1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Erich von Manstein - Chiến thắng bị đánh mất.

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi huytop, 05/05/2020.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    Vì những lý lẽ đã đề cập ở trên, tôi thông báo cho Tổng tham mưu trưởng qua điện thoại quan điểm của Cụm tập đoàn quân như sau:

    Một cuộc phá vây của Tập đoàn quân 6 về phía tây nam có lẽ vẫn còn khả thi ngay cả bây giờ. Để lại Tập đoàn quân 6 ở lại Stalingrad trong bất kì khoảng thời gian nào là một mối họa tiềm tàng, trong điều kiện thiếu thốn đạn dược và nhiên liệu.

    Tuy nhiên, vì chúng tôi cho rằng cơ hội tốt nhất để Tập đoàn quân 6 đột phá độc lập đã bị bỏ lỡ, căn cứ vào thực tế các hoạt động vào thời điểm hiện tại tốt nhất là nên chờ đợi cho đến khi các nhóm cứu viện dự kiến có thể đến trợ giúp - với điều kiện tiếp tế hàng không phải đầy đủ. Yếu tố thứ hai, chúng tôi nhấn mạnh, quyết định hoàn toàn.

    Hoạt động cứu viện có thể được triển khai với các lực lượng sẽ đến vào đầu tháng 12. Tuy nhiên, để đạt được hiệu quả thực sự, sẽ đòi hỏi một lực lượng quân tiếp viện ổn định thậm chí nhiều hơn, vì kẻ địch cũng sẽ đưa các lực lượng mạnh ra. Một cuộc đột phá độc lập của Tập đoàn quân 6 vẫn có thể trở nên cần thiết nếu áp lực lớn của kẻ địch ngăn cản chúng tôi triển khai các lực lượng mới này.

    Một điều kiện kiên quyết tuyệt đối để chấp nhận rủi ro không đột phá ngay lập tức khỏi Stalingrad là Tập đoàn quân 6 phải nhận 400 tấn đồ tiếp tế bằng đường không hàng ngày. [400 tấn mỗi ngày là yêu cầu tối thiểu của Tập đoàn quân 6 về nhiên liệu xe cộ và đạn xuyên giáp và đạn dược cho bộ binh. Sau khi các khẩu phần tích trữ, v.v..., đã cạn kiệt, mức tối thiểu cơ bản này đã tăng lên 550 tấn. Tác giả]

    Tôi đã nói rõ trong cuộc trò chuyện này rằng trừ khi việc cung cấp tiếp tế có thể được đảm bảo, còn không không thể mạo hiểm để Tập đoàn quân 6 trong tình trạng hiện tại nữa, tuy nhiên tạm thời.

    Bất cứ ai chứng kiến thảm kịch Stalingrad sau đó - do Hitler cứng đầu quả quyết giữ lấy thành phố, O.K.H. đã quá thận trọng dẫn đến thất bại mà không nắm lấy cơ hội cuối cùng được đưa ra (một chủ đề sẽ được nói nhiều hơn trong phần sau), sự trì hoãn trong việc tập hợp nhóm cứu viện của Tập đoàn thiết giáp 4, và Liên Xô phá vỡ trận tuyến của Ý khiến Cụm tác chiến độc lập Hollidt không thể có bất kỳ hành động nào để giải vây Stalingrad - sẽ kết luận rằng yêu cầu phá vây của Tập đoàn quân 6 ngay lập tức sẽ tốt hơn. Công bằng mà nói ít nhất một số đơn vị của đội hình bị bao vây sẽ chiến đấu để tìm kiếm lối thoát trở lại Tập đoàn thiết giáp 4 - chắc chắn là các đơn vị xe tăng và có lẽ là một số tiểu đoàn bộ binh.

    Mặt khác, không có khả năng Tập đoàn quân sẽ vẫn có khả năng hoạt động như một đội hình nguyên vẹn. Mọi thứ đã trở nên quá đáng ngại khi ngày sớm nhất có thể cố gắng đột phá được đã trôi qua.

    Tuy nhiên, cùng lúc với các đơn vị của Tập đoàn quân 6 thoát vây có thể gia nhập Tập đoàn thiết giáp 4, toàn bộ lực lượng bao vây của địch sẽ được rảnh tay. Cùng với đó, trong mọi trường hợp, số phận toàn bộ cánh nam của các lực lượng Đức ở phía Đông sẽ được định đoạt - bao gồm cả Cụm tập đoàn quân A.

    Tuy nhiên, tôi nhấn mạnh rằng việc xem xét sau này hoàn toàn không đóng vai trò cho việc định hình sự đánh giá của chúng tôi vào ngày 24 tháng 11. Không muốn hy sinh Tập đoàn quân 6 vì lợi ích cứu cánh nam, chúng tôi hy vọng rằng Tập đoàn quân 6 sẽ có cơ hội trốn thoát tốt hơn khi làm việc cùng với hai nhóm cứu viện so với khi Tập đoàn quân 6 cố gắng - ở giai đoạn cuối này - tự thoát vây ra. Ban tham mưu và tôi đã bị tác động bởi hy vọng thoát khỏi những vụn vặt quân sự không đáng chỉ khi một tập đoàn quân vẫn còn hoàn chỉnh phù hợp cho các hoạt động tiếp theo. Không cần phải nói rằng cái tên Stalingrad và nhân tố uy thế của nó không có ý nghĩa gì với chúng tôi.

    Do đó, ngày hôm đó, chúng tôi đã kiềm chế không đưa ra Hitler những yêu cầu cuối cùng về việc phá vây của Tập đoàn quân 6 hoặc quay lại trách nhiệm ra lệnh là của chúng tôi. Chúng tôi có thể cho rằng Tướng Paulus, phải đối mặt với vấn đề nan giải về việc nên tuân theo Hitler hay Sở chỉ huy Cụm tập đoàn quân của mình, sẽ khó có thể cho lựa chọn thứ hai.

    Còn lại, chúng tôi hoàn toàn rõ ràng rằng ngay cả khi các nhóm cứu viện có thể vượt qua để tiếp cận Tập đoàn quân 6, thì sau đó không được phép rời khỏi Stalingrad nữa. Điều cần thiết để đảm bảo là Tập đoàn quân 6 phải giữ được khả năng chiến đấu tối đa trong thời gian đó. Tập đoàn quân 6 nhiều khả năng đạt được điều này trong khu vực Stalingrad - với điều kiện được tiếp tế đúng cách bằng đường không - so với khi bị cuốn vào thảo nguyên trong khi cố gắng trốn thoát. Tuy nhiên, điều kiện về việc liệu Tập đoàn quân 6 có thể được giải thoát theo cách này hay không là khó gấp đôi.

    Đầu tiên, Luftwaffe có thể đáp ứng nhu cầu sống còn của Tập đoàn quân 6 hay không? Thứ hai, Bộ Tư lệnh Tối cao liệu có thể cung cấp thêm lực lượng cứu viện - và nếu vậy, liệu Bộ tư lệnh tối cao có được chuẩn bị để làm như vậy không? Cả hai câu hỏi đều được thể hiện rõ ràng trong thông điệp của chúng tôi gửi tới O.K.H. Chỉ Hitler, người là Tư lệnh tối cao của Wehrmacht có quyền lực đối với tất cả các lực lượng của quân đội và Luftwaffe trong mọi chiến trường, để có thể đánh giá những khả năng thành công và đưa ra quyết định phù hợp. Nếu quyết định là một sự chấp thuận cho chúng tôi, chúng tôi có lý do chính đang để từ bỏ sự tuyệt vọng của cuộc đột phá bị cô lập và để lại Tập đoàn quân 6 tại Stalingrad.

    Tuy nhiên, Hitler miễn cưỡng đưa bất cứ lực lượng nào có sẵn để cứu viện Stalingrad trong khi vẫn còn thời gian, hoặc Hitler nên tự cho phép,những phán xét tốt hơn của mình, trong những ảo tưởng về năng lực của Luftwaffe, Hitler phạm tội vô trách nhiệm. Điều tương tự cũng có thể xảy ra với những người - như sau này tham gia - đã thức tỉnh và củng cố niềm tin đó của Hitler hoặc những người không hiểu rằng số phận của Tập đoàn quân 6 phải được ưu tiên hơn so với yêu cầu của tất cả các chiến trường khác. Sự phù phiếm quá mức của Göring khi hứa hẹn một cuộc không vận đầy đủ và sau đó thậm chí không tự mình dành ra ít nhất những gì mình có sẵn là điều mà không một người lính nào có thể thấy trước.

    Tuy vậy, chúng tôi cũng không dự đoán được mức độ nào Hitler sẽ bỏ qua tất cả các cân nhắc thực tế có lợi cho lý thuyết 'không ăn được thì đạp đổ' của Hitler. Ai có thể nghĩ rằng Hitler sẽ chấp nhận mất cả một Tập đoàn quân vì lợi ích của cái tên Stalingrad?
    meo-u, tatpcit, caonam_vOz1 người khác thích bài này.
  2. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927


    Dấu ấn và những quyết định ban đầu…




    Vào chiều ngày 24 tháng 11, chúng tôi tiếp tục hành trình từ Starobyelsk đến Novocherkask. Mười năm trước, tôi cũng đã đi trên tuyến đường này đến Rostov để tham dự các cuộc diễn tập của Hồng quân ở vùng Kavkaz. Trong dịp đó, mọi điều ấn tượng thú vị hiện lên ở phía trước tôi; hôm nay, đây là một nhiệm vụ như một gánh nặng mà ban tham mưu của tôi và tôi không hề có ảo tưởng. Hết lần này đến lần khác, những suy nghĩ của chúng tôi về các đồng chí bị bao vây tại Stalingrad lại xuất hiện, bất chấp những nỗ lực của A.D.C., Trung úy Stahlberg, để chuyển hướng chúng tôi bằng những bài nhạc trên máy hát và nói về những vấn đề khác.

    Trung úy Stahlberg đã gia nhập đội ngũ nhân viên của chúng tôi sau cái chết của 'Pepo', được đồng nghiệp cũ của tôi Tresckow giới thiệu, người cháu của Tresckow. Stahlberg vẫn là người bạn đồng hành liên tục của tôi cho đến khi kết thúc chiến tranh. Trong suốt những năm đó, Stahlberg là một trợ lý trung thành với tôi trong mọi vấn đề cá nhân.

    Vào buổi sáng ngày 26 tháng 11, tôi đã dừng hành trình của mình ở Rostov để gặp Tướng Hauffe, Trưởng Phái bộ Quân sự Đức tại Rumania, người ban đầu được chỉ định là Tham mưu trưởng Cụm quân Đức của Ngài Antonescu. Tướng Hauffe đã cho thấy một bức tranh bất đồng nhất về tình trạng của hai Tập đoàn quân Rumani trên mặt trận Stalingrad. Trong 22 sư đoàn ban đầu của họ, Tướng Hauffe nói với chúng tôi, 9 Sư đoàn hoàn toàn bị xóa sổ, 9 Sư đoàn khác đã tán loạn và không thể được đưa vào hành động trong thời điểm hiện tại, và 4 Sư đoàn khác vẫn còn phù hợp để chiến đấu. Tuy nhiên, có thêm thời gian, Tướng Hauffe hy vọng sẽ hình thành thêm một vài đơn vị từ những mảnh tàn quân này.

    Sự tương phản đối với báo cáo của Hauffe được chỉ ra bởi một lá thư viết cho tôi bởi Thống chế Antonescu. Ngài có nói vài điều gay gắt về Bộ Tư lệnh Tối cao, mà Ngài cáo buộc đã không chú ý đầy đủ đến những cảnh báo thường xuyên của mình về mối nguy hiểm gắn kết ở đầu cầu Krementskaya đối diện với trận tuyến của Tập đoàn quân Rumani 3. Ngài cũng phàn nàn về cách giả định chỉ huy của mình đã nhiều lần bị trì hoãn.

    Hơn nữa, với mọi lời biện minh, Thống chế chỉ ra rằng trong tất cả các đồng minh của Đức, Rumania và cá nhân Ngài đã hết lòng vì sự nghiệp chung. Theo ý muốn riêng của chính Thống chế, Ngài đã đóng góp 22 sư đoàn cho chiến dịch năm 1942 và - không giống như Ý hay Hungary - đã vô tình đặt những lực lượng này dưới sự chỉ huy của Đức, mặc dù không bị ràng buộc với Reich bởi bất kỳ nghĩa vụ nào có tính chất hiệp ước. Lá thư của Ngài lên tiếng về sự vỡ mộng chính đáng của một người lính khi thấy binh lính mình mất mát vì những sai lầm của người khác.

    Trong thâm tâm tôi không thể tranh luận về sự công bằng của những lời chỉ trích của Thống chế. Tôi đã viết để nói với Ngài rằng là một người trước đây không liên quan đến các sự kiện được đề cập đến, tôi không thể tự nhận xét về sự gay gắt của Ngài và đã chuyển thư của Ngài cho Hitler - tất nhiên, tôi biết những chỉ trích sẽ nhắm vào những người ở Bộ tư lệnh tối cao. Chắc chắn Hitler sẽ không ảnh hưởng gì tới Đồng minh trung thành nhất của mình khi phải đọc những lời chỉ trích thẳng thắn như vậy. Bên cạnh đó, bức thư đã chạm vào một câu hỏi chính trị: đó là sự tin tưởng giữa các đồng minh. Ngài Antonescu đã đề cập rằng kẻ địch lớn của Ngài, thủ lĩnh của Iron Guard (Cận vệ thép) , đã bị Himmler đưa ra ngoài tầm với của Ngài và hiện đang bị giữ ở Đức cho một lúc nào đó. Iron Guard, một tổ chức chính trị cực đoan, trước đó đã tổ chức một cuộc đấu tranh chống lại chế độ Antonescu và ban đầu đã thành công trong việc bao vây dinh thự chính thức của Thống chế.

    Mặc dù Thống chế cuối cùng đã dập tắt sự nổi dậy này, nhà lãnh đạo Iron Guard đã trốn thoát ra nước ngoài. Có thể hiểu rằng Antonescu nên xem xét bản thân mình bị đối xử một cách thiếu tôn trọng khi giờ đây, Himmler đã ra tay bảo vệ người này. Những chiến thuật ngầm như vậy hầu như không có lợi cho việc củng cố một liên minh.

    Lý do ban đầu của Antonescu khi viết thư cho tôi là để phàn nàn rằng các sĩ quan và quân nhân Đức, với tư cách chính thức và không chính thức, đã hành xử thô bạo binh lính Rumani và đưa ra những nhận xét phỉ báng về họ. Mặc dù những thực tế như vậy có thể được giải thích bởi các sự kiện gần đây và sự thể hiện nghèo nàn của nhiều đơn vị Rumani, tôi đã can thiệp ngay lập tức. Tuy nhiên, nhiều người có thể đồng cảm với sự phẫn nộ của binh lính Đức, những người bị các đơn vị láng giềng bỏ mặc trong hoạn nạn, sự cố kiểu này chỉ có thể làm hỏng sự nghiệp chung của chúng tôi.

    Tôi đã chỉ ra những gì có thể và không thể mong đợi ở quân đội Rumani trong nhiều tình huống khác nhau. Nhưng họ vẫn là đồng minh tốt nhất của chúng tôi và đã chiến đấu anh dũng ở nhiều nơi.

    Vào ngày 26 tháng 11, chúng tôi đã đến sở chỉ huy mới của chúng tôi tại Novocherkask. Đơn vị bảo vệ duy nhất có sẵn là một tiểu đoàn tình nguyện Cossack, rõ ràng những người Cossack coi đó là một vinh dự đặc biệt để làm nhiệm vụ canh gác trước tòa nhà văn phòng của chúng tôi. Khi các kênh liên lạc chính của chúng tôi đã sẵn sàng vào đêm hôm sau, chúng tôi đã có thể nắm quyền chỉ huy Cụm tập đoàn quân sông Đông vào sáng ngày 27 tháng 11.

    Nhiệm vụ đối đầu với chúng tôi là một nhiệm vụ hai mặt. Nhiệm vụ chính của nó, và mọi thứ phụ thuộc vào nó, là sự cứu trợ và giải vây Tập đoàn quân 6. Ngoài việc được ưu tiên theo nghĩa nhân đạo, điều này còn quan trọng từ quan điểm hoạt động, trước hết và quan trọng nhất bởi vì khó có thể có bất kỳ hy vọng nào để khôi phục tình hình cánh nam của Mặt trận phía Đông - hoặc, thực sự, trong toàn bộ chiến trường phía Đông - trừ khi các lực lượng của Tập đoàn quân 6 được duy trì lâu dài.

    Mặt khác của nhiệm vụ - và điều này phải được ghi nhớ trong suốt - là mối nguy hiểm hiện hữu rằng toàn bộ cánh nam của quân đội Đức sẽ bị hủy diệt. Nếu điều này xảy ra, rất có thể nó sẽ là sự kết thúc của cuộc chiến ở phía Đông và do đó chúng tôi sẽ thua cuộc. Nếu người Nga thành công trong việc xé nát tấm bình phong mỏng manh - hiện tại bao gồm chủ yếu là tàn quân Rumani và các đơn vị B-Echelon và các đơn vị khẩn cấp của Đức - mà bỏ qua cái gọi là Pháo đài Stalingrad, tạo thành sự bảo vệ duy nhất cho toàn bộ khu vực hành quân giữa hậu phương của Cum tập đoàn quân A và trận tuyến sông Đông vẫn còn tồn tại, không chỉ vị trí của Tập đoàn quân 6 sẽ là vô vọng mà cả Cụm tập đoàn quân A cũng vậy, sẽ trở nên nguy kịch hơn. [Các đơn vị không được dự tính trước được hình thành từ các đơn vị không tham gia chiến đấu, nhân viên sở chỉ huy, binh lính Luftwaffe và viên chức Quân đội, những người đang trên đường nghỉ phép về thăm gia đinh hoặc nghỉ ốm. Những "đơn vị khẩn cấp" này thiếu sự gắn kết, các sĩ quan dày dạn kinh nghiệm và vũ khí (đặc biệt là vũ khí, pháo binh và pháo chống tăng), và hầu hết trong số họ có ít hoặc không có kinh nghiệm chiến đấu hoặc huấn luyện trong chiến đấu tầm gần. Giá trị chiến đấu của họ vì thế thấp. Tuy nhiên, sau khi được gắn kết với nhau trong một thời gian hành động, họ thường chiến đấu rất xuất sắc. Tác giả.]….
    meo-u, viagraless, caonam_vOz3 người khác thích bài này.
  3. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    Nhờ vào Tư lệnh của Tập đoàn thiết giáp 4, Đại tướng Hoth, và Tham mưu trưởng mới của Tập đoàn quân Rumani 3, Đại tá Wenck, mà chúng tôi đã thành công trong những ngày nguy kịch vào cuối tháng 11, khi thực hiện mọi việc dựng trong khi dựng lên các lớp chắn, bằng cách che lấp những kẽ hở to lớn giữa Tập đoàn quân 6, Cụm tập đoàn quân A và Cụm Tập đoàn quân sông Đông, và ngăn chặn mọi sự khai thác tình hình của người Nga. Nếu lúc đó kẻ địch có thể thọc sâu một đạo quân di chuyển nhanh xuống hạ sông Đông ở Rostov - điều mà kẻ địch chắc chắn đủ mạnh để làm - việc mất Cụm tập đoàn quân A cũng như Tập đoàn quân 6 sẽ trở nên khá dễ hiểu.

    Nhưng mặc dù mối đe dọa chết người này đối với cánh nam vẫn liên tục hiện diện, Cụm tập đoàn quân vẫn không cho phép một người hoặc một viên đạn cần thiết cho việc giải cứu Tập đoàn quân 6 đi chệch khỏi nhiệm vụ. Chừng nào viễn cảnh thành công xa xôi còn đó, viễn cảnh đạt đến giới hạn của sức mạnh và nguồn lực của mình để đưa ra nỗ lực cứu viện. Để làm như vậy, Cụm tập đoàn quân đã phải chấp nhận những rủi ro lớn nhất có thể tưởng tượng.

    Việc cuối cùng chúng tôi thất bại trong nhiệm vụ chủ yếu là do sự vượt trội to lớn của lực lượng của kẻ địch và thiếu hụt lực lượng của chính chúng tôi. Các bất lợi tiếp được tạo ra bởi các điều kiện thời tiết, điều này cản trở rất nhiều hoạt động của Luftwaffe, đặc biệt là trong việc tiếp tế cho Tập đoàn quân 6, và bởi vị trí di chuyển, không cho phép các lực lượng cứu viện được đưa vào hành động đủ nhanh.

    Hơn nữa, lần đầu tiên chúng tôi đã trải nghiệm những ức chế xuất phát từ Bộ Tư lệnh Tối cao Đức và có nguồn gốc từ tính cách, quan điểm và cá nhân Hitler. Những điều này đã được mô tả trong chương về sự lãnh đạo quân sự của Hitler. Ảnh hưởng của chúng trong trường hợp này là Bộ Tư lệnh Tối cao sẽ không dám chấp nhận những nguy cơ ở các mặt trận khác để đưa mọi thứ sẵn có vào hoạt động cứu viện. Hơn nữa, chúng gây ra sự chậm trễ lặp đi lặp lại trong việc đưa ra các quyết định ưu tiên, mặc dù xu hướng của tình hình có thể thấy trước rõ ràng và đã nhiều lần Sở chỉ huy chúng tôi chỉ ra cho.

    Trong hai nhiệm vụ khác nhau Cụm tập đoàn quân sông Đông phải đối đầu mà tôi đã đề cập trong giả định chỉ huy của mình, thì nhiệm vụ đầu tiên - đó là giải cứu Tập đoàn quân 6 - hầu như đã kết thúc vào Giáng sinh năm 1942, khi rõ ràng Tập đoàn thiết giáp 4 không còn có thể thành công trong việc thực hiện kết nối với Tập đoàn quân 6. Với Hitler vẫn yêu cầu bám lấy Stalingrad, Sở chỉ huy H.Q. Tập đoàn quân 6 rút lại ý kiến vào giờ khắc quyết định - trái với chỉ thị của Cụm tập đoàn quân sông Đông - từ việc tận dụng những gì có thể là cơ hội cứu rỗi cuối cùng. Cùng với đó, số phận của Tập đoàn quân 6 đã được định đoạt. Lý tưởng của Hitler vẫn có thể giải cứu Tập đoàn quân 6 vào một ngày sau đó bằng cách tung Quân đoàn xe tăng SS từ Kharkov vào tháng 1 là ảo tưởng đầu tiên.

    Những gì diễn ra trong cái túi Stalingrad sau các cuộc tấn công của Tập đoàn thiết giáp 4 đã đi vào bế tắc, thực sự là cuộc đấu tranh sinh tử của Tập đoàn quân 6. Tuy nhiên, thực tế là phần khác trong nhiệm vụ của Cụm tập đoàn quân sông Đông vẫn là ngăn chặn sự phá hủy của cánh nam nói chung, phải đến khi cuộc đấu tranh nhằm ngăn chặn sự phát huy này đạt đến giai đoạn kết thúc, chúng tôi mới có thể cố gắng cắt bớt nó - và do đó hạn chế những mất mát và đau khổ mà Tập đoàn quân 6 cam chịu - bằng cách khuyến nghị một sự đầu hàng có điều kiện. Các trận chiến để giải cứu Tập đoàn quân 6, tất nhiên, gắn chặt với sự phát triển trên toàn bộ cánh phía nam của Đức. Việc xem xét cân nhắc các hoạt động khác nhau có liên quan là mục tiêu của tôi trong một chương riêng sau sẽ làm rõ hơn.





    Tình hình tại thời điểm tôi nắm quyền chỉ huy…





    Tình huống phải đối mặt về giả định chỉ huy của Cụm tập đoàn quân sông Đông khác rất ít so với ngày 24 tháng 11. Kẻ địch rõ ràng đã tập trung các lực lượng chính của mình chủ yếu trong vòng vây Tập đoàn quân 6. Trong số 143 sư đoàn của Liên Xô được báo cáo trong khu vực của Tập đoàn quân 6, ít nhất 60 sư đoàn trong số tất cả đã được sử dụng trong việc bao vây Tập đoàn quân 6. Trận tuyến phía nam đã bị tấn công mạnh vào ngày 28 tháng 11, nhưng Tập đoàn quân 6 đã đánh bại cuộc tấn công. Trên tất cả các trận tuyến khác của nó vào cuối tháng 11, chỉ có chiến đấu cục bộ, quá trình phòng thủ trở nên vững chắc hơn. Tuy nhiên, rõ ràng là mọi nỗ lực phá vây nổ ra ngay lúc đó sẽ va phải các vị trí vững chắc, và các kho đạn dược và nhiên liệu vẫn còn trong túi chắc chắn đã được sử dụng hết. Ngay cả khi bước đột phá ban đầu xảy ra, Tập đoàn quân 6 sẽ tiếp cận sông Đông mà không có bất kì lượng đạn dược hoặc nhiên liệu vào thời điểm khi chưa thế có nhóm cứu viện nào trong tay. Mặt khác, kẻ địch đang bận rộn đưa quân tiến về phía trước những tấm bình phong mỏng qua các kẽ hở ở phía nam và phía tây của Stalingrad, phía sau đó các lực lượng cứu viện phải hoàn thành việc tập trung.

    Vấn đề trước mắt của Cụm tập đoàn quân là có được bức tranh rõ ràng nhất có thể về tình trạng và ý định của Tập đoàn quân 6. Những gì Cụm tập đoàn quân thu thập được từ O.K.H. và Cụm tập đoàn quân B ở khoảng cách vài trăm dặm rõ ràng là chưa đủ.

    Ngay từ ngày 26 tháng 11, tôi đã nhận được một lá thư từ Tướng Paulus bởi một sĩ quan đã bay ra khỏi túi. [Xem Phụ lục I.]



    PHỤ LỤC I


    Nhà ga Gumrak

    Từ Tư lệnh - Tập đoàn quân 6. 26th 11. 42

    (viết tay bởi sĩ quan)

    Thống chế v. Manstein,

    Tư lệnh, Cụm tập đoàn quân sông Đông.


    Gửi Thống chế,


    Tôi xin ghi nhận tín hiệu của ngài vào ngày 24 tháng 11 và cảm ơn ngài vì sự giúp đỡ mà ngài đề xuất.

    Để giúp ngài đánh giá vị trí của chúng tôi, tôi xin phép được tự báo cáo như sau:

    (1) Khi các cuộc tấn công quy mô lớn của Nga vào khu vực cánh phải và cánh trái của Tập đoàn quân bắt đầu vào ngày 19 tháng 11, cả hai sườn của tôi đều rơi vào tình thế nguy cấp và nhanh chóng trong vòng 2 ngày bị lực lượng cơ động Liên Xô đâm thủng. Khi các đội hình cơ động của chúng tôi (Quân đoàn Pz 14) được kéo về phía tây qua sông Đông, mũi nhọn của Quân đoàn Pz 14 hướng vào lực lượng quân địch vượt trội ở phía tây sông. Điều này đặt họ vào một tình huống cực kỳ khó khăn, đặc biệt là khi việc di chuyển của họ bị hạn chế do thiếu nhiên liệu. Đồng thời địch di chuyển vào phía sau của Quân đoàn 11, theo lệnh đã duy trì hoàn toàn các vị trí của nó về phía bắc. Vì không còn có thể đưa bất kỳ lực lượng nào ra khỏi trận tuyến để tránh khỏi mối nguy hiểm này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc gập cánh trái của Quân đoàn 11 trở về phía nam và sau đó để Quân đoàn trở lại vào đầu cầu phía tây của sông Đông để các đơn vị ở phía bên kia của dòng sông không bị tách ra khỏi lực lượng chính. Trong khi các biện pháp này đang được thực hiện, một mệnh lệnh đã nhận được từ Quốc trưởng yêu cầu một cuộc tấn công vào Dobrinskaya với cánh trái của Quân đoàn Panzer 14. Lệnh bất thình lình này bởi các sự kiện do đó không thể tuân thủ.

    (2) Sáng sớm ngày 22 tháng 11, Quân đoàn 4, cho đến nay thuộc về Tập đoàn thiết giáp 4, đã dưới quyền chỉ huy của tôi. Cánh phải của nó đang lùi trở lại từ nam xuống bắc qua Buzinovka, điều đó có nghĩa là toàn bộ sườn phía nam và tây nam đã hở. Để ngăn chặn người Nga tiến quân qua hậu phương của Tập đoàn quân về phía Stalingrad mà không bị kìm hãm, tôi không còn cách nào khác ngoài việc kéo các lực lượng ra khỏi thành phố và trận tuyến ở phía bắc. Có khả năng những lực lượng này sẽ đến kịp thời, trong khi những lực lượng khác sẽ không thể làm như vậy nếu được rút ra từ khu vực phía tây sông Đông. Với các lực lượng do chúng tôi cung cấp từ trận tuyến Stalingrad, Quân đoàn 4 đã thành công trong việc thành lập một trận tuyến phía nam yếu với cánh phía tây của nó tại Marinovka. Tuy nhiên, trận tuyến này đã bị xuyên thủng nhiều lần vào ngày 23 tháng 11, và kết quả vẫn không chắc chắn. Vào chiều ngày 23 tháng 11, lực lượng lớn thiết giáp của địch, bao gồm 100 xe tăng, được xác định tại khu vực phía tây Marinovka. Trong toàn bộ khu vực giữa Marinovka và sông Đông không có gì ngoài một làn phòng ngự mỏng manh của Đức. Con đường đến Stalingrad mở ra cho xe tăng và lực lượng cơ giới của Nga, cũng như điều đó đến cây cầu sông Đông theo hướng Pestkovatka.

    Trong 36 giờ qua tôi không hề nhận được lệnh hay thông tin nào từ cấp cao hơn. Trong vài giờ, tôi có thể phải đối mặt với tình huống sau:

    (a) Hoặc tôi phải giữ nguyên vị trí ở trận tuyến phía tây và phía bắc của mình và sẽ sớm thấy trận tuyến của Tập đoàn quân cuộn lên từ phía sau (trong trường hợp đó tôi phải chính thức tuân thủ các mệnh lệnh được ban hành cho tôi), hoặc nếu không….

    (b) tôi phải đưa ra quyết định duy nhất có thể và quay tất cả các lực lượng của tôi vào kẻ địch sắp đâm vào lưng Tập đoàn quân từ phía sau. Trong sự kiện thứ hai, rõ ràng, trận tuyến phía đông và phía bắc không còn có thể được giữ và chỉ có thể là một vấn đề phá vây về phía tây nam.

    Trong trường hợp (b) tôi nên thừa nhận công lý cho tình huống nhưng cũng nên - lần thứ hai – lâm vào tội là “bất tuân thượng lệnhj”…

    (c) Trong tình huống khó khăn này, tôi đã gửi cho Quốc trưởng một tín hiệu yêu cầu tự do đưa ra quyết định cuối cùng nếu cần thiết. Tôi muốn có thẩm quyền để được bảo vệ trước việc chống lệnh trong việc ban hành lệnh duy nhất có thể trong tình huống đó trước khi quá muộn. Tôi không có cách nào để chứng minh rằng tôi chỉ nên ra lệnh như vậy trong trường hợp khẩn cấp và chỉ có thể yêu cầu ngài chấp nhận lời tôi nói về việc này. Tôi đã không nhận được trả lời trực tiếp cho tín hiệu này. Mặt khác, hôm nay chúng tôi đã nhận được hai tín hiệu O.K.H. (tài liệu đính kèm 1 và 2) hạn chế tôi hơn nữa.

    [ Không còn hiệu lực. Tác giả.]

    Liên quan đến điều này, tôi có thể lưu ý rằng cả tôi và tất cả các Tư lệnh các đội hình của tôi đều kiên quyết giữ vững đến phút cuối. Tuy nhiên, theo trách nhiệm của tôi đối với Quốc trưởng và đối với 300.000 binh sĩ được giao phó cho tôi, cần hiểu rõ lý do tại sao tôi đã xin phép thực hiện hành động thích hợp trong tính huống cuối cùng. Tình huống tôi đã chỉ ra có thể, tình cờ, lại phát sinh bất cứ ngày nào hoặc giờ nào.

    Tình huống của ngày hôm nay đang được truyền đạt cho ngài thông qua bản đồ. Mặc dù có thể di chuyển nhiều lực lượng hơn đến trận tuyến phía tây nam, vị trí ở đó vẫn còn căng thẳng. Trận tuyến phía nam (Quân đoàn 4) đã củng cố phần nào và đánh bại các cuộc tấn công bằng bộ binh và thiết giáp hạng nặng của địch trong vài ngày qua, mặc dù không phải là không có tổn thất đáng kể cho binh lực và số lượng lớn đạn dược.

    Mặt trận Stalingrad ngày này qua ngày đang chống lại áp lực mạnh mẽ của kẻ địch. Ở trận tuyến phía bắc có rắc rối ở khu vực đông bắc (Sư đoàn bộ binh 94) và ở cánh phía tây (Sư đoàn bộ binh 76). Như tôi thấy, các cuộc tấn công chính ở trận tuyến phía bắc vẫn đến, vì ở đây, kẻ địch có các con đường và đường sắt để đưa quân tiếp viện. Vấn đề của tôi trong vài ngày tới sẽ là tiếp viện cho trận tuyến phía bắc từ phía tây.

    Tiếp vận bằng cầu hàng không trong 3 ngày qua chỉ mang lại một phần yêu cầu tối thiểu được tính toán (600 tấn = 300 chuyến Ju mỗi ngày). Trong vài ngày tới, nguồn tiếp vận có thể dẫn đến một cuộc khủng hoảng áp lực tối đa.

    Tuy nhiên, tôi vẫn tin, Tập đoàn quân có thể cầm cự được một thời gian. Mặt khác - ngay cả khi bất kì điều gì xảy ra như hành lang bị cắt ngang với tôi - vẫn không thể biết liệu sự yếu kém ngày càng tăng của Tập đoàn quân, kết hợp với việc thiếu chỗ ở và gỗ cho mục đích xây dựng và sưởi ấm, sẽ cho phép khu vực xung quanh Stalingrad sẽ được giữ trong khoảng thời gian bao lâu.

    Khi chúng tôi đang bị bắn phá hàng ngày với vô số câu hỏi dễ hiểu về tương lai, tôi nên biết ơn nếu tôi có thể được cung cấp nhiều thông tin hơn cho đến nay để tăng sự tự tin cho người của mình.

    Cho phép tôi nói, ngài Thống chế, rằng tôi coi sự chỉ huy của ngài như một sự đảm bảo rằng mọi thứ có thể đang được thực hiện để hỗ trợ Tập đoàn quân 6. Về phần mình, các chỉ huy và người lính dũng cảm của tôi sẽ cùng tôi làm mọi thứ để củng cố cho sự tin tưởng của ngài.


    Ký tên : Paulus


    P.S. Trong mọi trường hợp tôi hy vọng mọi người sẽ bỏ qua hình thức không đầy đủ của tờ giấy và trên thực tế là bức thư này được viết tay……
    meo-u, caonam_vOz, viagraless2 người khác thích bài này.
  4. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927


    Trong đó, Paulus nhấn mạnh sự cần thiết phải được phép "tự do hành động trong trường hợp khẩn cấp", vì một tình huống kêu gọi đột phá ngay lập tức về phía tây nam có thể xảy ra bất cứ ngày nào hoặc giờ nào. Thông tin mà lá thư này bỏ qua là về vị trí tiếp tế của Tập đoàn quân 6, được cung cấp trong một báo cáo bởi Tướng Pickert, một sĩ quan Luftwaffe, người vừa mới bay ra khỏi túi, đã được lệnh chi tiết từ Tư lệnh Hạm đội Không quân 4, Đại tướng Nam tước v. Richthofen, để tổ chức không vận. Theo Pickert, Tập đoàn quân 6 đã có đủ khẩu phần - mặc dù chỉ là vấn đề ngắn - trong 12 ngày. Các kho đạn dược ở mức 10-20% so với quy mô thông thường, tương ứng với số lượng sẽ được sử dụng trong một ngày chiến đấu căng thẳng! Nhiên liệu xe chỉ đủ cho các hoạt động di chuyển thứ yếu và sẽ không đủ để tập trung cho xe tăng đột phá. Nếu những số liệu này là chính xác, người ta chỉ có thể tự hỏi làm thế nào Tập đoàn quân 6 đề xuất thực hiện kế hoạch đột phá mà nó đã đưa ra trong thông báo bốn ngày trước đó. Vì vậy tôi quyết định bay vào túi và nói chuyện với Paulus.

    Tuy nhiên, Tham mưu trưởng và Trưởng ban tác chiến của tôi đã thuyết phục tôi từ bỏ ý tưởng này, vì dường như nhiều khả năng, từ tình trạng thời tiết, rằng tôi có thể bị cầm chân ở đó từ hai ngày trở lên. Thời gian dời xa đó là không thể chấp nhận được trong tình hình căng thẳng và sự cần thiết phải giữ O.K.H. liên tục nhận thức được quan điểm của Cụm tập đoàn quân, nên tôi đã điều động Tham mưu trưởng của mình, Tướng Schulz, bay vào đó, và trong một dịp sau đó, đến lượt Trưởng ban tác chiến của tôi, Đại tá Busse.

    Nhiệm vụ của Schulz chủ yếu là để có được những nhận định thực tế đầu tiên về tình hình và tình trạng của Tập đoàn quân 6 cùng Ban chỉ huy của họ và thông báo cho Tư lệnh tập đoàn quân về kế hoạch tăng cường bao vây từ phía địch. Theo đó, sẽ có khả năng để nhận định về triển vọng và thời gian của các hoạt động. Mọi thứ phụ thuộc vào việc cân đối cái nhìn của Paulus với chính chúng tôi, vì rõ ràng rằng trong trường hợp không có đường dây liên lạc trực tiếp hoặc bất kỳ phương tiện liên lạc bằng văn bản đáng tin cậy nào, Cụm tập đoàn quân chỉ có thể ảnh hưởng hạn chế đến các quyết định của Tập đoàn quân 6. Sự cần thiết phải hiểu rõ hoàn toàn tình huống tăng lên do mặc dù có tồn tại của sĩ quan liên lạc O.K.H., người có mặt tại Tổng hành dinh Quân đội, đã bị giữ dưới sự thay đổi liên tục của những suy nghĩ và mệnh lệnh của Hitler.

    Ngoài việc tiết lộ sự phiền muộn sâu sắc có thể hiểu được của Paulus về một tình huống mà không phải Paulus mà Bộ Tư lệnh Tối cao phải chịu trách nhiệm, lá thư của Paulus dường như với tôi, với mong muốn nó thể hiện "tự do hành động trong trường hợp khẩn cấp", cho thấy rằng Paulus dự định thoát ra khỏi túi vây nếu không cố thủ được vị trí. Điều này có thể là do kẻ địch đã xâm nhập hoặc thậm chí phá vỡ một hoặc nhiều trận tuyến của Tập đoàn quân - do đó tình hình chiến thuật đã trở nên khó lường - hoặc nếu không vì khả năng chịu đựng của binh lính đã cạn kiệt . Trong cả hai trường hợp, theo tôi, một nỗ lực đột phá chỉ có thể kết thúc trong thảm họa. Trong tình huống hiện nay, hai điều có tầm quan trọng cơ bản. Đầu tiên phải có một sự bảo vệ ngoan cường để giữ cho Tập đoàn quân tồn tại. Tiếp theo phải là một cuộc phá vây - không được đưa ra như một hy vọng đã bị bỏ qua, nhưng thận trọng trong thời gian diễn ra khi Tập đoàn quân vẫn còn đủ khả năng để thực hiện nó, và cũng trùng với các hoạt động cứu viện từ bên ngoài túi. Đó chính là những điều mà Schulz phải chỉ ra cho Paulus.

    Nhận định chung mà Schulz đưa về cùng - và điều này sau đó đã được Đại tá Busse xác nhận - là Tập đoàn quân 6, với điều kiện mà được tiếp vận đúng cách bằng đường không, không đánh giá cao cơ hội của họ trong việc kháng cự mặc dù ở trong tình thế bất lợi. (Một thái độ như vậy rất nguy hiểm sẽ được nhìn thấy ở thời gian sau…). Với điều đó tôi đi đến câu hỏi liệu tiếp vận bằng đường không đến Tập đoàn quân 6 có thể dự tính được thực hiện hay là không.

    Trong báo cáo của chúng tôi với O.K.H. từ Starobyelsk vào ngày 24 tháng 11, tôi đã đau đớn chỉ ra điều này quan trọng như thế nào. Chỉ khi đảm bảo nguồn tiếp vận bằng đường không, như tôi đã nói, chúng tôi mới có thể trì hoãn một cuộc đột phá cho đến khi sự can thiệp của lực lượng cứu viện cải thiện cơ hội phá vây của Tập đoàn quân 6. Bằng cách từ chối việc chấp thuận yêu cầu của Paulus về việc đột phá một ngày trước cuộc nói chuyện qua điện thoại của tôi, Hitler đã đồng ý tất cả ý định và yêu cầu được đưa ra. Sự từ chối của Hitler dựa trên sự đảm bảo từ Göring, những người thuộc cơ quan duy nhất có thẩm quyền đánh giá khả năng của Luftwaffe trong việc đảm bảo tiếp vận cho Tập đoàn quân 6 tại Stalingrad.

    Khi đảm nhận chức vụ Tư lệnh của Cụm tập đoàn quân sông Đông, tôi được Đại tướng v. Richthofen, Tư lệnh Hạm đội Không quân 4 sẽ hỗ trợ chúng tôi và chịu trách nhiệm tiếp vận cho Tập đoàn quân 6 từ trên không, v.Richthofen không nghĩ rằng một cuộc tiếp vận bằng đường không sẽ có thể thực hiện xuôn xẻ trong điều kiện thời tiết hiện hành. Ngay cả khi thời tiết được cải thiện, v. Richthofen cho rằng, không có thể duy trì việc tiếp vận trong trong khoảng thời gian dài nào, và đã khẳng định với Göring nhiều lần như vậy. Tất nhiên, v. Richthofen nói thêm, mình không có khả năng đánh giá mức độ các nguồn lực khác của Göring.

    Cụm tập đoàn quân đã ngay lập tức báo cáo ý kiến của Richthofen cho O.K.H., nhưng phản ứng duy nhất của O.K.H. là đề cập đến sự tăng cường sắp tới của các phi đội vận tải. Câu trả lời tương tự đã được đưa ra cho các báo cáo hàng ngày của chúng tôi rằng tải trọng bay vào túi không đến gần hạn ngạch dự kiến. Những phi đội mới này đã đến đủ, và các phi hành đoàn của họ đã làm nhiệm vụ với sự hy sinh thân mình rất lớn, mặc dù đã mất 488 máy bay và khoảng 1.000 người tại Stalingrad, nhưng Luftwaffe không bao giờ thành công trong việc cung cấp cho Tập đoàn quân 6 bất cứ cái gì như yêu cầu tối thiểu của nó. Do đó, lời hứa Göring dành cho Hitler ngày 23 tháng 11 - hoặc thậm chí sớm hơn - hoàn toàn không có cơ sở. Cho dù đó là do sự đánh giá sai về tiềm năng của Luftwaffe hay được đưa ra một cách phù phiếm trong mong muốn thể hiện hay hài hước với Hitler, tôi không thể nói. Trong mọi trường hợp, trách nhiệm là của Göring. Tuy nhiên, Hitler vẫn nên kiểm tra độ tin cậy của các tuyên bố của mình. Bên cạnh việc biết loại người mà Göring là ai, Hitler cũng cần nhận thức rõ về sức mạnh của Luftwaffe. Không giống như Hitler, cả Ban tham mưu của Cụm tập đoàn quân cũng như của Hạm đội Không quân 4 đều có thể xác minh sự thật. Họ cũng không có bất kỳ lý do ngay lập tức để thấy bất cứ điều gì khó có thể xảy ra trong một cuộc không vận ngắn hạn. Rốt cuộc, vào mùa đông năm 1941-1942, Luftwaffe đã tiếp tế cho 100.000 binh lính sĩ quan trong túi vây Demyansk mọi thứ họ cần…
    meo-u, tatpcit, caonam_vOz1 người khác thích bài này.
  5. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    Mặc dù trên thực tế số lượng binh lính sĩ quan bị bao vây trong lần này gấp đôi, nhưng đó chỉ có thể là vấn đề - để nhắc nhở chúng tôi - về việc giữ nguồn tiếp vận trong vài tuần hoặc lâu hơn. Ngay khi các nhóm cứu viện đến gần túi vây, Tập đoàn quân 6 trong mọi trường hợp phải phá vây. Giữ Tập đoàn quân 6 ở Stalingrad trong một thời gian dài là điều không thể.

    Thực tế mà nói tất cả các Tư lệnh của Luftwaffe phải thực hiện một phép tính đơn giản. Yêu cầu tối thiểu của Tập đoàn quân 6 đối với tất cả các loại tiếp tế tổng cộng là 550 tấn mỗi ngày hoặc ít nhất 400 tấn cho đến khi tất cả các khẩu phần phân phối trong túi đã cạn kiệt. Để mang theo 550 tấn - nếu mỗi máy bay thực hiện một lần chạy hàng ngày - chúng ta cần 225 chiếc Ju-52 (hoặc tương ứng nhiều He-111 hơn, chỉ có thể mang theo 1,5 tấn ở bên ngoài). Khoảng cách bay từ căn cứ không quân của Morosovsky và Tatsinskaya là 110 và 135 dặm tương ứng, mặc dù trong cả hai trường hợp chỉ có 30 dặm cuối cùng sẽ kết thúc trong lãnh thổ đối phương. (Cả hai sân bay này đều vào tay kẻ địch cho đến Giáng sinh năm 1942, khi số phận của Tập đoàn quân 6 đã được định đoạt.) Trong điều kiện thời tiết thuận lợi, máy bay có thể thực hiện hai chuyến mỗi ngày. Vào những ngày điều này xảy ra, số lượng máy bay cần thiết sẽ giảm đi một nửa.

    Những số liệu này hình thành nên cơ sở sơ bộ mà theo đó, Tổng tư lệnh của Luftwaffe phải đánh giá khả năng tiếp vận cho Tập đoàn quân 6 bằng đường không. Tuy nhiên, ngoài ra, có các yếu tố sau để xem xét: Đầu tiên, có khả năng vào mùa đông là các phi đội thực hiện tiếp tế đường không sẽ bị kẹt bởi thời tiết. Sự thâm hụt sẽ phải được bù đắp bằng cách nâng thêm trọng tải trong những ngày bay - tức là số lượng máy bay phải được tăng lên tương ứng. Mặc dù rất khó để dự đoán mức độ thời tiết sẽ ảnh hưởng thế nào, các nhà khí tượng học của Luftwaffe có thể đưa ra dựa trên những kỷ lục nhất định từ mùa đông trước.

    Yếu tố thứ hai cần tính đến là không phải tất cả các máy đều có thể bay được tại bất kỳ thời điểm nào. Điều này có thể được nhìn thấy từ số liệu thống kê. Ở một mức độ lớn, số lượng máy bay còn sử dụng được phụ thuộc vào những tổ mặt đất và các cơ sở bảo trì có sẵn tại các căn cứ không quân. Đây là một chủ đề mà tôi sẽ trở lại sau.

    Cuối cùng, người ta phải nhớ rằng một tỷ lệ nhất định các máy bay vận chuyển sẽ bị bắn hạ hoặc gặp sự cố. Tỷ lệ tổn thất do hành động của kẻ địch một lần nữa phụ thuộc phần lớn vào số lượng máy bay chiến đấu mà Luftwaffe có thể cung cấp.

    Do đó, Tổng tư lệnh của Luftwaffe phải cân nhắc hai câu hỏi với sự quan tâm tối đa trước khi đưa ra bất kỳ lời hứa chắc chắn nào về một cuộc không vận. Liệu Göring có nghĩ về viễn cảnh khi tập trung ngay 550 tấn hàng cần vận chuyển ở khoảng cách, ghi nhớ các yêu cầu thêm do thời tiết xấu và không có sẵn máy bay vì lý do kỹ thuật?

    Göring có thể duy trì con số này bằng cách thay thế liên tục, và trên hết bằng cách cung cấp một số lượng máy bay chiến đấu và truy đuổi thích hợp để chiến đấu với các lực lượng phòng không dự đoán về phía kẻ địch, cho đến khi Tập đoàn quân 6 có thể được giải cứu?

    Göring là người duy nhất ở vị trí đưa ra câu trả lời hoàn toàn thỏa đáng cho những câu hỏi này. Chỉ có Göring mới có thể biết liệu có đủ số lượng máy bay cần thiết hay không và liệu việc sử dụng chúng ở đây có thể đảm bảo được sự cam kết của Luftwaffe hay không. Nếu không còn cách nào, thì nhiệm vụ của Göring là phải thẳng thắn với Hitler để đưa ra quyết định về Tập đoàn quân 6 - tức là vào khoảng ngày 22 đến 23 tháng 11. Đó là nhiệm vụ tiếp theo của Gotring, một khi Hitler đã ra lệnh cho Tập đoàn quân 6 ở lại Stalingrad, ngay lập tức lực lượng dự trữ máy bay vận tải, máy bay chiến đấu và cơ sở sửa chữa cuối cùng của Luftwaffe phải được tận dụng.

    Liệu Göring có làm tất cả những gì Göring có thể làm trong lúc này này hay không, và vào đầu tháng Giêng, do kết quả không đổi của sự bất cập trong việc không vận theo ý kiến Cụm tập đoàn quân, Hitler đã ra lệnh cho Thống chế Milch tiếp quản nó. Như sau này có tất cả các lực lượng và nhân lực của Luftwaffe ở Đức theo ý của mình, Milch chắc chắn đang ở một vị trí để cải thiện hiệu quả cơ bản của không vận. Bây giờ, thật không may, đã quá muộn từ thực tế hoạt động để Milch làm bất kỳ cứ gì tốt hơn. Điều tương tự cũng xảy ra đối với máy bay vận tải, vì trong thời gian đó, hai căn cứ có tên trên đã bị mất và nguồn tiếp tế phải được bay trên những đoạn đường dài hơn nhiều.

    Như thể lời hứa ban đầu từ ngày 22 đến 23 tháng 11 của Göring không đủ phù phiếm, Göring đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bằng cách không tận dụng đến cùng tất cả các khả năng mở ra cho mình trong những tuần quan trọng đầu tiên của cuộc bao vây. Vì đó là lúc mà nỗ lực cứu Tập đoàn quân 6 vẫn có thể có một số cơ hội thành công.

    Vấn đề không vận càng tranh cãi và bối rối bao nhiêu, việc giải cứu Tập đoàn quân 6 càng sớm càng tốt càng quan trọng bấy nhiêu. Theo thông tin chi tiết được chuyển đến Cụm tập đoàn quân bởi O.K.H., các lực lượng sau được cung cấp cho mục đích này: (a) Trong cơ cấu tổ chức của Tập đoàn thiết giáp 4: Quân đoàn Panzer 57 dưới quyền Tướng Kirchner (sẽ được chuyển từ Cụm tập đoàn quân A) với các Sư đoàn Panzer 6 và 23 và Sư đoàn không quân dã chiến 15 dưới quyền chỉ huy. Các lực lượng này đã được lên kế hoạch đến khu vực Kotelnikovo trước ngày 3 tháng 12.

    (b) Triển khai trong khu vực của Tập đoàn quân Rumani 3: một đội hình mới được gọi là Cụm tác chiến độc lập Hollidt, bao gồm Sư đoàn Bộ binh 62, 294 và 336; Quân đoàn Panzer 48 (Tướng v. Knobelsdorff) với các Sư đoàn Panzer 11 và 22; Sư đoàn sơn cước 3; và Sư đoàn không quân dã chiến 7 và 8. Nhóm này sẵn sàng hoạt động trên thượng sông Chir vào khoảng ngày 5 tháng 12.

    Cả thảy, lực lượng cứu viện của Cụm tập đoàn quân dự kiến sẽ có thể lên tới 4 Sư đoàn thiết giáp, 4 Sư đoàn bộ binh hoặc sơn cước và 3 Sư đoàn Không quân dã chiến. Tất nhiên, Cụm tập đoàn quân đã giả định ngay từ đầu, rằng các sư đoàn Không quân chỉ có thể được sử dụng tốt nhất trong một số vai trò phòng thủ, chẳng hạn như che chắn sườn cho các đơn vị xung kích.

    Các lực lượng đã chỉ ra - giả sử rằng quân số sẵn sàng vào thời điểm đã nêu - có thể đủ khả năng để liên lạc tạm thời với Tập đoàn quân 6 và khôi phục khả năng tự do di chuyển. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, Tập đoàn quân 6 có góp phần vào thất bại đủ lớn để cho phép chúng tôi - như Hitler đã đưa nó vào biệt ngữ của chiến tranh tĩnh - để 'đánh giá lại các vị trí được giữ trước cuộc tấn công'.

    Vào ngày 27 tháng 11, Cụm tập đoàn quân đã nhận được một tin nhắn từ xa từ O.K.H. trả lời đánh giá cao tình hình chúng tôi đã gửi ba ngày trước. Dường như Hitler vẫn còn bị định kiến bởi những ý tưởng đã được đề cập. Lý do mà Hitler đưa ra khi quyết định giữ vững Stalingrad là vì nếu chúng tôi từ bỏ nó bây giờ, chúng tôi phải cố gắng một lần nữa vào năm tới, với cái giá thậm chí còn lớn hơn, để lấy lại những gì chúng ta đã hy sinh rất nhiều để giành chiến thắng vào năm 1942.

    Ngoài việc một sự lặp lại của cuộc tấn công năm 1942 hoàn toàn có thể xảy ra hay khả thi khi thời điểm đến, câu hỏi đơn giản là không xuất hiện ở thời điểm hiện tại. Vấn đề thực sự là liệu khả năng ít nhất tồn tại bằng cách nào đó hay cách khác khôi phục lại tình hình ở cánh phía nam của Mặt trận phía đông. Trừ khi Tập đoàn quân 6 được cứu, dường như gần như không có hy vọng làm điều đó......
    meo-u, caonam_vOz, viagraless2 người khác thích bài này.
  6. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    Do đó, vào ngày 28 tháng 11, tôi đã gửi cho Hitler một bản đánh giá chi tiết về vị trí này, thêm một bảng cho thấy sức mạnh của lực lượng địch (Tất cả có 143 sư đoàn) hoạt động chống lại chúng tôi. Tôi cũng đã đưa ra một bức tranh rõ ràng về tình hình và tình trạng của Tập đoàn quân 6, đặc biệt lưu ý rằng khả năng sử dụng pháo binh của Tập đoàn quân 6 sẽ sớm mất đi do thiếu đạn dược và mất khả năng cơ động.

    Trong hoàn cảnh, tôi nói, thật quan ngại liệu chúng tôi có đủ khả năng chờ đợi tất cả các lực lượng cứu viện đến hay không, đặc biệt là Cụm tác chiến độc lập Hollidt. Có lẽ nhóm cứu viện của Tập đoàn thiết giáp 4 giờ sẽ phải di chuyển trước nó. Đương nhiên không có gì quyết định có thể đạt được bằng cách này, đối với mọi thứ phụ thuộc - như chúng tôi đã chỉ ra vào ngày 24 tháng 11 - về việc cung cấp thêm lực lượng. Điều tốt nhất có thể hy vọng sẽ làm là cắt một hành lang cho Tập đoàn quân 6 thông qua đó để bổ sung nguồn dự trữ nhiên liệu và đạn dược và từ đó khôi phục tính cơ động của nó. Tuy nhiên, sau đó, Tập đoàn quân 6 phải được rút thẳng ra khỏi túi, vì Tập đoàn quân 6 không thể sống sót qua mùa đông trên các thảo nguyên trống trải như vậy.

    Trên tất cả, tôi đã nói với Hitler, không thể tiếp tục chiến lược cố định các lực lượng của chúng tôi trong một khu vực quá nhỏ trong khi kẻ địch rảnh tay hàng trăm dặm trong suốt chiều dài trận tuyến. Những gì chúng ta phải lấy lại bằng mọi giá là khả năng cơ động của chúng tôi, vì mọi giải pháp được áp dụng trong trường hợp Pocket Demyansk năm trước đã không còn sử dụng nữa.

    Đánh giá trên đã được xác nhận đầy đủ bởi các sự kiện sau này. Đó là ngày 3 tháng 12 trước khi chúng tôi nhận được câu trả lời cho câu hỏi cơ bản này về sách lược hành động - chỉ là một ví dụ nữa về cách Hitler yêu thích trì hoãn các câu trả lời không hợp khẩu vị của mình.

    Tuy nhiên, câu trả lời đã tuyên bố, Hitler đồng ý với quan điểm của chúng tôi. Chỉ có hai điểm mà Hitler đủ khả năng để thực hiện. Đầu tiên, Hitler không muốn trận tuyến phía bắc của Stalingrad bị kéo lùi hoặc rút ngắn cho mục đích thêm lực lượng. Tuy nhiên, thứ hai, trong khi không bác bỏ số lượng các sư đoàn địch được liệt kê trong bản đánh giá của tôi, Hitler cho rằng sức mạnh của các sư đoàn Liên Xô đã bị giảm và địch sẽ gặp khó khăn trong việc duy trì nguồn tiếp tế và kiểm soát thích hợp do những thành công bất ngờ của nó. Hitler có thể đúng về việc giảm sức mạnh của sư đoàn. Điều này còn hơn cả bù đắp, tuy nhiên, ở mức độ mà lực lượng của chúng tôi đã bị suy yếu trong trận chiến nặng nề trong vài tháng - một chủ đề mà Cụm tập đoàn quân chắc chắn đã báo cáo. Rằng Liên Xô đã gặp khó khăn về nguồn cung là không thể, và giả sử rằng họ có bất kỳ vấn đề kiểm soát nào chỉ là giả thuyết.

    Bằng bất cứ giá nào - và điều này là vô cùng quan trọng - có thể giả định từ sự chứng thực chung của Hitler về quan điểm của chúng tôi rằng Hitler đã chấp nhận ba điểm cốt yếu:

    (i) Ngay cả trong trường hợp chúng tôi có thể chiến đấu với Tập đoàn quân 6, thì sau đó không thể để Tập đoàn quân 6 lại tại Stalingrad trong bất kỳ khoảng thời gian nào.

    (ii) Tập đoàn quân 6 phải nhận hậu cần tiếp tế bằng đường hàng không với số lượng tối thiểu hàng ngày..

    (iii) Như Cụm tập đoàn quân đã liên tục nhấn mạnh kể từ ngày 21 tháng 11, quân tiếp viện cần thiết phải liên tục được chuyển đến.

    Tất nhiên, mọi người sẽ thấy Hitler thực sự không có ý định nhỏ nhất là rút Tập đoàn quân 6 khỏi Stalingrad. Cả hai điều kiện tiên quyết khác để thành công của hoạt động phải được thỏa mãn.

    Điều đầu tiên chúng tôi phát hiện ra là các lực lượng được chuyển giao bởi O.K.H. cho nhiệm vụ cứu viện Tập đoàn quân 6, cũng như thời điểm sẵn sàng của họ, không hề phù hợp với những yêu cầu được hứa với chúng tôi ở Starobyelsk.

    Để bắt đầu, đã có sự chậm trễ đáng kể trong việc di chuyển binh lính đến các khu vực mới của họ. Trong trường hợp của Cụm tác chiến độc lập Hollidt, điều này là do hiệu quả thấp của đường sắt, nhóm cứu viện từ Tập đoàn thiết giáp 4 báo cáo các thảo nguyên xung quanh Stalingrad bị băng giá bao phủ, thì một sự tan băng đã xảy ra xuống ở vùng Kavkaz. Do đó, các đơn vị xe của Sư đoàn Panzer 23 không thể di chuyển bằng đường bộ theo lịch trình và phải đi bằng đường sắt thay thế. Với tốc độ chậm chạp của việc triển khai, thời hạn triển khai của Quân đoàn Panzer 57 đã bị hoãn lại trong vài ngày - trong tình hình mà mỗi ngày đều phải tính toán.

    Sức mạnh nhóm cứu viện tỏ ra vẫn còn không đạt yêu cầu. Sư đoàn không quân dã chiến 15, dự kiến gia nhập Quân đoàn Panzer 57, thậm chí chưa được thành lập - một quá trình mất vài tuần để hoàn thành. Cuối cùng khi sẵn sàng, sư đoàn phải chuyển trạng thái chiến đấu khẩn cấp (tại một thời điểm, tình cờ, khi vấn đề cứu trợ đã được quyết định từ lâu theo nghĩa tiêu cực) và bị nghiền nát trong vài ngày đầu hoạt động. Pháo binh do Cụm tập đoàn quân A bàn giao, ngoại trừ một trung đoàn pháo phản lực, không bao giờ đến cả. Trong tổng số 7 sư đoàn dành cho Cụm tác chiến Hollidt, chúng tôi thấy rằng cần phải chuyển giao hai sư đoàn bộ binh (62 và 294) ở trận tuyến của Tập đoàn quân Rumani 3 để cung cấp cho nó ít nhất một chút ổn định.

    Việc rút quân của họ đã dẫn đến sự sụp đổ ngay lập tức của các trận tuyến của Quân đoàn Rumani 1 và 2. Cả hai sư đoàn đã bị loại khỏi hoạt động cứu trợ ngay từ đầu. Một trong những đội hình được hứa chuyển đến nhưng không xuất hiện là Sư đoàn Sơn cước 3. Một nửa sử đoàn, đã được đưa lên xe lửa, đã bị chuyển hướng bởi O.K.H. đến Cụm tập đoàn quân A để đối phó với khủng hoảng cục bộ; nửa còn lại được Cụm tập đoàn quân Trung tâm giữ lại cho một mục đích tương tự.

    Sư đoàn Panzer 22, đã đồng hành với Tập đoàn quân Rumani 3 từ khi bắt đầu cuộc tấn công của Liên Xô, đã chứng tỏ là một thất bại hoàn toàn không có khả năng thực hiện bất kỳ hành động tấn công nào sau những tổn thất mà nó phải chịu trong các trận chiến tháng 11. Vì không thể sử dụng các Sư đoàn không quân dã chiến trong vai trò tấn công, nên thực tế các lực lượng tấn công duy nhất còn lại cho các hoạt động cứu viện của Tập đoàn thiết giáp 4 và Cụm tác chiến độc lập Hollidt lần lượt là Quân đoàn Panzer 57 (với lực lượng gồm 2 sư đoàn thiết giáp) và Quân đoàn Panzer 48 (Sư đoàn Panzer 11 và Sư đoàn bộ binh 336, đơn vị đầu tiên vẫn đang di chuyển lên). Sư đoàn Panzer 17 và Sư đoàn bộ binh 306, mà O.K.H. sau đó đưa vào để thay thế các sư đoàn không đến được, không thể bù đắp hoàn toàn cho sự thiếu hụt lực lượng cũng như không thể sẵn sàng hành động ngay khi chiến dịch cứu trợ yêu cầu.

    Trong trường hợp, ý tưởng ban đầu về việc giải cứu Tập đoàn quân 6 từ hai hướng khác nhau - Tập đoàn thiết giáp 4 từ khu vực Kotelnikovo ở phía đông của sông Đông và Cụm tác chiến độc lập Hollidt từ khu vực Trung Chir về phía Kalach - sẽ bị vô hiệu hóa do thiếu hụt lực lượng.

    Việc chúng tôi có thể hy vọng nhất bây giờ là tập hợp đủ lực lượng tại một điểm. Khi mọi thứ đứng vững, điều này chỉ còn lại Tập đoàn thiết giáp 4 đủ điều kiện cho cuộc tấn công. Tập đoàn thiết giáp 4 có một quãng đường ngắn hơn để bảo vệ Stalingrad và không gặp trở ngại như sông Đông để vượt qua. Cũng có lý khi hy vọng rằng hướng cuối cùng mà kẻ địch mong đợi một cuộc tấn công cứu viện là bất cứ nơi nào ở phía đông của sông Đông, vì toàn bộ tình huống khiến người Đức cực kỳ mạo hiểm khi tập hợp lực lượng lớn trong khu vực đó. Vì lý do tương tự, ban đầu, kẻ địch đã đưa ra các lực lượng tương đối yếu theo hướng Kotelnikovo để bảo vệ trận tuyến bao vây của mình. Ở đây, trong thời điểm hiện tại, Tập đoàn thiết giáp 4 chỉ phải đối mặt với 5 sư đoàn của địch, trong khi kẻ địch trên Chir đã có 15 sư đoàn trong đội hình…..

    NGUỒN (LÊ TIỆP)...
    meo-u, tatpcit, caonam_vOz2 người khác thích bài này.
  7. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    Cụm tập đoàn quân đưa ra lệnh vào ngày 1 tháng 12 cho Chiến dịch 'Bão mùa đông' dự tính như sau:

    Vào một ngày vẫn được tính toán (nhưng trong mọi trường hợp không sớm hơn 8 tháng 12), Tập đoàn thiết giáp 4 tấn công về phía đông của sông Đông với phần lớn lực lượng của nó, di chuyển khỏi khu vực Kotelnikovo. Một khi Tập đoàn thiết giáp 4 đã thọc sâu vào các lực lượng bao vây của kẻ địch, nhiệm vụ sẽ là tấn công và thu hút trận tuyến phía nam và /hoặc phía tây bao vây Stalingrad.

    Một lực lượng nhỏ hơn do Quân đoàn Panzer 48 của Cụm tác chiến Hollidt thọc sâu từ đầu cầu Don-Chir của Nizhne Chirskaya vào phía sau các lực lượng yểm trợ kẻ địch. Kẻ địch đối diện với Tập đoàn thiết giáp 4 ở phía bắc Kotelnikovo có thể rõ ràng được củng cố trước cuộc tấn công, hoặc nếu tình hình của Tập đoàn quân Rumani 4, có nhiệm vụ yểm trợ sườn phía Đông của Tập đoàn thiết giáp 4, hãy thực hiện một bước ngoặt quan trọng khác, kế hoạch thay thế sau sẽ đến khi vào hoạt động. Các sư đoàn thiết giáp của Tập đoàn thiết giáp 4 sẽ tạo bất ngờ khi di chuyển về phía bắc dọc theo bờ phía tây của sông Đông và triển khai mũi tiến công chính từ đầu cầu Nizhne Chirskaya. Chúng tôi cũng dự tính rằng một nhóm xung kích yếu hơn sẽ thọc sâu vào Kalach từ đầu cầu Don-Chir ở phía tây sông Đông để cắt đứt liên lạc của kẻ địch ở đó và mở cầu sông Đông cho Tập đoàn quân 6.

    Đối với Tập đoàn quân 6, các mệnh lệnh đã đặt ra rằng vào một ngày sau cuộc tấn công của Tập đoàn thiết giáp 4 vẫn được Cụm tập đoàn quân cố định, ban đầu nó sẽ phá vây về phía tây nam theo hướng của Donskaya Tsarytsa, mục tiêu của nó là liên kết với Tập đoàn thiết giáp 4 và bắt tay tiến lên trận tuyến bao vây phía nam và phía tây và nắm giữ con đường băng qua sông Đông.

    Theo chỉ thị rõ ràng từ Hitler, Tập đoàn quân 6 tiếp tục giữ các vị trí hiện có trong túi vây. Điều này sẽ không thể thực hiện được khi nó phá vây ra phía tây nam để gặp Tập đoàn thiết giáp 4, là hoàn toàn rõ ràng, vì khi Liên Xô tấn công vào tuyến phía bắc hoặc phía đông, Tập đoàn quân 6 sẽ phải nhường bước. Trong trường hợp, chắc chắn, Hitler sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật này, như đã làm trong những dịp sau đó. (Tất nhiên, không phải chúng tôi có thể nói như vậy trong Phương án tác chiến, vì Hitler đã biết về nó thông qua sĩ quan liên lạc của mình tại Sở chỉ huy Tập đoàn quân 6 và ngay lập tức đưa ra một phản lệnh.)

    Trong vài ngày đầu sau khi tôi tiếp quản mọi thứ vẫn khá im ắng trên trận tuyến của Cụm tập đoàn quân. Rõ ràng là kẻ địch đang chuẩn bị một cuộc tấn công đồng loạt vào Tập đoàn quân 6. Mặt khác, rõ ràng địch không quan tâm đến việc mạo hiểm thọc sâu ngay lập tức vào Rostov bằng phần lớn lực lượng thiết giáp, thậm chí địch còn không cố gắng vượt qua ngã tư Donetz sống còn của Cụm tập đoàn quân hoặc ngã ba đường sắt Likhakha. Có lẽ địch nghĩ rằng có thể để dành lực lượng khỏi rủi ro tấn công tấn công vào một chiếc két loại này, vì ưu thế của mình trong khúc quanh lớn của sông Đông sẽ đảm bảo thành công trong bất kỳ sự kiện nào. Tuy nhiên, địch chắc chắn đã hy sinh một cơ hội lớn theo cách này, vì vào cuối tháng 11 và đầu tháng 12, các lực lượng chúng tôi cần có để ngăn chặn một mũi thọc sâu như vậy đơn giản là không tồn tại.





    Kẻ địch tấn công vào Tập đoàn quân 6





    Vào ngày 2 tháng 12, địch đã thực hiện cuộc tấn công đầu tiên vào Tập đoàn quân 6. Cũng giống các cuộc tấn công tiếp theo vào ngày 4 và 8 của tháng, nó đã bị đẩy lùi một cách đẫm máu bởi những người lính dũng cảm trong cái túi. May mắn thay, vị trí tiếp tế bây giờ có vẻ thuận lợi hơn chúng tôi dự kiến ban đầu, vì vào ngày 2 tháng 12, Tập đoàn quân 6 đã báo cáo rằng giảm khẩu phần và giết mổ một tỷ lệ lớn ngựa, Tập đoàn quân 6 có thể - tính toán từ 3 tháng 11 - quản lý với các kho hiện tại của nó, tồn tài trong 12 đến 16 ngày. Đồng thời, tình trạng thời tiết khuyến khích chúng tôi hy vọng về sự cải thiện tỷ lệ tiếp tế bằng cầu hàng không, tải trọng kỷ lục 300 tấn sẽ được đưa vào túi vào ngày 5 tháng 12. (Thật không may, điều này vẫn duy trì ở mức cao nhất mọi thời điểm.) Tuy nhiên, rõ ràng là không được phép phí phạm thời gian để nối liên lạc với Tập đoàn quân 6 trên mặt đất và đưa nó ra khỏi túi.

    Điều duy nhất có lợi cho chúng tôi cho đến nay là kẻ địch đã không mạo hiểm khai thác cơ hội cắt đứt liên lạc phía sau của Cụm tập đoàn quân tại ngã tư Donetz hoặc tại Rostov (nơi địch có thể đồng thời cắt đứt Cụm tập đoàn quân A ). Mặt khác, vị trí xấu đi trong các khu vực mà từ đó các mũi tiến công cứu trợ được thực hiện.

    Trong trường hợp của Tập đoàn thiết giáp 4, sự xuất hiện của Quân đoàn Panzer 57 từ Kavkaz đã bị trì hoãn vì những lý do đã được nêu. Ngày tập trung, ban đầu là ngày 3 tháng 12, được hoãn đến ngày 8 và sau đó đến ngày 12 tháng 12. Đương nhiên, kẻ địch sẽ không hoạt động trong một thời gian dài. Vào ngày 3 tháng 12, địch đã đưa lực lượng về phía Kotelnikovo, đầu đường sắt chính của Quân đoàn Panzer 57, rõ ràng với mục đích dọn sạch các vị trí ở đó. Ngày hôm sau, địch đã bị đẩy lùi bởi Sư đoàn Panzer 6, lúc đó đã sẵn sàng hoạt động. Từ ngày 8 tháng 12 trở đi, đã có dấu hiệu một lực lượng quân địch lớn tập trung ở trận tuyến phía bắc của Tập đoàn thiết giáp 4 (phía đông bắc Kotelnikovo), nơi một Tập đoàn quân Liên Xô mới (51) được xác định. Mặt khác, mọi thứ vẫn yên lặng ở trận tuyến phía đông của Tập đoàn thiết giáp 4, nơi được giữ chủ yếu bởi binh lính của Tập đoàn quân Rumani 4 trực thuộc. Điều tương tự cũng được áp dụng cho Sư đoàn cơ giới 16 xung quanh Yelista.

    Nhằm mục đích thiết lập sự thoải mái cho người Rumani, chúng tôi phái đi một Sư đoàn cơ giới hạng nhẹ lên phía bắc để tái tổ chức ở phía sau trận tuyến Liên Xô đối mặt với họ. Nó đã chứng minh vào thời điểm hiện tại, kẻ địch không có lực lượng nào được tập hợp ở bất kỳ mức độ nào ở phía tây sông Volga.
    meo-u, tatpcit, caonam_vOz2 người khác thích bài này.
  8. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    SORRY CÁC BÁC....VỪA ĐI NGHỈ MÁT VỀ....TRANH THỦ MẤY HÔM COVID -19 ...SẼ GIA TĂNG TỐC ĐỘ LÀM VIỆC...





    Khủng khoảng trên trận tuyến sông Chir.





    Tình hình diễn ra nghiêm trọng hơn trong khu vực của Cụm tác chiến độc lập Hollidt (khu vực thuộc Tập đoàn quân Rumani 3). Ở đây, trên Hạ Chir, từ ngã ba của nó với sông Đông đến một điểm cách 45 dặm phía thượng lưu, các đơn vị mặt đất, một vài đơn vị phòng không, là các đơn vị đáng báo động vốn được thiết lập từ các đơn vị hạng B và những người lính Tập đoàn quân 6 trở về sau khi nghỉ phép. Những đơn vị này sau đó đã được tăng cường bởi hai Sư đoàn không quân, sau khi ban đầu được dành cho Cụm tác chiến độc lập Hollidt, chỉ có điều kiện sử dụng do thiếu kinh nghiệm chiến đấu và thiếu hụt các sĩ quan và hạ sĩ quan N.C.O.s được đào tạo.

    Trận tuyến bị chia ra bởi khúc quanh ở Chir tại Bolshoi Ternovsky và trận tuyến sông Đông vẫn còn nguyên vẹn khi người Nga đột phá Tập đoàn quân Rumani 3 vào tháng 11 đã được vá lại bằng cách uốn cong cánh phải của các đơn vị Tập đoàn quân Rumani 3 trên sông Đôn (Quân đoàn Rumani 1 và 2) và bằng cách đưa vào Sư đoàn Panzer 22 và tàn dư của các sư đoàn Rumani bị thiệt. Tuy nhiên, trên thực tế, các sư đoàn bộ binh dành cho Cụm tác chiến Hollidt cũng nên được chuyển đến đây để đủ khả năng kéo dài 75 dặm về phía trước ở một mức độ ổn định tối thiểu. Đến đầu tháng 12 đã có những dấu hiệu đáng ngại về một cuộc tấn công lớn sắp xảy ra ở trận tuyến Chir, và hai ngày sau đó, một lực lượng lớn pháo binh địch được xác định dọc theo hạ lưu sông. Chính tại đây, vào ngày 4 tháng 12, các cuộc tấn công của người Nga đã bắt đầu, tấn công mà không có thời gian nghỉ ngơi, hết lần này đến lần khác. Kẻ địch càng kiên trì trong nỗ lực đột phá, tình hình càng trở nên nghiêm trọng. Điều hết sức quan trọng là chúng tôi phải tiếp tục giữ dòng sông này, vì đầu cầu của chúng ta ở góc giữa Chir và Don, bao gồm cả cây cầu sông Đông tại Nizhne Chirskaya, có tầm quan trọng cơ bản đối với sự cứu viện Tập đoàn quân 6.

    Ngoài ra, một bước đột phá của đối phương với Chir sẽ xóa đường đi đến 2 sân bay Morosovsky và Tatsinskaya, trong đó chỉ 25 và 50 dặm, cũng như các cửa Donetz và Rostov. Trong trường hợp, Cụm tập đoàn quân không có lựa chọn nào khác ngoài việc để Quân đoàn Panzer 48 (có Sư đoàn Panzer 11 và Bộ binh 336 đã đến vào thời điểm này) tạm thời được sử dụng để tăng cường cho trận tuyến Hạ Chir. Quân đoàn thấy mình đóng vai trò là một lính cứu hỏa thực sự, lao từ điểm này sang điểm khác để can thiệp mỗi khi lớp phòng thủ của các đơn vị báo động bị đe dọa sụp đổ. Đương nhiên, điều này tạm thời tước Cụm tác chiến độc lập Hollidt những sư đoàn duy nhất mà nó có thể sử dụng trong vai trò cứu trợ tấn công từ hướng này. Tuy nhiên, ngay khi tình hình cho phép, họ vẫn có ý định đưa quân đoàn qua cầu Nizhne Chirskaya để hợp tác với nhóm cứu trợ của Tập đoàn thiết giáp 4.

    Vào ngày 9 tháng 12, các cuộc tấn công dữ dội nhằm vào Tập đoàn quân 6 đã bắt đầu giảm dần. Điều này có lẽ có nghĩa là các lực lượng đã được rút ra để chống lại bất kỳ nỗ lực nào của Đức nhằm dỡ bỏ vòng vây.

    Trên trận tuyến Chir, kẻ địch giữ áp lực không ngừng, nhưng trên trận tuyến phía bắc của Tập đoàn thiết giáp 4, sau thất bại của chiến dịch Kotelnikovo, địch đã thể hiện một mức độ hạn chế nhất định.




    Sự đấu tranh vô vọng cho những quyết định..




    Tôi hầu như không cần phải nói rằng trong tình huống nguy cấp này, tôi đã liên tục liên lạc qua sóng vô tuyến với Tổng Tham mưu trưởng, Tướng Zeitzler. Ông ta hoàn toàn đồng ý với dự báo của tôi về sự thay đổi tính hình và những suy luận mà tôi đã hình dung. Nhưng liệu Zeitzler có thể khiến Hitler có hành động phù hợp - và kịp thời - lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

    Ngoài nhu cầu liên tục của chúng tôi về việc tăng cường các phi đội vận tải Luftwaffe tiếp vận cho Tập đoàn quân 6, còn có hai vấn đề nổi bật:

    Đầu tiên là ngay cả khi Tập đoàn quân 6 có thể được giải cứu, thì Tập đoàn quân 6 cũng không được đặt tại khu vực Stalingrad nữa. Bản thân Hitler vẫn muốn bám vào thành phố - giống như Hitler đã khăng khăng làm với túi Demyansk vào mùa đông trước - và để giữ cho quân lính được cung cấp ở đó bằng hành lang trên bộ. Mặt khác, Cụm tập đoàn quân sông Đông, đã thuyết phục như mọi khi rằng đây hoàn toàn là giải pháp sai lầm và điều cần thiết là phải cơ động các hoạt động một lần nữa nếu muốn tránh được thảm họa. Cuộc giằng co này tiếp diễn cho đến khi cơ hội cuối cùng cứu Tập đoàn quân 6 đã bị vứt bỏ.

    Vấn đề thứ hai là tăng cường lực lượng cứu viện. Kể từ khi phát hiện ra rằng bảy sư đoàn ban đầu được hứa chuyển tới chúng tôi cho Cụm tác chiến độc lập Hollidt, chúng tôi hy vọng lực lượng Quân đoàn Panzer 48 có thể thêm 2 sư đoàn, điều quan trọng là phải tăng cường cho Tập đoàn thiết giáp 4. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng sau này sẽ không đến được Stalingrad chỉ với Sư đoàn Panzer 6 và 23.

    Có hai cách có thể ảnh hưởng đến sự tiếp viện này.

    Cụm tập đoàn quân sông Đông liên tục yêu cầu được trao cho Quân đoàn Panzer 3 của Cụm tập đoàn quân A gồm 2 sư đoàn thiết giáp, dù sao không thích hợp được sử dụng ở địa hình miền núi. Mỗi lần, yêu cầu đều bị từ chối vì Cụm tập đoàn quân A tuyên bố không thể cho quân đoàn trừ khi Cụm tập đoàn quân A được phép sơ tán khỏi một mấu lồi nhô về phía Kavkaz - một biện pháp mà Hitler sẽ không cho phép. Những nỗ lực của chúng tôi đã không thành công để có được một trung đoàn của Cụm tập đoàn quân A để rút Sư đoàn cơ giới 16 tại Yelista, nơi Sư đoàn đang hỗ trợ bên sườn cho Tập đoàn thiết giáp 1. Vào thời điểm mọi thứ đã được đinh đoạt như thế này thì đã quá muộn để tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào tại Stalingrad.

    Cách thứ hai khả dĩ để có thêm lực lượng cho Tập đoàn thiết giáp 4 để kịp thời cho cú thọc sâu của nó tới Stalingrad là nhờ vào sự cung cấp các lực lượng mới của O.K.H. Vào thời điểm đó, câu hỏi Sư đoàn Panzer 17 và Sư đoàn bộ binh 306 mới thành lập - theo thứ tự đó - đang trên đường đến Cụm tập đoàn quân sông Đông. Do sự chậm trễ liên quan đến việc tập trung Quân đoàn Panzer 57 tại Kotelnikovo, các lực lưỡng đã có sẵn của hai sư đoàn có thể đã đến kịp lúc để chuyển đến Stalingrad. Thật không may O.K.H. đã đưa xuống khỏi xe lửa và coi như là lực lượng dự trữ của chính O.K.H. phía sau cánh trái của Cụm tập đoàn quân bởi vì - không phải không có lý do - O.K.H sợ một cuộc tấn công quy mô lớn đang diễn ra ở đó. O.K.H. không thể có cả hai cách: thành công cho Tập đoàn thiết giáp 4 và an toàn chống lại một cuộc khủng hoảng mà nếu nó phát sinh thì Sư đoàn 17 Panzer không thể làm chủ được. Trong khi chúng tôi cho rằng thành công cho Tập đoàn thiết giáp 4, Hitler đã chọn sự an toàn mà mình hy vọng sẽ đạt được bằng cách giữ lại Sư đoàn Panzer 17. Kết quả cuối cùng là khi Hitler đã cho phép Sư đoàn Panzer 17 dời đến Stalingrad sau khi Sư đoàn bộ binh 306 bắt kịp, Sư đoàn Panzer 17 đã đến quá muộn cho giai đoạn đầu của chiến dịch cứu viện. Có thể đây là tình huống cơ hội quyết định bị vứt bỏ!

    Để tăng cường hiệu quả của các cuộc điện thoại giữa tôi với Tướng Zeitzler, và cũng để tăng cường sức mạnh của Zeitzler trong các trận chiến hàng ngày mà Zeitzler phải chiến đấu, tôi cảm thấy bắt buộc phải thường xuyên đánh giá cao tình hình được truyền lại cho Zeitzler, hoặc thậm chí trực tiếp với Hitler.

    Một trong những 'bản đánh giá' này - ngày 9 tháng 12 năm 1942 - được đưa ra trong Phụ lục II (*) để cho thấy những đau đớn mà chúng tôi đã làm để cho Hitler và O.K.H. hiểu rõ viễn cảnh tại thời điểm đó. Đánh giá này là bằng chứng về sự vượt trội về mặt số lượng mà Cụm tập đoàn quân phải đối mặt và cho thấy loại lực lượng - ngoại trừ một số sư đoàn mới đến - Cụm tập đoàn quân phải tiến hành các trận chiến bên ngoài túi Stalingrad. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, các đánh giá cho thấy cách Cụm tập đoàn quân cố gắng mang lại ý chính cho tất cả các vấn đề hoạt động của Bộ Tư lệnh Tối cao.

    Vì lợi ích của độc giả quan trọng, hai chú thích về bản đánh giá này có thể được nội suy ở đây.

    Một số người có thể phản đối việc tôi đã đưa vào bất kỳ tài liệu tham khảo nào về mọi cách thức và phương tiện để tiếp tục trận chiến trong trường hợp Tập đoàn quân 6 bị giữ tại Stalingrad sau khi một hành lang được cắt ngang qua nó. Câu trả lời cho điều này sẽ khá là vô nghĩa khi cố gắng thuyết phục một người như Hitler về sự vô ích khi để một tập đoàn quân trong thành phố thậm chí cho rằng việc cung cấp bằng hành lang như vậy là có thể. Chỉ bằng cách chỉ ra các vấn đề tăng viện dồn ép lên nếu Hitler cố gắng giữ thành phố của mình, chúng tôi mới có thể hy vọng làm cho Hitler thấy cần phải rút Tập đoàn quân 6. Thật không may, ngay cả lý do yêu cầu khẩn khoản này cũng không thể làm lung lay sự cố chấp của Hitler, mặc cho liên quan đến vấn đề uy tín. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, chúng tôi vẫn ấp ủ hy vọng rằng Hitler sẽ cúi đầu trước điều không thể tránh khỏi khi nói đến vấn đề.

    Thứ hai, có vẻ đáng ngạc nhiên, theo quan điểm về số lượng quân địch đối đầu với Cụm tập đoàn quân, chúng tôi vẫn tiếp tục tin tưởng vào khả năng giải cứu Tập đoàn quân 6. Chúng tôi có thể bị chê trách vì đã đánh giá thấp đối thủ của mình.

    Tuy nhiên, mấu chốt của vấn đề theo như chúng tôi quan tâm là rủi ro tối đa phải được chấp nhận nếu chúng tôi mang đến cho các đồng chí của Tập đoàn quân 6 cơ hội được cứu thoát. Các sự kiện đã cho thấy rằng chúng tôi đã đến gần đủ để mở đường đến tự do. Việc thất bại cuối cùng là do những nguyên nhân mà tôi sẽ thảo luận trong chương sau.
    meo-u, caonam_vOz, tatpcit2 người khác thích bài này.
  9. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927
    (*). PHỤ LỤC II...



    TỐI MẬT


    Trao trực tiếp duy nhất cho sĩ quan. 9th 12. 42

    Tới: Tham mưu trưởng O.K.H.

    Ban tác chiến O.K.H.



    SỰ ĐÁNH GIÁ TÌNH HÌNH



    1. Thông tin về các lực lượng địch.


    Kẻ địch đã chuyển đến các lực lượng lớn hơn nữa chống lại Cụm tập đoàn quân trong 10 ngày qua. Chúng bao gồm chủ yếu các lực lượng dự bị dự kiến trong đánh giá của chúng tôi vào ngày 28 tháng 11 nhưng cũng bao gồm các lực lượng bổ sung.

    Tổng số đội hình được xác định bởi Cụm tập đoàn quân là:

    86 Sư đoàn bộ binh

    17 Lữ đoàn bộ binh

    54 Lữ đoàn xe tăng

    14 Lữ đoàn cơ giới

    11 Sư đoàn kỵ binh…. tức là 182 đội hình. Ngoài ra, chúng tôi đã xác định được 13 trung đoàn xe tăng độc lập, tiểu đoàn xe tăng và lữ đoàn chống tăng.

    Sau đây là phân tích thống kê lực lượng của kẻ địch:

    (a) Khu vực bao quanh pháo đài Stalingrad:

    Phương diện quân Volga. - Tập đoàn quân 62 (8 Sư đoàn bộ binh, 3 Lữ đoàn bộ binh và 1 Lữ đoàn cơ giới; 1 Lữ đoàn bộ binh, 2 Lữ đoàn xe tăng và 2 Lữ đoàn cơ giới làm dự bị).

    Phương diện quân Bắc. - Tập đoàn quân 24 và 66 (17 Sư đoàn bộ binh và 1 Lữ đoàn cơ giới; 4 Lữ đoàn bộ binh và 4 Lữ đoàn xe tăng làm dự bị).

    Phương diện quân Tây - Tập đoàn quân 21 và 65 (10 Sư đoàn bộ binh, 7 Lữ đoàn xe tăng và 2 Lữ đoàn cơ giới, 5 Trung đoàn xe tăng và 1 Lữ đoàn chống tăng; 4 Lữ đoàn xe tăng làm dự bị).

    Phương diện quân Nam. - Tập đoàn quân 57 và 64 (7 Sư đoàn bộ binh, 6 Lữ đoàn bộ binh, 6 Lữ đoàn xe tăng và 6 Lữ đoàn cơ giới và 2 Trung đoàn xe tăng; rõ ràng 2 Sư đoàn bộ binh, 2 Lữ đoàn bộ binh, 5 Lữ đoàn xe tăng và 1 Lữ đoàn cơ giới và 5 Trung đoàn cơ giới làm dự bị).

    Trong 10 ngày qua, địch đã lần lượt tấn công các trận tuyến phía bắc, phía tây và phía nam. Mũi chủ công chính của địch chắc chắn là hướng vào trận tuyến phía tây, trong khi địch tương đối yếu ở phía nam.

    (b) Cuộc tấn công của Liên Xô vào Stalingrad được hỗ trợ ở phía tây nam [tức là phía Tây của sông Đông. Tác giả] - ở trận tuyến khu vực Chir - bởi Tập đoàn quân xe tăng 5 (12 Sư đoàn bộ binh, 5 Sư đoàn kị binh, 2 Sư đoàn thiết kị, 4 Lữ đoàn xe tăng, 1 trung đoàn xe tăng và 2 Lữ đoàn cơ giới; 2 Sư đoàn bộ binh, 4 Lữ đoàn xe tăng và 1 Lữ đoàn cơ giới làm dự bị). Ngay lập tức về phía bắc, đối diện với trung tâm và cánh trái của Cụm tác chiến Hollidt, là 3 Sư đoàn bộ binh khác.

    Hỗ trợ cho cuộc tấn công theo hướng phía nam, phía đông sông Đông, là Tập đoàn quân 50 (4 Sư đoàn bộ binh và 4 Sư đoàn kỵ binh, 1 Lữ đoàn xe tăng và 1 Lữ đoàn cơ giới; 1 Lữ đoàn xe tăng và 1 Lữ đoàn bộ binh làm dự bị). Lý do cho sự tập trung của các lực lượng cơ giới đằng sau xa hơn trận tuyến này vẫn chưa rõ ràng.

    (c) Trinh sát trong vài ngày qua đã cho thấy các hoạt động tháo dỡ ở phía đông Stalingrad và các hoạt động chuyển quân trên khắp phía nam sông Đông, qua trận tuyến phía đông của Cụm tác chiên Hollidt. Trong khi phía Liên Xô sự hỗ trợ phía đông sông Đông vẫn chủ yếu bị động, có lẽ vì sự tập trung của các lực lượng cơ giới đến hậu phương chưa hoàn tất, kẻ địch đã tấn công qua Chir để tăng sức mạnh trên đầu cầu Chir và phía tây nhà ga Chir. Vì lí do này các hoạt động chuyển quân từ bắc xuống nam trước Cụm tác chiến độc lập Hollidt, chúng tôi phải hy vọng cuộc tấn công này sẽ được mở rộng hơn nữa về phía tây.

    (d) Trong quá trình chiến đấu cho đến nay, kẻ địch chắc chắn đã mất một lượng đáng kể thiết giáp, nhưng cho đến nay, địch đã có thể thay thế các khoảng trống bằng cách đưa lên các trung đoàn xe tăng mới, v.v. Khả năng tấn công của bộ binh của địch vẫn còn thấp; hiệu quả của pháo binh của địch đã tăng lên đáng kể, đáng chú ý là ở trận tuyến phía tây của Stalingrad.


    2. Thông tin về các lực lượng của chúng ta.


    (a) Tập đoàn quân 6. Cho đến nay, Tập đoàn quân đã đánh bại tất cả các cuộc tấn công của kẻ địch, mặc dù phải trả giá bằng những tổn thất đáng kể. Báo cáo đặc biệt đang được đệ trình về khả năng chiến đấu hiện tại của nó. Sau đây là việc nắm giữ các loại đạn chính vào ngày 5 tháng 12 năm 42, được đưa ra theo tỷ lệ phần trăm của nhu cầu chính – Lưu ý : [Một 'nhu cầu chính' lên tới xấp xỉ số lượng cần thiết cho trận đánh liên tục trong 3 ngày. Tác giả.]….

    Pháo xe kéo 5-cm.59%

    Cối 15-cm. . . . . 25%

    Pháo xe kéo7.5-cm. 39.4%

    Bích kích pháo hạng nhẹ . . . . 34%

    Cối 8-cm. . . . . 30.8%

    Đại bác 19 10-cm. . . 21.6%

    Pháo bộ binh hạnh nhẹ . . 28%

    Bích kích pháo hạng nặng . . . 36%

    Pháo bộ binh hạng nặng . . 25%

    Khẩu phần trong kho hiện tại, với bánh mì cắt giảm đến 200 gr, sẽ kéo dài đến khoảng 14 tháng 12 cho bánh mì, 20 tháng 12 cho bữa ăn trưa và 19 tháng 12 cho bữa ăn tối.

    Bất chấp những nỗ lực mẫu mực của Luftwaffe, cầu vận tải đường không lớn nhất đạt được cho đến nay chỉ đạt cao nhất là 300 tấn trong ngày 7 tháng 12 do thời tiết xấu. Trong số 188 máy bay được sử dụng ngày hôm đó, 2 chiếc đã bị bắn hạ và 9 chiếc không thể quay trở lại. Còn vào tất cả các ngày khác, trọng tải được dao động khác nhau giữa 25 tấn (ngày 27 tháng 11) và 150 tấn (ngày 8 tháng 12), so với yêu cầu tối thiểu hàng ngày là 400 tấn……

    (b) Tập đoàn thiết giáp 4. Tập hợp quân cụ cho Quân đoàn 57 không hoàn thành cho đến ngày 10 tháng 12, thay vì ngày 3 tháng 12 như hy vọng, do sự sa lầy của các đơn vị có bánh của Sư đoàn Panzer 23, Quân đoàn Panzer 48 (Sư đoàn bộ binh 336, Sư đoàn Panzer 11 và Sư đoàn không quân dã chiến 3). Ban đầu được đưa vào trận tuyến Chir để khôi phục tình hình ở đó. Trận chiến vẫn đang diễn ra.

    (c) Các đội hình Rumani. Tập đoàn quân Rumani 4, nằm ở phía bắc Sư đoàn bộ binh Sơn cước 16., Hiện tại đang nhanh chóng dàn quân. Tuy nhiên, dự kiến Sư đoàn bộ binh Sơn cước 16 không thể chịu được một cuộc tấn công với bất kỳ lực lượng nào từ phía bắc, đặc biệt là khi nó được chỉ huy bởi Thống chế Antonescu để tránh bị cắt rời. Trong trường hợp của Tập đoàn quân Rumani 3, ngoài Quân đoàn Rumani 1 còn nguyên vẹn.

    Quân đoàn hình thành một phần của Cụm tác chiến độc lập Hollidt, sức mạnh chiến đấu của tàn quân của các sư đoàn Rumani đã được chuyển lên phía trước chẳng khác gì 1 hoặc 2 tiểu đoàn. Không có pháo binh đáng nói nữa. Do thiếu vũ khí, việc phục hồi các đội hình ở khu vực phía sau đã không tạo ra kết quả rõ ràng. Cũng phải đối mặt rằng các Ban tham mưu các đội hình Rumani không hành động với năng lượng cần thiết. Họ gán cho thất bại của mình là 'bất khả kháng', trong đó họ bao gồm Bộ Tư lệnh Đức. Đối với phần còn lại, toàn bộ trận tuyến của Tập đoàn quân Rumani 3 được giữ bởi các đơn vị khẩn cấp. Theo thực tế về việc không có pháo và súng chống tăng, sẽ không có ảo tưởng về khả năng tồn tại của trận tuyến này trong bất kỳ thời gian nào nếu kẻ địch tấn công dữ dội, đặc biệt là với lực lượng thiết giáp. Sự pha tạp các lực lượng này, không có gì để giữ các lực lượng này với nhau từ bên trong, phải nhanh chóng được cứu trợ bởi các đơn vị chiến đấu thích hợp, vì thành phần cũng như hiệu quả chiến đấu của các lực lượng này không đủ điều kiện cho kéo dài tình trạng này ở trận tuyến. Ngoài ra, những người trong số họ được hình thành từ các đơn vị có nhiệm vụ đặc biệt trong khu vực giao liên, không thể ngăn cản các chức năng phù hợp của họ mà không làm ảnh hưởng đến khả năng cung ứng tổng thể.



    3. Ý định riêng của chúng tôi.



    Cụm tập đoàn quân dự định, như đã báo cáo, sẽ tấn công sớm nhất có thể với Tập đoàn thiết giáp 4 để kết nối lại với Tập đoàn quân 6. Tuy nhiên, tại thời điểm hiện tại, trạng thái mềm của địa hình loại trừ bất kỳ khả năng nào bằng Quân đoàn Panzer 57. Cho dù các sư đoàn của Quân đoàn Panzer 48 có thể được tung toàn bộ trên trận tuyến Chir trước ngày 11 tháng 12 vẫn chưa chắc chắn. Sẽ là cần thiết để mang Sư đoàn Panzer 17 vào cuộc, mệnh lệnh đã được đưa ra cho điều này. Do đó, hi vọng kẻ địch trong thời gian ngắn mở rộng các cuộc tấn công vào trận tuyến Chir theo hướng chung của Morosoyskaya, Cụm tác chiến Hollidt phải hiệp đồng để giảm áp lực lên trận tuyến này, hoặc bằng cách tấn công theo hướng chung Perelasovsky hoặc bằng cách bàn giao một Sư đoàn Đức.



    4. Kết luận chung.


    Mức độ quan trọng bởi các lực lượng kẻ địch mang đến để chống lại Cụm tập đoàn quân sông Đông cho thấy mũi chủ công của địch sẽ ở đây. Địch sẽ tiếp tục cuộc chiến trong khu vực này càng lâu càng tốt bằng cách đưa lực lượng từ các mặt trận khác.

    Do đó, bất kể vị trí của Tập đoàn quân 6 có thể biến động như thế nào trong tương lai trước mắt, vẫn cần phải duy trì một lượng quân tiếp viện ổn định cho Cụm tập đoàn quân sông Đông. Đối với điều này, tầm quan trọng quyết định là các lực lượng tiếp viện phải được chuyển đến để tăng tỷ lệ ngang bằng với họ. Với tốc độ hiện tại, chúng tôi sẽ luôn tụt hậu so với người Nga. Tôi cũng xem xét điều cần thiết là mọi thứ phải được thực hiện để khôi phục tính hữu dụng của Tập đoàn quân Rumani, đặc biệt là liên quan đến ý chí chiến đấu và niềm tin của Tập đoàn quân Rumani đối với Bộ Tư lệnh Đức.

    Về việc liệu Tập đoàn quân 6 có nên được rút ra khỏi túi hay không khi liên lạc được thiết lập lại, tôi cho rằng các yếu tố sau phải được cân nhắc cẩn thận:

    (a) Nếu Tập đoàn quân 6 bị bỏ lại trong khu vực pháo đài Stalingrad, hoàn toàn có khả năng người Nga sẽ tự trói mình ở đây và dần dần phung phí nhân lực của họ trong các cuộc tấn công vô dụng. Đồng thời phải đối mặt với việc Tập đoàn quân 6 phải tồn tại và chiến đấu trong những điều kiện đặc biệt bất lợi trong pháo đài và nếu tỷ lệ sức mạnh hiện tại vẫn còn hiệu lực lâu hơn nữa, liên lạc có thể sẽ bị mất một lần nữa. Tốt nhất phải giả định rằng sẽ không có thay đổi quyết định trong vài tuần tới.

    (b) Mặt khác, cũng phải giả định khả năng người Nga sẽ có hành động đúng đắn và, trong khi duy trì sự bao vây Stalingrad của họ, vẫn sẽ tiến hành các cuộc tấn công lớn chống lại Tập đoàn quân Rumani 3 và 4 với Rostov làm mục tiêu. Nếu điều này xảy ra, các lực lượng quan trọng nhất của chúng tôi sẽ bất động về mặt hoạt động trong khu vực pháo đài hoặc bị buộc phải giữ kết nối với nó được mở, trong khi người Nga sẽ có quyền tự do hành động dọc theo toàn bộ trận tuyến còn lại của Cụm tập đoàn quân. Để duy trì tình trạng này trong suốt mùa đông là rất thiếu thiết thực.

    (c) Hệ quả của bất kỳ quyết định giữ Tập đoàn quân 6 tại Stalingrad do đó phải là quyết định chiến đấu trận chiến này cho đến một kết thúc hoàn toàn quyết định.

    Điều này sẽ bắt buộc:

    (i) cung cấp cho Tập đoàn quân 6 thêm lực lượng để duy trì khả năng phòng thủ, dưới hình thức các Sư đoàn không quân dã chiến sẽ được hợp nhất trong các đội hình hiện có của Tập đoàn quân 6.

    (ii) Củng cố ban đầu các mặt trận liền kề của Tập đoàn quân Rumani 3 và 4 bởi các lực lượng Đức, vì các trận tuyến này không thể được đảm bảo để giữ với tàn quân Rumani và các đơn vị không theo thể thức.

    (iii) phát động một cuộc tấn công quyết định ngay khi lực lượng của chúng tôi cho phép. Liệu các lực lượng cần thiết có thể được cung cấp và đưa vào hoạt động trong thời gian ngắn không, tôi không thể đánh giá được.



    v. MANSTEIN

    Thống chế

    Tư lệnh cụm tập đoàn quân sông Đông
    meo-u, viagraless, tatpcit1 người khác thích bài này.
  10. huytop

    huytop Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/11/2014
    Bài viết:
    1.406
    Đã được thích:
    5.927



    Cuộc đua sinh tử





    Chúng tôi và quân địch bắt đầu cuộc đua sinh tử. Mục tiêu của chúng tôi là cứu lấy những sinh mạng của Tập đoàn quân 6. Đồng thời chúng tôi cũng đã đặt cược cả sự tồn tại không chỉ của Cụm tập đoàn quân sông Đông mà còn của cả Cụm tập đoàn quân A.

    Đó là một cuộc đua để quyết định liệu nhóm cứu viện Tập đoàn thiết giáp 4 chạm tay tới Tập đoàn quân 6 ở phía đông của sông Đông hay không trước khi kẻ địch buộc chúng tôi phải ngừng các hoạt động. Điều này kẻ địch có thể dành được bằng cách tràn qua trận tuyến yếu kém của chúng tôi trên khu vực sông Chir hoặc cánh trái của Cụm tập đoàn quân (và có thể là cánh phải của Cụm tập đoàn quân B) và đặt mình vào vị trí cắt đứt mọi sự kết nối giữa Cụm tập đoàn quân sông Đông và Cụm tập đoàn quân A.

    Để sắp đặt và duy trì một chiến dịch tấn công ở phía đông sông Đông trong khi mối nguy hiểm nêu trên ngày càng gay gắt từ ngày này sang ngày khác có nghĩa là phải gánh chịu một rủi ro có thể hiếm khi xảy ra trước đó. Tôi không thể tin rằng Hitler nhận thức được đầy đủ tầm quan trọng vào thời điểm đó, nếu không, Hitler gần như chắc chắn sẽ thực hiện các biện pháp triệt để hơn, ít nhất là đến mức tăng viện cho Tập đoàn thiết giáp 4 để cứu trợ Stalingrad nhanh chóng. Thay vào đó, như chính Tướng Zeitzler bày tỏ, Hitler 'không làm gì khác ngoài thọc gậy bánh xe'. Hai ví dụ về điều này là việc Hitler giữ lại Sư đoàn Panzer 17 ở sai vị trí trong suốt giai đoạn quan trọng của chiến dịch và việc không tung ra Sư đoàn cơ giới 16 cho đến khi quá muộn. Nhiều khi Hitler tuyên bố rằng các tướng lĩnh và sĩ quan Bộ Tổng tham mưu chỉ có thể 'tính toán' và sẽ không nắm lấy cơ hội. Hầu như không có bất kỳ lời bác bỏ nào về yêu cầu của Hitler về việc Cụm tập đoàn quân sông Đông lệnh cho Tập đoàn thiết giáp 4 đột phá về Stalingrad và tiếp tục tiến lên cho đến giây phút cuối mà có thể đây là một tình huống đe dọa phá hủy toàn bộ cánh phía nam của Quân đội Đức.

    Cuộc đua với tử thần này, bắt đầu vào ngày 12 tháng 12, khi Tập đoàn thiết giáp 4 tấn công Stalingrad, chỉ có thể được phác họa bằng những điểm chính ở đây, vì không thể mô tả những thay đổi chớp nhoáng của tình huống xảy ra trong trận chiến của Quân đoàn 57 Panzer trước một kẻ địch không bao giờ ngừng đưa vào lực lượng mới - quan trọng nhất và đầu tiên là xe tăng.

    Sự linh hoạt của thiết giáp và sự vượt trội của các tổ lái tăng của chúng tôi được thể hiện một cách xuất sắc trong giai đoạn này, cũng như sự dũng cảm của những người lính bộ binh cơ giới và kỹ năng của các đơn vị chống tăng. Đồng thời người ta đã thấy một sư đoàn thiết giàu kinh nghiệm như Panzer 6 có thể đạt được những gì dưới quyền vị chỉ huy đáng ngưỡng mộ của nó, Tướng Rauss và chuyên gia xe tăng Đại tá v. Hünersdorff (người mà tôi rất tiếc phải nói, sau này hy sinh do bị thương ở đầu cùng với sư đoàn đó) khi nó đi vào hoạt động với sự bổ sung đầy đủ thiết giáp và pháo tự hành. Ngược lại, khó khăn đến mức nào, rất nhiều như Sư đoàn Panzer 23 (được chỉ huy bởi Tướng Vormann, một đồng nghiệp cũ của tôi trong Ban tác chiến của O.K.H. , người đã bị thương năm lần trong Thế chiến I),chỉ có 20 chiếc xe tăng!

    Bây giờ chúng ta hãy cố gắng theo dõi ít nhất nét chủ chốt của trận chiến mà là nguyên nhân dẫn đến kết quả của nó.

    Trong khi Quân đoàn 57 kết thúc việc tập trung ở phía đông sông Đông xung quanh Kotelnikovo, các lực lượng lớn của địch đã một lần nữa tấn công vào trận tuyến của chúng tôi trên khu vực Hạ Chir từ ngày 10 tháng 12. Bây giờ rõ ràng rằng không thể có thêm câu hỏi nào về việc tung Quân đoàn Panzer 48 ở trận tuyến này để nó đột phá khỏi đầu cầu Chir-Don và phối hợp với Quân đoàn Panzer 57.

    Điều này khiến cho việc Quân đoàn 57 Panzer phải di chuyển khẩn cấp hơn bao giờ hết. Sau khi đập tan một nỗ lực nhằm tràn qua nó trong khi vẫn đang trong quá trình xuống tàu và tập trung cuối cùng, quân đoàn đã có thể xuất phát vào ngày 12 tháng 12. Sườn của Quân đoàn được che chắn ở phía đông Volga bởi Quân đoàn Rumani 7, đến phía tây sông Đông bởi Quân đoàn Rumani 6. Cuộc tấn công rõ ràng đã làm kẻ địch bất ngờ, người dường như không mong đợi điều đó khá sớm, và ban đầu quân đoàn đã có những tiến triển tốt. Tuy nhiên, tránh các chiến thuật phòng thủ, kẻ địch đã vội vã đưa lực lượng mới từ khu vực Stalingrad và phản công hết lần này đến lần khác trong nỗ lực chiếm lại các khu vực đã giành được bởi xe tăng của chúng tôi hoặc bao vây số lượng nhỏ các đơn vị phía sau bằng chính sự vượt trội về số lượng thiết giáp. Mặc dù đã quét sạch hết nhóm quân này đến nhóm quân khác, Quân đoàn Panzer 57 vẫn không đạt được gì quyết định trước ngày 17 tháng 12, ngày mà Sư đoàn Panzer 17 cuối cùng có thể tham chiến vào phía đông sông Đông .

    O.K.H. cuối cùng đã tung nó từ khu vực phía sau cánh trái của Cụm tập đoàn quân để đáp ứng yêu cầu từ Sở chỉ huy của tôi. Tuy nhiên, trước khi có thể đi về phía đông của dòng sông, sư đoàn vẫn phải hoàn thành một chuyến đi dài đến và qua cầu sông Đông tại Potemkinskaya.

    Trong khi Quân đoàn Panzer 57 đang cố gắng để đạt được kết quả quyết định ở bờ đông của dòng sông, thì kẻ địch đã tăng cường nỗ lực của mình về phía tây của nó để mang lại sự sụp đổ của trận tuyến Đức trên Chir. Trên tất cả, kẻ địch rõ ràng đã nắm bắt được tầm quan trọng của đầu cầu mà chúng tôi đang giữ trong góc giữa Chir và Don, cùng với cây cầu sông Đông trong đó, kể từ ngày 12 tháng 12, đây là mục tiêu liên tục của các cuộc tấn công của Liên Xô. Vào ngày 14 tháng 12, chúng tôi bị buộc rời khỏi cây cầu, và phải cho nổ tung nó. Đến ngày 15 tháng 12, rõ ràng là trận chiến ở trận tuyến Hạ Chir sẽ diễn ra vài ngày sau đó.

    Tuy nhiên, cùng lúc đó, một mối nguy hiểm mới xuất hiện ở khúc quanh lớn của sông Đông. Vào ngày 15 tháng 12, có những dấu hiệu rõ ràng về một cuộc tấn công của kẻ địch đang được chuẩn bị trước cánh trái của Cụm tập đoàn quân sông Đông và cánh phải của Cụm tập đoàn quân B, và ngày hôm sau các cuộc tấn công cục bộ đã được phát động. Ban đầu, không rõ liệu kẻ địch có theo dõi thực tiễn mặt trận một cách tường xuyên trước một bước đột phá quyết định hay không, hay liệu đang tìm cách ngăn chúng tôi chuyển bất kỳ lực lượng nào từ khu vực này sang chiến trường phía đông sông Đông. Tuy nhiên, sau đó, các cuộc trinh sát của chúng tôi đã xác định được một Tập đoàn quân mới (Tập đoàn quân Cận vệ 3), ngụ ý rằng một bước đột phá với một số mục tiêu sâu rộng như Rostov đang bị đe dọa.

    Cụm tập đoàn quân không thể đủ khả năng cho một trận chiến quyết định ở cánh trái của nó khi phải chiến đấu để giải cứu Tập đoàn quân 6 ở phía đông của sông Đông. Tập đoàn quân 6 phải giữ ở đây nếu có thể. Vì vậy, Tổng hành dinh có trách nhiệm, Cụm tác chiến độc lập Hollidt phải có những lực lượng dự bị cần thiết cho một hành động trì hoãn, Cụm tập đoàn quân đã rút Cụm tác chiến về một trận tuyến ngắn hơn ở phía sau, lưu ý rằng cần phải đảm bảo sự liên tục với cánh phải của Cụm tập đoàn quân B…..

    NGUỒN : LÊ TIỆP...
    bloodheartvn, meo-u, tatpcit3 người khác thích bài này.

Chia sẻ trang này