1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trích lượm (những bài viết hay, những điều đáng suy nghĩ)

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi xuaan20, 06/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Ghê, forum lại lỗi, làm mình wánh lại bài vì k thấy bài mới hiện ra.
  2. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    http://linkhay.com/link242886/nhung-phat-ngon-gay-soc-cua-be
    http://vnexpress.net/GL/Doi-song/2010/09/3BA20966/

    Đoạn này hay:

    =====

    Chị Thu (Ba Đình, Hà Nội) đã giật mình khi thấy cậu con trai 3 tuổi rưỡi thốt ra những câu như "Câm mồm đi", "Đồ ngu", "Đứa nào không nghe lời tao cho một trận bây giờ!" khi cãi nhau với mấy bạn cùng xóm... Gặng hỏi con chị mới biết, ở lớp, cô giáo hay nói những lời này.


    "Chắc tại lúc đó các con không ngoan, cô buồn nên cô mới lỡ nói như vậy. Con thấy nói thế có hay không?", chị Thu hỏi rồi gợi cho cậu con trai trả lời và tự nhận biết được những câu đó không nên lặp lại.



    Ngay hôm sau đưa con đi học, trong lúc trò chuyện với cô giáo chủ nhiệm, chị nhẹ nhàng kể với cô chuyện cậu con về nhà hay nói những câu khó nghe thế nào, rồi nhẹ nhàng nhờ vả: "Chị tìm hiểu hộ em xem trong lớp có bạn nào hay nói những câu như thế rồi nhắc nhở giúp em, chứ cu cậu nhà em bắt chước nhanh lắm, cứ thế này thì nguy".



    "Sau này, con mình không nói những câu đó nữa, và mình biết, cô giáo cũng đã tự sửa đổi", chị Thu chia sẻ kinh nghiệm.
  3. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Ừ, tôi rất đàn bà


    Có nhiều lúc mình cũng nghĩ gắng 'cày cuốc', làm 'đàn ông' thêm vài năm nữa để có thật nhiều tiền hay cứ 'đàn bà' như hiện tại?
    Mèo mun
    Lúc trước mẹ còn đi bán hàng, cứ chiều chiều mình lại đạp xe từ quận 7 qua Phó Đức Chính "bán hàng phụ" mẹ. Gọi là "bán phụ" chứ nhiệm vụ chính của mình chỉ có căng mắt ra canh chừng công an thôi. Còn nhiệm vụ phụ là tới khoảng 5h chiều lại xin mẹ tô mỳ gõ 3000 đồng hoặc que kem đậu xanh 1000 đồng trước cổng chung cư. Khi ấy, mình chưa làm gì ra tiền nên những món đồ ăn đó không dễ dàng gì mua được nếu không có mẹ.
    Rồi mình đi làm, có tiền, rồi có rất nhiều tiền và mua được bất cứ món đồ gì mình thích. Mẹ thôi không cho mình tiền để chiều chiều mua mỳ gõ và kem que nữa. Thay vào đó, mẹ để ý thói quen ăn uống của mình và chỉ chờ có dịp mình về chơi là tận tâm "phục vụ". Hầu như lúc nào đồ ăn cũng có rau muống luộc và rau kinh giới. Rau thơm bao giờ cũng có một đĩa riêng cho mình không kèm dấp cá và giá (đỗ) sống. Ăn cơm xong chắc chắn có dưa hấu hoặc nước cam vắt không bỏ đường. Đó là kết quả từ việc nắm thói quen của mình từ mẹ. Mình thì rất hiểu đó là niềm vui của mẹ, là cách để mẹ cảm thấy mẹ vẫn còn làm được điều gì đó để quan tâm, lo lắng cho mình khi mẹ không thể cho mình tiền như ngày xưa nữa. Thế nên mình "nhận hết".
    Có bữa soạn đồ, có cái áo bị đứt một cúc nhưng nó không phải cái áo mình thích mặc nên theo lẽ thường thì mình sẽ mang cho từ thiện. Nhưng mình không làm thế, mình mang xuống cho mẹ sửa dùm. Lúc ngồi khâu cúc và lúc hoàn thành rồi ngắm nghía sau khi mình mặc thử thấy mẹ có vẻ vui ra mặt. Thỉnh thoảng mẹ lại hỏi: "Có áo quần gì bị rách, bị sứt chỉ tuột khuy... thì đưa về đây mẹ khâu cho nhé!". Mình cười nói: "Mẹ nghĩ sao bắt con mặc áo vá đi làm?". Thế nhưng lâu lâu mình lại mang về một cái áo "bị đứt cúc" nhờ mẹ sửa dùm mà 90% là do mình tự dùng kéo cắt đi.
    Hồi trưa này ăn nhậu bù khú với bạn bè no căng cả bụng rồi lăn quay ra ngủ. Đến lúc thức dậy đã sắp 4h nên cả đám hối hả đòi về. Mẹ khều khều mình vào nói có nước cam mẹ để trong tủ lạnh, uống "ực một cái rồi về". Mình bảo con no lắm rồi không thể nào uống thêm được nữa thì mẹ lại nháo nhào đi tìm chai nhựa để mình "mang về nhà uống".
    Mình bảo: "thôi để con uống luôn" mà kỳ thực là khi đó không muốn uống một chút nào. Với lại sau khi ăn hải sản mà uống nước cam, thế nào mình cũng bị đầy hơi và chướng bụng (có kinh nghiệm "bị" vụ này rồi). Mình uống hết là mẹ vui ghê lắm mà mặt mình thì chỉ muốn méo xệch thôi. Và đến bây giờ là đã quá nửa đêm, cái bụng vẫn chình ình, có cảm giác ngang ngang, chướng chướng làm khó ngủ. Nhưng mình vẫn cứ thấy vui khi nhớ lại nụ cười và vẻ mừng rỡ ra mặt hồi chiều của mẹ.
    Ngày trước mình chỉ muốn làm ra thật nhiều tiền để mang về cho mẹ. Sau đó mình lại muốn bằng mọi giá phải mua nhà cho mẹ ở. Rồi đến lúc có nhà, có tiền, sắm sửa đồ đạc vật dụng hết rồi thì thuyết phục mẹ nghỉ không đi bán hàng rong ngoài đường nữa. Đến lúc ấy thì lại lo mẹ ở nhà hoài sẽ chán nên mối bận tâm lớn nhất là làm sao để mẹ vui? Rồi làm sao cho mẹ khoẻ?
    Suốt cả một tuần đi ăn uống, đi chơi, du lịch, hò hẹn... các kiểu nhưng không khi nào mình thấy vui vẻ, rộn ràng như lúc sáng chủ nhật chuẩn bị đồ đạc mang về cho mẹ. Có khi từ thứ hai đến thứ bảy, mình ngồi ở mấy trang bán hàng theo nhóm để mua hàng và săn deal du lịch. Cứ cái gì mà nghĩ rằng mẹ có thể dùng được là mình mua hết. Rồi trên đường đi cũng mua thêm đủ thứ, từ rượu nếp, củ dong đến cân hạt sen tươi hay mấy trái sầu riêng cơm vàng hạt lép. Nếu bạn nào được nhìn mình "thồ hàng" ngày chủ nhật thì đảm bảo sẽ lầm tưởng mình đi bán hàng rong.
    Lúc nào mình cũng quay cuồng nghĩ mua gì cho mẹ, đưa bà nội đi đâu chơi, sắm sửa cái gì cho bố... là đã thấy hết ngày. Từ lúc chính thức "nghỉ làm", mình có thêm nhiều thời gian cho việc chăm sóc gia đình lại càng thấy thiếu! Mình "càng làm" thấy càng vui và càng nghiện. Tới mức bây giờ mình hết muốn... quay lại làm việc ở công ty luôn.
    Lúc trước mình cứ quay cuồng với kế hoạch năm này bao nhiêu tỷ, năm sau bao nhiêu tỷ... còn bây giờ mình chỉ có mỗi một câu hỏi to đùng: "Mắt bà ngày một kém, tóc cha mẹ ngày càng thêm bạc, mình còn có thể quan tâm, chăm sóc họ bao lâu nữa?".
    Nhiều bữa tranh thủ chạy từ quận 5 về quận 7 ăn bữa cơm tối với bà. Thấy bà vui ghê lắm, chỉ nắm tay cháu xoa xoa và cười móm mém nhưng đôi mắt thì đã ngầu đục lắm rồi, lúc ấy mình quay đi chực khóc. Bà thì già hơn mẹ nên cái sự quan tâm thể hiện của bà cũng hẹp hơn nhiều lắm! Gần như đã thành công thức gồm có: Con ăn bánh không bà đi mua?; Con uống sữa nhé?; Con ăn sáng chưa bà đi nấu mỳ cho con ăn nhé?; Con coi cải lương không?... Thậm chí, cả một cái tờ rơi quảng cáo hay tờ giấy mời họp khu phố cũng được bà gói ghém cẩn thận và mang ra "báo cáo" như thể vừa giúp cháu cất giữ thành công những giấy tờ gì quan trọng ghê gớm lắm!
    Mình thì luôn nói cảm ơn và chăm chú đọc khi bà đưa cho mấy cái tờ rơi ấy. Tại vì nó... quan trọng thật! Thử nghĩ xem nếu không có nó, bà biết lấy gì để chứng minh rằng bà vẫn còn cần cho các cháu? Bà không muốn bị lãng quên.
    Có nhiều bạn đọc blog, facebook của mình, nghe những gì mình nói và thấy những gì mình làm rồi nhận xét: "em cứ hình dung anh như một đứa con gái", mà nói thẳng thì là thấy giống "một con mẹ đàn bà". Mình chỉ cười trừ vì mình tối ngày đâm đầu vào mấy chuyện vụn vặt, mua sắm, mang vác như thế thì lại chẳng đàn bà? Nhưng mình thấy vui và hạnh phúc vì điều đó.
    Giờ thu nhập của mình không còn cao như trước nhưng đổi lại mình có thể có tới 4-5 ngày trong tuần để thoái mái làm những "việc đàn bà". Mà mình chưa có nhu cầu muốn quay trở lại làm đàn ông nữa, tính sao?
    Có nhiều lúc mình cũng suy nghĩ mông lung lắm rằng gắng "cày cuốc", làm "đàn ông" thêm vài năm nữa để có thật nhiều tiền cho sướng hay cứ "đàn bà" như hiện tại? Nhưng cuối cùng, mình cảm thấy cuộc sống hiện nay đang làm mình thấy vui, thấy hạnh phúc và mình phải nâng niu nó mỗi giây mỗi phút. Vậy nên trước mắt cứ tạm làm "đàn bà" như vậy đã.
    Các bạn có lời khuyên nào cho mình lúc này không ạ?
    Vài nét về blogger:
    [​IMG]Uống một ngụm nắng Sài GònĐể ngả nghiêng say men thu Hà Nội Ở phía xa trời xanh và mây trôi rất vộiTrò đời?... Trách ai mải miết cuộc nhân sinh... - Nguyễn Ngọc Long"Nếu là bạn thân, ta đâu phải nhớ thương nhau. Bởi vì bạn luôn ở trong tim ta".
    Bài đã đăng: Họp báo Giọng hát Việt 'vui' hơn họp chợ; Người bạn sống ở thiên đường; Thời gian không trở lại; 1800 giây yêu thương




  4. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Tôi nói tôi hiểu được lịch sử không phải vì tôi thấy được sự lặp lại của các sự kiện, mà vì tôi đủ già để nhìn sự việc không đơn lẻ mà móc xích vào nhau từ nơi này qua nơi khác, từ thời này qua thời khác.

    ***

    Liên quan đến câu tiếng Anh (bị dán nhãn là) cụt ngủn ở trên,

    Ca ngợi tình bạn / 1
    Cuốn sách về những vòng tay ôm
    Eduardo Galeano

    Ở khu ngoại ô La Habana, người ta gọi bạn bè là đất của tôi hay máu của tôi.

    Ở Caracas, bạn bè là bánh của tôi hay chìa khóa của tôi: bánh có nghĩa là tiệm bánh mì, thứ suối nguồn bánh mì cho cái đói của tâm hồn, còn chìa khóa có nghĩa là...

    - Chìa khóa có nghĩa là chìa khóa - Mario Benedetti nói với tôi.

    Và ông kể cho tôi rằng ở Buenos Aires, vào thời kỳ khủng bố, ông mang trong túi 5 chiếc chìa khóa lạ: 5 chiếc chìa khóa, của 5 căn nhà, của 5 người bạn: những chiếc chìa khóa đã cứu sống ông.

    ***

    Liên quan đến Mario Benedetti,

    La culpa es de uno cuando no se enamora, y no de los pretextos ni del tiempo.

    "Hết lòng mong muốn điều gì, cuối cùng rồi ta cũng sẽ đạt được."

    Mình đã nghe Mario hàng ngàn lần, nhìn chòng chọc câu này hàng trăm lần, cho đến khi đột nhiên mình hiểu, không phải thông qua ngữ pháp hay từ vựng, mà bằng thứ ý chí muốn hiểu. Mọi thứ đột nhiên sáng rõ.

    La culpa es de uno cuando no se enamora, y no de los pretextos ni del tiempo.

    ***

    Liên qua đến Eduardo Galeano,

    Mình thích cuốn sách duy nhất của Eduardo mà mình có y như mình thích cuốn sách duy nhất của Juan Ramón Jiménez mà mình có.

    Giống như mình thích mèo.

    Nếu mình chưa từng biết đến Hesse, Kundera, RJ, Galeano thì mình sẽ lấy gì ra để đọc đi đọc lại qua năm tháng?

    Một người đâu thể biết họ thiếu cái gì khi họ đang thiếu cái đó đâu.

    Mình may mắn là bớt thiếu đi 4 thứ.
  5. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Chức năng của người đọc sách / 1

    Khi Lucía Peláez còn rất nhỏ, em đã lén đọc một tiểu thuyết. Em đọc từng mẩu nhỏ, hết đêm này qua đêm khác, giấu sách dưới gối. Em đã lấy trộm cuốn sách từ tủ sách làm từ gỗ tuyết tùng, nơi chú của em cất những cuốn sách ông thích nhất.

    Lucía đã đi rất nhiều nơi, những năm sau này.

    Khi đi tìm những bóng ma, em đã đi đến những mỏm đá nơi con sông Antioquia, và khi đi tìm con người, em đã đi trên những con đường nơi những thành phố lớn.

    Lucía đã đi rất nhiều và theo em trong suốt hành trình ấy là những tiếng vang vọng từ những giọng nói xa xưa mà em đã từng mở to mắt ra nghe từ thời ấu thơ.

    Lucía chưa từng đọc lại cuốn sách ấy. Em sẽ không còn nhận ra nó nữa. Cuốn sách ấy đã lớn lên trong lòng em nhiều đến nỗi giờ đây nó đã trở thành một cuốn sách khác, cuốn sách của riêng em.

    Chức năng của người đọc sách / 2

    Đã nửa thế kỷ trôi qua kể từ khi César Vallejo mất và người ta tổ chức nhiều buổi lễ kỷ niệm. Ở Tây Ban Nha, Julio Vélez tổ chức hội thảo, các buổi nói chuyện chuyên đề, các buổi đọc thơ và một cuộc triển lãm để trưng bày hình ảnh về nhà thơ, quê hương ông, thời đại ông và những con người ở thời đại đó.

    Nhưng trong những ngày ấy Julio Vélez gặp José Manuel Castañon và tất cả những hoạt động kỷ niệm đó trở thành bé nhỏ.

    José Manuel Castañon từng là tướng trong cuộc chiến tranh tại Tây Ban Nha. Chiến đấu cho phe Franco, ông bị mất một bàn tay và được về mấy huy chương.

    Một đêm nọ, sau khi chiến tranh kết thúc, ông tướng phát hiện, tình cờ thôi, một cuốn sách cấm. Ông ôm sách đọc hết một khổ thơ, rồi hai khổ, rồi chẳng thể dừng. Tướng Castañon, người hùng của phe thắng trận, thức trắng nguyên đêm để say sưa đọc đi đọc lại César Vallejo, nhà thơ của phe bại trận. Đến sáng, ông rút khỏi quân đội và từ chối nhận dù chỉ một đồng từ chính phủ Franco.

    Sau đó ông bị bỏ tù, rồi sống lưu vong.

    Eduardo Galeano
  6. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Nhiều cuốn sách cũng đã lớn lên trong mình như thế.

    Mình chỉ hiểu những điều mình muốn hiểu.

    Có khi là những điều tác giả chưa bao giờ nghĩ tới hay viết ra.

    Một người, xét đến cùng, chỉ tự gây ra những ảnh hưởng cho chính mình, dẫu họ tưởng mình đang chọn những người / những điều có thể gây ảnh hưởng cho mình.
  7. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Imitation is, after all, the most sincere form of flattery.
  8. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    https://www.launchora.com/story/i-am-forgetting-hurt-but-not-forgetting-you

    I am forgetting the hurt, but not forgetting you.
    By Micaella Dato

    I traveled 3000 miles to forget the hurt. No, not to forget you. I won't forget you, our memories, or even how much I loved you. Those are too beautiful to forget, but make no mistake. I am not holding on to those anymore.

    I am unclenching my fists and letting myself be freed from the ghosts of a love story that has reached its tragic end. I am unclenching my fists, releasing my fingers one by one, from hanging on tight when there was nothing left to hold on to. I am unclenching my fists, opening my palms, ready for someone else to take my hand in theirs.

    I am not forgetting you, or how there was once an 'us', instead I am forgetting the pain that your goodbye caused me. I am forgetting the way my heart broke, or how I cried when you turned your back on me.

    I am not forgetting you because you are still one of the characters in my life I am fond of. I am not forgetting you as a person, because we had been lovers, best friends, confidante, partners. I am not forgetting you because I also learned a lot from you.

    So if someday we come across each other again, I can look in your eyes and tell you: "You were never forgotten, but I am also no longer in pain; you were never forgotten but I have also learned to move on"

    I did not forget you, and won't ever forget you, but the pain of loving you, I have forgotten and let go.
  9. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    https://www.launchora.com/story/read-this-if-youre-holding-on-to-someone-you-shou

    Read This If You're Holding On To Someone You Shouldn't
    By Broken Soul

    It was a captivating love story, cut short.

    There was so much passion and so much excitement. You finally felt free. You felt loved and they made you feel important. They gave you feelings you've never felt before. There was an attraction and this connection that couldn't have been something ordinary. You found someone who makes you feel wanted, needed, and appreciated. It's breathtaking. You feel like this is the way things should be. This is something that doesn't happen twice...

    Then slowly things start to change. They don't call as much as they use to. They don't reach for your hand as much anymore. You feel like their lips are full of secrets. They're gradually drifting away, without any warning. You constantly feel like you've done something wrong. Then you feel like you aren't good enough anymore. And it hurts like hell because you're not ready to let go.

    Whatever it was, whether it was you or them, you want to get things back to the way they use to be. So you hold on. You hold on so tightly because this was it. This is what love is like,
    right?

    This is something you question if you'll ever be able to relive again. You hold on so tightly
    because holding on makes you feel something, even if it's misery.

    I want you to know, that love isn't like this.

    Love never stops making you feel valuable. Love never makes you feel uncertainty or question if you are still loved. Love makes the hard times worth going through.

    Love is never giving up on someone. Love is never making someone feel unworthy, useless, or unlovable. Love is holding on, but it's holding on together. Not at the last strands of the
    relationship.

    I want you to feel these things. I hope you believe that you will find something better than
    anything you're still holding on to.

    When the memories start to exceed the reality, it's time to let go.

    When you start to question your worth by someone's lack of effort, it's time to let go.

    When you feel like you're being broken down constantly by their expectations of you, it's time to let go.

    When you feel like you're continually being used time after time, it's time to let go.

    When you feel like you are not just being ignored but unappreciated, it's time to let go.

    When there are more lies than the truth, it's time to let go.

    When they turn things back on you rather than admit their mistakes, it's time to let go.

    When you are again after again not placed as a priority, it's time to let go.

    When you're laying in a bed next to this person and you start to question why you're still here, it's time to let go.

    It's hard when you can't place anyone above them, but they can easily put other people and
    other things before you.

    This is a difficult decision, but it is one only you can make.

    I am a firm believer in fighting for what you love, but love never makes you feel less than who you are.
  10. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    https://www.launchora.com/story/letting-him-go-1
    By Reign Drop, làm mình nhớ tới Snowdrop.

    Why does it hurt to let someone go who have never been yours?
    By Reign Drop

    Maybe because, you felt all the pain you’ve been keeping for years.

    Because you can’t blame no one other than yourself for falling with someone whom at the first place was already impossible for you to be with.

    But it’s your fault.. you still tried.. you took courage to get near him, courage to get to know him.

    You were courageous when you actually met. It was that first time that you felt the butterflies on your stomach.

    You remember everything from the start, you remember it, all too well. You were an investor, you get to invest your feelings, you willingly surrendered your heart in the lottery.

    It was that three in the morning talk that you probably love the most.

    You roll on your bed, you squeeze a scream, you cannot contain the happiness and you started hoping.

    You were on clouds, do you remember the way you smile? It was so shiny, it was pretty.

    You were so happy you didn’t get to prepare yourself as the worst was yet to come.

    You were so brave to get to know him, you were so brave to fall for him..

    Where does your courage took you now?

    Five years. You’ve taken all the risks for five whole years, and all those years you’ve been brave.. your heart has been so brave to take all the pain, because from the very start that you let yourself fall, you know by yourself that his heart will never be yours.. but still you were courageous..

    Understand why.. just understand why it hurts letting him go.

    It was because you were courageous following your heart’s desire for five long years.

    That’s the reason why it hurts to finally let him go.

Chia sẻ trang này