1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    May thế. Đúng ng, đúng thời điểm. Đúng lúc gỡ hết, giải nén hết, tất cả đều là ánh sáng, những ng từng sống, trong quá khứ, và những ng sẽ sống, trong tương lai, đều lởn vởn quanh đây, ngay trong bầu ko khí này, hòa trộn cùng với những ng trong hiện tại, nghĩa là ko cái gì còn là 1 cái gì, ko cái gì còn xảy ra 1 cái gì nữa, giống y hệt như cái chết, thì mình tìm thấy thứ mình yêu thích thật sự trong hình hài gói năng lượng này, trong sinh khối này: cây đàn ukulele. Có thể ngồi ôm nó giờ này qua giờ khác, dưới ánh sáng tự nhiên của khoảng sân nhỏ, bình yên và thanh thản tuyệt đối. So với guitar, ukulele là 1 nhạc cụ fake. Nó ko âm vang trầm bổng, ngân nga luyến láy, bass đập thình thịch như guitar, vốn sở hữu 1 thùng khuếch âm khổng lồ. Với size 26 inch bé tí tẹo, nó chỉ thở khe khẽ, cũng rung, nhưng giọng ngắn, dễ tịt, dễ hụt hơi, bù lại, nó tuyệt đối phù hợp với mình, nó đơn giản, nhỏ gọn, ko cồng kềnh, như 1 cái đàn đồ chơi. Nghe những tay chơi ukulele tuyệt đỉnh triệu view trên youtube cũng vậy, ngắn, tịt, khò khè, tanh tách, mono. Nó chỉ dùng để chơi cho bản thân, ko để biểu diễn, nhất là, ko kêu to đến mức hàng xóm khó chịu. Hehe. Xóm này là xóm lợn, xóm lao động, mọi ng làm việc ko ngơi tay từ sáng đến tối, mà vẫn thiếu, chủ nợ đòi, tạt sơn, thiếu tiền điện nhân viên đi thu tiền dọa cắt suốt, quát con đánh cháu, vợ chồng choảng nhau, lợn rống điếc tai, tự nhiên lọt vào 1 đứa rỗi hơi đã ngứa mắt rồi, thêm tiếng đàn xập xình suốt ngày, chắc ăn đập. Mình chẳng còn vướng gì, cái gì đến, thì nó đến. Sau này nếu mà siêu siêu rảnh, thì sẽ vẽ, vì vẽ tốn sức quá, phải cố gắng. Nó hao năng lượng, nên cần 1 lượng yên tĩnh cũng lớn tương đương để bù đắp, giờ chưa đủ. Từng phút thời gian trôi qua giờ là vô giá, ko cần phải có chuyện gì xảy ra cả. Cũng hơi buồn cười, khi thấy mọi ng cứ liên tục cần những câu chuyện, ko lôi từ quá khứ ra, thì lại ở tương lai. Nếu ko, ko ai sống đc. Ko ai sống đc với sự trống rỗng, với ko có gì xảy ra cả.
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Bà già đi Nha Trang rồi, chị thì đang ở Đà Lạt. Vé đã mua. Thằng bé sắp nghỉ hè. Tấm bia đỡ đạn của mình sắp hết thời hạn. Nó phải đi học thì mình đc ở nhà, ko phải nhấc mông lên cái xe taxi ngu ngốc, cái sân bay chết tiệt, sự di chuyển chán ngắt, những ks xa lạ chung chạ bẩn thỉu, những cảnh quan cũng mới lạ đấy, có lẽ là hấp dẫn, chúng là địa danh du lịch nổi tiếng cơ mà, nhưng chúng quá xấu xí, ở mức thảm hại, ăn mày, rách rưới, khốn khổ, so với sự kỳ diệu. Mà sự kỳ diệu, thì ở ngay đây. Mình đã ở bên trong nó rồi, còn phải đi đâu? Bỏ công sức tiền của ra để bám theo những thứ ăn mày rách nát ấy, thật là nản. Nước. Nước là 1 sự kỳ diệu khủng khiếp, dù tiền nước rất rẻ, và nó chỉ dùng để rửa bát, lau nhà, tắm giặt, toàn thứ bẩn, sang nữa là tưới cây. Nhưng nó là 1 thứ hoàn toàn lạ lùng, bí ẩn, cổ xưa, quyền năng, ko biết phải gọi nó là gì cho xứng nữa. Mình có 70% thứ này, và tiếp xúc với nó hàng ngày, mình ko muốn phải chạy theo bọn ăn mày rách nát kia đâu. Những cảnh quan, đẹp, xấu, hoàn toàn chỉ là lớp hình thức rất rất rất ít giá trị, là lớp phủ ngoài rất mỏng, rất rẻ tiền, ko đáng tốn công phí sức. Ngồi tậm tịt mấy cái dây nilon ukulele, nhìn kỹ cách nó dao động, ép ko khí, và tạo thành âm thanh, cũng khiến mình sợ vãi tè ra rồi. Mà sao tập mãi, vẫn tậm tà tậm tịt nhỉ, học đàn thật sự khó. Thế mà có những trường hợp hội chứng thiên tài savant, như Leslie Lemke, dị tật đủ kiểu từ lọt lòng mà đùng 1 phát 14 tuổi nghe qua bài nhạc 1 lần ngồi chơi piano lại như quên tắt tivi. Ko thể là hàng fake đc. Ng ta nói do cấu trúc não. Đúng. Nhưng mình nghĩ đó là não đã bắt sóng đc đúng tần số, đã truy cập đc vào suối nguồn sáng tạo vĩ đại, nó có sẵn nhạc ở đó rồi, não, hay con ng, chỉ là thiết bị phát nhạc ra mà thôi. Có cách nào truy cập đc vào kho dữ liệu siêu khủng này ko nhỉ. Ng ta hay nhắc đến trạng thái FLOW. Khi con ng hoàn toàn vắng bóng, chỉ còn 1 thứ gì đó tràn đầy năng lượng tuôn chảy. Nó đến khi ng ta thật sự nhuần nhuyễn 1 kỹ năng nào đó, nó tự chạy, khiến cho não tưởng là ko có gì xảy ra, ko có việc gì làm, và đi chỗ khác chơi. Thiền cũng là lúc não đi chỗ khác chơi. Nhưng đánh đàn thì vui hơn, nhỉ. Với lại nhìn mấy cái ảnh mọi ng thiền, xong nc mắt tuôn rơi, mồm há hốc ra, như mấy bà điên, hoặc, gợi tình, giống như lên đỉnh vậy, xong có 1 ông thầy tâm linh le ve bên cạnh, phản cảm. Thôi cứ tập đi, nếu ko thể giác ngộ, thì chơi giỏi 1 nhạc cụ cũng đc.
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Lần đầu tiên dám chống lại chị, chống lại bà già, ko vác đồ ra sân bay nữa, mặc ra sao thì ra. Sao mọi ng cứ tìm cách hút dinh dưỡng từ ng khác. Thật sự ko chịu nổi cảnh tượng khốn khổ ở sân bay, toàn ăn mày, ăn mày, và ăn mày. Những sinh vật thảm hại, rách rưới, họ gói ghém đồ để đi tìm 1 thứ ko khí mới, cảnh quan mới, để chụp vài tấm ảnh đăng lên fb, khi mà bên trong họ, là cả vũ trụ, khi mà chính họ tạo ra cả vũ trụ. Ko thể chịu nổi cảnh hòa mình vào dòng ăn mày tay xách nách mang, lê lết vì thiếu thốn, vì đói khát niềm vui, niềm hạnh phúc này. Đi vì công việc thì ok, còn đi để tìm niềm vui thì thôi, chin nhỗi, mình đâu phải ăn mày.
  4. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Buổi tối cùng đứng đánh răng ở sân, ngắm cây me đen sì, 1 làn gió mát lùa qua, thằng bé nói :"đây là món quà của thiên nhiên phải ko mẹ?" Nói nghe như thiên thần. Chẳng bù lúc lì lợm muốn xách cổ vứt ra đầu ngõ. Có bộ phim tên là "Tháng năm rực rỡ" thì phải. Nó đúng là dành cho tháng 5 năm này. Ko hiểu sao trời rất mát, rất nhiều gió, mọi năm đã nóng điên. Bt năng lượng đã phô bày 1 màn trình diễn hoành tráng, thì với nhiều nắng, hình ảnh càng ảo diệu gấp bội, đc chỉnh độ tương phản, độ sắc nét lên cỡ 100, màu ấm lên 70, 1 góc máy bt, cũng thành ảnh nghệ thuật. Bằng lăng tím rộ các con đường. Nhờ tháng 5, mới biết quá trời là bằng lăng, mùa khác chỉ biết chúng là những cái cây, có lá, màu xanh. Mới biết đến Ojas, thứ để giúp cs trở nên dễ dàng. Mình hiểu nó như là 1 bong bóng năng lượng ấy nhỉ, bao quanh 1 cơ thể nặng nề, khiến cơ thể đó lăn đi với rất ít ma sát. Càng chú tâm vào khối sống mãnh liệt xung quanh, càng thấy di chuyển nhẹ nhõm, những điều này ko diễn ra trong suy nghĩ, cũng ko diễn ra trong cảm xúc. Suy nghĩ tích cực giúp bùng lên 1 chút năng lượng, rồi tắt, cảm xúc dễ chịu cũng vậy. Còn loại bong bóng bôi trơn này, nó dầy lên nhờ sự tích lũy, ko phải ngày 1 ngày 2, nó cần 1 sự hòa nhập hoàn toàn, mình là nó, nó là mình, ko phải lăm le tôi bỏ ra cái này, thì tôi đc cái kia, nó cần con cá đang chết khát nhận ra nó đang bơi trong nước, hay đúng hơn, con cá chính là nước. Có 1 lấn cấn là càng nhẹ nhõm, mình càng thấy gia đình lớn quá nặng. Chị lại mua thêm nhà, kéo dài thêm danh sách bất động sản, quay cuồng với vay nợ, cân đối tiền, với chiến đấu, mặt xám xịt, mây đen vần vũ quanh đầu, vậy mà lúc nào cũng nói chỉ cần sống giản dị, bình yên. Gã chồng đê tiện cặp kè với em dâu cả mấy năm trời cũng ráng ngậm bồ hòn làm ngọt. Bà già cũng bị kéo vào, càng lúc càng bất ổn, càng nh lo lắng. 1 bức tranh hoàn toàn rách nát. Giờ chỉ hơi nghe tiếng đt của nhà, là sợ. Ủa. Nhà là bình yên chứ. Thôi. Đến lúc tu thành chính quả, mình mới mong tỏa hào quang độ đc cho họ, hoặc đủ hào quang để bảo vệ bản thân, thì mới dám ở gần. Giờ vẫn sợ chết khiếp đi đc. Vãi. Ko biết phải tích nhà đến mức nào. Mới đủ.
    Lần cập nhật cuối: 24/05/2024
  5. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Ojas bôi trơn của mình chính là cây đàn ukulele. Mỗi khi dây đàn rung lên, là mở ra 1 ko gian của sự kỳ diệu, chui vào đó 1 lúc, lại có năng lượng để xài, chui ra dùng nó vào chỗ cần dùng, hết, thì lại chui vào. Có điều ukulele cứ tạch tạch teng teng, giọng ngắn như chú vịt tuổi teen. Bấm thạo rồi mình sẽ chuyển sang guitar. Mình đâu thích đệm hát réo rắt vui tai, mình thích solo tự sự. Âm thanh của ukulele như những viên sỏi, ném vào ko gian thì nó chỉ mở ra lõm bõm những hố nông, còn guitar, nó hòa quyện, xoáy sâu xuống, mở ra 1 hố ko gian sâu hoắm bên trong nữa, hun hút, l ồng trong ko gian 3D thông thường. Lần này rút kinh nghiệm, phải đầu tư 1 cây guitar thật tốt, gỗ nhẹ, dây nilon mềm, âm trầm bổng ngân vang, có bàn đạp ukulele, chắc ok. Hèn gì ng ta dạy thiền bằng 1 cái chuông đồng nhỏ. Keng 1 cái, ngân dài, lại keng 1 cái, ngân dài, rồi tự nhiên mở ra 1 ko gian khác. Trong sự trống rỗng im lặng đó, nổi lên 1 hình tướng, là âm thanh, xong nó lại lặn mất, rồi nó lại nổi lên, rồi lặn mất, như Suy Nghĩ vậy, vô thường. Sự im lặng là nơi chứa mọi âm thanh có thể, trước khi âm thanh sinh ra, nó đã có sẵn ở đó, sau khi mất đi, nó cũng vẫn ở nguyên đó, trong sự im lặng tuyệt đối. Trước khi sinh ra, mình đã ở đây rồi, sau khi chết đi, mình vẫn ở nguyên đây, ko đi đâu cả. Mình ko chỉ đàn vì thích đàn đơn thuần, thích thì thích từ nhỏ, nhưng ko đủ kiên trì và đam mê thật sự để theo đuổi, như bao ng khác. Giờ mình ngồi đàn như sư ngồi thiền, là cánh cổng dẫn vào 1 ko gian khác. Cách các dây đàn ép ko khí, chuyển động theo sóng ngang, dẫn đến xương bàn đạp, tạo thành sóng trong ốc tai, lay động các búi lông, như đám cỏ nước, truyền tín hiệu đến dây thần kinh thính giác, rồi não dịch chúng thành âm thanh, đã là 1 quá trình cực kỳ tinh tế, ảo diệu khó tin, NHƯNG, làm thế nào tín hiệu lại trở thành âm thanh có thể hiểu đc, là 1 bí ẩn to đùng, chỉ là ko khí bị ép thành sóng ngang thôi mà, dài, ngắn, cao, thấp, thế mà thành tiếng sột soạt khe khẽ của tà áo, thạch thùng tặc lưỡi, muỗi vo ve, tiếng phấn két xuống bảng rợn tóc gáy, tiếng nhai đồ ăn nhóp nhép, 1 tỷ âm sắc có thể phân biệt đc, ko lẫn lộn. Thật là Vãi nồi. Mình đâu ngờ mình đc sống trong 1 bí ẩn khủng khiếp như vậy. Cứ tưởng mọi chuyện là hoàn toàn bt, và vì thế, rất chán. Mình cũng chẳng mong thằng bé giống mình. Nó cứ là 1 đứa trẻ hời hợt, mê xem tivi, mê đồ chơi, ích kỷ, béo quay, lớn lên sẽ nghiện game, sẽ giống đám bạn của nó, đám thanh niên hoàn toàn nhàm chán, mặt mũi vừa khôn lỏi, vừa ngây độn, như mình thấy nhan nhản ngoài đường phố. Thời nào thế ấy, vậy đi. Để đến đc đây cũng sứt đầu mẻ trán ghê lắm, mất mạng như chơi.
    Lần cập nhật cuối: 26/05/2024
  6. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Mình có kết luận cuối cùng rồi. Ojas trơn nhất, ko gì khác, chính là Sợ Hãi. Nhìn trẻ con thì biết. Lèo nhèo cỡ nào, tét đít cái, nhanh nhẹn ngay. Thể nào ở lớp cô giáo liên tục phải cho hs ăn đòn. Trong các loại cảm giác sinh ra và tiến hóa để hỗ trợ sự sống, sợ hãi là đứng đầu. Tức giận có thể tự vệ, hoặc săn mồi, nhưng bùng phát là thôi, hấp dẫn giới tính để sinh sản cũng nồng cháy đc 1 tí, rồi xịt, bảo sao ngoại tình đông như quân mông. Buồn chán để sáng tạo, cũng dai dẳng, nhưng ko quá mạnh. Còn sợ hãi thì sao, nó vừa tức thời, mãnh liệt như chớp giật, lại vừa có thể ám ảnh. Xem ra bảo toàn tính mạng, là ưu tiên số 1. Có thể nói động lực mạnh nhất để đẩy cỗ xe sự sống khổng lồ, là sợ hãi. Những biến cố lịch sử lớn nhất của nhân loại, cũng từ sợ hãi. Các công trình kỳ quan thế giới, cũng đc xây dựng dưới thời các bạo chúa. Chỉ sợ hãi, mới làm nên chuyện. Mình muốn sống yên ổn, thì phải đầu tư vào sự sợ hãi. Lời khuyên chân thành. Hôm qua là ngày nắng nóng đầu tiên của mùa hè, nắng nóng cao điểm, sau chuỗi tháng 5 mát mẻ, mặt trời dội xuống 1 tảng than hoa nóng rẫy khổng lồ, mặt đường bốc cháy. Mùa hè là mùa khổ nhất, mùa đông dù lạnh đến mấy, gọi bằng cụ. Ng Vn đa phần sinh sống ngoài đường, bám vào vỉa hè, và giờ đây chúng bốc cháy. Hơi nóng xông lên mờ cả mắt. Đội cái khăn ướt lên đầu 1 tí khô rang. Đấy là còn đi ăn sáng, cf, những ng đẩy xe dạo, ba gác, xích lô ko hiểu sống kiểu gì. Chiều về vẫn hầm hập, chợ bốc mùi nhức óc. Những rãnh cống đặc sệt thứ nước nhớt nhát thối khắm như đc đun sôi, sủi bọt, bốc hơi nồng nặc. Ng bán vẫn bán, ng ăn vẫn ăn, trong 1 cái chảo rang kèm sốt nước cống. Mấy cây trầu bà trong sân xanh tốt thế mà vẫn phải rũ xuống.
  7. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Mình có kết luận cuối cùng rồi. Ojas trơn nhất, ko gì khác, chính là Sợ Hãi. Nhìn trẻ con thì biết. Lèo nhèo cỡ nào, tét đít cái, nhanh nhẹn ngay. Thể nào ở lớp cô giáo liên tục phải cho hs ăn đòn. Trong các loại cảm giác sinh ra và tiến hóa để hỗ trợ sự sống, sợ hãi là đứng đầu. Tức giận có thể tự vệ, hoặc săn mồi, nhưng bùng phát là thôi, hấp dẫn giới tính để sinh sản cũng nồng cháy đc 1 tí, rồi xịt, bảo sao ngoại tình đông như quân mông. Buồn chán để sáng tạo, cũng dai dẳng, nhưng ko quá mạnh. Còn sợ hãi thì sao, nó vừa tức thời, mãnh liệt như chớp giật, lại vừa có thể ám ảnh. Xem ra bảo toàn tính mạng, là ưu tiên số 1. Có thể nói động lực mạnh nhất để đẩy cỗ xe sự sống khổng lồ, là sợ hãi. Những biến cố lịch sử lớn nhất của nhân loại, cũng từ sợ hãi. Các công trình kỳ quan thế giới, cũng đc xây dựng dưới thời các bạo chúa. Chỉ sợ hãi, mới làm nên chuyện. Mình muốn sống yên ổn, thì phải đầu tư vào sự sợ hãi. Lời khuyên chân thành. Hôm qua là ngày nắng nóng đầu tiên của mùa hè, nắng nóng cao điểm, sau chuỗi tháng 5 mát mẻ, mặt trời dội xuống 1 tảng than hoa nóng rẫy khổng lồ, mặt đường bốc cháy. Mùa hè là mùa khổ nhất, mùa đông dù lạnh đến mấy, gọi bằng cụ. Ng Vn đa phần sinh sống ngoài đường, bám vào vỉa hè, và giờ đây chúng bốc cháy. Hơi nóng xông lên mờ cả mắt. Đội cái khăn ướt lên đầu 1 tí khô rang. Đấy là còn đi ăn sáng, cf, những ng đẩy xe dạo, ba gác, xích lô ko hiểu sống kiểu gì. Chiều về vẫn hầm hập, chợ bốc mùi nhức óc. Những rãnh cống đặc sệt thứ nước nhớt nhát thối khắm như đc đun sôi, sủi bọt, bốc hơi nồng nặc. Ng bán vẫn bán, ng ăn vẫn ăn, trong 1 cái chảo rang kèm sốt nước cống. Mấy cây trầu bà trong sân xanh thế mà vẫn phải rũ xuống. Mình hay gọi mặt trời là NÓ. Nó nào. Phải gọi là Cụ tổ mới xứng. Chỉ trục hơi nghiêng, hơi gần mặt trời 1 tí mùa hè thôi, cụ cho biết thế nào là lễ độ. Cụ chỉ cần thở hơi mạnh hơn bt 1 tí, chết cháy hết. Sao cảm thấy sức mạnh của tự nhiên ghê gớm thế nhỉ. Chết chóc, nhưng lại mang 1 vẻ đẹp, vẻ đẹp của chết chóc. Hehe. Nó dữ dội, kinh hoàng. 1 trận cuồng phong, lũ lụt, tuyết lở, phun trào núi lửa, sóng thần, chết cả trăm nghìn ng, nhưng lại đẹp. Mình hay nhận mình là Tự Nhiên, với vẻ đẹp lộng lẫy y như vậy, nhưng yếu xìu. 1 con gián bò qua chân cũng hết vía, khoảng 2 tiếng sau cảm giác ghê ghê gai gai như có con gì bò qua chân mới tan hết. Tự Nhiên dỏm. Mặc dù nước bên trong mình, nước bọt, nước tiểu, nước mô, nước mắt, nước mũi, axit dạ dày v.v... có số tuổi còn già hơn mặt trời, mặc dù cách các phản ứng hóa học xảy ra bên trong mình phức tạp, đa dạng hơn quá trình tổng hợp Heli từ Hidro trong lõi mặt trời rất nhiều, mặc dù mặt trời ko biết đến sợ hãi, nó là thực thể đơn giản, kém xa mình, kém hơn cả vi khuẩn, nhưng nó chỉ thở nhẹ, mình tiêu tan. Sinh ra trên đời này đúng là để sợ hãi. Sau này thì cũng chết cháy hết ráo. Kèn trống xong là vào đài hóa thân Hoàn Vũ hết. Cái tên Hoàn Vũ hay thật. Trả Về Mưa. Tro bụi trả về đất, nhiệt năng trả về ánh sáng, thứ chứa đựng thông tin, còn nước, thì trả về ko khí, bay lên tụ thành mây, rồi lại thành mưa. Mình là 1 khối tự nhiên. Vẻ đẹp lộng lẫy của tự nhiên bên trong mình giúp mình sống dễ hơn, xem thường mọi thiết chế xã hội, văn hóa kém cỏi. Mùa hè nhìn những tấm mút, tấm cao su non dày từ 5-10cm độn bên trong ngực, trong mông của hội chị em mà thấy thương, chúng lồi lên 1 cách ngu xuẩn bên dưới lớp vải quần áo, và bên trên, bò quanh lớp mặt nạ trang điểm xanh đỏ là những dòng mồ hôi, rã rượi ròng ròng tuôn. Nhưng đẹp ko sinh ra sức mạnh, chỉ dễ sống thôi, tự tin, và tự do. Sợ hãi mới sinh ra. Tối ngày kêu bình yên bình yên. Bình yên cũng làm gì sinh ra sức mạnh. Chỉ sợ hãi. Khi sợ, mọi giác quan đều tỉnh táo, ở vị trí chiến đấu, cảm giác rất khỏe mạnh, nh sinh lực. Hehe. Ko ngờ chìa khóa lại ở 1 chỗ ko ngờ. Lúc nào cần sức mạnh, cứ tưởng tượng, hoặc đưa mình vào 1 chỗ nảy sinh sự sợ hãi. Nếu là 1 sự sợ hãi theo hướng thành kính nữa, thì chuẩn vị. Nó tạo ra tôn giáo. Những nước nằm dọc theo nãy Himalaya tại sao lại dễ tâm linh thần bí như vậy, Nepal, Tibet, Mông Cổ, họ sát sàn sạt với 1 thứ hùng vĩ cao ngất trời, những quanh cảnh bao la bát ngát choáng ngợp thổi bay danh tính con ng, nó khiến con ng nhỏ bé, teo lại bé tí thành con kiến, dễ dàng phủ phục dưới chân nó, sợ, nhưng lại kính phục, lại có kết nối. Ra đường, dưới bánh xe là chảo rang nóng rẫy, trên đầu là biển lửa, mình cũng nảy sinh cảm giác như vậy với mặt trời. Có vẻ tu tập ngày càng tiến bộ rồi đấy. Hehe. Cứ sợ hãi đi. Sợ tốt cho mọi mặt.
  8. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Nói tiếp đoạn Hoàn Vũ, mưa rơi xuống chui vào lá cây, vào động vật, vào nhà máy nước, mọi ng ăn rau, ăn thịt, uống nc, và Mình lại TIẾP TỤC SỐNG, sau khi hỏa thiêu, trong nh hình dạng khác nhau. Nh ng hiến tạng sau khi chết để 1 phần cơ thể họ có thể tiếp tục sống, nhãn cầu tiếp tục đc nhìn, tim tiếp tục đc đập, thận tiếp tục lọc. Haha. Bro, đó việc xảy ra hàng ngày, đối với tất cả mọi ng. Người chết ko cách nào chết đc, dù cố gắng đến mấy, họ bắt buộc phải tiếp tục sống, với nh hình dạng khác nhau. Cái tay mình đây, có thể chứa những phần đã từng là tay của con khủng long bạo chúa, của 1 vị vua, mình là tổng hợp của những ng đã chết, và mình sẽ là 1 phần của những ng sẽ sống, sau khi mình chết. Thật ra mình đang chết, và sống, cùng 1 lúc. Những tế bào da bong ra làm thức ăn ngon cho bọn ve chuyên rúc trong gối, chiếu, ga trải giường, bọn ve làm đồ ăn cho bọn nào đó, rồi loanh quanh kiểu gì cũng thành 1 con ng, đâu phải chờ đến lúc chết, mình mới hòa vào vòng tuần hoàn vĩ đại, đang sống cũng đã chuyển hóa rồi. Những thứ này, thật sự phi thường. Nh lúc ngắm những tấm ảnh cũ, trên 100 năm, khoảng thời gian để đảm bảo tất cả đám đông trong ảnh đều đã chết hết, mình tự hỏi giờ đây họ đi đâu hết rồi? Hóa ra chẳng đi đâu cả, vẫn ở đây, chui vào những hình dạng khác nhau thôi. Đã bảo rồi. Ng ta ko cách nào chết đc, dù cố gắng đến mấy. Hehe. Ng ta chỉ tươi mới hơn, phiêu lưu hơn, giàu trải nghiệm hơn thôi. Có thể hiểu những điều phi thường, mà quá hiển nhiên này, vào năm thứ 42 của cuộc đời, cũng ko tệ. Khám phá ra 1 cây đàn phù hợp, ngồi ôm rất nhẹ nhõm, cũng ko tệ. Hóa ra mình ko thích vẽ chút nào. Mình vẽ giỏi thôi, chứ ko thích, toàn nhăm nhăm vẽ xong để đăng fb khoe, hoặc, để Hoàn Thành. Cs ko phải để hoàn thành. Phải thấy vui khi đang ở quá trình vẽ cơ. Mình ko thấy vui, chẳng may có năng khiếu trội hơn ng khác, đc khen ngợi, thì thích thôi. Mới khám phá ra 1 thứ mình thấy thích khi đang làm nó nữa: Bơi. Bể bơi bé tí trên tầng 3 của 1 dãy nhà ở khu vincom hóa ra rất lành, rất an toàn, chuyên cho bọn trẻ con, hoặc phụ nữ tập bơi. Bể nông choèn, ko có gái đẹp, nên ko có bọn thanh niên trẻ trâu mà mình rất ghét, ko hoa, thì ko ong ko b ướm. Nước ko tệ, mở mắt ko thấy cay sè như bể xộc mùi clo. Giá hơi chát, chắc dành cho trẻ con nhà giàu tập bơi. Nước là điều siêu đặc biệt, trong thế giới đã vốn phi thường này. Suy nghĩ của mình đã có thể nhúng trong sự kỳ diệu của ko gian phi vật chất, nếu bộ máy xương thịt này, cũng đc nhúng trong sự kỳ diệu của vật chất, chắc đắc đạo, khỏi tu thêm nữa. Hehe. Bơi trong nc giống y hệt như bay trong ko khí, phê lòi. Ko khí cũng là điều vô cùng đặc biệt, nhưng nó khó cảm nhận hơn nước. Càng để ý kỹ nước, càng thấy ảo. Mua vé bơi tháng thì đỡ chát hơn, quan trọng là nó lành, an toàn. Cs của mình ko tệ. Dù mình đang chết dần. Sắp tới là lần lượt ng thân ra đi, lần lượt chôn từng ng 1, đến lượt mình cũng đau ốm, chịu đủ đau thì chết, chưa kể bao rủi ro khác nữa, nhưng mình cũng có thứ thích làm ở cs này, cũng có vài niềm vui nho nhỏ, lại tương đối tự do tự tại. Ko phải là thiên đường hạ giới, nhưng chắc chắn ko tệ. 4 sao. Hài lòng.
  9. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
  10. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.100
    Đã được thích:
    15
    Truyện giọt sương và b ướm.

    Một hôm trời mưa rào b ướm nằm ngủ trong tổ. Sáng hôm sau b ướm nhìn thấy một giọt sương, b ướm hỏi: "Cậu không lạnh à?" Giọt sương nói: "Tớ không lạnh chút nào." B ướm thắc mắc rồi nói: "Tại sao cậu không lạnh?" Giọt sương nói: "VÌ CƠN MƯA ĐÃ TẠO RA TỚ NÊN TỚ KHÔNG BỊ LẠNH"

    Bài tập hè, em hãy viết 1 đoạn văn từ 30-40 chữ. Đây 61 chữ, sai đề rồi. Thằng bé này kiếp trước là 1 Gugu chính hiệu hay sao ấy. Mình đẻ ra 1 đứa bé thông thái cỡ này cơ à. Toàn bộ các thể loại guru, các bậc thầy tâm linh, cả Phật giáo, phái Vệ Đà, từ cổ chí kim, loanh quanh vẽ hươu vẽ vượn tu tập đủ trò rồi cũng để chốt 1 câu như vậy: TẠI SAO CẬU KHÔNG ĐAU KHỔ? VÌ CHÚA ĐÃ TẠO RA TỚ (TỚ CHÍNH LÀ CHÚA), NÊN TỚ KHÔNG ĐAU KHỔ.

    Hehe. Ng ta tìm đến các bậc thầy cũng để hỏi 1 câu đó thôi. Làm thế nào để ko đau khổ, ko sợ hãi, ko lo lắng, làm thế nào để sống hp. Thì đó. Giọt sương đc tạo ra từ mưa, nó chính là mưa, nên nó ko bị lạnh. Con ng ko phải là cơ thể này, suy nghĩ này, con ng là 1 biểu hiện của Tự Nhiên, vô cùng đẹp đẽ, mãnh liệt, vĩ đại, nên ko thể đau khổ đc. Sao 1 thực thể tự nhiên thần thánh như vậy lại phải đau khổ vì bị, chẳng hạn, phản bội? Vì thằng hàng xóm có cái xe đẹp hơn? Chị kia đc chồng cho đi du lịch châu Âu? Hay đơn giản chỉ là mọc 1 cái mụn, hoặc tăng thêm 1 lạng mỡ bụng? Sao Tự nhiên lại có thể đau khổ vì 1 lạng mỡ bụng?

    Vườn nóc bếp có 1 cái cây rất đặc biệt. Bức tường ngăn cách với nhà hàng xóm có 1 kẽ nứt, từ đó mọc ra 1 cái cây, ko biết cây gì, cũng ko biết từ đời nào, bám trơ vơ vào mảng tường thẳng đứng. Nó có lẽ sém chết hàng tỷ lần, ko bao giờ đc tưới nước, lại đúng hướng tây, những tháng hè ăn đủ nắng nóng. 1 mặt chống chọi với cái nắng khắc nghiệt để ko chết cháy, 1 mặt nó cố gắng đầu tư cho 1 nhánh rễ, ăn chéo theo tường, bò về phía mép cống ở dưới sân tầng 1. 1 nhánh rễ mảnh, ko bò ngoằn ngoèo mà căng đét, như 1 nét vẽ, hướng thẳng về phía mép cống, nơi thường xuyên có nước đọng. Vào tháng 5 năm này, tháng 5 rực rỡ, đầu rễ đã chạm đích. Mình đã dõi theo hành trình của nó. Cảm giác y như cảnh cuối truyện, nhân vật chết đói trong "tình yêu cuộc sống" đã mất hết tri giác, chỉ còn là 1 đám thịt bầy nhầy, nhưng cứ bò về hướng bờ biển. Điều gì đã thúc đẩy thực thể ko còn tri giác đó tiếp tục bò? Điều gì đã khiến cái rễ mảnh, tiên phong, cố gắng bò về phía rãnh nước? Để làm đẹp cuộc đời à? Haha. Cây cối ko ở đây để làm đẹp cuộc đời. Hay để Thành Công? Để chụp 01 cái ảnh khi chạm mép cống, sau hành trình mấy năm trời gian khổ, đăng fb, nhận triệu like? Chẳng gì cả. Vì nó là 1 biểu hiện của Tự Nhiên, mà Tự Nhiên thì Sống. Mạnh mẽ, kiên cường và vô tri, ko cần lý do.

    Mình còn đẻ ra 1 guru, mình phải tỉnh thức thôi, ko thì phí công đẻ quá. :))

Chia sẻ trang này