1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TREO DỌC NGUYỄN HỮU HỒNG MINH

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi lady_in_red82, 12/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    TREO DỌC NGUYỄN HỮU HỒNG MINH

    Tôi đi ra biển xanh thấy trên nước treo dọc những con cá
    Tôi đi vào thành phố thấy quảng trường treo dọc những cái đầu
    Tôi đi xiên nhà ga thấy treo dọc những chuyến tàu
    Tôi đi thẳng tương lai thấy treo dọc những mặt nạ ...
    (Treo dọc, Nguyễn Hữu Hồng Minh)

    ...Tôi đọc NHHM khi tôi còn là một nhóc cấp 2, và khi đó anh còn đang sinh hoạt trong bút nhóm Vòm me xanh. Hồi đó, ngoài Bắc có Hương Đầu Mùa, trong Nam có Vòm Me Xanh - hai bút nhóm mạnh nhất và "có chất" nhất trong khá nhiều hội viết của HS-SV. Khi ấy, tôi đọc bài anh, lúc trên Hoa Học Trò, lúc trên Mực Tím. Những bài thơ của anh ngay từ hồi đấy đã rất ấn tượng với tôi, nó lạ, nó riêng, nó gai góc...hơn so với dàn-đồng-ca vô số thơ văn học trò lúc ấy.
    Tôi nhớ hai câu của anh, đọc lên âm hưởng như thơ cổ Trung Hoa:
    Bạn về ta đóng cửa ngủ
    Âm thầm chẳng tiếp một ai..
    Hay những câu thơ đầy hình ảnh, màu sắc, tâm trạng, ám ảnh
    "Âm nhạc mang đi nỗi nhớ ĐỎ
    Tình yêu dằng dặc hồi tưởng XÁM
    Con chim đập đôi cánh trắng
    Chở thời gian bằng tiếng kêu...
    (1993)

    Thế mà đã bao nhiêu nước chảy qua cầu kể từ khi tôi là một cô nhóc chép bài thơ ấy trong cuốn sổ . Vài năm trở lại đây, anh NHHM được nhắc nhiều đến, được đánh giá như là một trong những cây viết trẻ có nhiều tìm tòi táo bạo. Tranh luận về anh đã nhiều, khen có, mà không khen cũng có, xung quanh cái "cây liễu siêu hình" mà anh đã trồng lên ( Bài "Cây liễu" ) . Quả thật, nhiều bài của anh tôi đọc cảm thấy mình như bị "tẩu hoả nhập ma" giữa ma trận chữ nghĩa ngôn từ. Những cũng có những bài, bớt đi chất siêu hình một chút, tôi lại thấy nó cực kì chân thực, chân thực trong CẢM GIÁC, chân thực trong ÂN TƯỢNG khi đối diện với thế giới hiện thực trước mắt - cái thế giới của chung mọi người nhưng mà cái bóng của nó hắt vào mỗi đôi mắt lại vô cùng phong phú... Như những câu thơ trong bài TREO DỌC kia, tôi thấy nó quá là thực đấy chứ nhỉ. Chỉ cần bạn nghiêng đầu đi, thế giới đã xoay theo phương khác. Những điều tưởng phi lý lại trở thành hiển nhiên !
    Một triết lý vụn rất vu vơ của tôi sau khi đọc TREO DỌC : Đừng đứng một chỗ, bất động ở các góc nhìn và tư tưởng để nhìn ngắm thế giới. Phải đi, phải xoay dọc, phải lộn trái, phải băn khoăn...

    TREO DỌC

    Tôi đi ra biển xanh thấy trên nước treo dọc những con cá
    Tôi đi vào thành phố thấy quảng trường treo dọc những cái đầu
    Tôi đi xiên nhà ga thấy treo dọc những chuyến tàu
    Tôi đi thẳng tương lai thấy treo dọc những mặt nạ

    Tôi đi về quá khứ thấy treo dọc những xác chết
    Tôi đi tới nhà hát thấy treo dọc những hình nộm
    Tôi đi ngược truyền thống thấy treo dọc những quảng cáo
    Tôi đi cùng hiện đại thấy treo dọc những về nguồn

    Và tôi biết, tôi đang sống, thở với Việt Nam
    Treo dọc những đức tin

    Rồi một hôm tôi nhận ra đầu tôi treo
    trên những dòng chữ viết
    Tôi đâu phải người câm sao nói như người điếc?
    Tôi đâu phải biển xanh
    để treo mớm lên đó những con cá?

    Và chữ của tôi tiếp tục bị treo lên, treo lên
    Tôi gọi chúng chẳng thèm ngoái đầu
    Chúng bưng bít, mưng mủ, mù lòa
    Chúng như đã nhiễm phải bệnh lậu

    Đại lộ Nam Sài Gòn, 5.2001







    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  2. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    GIỜ GIẤC
    Giờ giấc đối với tôi là chuỗi vô tận
    Ngày, tháng, năm
    chùm quả nặng
    Phía trước, đằng sau u ám ngày dài
    Khoảnh khắc vụt sáng quá ngắn và quá ít
    Nhiều lúc không định nghĩa được mình là ai?
    Chiếc bóng lặp lại tôi mỗi ngày
    Bằng cà phê đen, nỗi buồn, thuốc lá
    Khối điều vụn vặt tầm thường bạn làm tôi đau.
    Những giấc mơ tù mù, loè loẹt, phù phiếm
    Có dòng sông suốt đời chẳng tới biển
    Hải âu bay trên sóng bạc đầu...
    Giờ giấc quả chuông con lanh canh kêu
    Là cốc thuỷ tinh vỡ
    Tôi thảng thốt lùa từng mảnh vụn
    Toé máu đôi bàn tay
    Nhiều khi tôi mê mệt cả ngày
    Giờ giấc đi bằng màu đen
    vương vãi
    Lân tinh
    bí ẩn
    biến ảo.
    Tôi hành hạ giờ giấc
    Bằng những động từ không quy tắc.
    Âm nhạc mang đi nỗi nhớ ĐỎ
    Tình yêu dằng dặc hồi tưởng XÁM
    Con chim đập đôi cánh TRẮNG
    Chở thời gian bằng tiếng kêu...
    Tâm hồn tôi như một buổi chiều
    Đầy hoàng hôn
    Giờ giấc mắc bệnh phù du và lãng cảm
    Hàng ngày nó đến ngủ
    Trên khoé mi, trong đôi mắt rớm lệ
    của tôi !
    Thủ Đức, 6/1993
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  3. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    SỰ VỤ
    Tặng họa sĩ Nguyễn Tri Phương Đông
    Tôi nhớ có những cái chết ngắn đã tìm đến hỏi đích danh tôi
    Nhưng tôi chưa kịp chuẩn bị
    Cái chết đã bỏ đi
    Tôi nhớ có những đêm tôi và một họa sĩ nói về cái chết
    Anh bảo : ?" Ghê bỏ mẹ! Nó đứt khúc, gãy đoạn
    Như bản thiết kế tháo rời anh đã vẽ
    Tôi thấy cái chết ló dạng trong những câu thơ tôi viết
    Một mũi tên bắn đi và quay ngược
    Thời đại không người truyền tin
    Chỉ truyền những cái chết
    Tôi tiếp tục viết khi cái chết liên tục xuất hiện
    Nó gõ vào tôi, vào thơ
    Những không lẽ vì thế mà tôi chỉ liên tục gửi cái chết vào thơ ?
    Như cái chết của bọn ta hôm nay thì sao ?
    Chết mòn
    Một suy tưởng điên rồ
    Bọn ta người đã chết lại bàn cãi quá ồn ào về cái chết
    Những bóng ma cười ré?
    Bình Thạnh 22.10.2000
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  4. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG NGƯỜI ĐI LỄ SÁNG
    Tặng thi sĩ Nguyên Quang Thiều,
    Với gương mặt thảm thiu của một đêm mất ngủ
    Họ chạy trốn khỏi nhà với áo cánh của ma
    Họ bay vào bóng tối với đôi chân xiêu vẹo
    Những vì sao cười trong mắt con dơi
    Những đốt tay nhướn lên thở hấp hối
    Cố bíu trần gian không còn lại điều gì
    Năm ước mơ chìa ra như móng
    Lả tả rơi từng mẩu đất màu chì
    Năm ngón trắng thu về sợ hãi
    Chấp chới hoài theo mỗi bước đi
    Đêm vẫn ngủ trong u huyền cổ tích
    Bỗng hồi chuông lay đổ thánh thần
    Những con dơi kêu lên từng luồng sáng
    Dựng ngược đêm trên đỉnh tháp tròn
    Treo ngược đầu bằng đôi chân khoằm móng
    Dơi nhìn người bằng con mắt cổ sơ
    Những bước chân dồn dấn lên phía trước
    Đẩy nhịp tim gấp gáp u hoài
    Từng vòm cửa mở ra và nuốt
    Những hình nhân mất máu mệt nhoài
    Họ đã bước trong niềm tin sợ hãi
    Thở niềm vui bằng một chiếc lưỡi buồn
    Họ cứ chổng chân lên trời và cắm đầu xuống đất
    Trong cái nhìn tăm tối của con dơi
    Những năm 1995
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  5. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    ĂN HẢI CẢNG
    Tôi đã ăn một Hải cảng trong vòng ba tiếng đồng hồ
    Hải cảng đó hai mươi năm xa, bỗng quay về
    Không nghĩ mình có thể ăn nhiều thế!
    Ăn những âm thanh nhỏ xíu như tiếng gió
    Tiếng những con hà biển hát trên rêu và trên sóng
    Đến con Hải âu quen hai mươi năm bay không mỏi trong kí ức
    Cánh chim hay cánh thời gian?
    Những chấm phá đời tôi cao vời
    Ăn hai trái vú em săn chắc thõng vào mặt như hai quả chuông
    Những tiếng chuông vỡ ngọc tuổi thơ
    Màu cà - rem hai mươi năm không đổi
    Ngày nào tôi bay
    Hải cảng phong kín hai mươi năm
    Dựng huy hoàng chiều đứng thẳng
    Tôi muốn ăn hết những bánh lái
    Lái đời tôi đi đâu, đến khúc quanh nào
    Hay những chiếc mỏ neo
    Thời gian chặt hết từng bến đậu
    Lưu lạc đời về đây trong dây thừng
    Buộc hờ trên bến cô đơn hơi thở ẩm ướt hoang vu
    Hải cảng mắt buồn đen khuya
    Những áo, nón, giấy pluya
    Bia, phec-mo-tuya ?" Tình gái!
    Ôi môi đời tìm chơi
    Viết mãi trên sóng xanh giấy nháp
    Làm sao tin được cái chết đóng sẵn như thân tàu?
    Ồ ạt về đâu?
    Cột buồm huy hoàng xé gió
    Réo gọi ngày xanh, tìm gì trong mong manh, sóng vỡ tan tành
    Chảy mãi thôi, ấm dòng lệ
    Tôi đã ăn hết một Hải cảng trong vòng ba giờ đồng hồ
    Có thể chết vì bội thực ?" Nhưng không sao
    Tôi đang ăn cái đầu tôi
    Trên cảng kia, thủy du đã quay về, sau hai mươi năm
    Y lang bang đâu khi không đầu?
    Và cùng không tàu?
    Đang bay lên những linh hồn bánh lái?
    Cảng Tiên Sa, Đã Nẵng 2000 ?" 2001
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  6. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    TÔI TỪ TÊN TÔI
    Tôi mất, cái tên còn
    Cái tên ở ngoài tôi
    Tôi thuộc về tôi, không thuộc về Nó
    Tôi từ tên tôi...
    (6.2) Một cái vỏ không liên quan. Vì cái tên, đôi khi diêm dúa như một hình thức.
    (6.3) Tôi đứng cách xa tên mình, chợt thấy nó như một kẻ xa lạ.
    (6.4) Tôi không cảm giác thân thuộc gì khi dọc tên tôi, nó lẫn lộn trong vô vàn cái tên khác.
    (6.5) Một cái tên ấm áp, một cái tên bát ngát.
    (7.1) Tìm mặt hay tìm tên? Có kẻ tìm thấy tên nhưng mất mặt.
    (7.2) Mọi vấn đề bắt đầu từ khi anh định danh. Mọi phù phiếm cũng khởi từ khi anh ve vuốt tên mình.
    (7.3) Một cái tên đặt bên cạnh một cái tên, bên cạnh một cái tên và bên cạnh một cái tên.
    (7.4) Có những cái tên mà không bay (chơi chữ mũi tên).
    (8.2) Tôi đã từng cảm thấy xa lạ khi lướt qua những cái tên trong nghĩa địa. Cảm giác đó nay trở về khi tôi đọc tên Anh dưới một bài viết.
    (8.3) Bông hoa nở bằng hương chứ không bằng cái tên nó.
    (8.4) Bơ vơ như tên tôi.
    (8.5) Cái đơn nhất trong sự đa dạng, tôi tìm tên giữa chợ búa Cá.
    (9.1) Tôi thay được nhiều quần áo mỗi ngày, tại sao không thay tên mỗi ngày?
    (9.2) Qua một nghĩa địa thấy thành phố chết, qua những cái tên thấy Nhân loại chết.
    (9.3) Thời đại kinh hoàng được làm bởi những cái tên kinh hoàng.
    (9.4) Như con ốc sên, có kẻ suốt đời quanh tên bò ?ovòng rìa?.
    (9.5) Tôi chỉ đọc thấy tên Anh trên bìa sách, ngoài ra không còn tìm thấy gì khác.
    (10.1) Trên biển, những con sóng cứ tìm mãi tên mình. Nhưng mỗi lần đọc xong, nó lại xé tung bọt cát.
    (10.2) Nếu không có cái tên mình, tôi đã thuộc về một đời sống khác.
    Quãng Bình 5, 2002
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  7. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    DỰ CẢM CÂY LIỄU
    Tặng Trần Tiễn Cao Đăng
    Trong bão táp tháng Mười
    tôi lắng nghe dự cảm của cây liễu
    Bầu trời là vòm cung, thân cây là mũi cung
    Sự hoang bạo của gió làm những mũi tên run lên
    Như chuẩn bị bắn vào nỗi khát vọng chưa rõ mặt
    Qua bình yên nắng tháng Hai
    tôi không còn nghe chúng nói
    Nhưng dưới thảm lá đã để lộ một cuộc sống thật khó nhọc và bền bỉ
    Tiếng rễ quẫy mạnh da thịt đất đai
    Rách toạc mãnh liệt bí huyền
    Khởi nguồn dự cảm trong xanh
    chờ cơn bão tới...
    Cà Mau, Tân Tiến 12/2001
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  8. xuongrong

    xuongrong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2002
    Bài viết:
    1.084
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn lady_in_red82 , cảm ơn em nhé, vì chị rất thích thơ NHHM. Thấy topic này nhẩy ngay vào đọc. Hay quá em ạ. Em sưu tâm nhiều thơ của bạn ấy nhé. Chị rất thích "Giờ giấc" của anh ấy. Bài này chị cũng chép trong sổ từ lâu lắm. Trong topic "Đi tìm mình trong thơ" của chị cũng có post bài này.
    Hoa tặng em này Chúc em vui nhiều.
    *****Hoa của cuộc đời*****
    ...Lòng ta một cõi ơi tình
    Chạm đâu cũng vọng nỗi mình với ta...
  9. lady_in_red82

    lady_in_red82 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Chị Xuongrong, em cũng chép bài Giờ giấc trong sổ từ hồi xa xưa . Cái title của chị thấy chị em mình cũng có sở thích giống nhau quá. Em từng tuyên bố : Ai yêu cây thì nhất định là người nhân hậu !!! ( me too... )
    TAY SÁT THỦ
    Tặng Văn Cầm Hải,
    Không sóng triều nào dữ dội hơn máu
    Không hoang vu nào hơn móng tay
    Không xâm thực nào như nếp nhăn
    Không khúc khuỷu nào như đốt xương
    Không lau sậy nào cô đơn hơn con người
    Không đổ nát nào dịu dàng như hoan mê
    Phá hủy sau kiếm tìm
    Vô vọng như mũi tên bắn đi và mất dấu
    Không tiếng hát nào bền bỉ như trái tim
    Không máy ảnh nào kỳ diệu hơn đôi mắt
    Sông suối nào dài hơn những đường vân
    Giấc ngủ nào hoan lộng như mắt cá
    Dưới sức nặng của cái đầu là sự tưởng tượng khổng lồ
    Sau vòm họng ẩm mốc kia là vực thẳm đầy tiếng hát
    Tất cả ngủ quên trên hoang mạc thân thể
    Với sự khiêu dụ của thơ tất cả đã thức dậy
    Hỗn loạn man dại trong cuộc nội chiến
    Tay sát thủ thời gian
    Huế, Khách sạn Hoa Hồng 10/9/2001
    *****************
    Tôi là khách qua đường. Em hãy nhận lấy ...
    ****************
  10. bach

    bach Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Hữu Hồng Minh có nhiều bài rất trừu tượng, khó hiểu vô cùng, nhưng những bài như Treo dọc tôi thấy như một bức tranh khó hiểu mà tốt nhất là thỉnh thoảng đọc lại may ra thấy được hay chỗ nào chăng, Chỉ cảm thôi thì chẳng thể kiên nhẫn đọc hết tập Chất trụ của NHHM. Nhiều đoạn chỉ là trích những triết lý vụn trong quá trình làm thơ.
    Rất khó đọc. Nhưng tất cả những cái mới đều đáng để đọc. Vì đó là những người cùng lứa tuổi mình và viết cho lứa tuổi mình
    I don't know much, but I know I love you

Chia sẻ trang này