1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Rừng Na Uy - thảo luận

Chủ đề trong 'Văn học' bởi nescafe_tiamo, 15/11/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nescafe_tiamo

    nescafe_tiamo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Naoko đứng dừng lại. Tôi cũng vậy. Nàng đặt hai tay lên vai tôi và nhìn vào mắt tôi. Sâu trong hai đồng tử nàng có một chất lỏng đen đặc đang xoáy tròn như một luồng gió xoáy lạ kỳ. Cặp mắt đẹp đẽ của nàng nhìn sâu mãi vào tôi một lúc lâu, rất lâu. Rồi nàng kiêng chân hết cớ và chạm má nàng vào má tôi. Cở chỉ ấm áp kì diệu ấy khiến con tim tôi ngừng đập trong khoảnh khắc.
    "Cám ơn cậu."
    "Không dám," tôi đáp.
    "Mình thật hạnh phúc vì cậu đã nói thế. Thật sự hạnh phúc," nàng nói với một nụ cười buồn rầu. "Nhưng không thể được."
    "Không thể được ư? Tại sao?"
    "Chuyện đó sẽ không phải. Nó sẽ khủng khiếp lắm. Nó?"
    Naoko bỗng ngậm miệng và lại bắt đầu bước đi. Tôi có thể thấy đủ mọi ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu nàng, và thay vì chen vào chúng, tôi chỉ giữ im lặng và sánh bước với nàng.
    "Nó sẽ không phải - không phải với cậu, không phải với mình," nàng nói sau một hồi lâu lặng lẽ.
    "Không phải thế nào chứ?" tôi thì thầm.
    "Cậu không thấy sao? Không thể có chuyện một người cứ canh chừng một người khác mãi mãi và mãi mãi. Mình muốn nói là, giả dụ chúng mình lấy nhau. Cậu sẽ phải đi làm hàng ngày. Ai sẽ canh chừng mình khi cậu đi làm? Liệu mình có thể dính chặt với cậu từng phút từng giây trong suốt cả cuộc đời chúng ta chăng? Bình đẳng gì mà như vậy? Thứ quan hệ gì đây? Chẳng chóng thì chầy cậu sẽ phát ốm vì mình. Cậu sẽ tự hỏi cậu đang làm gì với cuộc đời của cậu, tại sao cậu phải dành hết thời gian của cậu để canh chừng người đàn bà này. Mình sẽ không thể chịu được chuyện đó. Nó không thể giải quyết được bất kì vấn đề nào của mình."
    "Nhưng đến lúc ấy những vấn đề của cậu sẽ không còn nữa cơ mà?" tôi nói, tay vỗ nhẹ vào lưng nàng. "Cuối cùng chúng sẽ kết thúc. Và khi đó, chúng ta sẽ cùng nghĩ đến chuyện tiếp theo. Có khi cậu lại phải giúp mình thì sao. Chúng ta không sống theo nguyên tắc kế toán tài chính. Nếu cậu cần mình, hãy cứ sử dụng mình. Cậu hiểu không? Tại sao cậu phải cứng nhắc thế? Cậu hãy thoải mái đi nào, đừng cảnh giác nữa. Cậu căng thẳng quá nên lúc nào cũng chỉ sợ gặp chuyện tồi tệ. Thả lỏng người đi, và mọi thứ khác của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn."
    "Làm sao cậu có thể nói vậy được?" nàng hỏi với giọng đã cạn kiệt cảm xúc.
    Giọng nói của Naoko đánh động rằng có thể tôi đã lỡ lời điều gì đó.
    "Thử nói xem, làm sao cậu có thể nói như vậy được chứ," nàng nói, trân trối nhìn xuống mặt đất dưới chân mình. "Cậu chẳng nói được điều gì mà mình chưa biết. "Thả lỏng người đi, và mọi thứ khác của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn." Nói thế với mình thì có nghĩa gì? Nếu mình thả lỏng thân xác mình bây giờ, mình sẽ tan rã. Mình đã luôn sống như thế này, và đó là cách sống duy nhất mà mình biết. Nếu mình thả lỏng trong một giây, mình sẽ không thể tìm được đường về. Mình sẽ tan thành từng mảnh, và những mảnh ấy sẽ bị thổi tung đi khắp nơi. Tại sao cậu không thấy được điều đó? Làm sao cậu có thể nói đến chuyện canh chừng cho mình nếu như cậu không thể thấy được điều đó?"
    Tôi nín lặng.
    "Mình hoang mang. Thực sự hoang mang. Và chuyện đó sâu sắc hơn cậu tưởng rất nhiều. Sâu hơn? đen tối hơn? lạnh lẽo hơn. Nhưng cậu hãy nói xem, làm sao mà cậu lại có thể ngủ với mình lần ấy? Làm sao cậu có thể làm một chuyện như vậy được? Tại sao cậu lại không để cho mình được yên thân một mình?"
    Bấy giờ chúng tôi đã đang bước đi trong cái yên ắng đáng sợ của một khu rừng thông. Xác những con ve đã chết khô từ dạo cuối hè rải rác khắp trên mặt lối đi, lạo xạo dưới gót giày. Như thể tìm kiếm một thứ gì mà chúng tôi đã đánh mất, Naoko và tôi tiếp tục chậm rãi bước theo lối mòn.
    "Mình xin lỗi," nàng nói, nắm lấy tay tôi và lắc đầu. "Mình không định hành hạ cậu. Hãy cố đừng để những gì mình nói làm cậu phiền lòng. Mình xin lỗi, thực lòng xin lỗi. Mình chỉ giận dữ với bản thân mà thôi."
    "Có lẽ mình chưa thực hiểu cậu," tôi nói. "Mình không được thông minh lắm đâu. Chuyện gì cũng phải lâu lâu mình mới hiểu ra. Nhưng nếu mình thực sự có thời gian, mình sẽ hiểu cậu bằng được - hơn bất kì ai khác trên thế gian này."
    Chúng tôi dừng bước và đứng trong khu rừng yên ắng, lắng nghe. Tôi dùng múi giày nghịch những quả thông và xác ve sầu, rồi ngẩng nhìn những mảnh trời qua vòm lá thông. Hai tay đút túi, Naoko đứng đó và suy nghĩ, mắt không nhìn vào đâu cụ thể.
    "Hãy nói xem, Toru", nàng lên tiếng. "Cậu có yêu mình không?"
    "Cậu biết là mình yêu cậu mà."
    "Vậy cậu có thể giúp mình hai việc không?"
    "Xin thưa, quí cô có thể có những ba điều ước kia!"
    Naoko mỉm cười và lắc đầu. "Không, hai là đủ rồi. Một là cậu hãy biết rằng mình rất biết ơn cậu đã đến tận đây thăm mình. Mình hy vọng cậu sẽ hiểu là cậu đã làm cho mình hạnh phúc biết bao nhiêu. Mình biết rằng nếu có cái gì có thể cứu được mình, thì chính là niềm hạnh phúc này đây. Có thể mình không biểu lộ được điều đó, nhưng thật là như vậy đấy."
    "Mình sẽ đến thăm cậu nữa mà," tôi nói. "Thế còn điều ước thứ hai?"
    "Mình muốn cậu luôn luôn nhớ đến mình. Cậu sẽ nhớ rằng mình đã tồn tại, rằng mình đã đứng cạnh cậu ở đây như thế này chứ?"
    "Lúc nào cũng vậy," tôi nói. "Mình sẽ luôn luôn nhớ."
    Nàng bước đi và không nói gì nữa. Những tia sáng mùa thu xiên qua cành lá nhảy nhót trên vai áo nàng. Một con chó lại cất tiếng sủa, nghe gần hơn trước. Naoko trèo lên một gò nhỏ, bước ra khỏi khu rừng và đi vội xuểng một triền dốc thoai thoai. Tôi theo nàng cách hai ba bước chân.
    "Lại đây nào," tôi gọi sau lưng nàng. "Cái giếng có thể ở đâu đó quanh đây." Naoko dừng lại và mỉm cười, rồi cầm lấy tay tôi. Chúng tôi đi nốt quãng đường, vai kề vai.
    "Cậu thực sự hứa là sẽ không quên mình chứ?" nàng hồi gần như thì thầm.
    "Mình sẽ không bao giờ quên cậu," tôi nói. "Không bao giờ mình có thể quên cậu."
    Vậy mà ký ức tôi đã ngày càng mờ nhạt đi, và tôi đã quên nhiều thứ mất rồi. Viết bằng hồi ức như thế này, tôi thường có những cơn sợ hãi đến thắt lòng. Nếu tôi đã quên mất điều quan trọng nhất thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ở đâu đó trong tôi có một bến lú tối tăm nơi tất cả những ký ức thực sự quan trọng bị chất đống lại và từ từ biến thành bùn đất?
    Cho dù có như vậy đi nữa, đó là tất cả những gì tôi có. Ghì chặt những ký ức không hoàn hảo, đang lu mờ và đã phôi pha ấy trên ngực, tôi tiếp tục viết cuốn sách này với toàn bộ sức căng tuyệt vọng của một người chết đói đang mút từng mẩu xương nhặt được. Đó là cách duy nhất tôi biết để giữ lời hứa với Naoko.
    Một lần, lâu lắm rồi, khi tôi còn trẻ, khi ký ức tôi còn sống động hơn giờ đây rất nhiều, tôi thường cố viết về nàng. Nhưng tôi không thể viết được một dòng nào.
    Tôi biết rằng nếu cái dòng đầu tiên ấy mà xong, phần còn lại sẽ tự nó trào ra mặt giấy, nhưng tôi không thể làm được điều đó. Mọi thứ còn quá sắc nét và rõ ràng, đến nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu - kiểu như một tấm bản đồ có quá nhiều chỉ dẫn đôi khi lại thành vô dụng.
    Nhưng giờ đây, tôi hiểu rằng tất cả những gì mình có thể chất lên con thuyền chữ nghĩa không hoàn hảo này chỉ là những ký ức không hoàn hảo và những ý nghĩ không hoàn hảo. Những ký ức về Naoko càng lu mờ trong tôi thì tôi lại càng hiểu nàng sâu sắc hơn. Tôi cũng đã biết tại sao nàng xin tôi đừng quên nàng. Bản thân Naoko biết điều đó, tất nhiên rồi. Nàng biết rằng ký ức của tôi về nàng sẽ phôi pha. Và chính thế mà nàng xin tôi đừng bao giờ quên nàng, hãy nhớ rằng nàng đã từng tồn tại.
    Ý nghĩ ấy xâm chiếm tôi với một nỗi đau tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi. Bởi lẽ Naoko chưa từng yêu tôi bao giờ.
    (hết chương 1)]
  2. mendicant

    mendicant Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/09/2003
    Bài viết:
    80
    Đã được thích:
    0
    Đọc rừng Nauy thấy kô có cảm tình lắm. Lúc đầu nghĩ là tác giả mô tả hiện thực xã hội Nhật Bản. Nhưng đọc những phần tác giả tự giới thiệu thì ông chủ yếu sống ở Ý, và tự nhận bản thân ko hiểu biết gì về văn hoá Nhật Bản. 1 tác giả lớn đã từng đoạt giải Nobel của Nhật Bản cũng có nhận xét kô tốt lắm về Murakami Haruki. Trong văn hoá người Nhật rất ít khi họ nhận xét thẳng về người khác, thường họ nói tránh đi. Nếu họ đã nhận xét kô tốt về ai thì người đó khá tồi tệ. Có thể đó cũng là ý kiến chủ quan của tớ vì mình cũng kô có cảm tình lắm với cái tướng mặt của ông Haruki.
    Ngoài rừng Nauy tớ có đọc tuyển tập truyện ngắn của ông này. Nhưng cũng kô để lại ấn tượng gì.
    Rừng Nauy tớ chỉ thấy ông mô tả cũng khá chân thực đời sống của 1 bộ phận giới trẻ. Những căn bệnh quái ác do đời sống sinh lý bất ổn gây nên. Có lẽ giá trị của quyển sách ở chỗ nó mô tả khá trần trụi những phần ẩn giấu bên trong con người ra ngoài mà kô cần che đậy. Có thể nhiều người tìm thấy 1 phần con người ẩn giấu của mình trong những nhân vật của Haruki. Thoả mãn những khát khao kìm nén bình thường kô dám lộ ra ngoài. Cuối cùng thì các nhân vật trong truyện vẫn bế tắc kô tìm được lối thoát cho mình.
    Dù sao thì truyện này cũng nên xếp vào loại cấm trẻ em dưới 18, ở VN thì dưới 20.
  3. nescafe_tiamo

    nescafe_tiamo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ cấm người dưới 20 tuổi thì vẫn chưa triệt để.Phải nói thật là truyện này sặc mùi xác thịt ,Những ai vẫn còn zin thì không nên đọc.Bởi nếu không thích thì không sao chứ nếu mà lại thích thì sẽ sinh ra tâm lí ngông cuồng , coi nhẹ cái ngàn vàng của mình .Tính cách nhân vật là tự do quá độ, phần "con" không được khống chế.
    Vậy sao mình lại thích thế nhẩy.Phần hồn vững chắc , thể xác bay bổng để tận hưởng mọi lạc thú ở đời , nếu không thì uổng lắm.Ha ha ha
  4. monitor_vn_2005

    monitor_vn_2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/03/2006
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    .
    Chưa bao giờ thấy chuyện phi lý thế, chẳng qua chỉ là lời nói ngụy biện cho hành động kô tốt mà thôi .
  5. nescafe_tiamo

    nescafe_tiamo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Hành động không tốt là hành động gì? *** à? Xin hỏi một câu khí không phải : Bạn sinh ra từ đâu vậy? Không phải từ *** sao?Vả lại bạn nghĩ bạn là ai mà tôi lại phải nguỵ biện,tôi sợ ai chăng?Tôi chưa bao giờ giấu giếm những gì mình làm, bởi tôi làm toàn chuyện không đáng giấu kể cả ***.
  6. lovezet

    lovezet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    1.755
    Đã được thích:
    0
    đúng như bạn chủ topic nói, thành công của truyện và điểm cuốn hut người đọc nhất là việc xây dựng nên những nhân vật quá sống động và chân thực. Cũng vì những con người trong truyện thật quá mà dù tất cả họ không ai không mang trong người những cái xấu xí, bất toàn nhưng vẫn làm cho người đọc thấy gần gũi với họ và yêu thương họ. Mình rất thik truyện này và cũng đã đọc đi đoc lại nhìu lần, làn đầu tiên đọc là thức trắng cả đêm luôn, bi giờ có nhìu đoạn đọc lại vẫn thấy thật lôi cuốn. Norwegian wood thật tình cờ cũng là bài hát của Beatles mà mình yêu thích nhất từ lâu thật là lâu rồi ý, giờ nghe lại cứ thấy như đang ở trong khu rừng nơi Naoko sống những ngày hạnh fúc và bất hạnh cuối cùng của cuộc đời ý hixhix
  7. smile_index

    smile_index Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2006
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    tác phẩm này có cái gì khá mới lạ về suy nghĩ..
  8. nescafe_tiamo

    nescafe_tiamo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    246
    Đã được thích:
    0
    Chính xác và rất ***.
  9. noobvn

    noobvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/08/2006
    Bài viết:
    323
    Đã được thích:
    0
    Mình mới đọc 4 chương đầu thôi, đang đọc tự nhiền hết.Trong các đoạn miêu tả " cảnh phòng the" trong 4 chương đâu thì đoạn với Naoko dù chỉ 2 đoạn nhỏ thôi,nhưng làm cho người đọc như mình tưởng tượng đủ thứ chuyện.
    Thật sự cách sống này là của Nhật những năm 60 thì đến bây giờ nó vẫn tồn tại,mình cũng không cảm thấy hoảng và xa lạ gì lắm.Vì được xem nhiều qua phim ảnh ,và thấy lối sống của phương Tây .
    Chỉ đọc đc 4 chương,chưa cảm nhận đc hết.hì
    Bản thân xxx ko có tội chỉ có người nhìn nhận nó ,và cho cái quyền đánh gía nó có tội thôi.
    Bản full nè
    http://www.badongo.com/fr/cfile/2744242
  10. Caravan_of_life

    Caravan_of_life Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/11/2007
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Chỉ vì cái vàng vàng mà tỉ lệ nạo phá thai ở VN vào hàng Top trên thế giới đấy.
    Khổ!!!
    Được Caravan_of_life sửa chữa / chuyển vào 11:06 ngày 01/12/2007
    Được Caravan_of_life sửa chữa / chuyển vào 11:12 ngày 01/12/2007

Chia sẻ trang này