1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký tuổi 30

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi funtasia, 11/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoasoi39

    hoasoi39 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/09/2006
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Hey gal, listen to this song http://www.youtube.com/watch?v=Ce_DxJFdgM4, and I hope that you will NO LONGER be trapped in the past. Someone really deserves your love is still looking for you!
  2. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Yeah, maybe he is looking for me, but somehow I am not in his view; or maybe he is looking for me in another country, or on another planet altogether. Maybe we will bump into each other some day, somehow. Maybe not. C''est la vie.
    It is Valentine''s Day today, and I am back in my writing mode (that should read: not feeling great about things, or rather, not feeling great about myself and the way I am being indecisive and unwilling/scared to take action). Deep down in my heart, I know this is not meant to be. But somehow I still find myself hanging around, allowing him to grow on me, allowing attachments. I am staring at myself and see that I have not grown up since 10 years ago.
    So yeah it?Td be great if that person comes soon and rescues me from my inactions. But somehow I think hê?Td only do so when it is too late (hmm, not in an optimistic mood today either).
    This poem is from a friend of a friend of a friend?Ts blog. It sounds sincere. It makes me want to cry.
    Có thf quên nhau m>i may ra hạnh phúc
    Có thf quên nhau m>i may ra hạnh phúc
    Sao 'êm qua anh lại thấy nao lòng
    Hình ảnh mỈời nfm, mỈời lfm nfm trỈ>c
    Em mTt mình 'i giữa gió mùa thu
    Quanh H" GỈỈm bao nhiêu lá phỈợng
    RỈi vàng trên l'i vào mỈ
    Câu thỈ cũ 'ã mờ nét mực
    Anh bây giờ ch? mu'n khóc lặng im
    Có thf quên nhau m>i may ra hạnh phúc
    Sao 'êm qua anh lại thấy em ng"i
    Qua cửa s. nhìn trời 'êm sao rụng
    Và hát thầm mTt câu không rõ tiếng
    Ch? thế thôi anh lại khóc âm thầm
    Anh cứ khóc chẳng khi nào em biết
    CuTc 'ời anh trong ngõ cụt 'êm tàn
    Anh u'ng rỈợu không sao say 'Ỉợc
    Cứ miên man nghĩ lại chuy?n bao '"ng
    Em 'ã khác anh không khác n.i
    Anh nh> em không phải của bây giờ
    Lá phỈợng vàng miên man l'i vào mỈ?
    (HTQ)
    (PS: don?Tt worry about me being trapped in the past; I am not, that''s for sure. But that does not mean that I''d just bomb the past altogether to move on).
    Happy Valentine''''s Day!
    Được FUNTASIA sửa chữa / chuyển vào 17:57 ngày 14/02/2008
  3. huongnhu4

    huongnhu4 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/10/2007
    Bài viết:
    3.988
    Đã được thích:
    61
    Ba mươi ư?
    Rô?i sef sang tuô?i 42 đấy!Thơ?i gian ác ghê đi.
    Không có ti?nh yêu,du? la? tuô?i na?o cufng cứ thấy chơi vơi,hụt hâfng.
    Ti?nh yêu cu?a ta ơi,mi ơ? đâu?
  4. Ngbinhthuong

    Ngbinhthuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2007
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0
    Chị biết không, em đang ngồi ở Ciao và dùng wireless đấy chị ạ. Biết cách dùng wireless cũng thú vị lắm. Thế mà bây giờ em mới biết. Ngồi giữa một biển người ở cái quán đông đúc này và uống trà, rồi lướt net, rồi chat chit với bạn bè, thoải mái ko ai quấy rầy cả.
    Em đã nói chuyện với một người bạn về phong thuỷ. Đó là một người bạn mới quen thôi. Thế giới còn có những điều thú vị và hấp dẫn hơn tình yêu nam nữ, vậy mà tại sao đôi khi mình lại cứ u sầu vì thứ tình cảm này chị nhỉ?
    Em thật sự mong muốn có một baby để mình có niềm tin và mục đích phấn đấu cho cuộc sống của mình. Chứ cứ tay không thế này thì oải quá. Có lẽ sau khi có baby, em sẽ là một con người khác. Chị đừng vội tưởng tượng rằng em sẽ vội vã về nhà cơm nước nhé. Có thể lắm. Nhưng điều căn bản mà em mong muốn rằng mình sẽ thay đổi thái độ về cuộc sống sau khi biết rằng có người đang cần mình, có người đang yêu mình mà mình cũng yêu người ta.
    Em đã khâm phục chị khi chị quyết định chấm dứt liên lạc với Sư Phụ, mà điển hình là khi chị quyết định ko vào hòm thư của anh ấy để đọc nữa. Hồi đó em đã nghĩ sao chị giỏi thế. Vì nếu em em sẽ không làm được. Thế mà có những tình huống tương tự xảy ra, tất nhiên là không phải đọc một mail box của người khác đâu, nhưng em cũng đã quyết định và làm được đấy. Phải tự khen mình là người rắn rỏi và mạnh mẽ dúng không chị?
    All the best,
  5. Nolovenohome

    Nolovenohome Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/02/2008
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    30 ư ? tôi mới chỉ 29 thôi .
    Mọi người nói rằng nếu qua tuổi 30 bạn sẽ không thể học hành được gì nữa . Tốt nhất là gieo một hạt cho nó nảy mầm, nếu sớm được càng tốt , nếu không thì ít nhất cũng phải trước tuổi 30 , rồi sau đó ,sau 30 mới có hy vọng ??.
    Vậy là mình đã hết hy vọng rồi ư ??!!
  6. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Ồ, em đấy à, chị có nhận ra em đấy nhé. Vui quá!
    Chị cũng thích cảm giác cô độc ngồi đọc sách, lướt net hay uống cafe giữa đám đông, cảm thấy được đơn độc và là một hạt cát trong một biển người xa lạ, không ai biết đến mình, gặm nhấm nỗi cô đơn trong tiếng ồn, tiếng nhạc, tiếng cười đùa xung quanh. Như là ăn kem rán vậy
    Hôm nay chị làm gì nhỉ? Hôm nay chị đi làm hì hụi như một con donkey chính hiệu. Nhưng hôm trước chị đi ra Hilton nghe sax, chợt nhớ Đàm Vĩnh Hưng dạo này hay hát jazz, và thấy bạn ấy người lớn hẳn lên rồi chứ không trẻ con như hồi trước nữa. Giống như Leonardo Di Caprio từ hồi Titanic và bây giờ thành Leonardo trong Blood Diamond và The Departed ấy, thấy đáng nể hơn, mặc dù không phải là thần tượng (so sánh thế có quá khập khiễng không nhỉ?) Còn bây giờ đang ngồi đây nghịch itune, copy một đĩa nhạc anh lái xe chiều nay cho mượn. Nghe cái nhạc này mới thấy mình già ghê gớm, những bản nhạc rất quen thuộc này đã có cách đây từ rất lâu rồi :)
    Về đến nhà, chị cảm thấy rất sung sướng em ạ. Mới đi tha hương chưa đến 1 năm mà đã chán rồi, hóa ra là vẫn yêu Hà Nội thế. Có những hôm ngồi nhâm nhi trà ở InterContinental, nhìn sang Causeway Bay, nhìn ra ngoài thấy biển mờ sương, cảm thấy rất thích thú. Không chỉ vì cảnh đẹp mà còn thấy mình thật may mắn có những giây phút của riêng mình, có những chuyến phiêu lưu đầy thú vị. Nhưng sau đó thì chợt nhớ nhà, nhớ đi ăn ốc luộc ở Đinh Liệt, nhớ phở Lý Quốc Sư, và thấy một phút trống rỗng trong lòng. Về đến nhà thấy trời se lạnh, khô hanh, nắng vàng mật ong, cảm thấy vô cùng sung sướng. Chị lại ngồi đây, nhìn ra ngoài thấy mặt trời lặn, thấy lòng bình yên. Và cũng nhớ đến em, vì hồi em hay viết cũng là vì cái cửa sổ nhìn ra phía mặt trời lặn này.
    Ừ trên đời còn nhiều điều thú vị lắm, nhưng chị không rõ nó có thú vị hơn tình yêu nam nữ không. Chị thấy tình yêu và cuộc sống gia đình, vợ chồng không còn là một cái nhu cầu thiết yếu (necessity) nữa, mà là một thứ gia vị thú vị thôi. Tuy nhiên có tình yêu thì mình cảm thấy mọi thứ là hoàn hảo. Hình như người ta sinh ra là để cần nhau ấy nhỉ. Cảm thấy ai đó cần đến mình cũng là một cảm giác ấm áp, dù là người yêu hay là một đứa trẻ sơ sinh. Giá mà có một khóa học yêu và một kỳ thi sát hạch có khi chúng mình sẽ khá hơn chăng?
    Chị cũng mong năm nay em may mắn hơn với việc có baby. Em còn trẻ lắm, với một chút may mắn chị tin là em sẽ được toại nguyện.
    Chóng khỏe nhé, em thương mến.
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 18:58 ngày 05/03/2008
  7. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    I have an hour to kill before my brunch date. I remember not ever writing about competitive people. So here goes.
    In my work environment, I come across many people who are competitive and aggressive in nature, in varying degrees, from mild, passive-aggressive to fierce and abrasive. We spend a lot of time around obnoxious people who want to micro manage the team, their counterparty, and ultimately, the world, if they have it their way. They are not the easiest people to be with. But sometimes you have no choice. You need the work done. And you hope each time you see their back is your last.
    If anything, I like and admire assertive people. I don?Tt like being friends with those who are aggressive and competitive, where everyday is a competition. So somehow, I am in this competitive environment, and my closest of work and social friends are accessible, nice, kind-hearted, accommodating, giving, and successful. I am sure they are assertive when it comes to doing their business. I have no idea if it is easier or harder for them *****cceed being as nice as they are, but I love them for being themselves, and admire their success even more so as I know they have wonderful personality.
    Su Phu labelled me ?ocompetitivê?. I don?Tt know if he is right. I know I have these traits: I have ambition, and I have the drive to be the best I can, *****cceed in what I am interested in doing, to meet or beat the goals I set, or the benchmarks I have. If people try to compete with me openly, I will try my best to come out on top (I am a lot worse when I was much younger, and somehow mellowed out over time). In other words, I am what my environment is: I can be competitive to make sure I am not a loser in a given circumstance or in a deal, or I can be docile, kind and accommodating if I am surrounded by people like that. So perhaps I am competitive. But perhaps I protested against his allegations because I was hoping there is more to me than being competitive.
    That said, sometimes a competition is futile: either the person could never hope to win, because the race is so unequal, or I could never hope to win, for the same reason. So there are cases where I give in even before the competition starts, or just ignore it. I suppose that boils down to whether you know yourself well, and whether there is so much at stake that you have to try your best to work against the odds.
    Lately I?Tve been hanging out with a new group of acquaintances who are fiercely competitive. Interacting with them brings back high school memories, when life seemed to be an unending competition: whô?Ts got the best grades, whô?Ts got a new bike, who has more guys hitting on them, who is more popular.
    Unconsciously, in this group of acquaintances, I started out thinking there is no competition as we are unequal in many respects: age, education, living experiences, work positions, etc. But about two months ago, it daunted on me that this is not a given, and they would not be taking my position sitting down without waging up a fight. In the beginning, I tended to brush off their intrusive questions and off-putting comments gently or with a joke (how much do you make a month (enough for food and shoes), why on earth did you return to Vietnam (because I didn?Tt want to hire someone to walk my dog everyday), how come you never eat at XYZ, can you afford to? (!), or how come Pen Friend never bought you flowers? (you should ask him) etc. etc.). At the beginning, the questioning and off-the-mark observations did not seem so bad. But after a while, I realised that this is indeed a competition, and a horrible one at that. How, I don?Tt know. I suppose that?Ts because I realise how they seem all the more happier if they see an obvious void or a failing in my life (which are plentiful, the way I am these days). Just that they can?Tt locate the worst one, just yet (apart from the obvious, i.e., that I am a *********, which unfortunately is how they are really). Realising that has annoyed me beyond belief. I moved completely to the other side of the spectrum. I attacked back, with the same tone and merciless attitude. That went on for a few weeks.
    Then I realise, this is not what I want from friends. I don?Tt have to hang out with people who are just being competitive for the sake of being competitive (i.e., what good does this competition do to our relations? Apparently nothing, but it may make them feel good about themselves). But then I don?Tt have to hang out with people who takes pleasure in my failings, and who feel better about themselves because they think they have better clothes or earn more than I do. They do not realise that friendship is not a given. It needs to be cultivated and it should benefit both sides, rather than to be abused for a zero-sum game. I don?Tt have to hang out with them even if I am in a strange land, even if they want to hang out with me. I do not automatically become their ?ofriend? and take their abuses just because we are all Vietnamese.
    On the bright side, the bonus of this whole thing is that it makes me appreciate my friends even more. Sometimes you need this sort of experience to remind you what precious friends you have, and it is not a given that you always enjoy your food with your dining companion...
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 21:53 ngày 13/04/2008
  8. cogainghiluc

    cogainghiluc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2007
    Bài viết:
    112
    Đã được thích:
    0
    Hic cái topic này gần 2 năm rồi sao?Chủ topic vẫn thế à?Giật mình thấy thời gian nhanh quá.
  9. houseman

    houseman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/01/2008
    Bài viết:
    367
    Đã được thích:
    0
    cool ! here''s best place to learning My English
  10. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Đúng rồi, chủ topic vẫn ở đây, vẫn chẳng thay đổi gì mấy, không có gì tốt hơn và cũng không thể tồi tệ hơn so với hai năm trước đây.
    Hôm qua Pen Friend bảo tớ, là bản thân anh ấy cũng không tự tin là mình là một người đáng tin cậy, vì anh ấy biết là ở một thời điểm nào đó anh ấy cũng có thể bị cám dỗ và có thể làm người khác bị tổn thương. Ha ha, Pen Friend là một kẻ cẩn thận, anh ấy nhìn tấm gương của Sư Phụ và sợ lặp lại sai lầm của Sư Phụ, guarantee với tớ mình là một người hoàn hảo, rồi cuối cùng chẳng hoàn hảo tẹo nào. Nhưng tớ thì chả vui vẻ gì với cái kiểu hedging của anh ấy. Sau Sư Phụ, tớ đã thấy không thể có một mối quan hệ lành mạnh nếu không có sự tin tưởng lẫn nhau. Và câu cảnh báo của Pen Friend làm cho tớ cảm thấy lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần cho việc anh ấy phụ lòng tin của tớ. Thực ra sau thời gian vừa qua tớ cảm thấy Pen Friend là người rất đáng tin cậy. Tại sao, thì tớ cũng không biết được: có thể vì anh ấy đã biết chuyện giữa tớ và Sư Phụ, và biết là khi bị tổn thương thì tớ cảm thấy như thế nào, nên có lẽ anh ấy không muốn tớ lại ở trong tình cảnh ấy một lần nữa. Có thể vì tớ cảm thấy anh ấy rất yêu tớ và rất không muốn mà làm cái gì dại dột để mất tớ, trừ khi tớ bỏ anh ấy mà đi. Đôi khi thì tớ thấy yêu anh ấy rất nhiều. Đôi khi khác, khi anh ấy ra những câu "cảnh báo" như vậy, làm tớ chán nản kinh khủng, cảm thấy không thể tiếp tục được quan hệ này, tớ chỉ muốn rũ bỏ mọi thứ, làm lại từ đầu với một ai đó. Ai thì tớ cũng chẳng biết nữa.
    Nên là có lẽ 10 năm nữa nếu cái topic này còn tồn tại thì tớ vẫn cứ tiếp tục cái sự nghiệp đẽo cày giữa đường này mà thôi. Giống như chị gì 42 tuổi đã cảnh báo hôm trước đấy!

Chia sẻ trang này