1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

tâm sự của một người chị, một người con

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi dpcmhx, 29/07/2011.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dpcmhx

    dpcmhx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2010
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    em 22 tuổi rồi các anh chị ạ, nhưng dường như kinh nghiệm và sự trưởng thành của em ko lớn lên cùng tuổi tác. Em ko biết cách làm cho cuộc sống của gia đình mình đỡ ngột ngạt hơn.
    bố mẹ em sống với nhau ko có hạnh phúc. 2 người thường hay đánh nhau, cãi nhau chuyện tiền nong, nhà cửa, đất đai... mối bất hòa này em ko thể hiểu hết đc, và cũng ko dễ gì kể hết đầu đuôi rõ ngọn ngành ở đây
    mẹ em trước đây làm kế toán, nhưng lương nhà nc hồi đấy 3 cọc 3 đồng chẳng đủ sống, mà làm thêm ở ngoài thì kiếm khá hơn nên bố em bảo mẹ em bỏ việc để đi làm thêm. Mẹ em bỏ việc và đây là sai lầm của mẹ em, công việc làm ngoài ko ổn định nên cuối cùng mẹ em thành thất nghiệp. Hồi đó em khoảng 4,5 tuổi; sau đó mẹ em đã trải qua khá nhiều nghề: may thuê, bán hàng ăn sáng, tạp hóa, bảo hiểm,... đến năm em học lớp 9 thì mẹ em ko đi bán hàng nữa mà ở nhà nội trợ, trông con.
    Em kể qua như vậy về mẹ em vì em hiểu mẹ em ở nhà như vậy, chẳng mấy quan hệ tiếp xúc với ai nên dễ tủi thân, tự ái, thiều thông tin, hiểu biết
    Bố em làm công an, có nhiều hiểu biết pháp luật. Bố em bề ngoài vẫn đc mọi người khen là hiền lành, tử tế. Với các con, ông cũng quan tâm, biết cách dạy bảo điều đúng, lo cho con cái ăn học đầy đủ. Với mẹ em, 2 người gần như là bất hòa trong mọi việc. Mỗi lần bố mẹ em cãi nhau về chuyện đất đai, nhà cửa, tiền nong, bố em lại lu loa lên khắp cả nhà như kiểu ăn vạ vậy, đánh chửi mẹ em thậm tệ dù mẹ em có nói nhẹ nhàng, rồi thì đập phá đồ đạc... nhưng cũng vẫn còn may hơn nhiều người, ít nhất các con có can thì bố em cũng dừng. Em thì sợ thấy cảnh cãi nhau, đánh nhau, các mối bất hòa liên quan đến tiền, em thấy đau đầu với những thứ đấy, em ko muốn hiểu chuyện tiền nong, nhà cửa, đất đai của bố mẹ em. Nhưng em thương mẹ em, vừa thương, vừa giận nên em sẽ cố gắng kể rõ chuyện này.
    em có 1 em trai kém 6 tuổi. Đối với em, việc của bố mẹ em thì cứ để bố mẹ em tự giải quyết với nhau, nhưng từ khi đứa em tỏ ra hỗn láo, bất cần thì em buồn lắm các anh chị ạ, nhiều lúc em cảm thấy mình như ko thể chịu đựng thêm ko khí ngột ngạt này nữa. Em trai em ham mê điện tử. ăn trộm tiền của tất cả mọi người trong nhà, hỗn láo với tất cả mọi người, bỏ học, đi lang thang, bố mẹ có nói thì nó cũng sẵn sàng xông vào đánh lại bố mẹ, nó làm việc sai trái ko bao giờ nó chịu nhận lỗi, giỏi cãi và cãi chưa đã thì đập phá nhà cửa
    em buồn lắm vì để em trai thế này có cả lỗi của em nữa...... Từ hồi bé, riêng việc học là em tự lo cho bản thân mình, em chăm chỉ và học rất khá, Mẹ là người bảo ban em học những ngày đầu còn bỡ ngỡ, nhưng em tự giác tốt nên việc học của em chả cần ai giám sát, Bố em thì hầu như ko quan tâm đến việc học của em. Nhưng đến lượt thằng em trai thì lại khác, lúc nào cũng thấy bố em kiểm tra sách vở, mẹ em còn soạn sách vở cho con... suốt cả 9 năm đi học và giờ nó đã vào lớp 10. Chẳng phải em ghen tị nhưng lâu dần nó tạo thói quen ỷ lại, dựa dẫm, lười biếng, .... nó lười suy nghĩ, mỗi lần nó hỏi bài em, em lại quát mắng nó vì nhiều cái rõ ràng trong sgk mà nó chả chịu đọc kĩ... em cũng ko bao giờ trả lời bài tập của nó mà chỉ gợi ý, và hỏi lại các kiến thức liên quan để nó tự làm, ... nhưng giọng em gay gắt quá, em cứ nghĩ hồi xưa thì ai giảng cho chị những thứ này, những thứ tự tìm ra đc thì mới là của mình. Giờ em nhận ra sai lầm của mình thi em trai chẳng nhờ đến em nữa.
    có mấy đứa đến nhà em để học thêm thì em nhẹ nhàng chỉ bảo thế mà với em trai thì em quát mắng nó, chắc nó tủi thân lắm
    mà nó học kém vậy nên bố mẹ cũng thường so sánh em với nó. Đến bản thân em còn ko thích điều đấy thì hỏi sao thằng em trai càng xa lánh em. Bố em cũng thật buồn cười, cùng ngồi cả nhà với nhau mà bố bảo em là học ít thôi, rằng đầy đứa học lắm mà ra thất nghiệp kìa, phải biết nội trợ quán xuyến nhà cửa nữa, rồi bảo em trai em là phải học, ko học thì chỉ có nước đi hót ... thiếu gì cách dạy con chứ, em lười làm thì bảo em chăm làm lên, đả động thêm việc học của em làm gì trước mặt thằng em trai chứ, mà chẵng nhẽ ko có lúc nào nói chuyện riêng giữa 2 bố con thôi sao
    mẹ em thì quá chiều con rồi, việc nhà mẹ em làm hết, em đi học thì chả phải động chân động tay việc gì, nhưng cũng ko phải vì thế mà em ko biết làm gì, em ý thức đc yếu kém của mình nên cũng làm mọi việc nhà khi rảnh. Với em trai em thì mẹ quá là chiều, lâu dần làm nó thấy những việc như là gọi ngủ dậy, gọi đi học, giục học bài, soạn sách vở ... mà mẹ em làm cho nó như là việc đương nhiên ... mà cái đương nhiên đấy mà có quên thì nó sẽ dỗi, sẽ tự ý nghỉ học, sẽ bỏ cơm, rồi mẹ em lại dỗ dành, nó càng đâm hư... thế mà có cần tiền đi chơi với bạn thì nó lại ra nịnh mẹ em, mẹ em lại cho nó tiền trong khi cứ để hở tiền ra là nó ăn cắp... bảo mẹ em ko đc chiều nò như thế thì mẹ em bảo ko cho nó tiền đi với bạn thì nó đi net, biết đg nào mà lần ...
    và từ khi thằng em trai sinh hư thì ngoài chuyện tiền nong bố mẹ em lại cãi nhau cả chuyện dạy con. Bố em biết cách dạy con hơn mẹ em nhưng những việc bố em đã làm với mẹ em thì bố em có mềm mỏng, cứng rắn thế nào thì thằng em em cũng sẽ ko nghe ... còn mẹ em thi chỉ biết chiều con một cách mù quáng, ko chỉ bảo đc chút lí lẽ nào cho nó cả, hai mẹ con nói chuyện với nhau mà như chúng bạn bằng vai phải lứa
    giờ em không biết phải làm thế nào để thằng em trai bỏ game, ko ăn cắp tiền, chăm chỉ đi học. Nhà em chẳng phải có điều kiện gì nhưng em trai em chỉ quen sống hưởng thụ, nó cũng ko có bạn thân, nó bảo với em là những đứa trong lớp nó toàn luc giả tạo, chuyện gia đình đã vậy, giờ cũng ko có bạn thân thì còn gì buồn hơn.....
    em xin hỏi các bác trai có phải đa phần con trai ở độ tuổi 14-17 tuổi là vậy ko? Có bác nao hồi bé cũng gần giống thằng em trai em nhưng giờ đã trưỏng thành, tu chí học hành, làm việc ko?
    giờ em chỉ biết có kệ nó thôi, càng nói nó càng ko nghe, mà lập luận ko chắc chắn càng có cớ để nó cãi lại, nó càng đâm hư, thỉnh thoảng quan tâm nhưng cũng ko đc vồn vã, nói nó 1 lần chứ cũng ko đc nhiều lời, nó có hỏi thì nhẹ nhàng chỉ bảo
  2. Anxiety

    Anxiety Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2006
    Bài viết:
    12.185
    Đã được thích:
    13
    Bạn cố đc thế nào thì cố. Cố hết mức rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa. Tình cờ sinh ra trong cùng 1 gia đình không có nghĩa là phải hợp tính ý nhau đâu. Ai tu thân, dưỡng tánh, sau này sẽ tự hưởng thành quả. Ai sớm tận hưởng cuộc sống, sau này chịu khó khăn, thì cũng là phận của họ.

    Đến cha mẹ bạn còn không dạy đc con, mẹ bạn k dạy đc chồng cư xử tốt với mình...thì bạn cũng đủ hiểu là chẳng dễ gì khi bạn mới 22t mà muốn xoay chuyển tình thế của gia đình.

    Chúc bạn mạnh mẽ và bình an.
  3. codonmotcoi

    codonmotcoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/05/2011
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    Bạn đã thử ngồi lại nói chuyện với bố mẹ về tất cả những chuyện này chưa? Bạn đã 22t rồi mà, cơ bản cũng đã lớn rồi, hoàn toàn có thế ngồi lại nói chuyện với bố mẹ, về những mối nguy thằng em trai đã và có thể sẽ mắc phải.
    Xoay chuyển một nếp sống khó lắm, nhưng tất cả mọi người đều cố gắng thì chắc chắn sẽ thành công. Một mình bạn ko thể làm gì được cả, bởi đó là lối sống của cả gia đình mà, đâu phải của riêng bạn?
    Mạnh mẽ lên, bắt đầu nói chuyện riêng với từng người, với bố, với mẹ, với em trai, sau đó tất cả cùng ngồi lại.
    Chúc mọi điều tốt lành
  4. dpcmhx

    dpcmhx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2010
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    về chuyện của em trai: tuy bố mẹ em mỗi người có một cách dạy dỗ khác nhau nhưng giờ cũng đã thống nhất cách cư xử dạy dỗ nó, chẳng ai muốn con hư hỏng cả
    em là chị nhưng từ bé đã ko quan tâm hay làm gương, hay tỏ ra là 1 người chị với nó nên giờ em cũng đang cố sửa
    em sai ở chỗ là nghĩ nó cũng giống mình, cũng sinh ra trong 1 gia đình ko có hạnh phúc, cũng thương mẹ, cũng ko có tình cảm với người bố, cũng đã từng có nhiều lúc hờn giận, oán trách gia đình khi ở độ tuổi của em trai em bây giờ, cũng ngang tàng, khó bảo ... và em đã vượt qua đc, nên em cũng mong em trai tự mình vượt qua
    nhưng đấy là em có bạn bè chia sẻ, có môi trường học tập nghiêm túc, và ham thích đọc sách báo... em trai em thì ko, và nó còn phải chịu người chị chả ra chị là em, em sai, em đang sửa
    nó cũng ko hẳn là hết cách đâu, em trai em đã bc vào cấp 3, như là sự khởi đầu mới và nó đang cố gắng học, tuy chỉ là trường dân lập nhưng nó cũng đã thi đc vào lớp chuyên toán của trường, dù cứ mỗi lần bất đồng với bố mẹ em nó lại bỏ nhà đi net, rồi lại bỏ học ở nhà... bố em bảo nó: nếu m còn ở nhà này, thì m là con t, và phải nghe lời t, còn cứ thích bỏ học đi chơi thì cút thẳng luôn đi đừng có về nhà nữa... bố mẹ không dạy dỗ đc thì để đời dạy
    trước đây em thấy bố đánh mẹ, mẹ khóc thì em thương mẹ lắm, và ghét bố, lớn lên hiểu dần câu chuyện của 2 người, cách cư xử của 2 người thì em chẳng còn muốn nghe ai nữa, chẳng ai cư xử đúng cả, chuyện 2 người thì 2 người đi giải quyết, nhưng em vẫn thương mẹ em, vừa thương vừa giận, và ko có tình cảm với bố em.
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    bạn codonmotdoi:
    bố mẹ mình ko phải người biết lắng nghe, và họ đều có tính toán riêng cho họ, có lẽ điểm chung của họ lúc này là ko muốn con trai hư hỏng
    cảm ơn chia sẻ của bạn, mình hay tâm sự với mẹ nhưng hầu như chả bao giờ ngồi nói chuyện với bố, chỉ có bố nói chuyện với mình, mình hiểu bố muốn tốt cho mình theo cách mà bố đã sắp xếp.
    tuổi trẻ thì thích lý tưởng mọi việc, muốn đc xông pha, và ko chấp nhận những tính toán hẹp hòi của người lớn nên mình ko thích cách làm đó, và mình cũng đang cố gắng vượt lên vì bản thân
  5. a4cva

    a4cva Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    8
    muốn dậy bảo người khác thì phải cho họ thấy mình yêu quý và muốn tốt với họ ntn, từ đó họ sẽ có suy nghĩ và cố ko phụ lòng tốt của người khác dành cho mình đâu.
  6. dpcmhx

    dpcmhx Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2010
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    bố đuổi em trai đi rồi
    để có việc của ngày hôm nay là lỗi hệ thống từ đầu rồi
    câu chuyện chẳng phải hiếm gặp trong cuộc sống này
    chỉ mong người lớn nhìn nhận lại mình, đừng trách con trẻ
    em buồn tủi quá
  7. Cao_boi_mien_Tay

    Cao_boi_mien_Tay Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2004
    Bài viết:
    514
    Đã được thích:
    1
    Đúng vậy, trách người khác thì luôn phải trách mình trước , nhà mình cũng bị thế, em trai mình bị đuổi + bỏ nhà đi, may có chú mình khéo léo , biết nói chuyện sâu sắc, đánh trúng nội tâm , nên đã hạ nhiệt cho em trai mình, em trai đỡ căng với bố, rồi mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn, và bây giờ thì tốt dần lên rồi

    Bạn nên nhờ người lớn thân thiết mà suy nghĩ chín chắn, biết cách nói chuyện , nói chuyện với cả 2 bên xem
  8. tranquynhat

    tranquynhat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2011
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Theo anh nghĩ thì em nên ngồi tâm sự với cả bố và mẹ. Trước đây bố anh cũng vậy, thỉnh thoảng nóng giận cũng hay đánh mẹ anh và các con, bố anh nóng tính lắm. Nhưng dần dần anh em anh lớn lên và đi học đại học, anh em anh đã trưởng thành nhiều hơn, đã cởi mở hơn với bố mình, đã biết tâm sự và góp ý với bố. Bố con anh thường hay nói chuyện với nhau hơn nhất là lúc ăn cơm. Bố anh giờ đã biết lắng nghe ý kiến góp ý của các con. Em nên thử một lần xem sao. Em nên nghĩ rằng, hiện tại em đã là một cô gái trưởng thành rồi, e là một công dân ngoài xã hội và có hiểu biết, chứ ko phải là một con bé nữa, nên em có quyền được nói chuyện với bố mẹ, nói lên ý kiến và suy nghĩ của mình. Anh hy vọng bố mẹ em sẽ hiểu và gia đình em sẽ hạnh phúc. Chúc em vững vàng !
  9. a4cva

    a4cva Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    1.859
    Đã được thích:
    8
    dám bỏ đi cũng giỏi, ko như mình, muốn bỏ đi mà ko đc, nhát gan, đành cố chịu đựng vậy, đời có nhiều cái con ng ta ko có sự lựa chọn, hix.
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------

    mà nói thẳng nhé, theo pháp luật bố bạn ko có quyền đuổi con đi như thế đâu, vì sao thì bạn tự tìm hiểu. Nhưng mà vì đc chiều chuộng và lộng hành nên bố bạn mới ngang ngược vi phạm pháp luật, trà đạp lên quyền lợi của ng khác như thế, đ biết mình là ai. Em bạn cũng quá hiền và tốt bụng với ng đã đẻ ra mình nên mới chấp nhận như thế, chứ thật ra nhà đấy có phần là của em bạn, em bạn hoàn toàn có quyền ở lại ko sợ gì cả, chửi bới đánh đuổi đi là vi phạm quyền con ng. Nhà đấy ko phải là của riêng ai, còn có cả mẹ bạn cơ mà. em bạn ở nhà mẹ bạn thì thằng c nào dám đuổi? Nhà ng ta ng ta ở, quyền của ng ta liên quan đ gì mà đuổi? Về nói với ông í thế, ông í mà vẫn ko nghe thì đập bm ông đi cho đỡ bố láo mất dậy.
  10. thanh246

    thanh246 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2007
    Bài viết:
    184
    Đã được thích:
    0
    Đúng như em nói, em trai em như ngày hôm nay là do cả 1 hệ thống, ở độ tuổi ương ương dở dở của em trai em, rất cần sựu giáo dục, quan tâm của gia đình thì em trai em đã ko nhận đủ nên về mặt tâm lý ko được phát triển đầy đủ. Trong cuộc sống chị phát hiện ra một điều rằng khi muốn giáo dục cho con cái bố mẹ trước hết phải là cái gương cho con cái và quan trọng hơn cả 2 phải thống nhất trong cách giáo dục con cái, tránh trường hợp trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Khi bố nghiêm khắc, mẹ lại quá nuông chiều là điển hình của sự giáo dục gia đình sinh ra những đứa con như em trai em.
    Chị xin kể 1 câu chuyện của đứa bạn thân chị để em tham khảo. Thực sự chị cũng ko biết phải khuyên em như thế nào cho phải, bởi chỉ có người trong cuộc mới hiểu được để thay đổi 1 người như em trai em là khó khăn như thế nào, thậm chí có những lúc cảm thấy bất lực và đầu óc như muốn nổ tung.
    Gia đình bạn chị trước kia rất khá giả, bố làm bên xây dựng, mẹ cũng làm kế toán, nhưng sau này do bố bạn ấy làm ăn khá phát đạt nên cũng khuyên mẹ bạn ấy ở nhà nội trợ. Có 1 lần bố bạn ấy bàn với mẹ bán nhà, tạm thời đi thuê nhà, lấy tiền để đầu tư vào 1 dự án đất đai. Kết quả tất cả tiền nong, nhà cửa dồn vào phi vụ đó. Bố bạn ấy bị lừa, cả nhà phải ở nhà thuê, nợ nần, nhà mất, cả nhà rơi vào tình trạng khủng hoảng. Vì nợ nần, nên cả nhà phải chuyển sang thuê 1 căn nhà bé, chật chội. Em trai bạn chị từ 1 đứa học hành khá giỏi, đang tuổi như em trai em, bố mẹ suốt ngày cãi nhau chuyện tiền nong, (mẹ bạn chị từ đó phải đi làm đủ nghề như mẹ em), nó cũng shock vì gia đình đang khá giả tự nhiên rơi vào tình trạng khó khăn nên dần đi theo đám bạn xấu. Bố mẹ thì phải lo kế sinh nhai nên nhiều khi ko có nhiều thời gian quan tâm đến con trai, lại thêm bố mẹ lúc nào cũng cãi nhau nên nó hư hỏng lúc nào ko hay. Đến cấp 3 gia đình phải thay nhau đưa đón nó đi học vì sợ hết giờ về nó đi chơi với đám bạn xấu. Nhưng nói chung cũng ko cải thiện là mấy. Thi ĐH trượt, đi học cao đẳng 1 thời gian lại kêu chán, bỏ. Đồ trong nhà hở ra là ăn cắp đi bán, cầm đồ, chuyện bỏ nhà đi là chuyện bình thường. Bạn chị cũng như em, ko biết phải làm gì để thay đổi mọi chuyện, khuyên nhủ có, nặng lời có nhưng hình như em trai ko tiếp thu được gì. Giờ đây khi đã có gia đình riêng, nó cũng chỉ có thể giúp gia đình về mặt tài chính. Em có tin ko? Hiện nay em trai bạn chị (SN85) mà vẫn đang phải theo 1 lớp cải tạo tự nguyện.
    Chị rất hiểu cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi rơi vào hoàn cảnh như em. Sau này ra ngoài xã hội, đi làm em sẽ gặp ko ít trường hợp như gia đình mình. Đã có gia đình nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến em trai là nó vẫn có cảm giác đau nhói trong lòng. Nó bảo: mết tiền bạc, đau ốm, bệnh tật, kể cả gia đình chồng có làm gì hay nói gì nó cũng ko thấy đau như lúc nghĩ về em trai mình và gia đình mình.
    Chị nghĩ em trai em vẫn đang tuổi mới lớn nên những hành động, suy nghĩ vẫn có thể thay đổi được. Tránh tình trạng như gia đình bạn thân chị rất khó để thay đổi. Đầu tiên cả gia đình phải ngồi lại với nhau, thống nhất cách giáo dục em trai em, cần phải nhất quán, ko được mềm lòng, đặc biệt là chuyện tiền nong, phải kiểm soát thật kĩ, khi cho phải tìm hiểu kĩ dùng làm gì và có cần thiết ko. Thứ hai, bố mẹ phải cố gắng tránh cãi vã trước mặt con cái và tôn trọng nhau, ít nhất là tránh việc bố đánh mẹ, vì con cái khi chứng kiến bố đánh mẹ, hay cãi vã sẽ khiến trẻ bị tổn thương về mặt tinh thần, những tổn thương này mãi mãi ko bao giờ có thể quên được và có ảnh hưởng ko tốt đến hành vi, chỉ khi gia đình yên ấm thì mới khiến em trai em muốn ở nhà, muốn đến gần gia đình. Chẳng ai muốn ở trong nhà để suốt ngày nghe bố mẹ cãi vã nhau cả. Thứ ba, em là chị gái nên có lẽ sẽ gần gũi và dễ nói chuyện với em trai hơn. Em hãy dành thời gian quan tâm, thủ thỉ tâm sự, thỉnh thoảng mua cho em trai những món đồ mà nó thích để thể hiện sự yêu thương. Những hành động đó có thể khiến em trai em mở lòng và chị em gần gũi nhau hơn. Vì dù sao trong những gia đình như gđ em thì những đứa con luôn có sự đồng cảm vì bố mẹ ko hp nên dễ có tiếng nói chung hơn.
    Chị chỉ có chút kinh nghiệm nhỏ chia sẻ cùng em. Chúc em sớm tìm được giải pháp cho gia đình mình. Chúc em hp!

Chia sẻ trang này