1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

KHI MÙA ĐI QUA

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi taicuc, 24/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Post vào đây một bài thơ mà ngày xưa anh rất thích của Phạm Thuỳ Vinh
    HOA HỒNG
    - Phạm Thuỳ Vinh -
    Sao ai cũng tặng em hoa hồng hả anh
    Rồi bỏ em ở lại một mình trong đêm
    Gai hồng xây xước tay em
    Em quá nhiều vết xước
    Thơ viết cho anh thiên hạ đọc mất rồi
    Họ đến tặng em hoa hồng rồi mất hút
    Em giữ lại cho riêng mình tên em trên môi...
    Chẳng biết em có còn nước mắt
    Bởi từ lâu rồi em gạn hết cho thơ
    Mà thơ là của anh, chỉ là của anh
    Em không còn nước mắt cho riêng mình
    Và giờ đây hoa hồng khóc trước bình minh
    Hoa hồng khóc vì những chiếc gai của nó
    1996
  2. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    ơ.. lại cho em gửi một bài thơ tặng người hát khúc tháng 3
    Lối về hong nắng
    Nỗi niềm nào rụng trên lối đi xưa
    Đôi bờ cỏ nhắc bàn chân ngày cũ
    Dòng sông đơn côi đã qua mùa lũ
    Sợi gió vô tình nào níu chút hương bay?
    Anh lại về buộc chặt lối heo may
    Nghe ký ức âm âm chùng vọng lại
    Dòng thư xưa đã nhạt nhoà trang giấy
    Bao lời yêu dịu ngọt chợt rưng rưng...?
    Bao muộn phiền anh hãy hình dung
    Kỷ niệm đã úp mặt vào thinh lặng...
    Anh hãy tìm bên trời có đâu chút nắng
    Sưởi ấm câu thơ, hong kịp gió sang mùa...

  3. Cauvongdemmua112

    Cauvongdemmua112 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2004
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Không yêu?
    Yêu?
    Từng cánh hoa rơi lả tả
    Em vốc đầy tay và tung vào trong gió
    Một ngàn lẻ một lời yêu.
    Những hoàng hôn đứng giữa cánh đồng
    Em đã đếm từng cánh hoa màu trắng
    Trái tim run thầm lặng
    Tiếng sáo buồn thiết tha.
    Rồi tháng ngày sẽ qua
    Cánh đồng ấy sẽ thành miền kỷ niệm
    Mãi lặng yên
    Như những vòm cây
    Nơi khuôn viên thư viện
    Chiều nay.
    Em vẫn ngồi đây
    Khi bóng tối dâng đầy
    Thư Viện mùa thi
    Giáo trình đọc dở
    Mưa đến
    Mưa đi
    Nhẹ nhàng như hơi thở
    Buồn tênh.
    Em ngu ngơ
    Em không hiểu nổi mình
    Không hiểu được anh
    Và những điều ngẫu nhiên vô lí
    Không hiểu người ta
    Cùng những lời họ kể
    Về anh.

  4. Wildcat

    Wildcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    859
    Đã được thích:
    1
    Em xoè tay hứng giọt nắng bên hiên
    Nắng hôm nay sao vàng đến lạ ?
    Có phải nắng lấy đi màu óng ả
    Cội Mai già lả tả cánh hoa rơi...
    Em đưa tay níu lại một thời
    Mới biết mất một đời thơ mộng..
    Không còn nữa cánh diều trải rộng
    Tiếng ai cười trong giấc mộng hè sang...
    Em đưa tay vuốt lệ hai hàng
    Mới biết mất người trong một chiều hạ vắng
    Nắng chói chang, lòng đường rát bỏng
    Em - kẻ bước chân không oằn oại dưới đường...
    Em nghe gì mỗi lúc mùa sang?
    Mùa đến, mùa đi - còn lại gì anh nhỉ ?
    Có phải nắng dịu đi khi ngày sẽ tắt..
    Anh sẽ về khi phố - vắng - không - em..?
  5. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Thi ca độ này vắng quá, toàn những rất nghiệp dư và những thơ riêng, thơ đương đại...Hôm trước lang thang đọc lại một bài thơ cũ trên một tờ báo cũ thấy lòng bình yên đến lạ.Post lại lên đây cho mọi người cùng đọc...
    HOÀI CỔ
    Cô gái Hà Nội ngày xưa áo dài tha thướt
    Tóc vấn trần, vòng ngọc dáng thanh tao
    Cô gái ngoại ô khăn chít, áo nâu
    Vào thành phố còn thơm mùi rơm rạ
    Ông Thạch Lam để lại mùi hoàng lan cho phố
    Một tình yêu lạ lùng ẩn giấu nét ngây thơ
    Tranh Phái xộc xệch, lô xô mà lịch lãm
    Một Văn Cao xao xuyến thuở quân về...
    Có thể ai đó bảo tôi là người hoài cổ
    Nhưng cách tân bây giờ lơ láo làm sao
    Mái tóc em nhuộm vàng loang lổ
    Mắt môi em sặc sỡ, nham nhở dở tranh màu
    Tôi đi trên hè mà như đi giữa ngàn khung cửi
    Điện thoại cầm tay đan chéo lời nhau, ríu rít từ xa
    Chữ vâng, dạ giản đơn đã thay bằng chữ "ét" ( yes)
    Thang bậc tình yêu đo bằng cái @ còng
    Những lời khuyên răn chỉ còn là sợi rêu dưới chân thành Cửa Bắc
    Mọi lời chê đã vô cảm với đời
    Nhưng Hà Nội cứ nghìn năm - đẹp mãi
    Và nghìn năm- Xưa ấy, Hà Nội ơi
    TRẦN TRƯƠNG
  6. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    TRÁI TÁO CÔ ĐƠN
    -- Nhớ lại một ngày tháng tư--
    Em tặng anh trái táo parafin
    Trái táo thuở hồng hoang A dam và E va cùng nếm
    Trái táo màu hổ phách
    Anh cầm lên nghe rõ nhịp tim mình
    Tháng tư trong veo màu nắng thuỷ tinh
    Màu nắng đã đi vào lời hát xưa Trịnh viết
    Mấy chục năm sau anh mới biết
    Màu nắng như là màu mắt em
    Sinh nhật năm nay anh không có hoa hồng
    Loài hoa thường cô đơn trong những ngày sinh nhật
    Cũng chẳng có ngọn lửa tình yêu cháy bừng trong mắt
    Như câu thơ ngày nào đã viết tặng riêng nhau
    Nhưng lại hiện lên lóng lánh những sắc màu
    Khi anh xoè diêm, trái táo Parafin bừng cháy
    Những giọt nến như nước mắt em bao ngày đã chảy
    Thành những giọt tình yêu những giọt vui buồn
    Em tặng anh trái táo cô đơn...
    12/04/2001
  7. doanminhhang17681

    doanminhhang17681 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/06/2002
    Bài viết:
    1.691
    Đã được thích:
    0
    Em tặng anh trái táo cô đơn
    Mầu đỏ như tim, rực những khát khao bao ngày em thầm nếm
    Gặm nhấm một mình, tình yêu thật xa, tay với hoài chẳng đến
    Trái táo em thơm mùi hồng ửng tuổi thanh xuân
    Ngọn gió hoang vu thổi buốt đã bao lần
    Tuổi xuân thì mắt em vẫn lung linh mầu nắng
    Đêm giầy vò giấc mơ hạ trắng
    Trái táo căng tròn giấc mộng yêu thương
    Em gửi anh một ước vọng đời thường
    Như mỗi người sinh ra đều có riêng mái ấm
    Như mạch máu trong tim âm thầm chảy chậm
    Như mỗi con người khao khát yêu thương
  8. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Không ngờ hiện tại lại nối liền với quá khứ bằng những câu thơ vu vơ như thế này. Hôm nay HN se lạnh và lại một Mùa nữa sắp sửa đi qua...Buồn
  9. ttggttsn

    ttggttsn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội nghìn năm có khác gì đâu anhMùa thu se vai trong tà áo mỏngKhăn quấn ơ hờ làm duyên con gáiMùi phố thoảng đưa những góc nhỏ hoàng lanHà Nội nghìn năm lòng một chút hanh haoĐèn phố sáng lên soi Hồ Gươm thành cổNgười qua đường tìm dáng thu xưaKỉ niệm nào có nhớ, có quênQuá khứ hằn lên hiện tại những nỗi niềm
  10. taicuc

    taicuc Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2002
    Bài viết:
    480
    Đã được thích:
    3
    Lang thang trên mạng tầm sáng tìm thấy bài thơ này của But tre mới nhại bài thơ Xuân 1961 nổi tiếng của nhà thơ Tố Hữu. Lưu vào đây kẻo quên mất

    BÀI THƠ XUÂN 2011

    Tôi viết bài thơ xuân
    Hai ngàn không trăm mười một…
    Cành táo đầu hè không ra quả được
    Nước khu công nghiệp hôi tanh!
    Rét dài rồi lại nắng hanh,
    Tưới nhiều, cây mới khô cành đó chăng?
    Giã từ năm cũ bâng khuâng
    Bước sang năm mới giá tăng lạ thường!
    Kìa xuân mới, có gì kinh hãi?
    Hỡi em yêu, mà mặt em méo vậy?
    Như là loạn lạc ngày xưa?
    Anh nắm tay em, luống cuống, vụng về
    Mà nói thật: “Tiền lương anh đó,
    Thôi hãy cố, chia ba phần nho nhỏ:
    Anh dành cho trả nợ phần nhiều,
    Phần nuôi con và phần để em tiêu!”
    Em tủi hổ: “Biết làm sao cho đủ!”
    Hai đứa ôm nhau, hai người khốn khổ
    Em thổn thức hoài cho đến sáng mai nay
    Anh lau đôi mắt huyền, ướt sũng chiếc khăn tay!…
    Chà “mười một”! Giá cao muôn trượng!
    Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng
    Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau,
    Trông bắc, trông nam, trông cả địa cầu!
    Trải qua mấy cuộc bể dâu,
    Những điều trông thấy càng đau nhân tình,
    Tố Như ơi, có biết chăng
    Còn đâu nước mắt, khóc than bao Kiều!
    Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
    Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng…
    Ôi tiếng của cha ông thuở trước
    Như thét gào… vận nước hôm nay:
    Mấy vùng trời biển trắng tay,
    Thác kia Bản Giốc, đảo này Hoàng Sa!…
    Anh hùng dân tộc chúng ta
    Vì đâu nên nỗi, hóa ra thế này!
    Có gì nhục trên đời hơn thế
    Người với người sống để hại nhau
    Quan thì cướp bóc làm giàu
    Dân còng lưng xuống, cúi đầu mà đi!
    Đời thế đó từ khi mở cửa
    Mọi thứ thành hàng hóa bán, mua:
    Chức quan, bằng cấp, ****,
    Ruộng vườn, sông núi, ao hồ, biển khơi…
    Khắp đất nước… tiền đang vẫy gọi
    Bao rừng thiêng chặt phá tan hoang,
    Bạt núi, ngăn sông, tìm quặng, đãi vàng,
    Bô-xít Tây Nguyên, Lào Cai, Hồng Quảng…
    Sông Ba, sông Lô, sông Đà, sông Chảy…
    Khắp nơi thủy điện…
    Lũ quét kinh hoàng!
    Hỡi những chàng trai, những cô gái ơi
    Hai bàn tay ta đang xây hay phá,
    Có nghĩ gì cho thế hệ tương lai?
    Chộp giựt, ăn liền… đâu nghĩ đến ngày mai!
    Tôi viết cho ai bài thơ xuân “mười một”?
    Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt,
    Hà Nội rì rầm… còi thổi ngoài ga…
    Mấy hôm nay như đứa nhớ nhà,
    Ta vẩn vơ hoài, rạo rực vào ra,
    Nghe tiếng thét, cả châu Phi đứng dậy
    Lũ độc tài… phải cuốn gói ra đi…
    Cách mạng Hoa Lài có đến được xứ ta?
    Mang hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
    Những giá trị thiêng liêng của loài người ta đó:
    Hòa Bình
    Hạnh phúc
    Ấm no
    Cho
    Con người
    Dân chủ
    Tự do!
    03 -2011
    Nguồn: trannhuong.com

Chia sẻ trang này