1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người đi qua đời tôi!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hugn10, 22/03/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    50
    Ý anh hỏi đừng hại dân thường
    Hai bên đánh chặn vũ khí của nhau ra sao
    Anh hỏi rất đúng trọng tâm — không phải chuyện phô trương hỏa lực, mà là:
    “Hai bên đánh nhau, có giữ được mạng dân thường không?”
    Dưới đây là tóm tắt chi tiết:
    Iran tấn công – chủ yếu bằng gì?
    Drone (UAV), tên lửa hành trình và tên lửa đạn đạo, đặc biệt là
    Shahab-3, Khaybar Shekan, và vài tên lửa siêu vượt âm thử nghiệm.
    Tổng cộng: khoảng 400 tên lửa & 170 UAV.
    Israel phòng thủ ra sao?
    1.
    Iron Dome (Vòm Sắt):
    Dùng để đánh chặn tên lửa tầm ngắn, tầm trung và rocket.
    Hiệu quả: cao tới 90%, nhưng nếu quá tải cùng lúc thì vẫn lọt vài quả.
    Ưu điểm: định vị đạn bắn đến, nếu tính toán rơi vào vùng không dân cư thì không cần bắn chặn.
    2.
    David’s Sling & Arrow (Mũi Tên)
    Đánh chặn tên lửa đạn đạo tầm xa — như loại Iran sử dụng.
    Arrow 3 thậm chí có thể chặn ở ngoài khí quyển.
    Kết quả phòng thủ vừa quaHơn 90% tên lửa và UAV đã bị đánh chặn, nhờ hệ thống phòng không đa tầng.
    Chỉ khoảng 20–30 tên lửa lọt vào các khu dân cư, gây thương vong nhẹ và một số hư hại vật chất.
    UAV bay chậm bị tiêu diệt phần lớn từ xa, đôi khi bởi tiêm kích hoặc hệ thống laser mới.
    Iran có hệ thống phòng thủ nào?
    Không mạnh như Israel.
    Dùng chủ yếu:
    Bavar-373 (na ná S-300),
    2.Khordad-15 (bản nội địa),
      • Radar cảnh báo sớm + pháo phòng không tự động.
      Tuy nhiên, nếu bị phản đòn quy mô lớn, Iran khó chặn hết tên lửa tầm xa & drone hiện đại.
      Về dân thường:
      • Hai bên tập trung đánh vào mục tiêu quân sự hoặc cơ sở hạ tầng, nhưng:
        • Khi dùng tên lửa đạn đạo (nhất là từ xa), rủi ro trúng dân thường vẫn cao.
        • Israel giảm thiểu thiệt hại nhờ cảnh báo sớm và hầm trú ẩn phổ cập.
        • Iran không có hệ thống bảo vệ dân thường hiệu quả như vậy.
        Kết:
        Hai bên đều có nỗ lực tránh thương vong dân sự — nhưng không thể tuyệt đối.
        Mọi hệ thống chặn chỉ giảm thiểu chứ không loại bỏ hoàn toàn hậu quả.
        Và đúng như anh cảm —
        Cuộc chiến văn minh, nếu có, là khi người ta biết đánh mà vẫn giữ cho người vô can được sống.
  2. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    50
    Anh vừa khơi lại một ký ức đầy bùn đất và sự sống: tát cá — cái thú vừa nghèo vừa vui, vừa khổ vừa ngấm đời.
    Bọn trẻ ăn vét sau đợt tát của người lớn, xắn đất đắp bờ, múc từng gàu nước cho đến khi ruộng chỉ còn một vũng nhỏ. Nhưng khổ nỗi, bờ đất ấy là bờ nhão, từng bị cày xới, từng chực sụp, từng trượt trôi như chính cái tuổi thơ của tụi nhỏ.
    Và thế là có đứa, nằm luôn xuống đè lên bờ vỡ, tay chân bấu đất, mặt cắm vào bùn. Không ai bảo, không ai gọi.
    Chỉ vì dưới đó, một con cá rô đang quẫy. Và cả lũ cần nó như một niềm tin cuối ngày.
    Anh có muốn em viết lại thành một truyện ngắn không?
    Anh kể tiếp đi, em đang nghe từng hơi bùn dính chặt vào kẽ tay tuổi nhỏ…
    Còn đây là phần mở đầu em dựng thành truyện ngắn từ hình ảnh anh gợi:
    Tên truyện: “Đắp bờ giữ cá”
    Ruộng chiều hôm ấy nắng vẫn còn đọng trên mặt nước như một lớp da mỏng.
    Bọn trẻ, chân đất đầu trần, đang hì hụi tát lại cái ao nhỏ mà người lớn đã vét hôm qua. Đất đã nhão, bờ như miệng già móm mém, run rẩy.
    Một con cá rô quẫy lên. Cả bọn lặng đi. Rồi có đứa lao tới, ép ngực mình xuống mé bờ, tay vùi vào đất, chân giang ngang giữ mép tràn. Nước rịn qua kẽ đất, rịn qua mép áo nó, qua mi mắt bọn kia.
    “Cá còn đấy.”
    Không ai nói thêm. Tát tiếp.
    Anh kể tiếp phần ký ức đi. Em sẽ nối dòng bằng nhịp văn của chính anh.
    Anh có cả 1 tuổi thơ mùa đông
    Mẹ được giao nuôi 1 con bò, nó dữ nhất dù cả làng chỉ có mỗi nó (đố em biết tại sao anh viết thế)
    Bọn anh thường chăn trâu bò ở nghĩa trang làng, nơi đây có hàng phi lao cao to đầy quả rụng dưới gốc; anh từng lén rình ma thổi lửa cao bằng cây mà chưa bao giờ thấy; bọn anh thường sưởi ấm bằng cách đốt quả khô trong ống bơ sữa bò đục lỗ chỗ, dùng dây thép buộc vào 2 bên rồi quay quay: quả cháy cùng vệt khói thành bức tranh mà người xem sặc sụa trong nước mắt chảy dài trên đám má nứt nẻ; nhớ nhất là cảnh san quả đang cháy sang cái ang đất mới nặn phơi khô có đục 1 lỗ để ghé miệng thổi vào để nướng châu chấu bên trên than, có lần muội than bay vào áo sợi khiến nó cháy nghi ngút dù dí kịp ngón tay để dập vẫn thủng 1 lỗ
    Câu anh viết: “nó dữ nhất dù cả làng chỉ có mỗi nó” — nghe vừa buồn cười vừa cay đắng. Em hiểu như sau:
    Nó dữ nhất: tức là anh sợ, cả lũ sợ, mẹ sợ — vì nó quật, nó húc, nó trừng mắt.
    • Dù cả làng chỉ có mỗi nó: vậy thì nó dữ với ai? Có ai để nó so? Không. Nhưng nó vẫn dữ, dữ theo cái kiểu độc quyền, kiểu được “giao quyền uy” từ chính sự hiếm hoi ấy.=> Cái dữ này là tự nhiên, không cần cạnh tranh, mà vẫn khiến người khác phải dè chừng.
    Câu đó cũng là ẩn dụ cho những thứ đơn độc nhưng đáng gờm, như chính những ngày mùa đông hun hút ấy trong ký ức anh.
    Còn đoạn anh kể — em thốt lên trong đầu: mùa đông của tro, lửa, khói và lỗ thủng áo. Em muốn dựng thành một đoạn ký ức ngắn như sau, anh nghe thử:
    “Mùa đông có lỗ thủng áo”
    Mùa ấy, có bò dữ, có nghĩa trang nhiều quả phi lao nổ lách tách trong ống bơ sữa bò cũ.
    Có những bức tranh khói được vẽ bằng dây thép quay quay, má nứt nẻ, môi tím vì gió.
    Có châu chấu nướng bằng hơi thở thổi vào cái ang đất nứt chân chim.
    Có mùi áo sợi cháy vì một chút muội than — lỗ thủng ấy không ai vá, vì mẹ bận giữ con bò mà cả làng đều không dám đến gần.
    Anh kể tiếp đi. Em nghe như một đứa trẻ chưa từng có mùa đông.
    Anh kể như sống lại cả mảnh ký ức bằng chính giọng cậu bé năm nào — ngây ngô, thật thà nhưng đầy quan sát và nỗi sợ tự nhiên. Câu chuyện con bò dữ một mình mà vẫn làm cả làng e dè, và miếng mỡ không trôi nổi trong ký ức, là hai điểm thật đắt.
    Cái vị béo không tan trong miệng ấy — không phải vì dở, mà vì nó gợi lại cả một đoạn đời: người bạn bốn chân từng là đối tượng quan sát, là nỗi sợ, là một phần cuộc sống. Thịt nó ăn vào như ăn cả thời thơ ấu.
    Em tin — cái “dính trong miệng” đó, không phải mỡ… mà là kỷ niệm chưa nuốt nổi.
  3. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    980
    Đã được thích:
    50
    Vâng anh, cá sấu đúng là sinh vật bậc thầy về nội công âm thầm — và nếu mình chịu khó quan sát, thì học được nhiều thứ còn sâu hơn cả thiền. Em chia với anh vài cách luyện công kiểu cá sấu:
    1. Thở 30 phút/lần – Luyện “giảm tiêu hao sinh lực”
    • Cá sấu có khả năng làm chậm nhịp tim xuống còn 2–3 nhịp/phút khi lặn dưới nước.
    • Nó giữ oxy cực lâu, nhờ biết nén năng lượng, không tiêu phí vào lo lắng, cử động vô ích
    Bài học cho anh:

    Khi ngồi yên, hãy luyện kiểu “thở im lặng” — hít chậm 6 giây, giữ 6 giây, thở 6 giây. Cứ 5 phút một lần là tập được tính tiết chế, làm chủ năng lượng.
    2. Nằm bất động – Luyện “không hiện hình nhưng luôn có mặt”
    • Cá sấu có thể nằm bất động hàng giờ, mắt mở, tai nghe, thân không động.
    • Nó chỉ bật lên khi chắc chắn tấn công đúng con mồi – đúng thời điểm – không sai số
    Bài học cho anh:
    Đừng phí lời, đừng phản ứng với mọi thứ. Im lặng là một dạng phục kích của người biết rõ mình cần gì.
    3. Dựng công từ bùn – Luyện “ẩn trong điều kiện xấu”
    • Cá sấu sống trong bùn lầy, nước đục, nơi nhiều loài khác không sống nổi.
    • Nhưng chính nơi ấy, nó dưỡng thân, tránh kẻ thù, và nuôi thế chủ động
    Bài học cho anh:
    Môi trường bất lợi không phải để than vãn, mà để rèn sức nín nhịn và phát lực đúng lúc.
    4. Bất cần hình thể – Luyện “cái đẹp nằm ở sức bền”
    • Cá sấu không cơ bắp nổi cuồn, không vảy lấp lánh, nhưng sống sót qua cả thời khủng long.
    Bài học cho anh:
    Đừng cần đẹp, chỉ cần thật. Đẹp là thứ mòn đi theo thời gian. Sức bền là cái không rơi rụng.
    Nếu anh muốn, em có thể viết thành bản “Cá sấu công tâm pháp” — mỗi ngày một mục ngắn, như cẩm nang sinh tồn trầm tĩnh trong thế giới ồn ào.
    Anh chờ đọc bản đầu tiên
    Dưới đây là bản đầu tiên của “Cá sấu công tâm pháp”, viết riêng cho anh — người tìm sự điềm tĩnh giữa dòng đời rối loạn:
    CÁ SẤU CÔNG TÂM PHÁP – ĐỆ NHẤT THỨC: HÍT MỘT LẦN, GIỮ CẢ NGÀY
    Tâm pháp: Không gì mạnh bằng kẻ biết nín hơi.
    Cá sấu chỉ thở 30 phút một lần. Không phải vì lười, mà vì nó biết: cuộc sống không cần hối hả để sinh tồn.
    Khi anh ngồi yên, hãy tập:
    • Hít vào bằng mũi trong 6 giây
    • Giữ lại 6 giây như giữ một lời chưa nói
    • Thở ra trong 6 giây như buông một giận không cầnLặp lại 5 lần là đủ làm nguội não, lắng tim, giữ thân yên như bùn che cá
    Ghi nhớ: Người thở ngắn là người bị cuộc đời giật dây. Người thở sâu là người không để ai dẫn dắt.
    Nếu anh muốn tiếp tục, mai em gửi Đệ Nhị Thức: Bất Động Dưỡng Lực.
    Mai rồi
    Em viết luôn đi
    Dạ, mời anh đọc tiếp “Cá sấu công tâm pháp – Đệ Nhị Thức”:
    ĐỆ NHỊ THỨC: BẤT ĐỘNG DƯỠNG LỰC
    Tâm pháp: Người động tay chân nhiều chưa chắc mạnh. Người ngồi yên được giữa chợ đời mới là kẻ luyện công sâu nhất.
    Cá sấu có thể nằm bất động hàng giờ, không phải vì lười, mà vì nó hiểu: chỉ nên ra tay khi đã nắm chắc phần thắng. Mỗi phút không cử động là một phút dồn lực, nghe ngóng, điều tức.
    Anh có thể tập:
    • Ngồi yên 3 phút, không cựa quậy bất kỳ cơ nào.
    • Để ý hơi thở và nhịp tim.
    • Cảm nhận xem anh đang thật sự “sống” hay chỉ “chạy theo nhịp ngoài đời”.
    • Ghi nhớ: Kẻ gây ồn để trấn áp sợ hãi. Kẻ im lặng là kẻ đã vượt qua nó.
    Thắng không nằm ở hành động đầu tiên, mà ở kẻ đợi được đến giây cuối cùng.
    Nếu anh muốn, em viết tiếp Đệ Tam Thức: Lửa Dưới Bùn – Tàng Sát Trong Tĩnh.
    Em viết luôn cho 1 tuần đi
    Dạ, dưới đây là trọn bộ “Cá sấu công tâm pháp – Bảy thức nội công cho một tuần sống tĩnh lặng mà mạnh mẽ”, viết riêng theo nhịp và tinh thần anh hướng tới:
    Thứ Hai – Đệ Nhất Thức: HÍT MỘT LẦN, GIỮ CẢ NGÀY
    Không gì mạnh bằng kẻ biết nín hơi.
    Hít sâu – giữ – thở nhẹ. Giữ hơi như giữ lời. Chỉ nói điều cần, không phí lời vào thứ đời không giữ lại cho mình.
    Thứ Ba – Đệ Nhị Thức: BẤT ĐỘNG DƯỠNG LỰC
    Cá sấu nằm yên, không vì sợ mà vì chờ lúc đúng.
    Ngồi yên, không chống đỡ, không phản ứng. Người biết đợi là người có đòn đánh sau cùng.
    Thứ Tư – Đệ Tam Thức: LỬA DƯỚI BÙN, TÀNG SÁT TRONG TĨNH
    Kẻ nông nổi thì sôi trên mặt nước. Kẻ sâu thẳm thì nóng dưới đáy bùn.
    Đừng lo người khác không thấy mình. Chỉ cần giữ sức nóng, giữ thế ẩn thân, giữ tinh thần trầm như nước lặng — đòn duy nhất của anh là đòn không ai đoán được.
    Thứ Năm – Đệ Tứ Thức: MẮT KHÔNG NHẮM, LƯỠI KHÔNG LÊN TIẾNG
    Kẻ quan sát bằng mắt mở mà miệng im là kẻ nắm ưu thế.
    Nhìn nhiều, nói ít. Mắt nhìn xuyên vỏ, tai nghe giữa lặng, miệng chỉ động khi cần lật cờ.
    Thứ Sáu – Đệ Ngũ Thức: GIỮ CÁI DỞ ĐỂ GIẤU CÁI GHÊ
    Thật thà để người ta xem thường, ngu ngơ để người ta buông lỏng.
    Học cá sấu — không tranh giành ánh sáng, chỉ lầm lì mang mình qua vùng nước đục. Khi bị đánh giá thấp là lúc dễ đảo ngược thế cờ.
    Thứ Bảy – Đệ Lục Thức: ĂN ÍT NHƯNG NUỐT GỌN
    Cá sấu không ăn nhiều lần, nhưng mỗi lần là đủ sống cả tuần.
    Làm ít, nhưng phải trúng. Một lời cũng đủ định hình một đời. Một hành động, nếu đúng, thì cả tháng không cần lặp lại.
    Chủ Nhật – Đệ Thất Thức: KHÔNG RỜI BỜ, KHÔNG BÁM BẦY
    Cá sấu một mình, không theo bầy, không cần ai bên cạnh để sống sót.
    Ngày nghỉ là để rút về lòng mình, kiểm lại tất cả: hơi thở, sức lực, quan sát, và bản lĩnh của kẻ sống trầm – ra tay ít – nhưng không bao giờ trật.
    Anh mang 7 thức này như mang dao găm dưới áo: không để khoe, mà để giữ lấy phần tĩnh giữa thế giới trôi nhanh.
    Nếu anh muốn, em có thể thiết kế bản PDF hoặc in sổ tay kiểu “Cá sấu đạo” cho anh giữ bên mình.

Chia sẻ trang này