1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Có phải em chỉ là người thay thế????

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi nguyetkieu, 26/04/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nguyetkieu

    nguyetkieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2012
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Trà vinh, ngày 26/04/2012
    Chồng à! Em thật sự không biết phải làm sao nữa, em rất đau khổ, em chỉ là người thay thế thôi phải không anh?
    Anh ơi! Tình yêu của chúng mình đã trãi qua những gì em không còn nhớ được, em chỉ có thể nhớ em mãi mãi là một kẻ thua cuộc trong cuộc sống của anh, trong trái tim anh, em là người “tự nhiên mà có” được anh, chẳng qua là vì anh không thể đến với người ấy nên anh mới trở nên như bây giờ.
    Hân của em, phải, anh là của em, thể xác lẩn tâm hồn, nhưng trái tim anh không bao giờ là của em cả, anh là chồng em, nhưng sự thật vẫn là sự thật, trong mắt của anh, em không bao giờ hơn người ấy bất kỳ điều gì, bất kỳ điễm nào, anh dấu kín chuyện của anh và người ấy như là một bí mật thiêng liêng mà em không được phép chạm đến, anh đã không muốn nói ra sự thật vì anh là người tốt, anh không muốn làm tổn thương em, nhưng anh biết không khi em biết được điều đó, em như chết cả người rồi, em cố gắng sống thật tốt để chứng minh em hơn người đó, em cố gắng yêu anh nhiều hơn, em cố gắng từ bỏ nhưng điều xấu mà anh không thích, nhưng rồi cuối cùng em tự hỏi, để làm gì hả anh? Khi mà em luôn là kẻ chiến bại, kể cả về nhan sắc, nhân cách, công việc, tính tình và kể cả vị trí trong tim anh.
    Trời đang mưa đó, em cũng oằn người vì nước mắt cứ thi nhau rớt xuống từng đêm, em muốn mắng, muốn chửi, muốn nguyền rủa bản than mình, nhưng em không thể, em đâu có lỗi gì, có chăng là em đã quá tin tưởng anh, em ngây thơ cho rằng anh yêu em nhất trên đời, để rồi khi em biết sự thật không như em nghĩ, em đã hoàn toàn không chấp nhận được.
    Giá như anh nói cho em nghe tất cả mọi chuyện ngay từ khi chúng ta bắt đầu, nếu em chấp nhân được thì em sẽ tiến tới, còn nếu không thì chúng ta sẽ không đau khổ như bây giờ. Giá như…chúng mình đừng xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy cũng chưa từng gọi cho em và nói một cách tự tin với em là anh không yêu em và sẽ trở về bên cô ấy…. Giá như…anh đừng cưới em quá vội vàng, giá như anh chưa từng hứa hẹn sẽ cưới người ta….Rất nhiều cái giá như….
    Ngày chúng mình yêu nhau khi em mới 16 tuổi, em đã yêu anh với tất cả tình yêu mà em có, em đã hi vọng cái ngày mà chúng ta sẽ thành vợ chồng, thế rồi em thấy anh đi chơi với người khác trước mắt mình, và sau đó là một lá thư chia tay. Ngày chúng ta lại trở về bên nhau, anh nói tiếng yêu em nhưng em lại thấy anh đi chung với 1 đứa cháu rất tình tứ ngang nhà em? Liệu đó có phải là đứa cháu, hay chính là người đó, khuya hôm đó khi ngồi với Diện ngoài Mỹ Phương, em và anh đã gặp lại cái đứa cháu ấy, và nó gọi anh thảnh thốt, hai mắt ngơ ngác: “Anh Hân!!!”. Có phải chăng đó là những điều mà đến tận bây giờ em mới nhận ra, em thật ngu ngốc phải không anh?
    Đứa cháu mà anh nói chở ra đường quốc lộ để đón xe về Bạc Liêu lúc 2,3 h trưa, lại ngồi ở Mỹ Phương khuya hôm đó.
    Em đã làm biết bao người đau khổ, phải chăng đây là cái giá phải trả cho tất cả những gì em làm. Cái giá phải trả cho sự tự tin đến vênh váo rằng anh sẽ yêu em và không thể quên được em, tính háo thắng, sự trẻ con, em đã làm tất cả để có được anh, kể cả chuyện có con trước khi cưới, em có thể bỏ đứa bé đi, nhưng em lại dùng nó để anh phải cưới em, cưới 1 người không hề muốn và chấp nhận 1 người giống như là em, em hối hận, thật sự đã hối hận, em đã đánh trúng điểm yếu nhất của anh, là danh dự và nhân cách, anh cưới em vì con, và bây giờ sống với em, chịu đựng em cũng vì con. Không có một chút gì là vì em cả…Lúc em làm chuyện đó, em không nghĩ là anh không yêu em nhiều như người đó, em cũng không nghĩ là anh hoàn toàn không yêu em, em không hề biết trái tim anh xem em như một người thay thế, em chỉ nghĩ là anh yêu em, và em cũng yêu anh, vậy đứa con chỉ là một chất xúc tác để đám cưới tiến hành nhanh hơn mà thôi, nếu em biết tất cả sự thật, cho dù có yêu anh đến đâu, em cũng sẽ vì lòng tự trọng của một kẻ chiến bại mà ngừng tay.
    Bây giờ đã muộn rồi, em đã trở thành một kẻ thua trận mà không hề biết mình thua, không hề có chút tự trọng nào. Em đã thua, thua một cách đau khổ nhất, nhục nhã nhất, đáng khinh bỉ nhất. Làm sao đay anh? Làm sao đây khi bây giờ em chỉ biết dựa dẫm vào anh? dựa dẫm vào lòng thương hại của anh, dựa dẫm vào đồng tiền của anh, dựa dẫm vào cuộc hôn nhân chiến bại này để sống, làm sao đây anh, khi mà em không thể nguôi oán hận, không thể buông tay, em ghét lắm, em hận lắm, em muốn chết đi cho xong
    Anh biết không em đang sống dối trá hằng ngày, em đau khổ, nhưng em lại phải tự lừa dối em là em rất hạnh phúc, em đau khổ nhưng lại phải làm như không có chuyện gì.
    Tình cảm trong tim em giống như đã chết, em cũng thế!!!! Và có lẽ em cũng đang giết dần giết mòn chút tình nghĩa vợ chồng còn nhen nhóm trong anh. Em chỉ là một kẻ thừa kế tình yêu của người khác, em chỉ là một bi kịch. Nếu em là tình yêu của anh, tại sao em chưa bao giờ thấy mình quan trọng, nếu em là tình yêu của anh sao ngày đó anh lại không kể với em chuyện của anh? nếu em là tình yêu của anh sao anh không xót xa khi thấy em đau khổ, nếu em là tình yêu của anh sau anh không ôm chặt em vào long và nói yêu em, không, anh chưa bao giờ yêu em như yêu Tú Mai, tất cả những gì tốt đẹp anh đã dành cho nó hết rồi, với em chỉ là chút tình thừa, là trách nhiệm, là giử nhân cách của anh, là vì con cái của anh, nên anh thà để em chịu đau khổ chứ không hề muốn nói với em, anh thà để em khóc chứ không muốn giải quyết, anh thà để em ra đi chứ không hề muốn giử chặt em. Trời ơi, em phải làm sao đây? Sao cái số phận của em lại như thế này, tại sao người ta được anh yêu? Còn em thì không được, tại sao người ta đượac anh cho là tốt đẹp, còn em thì dù cố gắng hết sức cũng chỉ là xấu xa…? Tại sao?
    Có lẽ giờ còn lại trong em, là sự biết ơn và lệ thuộc, em phải biết ơn anh vì anh đã cưới em và phải lệ thuộc vào anh vì con của chúng ta. Cám ơn anh đã cho em biết cái sự thật mà em không thể nào chấp nhận được, cám ơn anh đã che dấu nó để em hạnh phúc trong 8 năm qua, một hạnh phúc vay mượn, để em luôn nghĩ mình chiến thắng! Em sẽ không cố gắng nữa, bỡi vì có cố gắng đến mấy cũng là “ sự thật chỉ có 1 và không thay đổi được”
    Từ tối cho đến khuya hôm qua, em và anh đã có cuộc nói chuyện. càng nói em càng buồn, bởi em nhận ra em chẳng còn là cái gì quan trọng trong mắt anh cả! Anh trách em, lúc nào cũng trách em, anh nhắm mắt, anh luôn lẫn tránh những khi em cần anh nhất, hôm nay là chủ nhật, là một ngày anh không phải đi làm, vậy mà anh nằm đó em ngồi đây như xa cách đến ngàn trùng. Anh ơi, đau khổ mà em đã chịu trong cuộc đời này quá nhiều rồi, anh đừng trách em nữa có được không? Anh không thể dùng tình yêu để bao dung cho em, vậy mà anh nói là yêu em, là mong cho em hạnh phúc? Giờ mỗi lần nhìn vào gương em chỉ muốn móc mắt của mình ra, em không muốn sống chút nào nữa cả, em làm sao để có thể sống khi tình yêu, lẽ sống duy nhất của em đã ra đi? Em rất muốn sống vì con, rất muốn anh chỉ yêu mình em, rất muốn được là người anh yêu nhất trân trọng nhất trên đời nhưng em không phải, em rất cảm động khi anh nhắc đến những ngày mình bên nhau vui vẻ dù ăn cơm với nước mắm kho, những ngày em cầm chặt tay anh và nói chúng mình cùng nhau cố gắng khi trong túi không còn nỗi mười nghìn, nhưng khi em nhận ra anh miễn cưỡng trả lời câu hỏi của em về đôi mắt thì em biết là tất cả chỉ là vô vọng, em không thể nào đong đầy trái tim anh, trái tim anh chỉ có đôi mắt đó, em có như thế nào cũng chỉ là một món hàng thứ phẩm, nếu anh yêu em, tại sao em lại xấu đến vậy trong mắt anh?
    Em không còn nhớ em đã làm biết bao chuyện vì anh? chỉ biết tuổi xuân của em đã trôi qua trong cái bóng của người khác, chỉ biết làm người thay thế bên cạnh anh, sinh con cho anh, làm tất cả mọi chuyện cho gia đình anh mà vẫn bị ghét bỏ, hắt hủi, lẽ nào em không có quyền được yêu bằng tình yêu trọn vẹn, lẽ nào em không thể có người đàn ông xem em như tất cả trong lòng.
    Giờ em còn cái gì để sống tiếp không anh? một đứa con bất hiếu, một nàng dâu không được chấp nhận dù được cưới hỏi danh chính ngôn thuận, một người vợ bị bỏ rơi, một người yêu thay thế, một người mẹ vô dụng. Bạn bè em đều xa lánh em, cha em luôn không tha thứ cho em, mẹ em luôn buồn khổ vì em, anh luôn né tránh em, con cái xem thường em. Em cô đơn lắm, cô đơn bởi vì em là người thất bại, kẻ xấu xa, em là người ích kỷ. Nước mắt em chưa từng rơi vì ai nhiều như thế, em không còn bất cứ một ý chí sinh tồn nào, mà một kẻ xấu xa, vô dụng, bất hiếu như em thì sống chỉ để làm khổ cho người khác thôi.
  2. ke_chien_bai

    ke_chien_bai Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    6.867
    Đã được thích:
    710
    Không còn gì để sống thì chết thôi.
    Là một đứa con bất hiếu- do mình.
    Một nàng dâu không được chấp nhận dù được cưới hỏi danh chính ngôn thuận, một người vợ bị bỏ rơi, một người yêu thay thế- Nếu không được chấp nhận, thì không được cưới hỏi danh chính ngôn thuận đâu bạn ạ.
    Một người mẹ vô dụng- tự đánh giá thế, mà không biết làm cách nào để thay đổi được à?
    Bạn bè xa lánh là vì sao?- vì mình không tử tế, hay bạn bè không tử tế?
    Bạn nhắc nhiều đến chiến bại quá, nên mới phải nhảy vào. Sống là cho mình trước hết, sau là sống cho con. Chồng bạn yêu một người khác- trước bạn, và bạn phải chấp nhận điều đó thôi. Không chấp nhận được, thì chia tay. Sống nếu mình cảm thấy mình cần phải sống, làm một điều gì có ý nghĩa, chứ quan trọng, phân chia làm gì chuyện thắng hay bại. Giờ ít nhất bạn cũng 24 tuổi rồi, phải biết mình muốn gì, và cần làm gì chứ. Cuộc đời của bạn cũng bình thường thôi, chưa đau khổ lắm đâu- nhưng có lẽ nó tạo cho bạn những cvamr giác như thế này, là bởi vì bạn luôn nghĩ rằng mình chiến thắng, mình không thể thất bại, và mọi thứ, chỉ xoay quanh đó. Bạn không biết cách chấp nhận: quá khứ, sự thật, con người, và cả việc mình cần phải làm gì.
    Nếu thấy sống có ích, thì hãy sống.
    Nếu thấy sự tồn tại của mình trên đời chẳng mang lại điều gì tốt đẹp, mà chỉ mang lại những điều xấu cho mọi người xung quanh, thì tự ra đi thôi. Bạn tự quyết định được mà, có khó gì đâu. Đôi khi, quyết định ở lại hay ra đi, cũng là một sự chiến thắng.
  3. nguyetkieu

    nguyetkieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2012
    Bài viết:
    4
    Đã được thích:
    0
    Kẻ chiến bại! Tên bạn nghe thật ấn tượng... ước gì mình có dũng khí để chiến bại!
    Bạn biết không?
    - Mình không phải là muốn bất hiếu, lý do là mình đã phạm sai lầm trong kinh doanh, cha mẹ mình đã bán căn nhà trả nợ cho mình, để vợ chồng mình khỏi phải vào tù, chuyện kinh doanh là chuyện cả 2 cùng làm
    - Mình là một đứa con dâu được trầu cau cưới về và lúc đầu thì rất thương yêu mình do mình biết cách sống, nhưng khi mình thất bại trong kinh doanh, mặc dù cha mẹ mình đã giúp đỡ nhưng ,mình không còn gì cả, nói chung là tay trắng, thì ba mẹ chồng đã từ bỏ mình.
    - Mình là một người mẹ tồi tệ, bởi vì mình muốn rất muốn cho con cuộc sống tốt nhất, nhưng giờ mình ngoài chuyện chăm sóc con ra, mình chẳng làm gì được cho bé cả, vì mình không có việc làm... ăn bám chồng
    - Bạn bè mình xa lánh mình chỉ duy nhất có một lý do: mình bất hạnh hơn họ!
    Mình đã từng rất mạnh mẽ khi đối diện với các biến cố của cuộc sống vì cái gì bạn biết không? vì tình yêu của chồng mình, cho đến khi, mình phát hiện ra tình yêu của anh ấy có thể không dành cho mình, ngay từ đầu mình đã luôn sống với cảm giác an toàn tuyệt đối với tình yêu của anh, mình tự hào vì được anh ấy yêu, và tự tin vì nghĩ mình có được trọn vẹn tình yêu của anh ấy. Để rồi đến bây giờ mình mới nhận ra tất cả chỉ là do sự trớ trêu của số phân, mình chỉ là một chiếc bóng của người ta, phải, mình biết mình phải làm gì, nhưng mình không đủ sức nữa.....Bạn không thể hiểu đâu, tất cả chỉ là một nỗi đau mà nếu tiêp tục sống cùng anh thì mình không thể thoát ra được, nhưng nếu xa rời anh thì có quá bất công khi tước đoạt quyền được có cha yêu thương chăm lo của con mình hay không?
    Cám ơn bạn đã chia sẽ với mình, chúc bạn luôn hạnh phúc và vui vẽ trong cuộc sống, thanks
  4. hongkong_girl

    hongkong_girl Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    11/02/2002
    Bài viết:
    6.792
    Đã được thích:
    6
    quan điểm của mình là có tay có chân chắc chắn sẽ làm được việc, khi lòng tự trọng của bạn đủ lớn, bạn sẽ không cho phép mình ăn bám ai, không cho phép bản thân phải cúi đầu trước người khác.
    tất cả đều là do suy nghĩ của mình thôi bạn ạ, con người chịu sự chi phối bởi chính bản thân họ (ko bít ai nói với mình câu này). Có những việc bạn ko muốn làm nên bạn tự đưa ra lý do là mình ko làm được, và bạn cứ chìm đắm trong cái suy nghĩ đó, rốt cuộc là bạn ko làm được. Đời người gặp sai lầm cũng là chuyện thường tình, quan trọng không phải chỉ là bạn có nhận ra cái sai hay không mà là bạn có biết cách để sửa sai hay không. đời người rất ngắn, mình có thể sống theo nhiều cách, bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là bạn muốn có sự bắt đầu.
    đừng bao giờ sợ thất bại, thất bại chỉ là cái giúp con người ta trở nên cứng rắn hơn mà thôi
  5. tinhco90

    tinhco90 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    09/06/2012
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    hãy sống lạc quan lên bạn ơi..nếu bạn ngội ra rồi, không có cài gì là quá muộn..cố gắng lên nha bạn
    ________________________
    Mua ban nha dat bien hoa | ban nha quan 1 | can ho green building
    ban dat my phuoc 4 | ban dat my phuoc 3 |
    mua dat nen du an | [COLOR=#000000][COLOR=#222222][COLOR=#000000][COLOR=#000000][COLOR=#000000][FONT=Arial][FONT=Arial][COLOR=#000000][FONT=Arial][FONT=Arial][COLOR=#000000][FONT=Arial][FONT=Arial][URL="http://bancanho.trangmuabannhadat.com/"][B][FONT=Tahoma]can mua can ho[/FONT][/B][/URL] | [URL="http://bancanho.trangmuabannhadat.com/ban-can-ho-quan-7-gia-re.html"][B]can ho quan 7[/B][/URL][/FONT][/FONT][/COLOR][/FONT][/FONT][/COLOR][/FONT][/FONT][/COLOR][/COLOR][/COLOR][/COLOR][/COLOR]
  6. Anxiety

    Anxiety Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/10/2006
    Bài viết:
    12.185
    Đã được thích:
    13
    Tháng 10 đến nơi rồi mà còn chép nhật ký tháng 4 ra để làm gì hả trời!
  7. tuvantamly_19006720

    tuvantamly_19006720 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2012
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Hạnh phúc là do bạn nắm giữ vì thế hãy vững bước để vượt qua tất cae những khó khăn phía trước vì đó là con đường bạn đã chọn
  8. sinhvienmaugiao

    sinhvienmaugiao Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    09/06/2012
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    0
    chính xác là hạnh phúc là do bạn là chính, hãy lạc quan yêu đời lên, mình cảm nhận. cố gắng lên bạn, còn biết bao nhiêu người bất hạnh hơn mình nhiều.
    _______________________
    ban dat duc hoa | ban can ho cao cap | can ho quan 7
    mua ban nha dat long an | can ho gia re | [COLOR=#000000][SIZE=-0][FONT=Arial][COLOR=#000000][SIZE=-0][FONT=Arial][FONT=Arial][FONT=Arial][FONT=Arial][COLOR=#000000][URL="http://datnenduan.datlanhchimdau.com.vn/ban-dat-nen-binh-duong-gia-re.html"][B]ban dat nen binh duong[/B][/URL] | [URL="http://khudothi.trangmuabannhadat.com/can-ho-la-casa-quan-7.html"][B][SIZE=2]can ho la casa quan 7[/SIZE][/B][/URL] | [/COLOR][/FONT][/FONT][/FONT][/FONT][/SIZE][/COLOR][/FONT][/SIZE][/COLOR]
  9. T4TApril

    T4TApril Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/04/2007
    Bài viết:
    645
    Đã được thích:
    1
    buồn quá cũng không thay đổi được số phận đâu chị, cần nhìn nhận mọi thứ tích cực hơn, còn nhiều người khổ hơn chị mà họ vãn lạc quan sống, họ không thể tự lao động, không được học hành, thậm chí không còn cha mẹ sao họ vẫn lạc quan thế , họ đâu phải buồn khổ vì người khác quá như thế. Chị hãy học cách tự tạo cho mình niệm vui trong cuộc sống khi đó mọi thú sẽ tốt hơn rất nhiều
  10. kexucthanruatoi10

    kexucthanruatoi10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/11/2012
    Bài viết:
    101
    Đã được thích:
    0
    [​IMG][​IMG]

Chia sẻ trang này