1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

cơn bão lòng

Chủ đề trong 'Quảng Ninh' bởi loi_nguyen1983, 29/01/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. loi_nguyen1983

    loi_nguyen1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2011
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Kỷ niệm là gì? Kỷ niệm có phải là những buổi chiều không tên chẳng có viêc gì để làm một mình đạp xe đi lang thang trên những con đường buồn thoảng lá vàng bay,gió bâng khuâng và nắng nhạt nhòa.......Hay ky niệm là vạt áo người xưa vấn vương mãi trong lòng ta vẫn vẹn nguyên màu lụa trắng.......Là ánh mắt em ướt vào tim ta một nỗi buồn xưa cũ.......... Kỷ niệm xưa nay đã về nơi đâu để ta mãi đi tìm trong màu buồn ký ức.Sao bỗng thấy nhớ ngày xưa và người xưa đến thế.......Nỗi nhớ cứ ào ạt dâng lên trong tim....Ước được một lần đi đến ngày xưa.....Được thả gót chân trần lang thang trên khắp các con đường nơi miền ký ức , được nghe tim mình nưc nở, được gục đầu lên kỷ niệm mà thiếp đi, được kỷ niệm vỗ về ru ta vào trong giấc mơ xưa cũ........ngọt ngào...

    **************
    Hôm nay là một ngày thật buồn.Mọi thứ đến với tôi cứ như là một sự sắp đặt,một trò đùa của số phận với tôi. Chiều mưa! mưa từ đâu chẳng biết...mưa rơi thật nhiều, thật nhiều.Khung trời xao xác mưa bay, con đường ngập nước....Phố cũ của tôi ngập nước, buồn bã, lạnh ướt trong mưa.Mưa rơi rơi từng giọt thật buồn.Tôi rất yêu những giọt mưa bởi mưa là ký ức, ngắm nhìn những giọt mưa bay trên phố tôi sẽ thấy mình được sống với những ngày xưa yêu dấu....Khi tôi còn đang thực sự có em bên đời.

    Một chiều mưa buồn, tôi lang thang đi về nơi quán vắng, tôi thích đến cái quán nhỏ này vào những buổi chiều mưa, ngồi bên ly cà phê và suy nghĩ về con người thân phận và tình yêu, để được thả hồn mình theo những nốt nhạc buồn rơi rơi trong không gian và tan loãng cùng tiếng mưa đang rơi bên ngoài hiên vắng .Quán nằm khuất trong một con ngõ nhỏ nơi con đường cũng nhỏ,
    quán thường vắng khách bởi nó trông thật cũ kỹ, người chủ quán chỉ mở nhạc không lời và nhạc cổ điển rất nhẹ, thoảng qua như cơn gió bên tai....Ở đây tôi thấy lòng mình tìm được sự bình an và quên đi được những ưu tư nơi cuộc sống phiền muộn.
    từng giọt cafe lặng lẽ rơi rơi trong chiếc tách nhỏ,từng giọt nâu buồn, thật buồn....Bỗng thấy nhớ em da diết.....Nhớ đôi mắt nâu năm nào nay đã đi về một nơi rất xa xôi....Đôi mắt em màu nâu, để tôi mãi gọi tên em là mắt nâu của tôi.Tiếng nhạc thật buồn, tiếng dương cầm về con thiên nga giãy chết, con thiên nga mỏng manh, con thiên nga tinh khiết, con thiên nga tội tình.......Quán chiều mưa thật vắng, chỉ có tôi và cô gái chủ quán hơn tôi 2 tuổi, nhưng luôn gọi tôi bằng anh....Cô gái là người mê nhạc cổ điển và biết chơi guitar.Bất giác tôi ngước nhìn cô gái, tóc thề, áo phông, quần bò hơi bạc, trông lúc nào cũng có vẻ bụi bặm nhưng kỳ thực cô gái là một người rất lãng mạn......
    em hỏi tôi có muốn nghe em hát không? tôi lặng lẽ gật đầu...........Tiếng guitar khẽ rung lên trong không gian, bập bùng, da diết.....Cô gái có giọng hát thật buồn,lời hát như những tiếng lòng chở những nỗi niềm,những tâm sự buồn, thở than....."Chiếc nhẫn được tết từ sợi cỏ non ngắt ở bên hồ, anh *g vào tay em, hương cỏ thơm và xanh mát.Nhưng rồi anh đã ra đi, mang theo cả thời sinh viên, mang theo mối tình đầu của em.Anh nhớ không, anh nhớ không? chiếc nhẫn cỏ ngày xưa.Rồi một ngày em phải lên xe hoa ngón tay *g vào nhẫn cưới.Em quay đầu nhìn lại.Trong trang sách học trò, chiếc nhẫn cỏ dần phai".........Bài hát như một mũi dao cứa vào tim tôi, tứa máu......Tôi không khóc, nhưng một giọt nước lặng lẽ rơi lên môi, mặn chát.....Ngoài trời mưa vẫn rơi, những giọt mưa trắng muốt và lạnh giá đang rơi trong tim tôi....hình như tôi đang khóc....

    ********* Trở về nhà lúc trời đang mưa, sũng nước và mệt nhoài.Tôi nằm lăn ra giường và thiếp đi lúc nào không biết.
    Đêm lại về trên từng con phố, tôi khẽ run lên, hình như tôi đã thiếp đi rất lâu....Đâu đó vọng lại một câu hát, hình như từ phía căn nhà bên kia con phố vắng.Vẫn ngôi nhà cổ đó, tôi lắng nghe, không phải. Bài hát dường như vọng lại từ nơi miền ký ức của tôi......." nơi em về trời xanh không em?Nơi em về ngày vui không em?"......Không biết bây giờ em đã ngủ chưa?Có lẽ giờ này nơi ấy thành phố và em đã chìm sâu trong giấc ngủ êm đềm sau những nhịp sống ồn ào và vội vã của đời thường rồi phải không em?Đã khuya quá rồi còn đâu,đêm thì dài lắm.Đêm ở đây cuộc sống thật tĩnh lặng không như Hà Nội, Hà Nội sôi động lắm nên lòng người rất bình yên, cuộc sống cũng hối hả lắm có lẽ em không nhớ tôi đâu. Có tiếng còi tàu từ ngoài xa vọng lại, rất xa mà như rất gần.....ánh đèn loang loáng trên sông rọi vào ô cửa kính.... Quê tôi đấy, miền biển con sông tuổi thơ tôi đấy. Quê tôi ai cũng có một con sông lặng lẽ chảy sau nhà....Những ngày đi xa tôi rất nhớ dòng sông ấy, nhớ tiếng còi tàu từng đêm vọng về thổn thức.....Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở một miền quê rất yên bình, nơi có những con sông nhỏ và những bến thuyền..........Những ngày ở Hà Nội tôi rất nhớ quê mình, chỉ có em hiểu điều đó và cung chính em đã xoa dịu trong tôi những muộn phiền và khiến lòng tôi được bình yên........
    ........................ "Ngày mai em lên xe hoa"......"Với ai?" "Anh đén nhé, có thể chúng ta không còn gặp nhau nữa đâu" "tại sao?" "Vì em .....
    hà Nội một ngày mưa buồn, mưa như hiểu lòng người, mưa xối xả, mưa như trút nước....Mưe khóc cùng tôi....chiếc xe hoa màu trắng, áo em cũng màu trắng,những giọt mưa cũng trắng muốt.....Chỉ có đôi mắt nâu của tôi phảng phất một nét buồn khi xe đi qua, em mỉm cười.Tôi không nhận ra,mưa bay điệp trùng, lòng tôi se lạnh,mọi thứ cứ nhòa dần trong đôi mắt tôi.Tôi tự nhủ lòng dù sao em cũng hạnh phúc....và tôi tin là em hạnh phúc....
    Đêm của một ngày không mưa.......mọi thứ có vẻ thật bình yên.Tôi đứng nhìn về phía ngôi nhà sáng ánh đèn vàng,không buồn không vui........


    Tôi đã đứng ở đó rất lâu như thể đang chờ đợi em như những lần tôi đã đợi....gió khẽ mơn man thì thầm bên tai, gió khua nhẹ những tàn lá rơi trên mặt con đường những ngày mưa như tiếng chân em đang đến rất nhẹ rất nhẹ em sẽ bịt mắt tôi từ phía sau và hỏi " Ai nào?"........
    Máy điện thoại trong túi quần tôi khẽ rung lên, ai đó nhắn tin, tôi đọc từng dòng tin trên máy, " Đừng đến tìm em nữa, quên tất cả đi.Em là giấc mơ thôi,em đã hạnh phúc khi yêu anh và bây giờ em vẫn đang cảm thấy mình hạnh phúc".
    Lê gót chân trên mặt đường, mỏi mệt, rã rời tôi bước đi. ......
    Ngày trở về lòng nặng trĩu một nỗi buồn.Hà Nội với tôi là những chuỗi ngày buồn....Tôi đã cất, nén chặt những kỷ niệm xuống tận cùng đáy chiếc balo khoác lên vai trĩu lặng bước đi.Tôi sẽ trở về nơi tôi đã ra đi.Trở về mái nhà xưa, với con sông của tôi,với những tiếng còi tàu vang vọng trong đêm....Với tất cả những gì đã theo tôi từ những ngày thơ bé, đã cùng lớn lên và nuôi dưỡng tâm hồn tôi.Những thứ mà tôi đã mãi coi như là một phần cuộc sống và lẽ sống của đời mình......Tôi đã xa nó quá lâu rồi, sao giờ thấy nhớ quá. Tôi bước xuống từng bậc cầu thang, vừa đi vừa đếm, lần nào đi qua tôi cũng đến từng bậc và nhớ rất rõ số bậc ở khu tập thể này nhưng tôi biết đây là lần cuối cùng tôi đếm cái bấc cầu thang quen thuộc đến cũ kỹ này.Tôi dừng lại ở tầng 3, trong ngôi nhà có tiếng nhạc.Hình như bài hát của Phú Quang " ngày em không yêu anh,em tràn ngập niềm vui rời xa ngôi nhà cũ,chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác......Ngày đó anh bắt đầu những bước chân của ngày quên em"...Cánh cửa hé mở, một người con gái ngó ra nhìn, cánh cửa khép lại, vội vàng. Tôi lặng lẽ bước đi. bắt đầu những bước chân của ngày quên em......
    ------_
    Một chiều em bước sang ngang
    Bỏ tôi đứng lặng nghe hàng lệ rơi
    Cô đơn là bước tôi về
    Dở dang cũng bởi lời thề mau phai.............


    --------------------

    Phố đầy người dưng hờ hững bước chân qua, em mỏng manh mùa Thu hiền quá
    Thôi về đi em, mặc tôi với con đường xa, em thánh thiện làm chi? Tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua...........

    --------------đêm, đêm tiễn đưa người yêu đi lấy chồng, mưa ôi gió mưa buồn như cơn bão lòng.........
  2. loi_nguyen1983

    loi_nguyen1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2011
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Đêm nay gió.....mưa ngập trời.....lạnh và cô đơn quá... nỗi im lặng trống rỗng dâng ngập lòng hoang vu....lạnh giá đến bơ vơ.... chỉ còn anh với căn phòng câm lặng,....anh đã ngồi đây từ bao giờ rồi?.....ngoài phố mưa vẫn "reo mòn gót nhỏ"....Khoảng lặng riêng anh.....căn phòng riêng anh....tiếng hát riêng anh....anh ngồi trong đêm, anh tan vào đêm ..... để lắng nghe....... để buồn và để lạnh cùng cơn mưa đang buông rơi ngoài phố......sau những lang thang mệt nhoài....những bước chân rã rời ngừng nhịp....nhìn lại mình để bắt gặp trong đêm nỗi hiu quạnh vô bờ....chẳng còn ai đi trên phố.....chỉ có gió, gió ồn ào thổi và mưa, mưa bay nhạt nhoà....mưa lạnh bờ vai..gió se lòng buốt giá những niềm riêng......sao ta còn mãi lang thang?........bước chân về trên lối nhỏ, chợt nhớ .....nhớ tiếng chuông chiều xa vắng....nhớ hàng cây trơ trụi ...nhớ cánh chim chiều đông, lặng lẽ âm thầm.....nhớ tiếng hát em mang đi....tiếng hát như mưa, mưa liêu xiêu.....ướt lạnh trong anh, .... gợi nhớ trong anh về 1 thời mê đắm xa xôi.....

    "Ta đi tìm mùa xuân, chắt chiu đời có lộc
    ta đi tìm mộng ước, mộng ước nào chia xa
    ta đi tìm hoài ta, chợt xanh rêu giữa ngực
    Chợt đêm sâu hun hút, biết bao giờ phôi pha"..........

    Biết bao giờ phôi phai?Tiếng hát em mang, bài hát ngày xưa đang vọng lại trong anh hay anh đang hỏi mình về mối tình vô vọng ngày ấy, những ám ảnh ngày ấy....đêm sâu hun hút, đêm thăm thẳm ........nằm 1 mình trong đêm dài thao thức lại thấy mình lẻ loi và nhỏ bé giữa muôn trùng bóng tối, tiếng hát buồn lặng lẽ vang trong anh, những kỷ niệm ngọt ngào và cay đắng lặng lẽ ùa về trong hồn anh.....
    ,...Kỷ niệm như mưa, mưa giăng đầy trên triền sông chiều đông giá rét......ru anh về mê mải cánh buồm xa............sao thèm, sao muốn đi về trong 1 ngày nắng ấm, muốn lang thang trong 1 buổi chiều buồn nghiêng nắng,nắng sưởi ấm tim anh, nắng ngập đường,nắng xua tan cái lạnh trong lòng, nắng reo vui trong mắt để anh hỏi con đường "màu nắng hay là màu mắt em"? ......Ngày mai mưa có thôi rơi?...làm sao ta biết, mùa xuân đã về hay mùa xuân đã qua bao giờ....ta kiếm tìm điều gì cho riêng ta, ngày chênh vênh đêm tối.......ánh đèn buồn lay lắt đêm sâu.....nhớ về kỷ niệm và nghĩ về đời mình......hạnh phúc là tiếng hát chơi vơi, ngày vui là dĩ vãng xa xôi, người ơi đời đã cách chia rồi muôn trùng khơi.........Có phải mình đang nhớ để dần quên?

    Nhớ buổi chiều, ngồi 1 mình trong quán vắng, ngước nhìn cuộc sống trôi qua trong mắt, đường phố tấp nập những dòng người vội vã trôi đi,người đi trên phố rất đông, những ngày cuối năm cuộc sống dường như vội vàng và hối hả hơn...Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là tết.... biết bao nỗi lo toan cho những ngày cuối cùng của 1 năm cũ .....Chỉ vài ngày nữa thôi mình sẽ về quê với gia đình để cùng đón tết với mọi người....Không biết ở nhà ......?Sao tết năm nay mình thấy buồn quá, mình không muốn về....không muốn về 1 chút nào.....mình sợ, nỗi lo sợ mơ hồ luôn túc trực trong lòng, lo sợ cái giây phút trở về.......thấy sợ, rất sợ....Thời gian sao trôi đi nhanh quá, rất nhanh....giá như bây giờ vẫn đang là mùa đông, bắt đầu mùa đông may ra còn kịp cho mình chuẩn bị, mình có rất nhiều thứ phải lo mỗi khi về nhà, nhất là lại về nhà khi tết đến.....sợ, nhớ ngày bé , chỉ thích tết, mong đến tết..........còn bây giờ,sợ tết đến......mọi người vui vẻ, mọi người háo hức đợi chờ còn mình lo sợ, mọi người mong thời gian trôi nhanh, mình chỉ cầu mong sao thời gian trôi chậm lại,thời gian ngừng lặng.......

    "
    [FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay
    nắng qua mắt buồn lòng hoa **** say
    lối em đi về trời không có mây
    gọi tên suốt mùa nắng lên thắp đầy
    Gọi nắng , trong cơn mê chiều, nhiều hoa nắng rơi
    nắng đưa em về miền cao gió bay
    Áo em bây giờ mờ xa nẻo mây
    gọi tên em mãi suốt cơn mê này....
    ............"

    Tiếng hát buồn cắt ngang dòng suy nghĩ miên man, kéo mình ra khỏi những suy tư ngổn ngang.......tiếng hát vọng lại từ bên hè phố, tiếng hát không nhạc đệm, người đàn bà tàn tật tay cầm chiếc nón rách tập tễnh bước đi......từng bước chân chập choạng và dật dẹo......Một hình hài khốn khổ và bẩn thỉu khiến người ta tránh xa, đi như bỏ chạy vội vàng mỗi khi cánh tay và chiếc nón rách kia lại gần.....1 thoáng nhìn lại để cảm nhận rõ hơn và lắng nghe rõ hơn tiếng hát.Tiếng hát rất thật,thật 1 nỗi đau ...tiếng hát rất buồn và rất day dứt....Mình có cảm giác như tiếng hát ấy còn như chất chứa 1 điều gì đó rất khó gọi thành tên, tỉnh thoảng tiếng hát ấy bị ngắt quãng bởi 1 cơn ho khó nhọc....tiếng nấc nghèn nghèn trong cổ ......Mình thích nghe Hạ trắng, nhưng chưa bao giờ mình nghe nó trong hoàn cảnh như thế này....im lặng lắng nghe,nghe lòng mình đang chùng xuống,........và nghe có 1 nỗi buồn đang nhẹ dâng trong lòng...... ru*ng ru*ng.........
    [/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
    "
    [/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Thôi xin ơn đời, trong cơn mê này, gọi mùa thu tới
    Tôi đưa em về, chân em bước nhẹ trời buồn gió cao
    Đời xin có nhau, dài cho mãi sau nắng không gọi sầu
    Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau....."

    Người đàn bà ấy lặng lẽ ngồi lại bên đường, co mình giữa cái lạnh của từng đợt gió rét, của cơn mưa phùn rất nhẹ, mỏng manh như sương khoác xuống con đường ẩm ướt......khoác xuống bờ vai gầy...
    " ngước nhìn cuộc sống xung quanh để cảm ơn những gì mình đang có trong cuộc đời ngắn ngủi này"
    "cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,ta có thêm 1 ngày nữa để yêu thương"
    Chợt nhớ, nỗi nhớ không đầy đủ, loáng thoáng nhớ hình như mình đã đọc ở đâu đó những câu như thế......trong 1 cuốn sách như thế......cuộc sống hữu hạn, cuộc sống mong manh.....sao không 1 lần dừng lại và lắng nghe xung quanh mình......ai đã nói với mình rằng :"đừng thờ ơ với cuộc sống"
    Nhớ tiếng hát xa bay, nhớ nhạc trịnh đã cho mình 1 thời như thế, nhớ mối tình ngày xưa bắt đầu bằng 1 buổi chiều đi ngang qua ngôi nhà ấy, lắng nghe giọng hát ấy......giọng hát của người xưa trong trẻo và thánh thiện khẽ ngân vang sau cánh cổng cũ kỹ bạc màu sơn :" Rồi có hôm nào mây bay lên, lùa nắng cho buồn vào mắt em..." tiếng hát ngập ngừng len lén nhìn mình khi phát hiện ra mình đang đứng lén nhìn vào .........lần đầu tiên qua cánh cổng mình bắt gặp đôi mắt ấy, 1 thoáng mơ hồ...mình đã gọi đôi mắt ấy là mắt thuỷ tinh......và nhớ những lần ........nhớ những buổi chiều đi bên em dưới con đường lưa thưa lá rụng,dưới những vạt nắng mỏng manh của mùa thu ...khẽ thì thầm bên tai em : "màu nắng hay là màu mắt em?" 2 đứa nhoẻn miệng cười,......."chiều nghiêng nghiêng nắng" ......
    Khi xa nhau rồi, anh rất hay nhớ về giây phút đầu tiên mà số phận run rủi hay chính Chúa trong em đã sắp đặt để chúng mình quen nhau, yêu nhau và để xa nhau......nhớ "nắng thuỷ tinh" của lần đầu tiên bắt gặp đôi mắt ấy, nhớ "gọi tên bốn mùa" khi ngồi nghe em tự đệm đàn hát trong căn phòng cũ kỹ của khu chung cư cũ kỹ.......nhớ "hoa vàng mấy độ", bài hát cuối cùng mà em đã hát cho anh nghe, để rồi anh những tháng ngày sau đó anh không bao giờ còn gặp lại em nữa......em đã đi xa khỏi đời anh rất vội, chỉ còn lại trong anh những dòng ký ức chưa phai tàn,những kỷ niệm xa xôi của ngày xưa........

    "Em đến nơi này,
    vui buồn đi nhé,
    đời sẽ trôi xuôi,
    qua ghềnh qua suối,
    1 vết thương thôi,
    riêng cho 1 người...
    ......"

    Bước đến gần người đàn bà khốn khổ, trút những đồng tiền cuối cùng còn lại trong túi áo xuống cái nón rách.....dửng dưng và chẳng kịp nhìn lại mọi thứ sau lưng mình, lặng lẽ bước chân đi.....kỷ niệm ngày xưa, hình ảnh hiện tại.......những cảm xúc hỗn độn ám ảnh trong tâm trí mình.....và nhớ,nỗi nhớ lạnh buốt như mưa, nhẹ nhàng như mưa rơi rơi trong lòng....bước đi mà bên tai vẫn vang vọng giọng hát buồn thật buồn

    "
    [/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Thôi xin ơn đời, trong cơn mê này, gọi mùa thu tới
    Tôi đưa em về, chân em bước nhẹ trời buồn gió cao
    Đời xin có nhau, dài cho mãi sau nắng không gọi sầu
    Áo xưa dù nhàu, cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau....."
    [/FONT]
  3. baccgmt

    baccgmt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2005
    Bài viết:
    335
    Đã được thích:
    0
    Bài viết khá hay và cho tôi nhều cảm xúc! Một cảm xúc rất gần với tôi và làm tôi nhớ một thời..như bài viết trên. Cảm ơn bạn thật nhiều!
  4. hunganduong

    hunganduong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/01/2008
    Bài viết:
    723
    Đã được thích:
    177
    Hết chuyện....dở người rồi
  5. loi_nguyen1983

    loi_nguyen1983 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2011
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    bài thánh ca buồn
    khi bạn hát 1 bản tình ca nghĩa là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình, hãy hát đi đừng e ngại, dẫu hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình đó đã là 1 phần máu thịt của đời bạn rồi...........

    Đêm say, còn lại 1 mình với căn phòng vắng lặng, trống trải và cô đơn. Đêm nay khu phố yên lành đã vùi quên trong giấc ngủ,ngoài phố mưa bay, gió thổi rất nhiều...và gió vô tình, ....và mưa, mưa âm thầm reo niềm nhớ, ai cho tôi những ngày yên vui và ai cho tôi những ngày bão nổi....kỷ niệm ùa về chất chứa tâm tư, đã bao đêm 1 mình, đã bao đêm lặng câm, ngồi 1 mình lặng lẽ dưới ánh đèn, với nỗi buồn ngày xưa, với tiếng nhạc ngày xưa... đêm ta hát 1 mình, bản tình ca ngày xưa, bản tình ca của chúng mình mà đã có 1 thời em hát cho anh nghe, chỉ mình anh nghe và hôm nay anh lại hát cho riêng anh, cho 1 cuộc tình đã mất....dẫu biết là đã mất nhưng nó đã là 1 phần máu thịt của cuộc đời ......

    Đã lâu lắm rồi mới lại ngồi 1 mình trong cơn say chếnh choáng,khi ngoài trời đang mưa.cả đêm đi lang thang với bàn chân mỏi, đi dưới mưa bay để nhớ để buồn, cái cảm giác đi 1 mình dưới mưa nó buồn, lạnh và cô quạnh lắm.......chỉ còn ta với trời bơ vơ, phố không ánh đèn, không bước chân qua, gió ồn ào đuổi nhau trên phố vắng, hàng cây xơ xác vì lá rụng,vì heo may ... đã lâu lắm rồi mới sống lại những ngày ký ức , với những lần đi dưới những hàng cây trụi lá,....Mùa đông lạnh lẽo, gió vẫn thổi và mưa vẫn rơi, lưới mưa bay bay bao trùm lên tất cả những ngôi nhà, ngõ, phố...phố đêm tĩnh lặng mà lòng người chẳng chút bình yên.... đi giữa mênh mông mưa mà lòng lạnh giá, cảm giác cô đơn giằng xé trong tim, sao thèm 1 bàn tay, 1 làn môi ấm ngày xưa ....." có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em, đã nương theo vào đời làm từng nỗi muộn phiền, ngoài phố mùa đông đôi môi em là đốm lửa hồng"....thầm hát như vô thức, như chẳng biết mình là ai, "ta là ai mà còn khi dấu lệ?".........sao muốn chìm vào bóng tối để không còn nhớ về những gì đã qua........

    Ký ức hỗn độn, ký ức ngọt ngào, ký ức đắng cay...những vui buồn hiện về, những kỷ niệm chợt về,.... ta về trong cơn say, đôi chân mệt nhoài liêu xiêu trong làn mưa trắng muốt, những giọt mưa vô tình như ngàn mũi dao cứa vào tim ta, những giọt nước trắng muốt ngấm vào lòng ta đến tận cùng những thớ thịt lạnh buốt tâm hồn... cứ tưởng rằng mình đã quên nhưng ta có ngờ đâu xa xa nơi miền ký ức ta vẫn thầm gọi tên em và những tháng ngày kỷ niệm.... ta trở về với những ngày quá khứ như 1 kẻ phiêu du lang thang mê mải đi kiếm tìm những bình yên hư vô trong cuộc đời.... tiếng chuông giáo đường thánh thiện, đôi mắt em trong ngần, Ôi quá khứ_ cái miền giáo đường của cuộc đời tôi là những ngày quá khứ,và kỷ niệm, kỷ niệm là tiếng chuông hôm nào, tiêng chuông mãi vang trong hồn tôi, những kỷ niệm êm đềm vẫn hằng sống dậy trên từng con đường tôi đi hằng ngày..... ôi cái cơn say êm đềm, tưởng như sẽ nhấn chìm ta trong giấc ngủ yên lành, trong quên lãng..... đã có lúc giật mình ta tự hỏi ta đang ở đâu, ta đang sống hay ta đã chìm vào bóng tối....nhưng từ đâu đó xa xa vọng lại 1 tiếng chuông buồn, 1 giọng hát xa mờ, não nề thê lương cho lòng tôi thêm tan nát.....sắp 1 mùa noel nữa,thêm 1 mùa ta xa nhau....ngày tháng cứ dần trôi đi...thời gian lãng đãng bay trên tháng ngày....những kỷ niệm của đời tôi đang trở lại, để nhớ để buồn , để thương để hận.....Mấy năm rồi em có nhớ , thuở nào yêu người ta đã trao nhau rất nhiều, ta đến với nhau với tất cả linh hồn, những đam mê dại khờ cuốn anh và em trôi đi trong men say ái tình tưởng như chúng ta sẽ tan biến vào nhau mãi mãi không rời, nhưng khi chúng ta đã mãi mãi xa nhau rồi anh mới nhận ra ái ân bây giờ là nước mắt, chúng ta cũng chỉ như 2 người xa lạ vô tình đi lướt qua nhau,2 kẻ tội lỗi chạy trốn cuộc đời nhau, chạy trốn những ánh nhìn về nhau....chúng ta đã chia đôi đường, mỗi người chúng ta đã có 1 đời riêng mất rồi chỉ bài hát ngày xưa vẫn còn vang vọng trong anh, bài thánh ca của cuộc đời mình,dòng âm thanh của chúng mình

    Bài thánh ca đó còn nhớ không em

    noel năm nào chúng mình có nhau

    long lanh sao trời đẹp thêm môi mắt

    áo trắng em bay như cánh thiên thần

    giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân

    cùng nhau quỳ dưới chân chúa cao sang

    xin cho chúng mình suốt đời có nhau

    vang trong đêm lạnh bài ca thiên chúa

    khẽ hát theo câu đêm thánh vô cùng

    ôi giọng hát em mênh mang buồn

    Rồi mùa giá buốt cũng qua mau

    Lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu

    rồi 1 chiều áo trắng thay màu

    em qua cầu xác pháo bay sau

    lời nguyện mình chúa có nghe không

    sao bây giờ mình hoài xa vắng

    bao nhiêu đêm chúa xuống dương gian

    bấy nhiêu lần con nhớ người yêu

    rồi những đêm thánh đường đón noel

    lang thang qua mìên giáo đường

    vang trong đêm lạnh bài ca thiên chúa

    nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn

    đêm thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi...

    Lo sợ trước xa tắp đời mình, thèm 1 ngày vui, thèm những bình yên như ngày xưa như những lần đi bên em về nơi giáo đường chờ đợi tiếng chuông thánh ngân vang........càng chạy trốn kỷ niệm lại càng hiện về rõ ràng hơn, mọi thứ cứ như đang hiện diện quanh tôi, bắt tôi phải đối diện, em bây giờ đang hạnh phúc hay đắng cay?anh mong em hạnh phúc, em có nghe từ 1 nơi xa xôi anh đang nhớ em lắm không?em đã đến đã cho anh những tháng ngày hạnh phúc, xua tan trong anh những nỗi buồn về 1 tuổi thơ không bình lặng, tháng ngày có em là những tháng ngày trái tim anh được sưởi ấm, được bình yên trong tình yêu em đã dành cho anh......làm sao anh có thể quên đi những gì là dĩ vãng khi anh có em bên đời, những tháng ngày hạnh phúc và đau khổ tột cùng khi yêu em và khi xa em ...biết đâu mà tìm lại được những yêu dấu thuở nào ta đã cho nhau, và biết đâu ta chẳng còn có dịp mà gặp lại nhau nữa, dẫu chỉ 1 lần 1 lần đối diện, 1 lần anh được nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cảm nhận em sau nhhững tháng năm ta xa nhau....dẫu chỉ 1 lần, 1 lần thôi được yêu như ngày xưa ấy......

    Thời gian này sao mọi thứ trôi đi chậm chạp thế, thời gian là những tháng ngày dài lê thê chờ đợi, chờ đợi để được ra đi, để được sống lại từ đầu.......anh sẽ đi đến 1 nơi rất xa, nơi ấy có bình yên hơn nơi đây hay cay đắng và buồn chán hơn? anh không biết nhưng anh muốn ra đi, muốn rời xa tất cả,...

    Bây giờ chắc em đã ngủ say trong giấc ngủ êm đềm, cuộc sống ồn ào và tấp nập cuốn em đi, xa những kỷ niệm chắc gì em còn nhớ đến tôi, chắc em ,em còn thương về quá khứ?!, chỉ tại chúng ta đã làm tổn thương nhau, chỉ tại chúng ta đã tự đánh mất mình trong 1 khoảnh khắc mong manh....và để rồi mất nhau mãi mãi.....không còn tìm lại được.....

    5 năm rồi ko gặp, từ khi em lấy chồng, anh dặm trường mê mải,.......

    ...........

    Ngày nhà em pháo nổ, tâm hồn anh nhuốm máu, ôi nhắc chén hư vô....

    5 năm rồi cách biệt , cỏ hoang sân giáo đường,

    chiều hắt hiu xóm đạo, hồi chuông giáo đường vang .......

    Tiếng hát ấy vẫn lặng lẽ bay đi hòa lẫn với tiếng mưa rơi bên ngoài hiên vắng cho đêm thêm dài, lòng thêm giá lạnh cô đơn, nằm nghả mình trên ghế lắng nghe tất cả nỗi buồn len lỏi trong từng ngõ ngách tâm hồn mình mà thấy nhớ nhung, thấy cô đơn nhiều hơn, nuối tiếc nhiều hơn..... châm 1 điếu thuốc, ánh llửa đỏ rực rồi vụt tắt, mong manh khoí thuốc bay lên tan loãng trong đêm thăm thẳm........nhắm nghiền đôi mắt lại mơ màng, lại nhớ về 1 mùa noel, nhớ bóng dáng em, nhớ đôi mắt trong ngần, nhớ bàn tay run run lạnh mùa đông ngoài phố,......thiếp chìm trong cơn say những tháng ngày xưa cũ lại hiện về, em ạ chúc em 1 mùa giáng sinh an lành........từ 1 nơi rất xa trái tim anh muốn nói, chúc em hạnh phúc và bình yên.......

    đêm mưa và đêm say.....
  6. Cumeohv

    Cumeohv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    581
    Đã được thích:
    0
    Chủ topic này bị ngã cây à.
  7. mrtqnet

    mrtqnet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2009
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Cũng hay đấy. Tks bạn!

Chia sẻ trang này