1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Quê nhà tôi ơi...!!!

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi nguvanbaochi, 20/01/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hamster89

    hamster89 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2011
    Bài viết:
    2.657
    Đã được thích:
    1
    aaaaaaaaaaaaaaa
    quê mình đây rồi
    cho em nhập hội xồng xương với các bác ới
  2. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Mình lại đứng ở ngã 3 đường với 3 lựa chọn: Ở lại, sang một nơi khác tương đương, hoặc chuyển sang một nơi hoàn toàn đúng ngành, chỉ chuyên về nghiên cứu. Xét xem nào:

    - Ở lại: Có nhiều cơ hội; nhưng đi lại xa xôi, giờ giấc bắt đầu bị quản chặt.
    - Sang một nơi tương đương: Bắt đầu lại từ đầu với nhiều khó khăn; nhưng thuận lợi vì đã có kinh nghiệm. Cơ sở nơi đó lại vững chắc, hoàn toàn yên tâm.
    - Nơi đúng ngành học: Là nơi mình đã nhất quyết ko chịu vào khi mới ra trường. Mặc dù đúng ngành học, nhưng lại là nghiên cứu-vốn là thứ mình rất ghét. Sau này lại phải thi biên chế, rất mệt. Môi trường bí... Nhưng giờ giấc thoải mái, mà con gái làm ở đó thì cũng yên tâm.

    Mình muốn ổn định, ko thích di chuyển nhiều... Nhưng tại thời điểm này, cũng thấy băn khoăn... Có thể ở, có thể đi, còn tuỳ. Xem "chúng mày" đối xử với "tao" như thế nào đã...:))
    ....................

    Hôm nay tự nhiên nổi hứng ăn mặc rất đúng chuẩn: quần âu, áo sơmi, thêm đôi dép cao gót (quần dài quá, ko đi giày bệt được) - mặc lên nhìn chả giống ai, ko quen, kiểu gì ấy:)). Sáng ủi đồ, thấy cộm cộm trong túi quần, moi ra thì là tờ 500K. Sung sướng! Đây là cái quần âu duy nhất của mình, mà mình thì may ra cả năm mới động đến nó 1 lần, nên chắc chắn tờ 500K ở túi quần của mình được trên dưới 1 năm rồi. Cái tính lôi thôi của mình đôi khi cũng... lợi ích thật:-". Ít ra như hôm nay, nó cũng mang lại niềm vui cho mình rồi còn gì.
    ....................

    Từ cuối tuần trước đến giờ căng thẳng, mất ăn mất ngủ. May mà có 2 cô họ hàng đến ở cùng không thì chết mất. Papa bảo thứ 4 lên, ở lại vài ngày. Papa nói với cô, có ý trách vì có chuyện thế mà ko nói với papa câu nào. Nói gì??? Mỗi người có 1 cuộc sống riêng, ai cũng phải tự lo cho bản thân. Gọi điện mà kêu than, sẽ cảm thông, lo lắng hay là lại khó chịu vì phải bỏ công bỏ việc để lên trên này? Không muốn làm phiền đến ai cả. Chưa bao giờ phải nhờ đến họ hàng, thế mà giờ phải chạy đến nhà bà, nhà cô chú nhờ giúp, thì chắc papa cũng hiểu là mọi chuyện khó khăn đến cỡ nào. Mà thật ra là tại cô gọi điện nói, chứ mình có ý định thông tin cho papa biết đâu. Nhưng, phải thành thật mà nói rằng, biết papa lên, cảm thấy gần như tan biến hết mọi áp lực, căng thẳng.

    Cô họ hàng đến ở cùng, thu dọn, rửa ráy mọi thứ. Tất nhiên là khi rửa bát, mình vẫn rửa xoong nồi đàng hoàng, nhưng đến khi cô kỳ cọ thì mới biết thế nào là "sạch bóng". Cô làm gì cũng sạch sẽ, cẩn thận, mỗi tội tốn kém và chậm. Mình tiết kiệm hơn nhiều, so với cô, thậm chí là "keo kiệt". Thế mới biết mẹ rèn cho 2 chị em tính tiết kiệm như thế nào. Ngày trước mình cứ kêu ca mấy cô bạn mình hoang phí, giờ quay đi quay lại, thấy ai cũng giống bạn bè mình, có mỗi mình khác người. Cô dễ tính, mỗi tội cổ hủ, hôm qua còn bảo mình đi cái tất mỏng mỏng vào chứ ai lại để chân trần thế kia đi làm? Thôi thế hôm nay mặc quần âu cho đỡ bị kèo nhèo.
    ..........................

    Dạo này mình gầy quá, mặc cái gì cũng thấy... lỏng lỏng. Tháng trước, chị cùng phòng và mình bắt đầu bước vào chiến dịch. Mình là chiến dịch tăng cân, chị ấy là giảm cân. Sau 1 tháng, kết quả của chiến dịch, là mình giảm 2kg, còn chị ấy tăng 3kg =)). Cả 2 hỏi kinh nghiệm của nhau, thì chế độ ăn uống của mỗi người như sau:

    Chị cùng phòng:

    - Bữa sáng ăn phở, bún, hoặc xôi, bánh giò...
    - Trưa: ăn rất ít, chỉ 1 chút cơm và rau. Hoa quả ăn cùng với phòng.
    - Tối: Cũng ăn rất ít, thường là nhịn.

    Mình:


    - Bữa sáng ăn bánh quy chấm sữa, bánh ngọt, phô mai, thêm hộp sữa
    - Trưa: Chỉ tiêu ăn 2 bát cơm. Chiều lại uống sữa. Hoa quả ăn cùng với phòng.
    - Tối: Ăn nhiều cơm, đồ ăn, ăn nhiều chất. Ăn thêm sữa chua hay gì đó.

    Túm lại là mình ăn gấp đôi chị ấy. Thế sao mình giảm cân, chị ấy lại tăng cân? 2 chị em sau một hồi suy nghĩ, đối chiếu, thì mới vỡ lẽ ra thế này:

    Chị ấy nhịn ăn hầu như cả ngày, nhưng tối về chuyên ăn sôcôla đen, caramen và các đồ bơ sữa - chị ấy thích ăn mấy thứ đó =)). Còn mình, mang tiếng sáng ăn nhiều chất, nhưng cũng chỉ ăn được 2-3 cái bánh quy nho nhỏ chấm sữa là no, phô mai ăn 1 cái, sữa uống 1 hộp ko hết, phải để đến chiều. Đặc biệt là sữa vừa uống vừa phải... bịt mũi vì ngán. Trong các bữa ăn, mình nghĩ mình ăn nhiều thức ăn lắm rồi, thì cũng mới chỉ bằng chế độ "giảm cân" của chị ấy =)). Thêm nữa là tối về ăn hoa quả, thì chị ấy cũng chỉ thích các loại hoa quả ngọt, nhiều đường, mình thì hay ăn thứ hoa quả chua như bưởi, xoài xanh, dứa... Lại thêm hồi đầu tháng trước mình bị ốm cả tuần liền, người chưa lấy lại được. Chả trách sao lại giảm cân!

    Túm lại, muốn tăng cân, mình nên ăn theo chế độ giảm cân của chị cùng phòng ;))
  3. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Buồn ngủ quá!

    Sáng nay nhiều chuyện bực mình.

    Mới sáng ra PGĐ đã gọi điện hỏi, rồi cáu lên bảo mình làm việc đó chậm quá. Lúc ấy giải thích nhẹ nhàng: "Em muốn gặp thầy trước, thống nhất xong, rồi mới liên lạc nhờ viết sau, vì biết đâu ko cần viết thêm bài nữa". Sếp vẫn cáu: "Việc gì ra việc ấy chứ, làm chậm quá!". Trước giờ mình ngoan ngoãn, ko cãi bao giờ, sáng nay nổi cơn điên, làm 1 tràng: "Không phải là em ko làm, em có liên lạc rồi, nhưng em chưa nhờ viết, vì bảo họ viết xong mà mình ko dùng đến thì vừa tốn tiền, vừa dở hơi. Mà anh bảo lâu là sao, mới có hơn 1 tuần, trong đó tuần trước em đã bảo anh là họ đi công tác rồi còn gì? Anh thích thì em gọi ngay bây giờ cho anh gặp nhé!". Chắc sếp sốc vì thấy mình dữ dội quá, nên dịu giọng: "Thôi, em in sẵn tài liệu đi, 9h bắt đầu đi". Hà hà, bắt được bài sếp này, là cứ ngoan ngoãn thì bị bắt nạt, còn nếu biết cách cãi lại thì sếp sợ. Thật ra sếp mắng cũng có cái đúng; nhưng kệ, cứ cãi phăng đi, nhất quyết ko dịu dàng nữa. Đó là cái bực thứ nhất.

    Bực thứ 2, là lúc trên xe, sếp hỏi thẳng: "Anh hỏi, em trả lời thật nhé. Em vẫn làm thêm cho chị M (PGĐ cũ) à? Phòng biên tập nói với anh thế!". Làm thêm thì sao mà ko làm thêm thì sao? Bực mình với sếp thì ít - chỉ bực vì sếp chả tế nhị tẹo nào thôi, còn bực mình với cái đứa mách lẻo thì nhiều, mà mách lẻo có đúng đâu cơ chứ. Mình nói thẳng: "Em có dự định làm với chị ấy, nhưng ko phải bây giờ, vì hiện tại em ko có thời gian". Đúng là hiện tại chả làm thêm, nhưng cũng chả thèm chối. Cũng là cách PR bản thân tý, vì chắc sếp cũng biết thừa, không làm được việc thì chả ai đưa việc cho mà làm.

    Bực thứ 4, là khi nói về nghiệp vụ... Chán cái là mình nói thẳng băng ra rồi, sếp vẫn bảo thủ, cho rằng đó là một việc rất dễ dàng, ai cũng có thể làm được. Dễ dàng, thế tại sao chị PGĐ cũ ko dám đưa bản thảo cho phòng biên tập đọc??? Tại sao Viện Dân gian kêu ầm ầm, phải thuê nơi khác đọc lại??? Mà cũng đúng thôi, nhân viên 99% là do "cơ cấu", chê nhân viên khác gì tự đấm vào mặt mình???

    Bực thứ 5, là đến nhà thầy, phải đi ngang qua nhà mình. Thế mà mình ko biết, sáng lóp ngóp đến cơ quan. Biết thế cứ ở nhà, sếp đi qua rồi đi cùng 1 thể.

    Bực thứ 6, là trước khi đi, đã thống nhất là mình sẽ là người trình bày ý tưởng với thầy. Thế mà khi mình trình bày, lại cứ chen ngang. Mà chen có đúng đâu cơ chứ, sếp nói xong, thầy ngớ người ra không hiểu, bản thân mình cũng chẳng hiểu sếp nói gì. Đã thống nhất rồi, thế mà cuối cùng lại mỗi người một ý. Không lẽ sếp nói, mình chen ngang, trình bày lại, thì còn đâu mặt mũi sếp nữa. Ức hết cả chế!

    Bực mình 7, xong việc, muộn quá, mấy người lại đi ăn trưa luôn. Ăn nói chuyện nhiều quá, về đến cơ quan hết giờ nghỉ trưa. Mệt mỏi và buồn ngủ kinh khủng!

    Hix, ước gì mình được làm việc cùng với GĐ. GĐ là người hiểu người, hiểu việc, rất biết quan tâm đến nhân viên. Mấy đời... đi làm, GĐ nơi này là người sếp mà mình cảm thấy nể phục và yêu mến nhất. Thế mà chả hiểu sao mình toàn bị PGĐ kèm thế này??? [r23)][r23)][r23)]

    Chiều nay papa lên. Chả biết mình có chắc lép quá ko, nhưng chả biết đằng nào mà lần nữa, thôi cứ phải phòng thân. Chả hiểu do cách nói chuyện của papa (dân làm chính trị nói hay lắm), hay là do tình cảm; mà mỗi khi ngồi nói chuyện là lại thấy lòng mềm nhũn, lại thấy cực kỳ yên tâm. Hi vọng chiều hôm nay sẽ chấm dứt những lo lắng, bực bội trong suốt thời gian qua, và không ảnh hưởng gì đến tương lai nữa. Và, nếu thế, thì mình vẫn giữ lại được trong lòng những gì gọi là tốt đẹp. Mong chờ vào điều đó!
  4. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Bố! Con vui! :)
  5. dauphu165

    dauphu165 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2011
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0

    Bố lên chưa em? bố lên thì cho anh biết vào mời cụ chén rượu, oánh với cụ ván cờ kẻo cụ lại buồn [:D]
  6. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Nhìn mặt "cụ" nhà em khéo cũng ko già chát bằng anh đâu. Cờ thì "cụ" không ham, còn khoản uống thì đảm bảo anh thua. Anh uống với con gái "cụ" may ra mới thắng được :P
  7. dauphu165

    dauphu165 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2011
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0

    Bị bắt sửa lại :(
  8. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Năm 2010...

    Buổi họp báo ra mắt ấn phẩm mới long trọng diễn ra tại khách sạn Nikko. Như thường lệ, mình làm nhiệm vụ tiếp đón khách mời. Khách mời chủ yếu là bên truyền hình, báo mạng, báo giấy, chỉ một số ít là đối tác, và tất nhiên, cả “chim lợn” nữa... Ngoài nhiệm vụ tiếp đón, mình phải kiêm thêm cả nhiệm vụ làm quen, để khi nào cần thì liên lạc.

    Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, chỉ còn khoảng 15 phútnữa là cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Mình chạy ngược chạy xuôi, bắt tay bắt chân, hỏi thăm, toe toét cười… Chợt mình đứng sững lại. Phía xa xa, một anh (chắc là phóng viên báo nào đó) vừa đứng ngắm nghía bộ sách mới, vừa nhìn mình một cách đầy khó hiểu. Trời, người đâu mà quen ghê? Mình lục lại trí nhớ, xem liệu đã gặp anh ta ở đâu rồi? Không, chắc chắn là chưa từng gặp. Nhưng sao lại quen đến thế này? :-??Cái ánh mắt kia, cái kiểu đứng khoanh tay kia, và cả nụ cười nữa… Quen lắm! Anh ta cũng kín đáo nhìn lại mình, ánh nhìn càng ngày càng bí hiểm hơn


    Một dòng điện chợt chạy dọc qua sống lưng. Không lẽ câu thơ “Có khi nào trên đời tấp nập/Ta vô tình đi lướt qua nhau” lại đang áp vào mình chăng? Khéo mà lại quen từ… kiếp trước!:-ss Thế này thì nguy to. Bởi mình ko ưa style đầu trọc (anh nhà báo đó đầu húi cua gần trọc lóc). Lạy trời khấn Phật, đừng gửi xuống cho con một người đầu trọc như thế chứ[-O<. À, tất nhiên là sau này con có thể bảo anh ấy để tóc, nhưng con không muốn can thiệp vào sở thích của bất cứ ai – dù người đó quan trọng đối với con đến đâu. Thôi, thế tốt nhất là con trả anh ấy lại cho trời Phật, để Người gửi anh ấy cho một cô gái khác vậy - một cô gái biết cảm nhận cái đẹp của những người trọc đầu ấy!


    Nghĩ thế, nên đáng lẽ phải chạy đến tiếp đón, thì mình lờ lớ lơ anh ta luôn:-". Và rồi buổi họp báo bắt đầu.


    Gần 1 tiếng sau, buổi họp báo kết thúc. Mình lại ngược xuôi làm nhiệm vụ tiễn khách. Lại toe toét, lại chào, lại hỏi thăm, lại bắt tay bắt chân đầy thân thiết (mặc dù chả thân với ai cả).


    Khách đã về gần hết, tận lúc này mình mới có điều kiện mon men đến bàn bánh ngọt nạp năng lượng. Đang ăn ngon trớn, chợt tiếng chị cùng phòng sát ngay sau lưng: “Đây là LA cùng phòng với em, sau này LA sẽ thay em liên lạc với anh. LA này, đây là anh H.A báo TP. Em với anh H.A làm quen với nhau đi nhé!”.


    Mình quay lại… gần xỉu… miếng bánh chưa kịp nhai trôi tuột xuống họng, suýt nghẹn… :eek:Là anh đầu trọc. Nhưng chính lúc đó, mình lập tức nhớ ra anh ấy là ai. Hồi mới ra trường, mình được người quen giới thiệu gặp anh ấy để theo nghề báo (hồi ấy anh ấy để đầu khác, không trọc như bây giờ). Tuy nhiên sau buổi gặp ấy, mình tự nhiên “im thin thít” và “lặn mất tăm”, không hề liên lạc với anh ấy một lần nào. (Ừ, mà cho đến giờ mình cũng ko hiểu tại sao hồi đó mình lại xử sự ngố và bỏ qua một cơ hội công việc tốt như thế nữa). Anh ấy thì sau vài lần nhắn nhe: “Em viết bài đi rồi gửi cho anh”, thấy mình im im cũng thôi luôn.


    Anh đầu trọc cười cười với chị cùng phòng: “Bọn anh có dịp làm quen với nhau từ trước rồi! Giờ em làm bên này à?”
    Mình cố gắng để nụ cười ko méo xệch: “Hèn gì em cứ thấy quen quen, định đến chào nhưng lại sợ bị nhầm…”
    Anh đầu trọc cắt ngang: “Thế nào, anh già đi quá nhiều nên em ko nhận ra phải ko?”
    Mình lúng búng: “Ơ, không phải, ngày xưa anh để kiểu tóc khác nên nhìn… nghiêm túc hơn” (Lại cái mồm, chả hiểu sao lúc lúng túng nó lại phát ngôn ra những câu vô duyên tệ:((). Anh đầu trọc phá lên cười. May mà lúc này mình cũng kịp định thần để không nói năng lung tung nữa, mà chuyển hướng sang hỏi thăm gia đình anh ấy #:-s
  9. nguvanbaochi

    nguvanbaochi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2007
    Bài viết:
    2.607
    Đã được thích:
    8
    Sáng nay đọc được tin: "Sáng nay, hơn 1 triệu thí sinh bắt đầu thi tốt nghiệp THPT", lại chợt nhớ rằng, mình đã từng trải qua một mùa hè như thế...Tháng 6 sang, mà nắng ngoài kia vẫn còn lưỡng lự, như chưa muốn phơi bày hết vẻ óng ả, rạng rỡ của mình.

    Nhớ tháng 6 của một năm nào đó, khi còn là một cô học trò, ngước mắt nhìn lên những bông phượng lẻ loi đầu mùa, chợt nhói lên nuối tiếc. Vậy là hè sang, phượng nở, thời học sinh sắp qua đi.

    Phượng vẫn vô tư đỏ dần, đỏ dần đến chói chang trong khuôn viên sân trường. Mỗi buổi học, thỉnh thoảng mình lại vội đưa mắt ngắm phượng, thầy lòng bồi hồi... sợ bạn bè nhìn thấy cái lo sợ, nuối tiếc trong ánh mắt. Sợ ai đó đọc được suy nghĩ trong đầu...

    Mùa hè năm ấy, vẫn trộm nhìn ánh mắt của ai đó... Ánh mắt ấy cũng khắc khoải và nuối tiếc lắm. Cái thời học sinh ngày đó ngây ngô và rụt rè, thích nhau mấy năm trời, chỉ dám nhìn từ xa, ánh mắt chạm nhau, vội quay đi nơi khác, không một lần trò chuyện.

    Mùa hè năm ấy, từng đêm ôm chặt cuốn vở. Lúc thì tràn đầy tự tin, lúc lại buồn nản vì lo sợ. Nước mắt cứ lăn dài, lăn dài bởi áp lực đã lên tới đỉnh điểm.

    Mùa hè năm ấy, buổi cuối cùng ngồi trong lớp học. Đã dặn lòng phải vững vàng, mạnh mẽ, thế mà cuối cùng cả lớp vẫn nức nở. Những giọt nước mắt ấy, mình hiểu, bao chứa sự nhớ thương, luyến tiếc; nhưng cũng đồng thời là giọt nước mắt lo sợ cho tương lai.

    Có một mùa hè như thế...
    .......................

    Thế nhưng chả hiểu sao, vài năm trở lại đây, mùa hè lại chỉ gợi nhớ đến thời sinh viên năm nhất - cái thời sôi động, hồn nhiên, sống nhiệt thành, hết mình... Những buổi diễn thời trang gây quỹ cho đội công tác xã hội, những buổi cắt tóc miễn phí cho trẻ em đường phố (ko có tay nghề, nên cắt xong, một số cháu hu hu khóc vì cái đầu ngố =)); dịp Noel, mua giấy, bột màu, bút hì hục ngồi làm thiệp, chả bán được cho ai, bán cho nhau, lấy tiền góp quỹ; những hoạt động sinh viên toàn thành phố tại Nhà văn hoá Thanh Niên; những buổi dã ngoại, dựng trại trên cao nguyên Langbiang lạnh buốt, cả đêm co ro bên ánh lửa trại hát hò; những ngày tha thẩn ngồi ở ghế đá sân trường sau buổi học, khuôn viên trường nhỏ nhắn, rợp bóng cây, lọt thỏm giữa lòng thành phố ồn ào, đông đúc...

    Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;} [FONT=&quot]Chợt nhớ đến bài thơ được phổ nhạc “Thời hoa đỏ” của nhà thơ Thanh Tùng. Thơ kháng chiến chống Mỹ đấy, thế mà da diết ám ảnh quá![/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao[/FONT]
    [FONT=&quot]Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng[/FONT]
    [FONT=&quot]Chỉ có tiếng ve kêu chẳng cho trưa hè yên tĩnh[/FONT]
    [FONT=&quot]Chẳng chịu cho lòng ta yên[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Anh mải mê về một màu mây xa[/FONT]
    [FONT=&quot]Về cánh buồm trôi qua ô cửa nhỏ[/FONT]
    [FONT=&quot]Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa[/FONT]
    [FONT=&quot]Em hát một câu thơ cũ[/FONT]
    [FONT=&quot]Cái say mê của một thời thiếu nữ.[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Mỗi mùa hoa đỏ về[/FONT]
    [FONT=&quot]Hoa như mưa rơi rơi[/FONT]
    [FONT=&quot]Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi[/FONT]
    [FONT=&quot]Như máu ứa một thời trai trẻ[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Hoa như mưa rơi rơi[/FONT]
    [FONT=&quot]Như tháng ngày xưa ta dại khờ [/FONT]
    [FONT=&quot]Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau[/FONT]
    [FONT=&quot]Mà thấy lòng đau xót[/FONT]
    [FONT=&quot]Trong câu thơ của em anh không có mặt[/FONT]
    [FONT=&quot]Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết[/FONT]
    [FONT=&quot]Anh đâu buồn mà chỉ tiếc[/FONT]
    [FONT=&quot]Em chưa đi hết những ngày đắm say[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ[/FONT]
    [FONT=&quot]Không cho ai có thế lạnh tanh[/FONT]
    [FONT=&quot]Hoa đặt vào lòng chúng ta một vết đỏ[/FONT]
    [FONT=&quot]Như vết xước của trái tim[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Sau bài hát rồi em lặng im[/FONT]
    [FONT=&quot]Cái lặng im rực màu hoa đỏ[/FONT]
    [FONT=&quot]Anh biết mình vô nghĩa đi bên em[/FONT]
    [FONT=&quot]Sau bài hát rồi em như thể[/FONT]
    [FONT=&quot]Em của thời hoa đỏ ngày xưa[/FONT]
    [FONT=&quot]Sau bài hát rồi anh cũng thế[/FONT]
    [FONT=&quot]Anh của thời trai trẻ ngày xưa[/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot]Mỗi mùa hoa đỏ về[/FONT]
    [FONT=&quot]Hoa như mưa rơi rơi…[/FONT]

    Hồi SV năm 3, mình được điểm 10 giữa kỳ nhờ bài thơ này. Đó là tiết học môn "ngôn ngữ" gì gì ấy, thầy ngồi phân tích cái hay trong ngôn ngữ của bài thơ "Thời hoa đỏ", rồi thầy nổi hứng: "Trong bài hát này có 1 từ rất hay, nhưng toàn bị hát nhầm. Ai hát được bài này và hát đúng từ mà tôi thích, tôi sẽ cho điểm 10, không phải thi giữa kỳ". Mình xung phong lên, và được 10 điểm - đúng như lời thầy hứa:)). Cái từ mang lại điểm 10 cho mình, chính là cái từ "tan tác" theo đúng nguyên bản bài thơ (Cánh mỏng mang TAN TÁC đỏ tươi), chứ không phải là "xao xác" (cánh mỏng manh XAO XÁC đỏ tươi) như trong bài hát. Bản thân mình cũng thích từ TAN TÁC hơn - có một cái gì đó mỏng manh vụn nhẹ tan dần, tan dần, vừa xao xác, vừa luyến tiếc...

    Mấy hôm nay, khám phá được con đường đi làm mới rợp bóng phượng đỏ. Nhìn mãi, vẫn chả hiểu tại sao phượng lại có thể nhiều đến thế? Hàng cây rực đỏ, như bùng lên, cháy lên chứ chẳng phải là "nở" nữa. Tự nhiên liên tưởng đến câu hát "Cháy hết mình, cánh phượng nhẹ nhàng rơi".

    http://www.youtube.com/watch?v=v7rTgQY20D4
  10. dactalangnhang

    dactalangnhang Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/04/2002
    Bài viết:
    279
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này