1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Cuộc sống muôn mặt !

Chủ đề trong 'Tennis' bởi Batigol_HN, 17/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. blackmen1976

    blackmen1976 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2008
    Bài viết:
    576
    Đã được thích:
    0
    "Ai cũng hiểu chỉ một số người giả vờ không hiểu, nên vẫn nhiều gã KHỜ hục hục bước vào nhà tiêu..."[r38)]
    hahaha....hãy biến đau thương thành hành động, nếu thấy thất vọng vì nhà tiêu(miền Bắc gọi là Hố Xí) mà mình đã chọn lựa thì hãy chấp nhận và rèn luyện ý chí "bằng lòng số phận" để cuộc đời này tươi đẹp hơn tí chút. Ví dụ: Hãy yêu Tennis nhiều hơn, du lịch và shopping nhiều hơn, ăn uống bồi bổ nhiều hơn để có sk "chiến đấu mọi nơi mọi lúc " nhiều hơn, mạnh mẽ, thăng hoa hơn... hỡi các ace cô dì chú pác.....là lá la
  2. tranvankiem

    tranvankiem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2010
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Gởi các bạn mẫu chuyện vui sau đây để thư giãn sau những lúc mệt nhọc.
    Người Huế là tổ tiên của người Nhật ?

    Trước khi đọc câu chuyện bên dưới, độc giả cần
    làm quen với vài câu nói tiếng Nhật sau đây để
    đối chiếu với ngôn ngữ dùng trong câu chuyện.

    Những câu nói ngắn tiêu biểu trong tiếng Nhật
    thường là những cụm từ kết hợp khoảng 4 âm:

    - Konnichiwa (cô-ni-chi-va) (Chào bạn)
    - Ogenki desu ka (ô-gen-ki-dex- ka) (Bạn có khỏe không?)
    - Hai, genki desu (hẩy - gen-ki-dex) (Dạ khỏe)
    - Anata wa? (a-na-ta-va) (Còn bạn khỏe không?)
    - Watashi-mo genki-desu (oa-ta-Si-mô gen-ki-dex) (Tôi cũng khỏe)
    - Arigatou (a-ri-ga-tô) (Cám ơn bạn)

    Có một nhà nghiên cứu nhân chủng học người Nhật đi
    tìm nguồn gốc tổ tiên của dân tộc mình.
    Ông ta đã đi khắp thế giới để tìm kiếm nhưng vô vọng.
    Cuối cùng ông trở về Châu Á và đặt chân đến Việt Nam.
    Ông đi tàu lửa từ ga Hà Nội vào đến ga Huế.
    Trên sân ga Huế, tình cờ ông được nghe 2 người dân địa
    phương nói chuyện với nhau:

    - Mi đi ga ni?
    - Ừ, tau đi ga ni. Mi đi ga mô?
    - Ga tê. Tau đi ga tê.
    - Ga tê ga chi?
    - Ga Lăng Cô tề.
    - Răng đông như ri?
    - Ri mà đông chi!
    - Mi ra ga mô?
    - Ra ga Nam Ô.
    - Khi mô mi đi?
    - Chừ chơ khi mô.
    - Mi lo ra đi.
    - Ừ, tau đi nghe mi!

    Nhận ra cách phát âm ngôn ngữ của người dân địa
    phương ở đây không khác gì tiếng Nhật ngày nay,
    nhà nghiên cứu người Nhật đã mừng rỡ reo lên:
    ?oA! Đây chính là tổ tiên của người Nhật rồi!?
  3. QuynhAnhSG

    QuynhAnhSG Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    Hihi... Anh Black hồi xưa đi học chắc "thinh mông" lắm, lói một mà anh hiểu mừ rồi á.
  4. QuynhAnhSG

    QuynhAnhSG Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2010
    Bài viết:
    55
    Đã được thích:
    0
    Truyện zui hihi...! Đúng là ngôn ngữ Tiếng Việt mình đa dạng. Em là người Việt mà hiểu cái chi mô, tưởng là họ nói tiếng Nhật.
    Em có chị bạn người Huế. Nghe giọng chỉ nói thì phê lắm, ngọt vô cùng.
  5. xipomos

    xipomos Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2003
    Bài viết:
    993
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn bạn QA đã post 2 bài trên! Box tennis có những topic như thế này thật hay! :) ...
  6. tranvankiem

    tranvankiem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2010
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    [Flash]http://clip.vn/w/c9W[/Flash]

    [sign][/sign]
  7. tranvankiem

    tranvankiem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2010
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Muôn mặt cuộc sống rồi bỗng chốc lại nhớ về những ngày tháng của tuổi quỷ học trò từ trong tiềm thức sâu thẳm !
    Từ cảm xúc đó tôi gởi đến các bạn mẫu truyện ngắn của tác giả Nguyễn Ngọc Tư sau đây, để chúng ta những ai từng sống thời thơ ấu ở những vùng quê chân chất với mái trường làng đầy kỷ niệm.

    Mê… thầy
    Nguyễn Ngọc Tư



    Nhưng tại sao lại mê thầy? Chắc do tâm sinh lý tự nhiên, hễ con gái thì thích thầy, con trai đương nhiên khoái cô?Hay vì ông thầy đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm quá?

    Giả thuyết đầu tiên khả năng sai cao, bởi nhiều đứa con gái bạn tôi mê cô giáo đến mức… xin hình cô đem về nhà treo. Giả thuyết thứ hai cũng không chắc, sâu đậm kiểu gì mà tên của người thầy đầu tiên tôi đã quên mất tiêu rồi. Quên gương mặt, dáng đi, giọng nói. Không biết thầy có đẹp trai không, giọng nói có ấm áp không? Thầy có thường cười đùa hay nghiêm nghị mực thước? Thầy từ đâu tới, người tự nguyện đến cái xóm heo hút đó để khai sáng cho đám trẻ quê nghèo, hay bị ép buộc về nông thôn cho đủ thời gian thử thách trước khi quay lại thành phố. Và, năm mười sáu tuổi, "thì" có "dậy" chút đỉnh, tôi đặt câu hỏi sau cùng về ông thầy thơ ấu đó, là "không biết thầy có… vợ chưa?".

    Những câu hỏi không một tiếng vọng. Trong miền nhớ mịt mờ, chỉ là những cảm giác lên tiếng, chúng nói, thầy bị "đày". Vì một ngôi trường (nói vậy cho oai) chỉ có một lớp học ngó ra sông nhỏ, mấy cây cột trâm bầu sần sượng, mái lợp lá chằm đóp, bàn ghế ghép lại bằng những thân cau chẻ, gỗ tạp. Người trong xóm có gì quyên góp nấy, nên lớp học trông lởm chởm như… chổi lông gà. Những bữa mưa nhiều tụi học trò phải ngồi chổm hổm trên ghế, co rúc người cho đỡ lạnh.

    Trường lớp ọp ẹp, được nhúm học trò, mà tụi nó cũng ọp ẹp. Ọp ẹp theo kiểu tôi thì ốm tong teo, đen rọi đèn pin còn không thấy, theo kiểu đám bạn tôi cũng đa dạng, đứa thì ghẻ chóc đầy đầu, đứa học nửa năm chỉ nhớ được chữ O, may nhờ nhà nó chuyên ấp gà con bán, có đứa đang học bỗng chạy đi mất tiêu, lúc quay lại nó gãi đầu thưa, con đi thăm lờ, cá nhóc. Có đứa một ngày học, bốn ngày nghỉ vì bận mót lúa ngoài đồng, có đứa ghé qua học chừng hai buổi thì đi, ghe nhà nó nhổ sào rồi.

    Sau này, nhớ về lớp học đầu tiên, tôi luôn hình dung ông thầy đứng gần tấm bảng gỗ bào vội, sần sùi, gió sông thổi thốc vào, lá mục bay chấp chới, chim non tao tác kêu trong những lùm cây dại bên hè. Hình ảnh thật buồn, cô đơn, hoang hoải. Nhưng là tôi tưởng tượng vậy, bởi đâu còn nhớ thầy đã từng buồn hay vui. Chỉ biết, thầy hay đến trường bằng nhiều hướng khác nhau, lúc đi ngang nhà ngoại tôi, lúc lại từ đằng kia tới, như thể thầy từ trên trời, rơi ngẫu hứng đâu cũng được. Nên có bữa tôi nán lại chờ ngoại luộc trứng chim canh chừng hễ thầy đi qua thì xách tập chạy theo, chờ hoài, ăn hết mớ trứng thì đằng trường thầy cũng dạy hết một bài. Giữa giờ chơi, thầy thả bộ tà tà lại nhà ngoại tôi uống trà, mà sao không uống trà nhà khác, tôi không hiểu. Mười sáu tuổi (lại mười sáu tuổi), tôi có một giả thuyết, ông thầy thương dì tôi, nên giả bộ lại uống trà với ngoại, để được ngó dì.

    Nhưng có giả thuyết khác ít ngang trái lãng mạn hơn, là thầy cần phải gặp ngoại để tìm ra phương cách "chiến đấu" với cái tật… xé tập của tôi. Hồi đó, mỗi cuốn tập của tôi khi viết tới trang cuối thì nó còn chừng… mười sáu trang, cả thảy. Ngoài vụ đó, tôi còn nhiều vấn đề khiến "nhà trường phải phối hợp với phụ huynh". Có lần quậy tưng trong lớp, thầy dọa, chút nữa lại méc ngoại. Báo hại lúc ra chơi phải chạy về nhà để rình, nếu thầy méc thiệt thì thủ tiêu mấy cây roi ngoại hay giắt trên vách. Bi kịch, đứng ngoài hè trò bị kiến vàng cắn tả tơi, trong nhà thầy thủng thỉnh ngồi uống với ngoại, hỏi những câu kiểu như, lúa vụ này khá hôn, chú Hai. Vào học, thầy bảo, méc rồi, về nhà bị đòn nứt đít. Tôi gãi chân, cười thầm, ông thầy nói dóc dễ sợ.

    Hồi đó, chắc chắn tôi không sợ thầy, từ đó suy ra là thầy dễ chịu lắm. Thương lắm. Đến nỗi khi trở ra thị xã học tiếp, tôi nhớ mình đã viết một lá thơ gởi thầy (tất nhiên, giấy xé ra từ tập học). Rồi mấy cây cột cặm trong lớp một ngày kia được bà con trong xóm nhổ về làm củi chụm, thầy biến mất, lặng lẽ như hồi thầy tới.

    Tôi lại có ông thầy khác, ông này có họ hàng bên má, vai cậu tôi. Vô lớp tôi gọi thầy, trống trường đánh cái thùng, tôi kêu cậu ơi cậu à, mà kêu lớn lắm. Cho tụi bạn nó… nể, thấy tui xấu vậy mà cũng có cậu làm thầy giáo à nghen. Hồi đó sao mà thầy cô giáo có giá dữ vậy không biết, bị tôi đem ra lòe thiên hạ, cũng thu được chút lợi, cái lợi đáng kể nhất khi có ông cậu họ làm thầy giáo là không bị bạn ăn hiếp. Hai mươi sáu tuổi, nghĩ lại thấy mình khờ, giờ thì gặp ai đáng chú, đáng bác cũng muốn gọi bằng thầy, để được xưng… em.

    Hơn mươi năm ngồi chai đít khỉ ở trường, học qua nhiều thầy cô giáo, nhưng năm nào có thầy thì năm đó học được, nói chung sáng ngủ dậy có muốn… tới trường. Thầy đẹp trai thì, chậc, còn gì bằng. Có dạo, đi học vi tính, hai ông thầy đều đẹp, độc thân, trẻ trung, khóa ấy, tôi đậu… thủ khoa (ha ha ha).

    Thật tình, tôi không biết những ông thầy mà tôi mê có phải là giáo viên giỏi (cấp huyện, cấp tỉnh) không, có phương pháp sư phạm không, hiệu quả tới đâu, giảng bài có cuốn hút không, dạy có dễ hiểu không, và tôi đã nhận được những kiến thức gì, tôi nhớ chỉ vì ông thầy đó dễ thương.

    Những ông thầy không làm tôi sợ bằng cách buộc tôi cúi đầu vâng dạ, những ông thầy không bắt tôi phải lễ phép khép nép trước mặt mình, gò học trò vào một sự kính trọng gượng gạo. Có thể có thầy nghiêm khắc, lúc nào đó, quãng nào đó, nhưng tôi không nhớ, chỉ nhớ thầy đó y chang bạn tôi. Trong không gian trường học chật chội, tẻ nhạt với những thứ kỷ luật bó buộc, những bài học khô rốc, cứng ngắc, những ông thầy để lại trong ký ức tôi sự khoáng đạt, mạnh mẽ, dắt tôi lướt đi trên khuôn khổ, tiểu tiết. Tôi quên mình đã học được gì nhưng nhớ mình đã được đối xử như thế nào, từ những người thầy.

    Đó là những người đàn ông dịu dàng và bao dung, giống như ông ngoại tôi, ba tôi, đến nỗi, khi tìm kiếm tình yêu, hay bắt đầu quan hệ bạn bè, tôi luôn nghĩ tới những ông thầy của mình. Giữa thầy và trò, giữa bề trên và kẻ dưới, giữa người cho và kẻ nhận, tôi đã nhận được sự thân ái, yêu thương, đồng đẳng giữa người và người.

    Nên nhớ thầy, trước nhất, tôi nhớ người.
  8. culanhotmit

    culanhotmit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2004
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Bác nói mà em thấy sợ... Nhiều lúc em lao theo banh trối chết luôn, cố gắng vì nghĩ mình có thể oánh như.... Nadal được >:) Chắc cũng phải kiếm cái ràng buộc nào đó để kìm hãm cái cảm xúc thăng hoa sau mỗi trái cứu banh đệp >:)
  9. NguyHun

    NguyHun Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    4.092
    Đã được thích:
    0

    bác vào trang sau thử xem nhé

    http://ttvnol.com/tennis/455021/page-28
  10. MDX

    MDX Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2006
    Bài viết:
    1.990
    Đã được thích:
    1

    Cái người mở topic cho mình nhảm 1 thời giờ sắp ..... có chuyện vui.

    Ôi, cuộc sống muôn mặt. Chúc kaka luôn hạnh phúc....

Chia sẻ trang này