1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ĐĂK TÔ ‘Lính nhà trời’ Mỹ trên cao nguyên trung phần Nam Việt Nam

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi ngthi96, 01/04/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Cách đó mấy km về phía đông, đại đội Alpha của đại úy Muldoon lọt vào 1 thung lũng sông và tìm được lối đi dễ dàng hơn tới chân dãy núi Ngọc Cam Liệt. Sau đó họ bắt đầu cắt rừng, lính đi đầu là 2 SP4 Slaybaugh và Dennis T. Ridders phát hiện ra 3 bộ đội Bắc Việt đang đi. 2 anh chàng bắt đầu bám theo 3 lính địch này. Trung úy Denny đi phía sau ko nhìn thấy sự việc nên gọi điện đài cho Ridders để xem tại sao lại đi chậm lại. Khi thấy họ ko trả lời, Denny bèn gọi lớn.

    Tiếng gọi đã đánh động lính Bắc Việt và làm địch bỏ chạy. Slaybaugh và Ridders lập tức nổ súng nhưng chỉ hạ được có 1.

    Trung úy Allen và trung sĩ Terrazas ở trên sườn núi đã nghe thấy tiếng súng của đại đội Alpha. Họ dùng la bàn xác định phương hướng chỗ tiếng súng nổ rồi gọi điện cho Muldoon.

    Muldoon hối hả tiến lên. Slaybaugh đã sớm nhìn thấy sợi dây điện thoại màu xám và lần theo nó lên sống núi. Khi đại đội Alpha lên gần tới khu chiến, các “thiên binh” bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu rên của thương binh Bắc Việt văng vẳng trong rừng quanh đó. Đây đó là những khoảnh rừng bị bom napalm thiêu rụi vẫn còn âm ỉ cháy. Rồi đại đội Alpha tìm thấy 15 xác lính Bắc Việt cháy đen ở chỗ chỉ cách vị trí của trung úy Allen có 20m. Những lính đối phương đã bị cháy thành than vẫn nằm trong vị trí chiến đấu ôm chặt súng trong tay. Trái napalm thả lạc địa chỉ đã vô tình cứu trung đội Allen thoát khỏi 1 đợt xung mãnh liệt.

    Trung đội của trung úy Denny đã tiến vào vị trí của trung úy Allen lúc 17g00. Muldoon cho phần còn lại của đại đội dừng lại phía ngoài phòng tuyến của Allen còn mình thì đi vào gặp Baird.

    Trung úy Burton đã giao chiến cả buổi chiều với những đợt đánh thăm dò của bộ đội Bắc Việt. Trong 1 đợt tấn công như thế, Specialist 4 Jorgenson đã bị giết khi đang bảo vệ vị trí. Một hạ sĩ quan cũng bị thương nặng trong nỗ lực lấy xác anh về.

    Bộ đội Bắc Việt triển khai thêm nhiều súng máy tới các vị trí có thể xạ kích vào quân của Burton. Mỗi khi có “thiên binh” nào chuyển động là hỏa lực địch lại bùng lên dữ dội. Có lúc súng máy nã xuống quanh chỗ Burton chỉ để nhắc nhở anh rằng chúng vẫn còn ở đó. Burton và quân lính rất chán nản vì ko làm cách nào khắc chế được chúng.

    Những giờ chiều trôi đi chậm chạp. Burton cứ lo quân tăng viện sẽ ko đến kịp trước khi trời tối. Nếu việc đó xảy ra thì chắc chắc bộ đội Bắc Việt sẽ hốt ổ bọn họ trong đêm. Ko cách gì để tăng cường cho 20 lính của Burton khiến họ đủ sức giữ vững trước nguy cơ sẽ phải đối mặt.

    Đại úy Muldoon nhận thấy tình thế của đại đội Dog nghiêm trọng hơn tưởng tượng khi anh tới vị trí của đại úy Baird. Anh vội lệnh cho các lính cứu thương của mình lên chăm sóc cho số thương binh đông đảo rồi sau đó kéo các trung đội lên tăng cường cho tuyến phòng ngự của đại đội Dog. Trong khi quân mới đến đang vào chu vi phòng thủ thì những loạt đạn của bộ đội Bắc Việt trên những sườn núi ở xa thỉnh thoảng lại bắn đến khiến cho bọn họ phải chạy chối chết.

    Thêm 1 đợt ko kích nữa được gọi đến. Thấy phía đối phương có vẻ đã im tiếng. Muldoon, người lúc này đã tiếp nhận quyền chỉ huy đại đội Dog từ Baird, lệnh cho trung úy Denny vượt lên vị trí của Burton tiến hành truy quét khu vực có địch.

    Khi mà Denny chuẩn bị tiến ra, Burton cảnh báo :”Đừng có đi, súng máy ở cả trên đó đó.”

    Denny cười vào mặt anh rồi lấy thêm 1 tổ trung liên M60 của Burton bắt đi cùng trung đội mình. Rồi thì anh ta hạ lệnh tiến ra. Số quân này tiến được chưa tới 5m thì súng máy của bộ đội Bắc Việt đã nhả đạn. Xạ thủ số 1 khẩu M60 của Burton bị bắn chết ngay lập tức còn xạ thủ số 2 thì bị thương nặng. Burton giận điên lên. Anh đã bị mất 2 người chỉ vì hành động hung hăng của 1 sĩ quan khác.

    2 trung đội giữ nguyên vị trí. Khi thấy trời tối và hỏa lực đối phương đã dịu bớt, Muldoon mới cho gọi trực thăng tải thương. Cố gắng tản thương lúc trước đã bị hỏa lực của quân địch đẩy lui. Giờ thì trực thăng tải thương đã đáp xuống 1 bãi đáp do trung đội hỏa lực của đại đội Alpha phát quang vội vã. Các ca bị thương nặng được chuyển đi trong khoảng từ 18g00 đến 22g. Đại úy Baird cố vật nài để đi cuối cùng.

    Khi việc tải thương kết thúc, Muldoon lệnh cho Burton, Allen, và Denny co cụm vào trung tâm chu vi phòng thủ. Anh muốn siết chặt hàng ngũ. Địch thỉnh thoảng ném lựu đạn và bắn súng cối quấy rối các ‘thiên binh’ suốt đêm. Muldoon cũng mấy lần gọi Spooky, máy bay C-47 được trang bị đại liên 6 nòng minigun, bay tới tưới những làn đạn chết chóc xuống. Anh cũng xin pháo binh lập hàng rào bắn chặn xung quanh 2 đại đội để chống Bắc Việt cho quân thăm dò.

    đại đội Bravo đã qua đêm cách vị trí của Muldoon khoảng 1 cây số. Sau khi quét sạch quân Bắc Việt, đại úy Connolly nhận thấy mình sẽ chẳng thể tới chỗ đại đội Dog kịp khi trời tối. Connolly đã cho quân dừng lại vì ko hề muốn vấp phải quân địch ban đêm trong 1 vùng thù nghịch và 1 phần cũng do nghe tin Muldoon đã tới được với Baird. Đêm ấy đã trôi qua mà ko có sự cố gì.

    Khi bình minh ngày 7 tháng 11 lên người ta thấy rõ là bộ đội Bắc Việt đã rời khỏi chiến trường. Đại úy Muldoon tung ra vài toán thám sát. Sau khi lục soát họ xác nhận rằng quân đối phương đã rời đi hết. Nguy hiểm đã được loại trừ và giờ Muldoon có thể tập trung nỗ lực lo cho những ca thương vong còn lại.
    dudu5, usadok, anheoinwater5 người khác thích bài này.
  2. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Các bác cho e hỏi lá cờ lính Mỹ đang cầm là cờ gì vậy? thanks..hình như 2 lằn đỏ + 1 lằn trắng thì phải

    [​IMG]
  3. ruoitrau

    ruoitrau Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    29/09/2001
    Bài viết:
    1.892
    Đã được thích:
    1.079
    Lạ nhỉ bên mình làm gì có cờ này nhỉ
  4. hasinhat

    hasinhat Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    04/04/2005
    Bài viết:
    674
    Đã được thích:
    432
    DepTraiDeungthi96 thích bài này.
  5. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Tuy nhiên, trung tá Johnson đã có kế hoạch khác dành cho đại đội Alpha. Ông lệnh cho Muldoon kết hợp với đại đội Charlie rồi cùng tiến lên cao điểm 823, nơi đại đội Bravo đã chiến đấu suốt đêm. Sau khi thấy việc này khó thực hiện vì còn phải lo tải thương và tái tiếp tế, trung tá Johnson đã thay đổi mệnh lệnh: đại đội Charlie giờ sẽ di chuyển đến chỗ đại đội Alpha và đại đội Dog. Khi đã bắt tay được với nhau, thì đại đội Alpha sẽ thu hồi lại ba lô của mình rồi cả 3 đại đội sẽ di chuyển về phía đông nam của cao điểm 823.

    Trong lúc chờ đại đội Charlie đến nơi, Muldoon cho 1 số quân đi tảo thanh chiến trường. Trung úy Burton tìm thấy 8 xác địch cùng 1 số súng ống ở phía trước mặt trung đội. Anh rất ấn tượng trước những trang bị, quân phục, vũ khí mới toanh của địch. Rõ ràng anh vừa chiến đấu với những tân binh, nhưng có kỷ luật cao.

    Sau đó, trong khi khám xét những xác lính Bắc Việt bị bom napalm thiêu cháy, Burton lấy được 1 khẩu súng lục từ thắt lưng xác sĩ quan địch. Anh đưa cho thượng sĩ nhất Collins và bảo anh này chuyển nó cho đại úy Baird để làm kỷ niệm. Collins bắt đầu quyên tiền của lính để thuê khắc chữ lên khẩu súng lục tặng cho Baird. Rồi Collins đưa súng và tiền cho thượng sĩ cố vấn Arthurs, đang chuẩn bị sang Hawaii nghỉ xả hơi. Arthurs sẽ cho khắc chữ vào súng rồi chuyển đến vợ của Baird.

    Quá trình lục soát chiến trường tìm thấy tổng cộng 28 xác bộ đội Bắc Việt, 34 khẩu súng trong đó có 6 súng máy và 2 B-40. đại đội Dog có 5 lính chết, 18 lính bị thương; đại đội Alpha thiệt mạng 1 và bị thương 2.

    Khi trung úy Allen và Burton xem xét lại trận đánh, họ phát hiện quân Bắc Việt đã chiếm lĩnh các vị trí dọc theo sống núi và nằm đó đợi đại đội Dog đi qua là sập bẫy lại. Bộ đội Bắc Việt biết rõ đang họ ở đó vì các hoạt động tiếp tế hồi đêm mùng 5 tháng 11 đã tiết lộ sự có mặt của lính dù.

    Thông tin tình báo thu thập được từ xác đối phương cho thấy đại đội Dog đang di chuyển về hướng sở chỉ huy của tiểu đoàn 2, trung đoàn 66 Bắc Việt. Có lẽ quân Bắc Việt đã nghĩ đại đội Dog sẽ ko phát hiện được nơi họ đóng quân và có thể bỏ qua nó. Thế nhưng số phận của đại đội Dog đã định khi họ tìm thấy sợi dây điện thoại. Hầu hết lực lượng địch đã kéo ra, đại đội nhỏ bé của Baird liền bị ép chặt giữa 2 gọng kìm đại đội Connolly thì bị và 1 lực lượng chốt chặn cản đường.

    Allen cùng Burton cũng cho rằng, bọn họ thoát nạn là do đại úy Baird đã tiến quân theo lối mòn 1 cách cẩn trọng và đã kiên quyết đòi máy bay tới không kích lúc giao tranh mới bắt đầu. Hai sĩ quan đều cảm thấy nếu như Baird ko làm gián đoạn kế hoạch của quân địch bằng cách cứ một mực đòi trung tá Johnson phải điều máy bay phản lực tới thì bộ đội Bắc Việt đã tràn qua dễ dàng như chuyện xảy ra cho đại đội Alpha, trung đoàn 503 hồi tháng 6.

    Hai người sĩ quan trẻ cũng rất tự hào về những lính dù hầu hết còn thiếu kinh nghiệm của mình. Những người lính đã tuân theo mệnh lệnh 1 cách răm rắp chẳng hề do dự. Họ đã giữ vững vị trí ko hề chùn bước dưới cơn mưa đạn và các đợt tiến công lặp đi lặp của của đối phương.

    Đại đội Charlie của đại úy Connolly đã tới chỗ Muldoon vào buổi trưa. Trong khi họ bảo vệ chu vi phòng thủ và giúp tái tiếp tế, đại đội Alpha quay trở lại đường đi hôm trước để thu hồi ba lô. Trung đội 3 đi đầu, đơn vị biệt kích CIDG được đưa xuống cuối. Khi gần tới chỗ để ba lô thì 1 lính CIDG bất ngờ nổ súng.

    Đại úy Muldoon lập tức cho đại đội dừng lại. Anh gọi tên lính CIDG phạm lỗi cùng trung sĩ của hắn ta lên trước. Anh giận giữ nói: “Giờ hai thằng mày đi đầu, nếu phát súng đó đánh động VC, thì tụi bay sẽ lãnh đòn trước. Giờ thì đi đi!”

    Ít phút sau, đại đội Alpha tìm thấy ba lô ở đúng nơi họ đã bỏ chúng, còn nguyên xi. Đại đội quay lại chỗ Connolly mà ko gặp thêm sự cố gì.

    Dù trung tá Johnson đã lên kế hoạch cho cả 4 đại đội hội quân trên điểm cao 823 vào chiều ngày 7 tháng 11, nhưng việc đó đã ko xảy ra. 1 máy bay trực thăng tiếp tế đã bị rơi trong khi cất cánh từ dãy Ngọc Cam Liệt. Chiếc trực thăng rơi xuống ngay phía trước hố cá nhân của binh nhất Brangaitis. Anh nghĩ nó rơi vì bị đối phương bắn nên lập tức chuẩn bị đón tiếp 1 đợt tiến công. Nhưng hóa ra chiếc Huey rơi là do máy móc bị trục trặc.

    Thế nên việc cấp thiết là phải tháo gỡ điện đài, súng máy cùng các khí tài trên chiếc Huey và lính dù phải ở lại thêm 1 đêm nữa để hoàn thành công việc. Đến sáng khi đã xác định rằng ko thể gỡ hết được, các lính dù đã phá hủy nó.

    Cuối cùng thì đến chiều hôm đó, 3 đại đội đã tới chân cao điểm 823. Họ tiến hành tuần tiễu quanh điểm cao đến hết ngày rồi rút quân về Bến Hét và căn cứ pháo binh 12. Trung tá Johnson còn định truy kích quân Bắc Việt về hướng tây nữa nhưng các thượng cấp đã quyết định rằng các đơn vị cơ động của ông này cần nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục và bổ sung.
    lamnhabinh, dudu5, 018634378478 người khác thích bài này.
  6. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Chương 8
    Trận đánh trên cao điểm 823








    Đại tá Richard H. Johnson, lữ đoàn trưởng lữ đoàn 1, sư đoàn 4 bộ binh đã ra lệnh thiết lập 1 trận địa pháo trên đỉnh điểm cao 823. Với việc quân cơ hữu của lữ cùng tiểu đoàn 4/503 đi phối thuộc đang tiến hành tuần tiễu sắp vượt ra khỏi tầm yểm trợ của pháo trên căn cứ pháo binh 12 thì đại tá Johnson nhận thấy sự cần thiết của 1 trận địa pháo mới gần vùng hành quân hơn. Và cao điểm 823 được chọn để thiết lập căn cứ pháo binh 15.

    Ngay khi trung tá James Johnson nhận định 3 đại đội của mình sẽ ko thể lên cao điểm 823 đúng theo kế hoạch, ông liền lệnh cho đại đội Bravo, tiểu đoàn 4/503 lên tấn công. Thay thế cho đại đội Bravo, lúc này làm nhiệm vụ bảo vệ căn cứ pháo binh 12 có thể sẽ là tiểu đoàn 1/503 từ Tuy Hòa lên. Cả 4 đại đội của tiểu đoàn 1/503 sẽ được triển khai lên căn cứ pháo binh 12 ngay khi họ đến Đắk Tô. Trung tá Johnson đã nói đại đội trưởng đại đội Bravo sẵn sàng lên cao điểm 823 vào 9g sáng ngày 6 tháng 11.

    Đại đội Bravo đã có 1 số thay đổi sau trận đánh trên cao điểm 830 hồi 10 tháng 7 năm 1967. Trung úy George T. Baldridge đã chuyển từ đại đội Alpha sang nắm quyền chỉ huy đại đội Bravo từ ngày 13 tháng 7. Hai tuần sau đó anh được thăng cấp lên đại úy.

    Baldridge là 1 người cao ráo, tóc sẫm màu, 30 tuổi đã tới nam VN hồi tháng 2 năm 1967. Anh sinh tại Boise, Idaho, là con của 1 quân nhân chuyên nghiệp nên khi lớn lên Baldridge đã trải qua hàng loạt cái trại lính trên khắp thế giới. Anh nhập ngũ năm 1959 và phục vụ trong 6 năm rồi mới đi học sĩ quan. Anh được phong sĩ quan năm 1965 và đã học xong các khóa huấn luyện nhảy dù và biệt động quân.

    Khi anh tới nắm quyền, nhiều lính của đại đội Bravo vẫn còn chưa hết kinh hoàng sau trận đánh trên cao điểm 830. Họ cho rằng đã xáp chiến quá vội vã và kết quả là đã phải trả giá đắt. Baldridge khẳng định với các lính dù rằng anh ko là mẫu người liều lĩnh, khinh suất. Anh sẽ chỉ huy đại đội 1 cách thận trọng, tiết kiệm sinh mạng binh sĩ. Những tuần sau đó, Baldridge đã chứng tỏ những cam đoan của mình. Anh ko chấp nhận việc liều lĩnh ko cần thiết.

    Giữ vai trò thượng sĩ nhất của đại đội Bravo là thượng sĩ Jerry M. Babb, 30 tuổi , 1 cựu chiến binh có 15 tuổi quân, người Memphis, Tennessee. Sau khi thượng sĩ nhất tiền nhiệm mất tinh thần, đại đội Bravo cần 1 hạ sĩ quan cấp cao dũng cảm, chỉ huy tốt để làm chỗ dựa và tấm gương cho cánh lính trẻ. Babb dư sức đáp ứng được điều đó.

    Khi Babb tới đại đội Bravo thì thượng sĩ Okendo đang đảm nhiệm cương vị thượng sĩ nhất. Okendo quay về vị trí cũ của mình. Đến tháng 10, vì đã đánh nhau quá lâu cùng với thính giác kém, Okendo được chuyển về tuyến sau để phụ giúp trong việc thu dung những tên lính trốn tránh chiến đấu.

    Tháng 10, trung úy Peyton Ligon rời đại đội Bravo lên ban tham mưu tiểu đoàn làm sĩ quan hành quân. Trung úy Al Lindseth vẫn ở lại đại đội Bravo nhưng đã lên làm đại đội phó. 2 ngày sau khi tiểu đoàn 4/503 về lại Đắk Tô, Lindseth được cho đi nghỉ xả hơi 1 cách xứng đáng.

    Đơn vị cũ của Lindseth, trung đội 2, giờ do thiếu úy Hugh M. Proffitt chỉ huy. Cũng giống như Baldridge, Proffitt, sinh trưởng trong 1 gia đình quân nhân, sống tại các căn cứ không quân khắp thế giới. Năm 1963, sau khi tốt nghiệp trung học, thì Proffitt sống cùng gia đình tại Hutchinson, Kansas. Anh học ở trường cao đẵng địa phương mấy năm gia nhập khóa đào tạo chuẩn úy lái máy bay trực thăng. Khi việc này ko thành, anh xin đi học sĩ quan và được chấp thuận. Anh được phong sĩ quan tháng 10 năm 1966.

    Proffitt đến nam VN hồi đầu tháng 10 năm 1967. Anh chỉ kịp tiến hành vài cuộc hành quân cùng trung đội ở Tuy Hòa trước khi bị gọi đi Đắk Tô. Kết quả là hầu hết ‘thiên binh” trong trung đội 2 vẫn chưa tin tưởng lắm về người thiếu úy của mình. Thay vì vậy họ trông mong cả vào trung sĩ trung đội phó, Lawrence J. Wiggins, 1 cấp chỉ huy có kinh nghiệm.

    Phụ trách trung đội 1 là trung úy Larry R. Moore. Anh này cũng là người tương đối mới, gia nhập đại đội Bravo hồi cuối tháng 9. Moore đã gây ân tượng cho Babb khi là 1 tay sĩ quan dám thừa nhận mình còn non yếu và luôn sẵn sàng học hỏi. Moore cũng cậy nhờ trung sĩ trung đội phó của mình là trung sĩ John L. Ponting để anh này hướng dẫn trong chiến đấu.

    Trung đội trưởng có kinh nghiệm nhất của đại đội Bravo là trung úy Robert H. Darling, phụ trách trung đội 3. Anh tới nam VN hồi tháng 8. Là 1 cựu giáo viên đáng mến, 24 tuổi quê ở Pennsylvania, Darling đang có ý định kiếm huân chương. Anh thường nói với trung sĩ trung đội phó của mình là trung sĩ Joaquin P. Cabrera việc anh mong kiếm được huân chương sao bạc ra sao. Thượng sĩ Babb cảm thấy Darling có tiềm năng trở thành 1 trung đội trưởng giỏi nếu như họ có thể giữ anh ta sống sót qua mấy tháng đầu tiên.

    Trung sĩ Phil Owens giờ mang điện đài cho đại úy Baldridge. Khi trung úy Ligon chuyển lên ban tham mưu tiểu đoàn, anh đã đề nghị với Baldridge hãy lấy Owens về làm điện đài viên của mình ngay. Không phụ lòng Ligon, Owens ko chỉ vận hành điện đài giỏi mà còn là điện đài viên cừ. Anh đeo theo sĩ quan của mình ko hề quản ngại mọi lúc, mọi nơi.
    lamnhabinh, dudu5, tonkin20077 người khác thích bài này.
  7. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Vào đêm trước trận tấn công, Owen kháo chuyện cùng với mấy người bạn thân trước khi đi ngủ. 1 người tình cờ hỏi Owens rằng: “Nếu ngày mai cậu trúng đạn thì cậu muốn bị vào đâu?”

    Câu hỏi khiến Owens bối rối. Giống như các chiến binh từng trải, anh luôn tránh nghĩ đến cái chết hay khoe khoang thương tích. Trong cuộc đấu tranh sinh tồn hàng ngày của bận rộn của lính tráng, anh đã đẩy suy nghĩ kiểu vậy ra khỏi đầu óc. Thay vào đó anh chỉ việc giao phó hết cho số mệnh. Trời kêu ai nấy dạ thôi. Anh chẳng muốn bị thương nên tránh ko trả lời thẳng vào câu hỏi. Nhưng cậu kia vẫn hỏi dồn, cứ liến thoắng nói về những vị trí trên cơ thể có khả năng sẽ bị dính đạn. Chắc chắn Owens ko muốn bị thương vào đầu hay bụng hay dính 1 viên đạn vào ngực. Cũng như những binh sĩ khác anh cũng sợ bị bắn trúng bi. Anh nghĩ mình sẽ chẳng thể chịu đựng nổi nếu mất đi 1 hoặc 2 chân. Chắc chắn anh cũng ko muốn bị mất đi bất cứ tay hay chân nào, nhưng cuối cùng, để làm cậu kia im mồm, anh trả lời: “Tay trái. Tôi nghĩ ta vẫn có thể làm việc mà ko cần tay trái.”

    Chuyện vãn còn kéo thêm mấy phút trước khi Owens chui vào túi ngủ.

    Trung tá Johnson đã khảo sát điểm cao 823 từ trên không hôm mồng 5 tháng 11. Ông ta nhìn thấy 1 đỉnh đồi rộng được cây cối, tre nứa, bụi rậm dày đặc bao phủ rất dễ phòng thủ. Phía nam và phần lớn phía đông của cao điểm dốc đứng khiến cho quân đối phương ko thể tiếp cận. Theo đôi mắt lão luyện của Johnson thì đường tiếp cận dễ đi nhất khi địch phản kích là tiến theo sống đồi chạy từ chóp phía tây và tây bắc. đại đội Bravo sẽ phải bảo vệ hướng đó thật cẩn mật chống lại đòn tiến công của bộ đội Bắc Việt.

    Với lệnh tiến công được dự kiến lúc 9g, Johnson đã ra lệnh cho máy bay đến không kích vào sáng sớm nhằm dọn 1 bãi đáp trên đỉnh cao điểm 823. Do trong chuyến bay hôm trước ông ko thấy dấu hiệu nào về sự hiện diện của bộ đội Bắc Việt nên Johnson cho hạn chỉ cho không kích 5 đợt. Như vậy là đã đủ để tạo ra 1 bãi đáp.

    Ngay trước 9g, Johnson lại lên trực thăng chỉ huy bay lơ lửng phía trên cao điểm 823. Sự thật hiển nhiên hiện ra là bom đã ko đủ để phát quang đỉnh đồi tạo ra 1 bãi đáp. Ông ta ra lệnh tăng cường không kích với nhiều bom đạn hơn nữa.

    Trong khi diễn ra các cuộc oanh tạc, quân của đại úy Baldridge kiên nhẫn ngồi cạnh bãi đáp trực thăng của căn cứ pháo binh 12. Cạnh đó là những chiếc Huey của đại đội 'Cao bồi' đang tắt máy để tiết kiệm nhiên liệu. Đối với đám lính tráng ác nghiệt thì đây lại là 1 điểm hình cho những thứ vớ vẩn trong đời quân ngũ: Vội vã rồi chờ đợi.

    Họ ngồi đợi đến tận quá trưa khi trung tá Johnson lại lên điểm cao 823 khảo sát. Ông ta thấy tán rừng rậm rạp đã làm hiệu quả của những trái bom 500 pound giảm nhiều. Thay vì phát quang 1 vùng các vụ nổ chỉ phạt đứt tre nứa, cây cối rồi rải chúng thành mớ bòng bong trên điểm cao. Johnson đã nghĩ sẽ phải cần nhiều đợt không kích hơn nữa mới có thể tạo nổi thứ giống như bãi đáp. Ra khỏi đầu mút phía đông nam, đi xuống khoảng 20, 30m, có chỗ cây cối bị đốn ngã đủ để có thể tiếp nhận mỗi lần 1 chiếc Huey. Johnson chỉ định bãi đáp ở đấy và lệnh đại đội Bravo lên đường.

    13g30, chiếc Huey đầu tiên cất cánh khỏi căn cứ pháo binh 12. Chiếc Slick chở theo lính của trung đội Darling. Baldridge muốn trung đội trưởng nhiều thâm niên nhất của mình đổ quân trước rồi vượt lên đỉnh cao điểm chiếm lĩnh vị trí phòng thủ dọc theo đường tiếp cận dễ bị tấn công ở hướng tây. Một thành viên trong trung đội là trung sĩ 19 tuổi, tóc đỏ, Leo E. Hill. Quê ở Cleveland, Ohio, đã bỏ học trung học, anh tới đại đội Bravo hồi tháng 6 năm 1967. Vì ở tuyến sau để trả lời phỏng vấn về người lính tiêu biểu của tiểu đoàn trong tháng nên anh đã bỏ lỡ trận đánh hôm 10 tháng 7 trên cao điểm 830. Thay vì thế anh được kêu từ phòng phỏng vấn ra đường băng gần trạm sơ cứu để khiêng tử sĩ. Dù Hill đã từng thấy người chết rồi, mức độ thương vong trong trận đánh đó đã khiến anh phải bàng hoàng trước thực tế chiến tranh khắc nghiệt.

    Những tháng sau đó Hill nổi lên là 1 lính xích hầu giỏi nhất. Giác quan thứ 6 bẩm sinh trong việc đánh hơi hiểm nguy của anh càng trở nên sắc bén trong thời gian 18 tháng với sư đoàn dù 82. Hầu hết thời gian đó anh được huấn luyện ở sâu trong vùng đầm lầy hoang vắng miền quê Georgia. Hill đã học được rất nhiều về cách sống trong thiên nhiên những tháng ở đó.

    Lúc này, trung sĩ Hill liếc nhìn qua cửa mở khi chiếc trực thăng đang lượn trên cao điểm 823. Anh nhìn thấy trên đỉnh đồi có 2 lính địch đang ngồi xổm. Trong lúc anh đang nhìn thì họ bật dậy và chạy xuống phía tây.

    Ít phút sau, chiếc Slick đã ở treo lơ lửng trên bãi đáp trong khi 1 cặp trực thăng vũ trang bay bảo vệ phía trên. Chiếc Slick ko đáp hẳn xuống đất được vì có rất nhiều gốc cây cụt. Vì thế, Hill cùng những người khác phải nhảy xuống từ khoảng cách gần 2m rồi tản ra chiếm lĩnh vị trí phòng thủ quanh bãi đáp trong lúc trực thăng của họ bốc lên để có chỗ cho chiếc khác xuống.

    Hill cùng 5 ‘thiên binh’ nữa thấy rằng đường đi đã bị tắc vì mớ hỗn độn cây cối ngã đổ. Cành cây và thân tre nằm lổng chổng cứ như trong chò trơi xếp que vậy. Có nhiều chỗ chúng chất cao đến đầu gối khiến cho việc vận động trở nên rất khó khăn.

    Phía sau tiểu đội đang phải đi chật vật này chiếc Huey khác cũng đang đổ lính xuống. Rồi nó cũng mau chóng được những chiếc khác thay thế, hết chiếc này đến chiếc khác. Tới 14g30 thì tất cả 120 lính của đại đội Bravo đều đã xuống đất.
  8. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Đại úy Baldridge đến trên chiếc Slick thứ 3. Anh rất ngạc nhiên khi thấy bom đã khiến cho cao điểm lộn tùng phèo với cây cối đủ cỡ ngã đổ lổng chổng. Anh thấy lính dù phải vận động vất vả như thế nào trong quãng đường ngắn từ bãi đáp lên tới đỉnh cao điểm 823. Trong khi chờ số còn lại của đại đội xuống đất, Baldridge bảo trung sĩ gọi điện đài về cho trung tá Johnson xin cưa máy. Khi quân lính đã đào xong công sự, Baldridge sẽ cho dọn dẹp và mở rộng bãi đáp để công tác tái tiếp tế được dễ dàng hơn.

    Baldridge và Owens đã lên tới đỉnh cao điểm, cả 2 đều rất ngạc nhiên trước số lượng lớn trang bị của đối phương bỏ lại trên đó. Rải rác khắp nơi là ba lô, bi đông, nồi niêu xoong chảo và 1 vài khẩu súng gãy. Hai người cũng tìm thấy 1 số căn hầm chắc chắn. Rõ ràng là trước đó đã có 1 số lớn bộ đội Bắc Việt đang đóng quân trên cao điểm và đã bỏ chạy trước các đợt không kích. Baldridge lo lắng ko biết đối phương chạy về đâu và khi nào thì quay trở lại?

    Theo như kế hoạch mà Baldridge đã bàn với các trung đội trưởng, các trung đội sẽ bố trí phòng ngự vòng tròn xung quanh đỉnh cao điểm theo thứ tự sau: Giả sử mặt đồng hồ với kim 12 giờ chỉ về hướng bắc thì trung đội Darling đảm nhận khu vực từ 8g đến 12g, trung đội Moore sẽ dàn ra từ ô 12g đến 4g và trung đội Proffitt sẽ giữ vị trí phòng thủ từ ô 4 đến 8g. Các thành viên trung đội hỏa lực, do trung sĩ trung đội phó Johnnie R. Riley chỉ huy sẽ lắp đặt các khẩu cối 60mm và 81mm trong 1 hố bom gần vị trí 4g. Hố bom này nằm ngay dưới chóp cao điểm nhằm chống lại bất kỳ thứ hỏa lực nào của địch có thể bắn lên đỉnh cao điểm.

    Baldridge lập vị trí chỉ huy ngay phía đông nam chu vi phòng thủ của đại đội Bravo. Anh cùng Owens và số còn lại trong đại đội bộ tất bật tự đào công sự cho mình. Khi trực thăng mang cưa máy đến. Thượng sĩ Babb chỉ định 1 số lính trong đại đội bộ cùng với vài thành viên trung đội hỏa lực ra làm việc trên bãi đáp. Babb dùng 1 cái cưa máy và bắt đầu dọn dẹp 1 bụi tre.

    Gần 3g, đại úy Baldridge với trung sĩ Owens theo sau bắt đầu đi 1 vòng quanh chu vi phòng thủ. Mọi thứ đều tốt cho tới khi đến vị trí chỉ huy của trung úy Darling. Baldridge yêu cầu Darling chỉ cho anh xem vị trí các chốt cảnh giới. Darling đứng hình rồi mới ấp úng nói với Baldridge: “Tôi đã quên đưa họ ra, thưa đại đội trưởng.”

    Baldridge đã bị sốc trước sự bất cẩn của Darling. Anh gay gắt ra lệnh: “Trung úy, cậu phải lập tổ cảnh giới và phải làm việc đó ngay bây giờ.” Rồi cùng Owens quay về sở chỉ huy.

    Darling chọn ra 2 người là Sp4 Louis C. Miller và binh nhất Robert J. Bickel đi lập chốt cảnh giới. Họ thận trọng di chuyển xuống dốc, đại khái là trực chỉ hướng tây bắc.

    Khi tiến ra khỏi chu vi phòng thủ chừng 60m, thì bất ngờ 1 loạt AK-47 dữ dội rộ lên từ những cái cây trước mặt. Miller chết ngay lập tức; Bickel gục xuống và bị thương nặng.

    Darling ngay lập tức tham gia tình huống và đi cứu lính. Theo sau anh có điện đài viên Sp4 James L. Ellis; binh nhất Clarence A. Miller; Sp4 Linwood C. Corbett; và binh nhất Rufus.

    J. Dowdy, Darling hấp tấp lao xuống dốc. Toán lính nhỏ đi được nửa đường tới chỗ Bickel thì bị khoảng 30 bộ đội Bắc Việt đang nấp trong rừng cây phía bên phải bắn. Cả 5 đều bị hạ, khắp người bị bắn thủng lỗ chỗ.

    Hỏa lực quân địch bùng lên nhanh chóng sau khi vừa ra lệnh cho Darling chưa tới 10 phút, khiến Baldridge giật nảy người. Anh nằm rạp xuống đất, Owens nằm bên trái. Anh gọi điện cho Darling. Người trả lời là Specialist 4 Ellis lúc đó đang hấp hối : “November bị nặng rồi” rồi thở hổn hển. Sau đó chiếc điện đài câm tịt.

    Từ trên vị trí trung đội 3, các ‘thiên binh’ có thể nghe thấy tiếng quân Bắc Việt reo cười phía dưới. Tuy nhiên họ ko thể nhìn thấy vì lá rừng quá là dày.

    Nhưng họ có thể nhìn thấy binh nhất Bickel, vẫn còn sống dù đã bị thương nặng. Bickel đang bò ngược lên dốc, miệng gào tướng lên kêu cứu: “Cứu với! Xin hãy cứu tôi! Có ai cứu tôi đi! Tôi sắp chết rồi!”

    Một số lính dù đã chuẩn bị xuống chỗ Bickel, nhưng ý định này đã ko thành khi 1 bộ đội Bắc Việt người cắm đầy lá ngụy trang tựa vào cái cây và giết chết Bickel bằng 1 phát đạn bắn trúng lưng.

    Baldridge vẫn tiếp tục gọi điện xem tình hình thế nào vì chỗ anh chẳng nhìn thấy gì cả. Trung sĩ Cabrera ở vị trí trung đội Darling đã thuật lại cho viên đại úy những gì xảy ra.

    Baldridge hành động ngay tức khắc. Anh chỉ định trung sĩ Ponting thuộc trung đội 1 của Moore lên nắm trung đội 3. Sau đó anh lệnh cho trung sĩ trung đội phó Riley cho cối bắn. Baldridge muốn đạn cối 81 ly sẽ rơi xuống phía trước trung đội 3 khoảng 250m, trong khi đạn cối 60mm thì cách chừng 100m. Viên đại úy cũng bảo Riley lấy 1 ít quân trong trung đội hỏa lực tiến ra trám chỗ cho những người thương vong trên phòng tuyến trung đội 3. Baldridge cũng cho tiền sát pháo binh gọi pháo từ căn cứ pháo binh 12 dập xuống phía trước trung đội đang bị đe dọa.
    lamnhabinh, dudu5, hoayeuquai9 người khác thích bài này.
  9. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Diễn tiến trận đánh phát triển nhanh 1 cách đáng kinh ngạc. Chỉ ít phút sau cái chết của Darling, hỏa lực súng cá nhân của bộ đội Bắc Việt đã quất ào ào lên đỉnh cao điểm.

    Chỉ sau Baldridge và ban chỉ huy đại đội mấy mét, Babb vẫn đang làm việc với cưa máy, tiếng cưa ầm ĩ đã át đi cả tiếng ồn của trận đánh vừa mới nổ ra.

    Baldridge cùng 1 số lính bên cạnh bắt đầu ném đất đá về phía Babb để báo động. Rốt cục thì 1 hòn đất cũng ném trúng Babb khiến anh này phải quay lại. Babb phản ứng ngay khi nhìn thấy những người khác đang nằm trên mặt đất, anh ném cưa sang bên rồi phóng đi tìm chỗ nấp.

    Baldridge nhìn thấy cái cưa bay trên không trung và nghĩ hẳn Babb sẽ phải lập được kỷ lục thế giới về bộ môn quăng cưa máy.

    Trong khu vực tiếp giáp giữa trung đội của Proffitt với trung đội 3, có khoảng 15 lính Bắc Việt bất ngờ tấn công lên. Proffitt đang kiểm tra ở đầu bên kia khu vực trách nhiệm thì trận đánh nổ ra. Anh lăn xuống đất và bò thấp về chỗ đang có đụng độ. Trung đội của anh đã nổ súng và đánh bật được quân Bắc Việt nhưng chỉ sau khi 1 xạ thủ súng phóng lựu M79 của Proffitt bị giết và 1 lính khác bị thương nhẹ.

    Thời gian tạm lắng ngắn ngủi sau đó lính đại đội Bravo lo việc củng cố. Những lính dù chưa đào xong công sự vội cuống cuồng đào cho xong. Đại úy Baldridge há hốc mồm khi thấy 1 lính trẻ gần bên đào hố cá nhân nhanh đến nỗi ko thể nhìn rõ được động tác.

    Vào khoảng 15g15 quân Bắc Việt lại xung phong. Lần này có khoảng 30 bộ đội ùa ra từ những bụi tre nứa. Địch được đón chào bằng đạn M16, M60 và M79. Những ‘thiên binh’ khác ném lựu đạn cũng nhanh như rút chốt an toàn vậy. Cối 60 ly của Riley rót vào giữa đội hình quân Bắc Việt với sự chính xác không ngờ. Đạn cối nổ tung, kéo theo nó tiếng kêu la cũa những lính địch bị thương hay hấp hối khiến cho cho lính dù cảm thấy yên tâm hơn về thế trận.

    1 số ‘thiên binh’ đã đặt 1 khẩu trung liên M60 cùng 1 khẩu súng không giật 90mm trên miệng 1 hố bom tại điểm tiếp giáp giữa trung đội 2 và trung đội 3. Từ vị trí này họ có thể dội bão lửa vào quân xung kích Bắc Việt. Nhằm đối phó với hỏa điểm này, 1 số bộ đội lén bò lên và ném lựu đạn vào hố bom. Lính dù cũng kéo ra chỗ miệng hố và từ đó họ cũng cố dùng lựu đạn đánh bật lính Bắc Việt, nhưng ko thành công. 2 bên cứ tiếp tục ném lựu đạn qua lại cho đến gần hết đêm.

    Khi đợt tiến công kết thúc, bộ đội Bắc Việt bắt đầu cấp tập bằng súng cối và súng B-40 vào lính Mỹ. Tiếng nổ của chúng trên đỉnh cao điểm cứ nối nhau liên hồi kỳ trận.

    Thượng sĩ Babb cố hết sức nằm dán xuống đất để tránh những mảnh kim loại sắc lẻm bay vèo vèo chỉ cách đầu anh vài cm. Thậm chí anh ta còn tháo cả khóa dây lưng để dịch bao đựng đạn ra sau. Có chúng nằm trên khiến cho anh cảm thấy lưng mình bớt trống trải.

    Trung tá Johnson nhìn thấy những vụ nổ từ trên không. Chiều nay đúng thật chẳng ra gì. Cả 4 đại đội của ông đều đang hành quân và chỉ trong vòng có mấy giờ, 3 trong số đó đã chạm trán với quân Bắc Việt. Cả 3 đại đội trưởng đều xin hỗ trợ, nhưng ko đủ phương tiện để chi viện cho tất cả.

    Căn cứ vào báo cáo của các đại đội trưởng, Johnson nhận định đại đội Dog của đại úy Baird đang nguy ngập hơn cả. Ông bắt đầu chuyển hướng dành chi viện nhiều hơn cho Ngọc Cam Liệt.

    Đại úy Baldridge đang hướng dẫn cho 2 máy bay phản lực F-100 bắn phá. Đạn đại bác 20ly của chúng cày xới vùng đất quanh đỉnh cao điểm. Có những lần chúng bắn gần đến nỗi mảnh đạn đã làm cho 1 số lính dù bị xây xát.

    Khoảng 15g30, trung tá Johnson bất lực chứng kiến 1 chuỗi đạn cối nổ tung đang dịch dần về phía nhóm chỉ huy của Baldridge.

    Trung sĩ Owens nằm bên trái Baldridge, tay trái nắm chặt khẩu M16, tay phải giữ ống nói của điện đài. Anh chuyển các thông điệp qua lại giữa Baldridge và Johnson trên tần số tiểu đoàn trong khi Baldridge chỉ đạo trên mạng đại đội cho các trung đội trưởng qua 1 điện đài viên khác nằm bên phải.

    Bỗng Owens nghe thấy tiếng ai đó hét lên: “Đạn hụt tầm”. Anh hụp đầu xuống. Vụ nổ rất gần. Chấn động dữ dội khiến Owens bị rung lắc mạnh. Khi bụi lắng xuống anh mới ngóc đầu lên và vớ lấy ống nói. Sau nhiều lần cố gọi cho Johnson mà ko được, Owens mới vụt nhận ra sợi dây nối với ống nói đã bị cắt đứt. Có điều gì đó ko ổn đã xảy ra nhưng anh ko thể nhận biết. Tai anh ù lên rồi sau đó là những cơn đau nhói. Anh ko biết tại sao lại như vậy rồi ngất đi.

    Quả đạn cối phát nổ gần như ngay giữa ban chỉ huy đại đội. Những mảnh sắt sắc nhọn bay vù vù trong không trung. Một mảnh lớn xuyên vào nách trái Owens, xe toạc cơ và làm đứt động mạch. Một mảnh đạn nóng đỏ găm trúng chân trái Baldridge, nó xuyên mạnh đên nỗi anh nghĩ cứ như mình bị ai đó đánh bằng gậy bóng chày vậy.

    Nỗ lực che chắn phía sau của Babb đã vô ích. Mảnh đạn cối đã ghim trúng mông anh. Anh cảm thấy như bị 1 cú đá trời giáng, khiến người nâng lên cao khỏi mặt đất mấy mét rồi mới rớt xuống lại. Anh nằm choáng váng ở đó hết mấy phút cho tai hết ù và đầu óc hết mụ mị.

    Khi ngước mắt lên anh thấy trung sĩ Owens đang nhìn mình chằm chằm. Owens nói” “Sếp ơi, tôi mất tay trái rồi.”
    lamnhabinh, dudu5, hk11133312 người khác thích bài này.
  10. ngthi96

    ngthi96 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    10/07/2008
    Bài viết:
    1.650
    Đã được thích:
    9.272
    Babb nghĩ rằng Owens đang bị sốc. Anh bò tới trong khi Owens cố ngồi dậy. Babb tới vừa kịp đẩy Owens ngã xuống rồi lấy thân mình che cho anh này khi làn đạn súng cá nhân vừa bắn sượt qua. Rồi Babb xem xét vết thương toang hoác bên trái của Owens. Động mạch bị cắt đứt đẩy dòng máu tím thẫm tuôn đầy mặt đất cứ sau mỗi nhịp tim Owens đập. Babb hét to: “Cứu thương! Cứu thương!”. Nhưng Doc Richardson đang bận xử lý 1 ca bị thương nặng khác. Vì vậy Babb đành thọc tay vào vết thương của Owens và kẹp chặt lấy động mạch.

    Owens vẫn tiếp tục lúc mê lúc tỉnh. Trong 1 khoảnh khắc tỉnh táo anh nghe thấy giọng Johnson oang oang trên điện đài. “Bravo Kilo đâu? Bravo Kilo sao vậy?”

    Trong cơn đau mụ mị, Owens nghe có người trả lời. “Nó Whiskey rồi”, có nghĩa là anh đã bị thương. Nghe vậy Owens bắt đầu chú ý.

    Lát sau anh nghe giọng của y tá Richardson: “Cậu ta sắp chết rồi. Tôi sẽ tiêm morphine để cậu ta ra đi thanh thản.” Owens tự nhủ ko biết người lính cứu thương đang nói về ai rồi lại ngất đi mà ko biết có mũi kim đang xuyên vào tay.

    Đại úy Baldridge nhanh chóng nhẩm tính và thấy ngoài mình ra còn có 7 người nữa bị thương vì quả đạn cối. Anh gọi điện cho trung úy Moore, chỉ huy trung đội có thâm niên cao nhất hiện còn sống và báo cho anh này biết việc mình đã bị thương “Chuẩn bị lên nắm quyền chỉ huy nhé.” Baldridge nói.

    Sau đó Baldridge gọi điện báo cáo thiệt hại cho trung tá Johnson. Anh nói: “Tôi dính chấu rồi, thưa sếp, nên sẽ ko thể chỉ huy lâu hơn được nữa. Lima Six đang chờ thay quyền nhưng tôi nghĩ anh ta chưa được sẵn sàng lắm.”

    Johnson đồng ý. Ông gọi điện cho đại đội trưởng đại đội chỉ huy của mình ở Bến Hét là đại úy Ron Leonard, chuẩn bị sẵn sàng lên tiếp nhận đại đội Bravo. Tiếp đó ông lệnh cho chiếc trực thăng của mình đáp xuống bãi đáp trên cao điểm. 3 người trong đó nhảy ra để hoạt động như 1 ban chỉ huy lâm thời. Lúc mà thiếu tá Richard M. Scott, tiểu đoàn phó tiểu đoàn 4/503; Đại úy Shirley W. Draper, sĩ quan liên lạc của tiểu đoàn 3/319 pháo binh; và thượng sĩ cố vấn Ted Arthurs chạy dưới làn đạn địch lên đỉnh cao điểm thì các ‘thiên binh’ khác khiêng 1 số thương binh nặng xuống chỗ chiếc máy bay đang chờ.

    Trung sĩ Owens bị ném bừa lên trên chiếc trực thăng chỉ huy. Sàn máy bay bằng kim loại mát lạnh tiếp xúc với lưng làm anh cảm thấy yên tâm. Johnson cúi xuống và nói: “Cậu sẽ ổn thôi, con trai ạ.” Owens lại ngất đi.

    Ngay sau đó, chiếc trực thăng bốc lên giữa 1 cơn mưa đạn súng trường và súng máy địch, rồi chuyển hướng và bay về Bến Hét.

    Thượng sĩ Okendo đang theo dõi làn sóng điện đài tại căn cứ hành quân (TOC) ở Bến Hét. Khi nghe Babb đã bị thương anh biết ngay điều gì sẽ xảy ra sau đó. Okendo tự nhủ: “********! Vậy là đi tong mất kỳ nghỉ rồi.”

    Anh đã đúng. Ít phút sau trung tá Johnson lệnh cho Okendo và Leonard chuẩn bị đợi máy bay bốc lên ngay. Họ sẽ đến đại đội Bravo. Okendo chạy đi tìm Leonard.

    Đại úy Leonard mới lên làm đại đội trưởng đại đội chỉ huy tiểu đoàn được mấy ngày. Từ khi sang tiểu đoàn 4 hồi cuối tháng 7, Leonard vẫn đảm nhận vị trí sĩ quan tình báo (S-2).

    Okendo tìm thấy Leonard trong sở chỉ huy. Anh nói với Leonard :“Tôi sẽ bám đít anh, thưa sếp. Ta sẽ ra trận.”

    Hai người nhanh chóng ra ngoài đường băng. Leonard và Okend leo lên chiếc trực thăng của Johnson sau khi thương binh trên được chuyển xuống hết. Trong chuyến bay ngắn tới cao điểm 823 Johnson phổ biến tình hình cho Leonard. Viên đại úy gật đầu quả quyết khi đã hiểu rõ nhiệm vụ.

    Khi trực thăng của Johnson lại đáp xuống thì giao tranh đã giảm bớt. Sau khi Leonard và Okendo nhảy ra thì những thương binh còn lại, bao gồm cả Baldridge và Babb đã được chuyển lên tàu đi sơ tán.

    Đại úy Leonard nhận thấy tình hình đang dần ổn định. Thiếu tá Scott đang tổ chức lại các trung đội. Chuyển quân từ trung đội Moore tới tăng cường cho phần đang bị đe dọa của chu vi phòng thủ. Đại úy Draper đã gọi pháo binh dựng lên 1 hàng rào lửa bảo vệ.

    Thượng sĩ cố vấn Arthurs cùng thượng sĩ Okendo đi vòng quanh chu vi phòng thủ. Họ bảo lính dù gia cố lại công sự ở những nơi cần thiết. Cả 2 biết bộ đội Bắc Việt sẽ trở lại vào ban đêm và muốn tất cả các binh sĩ phải sẵn sàng.

    Sau đó Okendo gọi về xin tiếp tế đạn và lựu đạn. Lúc 18g30, trực thăng chở chúng lên đến. Okendo trông coi việc phân phối đạn dược cùng đồ tiếp tế rồi tất cả cùng bình tĩnh chờ đợi cuộc tiến công sẽ xảy ra. Gần 20g, lính ở phía tây chu vi phòng thủ báo nghe thấy tiếng động phía dưới. 1 ‘thiên binh’ thận trọng thò đầu ra lén nhìn xuống từ miệng 1 hố bom và thấy 1 lính Bắc Việt đang cách đó chưa đầy 5m. Tay lính dù nâng súng lên hạ ngay người lính địch.

    Ngay sau đó là hàng loạt lựu đạn cùng đạn B-40 và 1 vài trái đạn cối bắn lên đỉnh cao điểm. Bộ đội Bắc Việt dùng hỏa tiễn bắn quấy rối đại đội Bravo suốt đêm. Địch quân đã nhiều lần thậm chí dùng cả đất đá ném vào chỗ lính dù tìm cách bắt họ bộc lộ vị trí, nhưng các thành viên đại đội Bravo rất tuyệt vời trong việc tuân thủ kỷ luật khai hỏa.

Chia sẻ trang này