1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Một chút cảm xúc về Đà Lạt

Chủ đề trong 'Lâm Đồng' bởi phuong_le, 25/09/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. kien_dalat

    kien_dalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    230
    Đã được thích:
    0
    Nhớ lắm Đà Lạt , một chuyến đi trở về .Nhiều kỷ niệm chợt quay về , nhớ quay quắt !
  2. kien_dalat

    kien_dalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/04/2006
    Bài viết:
    230
    Đã được thích:
    0
    Nhớ lắm Đà Lạt , một chuyến đi trở về .Nhiều kỷ niệm chợt quay về , nhớ quay quắt !
  3. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Dalat thật gần dẫu xa cách lâu nay, thông thưa thớt trong lòng thành phố, gió hát lao xao và nắng vàng rất nhẹ, mưa nắng thất thường chậm bước em qua.
    Dalat dốc cao se lạnh buổi chiều tà, em áo mỏng dải khăn choàng rất nhẹ, bàn tay lạnh và mắt môi sẽ sắt, nhớ nhung gì trong đôi mắt xa xăm.
    Dalat xa rồi cũng đã mười năm, em tập quen với Saigon bỏng nắng, đi xe máy trên những con đường thẳng, chân nhớ nhung con dốc nhỏ hôm nào.
    Dalat bốn mùa thông hát lao xao, hoa với cỏ dịu dàng trên lối nhỏ, những gốc cây quen trong khuôn viên đại học, nắng đã chiều mà lòng vẫn sớm mai.
    Dalat má hồng xao xuyến tim trai, buổi tan học ngôi trường như trang điểm, áo trắng học trò tóc dài trên phố, em mỏi mắt nhìn tiếc nhớ tuổi hoa niên.
    Dalat xa rồi, nỗi nhớ triền miên...
  4. bunnie

    bunnie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/08/2005
    Bài viết:
    1.068
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Dalat thật gần dẫu xa cách lâu nay, thông thưa thớt trong lòng thành phố, gió hát lao xao và nắng vàng rất nhẹ, mưa nắng thất thường chậm bước em qua.
    Dalat dốc cao se lạnh buổi chiều tà, em áo mỏng dải khăn choàng rất nhẹ, bàn tay lạnh và mắt môi sẽ sắt, nhớ nhung gì trong đôi mắt xa xăm.
    Dalat xa rồi cũng đã mười năm, em tập quen với Saigon bỏng nắng, đi xe máy trên những con đường thẳng, chân nhớ nhung con dốc nhỏ hôm nào.
    Dalat bốn mùa thông hát lao xao, hoa với cỏ dịu dàng trên lối nhỏ, những gốc cây quen trong khuôn viên đại học, nắng đã chiều mà lòng vẫn sớm mai.
    Dalat má hồng xao xuyến tim trai, buổi tan học ngôi trường như trang điểm, áo trắng học trò tóc dài trên phố, em mỏi mắt nhìn tiếc nhớ tuổi hoa niên.
    Dalat xa rồi, nỗi nhớ triền miên...
  5. tuminhdethuong

    tuminhdethuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/04/2006
    Bài viết:
    818
    Đã được thích:
    0
    Phố này có phải.. Dốc Duy Tân
    Dốc quanh co, chốn riêng vắng lặng
    Xôn xao gió và xôn xao nắng
    Lối đi về mù khuất trong sương
    Đường này có lẽ ..về nhà "ai"
    Đi xuống dốc rồi rẽ lên dốc khác
    Cà phê Tỉ Muội nằm khuất vắng
    Gốc đào buồn ngắt chả vì đâu
    Con đường này, xưa mình hay qua
    Dấu chân cũ xa mù khuất nẻo
    Góc quán quen xì xào như cũ
    Vắng tụi mình .. chắc phố đã quên
    Giờ tìm nhau, chỉ nhờ dòng tin
    Tiếng điện thoại khua đêm lạt lẽo
    Nhớ phố ư?Ngày xa khuất nẻo
    Có nghe lòng nhớ bạn không.."ai" ???
  6. tuminhdethuong

    tuminhdethuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/04/2006
    Bài viết:
    818
    Đã được thích:
    0
  7. moon12a14mk

    moon12a14mk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2007
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    Tháng 7 mưa dầm. Kỳ nghỉ hiếm hoi của năm ướt sũng, lạnh buốt. Dalat mưa buồn nhưng đẹp lắm. Trời càng lạnh, những ngọn thông già càng xanh hơn. Mùa mưa k fải mùa dành cho khách du lịch nhưng lại là mùa dành cho những kẻ thích lang thang mơ mộng như tôi. Mưa k cho tôi cơ hội tung tăng trên thảm cỏ hay chưng diện cái váy màu trắng yêu thích nhưng mưa cho tôi cảm giác ấm áp khi tay trong tay chung bước trên con đường dốc mờ sương. Sương mang đến cho Dalat vẻ đẹp thật dịu dàng. Ngồi Dalat Night buổi tối, ngắm nhìn Dalat lúc ẩn lúc hiện trong màn sương làm tôi lúc nào cũng như trẻ con khi vừa phát hiện ra đối tượng của trò chơi cút bắt. Sương phủ thật dày rồi tan nhanh. Lúc đó, Dalat hiện ra trong vắt và sắc nét như bức tranh vừa vẽ, và lớp nước sơn vẫn chưa kịp khô đi.
    Bánh su được tôi tiêu thụ nhiệt tình đến k ngờ. Ở SG chả mấy khi thèm bánh ngọt, vậy mà lên Dalat ngày nào cũng vài chiếc bánh su. Lạ thật! Trước khi khởi hành, thu thập các chỗ ăn uống rồi ?ođích thân đi kiểm nghiệm?. hehe? Món duy nhất thất vọng là lẩu dê. Nhiều người khen lắm nhưng thật sự k hợp khẩu vị chút nào. Chắc nó ngon kiểu khác tôi tưởng tượng. Bánh bèo số 4 tìm mãi k ra. Hic! Nhưng các món còn lại thì tuyệt. Nem nướng, phở Hiếu, ốc 1C, bún bò, bánh mì cay, kem trái cây?Chuyến đi thành công rực rỡ về mặt ẩm thực. hahaha?
    Nghe đồn đại về con đường mới hoàn tất chạy từ Dinh III ra trúc Lâm thiền viện nên cũng hăng hái ?okiểm tra?. Được ½ đường, mưa như trút nước. Bỏ dở đoạn đường còn lại, quay về trong ấm ức. (Nhưng sau đó 1 tháng, quay lại và đi hết. hehe?)
    Dalat mưa lạnh buốt nhưng k ngăn nổi 1 ly chanh xí muội đá. Thành thói quen rồi, k thể nào uống nước mà k bỏ đá. Cũng vì vậy mà tối nào cũng có cảm giác như cổ họng đang sưng. May mà sáng ra thì hết. Ah, Dalat còn có yaourt rất ngon nữa, thơm thơm lành lạnh.
    Canh me mãi, cuối cùng cũng được đi 1 chuyến xe lửa. Xe ồn lắm và cảnh cũng k đẹp như khi đi đường bộ nhưng tôi thích vẻ yên bình của trại Mát. Nhà ga nằm ngay chợ mà vẫn có chút gì đó tĩnh lặng. Hình như ở đây ngta ngại nói lớn, ngại phá vỡ sự thanh bình mong manh mà chả biết sẽ còn giữ được bao lâu trước cơn lốc phát triển.
    Theo vật lý học thì khi nhiệt độ thấp, tốc độ di chuyển của các hạt cũng giảm xuống. K biết có fải vì thế mà cái lạnh ở đây đã giữ người dân ?osống chậm? hơn? Sống chậm, điều mà tôi mong muốn nhưng khó thực hiện giữa đất SG có nhịp sống cuồn cuộn chảy, nay lại bắt gặp trên cao nguyên này.
    Nhớ mãi cái lần cuốc bộ hết đường BSKN kiếm quán Liễu Ơ nhưng quán k hoạt động, đành ngơ ngẩn vừa đi vừa than thở khi nghĩ đến chặng đường phải cuốc về. Rồi 1 người lạ chạy theo chúng tôi lên hết con dốc đến mặt đường chỉ để mách 1 quán café gần đó, cảnh đẹp k kém. Lời cám ơn hình như k đủ, cảm giác vui vui cứ theo tôi suốt hôm đó. Uh, vì Dalat có những con người như thế nên tôi cứ như kẻ say tình, cứ mong ngóng ngày được gặp lại.
    Rất nhiều người nghĩ tôi có 1 tình yêu thật đẹp nào đó ở Dalat nên hễ nhắc đến là mắt chớp như đèn pha. Hehe?Người yêu của tôi ?ohoành tráng? quá, k mang về SG được nên cứ mỗi năm lại phải vác balo lên thăm cho thỏa nỗi mong nhớ trải đều những mùa mưa nắng SG. Dalat ơi, khát lắm 1 lần du lịch bụi mùa đông mà k thể. Công việc níu chân, cuộc sống níu chân và cả những lý do khác nữa. Có đang tự ngụy biện hay thật sự k thể đi? Chả biết, chỉ thấy lòng nôn nao mỗi khi đông về. Bồn chồn bứt rứt khi nghe tin ai đó lên Dalat, hăng hái mách bảo những chỗ ăn ngon và nghe trong lòng 1 nỗi nhớ bùng dậy, đành mở hình xem xem cho đỡ nhớ. Thảm! Hic!.
  8. phuong_le

    phuong_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    410
    Đã được thích:
    0
    Chán Hà Nội và nhớ Đà Lạt lắm rồi bạn ơi. Không thể về nổi.
  9. GALOI1600

    GALOI1600 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/07/2007
    Bài viết:
    2.465
    Đã được thích:
    1
    nhớ quá đà lạt ơi ko biết bao giờ trở lại tôi ước gì được đi bộ từ bến xe về hai bà trưng nơi tôi đã từng sống ..........và chỉ cần ngửi những mùi hương của hoa cúc quỳ hăng hắc là mãn nguyện lắm rồi
  10. dudannho2

    dudannho2 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/05/2002
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    0
    Sai gòn hôm qua mưa, trời se se lạnh, thế là nghĩ mình đang ở ĐL, và rất ngon giấc.
    Có những ngày nhớ nhà kinh khủng. Ước muốn giản dị thôi là đi lòng vòng hồ Xuân Hương, gặp mấy đứa bạn thân tám một chút chuyện . Ngồi ở công viên trong một buổi chiều vàng với nhỏ bạn thân như hồi lớp 12, nới ngớ nga ngớ ngẩn thế mà vui. Nhớ những buổi tối đi bộ như điên chỉ để ăn uống lòng vòng. Nhớ 1 đêm tối đi bộ mà thấy run run, vừa lạnh, vừa sợ, khuya quá mà. Bây giờ người ĐL cũng không còn như xưa nữa, ĐL cũng nóng lên nhìu quá. Mới đi có mấy năm mà thấy mình không còn teen nữa. Già thật rồi khi thấy con nhỏ bạn thân đi lấy chồng. Nói chuyện với nó bây giờ sao khó, mình bây giờ là học hành công việc. Nó là mỹ phẩm ,trang sức, chồng con. Khoảng cách thật đáng sợ. Thế mà vẫn nhớ ĐL đấy. Hay thật

Chia sẻ trang này