1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Những bài thơ tình hay nhất - Ai yêu thơ thì vào đây

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi Winter82, 24/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    To: Một người đã là kỉ niệm.
    Anh tặng em cũng khá lâu rồi nhỉ? Em vẫn đùa: CHép ở đâu vậy.??? Vì em biết anh chẳng làm thơ bao giờ, nhưng em cũng biết...đây là những điều mà anh chẳng thể nói được bằng lời..
    Xin em đừng về lại con đường quen
    Cho đến ngày có người dắt tay em qua đó
    Mùa đông về nhớ quàng khăn kẻo gió
    Đừng chạm vào cây phong đỏ phía không anh!
    Đừng nghe bài con đường màu xanh!
    Đừng thắp nến một mình nữa nhé!
    Ta bồi hồi thấy lại bóng hình xưa
    Những thảm cỏ xanh và những bờ biển vắng
    Những buổi chiều vàng tràn ánh nắng
    Những đêm đông chỉ còn lại hai người
    Những ánh nến nhiều màu lung linh xa xôi
    Ta đã yêu em trong mùa gió
    Bản tình ca của ngày xưa còn bỏ ngỏ
    Chuyện 3 người
    Ta đợi nước triều lên
    Có phải vì ta hay quên?
    Có phải vì ta đã mang nhiều thay đổi?
    Có phải ta đã qua thời nông nổi?
    Không ai trả lời
    Ai biết? Ai tin?
    Có những tháng ngày bình yên
    Những tháng ngày đẹp như trong cổ tích
    Ta đã chờ bóc tàn bao cuốn lịch
    Cảm xúc đã về và cảm xúc đi qua
    Cái lệch múi giờ của những kẻ đi xa
    Ta đã vá lành vết thương nhói lòng nơi quá khứ
    Nhưng ta không hiểu mình vừa đi qua ngọn lửa
    Lửa đốt vết thương thành những miếng da lừa
    Ta lại một mình đi dưới trời mưa
    Trong vòng tay em nồng nàn say đắm
    Ta thấy mình như một gã lừa tình câm lặng
    Ta vẫy vùng
    Vị ngọt những bờ môi
    Ta thấy mình là thằng đàn ông tồi
    Nhưng em tin tình yêu của em sẽ xoá mềm tất cả
    Nước đến bao giờ làm mềm được đá?
    Ta cũng khù khờ nào có biết gì đâu
    Ta hiểu rằng em đã rất khổ đau
    Đã chịu đựng vô cùng qua những buổi chiều mùa đông cô đơn đếm lá
    Những dòng chữ nhạt nhoà vội vã
    Có nói em điều gì bất thường
    Em ngập tràn trong mơ ước yêu đương,
    Ta không thể nói ra một lời từ biệt
    Nó cũng khó như ngày xưa ta viết
    Ta lại chờ, dù thế nào ta cũng sẽ ở bên
    Một thời để nhớ, một thời để quên
    Bài nhạc Trịnh không bao giờ nghe lại
    Ta vẫn nhớ một dòng sông ấm nồng mùi cỏ dại
    Những nét chữ vội vàng, em cất giữ thật lâu
    Em không tin mùa xuân đã qua cầu
    Có hai người đã chia tay như thế
    Ta nhớ rõ một buổi chiều đẫm lệ
    Em chạy trốn chính mình trong khoảng trống nhỏ nhoi
    Ta nhìn em gắng cười lại với đời
    Và lặng im dõi theo từng bước chân bé bỏng?
    Ta giật mình vì cái đầu lạnh lùng đã qua bao con sóng
    Để thấy mình đang biến thành một thứ khí trơ
    Ta dã quen dằn lòng gạt bỏ những vần thơ
    Những tiếng thở dài rơi vào đêm lặng lẽ
    Ta biết mùa thu vẫn đi về rất nhẹ
    Mùa thu nào cho em?
    Xin em đừng về lại con đường quen
    Cho đến ngày có người dắt tay em qua đó
    Mùa đông về nhớ khăn quàng kẻo gió
    Đừng chạm vào cây phong đỏ phía không anh
    Đừng nghe bài con đường màu xanh
    Đừng thắp nến một mình nữa nhé
    Anh sẽ buồn khi thấy em vẫn một mình lặng lẽ
    Hãy cố cười nào ngày mai nắng lại lên
    Có một người mùa đông ấy sẽ quên
    Có một người mùa xuân này đưa thiếp hồng trước ...
  2. Tolate

    Tolate Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/01/2008
    Bài viết:
    562
    Đã được thích:
    0
    Không Đề
    Có thể rồi em chẳng nhớ
    Góc hồ buồn và câu chuyện thoáng qua
    Có thể rồi em lơ đãng
    Một bóng h ình một kỷ niệm một xa
    Anh như ánh trăng muộn màng
    Nửa đêm còn rạng ngời bóng lẻ
    Em đợi chờ một bình minh chợt hé
    Để vành trăng mặc cảm với trời xuân !
    Và có thể r ồi em chẳng ngờ
    Bên đời em có một người như thế
    Mãi là vành trăng đơn lẻ
    Nuốt lặng thầm trong náo nức bình minh
    ( Sưu tầm)
  3. vitcotdn4

    vitcotdn4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2008
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    Thà hôn em rồi bị tát còn hơn bị tát mà vẫn chưa được hôn
  4. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    " Winter82, bạn là người có trái tim yêu sâu sắc, bài thơ này rất hay, đã tạo nên tiếng vang một thời trên thi đàn Việt nam. Bạn nhớ đề tên tác giả vào nhé (TTKH) mặc dù không ai biết người đó là ai (nếu bạn biết tác giả này, làm ơn nói với tôi nhé). Cảm ơn bạn đã đem đến những giây phút thật sâu lắng.
    HAI SẮC HOA TI-GÔN
    Một mùa thu trước ,mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người đến với yêu thương
    .................."....
    TO: Tolinh
    KHông thấy chị winter trả lời...
    MÌnh có biết chút thông tin. Hy vọng là không quá muộn. Vì mình cũng rất thích bài thơ này mà...
  5. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    TTKH là ai???
    Vào khoảng 6/1937, báo "Tiểu thuyết thứ bảy" xuất bản tạiHà Nội đăng truyện ngắn Hoa Ti Gôn của ký giả Thanh Châu. Theo đó câu chuyện kể lại một mối tình giữa một chàng nghệ sĩ và một thiếu nữ.
    Sau đó không lâu, toà soạn nhận được của một ngườithiếu phụ trạc 20, dáng bé nhỏ, thùy mị, nét mặt u buồn, mang đến một bì thơ dán kín gửi cho chủ bút, trong đó chỉ gọn một bài thơ Hai sắc hoa ty-gôn, dưới ký tên T.T.Kh. Khi thiếu phụ đi rồi, tòa soạn xem thơ nhận thấy thi phẩm ghi lại cảnh tình đáng thương tâm, nhưng người ta chỉ nhớ lờ mờ hình ảnh thiếu phụ kiạ Đó là lần đầu và cũng là lần cuối người thiếu phụ nầy xuất hiện.
    Câu chuyện "Hoa ti-gôn" đã khơi lại mối tình xưa mà người thiếu phụ (T.T.Kh.) đã từng yêu một người và từng trao lời gắn bó dưới dàn hoa ti-gôn. Rồi chàng ra đi; nàng ở lại và nhận một mối tình gượng ép. Nàng đã làm bài thơ để giải toả niềm tâm sự.
    Trong "Hai sắc hoa ti-gôn", tác giả thuật lại câu chuyện tình giữa nàng và chàng nghệ sĩ trót đã yêu nhau, song hoàn cảnh trái ngang, nàng phải gạt nước mắt nên duyên cùng người khác - một ông chồng luống tuổi - để rồi tan nát tâm tư mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời quá
    khứ.
    Sau bài thơ nầy, toà soạn Tiểu Thuyết Thứ Bẩy lại nhận được bằng đường bưu cục 3 tác phẩm khác cũng mang tên T.T.Kh. Đó là các bài Bài ThơThứNhất, Bài thơ đan áo (riêng đăng ở Phụ nữ thời đàm) và Bài thơ cuối cùng.
    Từ đó về sau, người ta không còn gặp thơ của T.T.Kh nữa và không hiểu tại sao bài "Hai sắc hoa ti-gôn" lại xuất hiện trước "Bài thơ thứ nhất".
    Từ lúc T.T. Kh góp mặt vào làng thi ca tiền chiến, người ta đã tốn biết bao công phu đi tìm hiểu về T.T.Kh.. Không ai biết được tên thật cũng như quê quán của nàng. Có người cho nàng là Trần Thị Khánh, một nữ sinh phố Sinh Từ, Hà nộị Có kẻ cho cô là người yêu của thi sĩ Thâm Tâm, hay đây chỉ là một nhân vật trong tưởng tượng của ông nhằm lâm ly hoá hay thi vị hoá một mối tình tưởng tượng. Rồi, ký giả Thanh Châu, các thi sĩ
    Nguyễn Bính và J. Leiba cũng nhận T.T.Kh. là người yêu của mình ! Kể từ đó, dù cho các nhà văn tốn không biết bao giấy mực nhưng họ vẫn không biết gì hơn về nàng.
    Về hoa ty-gôn (antigone in French) : loại hoa dây đẹp, không thơm, có hình quả tim vỡ làm mấy mảnh, màu trắng và hồng; ở miền Nam VN gọi là hoa nho vì lá giống lá nhọ Tác giả mượn ý màu trắng là màu trinh bạch, ngây thơ khi nàng còn nhỏ dại, và hồng là màu mà nàng phải trải qua nhữg sự đau khổ trong tình trường khi con tim nàng tan vỡ...
    Như ta đã thấy "Bài thơ cuối cùng", xuất hiện vào giữa năm 1938, trong đó T.T.Kh. giận trách người tình cũ đã đem thơ của nàng lên mặt báọ làm lộ chuyện thầm kín "cho khắp người đời thóc mách xem", thì không còn thấy xuất hiện bài thơ nào khác của nàng nữạ
    Mãi tới 2 năm sau, vào giữa 1940, mới thấy xuất hiện bài thơ Gửi T.T.Kh với bút hiệu Thâm Tâm (Nguyễn Tuấn Trình,1917-1948), có lẽ là ông ở xa vừa mới về. Ông tự nhận là người tình cũ của T.T.Kh, gọi nàng bằng tên "Khánh" và nhắc tên nầy tổng cộng 4 lần. Bài thơ nầy là để trả lời cho 4 bài thơ của nàng, nhưng với giọng điệu cay đắng, mỉa mai!
    Ngoài ra Thâm Tâm còn 2 bài thơ khác viết cho T.T.Kh như sau: Màu Máu Ty-gôn, Dang Dở
    Đây là những bài thơ tình hay nhất của Thâm Tâm gởi cho T.T.Kh xuất hiện trong năm 1940. Bài thơ "Dang dở" trên đãchấm dứt "mối tình bí mật" đó. Nhưng...
    Sau đó, người ta lại được "biết chút ít" về T.T.Kh. qua bài thơ Dòng dư lệ của Nguyễn Bính. Lúc bấy giờ ai chẳng nghỉ T.T.Kh chính là người tình vườn Thanh của Nguyễn Bính. Nhưng đó chỉ là sự ngộ nhận của một kẻ si thơ T.T.Kh mà thôị
    Thi sĩ Nguyễn Bính lúc còn trẻ có máu giang hồ, vào Nam ra Bắc mấy lần. Một lần dong ruổi, gặp đêm mưa lớn, ông ghé vào trọ tại một nhà ở vùng Thanh Hóa, được người lão bộc tiếp đãị Nhà có khu vuờn đẹp, trong nhà có cô gái trẻ ngồi quay tơ -mà ông gọi là "Người Vườn Thanh" - đã khiến ông run động, thao thức bâng quơ, nhưng nghĩ mình còn nặng kiếp giang hồ nên chưa dám tính đến chuyện tình duyên.
    Rồi mấy năm sau, ông lại có dịp qua vùng Thanh Hóa, bèn tìm đến chốn cũ, thì được người lão bộc năm xưa kể cho nghe "một thiên hận tình". Thời gian lại qua đi, ông gần như đã quên câu chuyện đó, thì đọc được những bài thơ của T.T.Kh xuất hiện trên báọ Ông thấy những bài thơ đó
    giống hệt thiên hận tình của "Người Vườn Thanh" năm nào, ông nghĩ rằng "Người Vườn Thanh" chính là T.T.Kh., và viết bài thơ "Dòng dư lệ để tặng nàng.
    Mặc dầu xôn xao bàn tán và tranh dành lấy mình và lấy thơ của min`h. T.T.KH đã biến mất. Cho đến muà xuân năm 1938 ngày 30 tháng 10 thì trên tiểu thuyết thứ bảy laị xuất hiện T.T.KH với Bài thơ cuối cùng. -Dó là ba bài thơ mà T.T.KH đã để laị trong lòng tất cả người yêu thơ của bà. Cho đến thập kỷ 80, vẫn có người noí rằng bà còn sống và đã gặp bà, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời noí mà thôị
    Vậy T.T.KH nàng là ai ??? và vì ai mà làm thơ ??? Cái nghi vấn đã kéo daì hơn 50 năm cho đến năm 1994. Bà -D.T.L (tạm dấu tên) đã tiết lộ cái mà thiện hạ cho là "Thiên cơ bât'' khả tiết lộ" cho nhà văn Thế Nhật, và đó cũng là cái chià khoá để mở cái cửa nghi vấn cho làng văn hoc. Vietnam.
    T.T.KH là gì?
    T chữ thứ nhất là TRẦN
    T chữ thứ hai là THANH
    KH chữ thứ ba là KHÓC
    KHÓC ở đây là khóc cho mối tình có duyên không nợ, khóc cho cái éo le cuộc đờị Tạo hoá chớ trêu kiến cho họ gặp nhau rồi đem cho họ bao nhiêu là nước mắc ngậm ngùi khi xa nhau.
    THANH là Thanh Tâm. là tác giả của bài "Hoa "Ti-gôn"" mà tôi đã nhắc ở trên, Ông hiện cư ngụ tại Hà nội, là người đã tạo cho T.T.KH những cảm xúc để viết lên những giận hờn, thương xót, và khoc'' thương. Người đã mang nặng chữ chung, thủy với chữ tình, đã gắn bó với thơ T.T.KH, với cái hồn của nàng suôt'' hơn 50 năm trời đằng đẵng. Môt. người mà hôm nay thân đã tàn sức đã tận, nhưng tâm hồn vẫn lâng
    lâng cái trẻ trung, cái nhớ thương ray rứt về cố nhân. Một người có tâm hồn cao thương và sắc đá, trước những thử thách chơ trêu của tạo hoá, nhưng laị mềm mại, đắng cay trong từng ngòi but'' ông buông lơị
    TRẦN là Trần Thị Chung , ( Tên thường goị là Trần Thị Vân Chung ) Sinh ngày 25-8-1919 tại thị xã Thanh Hoá, Hà Nộị Sinh trưởng trong một gia đình Quan lại thời bấy giờ, Vân Chung có một người anh cả, hai người em gái và một người em trai ut''. Na*m 1934, qua mối mai, gia đình nàng đã hứa gả nàng cho môt. luật sư (Lê Ngọc Chấn, ông đã chết sau khi mãn tù cải tạo hoc. tập). Hiện nay bà cùng các con sinh sống ở miền nam
    nước Pháp trong một thị xã nhỏ và bà vẫn tiếp tục làm thơ, viết văn với nhiều bút hiệu khác khau như Vân Nương, Tơ Sương v.v...
  6. binhminh_nb2003

    binhminh_nb2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Chào mọi người, lâu lắm rùi mới quay lại ttvn. đọc thơ của mọi người post lên rất hay. em xin đóng góp chút ít. mọi ng đọc tạm nhé, bài này sưu tập lâu rùi nhưng bây giờ vẫn rất thick.
    SỄ CÓ 1 NGÀY
    Sẽ có một ngày bạn không đến
    Đứt chuỗi cườm kỷ niệm tôi xâu
    Lăn lóc mãi những sắc màu trên cỏ
    Về đâu?
    Sẽ có 1 ngày nhạt thếch mưa trên phố
    Dẫu khum tay chẳng đong nổi vơi đầy
    Câu thơ cũ vô tình tôi đánh gãy
    Níu nghiêng trời từng giọt mưa bay.

    Sẽ có 1 ngày lá phượng mướt xanh
    Để lại cháy hết mình cho 1 mùa hoa mới
    Chỉ riêng chúng ta chẳng thể cháy nổi
    Như 1 thời, 17 đã trôi qua
    Có 1 ngày rồi bạn sẽ quên
    Để lòng tinh khôi thanh thản
    Sợi tóc đã vào thơ sẽ không bao giờ bạc
    Cả 4 mùa mưa nắng vẫn xanh tươi...
  7. binhminh_nb2003

    binhminh_nb2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Đi tìm mùa thu
    Mùa thu này em đã lớn thật chưa
    Hay vẫn cứ hồn nhiên như thuở ấy
    Màu mắt biếc tôi ngẩn ngơ đến vậy
    Để đi tìm nơi ẩn giấu trái tim
    Tôi đi tìm tôi trong mắt em
    Dù biết trước chẳng bao giờ thấy được
    Thì vẫn có 1 mình em để nhớ
    Môt mùa thu ngơ ngác ở trong tim
    Kỷ niêm xưa như bất chợt lặng im
    Bong bóng thời gian vỡ tan ngày đầu hạ
    Xin đừng ai bắt mùa thu rụng lá
    Bởi lòng tôi đã dư dả...hao gầy...!
    (sưu tầm)
  8. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    Yêu sau lần đầu..!
    ( Hải Yến Trần)[/b]
    Em lại bắt đầu tình yêu vào mùa nắng hạ
    Và tiếng cười lại vang màu xanh lá
    Nhưng riêng đôi mắt vẫn buồn đến lạ
    Nhất là khi anh cất tiếng: Đôi ta..!
    Anh đừng giận mỗi khi em cười lơ đãng
    Cũng đừng bỏ đi mỗi lúc em lặng im
    Em đã cố quên nhưng quá khứ vẫn tìm
    Vẫn lênh đênh trong tâm trí em
    Từng mảng
    Từng mảng...
    Chẳng phải em lấy anh lấp vào khoảng lặng
    Cũng không phải em sợ cô đơn vào mùa xanh nắng...
    Tình yêu cũ đã thực sự chết chìm
    Nhưng tồn tại trong em là bao điều ám ảnh
    Người ấy vẫn thường nói: đôi ta...
    Nói đã yêu em từ khi còn xa lạ
    Nói mắt em, tóc em màu nắng
    và nói rằng mãi mãi chẳng rời xa
    Nên em giật mình mỗi lúc anh nói ra
    Và em chết lặng trong trăm ngàn lo sợ
    Một lần từng đổ vỡ...
    Em không dám nhìn hiện thực bằng con mắt mộng mơ.
    Em không dám nói rằng đã quên
    Nhưng anh cũng đừng nhắc làm cho em nhớ
    Bởi ngoài ám ảnh về vệt nắng xé toặc chiếc lá xanh
    Thì tất cả tâm trí là dành cho riêng anh.
    ( Sau một lần vấp ngã, ta sẽ mạnh mẽ hơn. Anh nhỉ?)
    Được iwcotte sửa chữa / chuyển vào 16:06 ngày 16/05/2008
    Được iwcotte sửa chữa / chuyển vào 19:32 ngày 17/05/2008
  9. iwcotte

    iwcotte Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2007
    Bài viết:
    1.293
    Đã được thích:
    0
    KHI ANH TRAI BUỒN..!
    ( Hải Yến Trần)
    [Tặng anh trai, Tặng một người hay cười...
    Khi anh trai buồn em gái sẽ làm thơ
    Sẽ gửi cho anh trăm ngàn nhung nhớ
    Dẫu cuộc sống là chiếc bình rạn vỡ
    Thì phút nhớ anh, vẫn là phút nguyên lành.
    Khi anh trai buồn em gái sẽ nhắn tin
    Sẽ kể cho anh bao điều tốt đẹp
    Dẫu cuộc sống còn bao điều gượng ép
    Thì lúc bên anh, là lúc vẹn tròn.
    Khi anh trai buồn, em gái sẽ buồn theo
    Sẽ khóc trước khi anh trai ngồi ngơ ngẩn
    Dẫu cuộc sống ngút ngàn tất bật.
    Nhưng em sẽ bên anh, lúc anh cần..!
    Được iwcotte sửa chữa / chuyển vào 16:04 ngày 16/05/2008
  10. lestgo

    lestgo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/10/2007
    Bài viết:
    4.416
    Đã được thích:
    0
    Không biết có bác nào post chưa nhưng em rất thích nài thơ này.
    Tiếng thu
    Lưu trọng Lư
    Em không nghe mùa thu
    Dưới trăng mờ thổn thức
    Em không nghe rạo rực
    Hình ảnh kẻ chinh phu
    Trong lòng người cô phụ
    Em khôngnghe rừng thu
    Lả thu kêu xào xạc
    Con nai vàng ngơ ngác
    Đạp trên lá vnàg khô.

Chia sẻ trang này