1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Trying to make a way home

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi mylostaltar, 26/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mylostaltar

    mylostaltar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Nhiều khi nỗi khao khát ấy trở nên không thể chịu đựng nổi. Những đoàn người dài dằng dặc, niềm hân hoan bất tận, sự xoa dịu của lễ hội làm người ta nhẹ bỗng đi, say sưa tụ tập và vui vẻ. Bia chảy tràn, âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc của những tiếng thét sung sướng. Những nụ cười xinh đẹp, những hy vọng vào tương lai, hạnh phúc đơn giản. Thời gian thành nỗi vui thú khi không còn trách nhiệm, tạm thời những lo lắng bị dẹp sang bên. Người ta say. Người ta ngủ. Và tỉnh dậy. Hiện thực vẫn bồng bềnh trôi nổi. Trôi nổi sao nhẹ nhàng đến không thể chịu đựng được. Không thể thắng nổi thời gian. Không thể xoá nhòa sự khác biệt.

    Ở ngoài kia, sợi dây thứ mười hai vẫn ngân vang, thứ duy nhất có thể hiểu bạn thì lại đi chế giễu bạn.


    What if God was one of us?
    Just a slob like one of us
    Just a stranger on the bus
    Trying to make his way home

    Just trying to make his way home
    Like a holy rolling stone
    Back up to heaven all alone
    Just trying to make his way home
    Nobody calling on the phone
    ''cept for the Pope maybe in Rome
  2. hold_me77

    hold_me77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2003
    Bài viết:
    1.446
    Đã được thích:
    0
    hey !!! mylostalta !!! tỉnh dậy đi, trời đã sáng từ lâu rồi mà
  3. mylostaltar

    mylostaltar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    ...Hai chúng tôi ngồi vắt chân trên cái ghế băng bên bờ hồ. Mười giờ đêm, cái giờ đủ muộn để đường bên hồ vắng ngắt, đủ sớm để mặt trời vẫn còn hắt những tia sáng đi cong màu lửa tàn lên đường chân trời. Ánh sáng điện thì lạt lẽo, lạnh màu da cam. Không cần phải cố gắng lắm để những suy nghĩ về giới hạn của cuộc sống tràn đến và ướp đá tâm hồn bạn trong một không gian như thế này. Chúng tôi suy nghĩ nói sự nhàu nhĩ của những tâm hồn khác trong khi uống một ít. Tự hỏi tâm hồn mình thì thế nào ? Bạn tôi bảo như mặt hồ, phẳng lặng đen tối. Tôi cười, vĩ đại thế, tôi lấy một cốc nước khoáng lạnh, và vứt những mẩu thuốc tàn vào, bảo của tớ đây.
    Ngày mai, cũng chính chỗ này, sẽ ngập tràn cờ, băng rôn, cộng với vài chục nghìn người. Nhưng bây giờ tất cả những cái đó chưa xuất hiện và ngay mai dấu tích của chúng tôi đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có vài giờ mà hai khung cảnh khác biệt hẳn.
    Cậu biết không, nhà vật lý nói, có một lý thuyết nói là thế giới không được cấu tạo bởi các hạt và sóng, mà bởi những sợi dây. Dao động của những sợi dây này sẽ tạo ra hạt và sóng. Hạt và sóng tạo ra sự vật. Lấy ví dụ như đốm lửa trên đầu điếu thuốc này, hãy hình dung một triệu dao động đang chạy dài từ vô cùng, cắt đầu điếu thuốc tớ đang cầm trên tay, rồi lại chạy đến đầu kia. Một triệu đường thẳng để tạo nên một đốm lửa. Quá nhiều công sức để tạo nên một thứ gì thật ngắn ngủi. Khi cậu nhúng nó vào cốc nước, nó biến mất luôn theo cách thật đơn giản, bởi một ý muốn đơn giản.
    Tớ muốn sống ở gần biển, anh nói, tuần nào tớ cũng sẽ ngắm mặt trời mọc trên mặt biển một lần, trong lòng nghĩ đến những điều sáo rỗng mà người ta vẫn nói về cuộc sống. Cuộc sống vốn chỉ là bản thân nó, ai cũng có thể chịu đựng và hưởng thụ được cả. Ai cũng nên ngắm mặt trời mọc, những người biết rằng nó đã ở đó năm tỷ năm, và còn cháy sáng năm tỷ năm nữa, lẫn những người vẫn còn tưởng nó trung tâm của thiên hà.
    Tôi phát ớn nghĩ anh sắp đến đoạn hãy tôn trọng cuộc sống và tận hưởng hiện tại. Cách của anh hơi khó, cách của tôi đơn giản hơn nhiều. Những người thông minh thường hiểu những vấn đề giỏi hơn, vì thế chịu đựng giỏi hơn, có điều vì họ thông minh, họ nhìn thấy nhiều vấn đề gấp đôi. Rút cuộc hiểu nhiều biết nhiều chỉ khổ, và tất cả những kẻ tỏ ra thông thái cũng chả hạnh phúc hơn những người bình thường. Tất cả là vấn đề bù trừ thôi. Tất cả những tính toán nhỏ nhen, thù hằn ghen ghét, thời gian, dục vọng, sung sướng, chán nản. Chả ai giúp được. Anh không giúp được anh. Tôi cũng thế thôi, không giúp được cậu đâu, đối với tôi thì cứ tạm cho cậu là cái hồ này đi, tôi cố cũng chỉ nhìn được sâu vài phân dưới bề mặt quen thuộc của nó. Không ai giúp được cậu, chỉ có cách chấp nhận, và thật ra tôi biết cậu nói thế thôi chứ cậu có cần gì. Vậy thì đừng có ra vẻ, cố gắng theo lối vô ngôn, đừng học theo Micheal Houellebecq, uống hết bia đi và ngày mai thì đương nhiên là vui vẻ rồi.
  4. 7miles

    7miles Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/02/2005
    Bài viết:
    900
    Đã được thích:
    0
    Thích nhất câu này, nghe có vẻ bất cần nhưng đời là thế.
  5. mylostaltar

    mylostaltar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    It has been for too long. Now it is really a mistake.
    There go the loves that wither,
    The old loves with wearier wings;
    And all dead years draw thither,
    And all disastrous things;
    Dead dreams of days forsaken,
    Blind buds that snows have shaken,
    Wild leaves that winds have taken,
    Red strays of ruined springs.
    We are not sure of sorrow;
    And joy was never sure;
    To-day will die to-morrow;
    Time stoops to no man''s lure;
    And love, grown faint and fretful,
    With lips but half regretful
    Sighs, and with eyes forgetful
    Weeps that no loves endure.

    From too much love of living,
    From hope and fear set free,
    We thank with brief thanksgiving
    Whatever gods may be
    That no life lives for ever;
    That dead men rise up never;
    That even the weariest river
    Winds somewhere safe to sea.
    Then star nor sun shall waken,
    Nor any change of light:
    Nor sound of waters shaken,
    Nor any sound or sight:
    Nor wintry leaves nor vernal,
    Nor days nor things diurnal;
    Only the sleep eternal
    In an eternal night.

    To the sea .... to home.
  6. anarchist1983

    anarchist1983 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    mylostaltar, love your writing style, so much like mine
    it hurts like u dont give a damn, but can see that u care a lot
  7. Mr_Black

    Mr_Black Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2002
    Bài viết:
    1.797
    Đã được thích:
    0
    MÌnh thích cái title ghê, sao mà giống tâm trạng của mình thế
    How many time did I try to find the way home
  8. mylostaltar

    mylostaltar Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    38
    Đã được thích:
    0
    Tôi mỗi ngày một mất ngủ vào lúc rạng đông nhiều hơn. Tôi chỉ có thể ngủ sau đó hoặc trước đó, nhưng cứ khoảng năm sáu giờ là giấc ngủ tan biến như viên sủi trong cốc nước to. God always want to toy with ones mind - Tôi nghĩ, bởi một trong những thứ làm tôi không thể chịu đựng nổi là ánh sáng bình minh. Thế mà đã gần một tuần nay nó luôn tràn ngập vào qua hai cái cửa sổ lớn như một cơn lũ vào giờ này.
    Đó là ánh sáng màu da cam, mà tôi vẫn quen gọi là orange hellish light. Bình minh sớm mùa hè miền ôn đới. Không có góc khuất nào trong căn phòng thoát khỏi nó. Như lực lượng đầy sức mạnh, nó làm người ta gần như bất động chỉ biết giương mắt ngắm nhìn, và cảm giác rợn ngợp gần giống như khi đứng trước biển khi sắp bão xuất hiện, chỉ khác đó là cảm giác của sự khô ráo và xuyên thấu. May mắn là tôi không uống rượu vào tối trước, có thời gian nào khó khăn cho kẻ say hơn là lúc rạng đông cơ chứ. Màu da cam phủ lên mọi thứ, phủ lên cả bạn bằng cái vẻ đẹp gần như thần thánh của nó, đẹp đến nỗi gần như là một sự khải thị, không phân biệt nổi có phải là đang nằm mộng, và tự hỏi trong chốc lát nữa đây cái ý thức bị làm tê liệt một phần vì cơn mất ngủ có cảm thấy đôi cánh trắng to lớn đã xuất hiện từ lúc nào, đập ngày một nhanh và bay đến ngọn nguồn của ánh sáng kia. Hơi say, tôi nhớ đến trung uý Mamiya trong Wind up Bird Chronicle, người đã bị ném xuống một cái giếng trơ trọi giữa những hoang mạc rộng lớn của Mông Cổ, và bị bỏ lại một mình, còn sống, ở đó.
    I lay still, enduring the pain. Before I knew it, tears were streaming down my cheeks-tears of pain and, even more, tears of despair. I don?Tt think you will ever be able to understand what it is like-the utter loneliness, the feeling of desperation-to be abandoned in a deep well in the middle of the desert at the edge of the world, overcome with intense pain in total darkness. I went so far as to regret that the Mongolian noncom had not simply shot me and gotten it over with. If I had been killed that way, at least they would have been aware of my death. If I died here, however, it would be a truly lonely death, a death of no concern to anyone, a silent death.
    Ông ấy đã sống sót, không thức ăn, không nước uống, chỉ bằng năm phút được tắm trong cái thứ ánh sáng chói chang lúc giữa trưa chiếu được xuống đáy giếng sâu hàng chục mét, sống bằng cái dòng sáng như cam lộ đó.
    By the time I sensed the presence of something and woke, the light was already there. I realized that I was being enveloped once again by that overwhelming light. Almost unconsciously, I spread open both my hands and received the sun in my palms. It was far stronger than it had been the first time. And it lasted far longer than it had then. At least it felt that way to me. In the light, tears poured out of me. I felt as if all the fluids of my body might turn into tears and come streaming from my eyes, that my body itself might melt away like this. If it could have happened in the bliss of this marvelous light, even death would have been no threat. Indeed, I felt I wanted to die. I had a marvelous sense of oneness, an overwhelming sense of unity. Yes, that was it: the true meaning of life resided in that light that lasted for however many seconds it was, and I felt I ought to die right then and there.
    But of course, before anything could happen, the light was go.
    The light was go ... Cũng như cái màu da cam này sẽ rất chóng chuyển sang màu vàng trinh trắng trong lành khi mặt trời lên đủ cao. The light was go ... how ironic. Ông ấy không chết kịp, ông ấy đã bị cứu, thật buồn cười, tôi luôn nhớ chi tiết ngược đời của câu chuyện này. Sống sót để thấy cuộc đời sao mà đẹp thế, và ta phải quý trọng nó ư ? Không, Mamiya sống sót để trở về, thấy mình trơ trọi, một mình, gia đình ông đã chết, người yêu đã có hai con, và quan trọng hơn, thứ ánh sáng đó đã gột rửa sự sống khỏi tâm hồn trung uý Mamiya. Phải chăng ở cuộc sống này mọi thứ đều là sự bù trừ ?
    There was nothing left for me. I felt truly empty, and knew that I should not have come back there. I hardly remember what my life has been like since then... I never had one real friend, no human ties with the students in my charge. I never loved anyone. I no longer knew what it meant to love another person... I could hear his heartrending screams. I also had dreams of myself slowly rotting away, alive, in the bottom of the well. Sometimes it seemed to me that that was what had really happened and that my life here was the dream.
    I wanted to cling to something then- anything at all. But of joy there was to be none for me. After returning to Japan, I lived like an empty shell. Living like an empty shell is not really living, no matter how many years it may go on. The heart and flesh of an empty shell give birth to nothing more than the life of an empty shell.This is what I hope I have made clear to you.
    So, so, close your eyes,
    always close your eyes,
    there wont be any pain,
    just close your eyes, my friend.

  9. nhimconnghichngom

    nhimconnghichngom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2003
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi thấy mình cũng có tâm trạng giống như vậy. Những lúc như thế quả thật muốn về nhà.
    Going Home
    Not very often have we met
    But the music''s been too bad
    Can only sense happiness
    if the music is sad
    So, I''m going home
    I must hurry home
    Where a life goes on
    We''re too old to make a mess
    Dreams will keep me young
    Old enough to stress
    Only mirrors tell the time
    So, I''m going home
    I must hurry home
    So will my life go on
    Yes, I''m going home
    Going home alone
    And your life goes on
    http://school.ecp.com.cn/download/music/20031213132857776.mp3
  10. anarchist1983

    anarchist1983 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/01/2002
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    last night drunk again drifted in that lost Joanna Osbourne''''''''s grammy song, well you know i closed my eyes hoping the pain would go, but then woke up sweating being hit by the truth that how i have been in need of the pain to feel alive
    without pain, life sucks
    Ps: well to be precise, life without pain becomes empty, and quoted living like an empty shell is not really living unquoted
    thanks for the topic
    Được anarchist1983 sửa chữa / chuyển vào 06:51 ngày 06/07/2006

Chia sẻ trang này