1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Sau 25 năm hoang mang, từ 16 tuổi, chắc mình sẽ có 1 khoảng thời gian 20, 30 cuối đời yên ổn. Vẫn còn nguyên đó mọi vấn đề của đời thường, nhưng tuyệt đối KHÔNG CÒN CÂU HỎI. Có vấn đề thì giải quyết, thế thôi. Ko có kiểu, tại sao có vấn đề này, nó là gì, nó có ý nghĩa gì. Dường như để bù đắp cho quãng thời gian đi hỏi quá dài, câu trả lời là cực kỳ thấm thía. Kiểu càng đào sâu, nước càng mát ngọt. Sự xúc động khôn cùng, vô cùng thiêng liêng, trước mọi tạo vật, từ 1 con gián hôi thối, 1 cục cức nhũn nhèo, đến 1 cánh chim tự do chao liệng, là đủ để LẤP ĐẦY mọi khoảng trống. Nó là tuyệt đối, ko có câu hỏi, ko có thắc mắc. Nó nằm ngoài sự hiểu, làm sao có thể dám đặt câu hỏi. Sống, cứ như trong 1 giấc mơ. Đâu phải nhàn cư vi bất thiện, mình bây giờ chổng mông cọ toa lét tối ngày. Trước đây, nếu câu hỏi: những thứ này để làm gì xuất hiện, chắc lại vứt bỏ hết trong tích tắc, vì chúng là thật sự ko có ý nghĩa. Giờ ổn rồi. Mình có thể sống, làm việc tích cực, mà ko có 1 mục đích nào cả. Mình có thể cảm thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, nhưng ko bao giờ là vô nghĩa, hay hoang mang. Bản thân sự tồn tại này, đã là quá khủng, quá đỉnh, vẻ lộng lẫy, huy hoàng của nó đâu cần bọn linh trưởng óc quả nho gán cho 1 mục đích, 1 ý nghĩa.
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Từ mai bận mấy cũng cố vẽ mỗi ngày 1 tí, cho nó cân bằng, sắp sập nguồn đến nơi. Ở trong vẽ có sự bay bổng bất tận. Mình biết cs bt bản chất là đỉnh của chóp, nhưng hình thức của nó thì quá là giới hạn, mình bị bí bách với ko gian chật chội đó. Vẽ là 1 sự bùng nổ, bừng nở. Cạnh nhà có cf Hào, tối, thấp, tù mù, đúng là 1 nơi để lấy lại cân bằng.
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Vấn đề bây giờ của mình là: làm sao có thể sống mà ko cần niềm vui. Bởi vì ở đây ko thể có niềm vui, nếu mình chỉ có thể sống khi có niềm vui, mình sẽ chết. Mới xem 1 clip về bộ tộc cổ xưa nhất trái đất, những ng săn bắn cuối cùng, chừng 1500 ng. Cuộc phỏng vấn: Điều quan trọng nhất với bạn là gì? Thịt. Bạn sợ nhất điều gì? Ko có thịt. Mặt trăng, các ngôi sao có ý nghĩa gì ko? Ko. À. Vào ngày trăng tròn, sáng quá, khó săn, ko có thịt. Tất cả là thịt, thịt, và thịt. Đấy là kiểu mình cần bây giờ. Làm nhiều quá đau rã rời hết chân tay, nhưng cứ lao vào làm, vì rảnh cái ko làm thì lại buồn khổ, muốn về nhà. Cả ngủ cũng sợ, mơ toàn ác mộng, ngủ cũng ko phải là lúc đc nghỉ ngơi. Ko ngờ ngày thằng bé tròn 6 tuổi cũng là ngày 1 cơn bão khác ập đến. Có điều giờ mình có vẻ cứng hơn thì phải, mình biết rõ những điều "ko thể tin đc", vượt lên trên những ảo mộng phù phiếm ngớ ngẩn ngu ngốc của con ng. Nhưng vẫn bầm dập. Bão to quá. Mình trở nên ghét gia đình vô cùng. Những con ng đấy họ từng ngày chứng kiến mình gồng lên để chịu đựng, cố nuốt từng miếng cơm, nhưng họ vẫn nhởn nhơ phởn phơ đc. Tình hình này có lẽ là ko kéo dài. Nhưng sau lần này, tẽ ra 1 rạn nứt rất lớn, ko thể hàn gắn.
    Lần cập nhật cuối: 29/05/2023
  4. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Tối qua mình đã đặt 1 cái vé về nhà, tên mình, checkin luôn. Như kiểu vũ trụ song song, đó là 1 phiên bản mình, bình yên, đc về nhà. Phiên bản của khung cảnh cũ, tầng 2 đầy sách, 1 cái đàn piano, chiếc bàn nhỏ, có bể cá nhỏ, con cá chọi màu xanh dương tung tăng bơi lội, bên trên là 1 bức chì màu vẽ 1 cái thớt đầy đồ ăn, tỉa tót tỉ mỉ, ngoài vườn mấy cây mùng đu đưa, đọng nước mưa, bụi lá lốt xanh um. Chắc phiên bản đó của mình giờ này đang cho cá ăn, ngồi ngắm vườn, còn phiên bản này chuẩn bị đi cọ toa lét, đón khách. Chị cực kỳ khổ sở ở Mỹ, nhưng mỗi lần thấy ai đó cố gắng trong vô vọng để có quốc tịch Mỹ, chị lại đc an ủi, kiểu ta có thứ mà đầy thằng khác mơ ko đc, dù đó là thứ kinh khủng. Ngu ngốc thật. Những gì cơ bản nhất của mình lại do bên ngoài định giá. Mình ko nghĩ đến chuyện về nữa. Mình đã đc về nhà, ở 1 vũ trụ song song khác. Có thể lắm chứ. Thực tại này là kỳ ảo ko thể tưởng tượng nổi, 1 hạt bụi lơ lửng, và nghìn tỷ sự vận động diễn ra trên bề mặt của nó, chuyện khó tin như vậy còn có thật, có cái gì mà ko thể xảy ra? Mà nhìn mấy ng theo đạo nọ đạo kia, nói chuyện tâm linh với tấm áo tôn giáo khoác lên mình, thấy vớ vẩn kinh, nếu ko có bộ quần áo nhà sư đó, ko nói đc hay sao. Dừng lại 1 phút thôi, nghĩ xem mọi thứ này LÀ CÁI GÌ, đủ để ngộ. Cứ cạo đầu gõ mõ làm gì, toàn động tác thừa. Mới xem 1 clip so sánh kích thước các con vật, choáng với sự phong phú là bt rồi, nhưng cái nhạc ***g tiếng, thì hùng tráng, linh thiêng vô cùng. Ai định nghĩa đc linh thiêng? Chỉ là cảm thấy thôi. Tra từ điển thì là: có 1 sức mạnh tự nhiên to lớn. Cũng đúng. Ko định nghĩa đc, nhưng cảm thấy đc, vì ngay bên trong mình đang chảy dòng chảy linh thiêng đó, nó bắt sóng đc, vì nó là 1. Với phiên bản ko trọn vẹn, ko hạnh phúc ở đây, dòng chảy đó là động lực duy nhất. Chắc zombie rồi hay sao ấy, nhìn thằng bé khổ sở cũng ko cảm thấy gì. Ở đây tất cả đều khổ, vậy thì nó cũng khổ, ko phải bận tâm. Mình chỉ áy náy khi mình hạnh phúc, mà nó lại khổ. Mình ko nói chuyện với bà già nữa. Biết con cháu khổ sở mà vẫn tếch đi nghỉ dưỡng tắm biển như đúng rồi, gọi vài cuộc điện thoại đãi bôi à. Thôi đi.
  5. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Cọ toa lét cũng ko tệ, làm cho mọi thứ sạch tinh, sáng bóng, ngăn nắp là điều mình vẫn quen thuộc bao lâu nay, và nhận đc mưa lời khen từ các đánh giá toàn 10 của khách hàng. Chị đại gia thì chi ko tiếc tiền vào thiết kế và nội thất, em dở tính thì bị OCD, bệnh sạch sẽ và ngăn nắp quá mức thông thường, hạt bụi nhìn to như hạt đỗ đen, đâm vào mắt, 1 loại bệnh ko tì vết, ko làm ks thì làm cái gì mới hợp? Mới đến tòa nhà vp của Hưng Thịnh để ký hộ chị, nhìn nv ở đấy mới thấy cọ toa lét đỡ hơn biết chừng nào. 1 loại ko khí máy lạnh rét cóng, nhưng lại cực kỳ ô nhiễm, do đóng kín mít quanh năm suốt tháng. Nó thực chất ngột ngạt nhưng lại đc che đậy bởi nhiệt độ thấp, như 1 chất độc thầm lặng. Loại ng lúc nào cũng hít thở khí trời như mình bước vào là nhức đầu liền, và các nv vp áo sơ mi, váy công sở tươm tất chỉn chu ngày nào cũng phải chui vào đó suốt 8 tiếng, chưa kể giấy tờ ngập đầu, kiện cáo khiếu nại đòi tiền lia chia. Khách mình thì toàn khách đi ăn đi chơi, kiếm chỗ tiêu tiền, ở đâu khó chịu ko biết, ở đây chỉ cười tươi như hoa. Cứ bảo con ng thời xưa mới khổ sở vì sinh tồn, thời nay khổ đâu kém, thậm chí còn áp lực hơn nhiều lần, đủ thứ áp lực. Cọ toa lét còn tốt chán.
  6. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Vẫn quyết định về. Mình vẫn đảm bảo đc công việc, nhưng việc mình ko có niềm vui ảnh hưởng nặng nề đến thằng bé. Bị âm nặng nên toàn bộ năng lượng có thể vay mượn đc, từ nguồn nào ko biết, chắc từ cơm, mình để dành cho việc giữ cho hệ thống chạy, 1 cách suôn sẻ, nên ko còn chút nào cho thằng bé. Mình thậm chí ko còn ngó đến nó. Ngó đến nó là tiêu hao năng lượng, hụt năng lượng dưới mức tối thiểu là sụp đổ, ít nhất phải giữ ở vạch đỏ. Chắc nó vẫn sống đc. Còn có bố. Có nhà, có đồ ăn. Đầy trẻ lang thang vẫn sống đc. Mình và thằng bé đến mức này mà ông bà già với chị vẫn gửi ảnh tiệc tùng linh đình ở rì sọt 5 sao, mời hết khách nọ khách kia. Quá tàn nhẫn. Đòi về luôn. Nhưng vẫn phải đợi chị sắp xếp đc ng quản lý, chắc sắp thoát nạn, thằng bé ngày nào cũng hỏi bao giờ đc về nhà, tội nghiệp. Lần này đúng là đổ vỡ nặng nề. Cái nhà nát đấy đúng là thần thánh thật. Chỉ nghĩ đến đã thấy mát dịu hết cả tâm hồn. Ông bà già, chị, ông anh rể tầm phào, những con ng trôi dạt trong ảo mộng này, tìm niềm vui từ sự tán dương của ng khác, khoe nhà, khoe tiền, chẳng bao giờ thấm đc cảm giác mát dịu ấy. Ko phải tự nhiên thằng bé nói đc về nhà thì ăn phân cũng đc. Cấm nó nói cức nên nó đổi thành phân, mà ng lớn vẫn cười hì hì. Độc ác, vô cảm. Cảm giác của trẻ con là đúng nhất, nó ko bị bóp méo, nó cần hp từ sự tán dương của ng khác, thực chất là ghen ghét, đố kị ko biết chừng, nó ko cần 1 cái mác nhãn nào cả. Nó thuần khiết, nên nó đúng.
    Lần cập nhật cuối: 05/06/2023
  7. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Sáng nay thấy rảnh rảnh, ko phải đi chợ, chưa phải dọn phòng, ko có khách mới nào, ko có cảm giác vội, ko bị dí, hiếm hoi. Tối qua có ng đến thử việc. Trời ạ. Còi dí, tóc xõa uốn xoăn, kẹp 2 cái nơ hồng, liên tục vuốt tóc, quần trắng tinh, trông như học lớp 10. Quản lý cả cái nhà này? Chị bị làm sao ấy. Chắc chị nghĩ ở đây chỉ cần ng lượn ra lượn vào cho đẹp. Thử nghĩ đến 2h đêm con bé cute hột me đấy mở cửa đón quả khách xăm trổ từ đầu đến chân? Thôi cố gắng ở lại. May có cái cf Hào, tốn hơi nh tiền cho cf Hào, nó như thuốc An Thần, trị liệu stress, quán tối, thấp, đèn tù mù, nh ng ngồi 1 mình, tách khỏi ồn ào, lộn nhộn, lấy lại cân bằng. Thỏa hiệp đc với bản thân cũng nhẹ cả ng. Nếu có ng phù hợp thì mới yên tâm về đc. Tập trung giữ cho bộ máy chạy thôi, đừng lãng phí năng lượng vào chỗ khác, mình nghĩ là đủ nhưng ko đủ đâu, vui vui lại phân phát tứ tung, tiết kiệm thôi, nó sẽ sập.
  8. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Hóa ra phải làm việc nó mệt mỏi như này à. Cả đời mình đã làm việc bao giờ đâu. 2 đầu gối rụng rời ra. Đc ngồi là sướng. Chỉ cần ko phải đứng, hay đi lại, là sướng. Ko cần phải thiền, đc ngồi là ok rồi. Mình phải so mình với những ng quét rác, dọn nhà vệ sinh công cộng, móc cống, thì mới trụ đc. Nhưng toàn bộ con ng, chỉ để dùng vào công việc. Còn thằng bé, mình phải so nó với những đứa trẻ bán vé số, thì mới ko thấy bận lòng. Xem tivi suốt ngày, hở ra là đòi mua đồ chơi, bao công sức vun đắp bấy lâu tan tành. Bản thân mình thì nát nhừ, thằng bé thì thành 1 thể loại mất dạy, ko còn muốn gần nó nữa, ko muốn ôm, thấy rất xa lạ, chừng ấy thứ để đổi lấy cái gì? Toàn đẩy nó đi xem tv để khỏi phải chơi. Mình bị hủy hoại, nên nó cũng bị hủy hoại. Ko tha thứ cho chị và bà già quả này, vẫn nhởn nhơ tắm biển, ăn hải sản, con cháu thì sống tồi tệ. Mình thì dù vất vả, vẫn ko ăn đc vì suy nghĩ nhiều. Sau trận bão này, nhiều thứ mất đi ko lấy lại đc. Nhớ 2 câu thần chú: 1 là mình vẫn hơn ng dọn cức, 2 là thằng bé vẫn hơn mấy đứa bán vé số. 3 là gì nhỉ, số 3 nữa cho đẹp. 3 là dồn toàn lực cho cv chạy, xong thì nằm nghỉ. Thế thôi.
  9. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Toàn bộ năng lượng để dồn hết cho hệ thống chạy đã là cố, là ko đủ, mấp mé. May là đến giờ va vấp các kiểu mọi thứ vẫn êm xuôi. Ko còn 1 tí khí sống nào dành cho ngoài công việc, kể cả thằng bé, toàn đánh, mắng, xua đuổi nó, ko còn suy nghĩ, ko còn cảm xúc, tồn tại như 1 con zombie. May mà mình vẫn thấy Tồn Tại là 1 điều cần đc kính trọng. Giá trị của sự tồn tại rất khủng. So với tồn tại trong hoàn cảnh như-thế-nào, thì nó lấn át hoàn toàn. Bản chất của tồn tại là rất dã man, là ko thể hiểu hay bàn đến. Những ng muốn tự sát nói họ có quyền với mạng sống của họ. Ko phải đâu. Mấy thứ nợ đời, nợ cha nợ mẹ, nợ tổ quốc các kiểu chỉ là con muỗi, vớ va vớ vẩn, ko cân lạng nào. Nếu họ có thể choáng váng trước sự vĩ đại của sự sống, là 1 mảnh nhỏ linh hoạt sinh động của thực tại, họ sẽ thấy họ ko có cái quyền đó. Sự suy nghĩ, tuy cũng khiếp đấy, nhưng hạn hẹp, cưỡng bức, toàn là các hệ quả. Có cửa gì mà quyết định.
  10. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.072
    Đã được thích:
    15
    Sập, nằm lỳ cả ngày, buông hết, phòng ốc ngổn ngang, trong khi khách có thể đến bất cứ lúc nào, tự nhiên 1 nhân tố lạ xuất hiện: chồng. Thằng cha mình vẫn coi là giẻ rách tự nhiên động chân động tay làm việc. Suốt hơn 1 tháng mình làm như điên, còn thằng cha chỉ lăng xăng, tức là đi ra đi vào, xắn quần xắn áo, trông rất giống như đang bận rộn nhưng thực chất lại ko làm gì cả. Đấy là cái hèn của những ng tự cho là ta đây khôn, có cách luôn trông giống như làm việc nhưng thực chất lại ko làm gì. Thi thoảng ngó đầu vào hỏi han, nhấc cái nọ cái kia lên, đặt xuống, đi ra. Loại ng nếu làm việc thì nghĩ là bị thiệt, ở đời phải biết khôn vén quần nói phét thế nọ thế kia. Uất. Mà thằng cha lại cực khỏe, nhanh nhẹn, nên đã làm, là đỡ đc cho mình 1 khối lượng ngang ngửa. Nằm lỳ đầu óc căng thẳng nhưng chân tay tự nhiên đc nghỉ, đỡ đau, trước cảm giác đầu gối rụng ra. Tình hình này thì có thể đảm đương đc cv. Mình vẫn nghĩ chỉ cần về là lại có đc cs như cũ. Nó VỠ rồi. Giờ kể cả về, cũng ko lấy lại đc khung cảnh êm đềm đấy nữa. Giờ về thì ở đây bung bét hết, mình có yên đc ko. Loại hp thanh thản đó sẽ ko bao giờ có lại đc. Ở đây tất nhiên cũng ko có hp, nhưng nó có thể sẽ đến, dưới 1 dạng khác. Còn căn nhà thanh bình mảnh sân nhỏ có cây mùng đu đưa, bể cá xinh xinh con chọi xanh nc biển quẫy đuôi qua lại đã vỡ, ko thể tái thiết lại. Cây cầu quay lại đã gãy rồi, ko nhìn về phía bờ bên kia nữa. Lúc đón khách phải vỗ vỗ vào mặt mấy cái, tập cười sẵn trước, cho mặt nó tươi tỉnh, thấy giống 1 clip trên mạng ghê, ông thầy giáo dọn sẵn cái mặt tươi tỉnh trước khi vào lớp. Chỉ cần cv trôi, thì vẫn trụ đc, còn niềm vui, nó có thể đến, hoặc ko. Chắc là cũng ko nh ng trên đời này có niềm vui trong cs đâu. Mình cũng ko đánh giá quá cao niềm vui. Mình là 1 trong số ít ng cảm nhận đc sự tồn tại này, 1 cái gì ko có từ để diễn tả, cao nhất là từ thiêng liêng cũng ko đủ để diễn tả, cái sự ko thể hiểu nổi này, quá là bay não. Nên mình cũng ko có nhu cầu tiếp xúc với con ng, ko có nhu cầu va chạm với thế giới quan quá là hạn hẹp, gạch vài gạch đầu dòng là hết. May bọn khách toàn là tây, mình thì tiếng Anh lẹt đẹt, 2 bên vất vả để hiểu nhau, tự nhiên thấy bọn nó giống như 1 loài sinh vật khác, đỡ hơn. Chứ mấy câu chuyện của thế giới con ng, thật sự chán. Tại sao mình tự vỗ ngực là số ng nhìn thấy sự thật là rất ít? Bởi vì nếu nh, xh đã rất khác, đã chậm lại, đã thu gọn lại, đơn giản hơn rất nhiều, chứ ko phải càng ngày càng phình to ra với cả tỷ vấn đề . Mọi ng thậm chí ai ở nguyên đó, ko cần rời khỏi nơi họ sinh ra, ai cũng chính là ng đó, ko cần khoác thêm bất cứ bất cứ thứ gì lên ng, ko ai phải vượt qua ai, ko ai cần chiến đấu cho 1 cái gì bên ngoài sự tồn tại thiêng liêng của họ, mỗi ng đều là nhất, là số 1 rồi, còn so với ai.
    Lần cập nhật cuối: 20/06/2023

Chia sẻ trang này