1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ngày từng ngày trên đất Mỹ.....:-)

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi cutie_beautie_sushie, 13/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hold_me77

    hold_me77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    1.446
    Đã được thích:
    0
    hôm qua mình được nằm trên bãi cỏ nhìn từng chùm pháo hoa nổ ầm trời, nơi mình ở pháo hoa bắn rất thấp và cảm giác thật tuyệt vời, ngày 4/7 bắn pháo hoa từ thứ 7 đến thứ 3, thế là tối nào cũng được coi
    mấy ngày này chắc chắn các bạn cũng đi chơi rất nhiều, về nhà post ảnh cho anh em coi nhé
  2. stolenlove

    stolenlove Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Càng Ngày càng đuối .. hic hic
  3. bagai

    bagai Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/01/2002
    Bài viết:
    1.647
    Đã được thích:
    0
    đuối cái rì? :P
    Hôm nay là ngày đầu tiên ..chạy xe :D ...già khú đế rồi mới được chạy xe ...run muốn chết... tại vì đi đường trên núi xuống giống như là đường đèo ở VN..đường nhỏ hẹp và ngoằn nghoèo ... khi đi cũng như khi về được "hộ tống" bới cái xe cảnh sát đằng sau... tưởng đâu tiêu rồi... ai dè đi 1 đoạn dài thấy xe của "tụi ổng" quẹo đi ngả khác mới hết lo sợ.... đã chạy xe ké mà còn bị ticket chắc là chết ... đi về nhà phải pull over mấy lần cho xe khác chạy nhanh đi qua... sao quèo gắt thế mà người ta cứ phóng vù vù...hehhe... bình thường bạn chớ đi cũng vù vù... sao hôm nay tự chạy thì chậm như rùa..ui run ơi là run...
    kekek cuối cùng cũng về tới nhà.... đi mất 1h, về mất 1 h trong khi bạn chạy chỉ có 30 phút.. thôi kệ ngày đầu ko sao :D...
    đang nghĩ chuyện làm ăn ko biết có tới đâu ko...viết cái Bus. plan cái đã...co gì bà con Box Mỹ ủng hộ hoặc giới thiệu customers giùm BG nhe :D...sắp quảng cáo :D...
  4. NewYorkLife

    NewYorkLife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/06/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi ngồi chat với hội bạn.
    Hôm nay làm soul advisor cho đứa bạn. Sau khi thoải mái, người bạn đấy mới thú nhận một chuyện mà mình không thể ngờ được... Ừ, thì bây giờ là bạn tốt rồi, hơn 2 năm rồi còn gì. Nhưng mình không nghĩ là người bạn đó đã từng có cách đối xử như thế với mình. Trong khi mình luôn tin tưởng và không hề mảy may nghi ngờ.
    Ngày đầu tiên đặt chân xuống một đất nước xa lạ, bạn đón mình với nụ cười hớt hải lo lắng, và một bữa cơm đầm ấm. Lưu lại vài hôm trước khi về trường. Cả mấy hôm bạn đều phải đi học đến tối mới về. Mình thui thủi 1 mình, không biết đường đi lối lại. Đã thế khí hậu thay đổi, làm mình bị trúng gió. Người cứng đờ, đau đớn. Đến tối bạn về, cạo gió cho mình, đỡ nhiều... và thật cảm kích.
    Còn hôm nay, bạn thú nhận. Hồi đấy bạn ghét mình chỉ vì mình cứ lạnh lạnh thế nào ý. Và bạn cố ý đi chơi đến tối mới về để mình một mình. Chỉ đến buổi tối hôm đó, khi mình trúng gió, bật khóc khi nói chuyện với anh qua điện thoại... bạn đứng ngoài cửa nghe hết và cũng đứng khóc. Bạn ân hận vì đã đối xử với mình như thế.
    Người ta nói, thức khuya mới biết đêm dài... Mình không ngờ lại như vậy. Luôn tốt với mọi người, luôn tin tưởng mọi người... Nhưng thôi, chuyện đã qua cho qua. Bạn nói hôm nay nói hết với mình bạn thấy nhẹ nhàng trong lòng. Uh, bạn cũng khổ với cái bí mật đấy. Mình chỉ bất ngờ một chút rồi lại nói bình thường như mọi lần... lại là người giúp đỡ bạn lấy lại cân bằng với những khó khăn bạn gặp phải..
    Nhưng chuyện hôm nay khiến mình suy nghĩ. Đã bao lần như vậy??? Những người mình vẫn tin tưởng, mà mình có cái tật xấu là tin vào tất cả... Bao nhiêu người đã từng có ý xấu với mình như vậy mà mình không biết? Thôi, biết làm gì... Cứ nghĩ về cuộc sống vẫn đẹp như mình vẫn tin tưởng thì có lẽ tốt hơn.
    Đúng như mình vẫn nói... Đi học không chỉ cái khôn mà còn học được những cái dại.
    Miễn là luôn giữ vững niềm tin , sống hết mình...Không bao giờ hối tiếc...
    Viết vào đây vì mình ko viết vào blog được. Người bạn đấy sẽ đọc được và lại nghĩ là mình chưa tha lỗi cho bạn thì tiêu. Mình không giận... chỉ bất ngờ... và chỉ muốn kiếm 1 nơi để trút. Đơn giản vậy thôi.
  5. RoseQueen

    RoseQueen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2006
    Bài viết:
    345
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng từng gặp nhiều trường hợp tin tưởng và đối xử tốt với mọi người, với bạn bè như NYL, thế mà nhận lại chỉ là sự quay lưng ngoảnh mặt làm mình hết sức hụt hẫng và gần như không có đường tiến thoái nhưng rồi mình vẫn vượt qua được. Những chuyện này là chuyện xảy ra ở VN, hy vọng sang Mỹ không phải khổ sở vì bị bạn phản bội niềm tin như thế nữa. Hay có lẽ mình cũng vô tình phạm phải lỗi lầm gì đó mà mình không biết.
    Còn nhớ vào năm 2003, vừa bận dạy vừa bận học thi tốt nghiệp trường ĐH kinh tế và học tập trung sau ĐH ở XHNV túi bụi, ngày nào cũng đi từ sáng sớm đến tận gần 10pm, cả thứ 7, chủ nhật nên hầu như không có thời gian rãnh. Đó cũng là lúc anh chủ nhà lấy lại nhà gấp vì mình từ chối tình cảm của anh chủ nhà. Nhà vốn có 3 người, mình và 2 người bạn gái nữa nên mình tin tưởng để 2 bạn đi kiếm nhà trọ khác, thế nào cũng được, mình sẽ theo để share tiền phòng cùng với các bạn và ở cùng cho vui như từ trước tới lúc đó. Thế mà tối thứ 6 sau 2 tuần tìm kiếm, 11pm, trước khi đi ngủ, 2 bạn bảo mình là đã tìm được 1 phòng cho 2 bạn, chủ nhà mới bảo chỉ cho 2 người ở nên không thể cho mình ở cùng được và đồng thời cho mình biết là đã báo cho anh chủ nhà trả nhà vào hôm sau (thứ 7). Thật không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, hụt hẫng giống như bị bỏ rơi vì mình là 1 kẻ chẳng ra gì vậy. Suốt đêm đó mình trằn trọc không ngủ được, cắn răng không dám khóc vì sợ 2 bạn ngủ bên cạnh sẽ biết được mà nước mắt cứ chảy dài. Báo hại hôm sau sáng đi dạy đến trưa rồi đi tìm nhà ngay, không dám ăn uống gì hết vì chỉ có 2 tiếng nghỉ trưa, chiều lại tiếp tục dạy tiếp. Cũng may tối đó tìm được 1 chỗ khá tốt và phải năn nỉ anh chủ nhà cho mình dọn sau 1 ngày, vào chủ nhật. Mình thật sự không hiểu tại sao 2 người bạn thân thiết hồi nào đến giờ, cái gì cũng chia sẻ với nhau, lại có thể đối xử với mình như vậy. Đến giờ mình vẫn không hiểu được mặc dù sau đó mình vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè rất tốt với 2 bạn đó, luôn giúp đỡ hết mình. Một lần tình cờ nghe 1 người bạn khác nói rằng 2 bạn đó ganh tị với mình vì lúc nào mình cũng được tặng nhiều hoa, quà bánh và được nhiều người để ý nhưng mình vẫn không tin rằng 2 người bạn rất đáng yêu đó lại trẻ con như vậy. Chắc có lẽ lúc ở chung với nhau mình đã làm điều gì không phải với 2 bạn mà các bạn ngại không nói ra chăng? Chỉ mong rằng 2 bạn luôn vui vẻ và sớm tìm được hạnh phúc cho bản thân như mình vậy.
    Giờ mình ngộ ra rằng, nếu tin tưởng bạn bè hay ai đó được thì cứ tin tưởng nhưng khi làm chuyện gì cho mình thì tự mình làm vẫn tốt hơn. Không biết có đúng không nhưng mỗi khi nghĩ đến những lúc bị bạn bè phản bội lại niềm tin thì mình cảm thấy trong lòng như đang ứa nước mắt.
  6. pndinhj

    pndinhj Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/04/2003
    Bài viết:
    542
    Đã được thích:
    0
    "Hy vọng sang mỹ không, ...."
    Hai đứa cùng học ĐH với nhau, cùng đi làm một cơ quan, rồi 1 đứa đi Mỹ trước và một đứa đi sau. Đứa đi trước đón đứa đi sau, và có chuyện gì đều tâm sự với nhau, như 2 chiến hữu nơi sứ người. Đứa đi sau có nhiều dự án để làm, trong khi đứa đi trước không có dự án nào, đứa đi sau giới thiệu nhường đứa đi trước 1 cái. Nhưng đời không ai học được hết chữ ngờ, khi đứa đi trước lại là đứa bán đứng đứa đi sau. => Lòng đố kị thì ở nước nào cũng thế. Đặc biệt ở Mỹ là một môi trường cạnh tranh cực cao mà Người Vn thì nổi tiếng là không có tính cộng đồng. -> 2 GS trong cùng một trường ĐH nhưng không bao giờ ai nói với ai một câu nào.
  7. Nga_Maryland

    Nga_Maryland Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/11/2005
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0
    em ơi em sống ở bang nào mà sao thấy mô tả co vẻ ghê quá , lại còn vụ bắn súng ì xèo nữa , sợ quá , bên chị rất yên bình
  8. britneybritney

    britneybritney Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/05/2002
    Bài viết:
    4.404
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm k thấy ai viết vào chủ đề này :( lâu lắm rồi mới vào lại TTVN :) nào thì kéo nó lên :D
    Hix tản mạn ngày từng ngày trên đất Mỹ của mình ... chắc đọc xong chết vì stress luôn :))
  9. Bunny

    Bunny Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    05/09/2001
    Bài viết:
    1.075
    Đã được thích:
    0
    Co qua nhieu viec, nhieu thu*'' ma minh tu nhien muo^''n...Muon...Muon lam...Muon that nhie^`u. Danh vat o''c suy nghi het 1 dem ma van chua tim ra ket qua nhu* y''
    Hom nay, thi em chi muon don gian la co nhieu thoi gian de em duoc du lich va tham gia party voi ban be. Em chi can 1 nga`y off tho^i, khong lam viec, khong lam gi ca, khong di dau ca, khong noi chuyen voi ai va giam long trong phong minh. Uoc muon nho nhen nhu vay, ma chua bao gio em thuc hien duoc.
    Muon viet nhieu vao muc tam su, viet them nhieu nua nhung gi minh suy nghi. Nhung bay gio da het thoi gian roi. Em sap co meeting. Cuoc doi la 1 chuoi meeting tu sang den chieu toan la meeting & work. What the life...
  10. philubonmat

    philubonmat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2007
    Bài viết:
    90
    Đã được thích:
    0
    Máy bay hạ độ cao chuẩn bị hạ cánh, hành khách trên máy bay người thì chỉnh sửa đầu tóc, trang phục, người thì hoàn tất khai báo hải quan, người thì bắt tay tạm biệt trao đổi địa chỉ số điện thoại để liên lạc với nhau dù gì thì cũng là bạn đồng hành suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ... hít một hơi thật sâu rồi nhìn qua ô cửa kính máy bay, thầm nhủ: "Chào đất Mỹ!". Mọi người lục đục rời máy bay, phi trường Atlanta hôm nay có ít chuyến bay hạ cánh, nên cũng không khó lắm để nhận diện những hành khách cùng chuyến bay, vì trong đầu còn văng vẳng đâu đây lời căn dặn của gia đình: "Đến phi trường Atlanta lớn lắm, nếu không biết đường thì ai đi đâu mình theo đó". Lằng ngoằng một hồi thì cũng đến được chổ xếp hàng để khai báo hải quan và làm thủ tục nhập cảnh. Câu đầu tiên mà nhân viên hải quan nói là: "Can you speak English?", ngập ngừng vài giây rồi: "Y..y..ye..es.ss". Quả thật thì mình cũng không tự tin lắm với khả năng giao tiếp với dân bản xứ mặc dù cũng có bằng này, bằng kia khi ở Việt Nam. Ê a một hồi thì cũng qua được thủ tục nhập cảnh (hơi lâu vì không biết tại sao nhân viên này lật tới lật lui Passport, rồi mở túi hồ sơ mà lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn cấp, hơi rung, vì tới đây rồi mà nói là thiếu thấy tờ thì không biết chạy đâu tìm), khi nghe nhân viên này nói: "Welcome to America!" thì mới thở phào nhẹ nhỏm. Tiếp tục đi tới chổ lăn tay, và ký tên làm thẻ xanh (sau này mới biết, chứ lúc đó lơ lơ láo láo đi theo người ta thôi), tới đây thì lại có chuyện giữa first name và last name, nhân viên ở đây lấy họ của mình ra kêu, kêu 2, 3 tiếng mà đâu có biết là hắn kêu ai, ngồi tỉnh như ruồi, đến khi họ lại trước mặt mình chìa cái passport ra: "Is that you?" thì mới biết là hắn kêu mình, rõ khổ!!! Rồi cũng qua ải này. Rồi tới phần kiểm tra hành lý, 2 cái vali được đưa qua băng chuyền thấy đèn không chớp gì hết, tới hành lý xách tay, nhân viên lại hỏi : "Do you have mooncake?", trong vali có bánh pía chứ hông có mooncake, hihi, rồi cũng qua được ải thứ 3. Tới phần kiểm tra cá nhân, phải bỏ áo khoát ra, bỏ giày ra vừa đi qua, chuông đèn chớp nháy, reo inh ỏi. Thất kinh! Chuyện gì nữa đây? Thì ra là cái điện thoại (mang danh bạ theo ấy mà). Xong ải này thì nhận thấy 2 cái vali đi đường nào rồi??? Lúc kiểm tra xong nó chạy đâu mất tiêu??? Lại hỏi, nhân viên bảo phải đi tìm Package claim, đi lòng vòng cũng không tìm thấy nó ở đâu? Chợt thấy cánh của mở ra, rồi có người đi ra, thì ra là xe điện ngầm, lại theo chân người ta, bước lên xe mà hông biết khi nào tới chổ mình cần đến, tự nhiên xe dừng lại vài người bước xuống rồi đèn tắt, à thì ra đèn báo điểm dừng tiếp theo. Bước ra khỏi xe điện, theo dòng người bước lên thang cuốn, ra khỏi thang cuốn thì chợt nghe có người gọi tên mình, hoàng hồn nhìn kỹ lại thì thấy mom vẫy vẫy tay, thì ra là đã ra được bên ngoài, mừng quá xá. Vậy mà phải đợi thêm 30 phút nữa mới nhận được 2 cái vali, phù...

Chia sẻ trang này