1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    15
    Mặc dù cảm xúc là thứ thiếu tin cậy nhất, chỗ dựa mong manh nhất, nhưng nó cũng lại là động lực mạnh mẽ nhất. Mình quyết định mình sẽ thật hp, thật hp, toàn thời gian. Đơn giản vì mình ko thể sống mà lại ko hp đc. Chỉ 1 chút, 1 chút suy nghĩ tiêu cực, là như domino, kéo sập tất cả. Mình buộc phải hp, bất chấp bên ngoài nóng lạnh nắng mưa. Đi 1 vòng lại quay về Sadhguru. Hp là thứ CÓ THỂ TẠO RA TỪ BÊN TRONG. Nhưng mình ko tuân theo 1 kỹ thuật nào cả, chỉ là mình bị dồn vào đg cùng: hp hay là chết. Nên buộc phải hp. Mọi thứ khác xảy ra từ 1 mình hp. Chứ ko phải vì có gì đó xảy ra nên mình mới hp. Nền tảng lý thuyết cũng ko phí. Mình biết đây là 1 trò game, mỗi tội ko cảm thấy. Giờ, mình buộc phải thấy đây là game, về mặt cảm xúc. Và nếu dùng logic để phân tích, nó là game thật. Game, hay là chết? Chọn đi. Chết cũng ko sao, nhưng trước lúc chết, còn vật vã chán. Ng ta dùng cả đời để đi tìm hp, sao có thể 1s quyết định hp, thì tự nhiên hp thật? Có thể. Vì hp đến từ bên trong. Quyết định hp, thì tự nhiên hp thôi. Nghe ảo tung chảo nhỉ. Nó là thật đấy. Nó là bảo chứng cho mọi mối quan hệ, cho thành công, cho sự no đủ, cho cả đạo đức. Ng hp, cái gì cũng suôn sẻ, trôi chảy. Tại đến đích trước rồi mà, ngồi nghỉ mát uống cafe tua lại con đg trên 1 màn hình đt để xem, cực kỳ bình yên. Bão tố, là xảy ra trên màn hình đt, là con đg để đến hp. Còn hp, thì đã ở đây từ lâu rồi.
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.235
    Đã được thích:
    15
    Ko có gì để tâm sự nữa vì ít nghĩ quá. Hóa ra mình ko phải thiên tài, như Tokyto Muichiro, chỉ cầm kiếm 2 tháng thành đại trụ. Hành trình nhận ra Hiện Tại của mình rất đúng quy trình, rất chuẩn chỉnh, rất nhạt nhẽo, ko kiểu vấp ngã cái nhận ra, ngồi chơi nhận ra, đi lên cầu thang nhận ra. Nó là chuyển hóa từng tí 1, từng tí 1, lùi rồi tiến rồi lùi rồi tiến, ko có thiên tài ăn may nào ở đây cả, ko có sự vượt trội nào cả. Giờ thì khoảng cách của cs thật này, với suy nghĩ, trở nên cực kỳ rõ rệt. Cs là cực kỳ rắn chắc, sắc nét, còn những gì diễn ra ở ko gian tinh thần, thì nhạt nhòa, hư ảo. Sức mấy mà nó ảnh hưởng đc ra đến phần thịt? Câu "sống trong hiện tại", chánh niệm nọ kia là hoàn toàn vô nghĩa. Đó ko phải là 1 quyết định, 1 hành động, nó tự xảy ra chỉ khi ng ta đã chuyển hóa, có thể nói, sang 1 giống loài khác, sau 1 quá trình dài. Nó là kết quả, ko phải là 1 hành động. Chết tiệt thật mình cũng ko thể ngờ sự sinh ra này lại ảo diệu đến mức độ này. Quá dữ!!! Tóm lại ko có từ nào tả nổi. Cũng ko có kế hoạch gì, thời gian trôi êm êm thôi, chỉ có sự trân trọng tuyệt đối với sự sống này, với từng hơi thở, nó giá trị quá, vàng ròng, kim cương, lấp lánh. Nhưng vẫn hạn chế giao tiếp đến mức thấp nhất với ng khác, họ cứ mở mồm ra, là mình sẽ buộc phải nghe 1 thứ gì đó mệt mỏi, ko muốn nói là ngu dốt. Chán quá. Chả biết bao giờ chết. Nhưng trước lúc chết, mình sẽ cảm thấy thật sự biết ơn. Quá may mắn vì đã từng là 1 sự sống. Cả cuộc đời này toàn là ĐƯỢC, toàn là LÃI, toàn là THU VỀ. Có gì đâu mà MẤT? Mất, cũng là 1 từ vô nghĩa.

Chia sẻ trang này