1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tây Âu, Mỹ Ấn Úc Nhật Hàn ASEAN Biển Đông TQ và VN

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi Hoailong, 27/01/2022.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    Các Bài viết sau đây sẽ là phần bồ sung cho chủ đề:
    Asean, Trung Quốc, Biển Đông và Việt Nam
    chủ yều từ các nguồn báo nước Ngoại như:
    Nikkei Asia, Washington Posst, NYT, Le monde, Le courrier international, Sydney mỏning post; India Times Cùng các Báo các nước trong ASEAN VV...
    liên quan đến ~ V/Đ dịa chính trị trong khu vực ASEAN & Biển Đông
    Sau đây là 1 đoạn clip về V/Đ này
    (cũng là 1 phần nâng cao tiếng ANH & Ngoại ngữ khác cho các Bác):



    Địa chính trị Đông Nam Á - YouTube (www-youtube-com.translate.goog)

    (Bản Dịch tiếng Việt)
    Lần cập nhật cuối: 27/01/2022
  2. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    Và Vai trò của Tân Đại sứ Mỹ tại Việt Nam Marc Knapper, người vừa tới Hà Nội trước Tết Nguyên Đán:

  3. tdbang

    tdbang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/05/2009
    Bài viết:
    809
    Đã được thích:
    465
    Hải Quân của Trung Quốc

    Tác Giả: Trọng Đạt - 25/01/2022


    Nhìn tổng quát


    Hải Quân Trung Quốc mới canh tân gần đây, mới có gần đây, từ tháng 3 tới tháng 9 năm 1969 Nga Sô và Trung Quốc chạm súng tại biên giới, trên sông Issuri (Ô tô Lý), từ đó hai bên dàn nhiều sư đoàn để phòng thủ lẫn nhau (1). Đầu thập niên 1990, khối CS Nga Sô sụp đổ, Trung Quốc không phải lo phòng thủ tại Biên Giới Nga Hoa nữa, cho tới 2009 khoảng hơn 10 năm trước, họ mới bắt đầu canh tân Hải quân, thập niên 60 Hải Quân Tầu có 3,000 thuyền buồm không biết để làm gì.


    Nay các bản tin trên TV, báo, đài đều nhất tề ca ngợi sự tiến bộ vượt bực của Khoa học Quốc Phòng Trung Quốc và Nga Sô, họ chế tạo được những hỏa tiễn siêu thanh nhanh hơn âm thanh tới 5 lần, nhanh hơn Mỹ nhiều. Hiện nay Ngân Sách Quốc phòng của Mỹ (2021) theo trang Hỏa Lực toàn cầu (2) là 740 tỷ, NSQP của 9 nước Top Ten Đứng đầu thế giới (ngoài Mỹ) gồm các nước Nga 42 tỷ, Tầu 178 tỷ, Ấn 73 tỷ, Nhật 51 tỷ, Nam Hàn 48 tỷ, Pháp 47 tỷ, Anh 56 tỷ, Brazil 29 tỷ, Pakistan 12 tỷ. Tổng cộng NSQP của 9 nước Top Ten này là 536 tỷ, chưa được bằng NSQP của Mỹ, nghĩa là NSQP của Mỹ còn nhiều hơn NSQP của 9 nước đứng đầu thế giới cộng lại. Thế nên ta không hiểu Nga, Tầu lấy tiền đâu để nghiên cứu, chế tạo vũ khí tối tân hơn Mỹ?


    Nay Trang Hỏa Lực Toàn Cầu xếp hạng quân sự các nước theo thứ tự Mỹ đứng đầu, kế đó Nga, Tầu, Ấn, Nhật, Nam Hàn, Pháp, Anh, Pakistan, Brazil. Họ xếp theo tiêu chuẩn Hải, Lục, Không quân, NSQP, Khoa học…thí dụ Nga xếp hạng Hai vì kho vũ khí cũ và Khoa học Quốc phòng cao, Tầu Cộng vì dân đông, NSQP cao nhưng Khoa học Quân sự còn yếu kém so với Mỹ, Nga.


    Thập niên 60 khi Trung Quốc cho nổ quả bom Nguyên tử năm 1964, rồi nổ bom khinh khí Giữa năm 1967, rồi phóng thử hỏa tiễn… báo chí thổi phồng lên nào không ngờ Bom, Hỏa tiễn của họ tiến bộ ngoài sức tưởng tượng. Người ta cho là báo chí thổi lên để bán chạy, cho có người đọc và Chính phủ Mỹ cũng thích những tin đồn như vậy để dễ xin tăng Ngân Sách Quốc Phòng. Hồi đó NSQP của Tầu Cộng chưa được bao nhiêu, họ bắt dân nhịn ăn nhịn mặc để chế Bom Nguyên tử, Khinh khí nhưng chỉ đủ tiền chế tạo vài quả hù dọa thiên hạ.


    Một tờ báo Anh bình luận: Lại một lần nữa, Trung Quốc làm phương Tây sửng sốt: thời gian thực hiện vụ nổ bom khinh khí đầu tiên rút ngắn được từ 6 đến 12 tháng so với dự kiến, thời gian cần dùng để từ bom nguyên tử tiến đến bom khinh khí ngắn hơn bất cứ cường quốc hạt nhân nào.


    Muốn chế tạo Vũ khí tối tân phải có NSQP cao, thí dụ đóng một Hàng không Mẫu Hạm tối tân, theo lời Bà Giao Phan (3), người Mỹ gốc Việt được giao nhiệm vụ đóng tầu Gerald Ford (100 ngàn tấn) cách đây mấy năm với chi phí 14, hoặc 15 tỷ. TT Nga Putin ao ước có một HKMH 100 ngàn tấn từ nhiều năm mà không có được vì không đủ tiền, Trung Quốc mua lại hai Tầu cũ về tân trang lại, trọng lượng 33 ngàn tấn, chỉ để huấn luyện, không đánh ai được.


    Người ta xếp hạng Nga, Trung Quốc thứ nhì, thứ ba cho vui thôi, chứ thực ra số máy bay quân sự của Hoa Kỳ là 13,233 chiếc, gần bằng tổng số phi cơ quân sự của 9 nước đứng đầu thế giới cộng lại 16,498 chiếc, phi cơ quân sự Mỹ tốt và tối tân hơn các nước khác nhiều.


    Chiến Hạm của Trung Quốc


    Trang Hỏa lực toàn cầu (2022) nói Trung Quốc có 777 tầu chiến (con số do họ đưa ra) nhiều hơn số tầu của Mỹ 487 chiếc. Về số lượng vài năm trước Bắc Hàn có nhiều Tầu chiến nhất nhưng hầu hết là giang đĩnh (tầu chạy trên sông), Hải quân Bắc Hàn thuộc brown water navy, Hải quân nước nâu hay Hải quân sông ngòi, nay Bắc Hàn xuống còn 450 chiếc, xếp thứ ba sau Mỹ. Hải Quân Trung Quốc cách đây hơn 10 năm chỉ là Hải Quân nước nâu, gồm đa số tầu chạy trên sông, đến 2009 họ mới canh tân nhưng vẫn còn lạc hậu, chỉ có một số ít tầu tối tân mới đóng hoặc thuê Kỹ sư Nga đóng. Trung Quốc nay vẫn còn nhiều tầu chiến cũ do Nga cung cấp từ thời chiến tranh lạnh thập niên 50, 60 (4)


    Thập niên 50, 60 Trung Quốc được Nga xây dựng các cơ sở quân sự, thời gian này Hải quân Hoa Lục được chuyên gia Sô Viết giúp đỡ, cố vấn và xây dựng kỹ thuật. Cho tới những năm 1987, 88 Hải Quân Hoa Lục phần lớn chỉ là giang đĩnh chạy trên sông ngòi và tầu duyên phòng, riverine and littorial force (tức brown-water navy). Cho tới 1990 khi Khối CS Sô Viết sụp đổ, họ không còn phải lo phòng thủ biên giới Nga Hoa như đã nói trên và chuyển hướng.


    Về số lượng tầu hải quân, Hoa Lục nhiều hơn Mỹ nhưng còn trong tình trạng lạc hậu không những với Mỹ mà cả với Hải quân Nhật. Trung Quốc mới canh tân Hải quân từ 2009 tới nay, trước đây vẫn xử dụng những tầu cũ kỹ do Sô Viết chế tạo.


    Các cường quốc quân sự đều có ít nhiều Hàng Không Mẫu Hạm nhưng chưa có nước nào có HKMH nặng 100 ngàn tấn như Mỹ. Năm 1998 Trung Quốc mua lại một Tầu cũ của Ukraine, đến năm 2011 họ cho đóng xong thành tầu sân bay đầu tiên (Liêu Ninh). Đây chỉ là Hàng không mẫu hạm loại nhỏ trọng tải 33,000 tấn chỉ bằng 1/3 HKMH Mỹ dùng để huần luyện. (Wikipedia, People’s Liberation Army Navy).


    Hiện nay có nhiều bản tin nói về sự tiến bộ của vũ khí, khoa học Quốc phòng Trung Quốc, họ đã chế tạo được hỏa tiễn mang đầu đạn nguyên tử nhanh gấp 5 lần âm thanh, nhiều nhà lãnh đạo Quân sự Mỹ bối rối trước tin khủng này. Nhưng phía Nhật họ vẫn đánh giá thấp Hải và Không quân Trung Quốc, cách đây 4, 5 năm một ông Đại Tướng 4 sao Nhật tuyên bố Hải, Không quân Tầu còn lạc hậu từ 10 cho tới 20 năm so với Nhật. Giờ này mà còn xử dụng Tầu ngầm chạy bằng dầu cặn, mở máy là đã bị đánh chìm, Trung Quốc mới thuê kỹ sư Nga đóng thêm một số Tiềm thủy đĩnh nguyên tử.


    Người Nhật thách thức Hải quân Trung Quốc, họ nói sẽ đánh chìm hạm đội Nam Hải sau vài ngày giao chiến, hư thực không rõ, nhưng có điều là cách đây khoảng 4 năm nhiều bài nhận định từ trong nước CSVN cũng thừa nhận nếu có Hải chiến giữa Trung Quốc và Nhật, thì phần thắng sẽ là người Nhật.


    Trang Tiền Phong và Soha trong nước ngày 1/4/2021 có đăng lời một ông Tướng Trung Quốc La Viện (hồi hưu) nói


    “Tướng Trung Quốc nói hải quân nước này ‘chưa sánh được’ hải quân Nga, Mỹ”


    Nói như thế thì đúng quá, Hải Quân Tầu nay còn lạc hậu hàng chục năm so với hải quân Nhật, làm sao sánh được Nga, Mỹ.


    Ông cho rằng Trung Quốc có một lực lượng vũ trang lớn nhất thế giới tính theo số quân nhân tại ngũ. Lục quân Tầu lớn mạnh nhờ cái đống thịt nhưng người Mỹ đã vượt qua được. Năm 1950 họ đã sử dụng biển lửa để đánh biển người của Tầu Cộng trong cuộc chiến Triều Tiên, năm 1972 họ xử dụng B-52 quét sạch hàng trăm nghìn quân của CSBV tại miền Nam VN.


    Nay năm 2022, Hoa Kỳ có 11 Hàng Không Mẫu Hạm loại khổng lồ 100 ngàn tấn và 9 HKMH loại trung bình dành cho máy bay Trực thăng và phản lực lên thẳng (theo trang Hỏa Lực Toàn Cầu), Trung Quốc không biết đến cái kiếp nào mới đóng được một HKMH 100 ngàn tấn. Theo lời bà Giao Phan (Mỹ gốc Việt) hiện nay trên thế giới không có nước nào đủ khả năng đóng loại tầu HKMH lớn như Gerald Ford (2017), rất tốn kém, 15 tỷ Mỹ kim và phải có kỹ thuật cao. Mỹ đã đóng HKMH từ 1922 đến nay đã được gần 100 năm, họ đã đóng được khoảng 70 chiếc HKMH để thay thế một số ít bị đánh chìm, một số lớn phá đi lấy sắt vụn vì cũ, họ xài theo lối Mỹ (5)


    Trong khi ấy năm 2012, Trung Quốc mới bắt đầu đóng HKMH nghĩa 90 năm sau khi Mỹ đã đóng tầu HKMH Langley từ 1922, Hải quân Nhật cũng đóng HKMH Hosho từ 1922 (6). Nhật và Mỹ là 2 nước đầu tiên có HKMH từ 100 năm nay.


    Ấy thế mà nhiều bản tin đã nói Hải quân Hoa Lục bây giờ rất khiếp đảm! Hai Tầu sân bay Liêu Ninh (2012) và Sơn Đông (2018) của họ chỉ để dọa trẻ nít chứ chẳng làm được trò gì, tầu chiến và các HKMH của Hoa Lục chỉ loanh quanh ở Biển Đông vì không đủ sức đi xa, vậy không biết đến cái kiếp nào Hải Quân Tầu mới đồng cân đồng hạng được với Hải Quân Mỹ?


    Bản tin mới của CNN do báo Người Việt đăng lại cho biết tầu ngầm nguyên tử Mỹ USS Nevada xuất hiện tại đảo Guam (Jan/18/22), Mỹ đang quân tâm tới Thái bình Dương. Tiềm thủy đĩnh loại Ohio này là một trong 14 chiếc chở theo hỏa tiễn có gắn 100 đầu đạn nguyên tử và thường bí mật nằm chờ lệnh giữa lòng đại dương để phóng hỏa tiễn tiêu diệt kẻ địch khi cần. Tàu ngầm loại này của Hải Quân Mỹ chưa thấy xuất hiện ở Guam từ năm 2016 tới nay, và theo CNN thì đây chỉ là lần viếng thăm thứ nhì (được thông báo) trong bốn thập niên qua.


    Người Mỹ có thể đem chiến tranh tới đất Tầu mà Trung Quốc không thể mang chiến tranh tới Mỹ.


    Kết luận


    Trước chính sách ngoại giao mềm của chính phủ Mỹ hiện nay, các cường quốc hạng nhì, hạng ba có cơ hội vuốt râu hùm. Mặc dù theo trang Hỏa lực Toàn cầu, Mỹ đứng đầu thế giới về kinh tế quân sự. Nga mặc dù kinh tế yếu kém, đứng hạng 11 về Tổng Sản Lượng dưới Nam Hàn nhưng được xếp hạng nhì về quân sự nhờ kho vũ khí cũ. Trung Quốc xếp hạng ba vì Ngân sách Quốc phòng cao, dân đông nhưng Khoa học Quốc phòng còn kém, vẫn phải cho gián điệp quân sự, kinh tế đi rình rập lấy tin.


    Nay Nga và Trung Quốc lập Liên minh quân sự, họ tập trận cùng nhau và đe dọa Mỹ vì thấy giới Lãnh đạo Hoa Kỳ ngày một xuống dốc, tỷ lệ ủng hộ của người dân ngày một giảm. Hợp tác Nga Hoa chẳng khác nào một cuộc tình nước mắm thối chấm lòng lợn thiu. Năm 1969 họ đã chạm súng với quí mô lớn tại sông Ussuri (Ô Tô Lý), từ đó họ dàn nhiều sư đoàn tại biên giới này cho tới khi khối CS Sô Viết sụp đổ. Nay TT Putin phía tây bắt ép Biden để đòi nhượng bộ tại Ukraine nhưng trong thâm tâm lại sợ sự trừng phạt kinh tế của Mỹ và NATO như cuộc cấm vận năm 2014 đã làm cho Nga điêu đứng. Kinh tế Nga nay đứng thứ 11 trên thế giới, thua Nam Hàn một bậc, chỉ trông nhờ vào xuất khẩu năng lượng, dầu khí hiện chiếm 70% hàng xuất cảng.


    Tập Cận Bình phía đông cũng hợp tác với Nga để bắt ép Biden, hăm dọa tấn công Đài Loan nhưng lại e ngại đụng chạm với Hải quân hiện đại của Nhật. Hồi Thế chiến Thứ hai Nhật đã có 10 hàng Không Mẫu Hạm lớn và tối tân nhất thời đó, họ có nhiều kinh nghiệm về HKMH, Chiến hạm từ trước. Nay nước Nhật nằm sát Đài Loan, nếu Trung Quốc chiếm được Đài Loan thì đường tiếp tế nguyên liệu thực phẩm tới Nhật sẽ bị xiết chặt cho nên sống chết họ cũng phải bảo vệ Đài Loan (7). Mấy tháng trước Trung Quốc tuyên bố sẽ dùng bom nguyên tử nếu Nhật chống lại họ nhưng Nhật đã ký Hiệp ước nguyên tử với Hoa Kỳ, họ yên tâm nép dưới cây dù nguyên tử của Mỹ.


    Nay điểm thăm dò Tổng Thống, Phó Tổng Thống của Chính phủ Mỹ hiện hành quá thấp nên đã tạo cơ hội cho các cường quốc hạng hai chớp thời cơ vuốt râu hùm. Tại Âu châu Putin đang đưa quân lại chuẩn chiếm Ukraine, tại Biển đông Tập cận Bình hăm dọa đánh Đài Loan. Mặc dù Mỹ có kho vũ khí khổng lồ, số đầu đạn Nguyên tử nhiều hơn cả thế giới cộng lại (8) nhưng lãnh đạo quá tồi cũng là điều khó vượt qua trước hiện tình nguy khốn, đó là nhược điểm lớn của Hoa Kỳ.


    Tuy nhiên truyền thông báo chí, truyền hình đã phóng đại quá đáng sự tiến bộ quân sự Nga Tầu, họ nói đối phương đã chế được những hỏa tiến nhanh gấp năm lần âm thanh, đã vượt qua Mỹ về Khoa học quốc phòng. Theo trang Hỏa lực Toàn Cầu Ngân sách Quốc Phòng Mỹ còn nhiều hơn NSQP của 9 nước đứng đầu thế giới (không kể Mỹ) cộng lại như đã nói trên, thế thì Nga, Hoa lấy tiền đâu để nghiên cứu, chế tạo các vũ khí chiến lược tối tân ấy? Trung Quốc dồi dào tiền bạc nhưng khoa học còn kém, nếu họ giỏi thì đã chẳng gửi sinh viên qua Mỹ, Nhật, Anh.. để để học hỏi và ăn trộm ăn cắp thông tin tài liệu.


    Trong tương lai sẽ không bao giờ có nước nào, kể cả Nga có hy vọng đóng được HKMH khổng lồ trên 100 ngàn tấn vì nó vô cùng tốn kém (từ 10 tới 15 tỷ) đòi hỏi khoa học kỹ thuật rất cao. Trên thế giới sẽ không bao giờ một nước nào có HKMH đối địch được với Mỹ. Tầu sân bay vẫn được coi là một “biểu tượng sức mạnh” của quốc gia trên đại dương.


    Vào tháng 12 năm 2018, Tướng La đề xuất rằng một giải pháp khả thi cho căng thẳng với Mỹ ở Biển Đông là đánh chìm một hoặc hai tàu sân bay của Hải quân Mỹ để phá vỡ quyết tâm của họ. Phát biểu tại một hội nghị thương mại quân sự, ông La Viện đã tuyên bố rằng điều mà Mỹ sợ nhất là thương vong và cách dễ nhất để đánh bại đối thủ chính của Trung Quốc là đánh chìm hai siêu Tàu sân bay của Mỹ, khiến hơn 10.000 người thiệt mạng. Khi điều đó xảy ra, sau đó “chúng ta sẽ thấy nước Mỹ sợ hãi như thế nào”!


    Ông La Viện giữ cấp bậc Chuẩn Đô đốc trong Hải quân Trung Quốc mà có thể tuyên bố điên khùng ngu đần như vậy. Đánh chìm Hàng Không Mẫu hạm của Mỹ không phải chuyện dễ, một khi đánh chìm HKMH Mỹ tức là chiến tranh đã nổ lớn, Mỹ sẽ san bằng các thành phố ven biển như Thiên Tân, Thượng Hải, Bắc Kinh …


    Mỹ có thể đem chiến tranh đến đất Tầu, nhưng Tầu không thể đem chiến tranh tới Mỹ.


    Ngày 7/12/1941 Hải quân Nhật đưa 6 HKMH, gần 400 máy bay đánh phá Trân Châu Cảng, Hawai gây thiệt hại nặng cho Mỹ, 2,400 người chết, 1,200 bị thương, phá hỏng gần 200 máy bay, đánh chìm 10 tầu chiến.. Nhật chỉ bị thiệt hại nhẹ, trận đánh này mở màn cho thời đại mới, thời đại Hàng Không Mẫu Hạm. Trong một cuốn phim Mỹ về trận Trân Châu Cảng, người thuyết trình viên nói cho tới 1945, bốn năm sau khi bị Nhật tấn công, chúng ta mới ném bom nguyên tử lên hai thành phố lớn để trả thù, họ công khai nói vậy.


    Sau khi Mỹ đổ bộ Okinawa Nhật tháng 6/1945 khiến khoảng 100 ngàn lính cả hai bên thiệt mạng, họ thiết lập phi trường và ngày đêm oanh tạc nước Nhật giết hại hàng triệu người. Từ 1942 các pháo đài bay B-29 xuất phát từ Trung Quốc đã tham gia oanh tạc Tokyo, riêng tại đây đã có tới trên 100 ngàn người tử vong.


    Sau Thế chiến, nước Nhật tan hoang như một bãi tha ma, khoảng hơn một triệu người chết vì bom đạn, đó là hậu quả của trận không kích Trân Châu Cảng, người Mỹ họ trả thù thì kinh khiếp như thế.


    Ngày 11/9/2001 Khủng bố Al Quada đánh sập tòa tháp đôi giết hại khoảng 3,000 người, TT Bush con đưa quân chiếm Afghanistan ngay, mấy năm sau ông nghi ngờ Iraq có liên quan hậu quả là cả A Phú Hãn, Iraq đều tan tành sau mấy chục năm chinh chiến, người Mỹ trả thù thì rất dữ dội.


    Họ Tập lợi dụng cơ hội giới lãnh đạo Mỹ đang có chính sách ngoại giao mềm, họ muốn lấy Đài Loan nhưng e ngại Hải Quân Nhật đang chờ sẵn tại eo biển Đài Loan nên chỉ hù dọa, người ta thường nói Khuyển Phệ Nhi Bất Giảo, Chó sủa nhưng không cắn.


    Một tờ báo Hải Ngoại có đăng lại một bài từ trong nước tán tụng sức mạnh Quân đội Trung Quốc, Hải Quân Hoa Lục, họ lấy cái tên xanh rờn như sau:


    “Quân đội Trung Quốc mạnh cỡ nào?”


    Bài khá dài, tôi xin nêu một số chi tiết đáng chú ý


    Họ cho biết “Theo sách trắng Quốc phòng của Chính phủ Bắc Kinh, Hải quân PLA (PLAN) (tức Hải Quân Hoa Lục) hiện là Hải quân lớn nhất thế giới, có nhiều chiến hạm nhất thế giới và các tầu ngầm của lực lượng này có khả năng phóng tên lửa hạt nhân”


    Thực ra về số lượng thì tầu quân sự của Bắc Hàn mấy năm trước nhiều nhất thế giới nhưng toàn là tầu giang đĩnh chạy trên sông, chỉ có một ít tầu cận duyên không dám đi xa bờ. Tầu chiến Trung Quốc nay 777 chiếc, trong đó nhiều tầu giang đĩnh do Nga Sô cung cấp từ thập niên 50, 60 thời chiến tranh lạnh. Họ mới đóng một ít tầu mới gần đây thôi.


    Năm 1922 Mỹ đóng Hàng Không Mẫu Hạm đầu tiên Langley, cũng năm 1922 Nhật đóng HKMH Hosho. Từ 100 năm nay, Mỹ và Nhật đã đóng các HKMH kể trên mà cho tới 2012, 2018 Hoa Lục mới mua lại 2 tầu cũ, loại nhỏ 33 ngàn tấn về tân trang lại Liêu Ninh và Sơn Đông mục đích để huấn luyện. Như thế không biết đến cái thuở nào, kiếp nào Hoa Lục mới đóng được tầu 100 ngàn tấn như Mỹ, theo lời bà Giao Phan, thì không có nước nào đủ tiền và khả năng kỹ thuật để đóng HKMH như Mỹ.


    Hoa Kỳ bao bọc bởi các Đại dương nằm hai bên và có một lực lượng Hải quân lớn và mạnh nhất thế giới với toàn bộ chiến hạm có trọng tải lớn nhất.


    Các hạm đội Mỹ được phân chia bảo vệ các khu vực trên thế giới:


    Hạm đội 3 đóng tại Thái Bình Dương Mỹ (US Pacific fleet).

    Hạm đội 4 tại phía Nam Châu Mỹ (Naval Forces Southern Command)

    Hạm đội 5 tại Ấn Độ Dương, Trung Đông (Naval Forces Central Command)

    Hạm đội 6 tại Đại Tây dương Âu Châu (Naval Forces Europe).

    Hạm đội 7 tại Thái Bình Dương (U.S Pacific Fleet)

    Hạm đội 10, Bộ chỉ huy điện toán các hạm đội (Fleet Cyber Command)


    Trong khi đó tầu chiến và tầu sân bay của Trung Quốc chỉ loanh quanh trong Biển Đông mà không dám đi xa, thử hỏi đến cái kiếp nào họ mới ngang vai được với Mỹ, thế mà bài báo trong nước nói là Hải Quân Trung Quốc mạnh nhất thế giới !!


    Ở giữa thời đại này Họ Tập muốn trở lại thời độc tài phong kiến như Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình thì quả thật là não bộ của ông có vấn đề.


    Mao, Đặng ví như con voi con hùm, thì họ Tập chỉ như con chuột nhắt. Tập thừa hưởng về kinh tế, quốc phòng của các chính quyền trước như Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào để lại. Người ta sợ Mao, sợ Đặng nhưng không ưa Tập cận Bình, Họ Tập ví như con nhái muốn to bằng con bò.
  4. tdbang

    tdbang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    08/05/2009
    Bài viết:
    809
    Đã được thích:
    465
    Viễn cảnh 2022 - Tung hoành với Sông Cờ Đỏ, Trung Quốc vắt kiệt nguồn nước Châu Á

    Với Trung Quốc ngày nay, chỉ có một tiếng nói của sức mạnh. Cuộc đấu tranh để sinh tồn có thể dẫn tới "cuộc chiến tranh vì nước" ngay trong thế kỷ 21 này.



    Dẫn Nhập: Các dân tộc sống trên lục địa Châu Á ở hạ lưu các dòng sông từ Tây Tạng và Trung Quốc chảy xuống, trên 1,6 tỉ người này đã phải gánh chịu hết cả thiệt hại kinh tế nông nghiệp, ngư nghiệp và môi trường các hạ vực đã bị thoái hóa dần dần suốt nhiều thập niên qua trong khi Trung Quốc hưởng hết ích lợi nhờ thủy điện vì trên thượng nguồn họ xây hàng trăm con đập, tàng trữ hàng trăm tỉ mét khối nước, giam hãm 90% phù sa và thay đổi toàn diện dòng chảy môi sinh trên toàn lưu vực. Nhưng tham vọng Trung Quốc chưa dừng lại, Trung Quốc đã bắt đầu xây một đại công trình mang tên Sông Cờ Đỏ, dài trên 6.180 km để hàng năm chuyển dòng lấy 60 tỉ mét khối nước ngay từ nguồn không cho xuống hạ lưu sông Mekong, Salween và Brahmaputra. Sông Cờ Đỏ của Trung Quốc là một mối đe doạ tiềm tàng to lớn, với khả năng gây ra tội ác cho nhân loại – imminent threat to humanity. Trung Quốc tránh không ký bất cứ một hiệp ước hợp tác sông ngòi quốc tế nào, để họ đơn phương thực hiện những tham vọng của mình. Không một siêu cường nào trên thế giới ngạo mạn khai thác dòng nước bất chấp cuộc sống của bao nhiêu triệu cư dân hạ lưu như thế. Việt Ecology Foundation

    *

    Bắc Kinh có khả năng dùng “vũ khí nước” như một đòn ngoại giao bắt 25% dân số thế giới làm con tin / holding hostage. Khác với những hồ chứa đập thuỷ điện, vừa giữ nước vừa xả nước, Sông Cờ Đỏ là một chiến lược đổi dòng lấy nước – có nghĩa là 100% lượng nước này sẽ bị mất đi – không bao giờ được đền bù, đối với các quốc gia hạ nguồn. [1]


    CƠ THỂ HỌC CÁC CON SÔNG LỚN CHÂU Á

    Các con sông lớn như mạch sống của toàn Châu Á đều bắt nguồn từ Cao nguyên Tây Tạng, còn được mệnh danh là Cực Thứ Ba của Trái Đất.

    Đông Tây Tạng: phía đông là khởi nguồn của hai con sông lớn hoàn toàn nằm trong lãnh thổ Trung Quốc: sông Dương Tử 6.500 km dài nhất Châu Á chảy về hướng đông theo suốt chiều ngang lãnh thổ Trung Hoa tới Thượng Hải – Shanghai, sông Hoàng Hà thì chảy về hướng bắc rồi chuyển sang hướng đông tới Thiên Tân – Tianjin, và cả hai cùng đổ ra biển Trung Hoa.

    Tây Tây Tạng: phía tây bắc,sông Indus sông Sutlej chảy về hướng tây nam và giao thoa với ba con sông khác để hình thành vùng châu thổ Punjabgiữa hai nước Ấn và Hồi. Phía tây namsông Yarlung Tsangpo là “con sông cao nhất thế giới”, với các ghềnh thác xuyên dãy Hy Mã Lạp Sơn, rồi chảy qua Ấn độ, Bhutan và Bangladesh, con sông đổi tên là sông Brahmaputratrước khi đổ vào Vịnh Bengal, Ấn Độ Dương.

    Nam Tây Tạng: phía nam là ba con sông sông Irrawaddy sông Salween chảy xuống Miến Điện theo hướng bắc nam trước khi đổ vào Biển Andaman. Riêng con sông Mekong chảy qua nhiều quốc gia với nhiều tên khác nhau, từ Tây Tạng: có tên Dza-Chu có nghĩa “nguồn nước của đá”, tiếp tục chảy về hướng nam băng qua những hẻm núi sâu của tỉnh Vân Nam với tên Trung Hoa là Lan Thương Giang / Lancang Jiang “con sông xanh cuộn sóng”, qua đến biên giới Lào Thái mang một tên khác Mae Nam Khong “con sông mẹ”, xuống Cam Bốt lại mang một tên khác nữa Tonle Thom “con sông lớn”,cuối cùng chảy qua Việt Nam mang tên Cửu Long với hai nhánh chính là sông Tiền và sông Hậu đổ ra Biển Đông trước kia bằng chín cửa sông, nhưng nay chỉ còn bảy.

    TÂY TẠNG KHÔ HẠN CHÂU Á CHẾT

    Và cũng dễ hiểu tại sao, bằng mọi giá Trung Quốc phải chiếm cho bằng được Tây Tạng – vùng cao nguyên chiến lược vô cùng quan trọng, giàu có về nguồn nước, phong phú về tài nguyên thiên nhiên – đó cũng là “định mệnh sinh học – biological destiny” của Tây Tạng, một quốc gia nhỏ bé với chưa tới 1,5 triệu dân bản địa (thống kê 1965, dân số gốc Tây Tạng 1,321,500; Leo A. Orleans, The China Quarterly Jul-Sep, 1966) và đang bị Hán hoá, người Tây Tạng nay đã trở thành thiểu số ngay trên đất nước mình.

    Phải chứng kiến tốc độ tàn phá sinh cảnh Tây Tạng, ngay nơi đầu nguồn, các con sông lớn Châu Á đang bị Trung Quốc khai thác một cách triệt để với những đập thuỷ điện, cùng với nạn phá rừng tự sát / suicidal deforestation, tới các kế hoạch khai thác hầm mỏ đại quy mô, gây ô nhiễm nguồn nước. Hiện tượng biến đổi khí hậu với khí thải từ các nhà máy đốt nhiên liệu hoá thạch đang gây hiệu ứng nhà kính khiến khối băng tuyết tưởng như vô tận nơi cực thứ ba trái đất đang nhanh chóng bị đẩy lùi và tan rã.

    Cũng để thấy rằng, những con sông Châu Á từng nguyên sinh trong thế kỷ trước thì nay đã biến dạng suy thoái và không còn như xưa nữa.

    Cảnh tượng ấy khiến Đức Dalai Lama đang lưu vong phải thốt lên lời kêu cứu và ông đã chọn ưu tiên bảo vệ môi sinh thay vì những vấn đề chính trị nóng bỏng. Trong một lần gặp gỡ với Đại sứ Hoa Kỳ Timothy Roemer ở New Delhi, thủ đô Ấn Độ vào tháng 8/2009, Đức Dalai Lama nói rằng:

    "Lịch trình chính trị có thể hoãn lại 5 -10 năm nhưng cộng đồng quốc tế cần tập trung quan tâm tới biến đổi khí hậu trên Cao nguyên Tây Tạng: khối băng tuyết đang tan rã, nạn phá rừng, và ô nhiễm nguồn nước do những dự án khai thác hầm mỏ, là những vấn đề cấp thiết, không thể chờ đợi." [nguồn: Wikileaks Cables, the Guardian 10 Aug. 2009]

    Bắc Kinh xác nhận là sẽ xây thêm các con đập thuỷ điện lớn trên thượng nguồn sông Yarlung Tsangpo – Brahmaputra, trước khi con sông xuyên quốc gia ấy chảy sang Ấn Độ, Bhutan và Bangladesh. Brahmaputra là dòng sông huyết mạch của ba quốc gia này.


    Khi các công trình hoàn tất, tổng công suất / total capacity của những con đập thủy điện trên Cao nguyên Tây Tạng sẽ “nhiều lần lớn hơn” công suất con đập Tam Hiệp (Three Gorges Dam): 22.500 megawatts, lớn nhất thế giới trên sông Dương Tử.

    Cho dù đang có những mối lo âu về sự tồn vong của quê hương Tây Tạng nhưng Đức Dalai Lama rất quan tâm tới những vấn đề chung của nhân loại. Ông nói tới vấn đề môi sinh rất sớm với tầm nhìn xa và trong mối tương quan toàn cầu và “phải làm sao giữ xanh hành tinh” này, qua thông điệp nhân Ngày Môi Sinh Thế Giới / World Environment Day [ngày 05.06.1986]:

    “Hòa bình và sự sống trên trái đất đang bị đe dọa bởi những hoạt động của con người thiếu quan tâm tới những giá trị nhân bản. Hủy hoại thiên nhiên và các nguồn tài nguyên thiên nhiên là do hậu quả của lòng tham lam và thiếu tôn kính đối với sự sống trên hành tinh này... Chúng ta dễ dàng tha thứ cho những gì đã xảy ra trong quá khứ do bởi u minh. Nhưng ngày nay do hiểu biết hơn, chúng ta phải duyệt xét lại với tiêu chuẩn đạo đức là phần gia tài nào mà chúng ta thừa hưởng, phần nào chúng ta có trách nhiệm sẽ truyền lại cho thế hệ mai sau." [3]

    SÔNG CỜ ĐỎ / HỒNG KỲ HÀ 红旗河

    MỘT KHỦNG LONG CỦA BẮC KINH

    Từ mấy thập niên qua, ai cũng đã biết Trung Quốc đã và đang xây thêm hàng trăm đập thủy điện trên khắp các dòng sông với những hồ chứa nước khổng lồ, ngăn chặn phù sa làm đảo lộn toàn hệ sinh thái, tác động đến sinh kế của bao nhiêu triệu cư dân dưới nguồn.

    Nay tiến thêm một bước đột phá nữa, Trung Quốc đang có thêm một kế hoạch vĩ mô / mega project, vô cùng táo bạo – khai mở một con sông nhân tạo: Sông Cờ Đỏ / Red Flag River, lớn nhất thế giới xuyên lưu vực, kết nối với mạng lưới sông thiên nhiên của Châu Á, nhằm chuyển nước về hướng Bắc củng cố nền an ninh nguồn nước – cũng là nguồn an ninh lương thực của Trung Quốc. Với dự án Sông Cờ Đỏ dài 6.180 km này, Trung Quốc hàng năm sẽ giành thêm được60 tỉ mét khối nước – có nghĩa là các quốc gia khác sẽ mất đi lượng nước sinh hoạt thiết yếu này.

    Không tham khảo với các quốc gia láng giềng, có thể nói Trung Quốc với hơn 1.4 tỉ dân đã đơn phương khai mào một trận chiến môi sinh không tiếng súng và sẽ gieo hoạ cho 1,6 tỉ người thuộc các dân tộc lân bang chung sống với họtrên lục địa Châu Á.

    Sông Cờ Đỏ có tham vọng chuyển 60 tỉ mét khối nước hàng năm tương đương với 21% lượng nước đầu nguồn hàng năm tại ba con sông xuyên quốc gia / transnational rivers: Mekong, Salween và Brahmaputra. Lượng nước quý giá này chính là nguồn sống, sinh kế của các dân tộc Nam Á, và Đông Nam Á vẫn phải dựa vào số nước ấy sẽ được chuyển tới vùng Tân Cương – Xinjiang phía bắc và tây bắc Trung Quốc.

    Dự án Sông Cờ Đỏ xuyên lưu vực này sẽ gây chấn động dư luận nơi các quốc gia lân bang – đặc biệt là Ấn Độ, quốc gia có dân số đông thứ hai chỉ sau Trung Quốc.

    Những nước dưới hạ nguồn sẽ phải rất quan tâm trước một viễn tượng có thể khó lường. Do Tây Tạng có nước chảy xuống là nhờ mưa và tuyết tan khi trời ấm, mức nước và lưu lượng sẽ cao nhất từ tháng hai cho đến tháng bảy, cho 70% tổng số nước cả năm, khi đó là thời gian tối ưu cho con Sông Cờ Đỏ dựa vào thế năng và động năng cao để chuyển dòng và chiếm đoạt nhiều nước nhất. Các nước hạ lưu cùng lúc đó lại đang vào mùa khô, vì thế sau khi Sông Cờ Đỏ hoạt động, hạn hán giáng xuống hạ lưu chắc chắn sẽ khắc nghiệt hơn nữa. Lúc đó họ chỉ còn biết dựa vào lòng tử tế của Trung Quốc, điều mà người Tây Tạng, Ngô Duy Nhĩ, Việt Nam đã từng được nếm trải.

    Vì thế Sông Cờ Đỏ của Trung Quốc đã tiềm tàng một mối đe doạ to lớn, gần như tội ác cho nhân loại – imminent threat to humanity. Trung Quốc đã tránh không ký bất cứ một hiệp ước hợp tác sông ngòi quốc tế nào, để họ không bị ràng buộc có thể đơn phương thực hiện những tham vọng của mình. Không một siêu cường nào trên thế giới ngạo mạn khai thác dòng nước bất chấp cuộc sống của bao nhiêu triệu cư dân hạ lưu như thế.


    Riêng Việt Nam thì sao? Vẫn là sự im ắng “truyền thống” cho dù Sông Cờ Đỏ sẽ lấy nước sông Mekong từ ngay nơi đầu nguồn.

    Trung Quốc “vĩ đại” theo nhiều ý nghĩa, thể hiện cho tinh thần Đại Hán ấy trong quá khứ đã có Vạn Lý Trường Thành, là một trong bảy kỳ quan của thế giới. Nay với tiến bộ khoa học kỹ thuật, Trung Quốc còn thực hiện thêm những công trình mới có tầm vóc thế giới: đập thuỷ điện Tam Hiệp trên sông Dương Tử lớn nhất thế giới, và nay Sông Cờ Đỏ sẽ là con sông nhân tạo chuyển dòng lấy nước cũng lớn nhất thế giới với chi phí tốn kém nhất thế giới. Đây là một đại công trình làm thay đổi cả diện mạo của lục địa Châu Á. Với sẵn nguồn nhân lực, với quyết tâm và có khả năng kỹ thuật cao, Bắc Kinh có thể dư sức thực hiện Dự án Sông Cờ Đỏ này. Nhưng với cái giá nào phải trả của các quốc gia lân bang thì không được Bắc Kinh quan tâm tới.


    Sông Cờ Đỏ với Dự án chuyển nước vĩ mô “tam tung, tứ hoành / ba dọc, bốn ngang”; (a) đường đen mỏng: các dòng sông lớn; (b) đường đen đậm: Sông Cờ Đỏ và hai nhánh chính nối với các con sông thiên nhiên trong dự án chuyển nước nối lưu vực nam-bắc của Trung Quốc; (c) đường đen đậm đứt quãng gần: đường dẫn nước nam-bắc trong Dự án Chuyển Nước Nam-Bắc / SNWTP / South-North Water Transfer Project; (d) đường đen đậm đứt quãng xa: trong kế hoạch thực hiện. [nguồn: Sơ đồ mô phỏng The Diplomat Oct 23, 2021, với thêm ghi chú của người viết]

    GS Vương Hạo (Wang Hao), Chủ tịch Nhóm Chuyên gia trong cuộc Hội thoại về “Sông Cờ Đỏ” – một dự án vĩ đại của Trung Quốc – đã ngạo mạn phát biểu: “Ít nhất trên quy mô ngàn năm / thiên niên kỷ, Dự án Sông Cờ Đỏ sẽ đem lại những lợi ích vượt xa hơn là những tác hại.”

    LỊCH SỬ SÔNG CỜ ĐỎ VỚI “TAM TUNG TỨ HOÀNH”

    Dự án này được soạn thảo bởi “nhóm nghiên cứu S4679” của Đại học Thanh Hoa / Tsinghua ở Bắc Kinh – được so sánh như một Harvard của Đông phương; do giáo sư Vương Hạo / Wang Hao là kỹ sư trưởng của Viện Nghiên Cứu Tài nguyên Nước và Thuỷ điện của Trung Quốc.

    Sông Cờ Đỏ là một hệ thống thuỷ lợi với dòng chảy trọng lực / gravity flow water diversion system, lấy nước từ các con sông trên cao nguyên Tây Tạng [được mệnh danh là “nóc của thế giới” với độ cao trung bình 4.500 m trên mặt biển], dẫn vào một đường kênh chính / main channel đưa nước tới vùng Tân Cương / Xinjiang khô cằn – có khả năng “biến Tân Cương thành một California Made in China xanh tươi trù phú”, đồng thời cũng dùng con sông nhánh Chunfeng dẫn một lượng nước khổng lồ vào lưu vực Turpan tới vùng bắc Tân Cương.

    Công trình thuỷ lợi Sông Cờ Đỏ còn đem nước tới Tân Cương và các tỉnh phía tây bắc như Cam Túc / Gansu, Ninh Hạ / Ningxia. Các tỉnh này nếu có nguồn nước sẽ trở thành một vùng sản xuất nông nghiệp lớn nhất nước. Ước tính là lượng nước cung cấp cho các tỉnh tây bắc sẽ nhiều hơn lưu lượng nước hàng năm của con sông Hoàng Hà / Yellow River đổ ra biển. Dự án này sẽ tạo thêm được 13,3 triệu hectares diện tích canh tác ở Tân Cương và thêm 130.000 km2các ốc đảo / oasis xanh tươi ở vùng tây bắc Trung Quốc.

    Ngoài những lợi ích về canh nông kể trên, Sông Cờ Đỏ còn bảo đảm an toàn nguồn nước cho Trung Quốc. Với Kế hoạch Dự án Chuyển Nước Nam-Bắc /SNWTP / South-North Water Transfer Project, Trung Quốc tạo được một mạng lưới nước / water grid system có tên là “tam tung tứ hoành / 三纵四横 / ba dọc bốn ngang”:

    _ Tam tung / sanzhong / ba dọc: là 3 tuyến dẫn nước từ nam lên bắc; 2 tuyến trung và đông đã hoàn thành, tuyến tây đang triển khai. Khi tuyến phía tây này hoàn tất, sẽ có 17 tỉ mét khối nước được chuyển từ thượng nguồn sông Dương Tử sang sông Hoàng Hà ngay từ trên cao nguyên Tây Tạng, có khả năng phục sinh con sông Hoàng (Hà) đang bị cạn kiệt.

    _ Tứ hoành / siheng / bốn ngang: là 4 dòng sông chảy từ tây sang đông là: Hoàng Hà (Yellow river), Hoài Hà (Huai river), Dương Tử (Yangtze river) và Hải Hà (Haihe river)

    Hệ thống “Tam Tung Tứ Hoành” này sẽ bảo đảm cung cấp nguồn nước cho thủ đô Bắc Kinh và các thị trấn lớn vùng bình nguyên phía bắc Trung Quốc.

    Ngoài ra, Sông Cờ Đỏ còn có thêm hai kênh sông Hồng Duyên / Hongyan Hà dẫn nước đến Diên An / Yan’an phía bắc tỉnh Thiểm Tây / Shaanxi, và sông Mạc Bắc / Mobei dẫn nước vào Nội Mông và cả Bắc Kinh. Cũng qua kênh sông Mạc Bắc, Sông Cờ Đỏ cung cấp nguồn nước cho vùng đồng bằng phía bắc Trung Quốc, và qua nhánh sông Hồng Duyên cung cấp nước cho lưu vực Tứ Xuyên / Sichuan Basin.

    Đây là một bức tranh quy hoạch thuỷ lợi cực lớn – không chỉ tạo ra một hệ thống cấp nước mới cho vùng tây bắc Trung Quốc mà còn kết nối với hệ thốngmạng lưới nước quốc gia để có "bảo đảm kép" về mặt chiến lược cung cấpnguồn nước cho Bắc Kinh và vùng bắc Trung Quốc. [1]

    VẪN BIỆN HỘ CHO TRUNG QUỐC

    Rồi ra, chúng ta sẽ không ngạc nhiên nếu vẫn có một số vị tiến sĩ hay trí thức khoa bảng trong và cả ngoài nước – sẽ hành xử như những luật sư tự nguyện bào chữa cho Bắc Kinh rằng: Đừng đổ lỗi cho Trung Quốc. Họ vẫn chỉ biết dựa vào một con số đơn giản, cho rằng chỉ có 16% số lưu lượng sông Mekong đổ xuống từ Trung Quốc. Và nay, Sông Cờ Đỏ có lấy thêm đi mấy phần trăm % của con số 16% ấy thì nạn hạn hán nếu có xảy ra cũng không phải lỗi Trung Quốc.

    Thực tế vào mùa khô khi nước khan hiếm nhất, lượng nước từ Trung Quốc xuống Mekong lên tới 40% và 70%, gấp hai tới bốn lần hơn con số họ cố ý trích dẫn. [nguồn: https://www.lowyinstitute.org/the-interpreter/china-eyes-its-next-prize-mekong]

    Và người ta vẫn có thể tự ru ngủ mà bảo rằng: tranh chấp nước “trên nguồn – dưới nguồn / upstream – downstream” bấy lâu vẫn là chuyện bình thường, ngay cả giữa các địa phương trong cùng một quốc gia.

    Có cần nhắc với họ không là năm 2016, nguyên Thủ tướng *************** của Việt Nam đã phải lên tiếng cầu cứu xin Trung Quốc xả nước từ con đập Cảnh Hồng / Jinhong để cứu đại hạn nơi ĐBSCL lúc đó, và cuối cùng cũng không đạt hiệu quả nào!

    Hạn hán khắc nghiệt nơi ĐBSCL năm 2016, khiến Thủ Tướng *************** lúc đó phải lên tiếng cầu cứu Trung Quốc cho xả nước từ hồ chứa đập thuỷ điện Cảnh Hồng nhưng không đạt hiệu quả nào.

    SÔNG CỜ ĐỎ VỚI TRÁI TIM BIỂN HỒ VÀ ĐBSCL

    Tuy dự án Sông Cờ Đỏ S4678 không được công bố chính thức nhưng chắc chắn sẽ gây ra sự quan tâm rộng rãi. Cao nguyên Tây Tạng vốn được coi là một vùng sinh thái trù phú nhưng cũng rất mong manh và dễ bị tổn thương.

    Sông Cờ Đỏ chắc chắn làm giảm thêm nguồn nước của các con sông xuyên quốc gia – trong đó có sông Mekong.

    Rõ ràng, Sông Cờ Đỏ sẽ đem lại cho Trung Quốc một thứ “siêu quyền lực” bá chủ về nguồn nước / hydro-hegemony trên toàn Châu Á, với “quyền sinh sát tắt mở vòi nước” theo ý mình – nhất là khi Bắc Kinh muốn cho các nước nhỏ “một bài học” – vẫn nói theo ngôn từ của Đặng Tiểu Bình.

    Ngoài nước lớn là Ấn Độ, có đủ sức đối trọng với Trung Quốc, hầu như chưa có các quốc gia hạ nguồn nào khác chính thức lên tiếng – Riêng với Uỷ Ban Mekong Việt Nam – 23 phố Hàng Tre Hà Nội, cách ĐBSCL hơn 1.600 km, thì vẫn là sự im lặng hay hoàn toàn bị động.

    Vẫn với một khuôn mẫu hành xử bấy lâu, chưa bao giờ Bắc Kinh muốn chia sẻ thông tin / hay muốn thực lòng tham khảo với các quốc gia hạ nguồn về dự án Sông Cờ Đỏ S4679, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng huỷ hoại lâu dài đối các dòng sông xuyên quốc gia này.

    Theo ước tính của hai tác giả Genevieve Donnellon-May / Đại Học Singaporevà Mark Wang / Đại học Melbourne, thì Bắc Kinh có khả năng dùng “vũ khí nước” như một đòn ngoại giao bắt 25% dân số thế giới làm con tin / holding hostage. Khác với những hồ chứa đập thuỷ điện, vừa giữ nước vừa xả nước, Sông Cờ Đỏ là một chiến lược đổi dòng lấy nước – có nghĩa là 100% lượng nước này sẽ bị mất đi – không bao giờ được đền bù, đối với các quốc gia hạ nguồn. [1]

    _ Tình trạng “đói lũ” ở ĐBSCL đã xảy ra thường xuyên hơn trong những năm gần đây. Lũ – mùa nước nổi xuống ĐBSCL, phụ thuộc chính vào lượng nước mưa từ thượng nguồn sông Mekong. Nếu mưa ít ở lưu vực trên / upper basin, kéo theo nạn thiếu nước trong hàng trăm các hồ chứa thuỷ điện, thì khi tới mùa mưa nước sẽ bị chặn lại trong các hồ chứa – thay vì lượng nước mưa ấy ồ ạt theo dòng sông xuôi chảy xuống hạ lưu. Hậu quả là sông Mekong sẽ thiếu nước, gây tình trạng hạn hán trên toàn hệ thống sông rạch.

    _ Do đó sẽ rất ngây thơ để bảo rằng 16% lưu lượng nước từ Trung Quốc là không đáng kể, và cho rằng các hồ thuỷ điện không tiêu thụ nước. Nhưng khi các hồ thuỷ điện thiếu nước, phải cần thời gian lâu để tích trữ lại lượng nước thiếu vào chuỗi các hồ chứa, những hồ chứa đập thuỷ điện đã “phá vỡ cả một chu kỳ điều hợp thiên nhiên kỳ diệu” của con sông Mekong. Không còn lũ cao / hay đỉnh lũ trong mùa mưa để con sông Tonle Sap có thể chảy ngược dòng vào Biển Hồ, tăng diện tích Biển Hồ lên gấp 5 lần (từ 2.700 km2 mùa khô tới 16.000 km2 mùa mưa). Biển Hồ được ví như một biển dự trữ nước ngọt thiên nhiên khổng lồ tiếp nước cho cả hai vùng châu thổ Tonle Sap / Cam Bốt và ĐBSCL / Việt Nam trong cả hai mùa mưa nắng.

    _ Một con sông sinh thái / river ecosystem không đơn giản chỉ có nước mà phải là một dòng chảy bao gồm các sinh vật / biotic (như cây cỏ, rong tảo, sò ốc tôm cá), những vi sinh vật / microorganisms cùng với những vật thể phi sinh khác / abiotic (như cát sỏi phù sa), tất cả cùng tương tác với nhau như một cơ thể sống.

    Tác hại của chuỗi đập thủy điện và nay với thêm Con Sông Cờ Đỏ không chỉ cướp nguồn nước mà còn huỷ hoại hệ sinh thái của con sông: chặn nguồn phù sa trong các hồ chứa – mà phù sa là yếu tố bấy lâu bồi đắp tạo dựng nên vùng đồng bằng châu thổ từ hàng bao ngàn năm. Nay cũng nguồn nước ấy khi xuống tới ĐBSCL do “bị đói phù sa”, đã dẫn tới một tiến trình đảo nghịch: thay vì bồi đắp, thì nay lại “ăn đất” gây sạt lở không chỉ các bờ sông mà cả suốt chiều dài 800km vùng ven biển.

    _ Rồi còn phải kể tới nạn đất lún do lạm dụng khai thác tầng nước ngầm, cùng với ảnh hưởng của “biến đổi khí hậu” hâm nóng toàn cầu, nước biển dâng, với các hiện tượng El Niño và La Niña khiến các vùng châu thổ là dễ bị tổn thương nhất – trong đó có ĐBSCL, và tất cả đã làm đảo lộn mọi dự đoán về thời tiết thuỷ văn để có thể kịp thời đối phó!

    TRUNG QUỐC VẪN LỐI HÀNH XỬ CÔN ĐỒ

    Tháng 2 năm 1972, khi TT Nixon viếng thăm Bắc Kinh, bắt tay với Mao Trạch Đông dọn đường cho một Trung Quốc mở cửa; rồi tiếp theo đó với chính sách “Đổi Mới” của Đặng Tiểu Bình, Trung Quốc đã phát triển nhanh chóng vươn lên như một siêu cường, theo cái nghĩa “nước lớn bá quyền”, và chính Đặng Tiểu Bình đã từng giáng cho Việt Nam một bài học bằng trận chiến tranh đẫm máu nơi biên giới phía bắc (1979).

    Và rồi như một chính sách nhất quán, Bắc Kinh đã có một lối hành xử rất côn đồ từ Biển Đông (với Hoàng Sa Trường Sa và với Đường Lưỡi Bò), vào tới đất liền chiếm đoạt nguồn nước, luôn luôn hăm doạ và bắt nạt các “tiểu quốc / nước bé”, bất chấp mọi trật tự và luật pháp quốc tế.

    Bằng chứng là mới đây vào tháng 10/2021 Trung Quốc đã ngang nhiên từ chối ký một “hiệp ước chia sẻ nước / water sharing treaty” với các quốc gia hạ nguồn. [1]

    Chia sẻ thông tin, chấp nhận đối thoại chân thành, điều mà các chuyên gia thuỷ học Trung Quốc có thể dễ dàng làm nhưng đối lại vẫn là sự vô cảm. Không đối thoại, không có tham khảo, trên mọi dự án lớn liên quan tới toàn vùng, cho dù Bắc Kinh biết rằng cách hành xử ấy sẽ tạo nên những mối quan hệ căng thẳng nhưng họ vẫn bất chấp. Với Trung Quốc ngày nay, chỉ có một tiếng nói của sức mạnh. Cuộc đấu tranh để sinh tồn có thể dẫn tới cuộc chiến tranh vì nước ngay trong thế kỷ 21 này.

  5. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    1 Bài viết thật hay về Chính sách QP VN (qua cuộc Chiến Nga_UKraine):
    Bảo vệ chủ quyền và lợi ích quốc gia không dựa vào liên minh quân sự

  6. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    Địa Chính trị Biển Đông
    Bản tiếng Anh:


  7. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    TRong khi Tây Âu đang bận túi bụi giữa cuộc chiến Nga & UKraina thi Ông Anh cả của Khối này lại quay sang quan tâm đến Biển Đông 1 cách đặc biệt & ưu tiên:
    Các Bác biết đấy là Ai, Họ làm gì? ở đâu ? và tại sao k0? (5W: WHO?WHAT?WHEN?WHERE & WHY?)
  8. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    Bộ tứ kim cương là gì?
    Bộ tứ kim cương là một diễn đàn chiến lược không chính thức giữa các nước Mỹ, Nhật, Ấn Độ và Úc. Diễn đàn này được duy trì bằng các hội nghị thượng đỉnh bán thường xuyên, trao đổi thông tin và diễn tập quân sự giữa các quốc gia thành viên.

    Bộ tứ kim cương có tên chính thức là Đối thoại An ninh 4 bên, tiếng Anh Quadrilateral Security Dialogue, viết tắt là Quad.
    Năm 2007, bộ tứ kim cương được thành lập theo sáng kiến của Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe, sự hỗ trợ của Phó Tổng thống Dick Cheney của Hoa Kỳ, Thủ tướng John Howard của Úc và Thủ tướng Manmohan Singh của Ấn Độ.

    Mục tiêu thành lập Quad của các nước thành viên là trì trật tự an ninh dựa trên quy tắc tại khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương.

    Giới lãnh đạo Quad nhấn mạnh nhóm này không nhắm đến bất kỳ nước cụ thể nào. Tuy nhiên, Bắc Kinh coi bộ tứ kim cương là liên minh chống Trung Quốc.

    Từ khi thành lập, các nước trong bộ tứ kim cương đều hoạt động đơn lẻ. Mãi đến năm 2019, 4 nước này mới có cuộc họp các bộ trưởng đầu tiên.

    Và đến tận 13/2/2021, sau 14 năm thành lập, người đứng đầu Chính phủ của 4 nước “Bộ tứ” mới cùng nhau ngồi lại trong khuôn khổ một hội nghị để vạch ra những mục tiêu chiến lược trong thời gian tới.

    Trong Tuyên bố chung được phát đi, “Bộ tứ Kim cương” đề ra mục tiêu là, “giải quyết các vấn đề khu vực và toàn cầu cùng quan tâm, trao đổi quan điểm về các lĩnh vực hợp tác thiết thực nhằm duy trì một khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương tự do, cởi mở và bao trùm”.

    Bộ tứ kim cương và chiến lược đối phó với Trung Quốc | VTC14 - YouTube
  9. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    ~ Quan điểm tập thể lãnh đạo chiến lược QP xuyên suốt của VN thông qua bài phát biểu của ĐT Phan văn Giang tại tại Hội nghị Thượng đỉnh An ninh châu Á Đối thoại Shangri-La:



    ~ Quan điểm của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ và Trung Quốc tại đối thoại Shangri-La 2022:


    Mỹ:

    Trung Quốc:
  10. Hoailong

    Hoailong Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    2.036
    Đã được thích:
    46
    Tưởng rằng khi Tây Âu cùng khối NATO đang bận túi bụi giữa cuộc chiến Nga & UKraina & K0 doái hoài đến Biển Đông thì dưới sự chỉ đạo của Ông Anh cả Khối này thì NATO công bố lần đầu Tài liệu &khái niệm chiến lược mới về Nga,Trung Quốc tại thượng đỉnh Madrid xem Trung Quốc là 'thách thức hệ thống':

    Hé lộ 4 trụ cột chính
    Xem:
    NATO làm điều “chưa từng có” với Trung Quốc - Báo Người lao động (nld.com.vn)

    NATO Gọi Nga Là "Mối Đe Dọa Hàng Đầu", Coi Trung Quốc Là "Thách Thức Nghiêm Trọng" | SKĐS - YouTube

Chia sẻ trang này