1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi & Sống..... ?T,?T??T?

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi hatxxihoi, 09/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mua_hoa_quynh

    mua_hoa_quynh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2005
    Bài viết:
    978
    Đã được thích:
    0
    Lâu rùi không được đi đâu xa xa.
  2. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0
    Gần 4 năm kể từ chuyến đi ấy. Không ai có thể biết rằng những sự kiện tưởng như vặt vãnh trong cuộc đời lại có thể dẫn đến những bước ngoặt to lớn sau này...
    Myint Zaw đã học xong khoá báo chí tại trường đại học danh tiếng Berkeley của Mỹ.
    Tanita đang hoàn thành chương trình tiến sĩ ở Mỹ.
    Vân đã lấy chồng và sinh con.
    ...
    Và những chuyến đi vẫn nối tiếp những chuyến đi...
    Được hatxxihoi sửa chữa / chuyển vào 23:53 ngày 11/03/2009
  3. chungtm2000

    chungtm2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2004
    Bài viết:
    487
    Đã được thích:
    0
    Kéo tiểu muội lên cái, lâu quá rồi muội ơi
  4. MrFox8x

    MrFox8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2008
    Bài viết:
    1.047
    Đã được thích:
    0
    Đặt chỗ đã......
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Bonus:
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được MrFox8x sửa chữa / chuyển vào 10:07 ngày 10/05/2009
  5. h19239

    h19239 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2007
    Bài viết:
    729
    Đã được thích:
    0
    Ôi ! Ở đâu mà đẹp thế này
  6. bigbrother2510

    bigbrother2510 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    đọc đc cái này hay quá xin đc chia sẻ với cả nhà.
    Nguồn " Chùa Phổ Quang"
    Chúng ta thường cảm thấy mình thiếu thốn về món này, món khác... nhưng rất ít khi cảm thấy mình thiếu thốn thời gian. Nói một cách chính xác hơn, sự quan tâm đến tính chất hạn chế của thời gian thật ra chỉ là vì chúng ta cảm thấy không có đủ để cho chúng ta làm được điều này điều nọ...
    Chúng ta rất hiếm khi hoặc không bao giờ thấy tiếc nuối thời gian chỉ vì đó là thời gian, là vốn liếng quý báu rất hạn chế mà cuộc đời ta có được.
    Khi ta sinh ra, điều chắc chắn duy nhất mà ta có thể biết được về tương lai của mình đó là ta sẽ chết. Dù là yểu mạng ở tuổi đôi mươi, hay sống thọ đến khi trăm tuổi như mong ước của nhiều người, thì cuối cùng chúng ta đều phải chết. Và mỗi ngày chúng ta trải qua trong cuộc sống, có thể hiểu một cách hoàn toàn chính xác là mỗi một bước tiến gần hơn về điểm cuối cuộc đời.
    Chúng ta không hề bi quan khi thừa nhận điều này, vì đó là sự thật! Chính thái độ tránh né không đề cập đến sự thật này mới là thái độ hèn nhát, bi quan. Chúng ta thừa nhận sự thật này để thấy rõ một điều thực tế: thời gian được sống trên cõi đời này là đáng quý biết bao!
    Chúng ta sẽ càng ý thức rõ hơn sự quý giá này khi nhớ rằng chúng ta không hề được đảm bảo là mình sẽ còn sống được bao lâu nữa. Tôi đã có lần chia tay với một người bạn thân, để rồi chỉ vài hôm sau nghe tin anh ta không còn nữa. Thật vậy, mạng sống quý giá này của ta có thể chấm dứt bất kỳ lúc nào. Nhưng điều kỳ lạ là hầu hết chúng ta đều không thường xuyên nhớ đến điều đó!
    Sự quý giá của thời gian không phải là để giúp chúng ta có thể làm được những điều này, điều nọ... Có quá nhiều những điều này nọ như thế đủ để cho chúng ta quay cuồng trong suốt một đời, nhưng cuối cùng rồi chúng ta sẽ không mang theo được gì cả! Vấn đề là chúng ta phải biết sống như thế nào để xứng đáng với giá trị thời gian ấy. Chúng ta lao động như một phương tiện để nuôi sống, nhưng bản thân sự lao động sáng tạo cũng chính là cuộc sống của chúng ta. Ngược lại, những giá trị vật chất được tạo ra luôn luôn có những giới hạn tạm bợ của nó, và rõ ràng không thể là mục đích cuối cùng để chúng ta nhắm đến. Những giá trị vật chất ấy có thể giúp cho ta có cuộc sống thoải mái hơn, nhưng nếu chúng ta chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào chúng, chúng ta sẽ phải trả giá đắt. Nghệ thuật sống chân chính là ý thức được giá trị quý báu của đời sống trong từng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời.
    Nhiều người cho rằng nhờ sức lao động điên cuồng trong những xã hội công nghiệp mà loài người chúng ta mới có được ngày hôm nay, với những chiếc xe gắn máy hiện đại, máy điều hòa không khí, máy giặt quần áo... và cho rằng những thành tựu vật chất ấy là có ý nghĩa to lớn nhất. Tôi không hoàn toàn phủ nhận điều ấy, nhưng nếu đánh đổi sự quý giá của thời gian trong một đời người chỉ để vật lộn trong các nhà máy nhằm tạo ra các tiện nghi vật chất ấy thì tôi cho là không đáng. Thật tội nghiệp cho những người có suy nghĩ như thế, và tôi sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống đơn sơ để có được thời gian cho một cuộc sống ý nghĩa hơn.
    Chúng ta điên cuồng lao động quên ngày giờ để làm ra của cải vật chất, nhưng cũng chỉ vì không biết nghệ thuật sống, chúng ta sẵn sàng thiêu hủy những thành tựu vật chất ấy chỉ trong chốc lát. Một quả tên lửa mà quân đội viễn chinh Mỹ bắn vào thủ đô Irak trị giá đến một triệu hai trăm ngàn đô-la, và sức tàn phá của nó hẳn cũng hủy diệt đi một giá trị vật chất tương tự hoặc nhiều lần hơn thế nữa.
    Con người sinh ra trần trụi và chết đi cũng không mang theo được gì. Tất cả những giá trị chân thật mà chúng ta có thể có được luôn nằm ngay trong cách mà chúng ta sử dụng thời gian của đời mình. Chúng ta còn được bao nhiêu thời gian trong cuộc sống? Đó là một câu hỏi không ai có thể trả lời được. Có thể là mười năm, hai mươi năm, có thể là một năm, có thể là vài ba tháng... nhưng cũng có thể chỉ là trong chốc lát nữa thôi. Vấn đề này sẽ bộc lộ hoàn toàn ý nghĩa thiết thực của nó khi chúng ta thử hình dung mình mắc phải một chứng bệnh nan y nào đó, ung thư chẳng hạn. Và phán quyết của bác sĩ cho chúng ta là một hoặc hai tháng nữa sẽ từ bỏ cuộc đời này. Thật kinh hoàng biết bao! Và khi ấy, chúng ta mới thấy tiếc nuối cuộc sống này biết bao! Thế nhưng, một thực tế là có biết bao người không hề mắc bệnh ung thư, cũng không hề được ai dự báo trước, vẫn có thể đột ngột từ bỏ cõi đời này mà không theo một quy luật nào cả. Làm sao dám chắc rằng chúng ta lại không là một trong số đó? Nếu chúng ta có đủ can đảm chấp nhận sự thật ấy, chúng ta mới có thể sống thật trọn vẹn những giây phút hiện đang có được trong cuộc sống tươi đẹp này.
    Thời gian cần phải được trân trọng trong từng khoảnh khắc. Khi chúng ta ý thức được rằng giá trị của cuộc sống nằm ở chỗ là chúng ta đang sống, chúng ta sẽ thấy tất cả những điều khác đều trở nên nhỏ nhặt, vụn vặt không đáng kể. Đời sống của ta quý giá, và đời sống của mọi người quanh ta cũng quý giá không thể lấy gì đánh đổi được.
    Mỗi buổi sáng thức dậy, chúng ta nhìn lên bầu trời trong xanh có ánh nắng ban mai ửng hồng, hoặc một chồi non vừa nhú còn ướt đẫm sương đêm... Mỗi một thực thể xinh đẹp ấy đều nhắc nhở ta biết là đời sống của ta đang tồn tại, và ta tự nhủ với mình sẽ không bỏ phí một phút giây nào được tồn tại trong cuộc sống nhiệm mầu này. Ta sẽ sống như thế nào để bản thân có được niềm vui hạnh phúc, và mang niềm vui, hạnh phúc đến cho mọi người quanh mình.
    Cuộc sống luôn diễn ra quanh ta, nhưng rất nhiều khi ta quên đi điều ấy. Chúng ta lo toan chuyện này chuyện khác, chúng ta vất vả để có được món này món nọ... Những thứ ấy không phải là không quan trọng, nhưng chúng đều là những gì thuộc về tương lai, mà tương lai thì không thể cảm nhận được một cách cụ thể, chắc thật như giây phút hiện tại mà ta đang sống.
    Khi hiểu được như vậy, chúng ta vẫn làm việc không kém phần tích cực cho những mục tiêu mà mình nhắm đến, nhưng trên cả những điều ấy là chúng ta luôn ý thức được giây phút sống hiện tại của mình.
    Chúng ta đào một cái hố trong vườn để đặt cây xoài con. Mục tiêu của chúng ta là tiếp tục vun bón để một ngày mai sẽ có quả xoài thơm ngọt cho chính chúng ta hoặc con cháu của chúng ta. Nhưng quả xoài hãy còn trong tương lai. Niềm vui thật sự của chúng ta không nằm ở tương lai mà là ngay trong giây phút hiện tại này, trong từng nhát cuốc chúng ta đào, trong việc bón phân lót và đặt cây xoài con, trong việc tưới nước và che mát cho cây con... Chúng ta cần phải biết tận hưởng được niềm vui trong đó. Nếu chúng ta nghĩ đến một ngày mai con cháu chúng ta sẽ có những quả xoài thơm ngọt để ăn, thì thật ra động lực mang lại niềm vui cho chúng ta là tình thương ta dành cho con cháu, không phải bản thân việc có được quả xoài. Khi chúng ta hiểu được như thế, thì dù nhiều năm sau đó cây xoài không sống được để cho trái ?" và điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra ?" chúng ta sẽ không đau khổ. Chúng ta đã tận hưởng niềm vui ngay trong hiện tại và không có gì phải phụ thuộc vào một kết quả trong tương lai. Chúng ta đã làm hết sức mình để có những giây phút đẹp trong đời sống, và vì thế chúng ta không có gì phải tiếc nuối hay đau khổ vì những hoàn cảnh không mong muốn.
    Chúng ta cũng có thể tận hưởng niềm vui cuộc sống ngay trong khi đi bộ đến trạm xe buýt hay khi đang chờ xe... Mỗi một khung cảnh mà ta được nhìn thấy quanh ta đều là những quà tặng vô giá của cuộc sống mà rất có thể ta sẽ không còn có dịp để nhìn thấy nữa. Khi tôi còn nhỏ, tôi rất mê nghe nhạc cổ điển. Nhưng máy hát đĩa trong nhà là thuộc quyền sử dụng của anh tôi, vì tôi vẫn còn quá nhỏ. Anh tôi lại rất ít khi nghe nhạc cổ điển, vì anh thích các ca khúc tiền chiến hơn. Như vậy là, cứ mỗi dịp hiếm hoi mà anh mở đĩa nhạc cổ điển, tôi liền tập trung hết cả tâm hồn mình để chú ý lắng nghe, vì tôi biết là sẽ rất hiếm khi lại được nghe lần nữa. Những lúc như thế, tôi thấy những nốt nhạc không chỉ còn là âm nhạc, mà chúng như một dòng suối tuôn chảy niềm vui về cho tôi. Quả thật là khi nghe nhạc theo cách ấy, tôi đã tận hưởng được tất cả những nét đẹp kỳ diệu trong âm nhạc.
    Chúng ta cũng sẽ không phung phí thời gian để mơ mộng về tương lai hay nuối tiếc quá khứ. Từng giây phút ta đang sống trong bầu không khí trong lành quanh ta đều quý giá. Từng con người mà ta có may mắn được tiếp xúc cũng đều quý giá. Ta không thể ngồi cạnh một con người mà tâm hồn để mãi tận đâu đâu. Khi ấy, ta không cảm nhận được sự hiện hữu của người ấy, mà người ấy cũng sẽ không hề cảm thấy thật sự có ta. Niềm vui của ta chỉ có được trong một sự tiếp xúc thật lòng mà không nằm trong những mơ mộng viễn vông. Đến một bông hoa, một cành lá... chúng ta cũng cần phải tiếp xúc thật lòng như vậy mới có thể cảm nhận được sự hiện hữu và vẻ đẹp của chúng.
    Thời gian quý giá vẫn liên tục trôi qua không dừng nghỉ. Hãy sống như thế nào để thời gian trở thành một dòng sông, một dòng suối mát cuộn tràn niềm vui và hạnh phúc đến với ta trong dòng chảy không ngừng của nó. Chỉ như thế chúng ta mới không bỏ phí đi giá trị của thời gian, và mới nhận ra được hạnh phúc là một điều hoàn toàn có thật.
  7. hatxxihoi

    hatxxihoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    1.269
    Đã được thích:
    0

    From Ayutthaya
    Jay4 năm trước, tôi rời Bangkok vào ngày 11/6. Năm nay, tôi đến Bangkok cũng ngày 11/6.4 năm trước, tôi học khoá ngắn hạn về migrant labor liên quan đến buôn bán người cùng với 5 nước tiểu vùng sông Mekong. Năm nay, khoá regional training về buôn bán người của chúng tôi có thêm Trung Quốc là thành 6 nước.Cuộc sống đôi khi có những sự trùng lặp thật kỳ lạ.Bangkok vẫn rộn rã và ồn ào và vẫn làm tôi phát điên lên khi ngập trong đống hàng hoá xinh đẹp bất tận. Ngày đầu tiên nhóm information analysts gặp nhau trong toà nhà UN rộng thênh thang. Đón chúng tôi với nụ cười từ xa là bóng một chàng trai mặc áo polo trắng. Tôi quay sang bảo chị Xiao, IA Trung Quốc:- Tao cứ nghĩ Jay là con gái cơ.Bóng trắng đến gần. Hoá ra là con gái thật. Thực ra tôi đã nhầm Jay với một người khác ở văn phòng BKK mà Matt có lần mail: "Dear Khun Gay". Nhưng bạn này tên là Jay. Và bạn galant khủng khiếp. Bạn manly và galant hơn tất cả các chàng trai nhóm chúng tôi cộng lại. Những buổi sau đó, bạn mặc áo sơ mi, đóng bộ vest ở ngoài, đi giày đen vuông mũi bóng lộn, ví để sau mông, dáng điệu lúc nào cũng mạnh mẽ như thế. Đôi khi đang cười nói vui vẻ, bạn lại vỗ vỗ vào vai tôi khiến tôi bối rối khôn tả, không biết coi đây là giai hay gái nữa.Tôi bảo Xiao: "Jay làm tao confused quá". Xiao cười rõ to: "Tao cũng thế, tao biết ý mày là gì rồi". Hôm nay lớp có tiết mục làm quen. Cả lớp bốc số, cứ 2 người cùng số sẽ cặp thành một đôi để tìm hiểu, sau đó giới thiệu về nhau trước lớp. Tôi phải giúp 2 cặp khác dịch nên không có cơ hội tìm hiểu ai cả. Còn bạn Jay, bạn bốc được NPC mới của chúng tôi! Đứng bên cạnh Jay, NPC của chúng tôi giống như một cô gái thực thụ với cặp mắt chớp chớp và giọng nói uyển chuyển.Anh giời sao khéo sắp đặt quá thể.CôcôLớp tập huấn diễn ra ở Ayutthaya, cố đô của Thái một thời. Ayutthaya giờ buồn tênh. Khách sạn nằm bên bờ sông nhỏ. Bữa trưa đầu tiên, đang ngồi chén buffet tì tì với các chiến hữu thì một anh chàng sơ mi cắm thùng đến hỏi tôi bằng thứ tiếng gì mà mãi tôi mới nhận ra là tiếng Việt:- Chị làm việc cho chính phủ hay NGO ở Việt nam?Lúc đấy tôi mới ú ớ: - ơ anh nói tiếng Việt à?Chúng tôi bắt đầu nói chuyện từ đấy. Anh chàng tên là Cô (Ko), người Lào, sinh năm 76, làm công an. Tôi gọi anh chàng là Côcô.Côcô học ở Học viện Cảnh sát ở Cổ Nhuế từ năm 1995-2000, mẹ Côcô là người Việt nữa nên Côcô nói tiếng Việt giỏi lắm. Hồi mới sang VN, Côcô mua được một chiếc xe địa hình nhưng rồi bị cảnh sát tóm cổ vì tội đi ngược chiều. Côcô ú ớ xin xỏ, nói là người Lào mới sang và chưa biết luật liếc thế nào. Các bạn cảnh sát nhất quyết không chịu tin dù Côcô chìa thẻ sinh viên cảnh sát ra. Cuối cùng các bạn cảnh sát bắt Côcô đứng hát quốc ca Lào ngay tại chỗ. Thế là Côcô đứng ưỡn ngực hát véo von, mọi người xúm đông đỏ xung quanh trầm trồ.Sáng qua gặp Côcô ở thang máy, Côcô hỏi:- Tối qua em ngủ được không?Tôi bảo tôi ngủ ngon lắm, Côcô nói nhanh: "Anh thì không ngủ được. Anh nhớ em suốt đêm".Hơ hơ.Tối hôm sau Côcô đánh đu với đoàn chúng tôi đi Pat Pong. Côcô nhiệt tình trả giá hộ và chọn giúp cho tôi 4 bức tranh gỗ. Sau rồi Côcô nhất định rút ví tiền ra trả, làm tôi băn khoăn không biết có phải anh chàng mua tranh mất của tôi không. Nhưng cuối cùng Côcô để tôi xách lũ tranh về phòng. Hôm sau anh cùng đoàn bảo tôi: Hôm qua chàng nhắn nhầm vào máy anh thế này: "Quà kỷ niệm from Bangkok".Chiều hôm đó cả lớp tổ chức đi thuyền dọc con sông bên hông khách sạn. Chúng tôi ăn uống, hát hò nhảy nhót tưng bừng. Một số các chú đứng ở mui thuyền ngắm cảnh cố đô về đêm, sau rồi cũng chui vào tuốt để nhập cuộc. Hát mỏi mồm rồi, chị Ni lên tuyên bố có hai món quà dành cho 2 người hát nhiệt tình nhất. Người đầu tiên là bạn gái Mômô người Myanmar. Người thứ hai là bạn Côcô.Đến lượt Côcô, mọi người hò reo ầm ĩ. Có bạn quá khích còn thét lên, bắt anh Matt phải hôn Côcô lúc trao quà. Côcô cầm lấy mic, dõng dạc:- I want to give this to my Vietnamese girlfriend!Thế là tất cả các cặp mắt đổ dồn vào tôi, tiếng vỗ tay, tiếng cười tiếng hét hỗn tạp. Máy ảnh nháy lia lịa khi tôi đứng dậy như một cái máy mà không biết làm gì khác, Côcô thì tranh thủ khoác lấy vai tôi để làm người mẫu ảnh.Từ lúc trắng trợn ấy, Côcô mặc nhiên theo đoàn tôi mọi lúc mọi nơi. Lúc ngồi ăn, Côcô cũng luôn ngồi cùng đoàn VN. Lúc đi chơi, Côcô cũng lẵng nhẵng theo đoàn VN. Buổi học cuối có tiết mục phát chứng chỉ, đến đoàn Lào thì Côcô biến mất. Anh chàng lù lù xuất hiện khi đoàn VN tiến lên nhận và nhoắng một cái đã thấy anh chàng đừng trong đoàn VN nhận chứng chỉ như đúng rồi.Trong lớp thấy Côcô hý hoáy một hồi rồi máy tôi tít tít tin nhắn: "Tình yêu không có biên giới. Còn mấy ngày nữa anh em mình sẽ được xa nhau, chúc em và các bạn lên đường gặp nhiều may mắn và mong rằng một ngày nào đó anh em sẽ gặp lại được nhau tại Viêngchăn or VN. So long so love. Love you nhé T. Keep in touch. Tel: 856xxxx. From Mr Ko"Côcô bảo tôi: "Dù không đến được với nhau nhưng anh sẽ luôn nhớ em. Bao giờ em về Viêngchăn? Còn anh sẽ sang VN bất kỳ lúc nào em muốn".Buổi sáng cuối cùng, chúng tôi ăn sáng trước khi ra xe theo đoàn để đi sân bay. Gặp "chàng" Jay đang loay hoay với đĩa thức ăn, tôi chào "chàng" để chuẩn bị về. "Chàng" đau khổ nói: "I want to hug you now, but see my hands". Tôi túm lấy vai chàng, vỗ vỗ, chợt nhớ lời Côcô: "Jay có vẻ thích em đấy, nó nói chuyện với anh toàn khen em xinh thôi" (!?)Còn Côcô thì đăng ký ngay với chị tổ chức để đi theo đoàn xe VN ra sân bay, không đi cùng đoàn Lào. Trên xe Côcô vẫn năn nỉ đòi ở lại Bangkok cùng tôi thêm một ngày nữa, tôi bảo ở là ở thế nào. Tôi ở lại một mình đến chủ nhật để lượn lờ shopping.Tối đó về đến Lào rồi, Côcô gọi điện cho tôi, vẫn một câu hỏi: Bao giờ em về Viêngchăn?
    Được hatxxihoi sửa chữa / chuyển vào 17:05 ngày 24/06/2009
  8. booatoa

    booatoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Giải quyết thằng Laos đó đi!
  9. PhuthuyAli

    PhuthuyAli Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/11/2004
    Bài viết:
    1.195
    Đã được thích:
    0
    Ủng hộ nhiệt liệt
    Nhiệt liệt ủng hộ
    Hí hí
  10. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Mình thấy Ray cũng hay, mặc dù chỉ đc cảm nhận qua bài viết, cũng thích cả cô cô, khó khăn ghê gớm trong việc lựa chọn
    Cứ như đang tự chọn lựa cho mình chứ! Kon trai galant và đẹp trai, lại còn thích kon gái Việt chứ, luôn là sự ám ảnh... hichic..
    Lại nhớ đến 1 boy Trung Quốc... Mặc dù vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy

Chia sẻ trang này