1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Bao điều muốn nói !

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi i_mis_u_minki, 25/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ranh_con_lon_ton

    ranh_con_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    TRONG GIỜ GIẢNG VĂN
    Thu chăm chú nghe cô giảng về đoạn trích"Mã Giám Sinh mua Kiều".Cô giảng hay ghê.Nhất là từ "tót", nó lột tả hết được
    sự xấu xa của Mã Giám Sinh- một từ đắt không từ nào thay thế được. Chợt cô dừng lại.Thu biết cô dành thời gian cho học trò mình tốc kí lời giảng.Thu cắm cúi ghi.Bỗng "Bốp",Thu giật nảy người.Viên phấn trắng phóng giữa trán Thu vỡ đôi lăn xuống trang vở còn ướt màu mực tím.Cô giáo từ bục giảng ném ánh nhìn nảy lửa xuống chỗ Thu.
    -Cô nhìn thằng Hữu đó.Cô giận nó nói chuyện trong giờ của cô.Cô ném nó nhưng trật sang Thu đó.Minh nắm tay Thu an ủi-Thu bớt sợ.
    Thằng Hữu đứng lên:
    -Thưa cô,em xin lỗi cô a!
    Nỗi bực tức trong lòng cô dường như cũng nguôi nguôi.Mọi người trong lớp im lặng.Cô quay lên tiếp tục bài giảng.Thu oà khóc.Cô nhíu mày:
    -Chẳng nhẽ ném 1 viên phấn mà đau thế cơ à.
    (Trích HHT)
    --------------------------------------------------------------------------------------
    KẸO RƠI
    Con bé khệ nệ ôm thúng bánh mì theo dọc hè phố bán.Bỗng nó vấp phải 1 vật gì đó, nó cúi xuống nhìn:"Một gói kẹo!"con bé khẽ reo lên sung sướng.Nó nhặt gói kẹo cho vào thùng bánh rồi tiếp tục đi.
    Vừa bán xong thùng bánh mì,nó vội chạy nhanh về nhà-nói đúng hơn là cái lều của chị em nó.Mới đến đầu ngõ,con bé đã gọi to các em.Lũ trẻ thấy chị về xúm xít vây quanh.
    -Hôm nay chị có kẹo này giỏi không? con bé vênh mặt tự hào với các em.
    Lũ em reo ầm lên sung sướng,đứa túm áo,đứa kéo tay đòi chị chia kẹo.Con bé lấy gói kẹo ra và chia cho từng đứa một.Nó lấy lại 1 chiếc bóc ra để ăn.Nó sững sờ:"Trời ....đất!"- con bé khẽ thốt lên và nhìn xuống lũ em.Chúng vẫn không hay gì vẫn cười đùa vì được kẹo.Chúng không ăn mà cất đi dể dành......
    (Trích HHT).

    Em yêu anh bằng khoé mắt nụ cười
    Em không yêu bằng chót lưỡi đầu môi
    Sâu trong tim và tận đáy lòng thành
    Em không yêu anh bằng lời
  2. ranh_con_lon_ton

    ranh_con_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/04/2003
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Híc híc không biết tui có nên post tiếp loạt truyện ngắn ngắn này lên không ,mọi người cho tui chút ý kiến.Nếu không khoái thì tui không post nữa,còn thấy có vẻ đọc được thì để tui còn post tiếp chứ.

    Em yêu anh bằng khoé mắt nụ cười
    Em không yêu bằng chót lưỡi đầu môi
    Sâu trong tim và tận đáy lòng thành
    Em không yêu anh bằng lời
  3. tam_hon_cua_da

    tam_hon_cua_da Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2003
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Post đi ranh_con!
    Tam_hon_cua_da@cổ vũ trước!

    ĐỪNG HOÁ THÂN THÀNH ĐÁ!
    VÌ TÂM HỒN ĐÁ GIÁ BĂNG...!!!
  4. ninhbinhtown

    ninhbinhtown Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2003
    Bài viết:
    583
    Đã được thích:
    0
    Đại bồi bút​
    Phàm cái gì cũng phải có công thức thì mới được việc. Giả tỉ như phải đem con cá muối, phơi nắng cho sình lên, ủ một thời gian cho thịt nó chín rồi mới nấu lên và lược ra thành nước mắm. Tôi cầm bút chuyên viết về đề tài giật gân, thỉnh thoảng được lệnh đánh anh này anh nọ, chửi chúng là bồi bút, nên càng phải tôn trọng công thức. Có thế mới kiếm được tiền, xây được nhà, tậu được xế.
    Cho nên, tôi trở thành người nổi tiếng. Mấy bà bán chè bán xôi, mấy em bán hoa bán sắc, mấy anh xích lô ba gác... ai ai cũng nhắc tới tôi như một người cầm bút lành nghề.
    - Úi chà, thằng cha Nhanh Như Máy này viết đã quá. Bài của hắn đọc nghe rợn cả da gà. Cuối cùng rồi xác con bé cũng được tìm ra, đầu ở trên Giồng Ông Tố mà hai chân lại ở bên Đồng Ông Cộ. Ha ha... hắn lại tả rõ là 10 móng chân con nhỏ sơn màu tím nữa. Trước những bằng cớ xác thật đó, hung thủ đã cúi đầu nhận tội giết cô gái sắc nước hương trời Lý Thị Bí. Hắn khóc nhưng những giọt nước mắt muộn màng không thể xóa đi hành vi dã man. Kết luận hay quá!
    Mà không phải chỉ mấy vị trên mới mê tôi. Có một người mê tôi hơn nữa, đó là thằng cha lái sách. Hắn đến thăm tôi khi tôi viết xong phóng sự Đứa con của nàng trinh nữ, ứng trước 10 triệu và đề nghị tôi viết tiểu thuyết.
    - Xin ông nhớ cho điều này: phải pha chế một chút võ hiệp Đài Loan vào truyện hình sự. Phải kết hợp nhuần nhuyễn cổ điển và hiện đại, thương mại với văn chương, yêu đương và ********, dùi đục và mắm nêm. Ông hiểu ý tôi chứ?
    - Hiểu. Tôi vốn là người thông minh nhất thành phố.
    Đêm ấy, tôi lên một cái sườn. Sườn như vầy: Cô A 18 tuổi, nhan sắc kiện tướng công huân, yêu thương giám đốc B 60 tuổi, làm ăn dở như hạch. Qua B, A làm quen được với C, thương gia giàu sụ, mạnh khỏe như cô gái Hà Lan (?). A và C giở trò ong ****; B thâu video được và có nhã ý bán bản quyền cho C lấy 1 triệu đôla, nếu không sẽ phổ biến rộng rãi... C lập kế giết B rồi vu cáo cho A. A đã mang thai, không biết với ai, ra đầu thú trước pháp luật, khai toét toèn toẹt những âm mưu của C. Qua đường dây của mụ D, C tìm cách trốn ra nước ngoài...
    Bộ tiểu thuyết có tên là Tiền và máu, có thể dài 8 tập, mỗi tập 500 trang, nhưng cũng có thể ngắn hơn chút đỉnh tùy theo sự chỉ lối đưa đường của tay lái sách. Mỗi ngày tôi viết 15 trang trên máy vi tính, mỗi trang 600 chữ, văn chương cực kỳ bóng lộn. Mời bạn đọc một đoạn: "Thương gia C tiến sát vào giám đốc B hơn nữa. Nhanh như chớp, B cầm cái gạt tàn thuốc ném ngay vào huyệt Thái dương của C. C cúi đầu xuống theo thế Kim tước điểm đầu đồng thời rút cây súng Mauser hãm thanh ra, nã vào huyệt Đản trung trước ngực B hai phát...".
    Một đoạn khác: "Từ phòng tắm bước ra, A không mặc một mảnh vải nào. C quỳ xuống trước mặt nàng:
    - Nương tử ôi, nàng mới từ châu Phi qua chăng?
    - Không đâu. Tiểu muội đến để tặng cho chàng cái ngàn vàng hiển hách, cái tuyết sạch giá trong, cái trắng boong thế sự...
    Họ có biết đâu chiếc camera tự động đã thu hết những hình ảnh đó..."

    Việc đời sẽ không có gì đáng nói nếu vợ tôi không tình cờ phát hiện ra xấp bản thảo dầy cồm cộm trong hộc tủ. Nàng nói với tôi:
    - Em xin lỗi, nhưng phải nói rõ cho anh biết: văn chương anh ngày càng dơ bẩn, ngày càng tào lao.
    - Ê, đừng có nói bậy! Tôi là người chuyên phê phán bọn bồi bút...
    - Anh còn bồi bút hơn họ. Anh là đại bồi bút, hết đánh lộn, giật gân, giờ pha kiếm hiệp và ********.
    - Nhưng mà có tiền...
    - Tiền cũng năm bảy cách. Anh coi nhà thầy giáo Tám đó. Ổng ra đường, ai cũng gật đầu chào, còn anh ai đọc tới cũng muốn chửi.
    Giáo Tám là thằng cha mà tôi ghét cay ghét đắng. Nghe nói hắn chế được một cái máy cân lương tâm, trong xóm ai cũng xúm đến cân nhưng tôi thì cóc thèm.
    - Giáo Tám? Hắn làm sao ngon bằng tôi?
    - Thì anh qua nhà ổng cân thử là biết ngay.
    Câu nói ấy đã làm tôi liều mạng bước sang nhà giáo Tám. Trong xóm có thằng con bà Hai Mập vừa ở tù về bước lên cân trước. Hắn nặng 52 ký, lương tâm được 67 kg. Đến phiên tôi bước lên. Sức nặng cơ thể 62 ký, còn lương tâm thì vẫn chỉ ở con số 0.
    (Tuổi Trẻ Cười)
    Được ninhbinhtown sửa chữa / chuyển vào 18:53 ngày 09/07/2003
  5. i_mis_u_minki

    i_mis_u_minki Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/12/2002
    Bài viết:
    319
    Đã được thích:
    0
    Thất tình
    [purple]vào 1 buổi chiều bình yên với nắng, gió và 1 bầu trời đầy mây bay , có 1 chàng trai ngồi trong công viên với khuân mặt buồn. Anh ta đã ngồi đó từ lúc bình minh ,khi mọi người vừa thức giấc . Có lẽ chàng trai xẽ chẳng thể đứng lên nổi để về nhà của mình vì anh đang quá buồn bã . Có 1 người đàn ông đứng tuổi đi dạo đang để ý đến anh , buổi sáng nay khi tập thể dục ông đã tự hỏi , có chuyện gì mà con người ta lại có thể buồn được đến thế .
    Ông đã lên tiếng :
    chuyện gì thế hỡi chàng trai trẻ , điều gì làm cậu buồn đến thế?
    Vẫn câu hỏi đó đen lần thứ 2 chàng trai với thu đủ sức để đưa mắt nhìn người đàn ông . Ông có 1 vóc người tầm thước và 1 khân mặt thật thông minh , chàng trai cất lời :
    Thưa ngài đáng kính, tôi đang rất buồn , người tôi yêu thương , người tôi vẫn nguyện xẽ chung sống xuốt đời , cô ấy đã bỏ tôi để đi theo 1 người đàn ông khác , tôi thật là bất hạnh.
    Người đàn ông à lên 1 tiếng , giờ thì ông đã hiểu được điều gì đã xảy ra , chàng trai đang thất tình , và ông nói :
    Hỡi chang trai trẻ , cậu ko hề bất hạnh
    Chàng trai rất đỗi ngạc nhiên , chàng xin người đàn ông đừng làm mình buồn hơn nữa vì làm gì còn điều nào bất hạnh hơn điều đó nữa ..
    Người đàn ông tiếp lời : cậu có yêu cô gái đó ko ?
    CT : Có chứ , tôi rất yêu cô ấy , xẽ chẳng tìm được thứ gì trên đời làm tôi có thể yêu hơn cô ấy.
    N đ Ô : còn cô gái
    CT: tôi nghĩ là không !
    N đ Ô : điều đó chứng tỏ cậu ko hề bị mất tình yêu , người bất hạnh chính là cô gái , cô ta đã mất đi cậu , mất đi 1 tình yêu , mà cậu dã đánh đổi bằng cả niềm tin và sức sống , hãy cười lên đi chàng trai của tôi ơi , hãy cứ yêu như cậu đã yêu , đang yêu . Cậu là người hạnh phúc!
    Người đàn ông way mặt bước đi , bỏ chàng trai lại với dòng suy nghĩ , và người ta đã thấy ở nơi anh 1 nụ cười , nụ cười của người chiến thắng... Và người đàn ông mà chúng ta nói ở trên là giáo sư eighbor , Một trong những người đàn ông đầu tiên nghien cứu về tâm lí học
    yêu một người mãi yêu một người
    http://ninhbinh.ttvnonline.net

Chia sẻ trang này