1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Viết cho người yêu dấu - Viết cho những yêu thương

Chủ đề trong 'Hà Tây' bởi hoanghontimbiec85, 15/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. uiuiuiuiui

    uiuiuiuiui Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2008
    Bài viết:
    4.617
    Đã được thích:
    0
    hơi thoảng giật mình khi thấy topic này.
    có nhiều thay đổi quá, có những điều ko cân đo đong đếm đc, có những điều vô hình nhưng lại tác động đến ta ...
    lướt qua đây gõ vài dòng.
    bất chợt nhớ!
  2. uiuiuiuiui

    uiuiuiuiui Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2008
    Bài viết:
    4.617
    Đã được thích:
    0
    hơi thoảng giật mình khi thấy topic này.
    có nhiều thay đổi quá, có những điều ko cân đo đong đếm đc, có những điều vô hình nhưng lại tác động đến ta ...
    lướt qua đây gõ vài dòng.
    bất chợt nhớ!
  3. zungbatdau

    zungbatdau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    2.692
    Đã được thích:
    0
    Bất chợt nao nao
  4. habee20

    habee20 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2005
    Bài viết:
    1.490
    Đã được thích:
    0
    Anh này, em biết đấy ...
    Trong em, và trong anh đều đang có những cuộc "nội chiến"...
    Giữa trái tim và lý trí, thực sự em chẳng biết lựa chọn như thế nào ...
    Trước nay cứ nghĩ sao làm vậy, không ít lần phải hối tiếc, em muốn mình thử lý trí một lần xem sao ...
    Mà chẳng thể nào hoàn toàn bình tĩnh được ...
    Thôi thì, em vốn đã điên sẵn rồi, có điên thêm một chút nữa cũng chẳng sao ...
  5. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Thực ra là cũng không định viết những dòng này.
    Chỉ vì đọc một quyển truyện, mà lại thấy nhớ một người cười dưới nắng, giữa sân trường, có lẽ áo trắng cũng không thể tỏa nắng bằng.
    Quyển truyện ấy là "Anh có thích nước Mỹ không?" - Tân Di Ổ.
    Bắt đầu bằng một cô gái 17 tuổi bước chân vào trường Đại học, có tất cả: tuổi trẻ, tình yêu, và cả niềm tin sáng ngời trong mắt nữa. Anh biết không, khi xem lại những bức ảnh chụp cùng 407 ở Làng Sinh viên, điều em luyến tiếc nhất là ánh lửa ngời sáng, ấm áp dịu dàng trong đôi mắt, ánh sáng của niềm tin, mà giờ đây đã lụi tắt...
    Và tình yêu, là những gì đầu tiên ghi nhớ mãi mãi...
    Và chia tay, đau đớn.
    Kết thúc, hai người không đến được với nhau. Nhưng nếu chỉ thế thì không đủ để em đọc đến 3h sáng bên biển. Những câu chữ, những giọt nước mắt... tưởng như chính là em, khi gạt một centimet sai số trong ngôi nhà cuộc đời, có thể là em gạt, có thể chính là anh đã gạt sai số đó ra, để cả đời ngôi nhà cân bằng cứ nhớ mãi một centimet nhỏ nhoi mà đầy hạnh phúc ấy.
    Em đã đọc không chỉ một lần, mà nhiều lần, tựa như khi bị đứt tay, người ta không lẩn tránh mà cứ day đi day lại vết đứt đó, để nỗi đau được ngấm vào tận sâu trong da thịt. Nó không còn là nỗi đau thể xác bồng bột nữa, nó là một vết cắt rỉ máu tận trong thẳm sâu tâm hồn, để mãi mãi không bao giờ quên.
    Ki, em nhớ nguời con trai sáng sáng gọi em trước cổng, chiều chiều chở em trên con đường đi học, ngồi cạnh em trong lò lửa ôn thi, và buổi tối ngồi ăn kem xôi với em bên sông. Em không tranh giành với ai, cái gì thuộc về mình thì mãi mãi là của mình. Thứ thuộc về em, chỉ đơn thuần là ký ức.
    Đôi khi nó cũng giống như câu chuyện kia, nụ cười thì mong manh mà sao nước mắt lại mặn đến thế, cũng thỉnh thoảng mang vết thương ấy ra day cho thấm đau chơi...
    Hà Nội thật diệu kỳ, giúp em xoá bớt nhữn gì hằn sâu trong em, hi vọng theo thời gian những ký ức không vui cũng sẽ phai mờ. Hà Nội chuyển mình, sông mương thành con đường, con đường thành tòa nhà... Em không còn tin được đó là những nơi mình từng đến. Vì thế, sống trên ký ức mà như một miền đất mới. Thật may mắn biết bao :).
    Ki, anh không phải là ai cả. Anh là Ki một thời tuổi trẻ của em, và đã biến mất khi em lựa chọn. Em chọn một con đường là đoạn tuyệt với con đường khác...
    Em 28 tuổi sao nhớ quay quắt em và Ki của 17 tuổi. Nụ cười và nước mắt đều đã nhạt nhòa... Ký ức cũng một phần nào đó có thể giúp con người ta sống đẹp hơn, anh tin không, Ki?
  6. hitachimicroscope99

    hitachimicroscope99 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2006
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Quí vị nào quan tâm xin liên hệ sdt: 01x20x20x25x116. Chat yahoo: uonggib .Xin cảm ơn!
  7. miuconbietnoi

    miuconbietnoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    1.555
    Đã được thích:
    0
    :D, Bồi hồi một chút khi dạo quanh những topic quen thuộc.
    Viết cho người yêu dấu, viết cho những yêu thương, hay là những mùa yêu thương nhỉ.
    Đủ dài để có thể tính bằng mùa.
    Có người nói với mình rằng, người hạnh phúc thì sẽ mang hạnh phúc đến với những người xung quanh, dạo này mình có hạnh phúc không?, mà sao xung quanh mình mọi thứ không được tốt thế này. :D
    Thiếu một mùa yêu thương ...
  8. uiuiuiuiui

    uiuiuiuiui Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2008
    Bài viết:
    4.617
    Đã được thích:
    0
    mình có thể cảm nhận đc niềm vui & hạnh phúc mà mình mang đến cho người khác :) Mình mong muốn cũng nhận đuoc 1 chút như thế nhưng sao càng trông càng chẳng thấy. Cho đi là hạnh phúc, cho đi sẽ nhận lại được nhiều nhưng chưa thấy gì. Nhiều lúc mệt mỏi, buồn & khóc. Vẫn cố gắng duy trì lạc quan. Nhiều lúc cáu lắm nhưng vẫn cố dịu dàng. Sao lại phải thể nhỉ :<<<<
  9. miuconbietnoi

    miuconbietnoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    1.555
    Đã được thích:
    0
    Trung thu ngồi nhà mốc mồm mốc mép...
    Chán đến con gián đậu vào trán cũng chả thèm đuổi.
    hehe. Cũng trung thu cách đây 4 năm... nhanh thế.
  10. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    10 năm ... đủ cho một sự trưởng thành. Con số ấy không bao giờ quên. Ai nhắc lại giật mình đánh thót. Nhưng ít nhất không còn mong chờ...

    Cái gì là của mình mãi mãi là của mình. Tiếc thay, một con người, một ngày, một thời... chẳng là của ai bao giờ :). Chỉ đơn giản là không thể song hành.

    Hôm nay ngạc nhiên với chính giao diện của TTVNOL. Giật mình ... Chúng ta đã vô tình thật lâu....

Chia sẻ trang này