1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tàu ngầm Kilo-636MV và sức mạnh của Hải quân Việt Nam

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi Triumf, 17/03/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. tridunghtvc

    tridunghtvc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2013
    Bài viết:
    961
    Đã được thích:
    454
    Hãy đọc bài này thì mới biết tại sao VN vươn lên khó khăn như vậy ???
    :rolleyes::mad:

    ===========================================================
    Mao Trạch Đông và Việt Nam
    Tháng Ba 28, 2011 at 08:55 (Trung cộng)

    [​IMG]Mối lo hôm nay đối với người Việt Nam là tham vọng nuốt chửng Việt Nam của Trung quốc. Từng lời nói, từng hành động của các nhà lãnh đạo Trung quốc hiện nay đều nhắm vào hướng này.


    Nhưng mộng bành trướng và khống chế Việt Nam của Trung quốc không phải trong thời đại đang vươn mình này của Trung quốc mới có. Đó là giấc mộng ngàn đời, từ thời đại các hoàng đế Trung quốc, qua các triều đại Minh, Nguyên, Thanh. Và gần đây Đặng Tiểu Bình, người được liệt vào bậc anh quân đã có đủ sáng suốt chuyển hướng chính trị đưa Trung quốc ra khỏi trận cuồng phong Mácxít và Maoít cũng là người đã ra lệnh cho hàng chục sư đoàn tiến đánh Việt Nam (2/1979). Và trước đó, Mao Trạch Đông, một nhà đại cách mạng Trung quốc, người được coi là một hoàng đế tân thời của Trung quốc hậu bán thế kỷ 20, người hết lòng giúp ********************** trong cuộc chiến tranh chống Pháp giành độc lập cũng đều có sự tính toán để uy hiếp và tối hậu thôn tính Việt Nam.

    Người Trung hoa từ ngàn xưa vẫn xem Việt Nam là một phần đất của Trung quốc. Những khẩu hiệu Trung quốc- Việt Nam “núi liền núi, sông liền sông” , “môi hỡ răng lạnh” chỉ là những khẩu hiệu, và mới nhất là châm ngôn 16 chữ vàng “Láng giềng hữu nghị, Hợp tác toàn diện, Ổn định lâu dài, Hướng tới tương lai.”cũng chỉ là chiêu bài để che đậy những ý đồ có tính lịch sử của Trung quốc .

    Cho nên việc giữ nước lâu dài đòi hỏi các vua chúa Việt Nam hay những nhà lãnh đạo Việt Nam nắm vững yếu tính lịch sử đó để có chính sách phòng ngự thích hợp, dù đó là chính sách kinh tế, xã hội hay quốc phòng.

    ********************** từ khi thành lập (1930) cho đến năm 1992 nắm vững được yếu tính lịch sử này. Trong thời kỳ chiến tranh chống Pháp giành độc lập (1945-1954), thời kỳ xâm lăng miền nam Việt Nam (1960-1975) cũng như sau khi thống nhất Việt Nam các nhà lãnh đạo tại Hà Nội – dù được Trung quốc viện trợ – vẫn luôn luôn cảnh giác ý đồ của Trung quốc.

    Nhưng từ năm 1992, do nhu cầu sống còn trước sự sụp đổ của Đông Âu và Liên bang Xô viết, ********************** trở nên lệ thuộc hoàn toàn vào Trung quốc và nền an ninh Việt Nam trở nên bị đe dọa. Sự bảo vệ biên giới đất liền, lãnh hải, hải đảo trở nên càng lúc càng yếu ớt.

    Trở lại một ít lịch sử bang giao Việt Nam và Trung quốc sau khi Mao Trạch Đông đánh thắng Tưởng Giới Thạch và thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc năm 1949.

    Trong cuốn sách mới nhất về Mao Trạch Đông của bà Jung Chang viết chung với ông Jon Halliday nhan đề “Mao: The Unknown Story” (Những Câu Chuyện Chưa Được Tiết Lộ về Mao) (1) bà Jung Chang đã để dành một chương để nói về các ý đồ của Mao đối với Việt Nam (trang 560 -566).

    Theo bà Jung Chang, mỗi hành động của Mao đối với Hồ Chí Minh đều có hậu ý. Trung quốc giúp huấn luyện và trang bị quân đội cho ông Hồ trong chiến dịch biên giới (1950) chủ ý là không để cho các thành phần Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch bị tảo thanh tại Trung quốc chạy trốn sang Bắc Việt Nam có điều kiện trở lại tấn công Mao (2).

    Nhưng đến năm 1954, Việt Nam mới thật sự nghi ngờ Trung quốc trước thái độ tráo trở của Bắc Kinh trong cuộc hội đàm tại Geneve năm 1954.

    Năm 1954 Mao phát động chương trình canh tân để biến Trung quốc thành một siêu cường (Superpower Program). Trung quốc cần hiểu biết kỹ thuật và trang thiết bị lúc đó đang bị Tây phương cấm vận. Trung quốc tranh thủ viện trợ của Liên bang Xô viết, nhưng Mao biết chưa đủ nên Mao vận động giải tỏa cấm vận từ Pháp vì Pháp là nước giữ được tính độc lập với Hoa Kỳ nhiều nhất.

    Lúc đó Pháp đang lúng túng tại Đông Dương. Ý của Mao là giúp Hồ Chí Minh đẩy Pháp vào chân tường rồi sẽ ra tay gỡ kẹt cho Pháp để đổi lấy điều kiện đòi giúp đỡ kỹ thuật. Tháng 5/1953 khi cuộc chiến tranh Triều Tiên sắp chấm dứt, Trung quốc chuyển sĩ quan và cố vấn sang thẳng biên giới Việt Nam chuẩn bị cho chiến trường Đông Dương mà cao điểm là cuộc chiến thắng có tính quyết định ván bài Việt Nam của trận Điện Biên Phủ tháng 5/1954.

    Theo tài liệu của bà Jung Chang, trước khi hội nghị Geneve họp (26/4/1954) Mao đã quyết định sẽ giúp Pháp và tìm một giải pháp nhẹ nhàng cho Pháp chứ không để cho ********************** nhân cuộc chiến thắng Điện Biên Phủ đòi những điều kiện bất lợi cho Pháp. Thống nhất Việt Nam bằng cách đẩy mạnh các cuộc tấn công quân sự, đuổi Pháp một lèo ra khỏi Đông Dương là một trong những chương trình của ********************** .

    Ngày 7/5/1954 Điện Biên Phủ thất thủ. Ngày 17/5 chính phủ Pháp sụp đổ. Theo kế hoạch của Mao sẽ dùng chiến trường Việt Nam đổi chác với Pháp, ngày 23/5 thủ tướng Chu Ân Lai gặp riêng tân thủ tướng Pháp Mendes France tại Geneve và đưa ra món hàng đổi chác. Phái đoàn ********************** do thủ tướng Phạm Văn Đồng cầm đầu hoàn toàn không hay biết sự đối chác này.

    TT Phạm văn Đồng đưa ra một chương trình ở thế mạnh gồm chấm dứt chiến tranh, Pháp rút ra khỏi Đông Dương, thành lập Liên bang Đông Dương Việt Miên Lào, và không đồng ý chia cắt Việt Nam như gợi ý của phái đoàn Chu Ân Lai.

    Ông Đồng nghĩ rằng quân đội Cộng sản Việt Nam đang làm chủ chiến trường Bắc Việt, và đã kiểm soát một khu rộng lớn tại miền Nam Trung bộ và Nam bộ nên không có lý do gì chấp nhận giải pháp chia cắt. Mặt khác với sự mất tinh thần của quân đội Pháp sau trận Điện Biên Phủ và thời gian hứa hẹn của thủ tướng Mendes France (3), Hà Nội có thể đẩy mạnh các cuộc tấn công quân sự là đủ buộc đối phương phải nhượng bộ chấp nhận chương trình của Hà Nội.

    Tuy nhiên Chu Ân Lai chỉ trích chương trình của Phạm Văn Đồng và vừa áp lực vừa dọa rằng nếu Hà Nội tiếp tục thừa thắng tấn công đẩy Pháp vào chân tường, Hoa Kỳ và Liên hiệp quốc có thể nhập cuộc như đã xẩy ra tại Triều Tiên. Chu Ân Lai cho biết nếu Hà Nội không ký một bản hiệp ước tạm thời chia cắt Việt Nam thì ********************** sẽ phải tự lực chiến đấu, Trung quốc không có điều kiện để tiếp tục giúp đỡ (4).

    Chủ Tịch Hồ biết không thể làm ngược lại ý của Trung quốc vì khi đó VN đang ở thế kẹt với họ, hơn nữa Hồ Chí Minh cũng không muốn thấy cuộc chiến tranh Việt Nam biến thành một trận chiến tranh Triều Tiên thứ hai nên Hồ Chí Minh ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký Hiệp định hòa bình chấm dứt chiến tranh và chia đôi Việt Nam qua vĩ tuyến 17. Theo các nhân chứng tại Geneve, Phạm Văn Đồng đã khóc mà tuân lệnh Hồ Chí Minh. Chọn vĩ tuyến 17 thay vì vĩ tuyến 16 là một món quà “phụ thêm” của Trung quốc tặng cho Pháp vì quốc lộ số 9 nối liền Lào với biển nằm giữa vĩ tuyến 16 & 17.

    Mối nghi ngờ giữa ********************** và Trung quốc nẩy mầm từ đó.

    Đầu năm 1965, khi Brezhnev bắt đầu chương trình tăng viện trang bi nặng cho ********************** như súng phòng không và hỏa tiễn để chống cuộc không tập của không quân Hoa Kỳ vào miền Bắc Việt Nam, Mao thuyết phục Brezhnev nên dành tài nguyên đó để đương đầu phía Âu châu hơn là giúp Việt Nam. Mặt khác Mao thuyết phục Hồ Chí Minh chớ nên quá lệ thuộc vào Mạc Tư Khoa. Chu Ân Lai – suy bụng ta ra bụng người – từng nói với Phạm Văn Đồng rằng: “Các anh không nên nhận viện trợ của Liên bang Xô viết … Liên bang Xô viết giúp các anh chỉ để tạo điều kiện thương thuyết làm hòa với Hoa Kỳ thôi.”

    Trong khi đó Mao nỗ lực o bế Hồ Chí Minh. Mao cho đổ vào Việt Nam tiền bạc và hằng ngàn tấn vật liệu và vũ khí nhẹ cùng với 130.000 binh sĩ để giúp điều khiển súng phòng không và bảo trì hệ thống lưu thông chống cuộc oanh tạc của Hoa Kỳ. Theo bà Jung Chang, Trung quốc còn dùng mỹ nhân kế giới thiệu một thiếu phụ trẻ đẹp làm vợ Hồ Chí Minh, nhưng Chủ Tịch Hồ từ chối không nhận.

    Ngày 31/3/1968 khi tổng thống Johnson tuyên bố không ra ứng cử tổng thống nhiệm kỳ 2 (11/1968) và đề nghị thương thuyết, Trung quốc khuyên Hà Nội đừng nhận lời, nhưng Hà Nội vốn nghi ngờ thiện chí của Trung quốc đã nhất định đi tới và ngày 3/4/68 tuyên bố nhận lời đề nghị của tổng thống Johnson.
    Khi cuộc thương thuyết tại Paris bắt đầu. Chu Ân Lai nói với Hà Nội rằng Trung quốc có nhiều kinh nghiệm thương thuyết với Hoa Kỳ nên Hà Nội cần cố vấn của Trung quốc trong phái đoàn thương thuyết, nhưng Hà Nội tư chối. Để trả đũa Trung quốc tìm cớ ngăn cản sự chuyển vận vật liệu chiến tranh cho Bắc Việt (của Trung quốc và của Nga chở qua đường Trung quốc) và cắt đứt các cuộc dàn xếp viện trợ tương lai. Hà Nội được yêu cầu đừng gởi phái đoàn thương thuyết viện trợ dự tính đi Bắc Kinh tháng 10/1968.

    Dù bị Trung quốc làm khó khăn Hà Nội vẫn không để cho Trung quốc nắm cuộc thương thuyết tại Paris .

    Đòn hiểm độc của Mao

    Không dùng viện trợ uy hiếp được Bắc Việt, Mao dùng phương pháp gián tiếp. Mao thành lập một đảng Cộng sản Cambốt lấy tên là Khmer Đỏ do Polpot cầm đầu, vừa chống Sihanouk vừa chống Việt Nam, và năm 1967 Mao định đảo chánh lật đổ Sihanouk để thiết lập một chế độ thân Trung quốc tại đó nhưng không thành.

    Cơ hội tới khi Lonol (với sự tổ chức của cơ quan tình báo Hoa Kỳ CIA) đảo chánh lật đổ Sihanouk ngày 18/3/1970. Mao vội vàng đưa Sihanouk sang Bắc Kinh và thuyết phục Việt Nam phối hợp với Sihanouk thành lập một mặt trận Đông Dương chung chống Mỹ (lẽ dĩ nhiên) dưới sự lèo lái của Trung quốc.
    Chính sách của Mao đối với Hà Nội thống nhất ở chỗ tạo trở ngại không cho Việt Nam thống nhất và ngăn cản không để Việt Nam tạo ảnh hưởng tại hai nước Miên, Lào. Ngay cả Mặt Trận Giải Phóng miền Nam do Hà Nội nặn ra do nhu cầu chính trị xâm lấn miền Nam , Trung quốc cũng không bỏ lỡ cơ hội ve vuốt, mua chuộc để tách Mặt Trận này ra khỏi ảnh hưởng của Hà Nội.

    Chính sách trước sau của Trung quốc là không để cho Việt Nam trong bất cứ trường hợp nào trở thành một quốc gia thống nhất và hùng mạnh .

    Trong thời kỳ chiến tranh (chống Pháp 1946-1954), và xâm lấn miền Nam (1960-1975) Hà Nội dùng chính sách đi dây giữa Trung quốc và Liên bang Xô viết để bảo đảm nguồn viện trợ quân sự và kinh tế, nhưng sau khi thống nhất Việt Nam (1975), Hà Nội bắt đầu có thái độ độc lập hơn với Trung quốc.

    Để giải tỏa gọng kềm của Trung quốc chọc từ phía Cam bốt, tháng 12/1978 Hà Nội tấn công lật đổ chế độ Polpot thân Trung quốc. Hậu quả là cuộc tấn công trả đũa của Trung quốc qua biên giới phía Bắc tháng 2/1979.

    Hà Nội cũng chứng tỏ chủ quyền tại quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa mà Trung quốc vẫn thường tuyên bố là thuộc Trung quốc. Khi Hà Nội đẩy mạnh cuộc tấn công trên bộ chiếm miền Nam năm 1975 Hà Nội đã cho các đơn vị hải quân ra trú đóng tại một số đảo quan trọng trong quần đảo Trường Sa để chận trước sự “xí phần” của Trung quốc. Sự hiện điện của quân đội Cộng sản Hà Nội tại các đảo Trường Sa là điều làm cho Trung quốc rất khó chịu và đã dẫn đến cuộc đụng độ tại Trường Sa năm 1988 làm cho hơn 80 chiến sĩ hải quân Việt Nam tử trận.

    Các diễn biến trên chứng tỏ rằng cho đến năm 1992 dù bị áp lực nhiều phía của Trung quốc các nhà lãnh đạo ********************** vẫn cố gắng thực hiện truyền thống bảo vệ tổ quốc trước cuộc xâm lấn không mệt mỏi của Trung quốc.

    Nhưng vào năm 1992 tình hình thế giới chuyển biến đột ngột. Liên bang Xô viết sụp đổ và Hoa Kỳ đã rút ra khỏi vùng Thái Bình Dương trong khi Trung quốc trở nên lớn mạnh về cả hai mặt quân sự và kinh tế. Hà Nội trước sự đe dọa sụp đổ đã phải nhờ cậy vào Trung quốc để sống còn nên mất tư thế của một nước có chủ quyền đối với Trung quốc.

    Hình như các nhà lãnh đạo ********************** hiện nay không đủ bản lãnh để hoạch định một chính sách giữ nước trong những điều kiện mới. Và từ sự thiếu vắng chính sách và nhân sự lãnh đạo vững vàng là một chuổi dài thua thiệt và nhượng bộ.

    Hà Nội phải ký hai Hiệp ước đất liền (1999) và biển (2000) với những điều khoản bất lợi cho Việt Nam . Mất thêm đất trong vùng Ải Nam Quan, thác Bản Giốc, và nhiều chục ngàn hải lý rộng trong vịnh Bắc Việt. Vùng đánh cá của ngư dân Việt Nam trong vịnh Bắc Việt và ngoài khơi biển Nam Hải bị hạn chế do chính sách “gunboat” của Trung quốc. Ảnh hưởng của Việt Nam đối với hai nước láng giềng Cam Bốt và Lào dần dần bị thu hẹp. Trung quốc đã thả hai gọng kềm hai bên hông Việt Nam , một bên là Lào nay hoàn toàn tùng phục

    Trung quốc, một bên là căn cứ tàu ngầm tại cực nam đảo Hải Nam . Tương lai của Việt Nam còn lệ thuộc vào nguồn dầu hỏa trên biển Đông thì Việt Nam hiện nay cũng không có điều kiện khai thác. Nỗ lực khai thác qua việc ký giao kèo tìm dầu khí với công ty BP của Anh (2007) và ExxonMobil của Mỹ (2008) không thành trước áp lực của Trung quốc.

    Việt Nam hình như đang mất sự tự do tối thiểu của một quốc gia độc lập.
    Ngư dân bị tàu Trung quốc bắn chết (1/2005) trong Vịnh Bắc Việt Hà Nội không dám lên tiếng công khai phản đối và đòi bồi thường.

    Trung quốc lấy đất của Việt Nam ghép vào quận huyện của Trung quốc (12/2007) Hà Nội không dám để cho nhân dân biểu tình bày tỏ sự phản đối .
    Và năm nay, kỷ niệm 30 năm trận chiến bảo vệ biên giới năm 1979, báo chí Hà Nội không được viết lách tự do ca ngợi các chiến sĩ đã hy sinh bảo vệ tổ quốc. Và làm lễ chào mừng các chiến sĩ đang trú đóng tại Trường Sa mà báo chí và các cơ sở truyền thông do chính phủ kiểm soát không loan tin… Và còn nữa!

    Vậy phải làm gì?

    Phát huy nội lực và liên kết với đồng minh là sách lược ngàn đời để cứu nước.
    Liên kết với ai? Nếu không phải với Hoa Kỳ, Úc châu, Nhật Bản, Ấn Độ, Liên bang Nga, Liên hiệp Âu châu, Hiệp Hội Asean trong đó có trọng lượng nhất là Hoa Kỳ. Nhưng chính Hoa Kỳ cũng đang gặp khó khăn vì cuộc khủng hoảng kinh tế và trong kế hoạch chấn hưng kinh tế Hoa Kỳ cũng đang nhờ sự hợp tác tài chánh của Trung quốc. Trung quốc đã không ngần ngại cho biết thế yếu của Hoa Kỳ và cảnh giác Hoa Kỳ chớ quá nóng vội giúp đỡ Việt Nam .

    Bà Hillary Clinton tân bộ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ trong chuyến công du đầu tiên đến Trung quốc (2/2009) đã lỡ lời “thỉnh cầu” Trung quốc mua trái phiếu quốc gia của Hoa Kỳ để cùng có lợi chung thì liền ngay sau đó Trung quốc cho tàu chiến nghênh tàu của Hoa Kỳ trong biển Đông trong một vùng biển được hiểu là hải phận quốc tế. Để áp lực Hoa Kỳ nhượng bộ trên biển Đông, thủ tướng Ôn Gia Bảo lên tiếng nhắc khéo rằng “không biết trái phiếu Trung quốc đang mua của Hoa Kỳ có bảo đảm không?”

    Vậy chỉ còn phát huy nội lực là chính. Và phát huy nội lực đòi hỏi sự đoàn kết của toàn dân sau lưng người cầm quyền.

    Chính sách từ Mao, đến Đặng Tiểu Bình, rồi nay đến Hồ Cẩm Đào trước sau vẫn là khống chế Việt Nam . Và trong chiến lược lâu dài đương đầu với Hoa Kỳ để giành quyền bá chủ, Trung quốc sẽ phải chủ động mở con đường về phía nam trước. Bất cứ gì trên con đường tiến ra Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương đều phải được thôn tính.

    Việt Nam ở ngay trên con đường tiến của Trung quốc. Chừng nào thì những người lãnh đạo tại Hà Nội nhận thức được mối nguy mất nước để đoàn kết quốc dân cùng cứu nước? Chừng nào thì người dân Việt Nam mới hiểu và ý thức sâu sắc được mối hiểm nguy đối với tổ quốc xuất phát từ đâu ?

    Trần Bình Nam
    March 19, 2009
  2. haohoacongtu

    haohoacongtu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/05/2006
    Bài viết:
    3.736
    Đã được thích:
    5.410
    - Vấn đề Nhật và ĐL không có tàu ngầm hạt nhân rõ ràng là do phía Mỹ bóp cổ. Tôi đọc bài báo thấy quân Nhật thế chiến II đã có tàu ngầm lớn nhất thế giới mang 8 thủy phi cơ. Mỹ phải đánh đắm sợ liên xô học được công nghệ áp dụng trong thời chiến tranh lạnh. Vậy tàu ngầm hạt nhân cũng như TSB với Nhật là cái đinh thôi. Chẳng qua nó là công nghệ vũ khí tấn công. Mà Nhật là phe thua trận bị cấm vận vũ khí tấn công, không mua không sản xuất. Ngay cả quân đội Nhật cũng không có, cái đó phải núp dưới danh nghĩa cục phòng vệ tương tự như lực lượng dân quân. Tướng Nhật sang thăm VN cũng mặc cmople không có quân phục. Thực tế nước Nhật là thuộc địa về chính trị và bị Mỹ chiếm đóng sau thế chiến II.
    - Còn ĐL rõ dàng là quân cờ trong tay Mỹ. Mỹ cần ĐL để làm gì. Mỹ chỉ cần đặt 1 trạm rada ở ĐL để phát hiện hết tên lửa và máy bay của TQ phòng ra ngoài TBD. Chỉ cần 1 căn cứ hải quân và 1 sân bay để khi cần kề súng vào đầu TQ bóp cò lúc nào cũng được. Họ có cần ĐL hùng mạnh làm cái đếch gì. Nếu Mỹ bán tàu ngầm hạt nhân cho ĐL thì TQ nó bán mẹ nó bom NT cho Iran hay tên lửa liên lục đia cho Triều Tiên thì Mỹ nhăn răng chưa.
    Thằng ĐL vấn sống được đến nay là vì địa hình của nó nhiều núi cao quanh bờ biển. Dễ thủ khó công lên PLA không đổ bộ vào được. Tuy nhiên việc TQ biến ĐL thanh thời kỳ đồ đá hoàn toàn có thể được. Nhưng thế thì hòn đảo ĐL giàu có còn cái đéch gì nữa đâu. Hơn nữa dân ĐL cũng là người hán chứ có phải người Cam người Việt đâu mà nó giết dễ như thế. Hơn nữa TQ cũng sợ bị cấm vận nếu có hành vi phát xít. Nên TQ có vẻ đang muốn thống nhất ĐL bằng hòa bình. Khi TQ mạnh hơn Mỹ thì ĐL chẳng thể không về với TQ. Một khi TQ đánh thằng Mỹ thì ĐL lại không quay sang thổi kèn khẩn cấp cho TQ ý chứ.
    muamuaha198 thích bài này.
  3. tridunghtvc

    tridunghtvc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2013
    Bài viết:
    961
    Đã được thích:
    454
    Tham vọng của khựa đối với VN là không thay đổi cho đến nay và mai sau.
    Có vị lãnh đạo từng than rằng " nếu VN ở nơi nào đó cách xa khựa thì tốt biết mấy "
    Nhưng không thể nào khác > mục tiêu của chúng ta là tách khựa ra nhiều phần.
    TPP đang là 1 hướng để VN thoát khỏi cái bóng khựa.
    Mấy cu huyphuc + đám lâu nhâu đang lên phá đám > chúng sợ VN tham gia TPP > Nên nói xấu đủ thứ và ca ngợi khựa .
  4. haohoacongtu

    haohoacongtu Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/05/2006
    Bài viết:
    3.736
    Đã được thích:
    5.410
    Bài viết rất chính xác về mặt phân tích nhưng tôi thấy không đồng tình về đường lối của nó. Bạn này nói là hợp tác với phía Mỹ là quan trong nhất. Tôi nghĩ rằng hiện nay chúng ta đang đi theo con đường độc lập, tự chủ, đa phương hóa quan hệ. Vì vậy hợp tác với các nước như Mỹ, Nha, Nhật , Ấn,Pháp thậm chí TQ đều quan trọng làm sao giữ hòa bình tránh chiến tranh. Hiện nay chúng ta cần Mỹ để làm gì? Vì Mỹ là thằng thao túng LHQ. Chúng ta cần Mỹ để xóa bỏ cấm vận và cáo rào cản để các quốc gia khác làm ăn với chúng ta. Trái lại Mỹ cũng cần Vn để cản bước TQ bành chướng xuống nam châu Á. Quan hệ này là cân bằng không phải Vn cần Mỹ hơn Mỹ cần VN. Cho nên chúng ta không cần phải thay đổi chế độ để hợp tác với Mỹ vì chúng ta có yêu cầu Mỹ theo CS để hợp tác với chúng ta đâu. Hiện nay vị thế của Mỹ đã suy yếu chỉ dựa và Mỹ cũng không đủ để chống TQ. Vừa rồi Mỹ có kế hoạch viện trợ cho Vn 32,5 triệu USD trong gói vài trăm triệu USD viện trợ cho các nước ĐNA tăng cường an ninh biển. Còn Nhật trong 2 năm viện trợ cho VN 1,5 tỷ USD bề ngoài là xây dựng cơ sở hạ tầng kinh tế. Nhưng ngay sau đó các cụ nhà ta ký 2 hợp đồng vũ khí mua 2 Sigma= hơn 600 triệu + sản xuất tên lửa Kh 35 VU khoảng 1 tỷ USD.
    muamuaha86 thích bài này.
  5. tridunghtvc

    tridunghtvc Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    26/10/2013
    Bài viết:
    961
    Đã được thích:
    454
    Bài viết chỉ coi trọng phần âm mưu của khựa > còn đôi sách của VN hiện nay là khác > vẫn XHCN > nhưng tham gia TPP thoát khỏi ảnh hưởng của khựa . Bắc Hàn thì hơi khó ... :rolleyes::D
  6. suhomang

    suhomang Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/05/2012
    Bài viết:
    15.659
    Đã được thích:
    1.839
    Tự đọc và tự ngẫm đi .(Mà mày lượn về pic tự sướng của mày mà post thế nhé :))

    TPP công cụ quyền năng của các tập đoàn
    Một trong những tối thiểu các vấn đề được thảo luận và báo cáo là nỗ lực của chính quyền Obama để đưa Thỏa thuận Quan hệ đối tác xuyên Thái Bình Dương lên hàng đầu, một thỏa thuận thương mại tự do đa phương chặt chẽ do Mỹ đứng đầu hiện đang được đàm phán với một số nước thuộc vành đai Thái Bình Dương. Sáu trăm cố vấn của công ty Mỹ đã đàm phán và tham gia vào TPP, và văn bản dự thảo đề xuất đã không được công bố cho công chúng, báo chí hay các nhà hoạch định chính sách.

    Mức độ bí mật xung quanh các thỏa thuận là chưa từng có – các đội bán vũ trang rải ra bên ngoài tòa nhà mỗi vòng thảo luận trong khi máy bay trực thăng lù lù trên trời – giới truyền thông đưa tin bị bắt phải chịu gần như mù tịt các bài phóng sự về chủ đề thảo luận và Thượng nghị sĩ Ron Wyden, Chủ tịch Ủy ban có thẩm quyền về TPP của Quốc hội, đã bị từ chối cho lấy thông tin từ các văn bản đàm phán. "Phần lớn các nghị sĩ (Mỹ) bị giữ mù tịt về thực chất các cuộc đàm phán TPP, trong khi đại diện của các tập đoàn Mỹ - như Halliburton, Chevron, PhRMA, Comcast và Hiệp hội điện ảnh Mỹ - lại được tư vấn và soạn thảo riêng đến từng chi tiết của thỏa thuận," Wyden cho biết, trong một tuyên bố trên Quốc hội.

    Ngoài Mỹ, các nước tham gia vào cuộc đàm phán bao gồm Úc, Brunei, Chile, Canada, Malaysia, Mexico, New Zealand, Peru, Singapore và Việt Nam. Nhật Bản đã bày tỏ mong muốn trở thành một đối tác đàm phán, nhưng chưa tham gia đàm phán, một phần là do áp lực công chúng buộc tránh xa. TPP sẽ áp đặt các qui định trừng phạt cho phép các tập đoàn đa quốc gia quyền chưa từng có, yêu cầu người đóng thuế bồi thường vì chính sách mà họ nghĩ rằng sẽ làm tổn hại lợi nhuận dự kiến trong tương lai của họ, một cách trực tiếp từ ngân khố của các quốc gia tham gia - nó sẽ thúc đẩy chương trình nghị sự của Big Pharma trong thế giới các nước đang phát triển để áp đặt kiểm soát độc quyền lâu dài hơn nữa về thuốc men, hạn chế đáng kể quyền tiếp cận đến các loại dược phẩm gene giá cả phải chăng mà mọi người phụ thuộc. TPP sẽ làm xói mòn an toàn thực phẩm bằng cách hạn chế ghi nhãn và buộc các nước như Mỹ nhập khẩu thực phẩm không đáp ứng các tiêu chuẩn an toàn quốc gia, ngoài ra còn cấm Luật mua hàng Mỹ hoặc Luật ưu tiên địa phương.

    Theo các văn bản dự thảo bị rò rỉ, TPP cũng sẽ áp đặt các biện pháp bảo vệ nhà đầu tư mà khuyến khích gia công ngoại vì lợi nhuận đặc biệt của các công ty - TPP bóp nghẹt sự sáng tạo đổi mới hay tự do Internet bằng cách yêu cầu các nhà cung cấp dịch vụ Internet khống chế hoạt động người dùng và xử lý các vụ download từ quy mô nhỏ cá nhân cho đến qui mô lớn – xâm phạm lợi nhuận. Dự đoán trước hết, TPP sẽ quay lại với luật của loài ăn thịt tư bản tài chính phố Wall bằng cách ngăn cấm các dịch vụ tài chính mạo hiểm, cản trở các quốc gia đã ký kết trong việc thực hiện khả năng theo đuổi chính sách tiền tệ độc lập và vấn đề kiểm soát vốn – các nước đã ký phải cho phép dòng chảy tự do của vốn, đầu cơ tiền tệ và các công cụ can thiệp tài chính khác. Quan hệ đối tác do Mỹ cầm đầu – là tìm cách áp đặt Toàn cầu hóa "Sốc và Sợ hãi" - nhằm mục đích xóa bỏ trách nhiệm của các tập đoàn đa quốc gia đối với chính phủ các nước mà họ giao dịch bằng cách làm cho các chính phủ đã ký kết chịu phải trách nhiệm với các tập đoàn với cái giá áp đặt bởi luật pháp và các quy định quốc gia, bao gồm sức khỏe, an toàn và các quy định về môi trường.

    Dự luật về sở hữu trí tuệ sẽ có hậu quả rất lớn đối với các nước ký TPP, bao gồm chấm dứt Internet với các hộ gia đình, doanh nghiệp, và các tổ chức như một hình phạt vi phạm bản quyền. Các quốc gia ký kết về cơ bản sẽ chịu sự ép buộc IP chặt chẽ được thiết kế bởi tập đoàn bản quyền Hollywood, để hạn chế ngặt nghèo khả năng của họ trong trao đổi thông tin kỹ thuật số trên các trang web như YouTube, nơi video trực tuyến được coi là có bản quyền.

    "Bản quyền phát sóng và yêu cầu quyền sở hữu trí tuệ của Mỹ sẽ chặn Internet, bóp nghẹt nghiên cứu và tăng chi phí giáo dục, bằng cách kéo dài thời hạn hết bản quyền hiện hành từ 70 năm lên 120 năm, và thậm chí biến thành tội phạm hình sự chỉ vì lưu trữ tạm thời các tập tin trên máy tính mà không được phép. Mỹ, như một nước xuất khẩu ròng thông tin kỹ thuật số, sẽ là kẻ thạm dự duy nhất được hưởng lợi từ điều này," Patricia Ranald, người tập hợp của Hội chợ Thương mại Australia và Mạng Đầu tư cho biết.

    Trong nhà nước đầu tư tư nhân mà TPP đang nỗ lực thiết lập, công ty nước ngoài có thể kiện chính phủ quốc gia, đưa quốc gia ký kết ra xét xử tại tòa án phán xử đầu tư, theo sắp đặt bởi luật sư khu vực tư nhân. Tòa án quốc tế sẽ có quyền ra lệnh cho chính phủ phải bồi thường tiền không giới hạn lấy từ ngân khố quốc gia cho các tập đoàn nước ngoài và các nhà đầu tư nếu chính sách của chính phủ mới hoặc chính phủ hiện tại cản trở lợi nhuận dự kiến trong tương lai của nhà đầu tư.

    Người nộp thuế trong nước của mỗi quốc gia ký kết sẽ gánh vác bất kỳ khoản bồi thường phải chi trả nào cho các nhà đầu tư tư nhân và các công ty nước ngoài, cộng thêm lệ phí lớn tính theo giờ cho tòa án và các chi phí pháp lý. Một ví dụ tốt về cách thức làm thế nào thỏa thuận TPP này vô hiệu hóa chủ quyền Malaysia, quốc gia đã phục hồi từ cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997 nhanh hơn so với các nước láng giềng bằng cách triển khai một loạt các biện pháp kiểm soát vốn trên đồng ringgit của Malaysia để chống đầu cơ bên ngoài - biện pháp TPP đề xuất sẽ hạn chế các quốc gia ký kết khỏi thực hiện kiểm soát vốn để ngăn chặn, giảm thiểu các cuộc khủng hoảng tài chính và nỗ lực ổn định tài chính.

    Chế độ TPP đảm bảo rằng các nhà đầu tư nước ngoài và các tập đoàn đa quốc gia giữ cho mình đầy đủ quyền để làm suy yếu chủ quyền của các quốc gia tham gia bằng các quy định che chắn trong nước và hạn chế khả năng của các chính phủ ban hành chính sách kinh tế độc lập. Chưa bao giờ có một cuộc tấn công mạnh của các tập đoàn vào chủ quyền quốc gia như vậy, trong đó kể cả chủ quyền của Mỹ (tập đoàn siêu quốc gia là trên hết, hơn cả chủ quyền quốc gia-ND) . Rò rỉ tài liệu TPP kể tỉ mỉ làm thế nào mà chính quyền Obama lại có ý định dâng chủ quyền Mỹ ra tòa án quốc tế, mà nó hoạt động dưới luật lệ World Bank và UN để giải quyết tranh chấp phát sinh theo TPP, nó được thiết kế đặc biệt để loại Quốc hội Mỹ ra ngoài trong khi tạo ra một cơ quan tư pháp cao hơn Tòa án tối cao Mỹ.
    Về lý thuyết, TPP sẽ cho phép các thực thể tư pháp quốc tế có thẩm quyền gạt luật pháp Mỹ ra ngoài, cho phép các công ty nước ngoài kinh doanh tại Mỹ vinh dự được hoạt động trong một môi trường hợp pháp sẽ tạo ra cho họ lợi ích kinh tế đáng kể so với các công ty Mỹ mà còn gắn liền với luật pháp Mỹ, đặt công ty nội địa, những kẻ không chuyển ra gia công nước ngoài vào thế cạnh tranh bất lợi.

    Phải đối mặt với sự nổi lên của các nền kinh tế phát triển mạnh mẽ như nhóm BRICS và các quốc gia khác đang tăng trưởng và phát triển, chính quyền Obama nhận ra rằng họ cần phải đề nghị các quốc gia Thái Bình Dương - những quốc gia ít nhiều có sự khuyến khích ràng buộc kinh tế sâu rộng với Trung Quốc – hơn là sức thu hút trong nền kinh tế Mỹ. Khi Lầu Năm Góc tái lập sức mạnh quân sự của mình trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, TPP rõ ràng là cánh tay kinh tế của chính sách "trụ cột châu Á”, dụ dỗ các nền kinh tế chiến lược vào một chế độ ràng buộc theo luật lệ của chính phủ-tập đoàn, mà sức cám dỗ trong đó là những lời hứa hẹn về tự do tiếp cận thị trường Mỹ.

    Chính quyền Obama về cơ bản bán rẻ người tiêu dùng Mỹ cho các công ty nước ngoài để mở đường cho một thỏa thuận mà sẽ áp đặt các quy tắc quốc tế có cùng một kích thước phù hợp cho tất cả và thậm chí hạn chế cả quyền hạn của chính phủ Mỹ để phù hợp với đầu tư nước ngoài và chiếm đoạt tài nguyên thiên nhiên, kiên cố hóa lâu dài mô hình tư bản tài chính toàn cầu chính phủ bảo trợ.

    Trong số 26 chương của văn bản dự thảo đề xuất TPP, được biết chỉ có 2 chương về các vấn đề thương mại, liên quan đến cắt giảm thuế quan và nâng mức hạn ngạch. TPP sẽ buộc chính phủ liên bang ép các bang Mỹ làm cho pháp luật bang phải phù hợp qua hơn 1000 trang qui định chi tiết và hạn chế liên quan đến thương mại - từ sử dụng đất đai đến quyền sở hữu trí tuệ - cho phép các nhà chức trách liên bang sử dụng tất cả các biện pháp có thể để dụ dỗ các bang tuân thủ các quy định TPP, thậm chí bằng cách áp đặt lệnh trừng phạt nếu họ không làm như vậy.

    Theo các tài liệu bị rò rỉ, tiêu chuẩn Mỹ để bảo vệ quyền sở hữu sẽ bị quét sạch để thuận theo tiêu chuẩn quốc tế về quyền sở hữu, như giải thích bởi tòa án quốc tế không được bầu của TPP, trao cho các nhà đầu tư quyền kiểm soát chính trên đất công và tài nguyên quốc gia "mà không phải là độc quyền hay ưu thế sử dụng và lợi ích của chính phủ."

    Do tính chất vi hiến của TPP, các thành viên Quốc hội dường như sẽ phản đối nhiều điều quy định của nó – theo lẽ tự nhiên, chính quyền Obama là kẻ làm thuê sẽ điều khiển cơ bắp của nó để hạn chế quyền của Quốc hội do thi hành theo "quyền theo đuổi nhanh" (FTA - fast-track authority), một điều khoản thương mại đòi hỏi Quốc hội xem xét FTA với tranh luận hạn chế trong một khung thời gian gấp rút, có-hay-không bỏ phiếu cho vấn đề để đảm bảo các đối tác nước ngoài rằng FTA, một khi đã ký kết, sẽ không bị thay đổi trong quá trình lập pháp.

    Không có các bước chính thức được thực hiện để tham khảo ý kiến Quốc hội khi thỏa thuận tiếp tục được đàm phán, và Obama sẽ tìm ra cách xảo quyệt để hiệp ước thành luật. Đó là bản chất độc địa của chính sách của Mỹ khi tìm cách đem thảm họa chủ nghĩa tư bản ra phạm vi toàn cầu, trong khi vẫn giữ những người có cuộc sống sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi thỏa thuận hoàn toàn trong bóng tối. Thông điệp đằng sau cú đánh mở xiềng tập đoàn và chiếm đoạt này là rất đơn giản – khuất phục! Thống kê gần đây xác nhận rằng sản lượng kinh tế tổng hợp của Brazil, Trung Quốc và Ấn Độ sẽ vượt qua Canada, Pháp, Đức, Ý, Anh và Mỹ vào năm 2020. Hơn 80% tầng lớp trung lưu thế giới sẽ sống ở miền Nam vào năm 2030, và một thế giới khác biệt sẽ là cái gì.

    Mỹ đang gặp khó khăn về kinh tế, và TPP – là giấc mơ ướt át của phố Wall và câu trả lời của Washington đối với nền kinh tế đang suy giảm của mình – nó được thiết kế để cho phép các doanh nghiệp lớn của Mỹ đặt cọc lớn hơn vào trong khu vực Thái Bình Dương đang nổi lên bằng cách áp đặt một mô hình kinh tế bóc lột lên các quốc gia ký kết nhưng lại miễn cho các nhà đầu tư tư nhân và đa quốc gia bất kỳ hình thức trách nhiệm giải trình công cộng nào.

    TPP nguyên bản phải trở lại với chính quyền Bush nhiệm kỳ 2, và nó vẫn còn đang trong giai đoạn đàm phán dưới thời Obama nhiệm kỳ 2. Sự thiếu minh bạch xung quanh đàm phán làm cho người ta thêm tin vào những gì thực sự đã rõ - nội dung của hiệp định này phục vụ lợi ích của những kẻ ở trên cùng của chuỗi thức ăn toàn cầu trong khi phần còn lại của chúng ta là thứ chậm hiểu trong cái thực đơn ấy.

    Nguồn :http://www.warandpeace.ru/en/reports/view/78687/
    usadok, gakocanh, dragonboy10801 người khác thích bài này.
  7. trung1992

    trung1992 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/10/2007
    Bài viết:
    91
    Đã được thích:
    3
    Cứ cho là vào TPP thì VN mình bị bất lợi đi ,nhưng tha bị thiệt 1 chút còn hơn bị tq nó khống chế kinh tế từ nay và mãi về sau ,nếu VN mình phát triển tốt đến năm 2030 biết đâu VN may mắn vô luôn BRICS thì lúc đó VN cũng đỡ vụ TPP
  8. home124

    home124 Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    15/05/2009
    Bài viết:
    4.208
    Đã được thích:
    2.411
    Dốt như bò, bá cái TPP với mấy linh tinh đó mà tính vô.

    Người Việt Nam phải tự đi lên nghe ku. Làm nô lệ thằng nào cũng zậy hết. Liếm dái thằng Mẽo hay bú đít thằng Khựa đều giống nhau.

    Nghe chưa, cái lũ tự sướng!
  9. halosun

    halosun Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/07/2006
    Bài viết:
    18.942
    Đã được thích:
    17.451
    e đồ là cụ suhomang sẽ tốn rất nhiều công sức với đám này, tốt nhất lờ đi cụ ạ, chẳng có dựa dẫm ai mà phát triển đc đâu, làm j cũng phải dựa trên lợi ích thật sự cho đất nước, đó là điều cốt lõi quan trọng

    Em mà là mod thì bên cạnh đám giả tàu khựa kích động, thì đám teen hăng tiết vịt chửi bới vô cớ cũng lên đường hết
    capitulate, suhomang, gakocanh1 người khác thích bài này.
  10. dragonboy1080

    dragonboy1080 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    03/01/2006
    Bài viết:
    5.265
    Đã được thích:
    880
    Tại sao bạn cho rằng khi vào TPP thì kinh tế ta hết bị TQ thao túng? Mình có biên giới 1000km với nó bạn có ngăn hàng nó sang mình nổi không? Mà kể cả có ngăn được thì thiếu nguyên liệu, máy móc, thiết bị, công nghệ giá rẻ của TQ thì kinh tế ta lại càng kém cạnh tranh trên sân chơi quốc tế!

    Tại sao một số bạn cứ luôn tìm cách đổ tại cho các yếu tố bên ngoài (Trung Quốc, Mỹ bla bla) cho các vấn đề của mình mà quên đi rằng chính mình mới đang tự tay bóp cà nhỉ?

    Ta có vào WTO, TPP, thậm chí...Euro =)) đi nữa nhưng nếu năng lực SX của ta vẫn đì đẹt thế này, năng suất lao động của ta vẫn thấp thế này, giá thành sản xuất của ta vẫn cao thế này thì MUÔN ĐỜI ta không thoát ra được khỏi cải bóng của Chai nịt (mà không Tàu thì cũng Mỹ, Thái, Sing, Nhật, Hàn v.v.. khác gì đâu).

    Hồi chưa được vào WTO dân và quan VN ảo tưởng rằng sau khi vào WTO kinh tế sẽ bốc đầu. Đời không như là mơ, từ ngày vào WTO (2007) đến giờ tăng trưởng còn chậm hơn, lạm phát còn cao hơn, chỉ có khối FDI (đầu tư trực tiếp nước ngoài) là thực sự được lợi do họ nhập được nguyên liệu được rẻ hơn trong khi họ vẫn được ưu đãi nhiều hơn và cũng ít bị quan chức nhũng nhiễu hơn các doanh nghiệp tư nhân trong nước <== mà đội FDI này kiếm được ở ta 100 đồng thì họ chỉ để lại cho ta được khoảng 5 đồng <== 5 đồng này không biết có đủ để bù đắp cho những thiệt hại về môi trường, tài nguyên, sức khỏe chưa!

    Giờ TPP cũng vậy thôi, ta không tự chữa bệnh cho mình, tự rèn luyện sức khỏe cho mình, tự củng cố hệ miễn dịch cho mình thì ta càng giao lưu, giao câ'u, giao phô'i ta càng yếu đi, càng rước thêm lắm bệnh, lắm nợ vào người <== tiền kiếm được trả bõ tiền thuốc thang + trả nợ =))
    Lần cập nhật cuối: 25/12/2013

Chia sẻ trang này