1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TÌnh yêu cuộc sống !

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi time_emit, 25/12/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    15
    [​IMG]
  2. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    15
    Mặc dù cảm xúc là thứ thiếu tin cậy nhất, chỗ dựa mong manh nhất, nhưng nó cũng lại là động lực mạnh mẽ nhất. Mình quyết định mình sẽ thật hp, thật hp, toàn thời gian. Đơn giản vì mình ko thể sống mà lại ko hp đc. Chỉ 1 chút, 1 chút suy nghĩ tiêu cực, là như domino, kéo sập tất cả. Mình buộc phải hp, bất chấp bên ngoài nóng lạnh nắng mưa. Đi 1 vòng lại quay về Sadhguru. Hp là thứ CÓ THỂ TẠO RA TỪ BÊN TRONG. Nhưng mình ko tuân theo 1 kỹ thuật nào cả, chỉ là mình bị dồn vào đg cùng: hp hay là chết. Nên buộc phải hp. Mọi thứ khác xảy ra từ 1 mình hp. Chứ ko phải vì có gì đó xảy ra nên mình mới hp. Nền tảng lý thuyết cũng ko phí. Mình biết đây là 1 trò game, mỗi tội ko cảm thấy. Giờ, mình buộc phải thấy đây là game, về mặt cảm xúc. Và nếu dùng logic để phân tích, nó là game thật. Game, hay là chết? Chọn đi. Chết cũng ko sao, nhưng trước lúc chết, còn vật vã chán. Ng ta dùng cả đời để đi tìm hp, sao có thể 1s quyết định hp, thì tự nhiên hp thật? Có thể. Vì hp đến từ bên trong. Quyết định hp, thì tự nhiên hp thôi. Nghe ảo tung chảo nhỉ. Nó là thật đấy. Nó là bảo chứng cho mọi mối quan hệ, cho thành công, cho sự no đủ, cho cả đạo đức. Ng hp, cái gì cũng suôn sẻ, trôi chảy. Tại đến đích trước rồi mà, ngồi nghỉ mát uống cafe tua lại con đg trên 1 màn hình đt để xem, cực kỳ bình yên. Bão tố, là xảy ra trên màn hình đt, là con đg để đến hp. Còn hp, thì đã ở đây từ lâu rồi.
  3. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    15
    Ko có gì để tâm sự nữa vì ít nghĩ quá. Hóa ra mình ko phải thiên tài, như Tokyto Muichiro, chỉ cầm kiếm 2 tháng thành đại trụ. Hành trình nhận ra Hiện Tại của mình rất đúng quy trình, rất chuẩn chỉnh, rất nhạt nhẽo, ko kiểu vấp ngã cái nhận ra, ngồi chơi nhận ra, đi lên cầu thang nhận ra. Nó là chuyển hóa từng tí 1, từng tí 1, lùi rồi tiến rồi lùi rồi tiến, ko có thiên tài ăn may nào ở đây cả, ko có sự vượt trội nào cả. Giờ thì khoảng cách của cs thật này, với suy nghĩ, trở nên cực kỳ rõ rệt. Cs là cực kỳ rắn chắc, sắc nét, còn những gì diễn ra ở ko gian tinh thần, thì nhạt nhòa, hư ảo. Sức mấy mà nó ảnh hưởng đc ra đến phần thịt? Câu "sống trong hiện tại", chánh niệm nọ kia là hoàn toàn vô nghĩa. Đó ko phải là 1 quyết định, 1 hành động, nó tự xảy ra chỉ khi ng ta đã chuyển hóa, có thể nói, sang 1 giống loài khác, sau 1 quá trình dài. Nó là kết quả, ko phải là 1 hành động. Chết tiệt thật mình cũng ko thể ngờ sự sinh ra này lại ảo diệu đến mức độ này. Quá dữ!!! Tóm lại ko có từ nào tả nổi. Cũng ko có kế hoạch gì, thời gian trôi êm êm thôi, chỉ có sự trân trọng tuyệt đối với sự sống này, với từng hơi thở, nó giá trị quá, vàng ròng, kim cương, lấp lánh. Nhưng vẫn hạn chế giao tiếp đến mức thấp nhất với ng khác, họ cứ mở mồm ra, là mình sẽ buộc phải nghe 1 thứ gì đó mệt mỏi, ko muốn nói là ngu dốt. Chán quá. Chả biết bao giờ chết. Nhưng trước lúc chết, mình sẽ cảm thấy thật sự biết ơn. Quá may mắn vì đã từng là 1 sự sống. Cả cuộc đời này toàn là ĐƯỢC, toàn là LÃI, toàn là THU VỀ. Có gì đâu mà MẤT? Mất, cũng là 1 từ vô nghĩa.
  4. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    15
    Ko nghĩ là có lúc lại bỏ tiền mua 1 món đồ phong thủy. 1 khối thủy tinh tròn hoàn hảo, nhẵn, trong, màu xanh lục. Mạng mình là thủy, hợp màu xanh dương, nhưng thích xanh lục. Hóa ra nó hợp mộc. Là thằng bé. Mệnh miếc gì. So với khoa học, phong thủy chỉ là 1 đám thầy đồ nho nhà quê, chân đất, móng tay dài vàng khè, mồm thối, đói meo, và nói đạo lý. Cỡ mình mà mua đồ phong thủy, lại còn đã khai quang. Hehe. Ờ. Muốn mua, vì nó là MỘT CỤC. Nó rắn chắc, sắc nét, nặng, lạnh te, kích thích xúc giác. Tự nhiên chú ý đến xúc giác. Hay sờ sờ nắn nắn mấy cái khối gì mà rắn chắc. Lòng bàn tay buồn buồn như có điện. Sự Trống Rỗng đây à? Nó có thể rắn như này? Nóng, lạnh, nhẵn, sùi, tù, sắc? Tất tật chỉ là biểu hiện của sự trống rỗng? Vãi trượng. Thật sự mình rất muốn tay có thể vươn dài ra, để coi cái cục ở đằng xa kia, có là 1 cục ko. Hay nó là ảo ảnh. Để tạo ra xúc giác, mất rất nhiều dung lượng, cái gì vượt ra khỏi phạm vi xúc giác, rất dễ là phông màn, cho đỡ tốn. Thị giác nói láo quá nhiều. Nó là thứ ít giá trị nhất. Trong mơ toàn là hình ảnh, khái niệm, câu chuyện. Chưa từng sờ thấy 1 cái gì trong giấc mơ. Giờ thì mình hoàn toàn là 1 ng vật chất, thuần túy vật chất. Vật chất là giá trị nhất. Tinh thần cũng ok, nếu nó là thứ có thể biểu hiện ra thành vật chất, 1 ý tưởng, 1 sáng tạo. Còn tinh thần chỉ để nuôi chính nó, ve vuốt, hay tự chọc ngoáy chính nó, thì dẹp đi. Nó cũng ảo diệu, nhưng là dạng thứ cấp, phái sinh. 1 cái gì có giá trị, là phải vượt qua đc bài kiểm tra xúc giác. Mình thích mọi thứ này, thích thức dậy, làm 1 cái gì vật chất, sống trong ko gian vật chất, tắm trong thế giới kỳ diệu. Thể nào mấy ng đắc đạo hay đi cuốc đất trồng cây, đan rổ rá, quét lá khô. Đó là lúc ng ta thích sống ở tầng cao nhất, là cs thường ngày, chứ ko ở trong suy nghĩ, tầng sống mô phỏng nữa. Mỗi ngày đều muốn thức dậy, là ok rồi.
  5. time_emit

    time_emit Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    1.237
    Đã được thích:
    15
    Lạ thật. Khi mình thấy thích cs, mình dậy rất dễ. Bất chấp những lý luận nghiên cứu đúc rút dài cả nghìn trang, sáng nào cũng rất khó khăn để bò dậy, gần đây nó trở nên dễ dàng. Ờ. Mình thích "chạm" vào cs này, chạm đc vào sự trống rỗng này, quả là phi thường. Chắc vì thế mà cơ thể nó tự dậy. Dù trời bắt đầu lạnh, càng khó dậy hơn chứ. Mình chẳng chê cái gì nữa, mọi thứ, cứ đc loay hoay sắp xếp, làm cái nọ, cái kia, là đủ thích. Trời rét thằng bé cũng hay hỏi: tại sao phải dậy? Dịch ra ngôn ngữ của ng lớn là: tại sao phải khổ? Mình biết tại sao. Như Johnny Trí Nguyễn nói ấy. Hồi 16 tuổi, 1 ngày bt ngồi trong lớp học tiếng Anh, và hỏi: tại sao phải khổ như này? Hehe. Thế là con đg thức tỉnh bắt đầu. Ng chịu khổ giỏi, thì cả đời ko hỏi. Ng 1 chút khổ cũng ko chịu đc, thì đi tìm câu trả lời. Nó là như này: với động vật, cs ko khổ, ko sướng. Nó cứ auto chạy vậy. Rẽ nhánh ra con ng, có ý thức thì bắt đầu tìm cách để bớt khổ đi, sướng nh hơn. Vấn đề là, nó mãi mãi ko có đích. Khổ luôn đợi ở đó, như Cầu Vồng, nhìn hướng nào cũng giống nhau, bất chấp nỗ lực, bất chấp tích lũy. Vậy là có 2 cách để đối phó. 1, cứ theo đuổi mãi, cho đến chết. 2, chấp chận chịu đựng, với 1 tỷ lý do tự vẽ ra. Ng mà ko chịu 2 cách này, thì buộc phải tìm ra 1 cách thứ 3, là ng hp nhất. Nó như này: khổ vẫn vui. Có lẽ vì tìm ra bản chất của vạn vật, sự trống rỗng, nên rất ít phân biệt, chỉ sống với sự tôn kính thuần khiết. Ngân 98, Ngân Collagen xây lâu đài 500 tỷ nhờ bán thuốc giảm cân. Cái thời đại toàn động vật, như chó, như lợn. Với đồ ăn, đối diện với nó phải là sự tôn kính, chắp tay mà lạy. Mình rất biết ơn đồ ăn. Quý vô cùng. Quý ko phải vì keo kiệt bủn xỉn, mà vì đồ ăn quá giá trị. Trong khi bọn chó lợn thì ăn cho bẽo mẫm rồi chăm chăm mua thuốc giảm cân. Ko xứng với đồ ăn. Bọn mukbang. Điên hết rồi. Đồ ăn để đem ra làm trò vui à? Ngu cỡ ấy, khổ đừng kêu. Trước khi ăn, phải chắp tay cúi đầu, ăn xong cũng vậy, biết ơn ko hết, ở đó mà mukbang như lợn. Ko biết 1 ngày nào đó thằng bé có thể hp như mình ko nhỉ. Có lẽ trước khi chết, mình cũng đến võ quán của Johnny Trí Nguyễn 1 lần, đơn giản là muốn gặp 1 ng thật sự hạnh phúc, trong cuộc đời này. Chứ đó giờ chưa từng gặp 1 ai, ngoài mình. Hehe.

Chia sẻ trang này