1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Thư gửi những người yêu dấu

Chủ đề trong 'Đà Nẵng' bởi viviani, 14/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. AnhDu219

    AnhDu219 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2002
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Em à, Bỏ qua hết những điều không vui của những ngày qua đi, "Refresh" lại cùng anh được không ? em đồng ý chứ ?
     
     Rất dài và rất xa...,
     là những ngày thường nhớ
  2. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    Anh à, anh biết không, từ sâu trong đáy lòng em, em vẫn nhớ tới anh, nhiều lắm. Em không biét đó còn có thể gọi là tình YÊU nữa hay không? Chỉ biết rằng có đôi khi hình bóng của anh vẫn hiện về trong tâm trí em... có đôi khi, ngay cả trong những giấc mơ nữa. Có lẽ tình yêu của em dành cho anh là có thật... Đã từng thế, đã từng là như thế, phải không anh? Chỉ có điều chẳng biết, bây giờ đây, nó đã trôi về phương trời nào rồi? Nó còn lại bao nhiêu? Và nếu giả dụ có còn đọng lại chút ít, ở một nơi nào đó, thì nó sẽ để làm gì nhỉ? Chẳng đủ để níu kéo anh lại bên em, chẳng đủ để em day dứt, dằn vặt, đau khổ vì nhớ anh nữa.
    Anh biết không, em vừa đọc lại hai lá thư anh viết cho em, đã lâu lắm rồi... một cái đã là của năm 2002, còn một cái thì cách đây có mấy ngày - của một năm về trước. Em tự hỏi bây giờ anh ra sao? Tình cảm của anh thế nào? Ở đâu đó trong tâm trí anh, có phút giây nào anh còn nhớ tới em? Còn em... thì cứ mênh mang, mênh mang... Những giọt mưa cứ lách tách rơi. Mưa đấy, anh à. Nó cứ làm lòng em lắng xuống, trăn trở. Nhưng không hiểu sao em lại không khóc, không còn biết khóc khi đọc những lá thư của anh. Em đã cố thử, đã nghi ngờ cả chính mình. Nhưng không, rõ ràng là chẳng còn giọt nước mắt nào rơi trên má em đâu anh, ngay cả cái cảm giác cay cay nơi sống mũi, cái cảm giác ươn ướt nơi đầu mày, cuối mắt, cũng không... Sao thế hả anh? Lẽ nào em thực sự không còn yêu anh nữa? Như thế đã là em vượt qua? Như thế đã là kỉ niệm sao anh??? Kỉ niệm thật rồi. Ừ, quá khứ, quá khứ thật rồi. Dù những dòng chữ "always", "love you", "now & forever"... vẫn hiện rõ đâu đây... Chỉ còn một nỗi mênh mang, mênh mang đến lạ... Mơ hồ...
    Love you,
    Jo
    What's a sign that a person really loves you? It's not the things he gives you, like flowers or kisses. It's the things the person don't give you... like tears in your eyes and pain in your heart
  3. viviani

    viviani Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/02/2002
    Bài viết:
    596
    Đã được thích:
    0
    Anh à, anh biết không, từ sâu trong đáy lòng em, em vẫn nhớ tới anh, nhiều lắm. Em không biét đó còn có thể gọi là tình YÊU nữa hay không? Chỉ biết rằng có đôi khi hình bóng của anh vẫn hiện về trong tâm trí em... có đôi khi, ngay cả trong những giấc mơ nữa. Có lẽ tình yêu của em dành cho anh là có thật... Đã từng thế, đã từng là như thế, phải không anh? Chỉ có điều chẳng biết, bây giờ đây, nó đã trôi về phương trời nào rồi? Nó còn lại bao nhiêu? Và nếu giả dụ có còn đọng lại chút ít, ở một nơi nào đó, thì nó sẽ để làm gì nhỉ? Chẳng đủ để níu kéo anh lại bên em, chẳng đủ để em day dứt, dằn vặt, đau khổ vì nhớ anh nữa.
    Anh biết không, em vừa đọc lại hai lá thư anh viết cho em, đã lâu lắm rồi... một cái đã là của năm 2002, còn một cái thì cách đây có mấy ngày - của một năm về trước. Em tự hỏi bây giờ anh ra sao? Tình cảm của anh thế nào? Ở đâu đó trong tâm trí anh, có phút giây nào anh còn nhớ tới em? Còn em... thì cứ mênh mang, mênh mang... Những giọt mưa cứ lách tách rơi. Mưa đấy, anh à. Nó cứ làm lòng em lắng xuống, trăn trở. Nhưng không hiểu sao em lại không khóc, không còn biết khóc khi đọc những lá thư của anh. Em đã cố thử, đã nghi ngờ cả chính mình. Nhưng không, rõ ràng là chẳng còn giọt nước mắt nào rơi trên má em đâu anh, ngay cả cái cảm giác cay cay nơi sống mũi, cái cảm giác ươn ướt nơi đầu mày, cuối mắt, cũng không... Sao thế hả anh? Lẽ nào em thực sự không còn yêu anh nữa? Như thế đã là em vượt qua? Như thế đã là kỉ niệm sao anh??? Kỉ niệm thật rồi. Ừ, quá khứ, quá khứ thật rồi. Dù những dòng chữ "always", "love you", "now & forever"... vẫn hiện rõ đâu đây... Chỉ còn một nỗi mênh mang, mênh mang đến lạ... Mơ hồ...
    Love you,
    Jo
    What's a sign that a person really loves you? It's not the things he gives you, like flowers or kisses. It's the things the person don't give you... like tears in your eyes and pain in your heart
  4. danangman

    danangman Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    886
    Đã được thích:
    0
    Loanh quanh một chuỗi ngày loanh quanh.... rồi thì cũng loanh quanh trong chính bản thân mình....
    Cuộc sống, chiến đấu hay tạm nghỉ để ngày mai chiến đấu ?
    Danh vọng, quyền lực để tự làm khổ mình uh ? hahahhahahaha
    Cuộc sống ! Đáng nghĩa thật !

    Sống trong đời sống cần có môt tấm lòng!!
  5. danangman

    danangman Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    886
    Đã được thích:
    0
    Loanh quanh một chuỗi ngày loanh quanh.... rồi thì cũng loanh quanh trong chính bản thân mình....
    Cuộc sống, chiến đấu hay tạm nghỉ để ngày mai chiến đấu ?
    Danh vọng, quyền lực để tự làm khổ mình uh ? hahahhahahaha
    Cuộc sống ! Đáng nghĩa thật !

    Sống trong đời sống cần có môt tấm lòng!!
  6. khoai_tay_chien

    khoai_tay_chien Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/12/2001
    Bài viết:
    1.371
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới thấy Vivian & IceBlood viết lại..
    mình rất thích những cảm xúc thực về biển của các bạn... mình cũng iu biển vậy..
    Cuộc đời thật bất công.. cho 2 đứa yêu nhau mà kô cho có nhau trong đời...



    Gì là xa nhất trên đời ?
    Khoảng cách xa nhất không phải là giữa sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
    Khoảng cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
    Khoảng cách xa nhất không phải là mến thương lại không giữ được, mà là tình thương không được đáp....
    Khoảng cách xa nhất không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.
    Người sống bên cạnh mình mà lại không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được....... Đó mới là xa !!!
  7. khoai_tay_chien

    khoai_tay_chien Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/12/2001
    Bài viết:
    1.371
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới thấy Vivian & IceBlood viết lại..
    mình rất thích những cảm xúc thực về biển của các bạn... mình cũng iu biển vậy..
    Cuộc đời thật bất công.. cho 2 đứa yêu nhau mà kô cho có nhau trong đời...



    Gì là xa nhất trên đời ?
    Khoảng cách xa nhất không phải là giữa sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
    Khoảng cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
    Khoảng cách xa nhất không phải là mến thương lại không giữ được, mà là tình thương không được đáp....
    Khoảng cách xa nhất không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.
    Người sống bên cạnh mình mà lại không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được....... Đó mới là xa !!!
  8. IceBlood

    IceBlood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    610
    Đã được thích:
    0
    ặ, tỏằ nhiên lỏĂi 'ặỏằÊc khen này, sặỏằ>ng quĂ 'i! CĂm ặĂn, xin cĂm ặĂn, khơ khơ
    AhOh!
  9. IceBlood

    IceBlood Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    610
    Đã được thích:
    0
    ặ, tỏằ nhiên lỏĂi 'ặỏằÊc khen này, sặỏằ>ng quĂ 'i! CĂm ặĂn, xin cĂm ặĂn, khơ khơ
    AhOh!
  10. be_con_xi_xon

    be_con_xi_xon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/03/2004
    Bài viết:
    1.875
    Đã được thích:
    0
    Đã không mún nhắc đến những gì mình phải trãi qua...nhưng phải nghĩ...sao thế nhỉ?đôi khi con người sống không phải cần sống mà chỉ vì trách nhiệm của mình với mọi người,trách nhiệm phải sống cho ng` khác và làm tốt mọi thứ vì tương lai của chính mình.Trong đầu lun có những câu như thế :''''sao phải thế này?sao phải thế kia?"Mà sao lại nhất thiết phải hỏi chính mình kia chứ?Bùn cười quá kia.Cứ thích nhìu chuyện và lun lí sự,sao mà cứ mún đặt câu hỏi ngược lại thế kia chứ,để nó vậy đi.Phải bít cách hài lòng với mọi thứ đi chứ,kô được thì phải tập.nhé!Lạ lắm kia,ghét biển,nhưng lúc có chuyện lại cứ nghĩ về biển.Con gái như mình chả hay ho chút nào,nỗi loạn quá,đang đá mà lại còn chua ngoa nữa.Bọn con trai kô thich những đứa như thế đâu nhóc ơi,phải thế nào chứ,dịu dàng lại,bớt trẻ con nữa..bọn nó mới thích,mới có người yêu nhóc được.Thật đấy! Tự bảo ban mình đi.Như thế là kô được rùi.Mom ui! nhóc nhớ mom lắm.Nhớ những lần mom la vì tội lười biếng và chỉ thích làm trái lời mom.bé nhớ lắm mom à,nhớ cí gia đình nhỏ của bé,nơi bé được tìm thấy.nơi bé có thể là chính mình,đanh đá mỗi khi dành với anh 2,bướng bỉnh cãi lại mom,lười biếng mỗi khi chán...bé lun alf con người thật của mình mỗi khi được nằm trong nó,trong bàn tay dịu dàng của pa và mom.Có lẽ bé kô đúng và hơi bị íck kỉ,chỉ bít sống cho mình và làm những gì bé thích.Bi h cũng vậy,bé bùn,bé mới nhớ nhà,nhớ mọi người mà thôi,đến kh i vui,bé lại quên ngay í mà,những cuộc vui của bé,những trò nghịch của bé...sẽ đem bé đi,sẽ lại cười tít mắt ngay thôi.Công nhận bé quá chán lun,đã nghĩ,sẽ trở về nhà,trở về Đn khi cảm thấy khủng hoảng,cảm thấy lẻ loi.Người ta nói đúng đấy mom à,bé chỉ bít trốn chạy và đuổi theo những thứ kô phải là của mình.Đôi khi cũng mún làm khác đi,nhưng bé lí trí quá,lại sống thực tế nữa,nên kô thể làm khác.Mom gọi điện,nghe mom đau mà bé thương quá.bé lại chỉ bít làm cho mom lo lắng,làm cho mom kô yên thôi.Đến già bé cũng sẽ như thế thôi,kô bít lo lắng cho mình,lun làm phiền mom,lun khiến mom phải suy nghĩ nhìu về bé.Xin lỗi mom!Đây là lần đầu tiên bé nói như thế,mà cũng kô phải là trực tiếp nói nữa kia.Từ nhỏ đến lớn,bé lun là đứa cứng đầu,cho dù bé có lỗi,bị mom đánh đau,nhưng bé chưa bao h bít nói xin lỗi dù chỉ là trong suy nghĩ của mình.Bé sai rùi mom ạ.Có lẽ bé nên bít nghe lời mom như anh 2,có thể là tốt bít mấy,bé sẽ kô lận đận long đong như bây h,sẽ kô 1 mình ở đây,sẽ có vô số những điều tốt hơn cho mình.Nhưng bé kô cam lòng,mọi thứ của bé,trong con người của bé,phải do bé quyết định,bé kô mún cuộc sống của mình bị người khác chi phối,kô mún bị mom áp đặt phải thế này thế kia mà kô được thế khác.Mom lun đúng và bé lun sai,vậy mà bé đâu bít rút kinh nghiệm.Có lần,mom giận bé lắm,mom từng nói:"khi nào lớn,lấy chồng,có con,con sẽ hỉu mom hơn,sẽ bít đau khi con cái của mình gặp chuyện"..bé lại chỉ bít ừ à cho xong chuyện.Và bi h,bé đã hỉu hơn rùi nè,mom mừng cho bé đi nhé.Tại sao mom và pa kô cho bé đi học xa sớm hơn nhỉ?bé sẽ kô gặp người kia,bé sẽ kô gặp nhìu chuyện bực mình,bé sẽ sáng suốt hơn mọi quyết định của mình.Một tháng nữa thôi,bé sẽ về bên mom,giây phút ngắn ngủi đó,bé sẽ dành nhìu thời gian hơn cho pa cho mom,cho gia đình nhỏ của mình,cho tuổi thơ trẻ con của mình.Mon đừng la bé nhé,bé chỉ mún về nhà thôi.Cho bé lấy lại căng bằng cho bản thân chút xíu đi,sẽ lại ngoan ,refresh lại mà.
    Nhất gái hơn hai_Nhì trai hơn một

Chia sẻ trang này