1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho mình...bên ly cà phê, trong những bản dạ khúc.....!

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi caphe00h00, 20/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dhtngt

    dhtngt Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    08/07/2007
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn vì đã động viên. Đơn giản là nhưng bức xúc nhất thời, chỉ để viết chứ không để nói.
    Mỗi người một cảnh mà bạn, đều có những khó khăn để chiến đấu,
    mỗi người đều có những quãng lên và xuống dốc, những con đg để lựa chọn.
    Tôi chắc giờ đang bị tụt dốc. Rồi chắc chắn tôi sẽ lại lên dốc tiếp.
    Chỉ tiếc là những gì gần gũi với mình đang làm mình mất niềm tin thực sự. Chênh vênh trong tất cả mọi chuyện.
    Con dốc có sâu hay không thì chắc chỉ do chính bản thân mình thôi.
    "Đời người là câu chuyện mà mỗi người tự viết"
  2. snowstormly

    snowstormly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2007
    Bài viết:
    475
    Đã được thích:
    2
    Tớ không nghĩ là mình viết ra để động viên bạn vậy nên bạn không phải cảm ơn tớ !
    ... những gì gần gũi với mình đang làm mình mất niềm tin thực sự .... chênh vênh...
    nhưng con dốc có sâu hay không chỉ do bản thân mình thôi.
    bạn còn suy nghĩ tích cực hơn tớ.Có lẽ bạn đã động viên tớ thì đúng hơn
    thật sự rất chênh vênh....
  3. lovelace254

    lovelace254 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2008
    Bài viết:
    1.517
    Đã được thích:
    0
    cuộc sống mà ko đc có những phút giây yên tĩnh bên ly cafe này
    thì thật là đáng buồn...những phút giây yên tĩnh khiến cho ta tĩnh tâm,
    thoát khỏi sự bộn bề của cuộc sống...nhưng nhiều khi ta cũng ngồi uống cafe
    1 mình nơi đây để quên đi những điều phiền muộn, những nối buồn mà ta phải
    trải qua....và ngẫm nghĩ lại nó rồi đúc kết kinh nghiệm
  4. bgirl90

    bgirl90 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/02/2006
    Bài viết:
    715
    Đã được thích:
    0
    Cô bé ngã... 1 cú ngã rất đau, đến nỗi em khóc, những người yêu thương em cũng khóc, có điều... nước mắt họ chảy vào trong...
    Chị cũng thấy đau nhưng ko biết làm sao cho em khỏi khóc... bé tự đứng dậy đc, có cần ai đỡ đâu, nhưng chị biết em thèm lắm 1 lời hỏi han, 1 câu quan tâm ân cần
    Điều duy nhất chị có thể là mỉm cười với em, hỏi em cần gì, muốn gì, đồng tình với em về cú ngã là do nhiều nguyên nhân chứ chẳng fải do mình em (!?!)
    Cố lên em :) vết thương sẽ lành thôi nhưng nó sẽ để lại sẹo, rồi mỗi lần nhìn vết sẹo đấy, chị hy vọng em sẽ cẩn trọng hơn, cố gắng để ko ngã mà có ngã thì ko đau ^^
  5. taxi084

    taxi084 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2008
    Bài viết:
    237
    Đã được thích:
    0
    Gia đình, bạn bè vẫn luôn bên mình nhưng sao những lúc 1 mình như lúc này đây mình lại thấy lòng cô đơn trống trải đến lạ lùng. Cái cảm giác đáng sợ này trước đây chưa bao giờ xuất hiện, nó chỉ xâm chiếm tâm hồn mình kể từ khi em ra đi. Đôi khi mình cũng muốn tìm một ai đó để thay thế em nhưng với tất cả những gì đã qua mình lại sợ.
    Thôi! Đành vậy!
  6. snowstormly

    snowstormly Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/09/2007
    Bài viết:
    475
    Đã được thích:
    2
    me too.
    Đôi khi cần, lại thôi!
    Nhủ mình phải học cách đối mặt, với chính mình, với khó khăn, với tất cả.Phải học cách sống cứng rắn!
    Tôi chưa từng thế.
    Thật khó, nhưng k thể khác.
    Tôi cần ... chỉ một....
    mà thôi
    đành vậy!
  7. lovelace254

    lovelace254 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2008
    Bài viết:
    1.517
    Đã được thích:
    0
    Vần như mọi ngày tôi lại ngồi bên ly cafe 1 mình vào mỗi buổi tối
    vị đắng của cafe hoà lẫn 1 bản nhạc du dương hay sôi động khiến
    cho tâm hồn ta trở lên nhẹ nhàng trước cuộc sống bộn bề lo toan..
    Ôi chán quá...đi uống cafe tiếp đã
  8. Red_Cross

    Red_Cross Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2003
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Bên em lúc này lại là một li đen với một chút đường quen thuộc. Em đã cố gạt những suy nghĩ, băn khoăn về những lựa chọn của em ra một nơi khác nhưng không thể. Nghe nhạc ư, lướt net ư, search tài liệu ư? nhưng sao cái sự băn khoăn cứ bên em thế này. Có phải khi có nhiều sự lựa chọn thì người ta lại càng suy nghĩ rắc rối. Thà như thế thì em muốn em chỉ có một sự lựa chọn ( gần ) như là duy nhất thôi, chỉ một thôi cũng được để cho suy nghĩ của em không phân tán như thế này. Bản thân em thì đã không có lòng kiên trì rồi mà cứ tình trạng như thế này thì em lại rơi vào đợt khủng hoảng lần thứ hai. Bao nhiêu dự định, bao nhiêu điều phải vượt qua, bao nhiêu ....nhiều lắm, và có thể nào em lại một lần nữa buông tay để nhận lại là một khoảng trống.
    Cho đến bao giờ em mới có đủ lòng kiên nhẫn, cho đến bao giờ những điều em làm là có ý nghĩa dù chỉ là một người, một người duy nhất nhận ra. Điều duy nhất đó em làm chỉ vì một người nhưng liệu rằng nó có ý nghĩa hay không, có ý nghĩa hay không.
    Ngày mới sang rồi, qua một giấc ngủ không đủ dài thì liệu chăng em có còn tiếp tục những suy nghĩ này nữa không.
  9. bombbomb

    bombbomb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/07/2008
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    có những lúc mạnh mẽ và hạnh phúc mình nghĩ thà cứ lonely thì hơn, không giận dỗi nhưng cũng chẳng đau lòng. thế mà mỗi khi buồn chán mình lại mong có 1 bờ vai để dựa vào, 1 con người để mình sẻ chia nỗi lòng. ôi, thật cô đơn
  10. dhtngt

    dhtngt Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    08/07/2007
    Bài viết:
    187
    Đã được thích:
    0
    Thế là đã xong 4 năm rồi đấy. Kết thúc một quãng đường dài, đã phải mất quá nhiều thứ vì nó, đổi lại kết quả cũng không được như mong đợi, nhưng dù sao cũng đã kết thúc chặng đường 4 năm.
    Một con đường mới.
    Sao ko cảm thấy thoải mái một chút nhỉ, không phải, vẫn còn đó là nỗi lo.
    Không phải là 4 năm về trước.

Chia sẻ trang này