc mệt quá, con liều nghĩ, hay là ta cứ tạm giấu quách đảo đi!
    Tư lệnh ngạc nhiên:
    - Giấu đảo à? Mày nói gì lạ thế? Giấu thế nào?
    Anh lính trẻ vui vẻ :
    - Bố cứ cho con mượn tạm cái xẻng. Chỉ ba tiếng là con giấu xong đảo thôi! Mà không đến ba tiếng đâu. Chỉ tiếng rưỡi đồng hồ là con xúc xong chỗ cát này cho xuống biển, đố kẻ thù nào nhìn thấy đảo, có muốn cướp đảo cũng chịu!
    Tư lệnh cười vang, cười đến giàn giụa nước mắt. Rồi ông lóp nhóp đánh xuồng về tàu. Con tàu bấy giờ đang bập bềnh buông neo ngay bên ngoài mép san hô. Và thật bất ngờ, lát sau, ông trở lại với chiếc xẻng còn mới coóng.
    - Đây! Xẻng đây! Không phải mượn đâu. Tớ tặng luôn cậu đấy để cậu giấu đảo!
    Cứ tưởng anh lính trẻ sẽ lắc đầu quầy quậy. Nào ngờ anh vồ vập đón chiếc xẻng từ tay Tư lệnh. Và sáng sớm hôm sau, khi Tư lệnh đánh xuồng trở lại đảo thì thấy anh chàng đang cởi trần, sì sụp lặn ngụp cùng với chiếc xẻng của Tư lệnh. Nhưng anh không xúc cát đổ xuống biển, mà lấy cán xẻng khẽ bẩy từng tảng đá chìm sâu dưới mấy mét nước, rồi lụi cụi khuân lên, đắp quanh chân đảo, giữ cho cát khỏi bay
    - Mày làm cái gì thế mày? Giấu đảo à?
    - Dạ, báo cáo bố, con mở mang bờ cõi ạ! - Anh lính cười khục khục, gương mặt nhấp nhoá nước. - Mà, mà, đúng ra, đúng ra con chỉ "buông neo" cho Tổ quốc khỏi bị trôi dạt thôi!
  4. lionking_arc

    lionking_arc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/02/2005
    Bài viết:
    4.722
    Đã được thích:
    1.621
    bà này ko biết đang ở đâu chứ mở miệng ra mà nóii kiểu này mà kể cả sống ở Mỹ có khi bà con người Việt theo chế độ Sài gòn cũ cũng táng cho vỡ mồm. Buồn cười nhất là bà ta nói rằng VN chỉ có thái độ sau năm 75. Bà ta đúng là một thứ sản phẩm quái thai mà đất nước ta sinh ra. Bà ta quên là lính VNCH cũng thuộc dân tộc VN này đã giữ HS và bị TQ chiếm năm 1974.. Thế trước đó bọn nào đang đóng quân ở đó. Để tớ thứ hỏi mấy bác bên HS xem có ai biết bà này ở đâu ra ko?
  5. babyphu

    babyphu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/03/2008
    Bài viết:
    522
    Đã được thích:
    55
    Đọc cảm động quá, nhà bác cho linhk tải về xem được không?
  6. Lasonphutu83

    Lasonphutu83 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/08/2009
    Bài viết:
    1.225
    Đã được thích:
    3
    Lâu rồi mới thấy chuyên mục Hoàng Sa - Trường Sa "nóng" trở lại như vậy. Người Việt Nam có một đặc tính rất đặc biệt, một khi lòng tự hào, tự tôn Dân Tộc bị xúc phạm thì không phân biệt thành phần, lứa tuổi, chính kiến... mọi người đều đứng lên để khẳng định một chân lý bất biến rằng "Lịch sử là linh hồn của một Dân tộc, và không một cá nhân, tổ chức nào được phép bôi nhọ và viết sai sự thật".
    Mọi người có thể có nhiều chính kiến, góc nhìn khác nhau, đó là quyền tự do ngôn luận, quyền tự do bác ái ... nằm trong tuyên ngôn về quyền con người nhưng.... điều này đang bị hiểu và vận dụng một cách méo mó, không đúng theo bản chất của nó.
    Anh có quyền được nói, được phán xét,.. nhưng phải dựa trên nền tảng những luận chứng. luận cứ có tính khoa học và thực tiễn. Kết luận về Lịch sử của một Đất Nước mà không có điều kiện tiên quyết này thì đây không thể coi là "ý kiến phản biện" như tự nhận của tác giả.
  7. Lasonphutu83

    Lasonphutu83 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/08/2009
    Bài viết:
    1.225
    Đã được thích:
    3
    Ah, cảm ơn bác vaputin đã cất công tìm kiếm những bức ảnh "hậu trường" phía sau sự kiện CQ-88, hy vọng rằng mỗi chúng ta có thể làm được điều gì đó, dù nhỏ bé thôi để xứng đáng với sự hy sinh của các CBCS quân chủng HQ trong buổi sáng ngày 14.3 năm ấy.
    Sự xả thân đó như muốn nhắn nhủ với thế hệ mai sau rằng "Tình yêu của những người lính giành cho Tổ Quốc này, Dân Tộc này là vĩnh cửu".
  8. hvavietnam

    hvavietnam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2010
    Bài viết:
    129
    Đã được thích:
    1
    http://www.mediafire.com/?tynitebz4ej
    kính các bác.
  9. DragonPhoenix

    DragonPhoenix Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    676
    Đã được thích:
    13
    Nó không hề bệnh đâu, chỉ có các bác nào nóng tính, chưa gì đã nhảy dựng lên vào chửi té tát để nó phản pháo lại 1 câu nghe đau vãi :
    Trích lời tác giả ĐNB :
    1. "tôi chỉ đưa ra các câu hỏi, chứ không có câu trả lời."
    2. Quan điểm của tôi, cũng như một câu châm ngôn mà các giáo sư ở Mỹ thường nói là: "Chỉ có câu trả lời ngu xuẩn, không có câu hỏi ngu xuẩn."
    khác nào nó đập một phát các bác ăn đủ : các bác đang bị nó chửi là ngu xuẩn đấy ;)
    Nguồn :
    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2010/04/100420_dongocbich_comment.shtml
    Ngạn ngữ có câu : chó cứ sủa, đoàn người cứ đi !
    Kệ nó !
  10. kien0989

    kien0989 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    04/02/2006
    Bài viết:
    4.157
    Đã được thích:
    1.672
    "các giáo sư ở trường Mỹ" nói câu đấy vì họ là một lũ ngu xuẩn, cóc biết đặt câu hỏi
    Giờ hỏi: Phoenix... là giẻ rách hay vật chất trong trực tràng động vật? câu hỏi này là ngu xuẩn vì so sánh những thứ chả liên quan gì đến nhau, là giẻ rách, vật chất trong trực tràng, và một cái nick ảo trên TTVNOL
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này