1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

1/11

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi crc123, 01/11/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Một Tiếng Em

    Từ giã hoàng hôn trong mắt em,
    Tôi đi tìm những phố không đèn.
    Gió mùa thu sớm bao dư vị,
    Của chút hương thầm kia mới quen.

    Cùng bóng hàng cây gặp giữa đường,
    Ân cần tôi ngỏ tấm tình thương.
    Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng,
    Nói hết cho lòng nhẹ mối vương.

    Rồi đây trên những lối đi này,
    Ta sẽ cùng ai tay nắm tay...
    Nhịp bước năm cung đàn ảo tưởng,
    Buông chìm tâm sự nửa đêm nay.

    Từng bước trôi cùng trăng viễn khơi,
    Thâu đêm chưa hiểu miệng ai cười.
    Nụ cười gửi tự thiên thu lại,
    Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?

    Dĩ vãng nào xanh như mắt em ?
    Chao ôi ! Màu tóc rợn từng đêm !
    Hàng mi khuê các chìm sương phủ
    Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.

    Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay,
    Trăng lên từng nét gợn đôi mày.
    Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán,
    Chưa ngát hương tình, hương đã bay.

    Sông biển nào nghe thấu nỗi niềm ?
    Sóng đâu còn khoé mắt thâm nghiêm
    Lòng ơi ! hoài vọng bao giờ nói,
    Thăm thẳm trùng dương một tiếng Em.

    Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
    Rưng rưng mùi phấn, bỗng ngùi thương.
    Sương đầm vạt áo mong manh lệ
    Sao rụng bay vào tóc dạ hương.

    Tôi lánh trần ai đi rất xa,
    Bâng khuâng sao lạnh ánh trăng tà.
    Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ,
    Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa
  2. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Không đề
    (st)
    Giá như đừng gặp anh
    Em đã không phải nhớ
    Giá chiều đừng nắng đổ
    Em khỏi buồn vu vơ
    Tình yêu tựa giấc mơ
    Đến bất ngờ quá đỗi
    Em tự không hiểu nổi
    Mình yêu từ bao giờ
    Hình như anh hững hờ
    Hình như em nông nổi
    Lời thương không dám nói
    Để nỗi buồn thành thơ...

  3. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0

    Những mảnh vỡ thời gian
    Có những thứ, cứ nghĩ là mình đã quên, mà quên thật. Để rồi, đến một lúc nào đó, khi mọi thứ quanh mình đã trở thành vô nghĩa, những điểm tựa hữu hình đã ra đi, nó lại về, vô thường mà nguyên vẹn. Thậm chí, sống động và dai dẳng hơn bất kì cảm giác nào, bất kì hình ảnh nào trong trí nhớ. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian.
    Có những thứ, ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rời xa, không bao giờ để mất, ta nghĩ sẽ gắn bó đến khi không còn cảm nhận được gì. Nhưng một buổi sáng thức dậy, thấy lòng thờ ơ , hụt hẫng như vừa có một cơn mưa cuối mùa ngang qua, không báo trước. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian.
    Có một ngày, ta bất chợt nhìn thấy, vô tình, thoáng qua, cái ảnh hình như hiện hữu từ hàng ngàn năm trước, ta bất chợt thấy tim mình đập mạnh, những đám mây như tan ra... Và ta biết, đó là thứ mình vẫn vô tình tìm kiếm. Để rồi, biết là mây chẳng bao giờ tan ra thực sự. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian. Những mảnh vỡ thời gian làm nên cuộc sống của ta, mang đến những cảm giác, suy ngẫm, hoài nghi và tình yêu hay thù hận. Bất kể là gì, những mảnh vỡ ấy cũng khiến ta, dường như, khác với chính mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Và đôi khi, chỉ một khoảnh khắc cũng đủ khiến người ta đánh rơi rất nhiều thứ vốn thuộc về mình. Có mảnh vỡ đem đến niềm vui, lại có mảnh vỡ gọi lên lòng thù hận, nỗi buồn. Như chiếc gương thần của Bà Chúa Tuyết, có một ngày, khi ta đang sống như bao nhiêu ngày khác, bình thường, yên ổn, một mảnh vỡ rơi xuống, rơi đúng vào nơi ta tin là đã ngủ yên. Nó đánh thức giấc ngủ yên bình giả tạo mà ta tưởng là người bạn đáng tin cậy nhất trong đời, đem đến vô vàn cảm giác. Những cảm giác không đủ dài để khiến ta luôn mang theo bên mình như một phần của bản thân, nhưng đủ mạnh để ta , một đôi lần, đau đớn. Những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thơ, những ảnh hình không đến từ những cơn mộng mị mà vẫn dai dẳng, luôn sẵn lửa để cháy bùng lên bất cứ lúc nào, một ngày kia thức dậy. Bên hiên nhà bỗng nhiên ngập nắng, sân trường rộn rã tiếng chim, những bóng cây cổ thụ im lìm phủ bóng xuống tuổi thơ, nay lại tìm về , nguyên vẹn. Nụ cười đẹp như từ trong cổ tích, hiện ra với những kí ức khó quên , những ám ảnh đầu tiên về tình yêu thời ?omẫu giáo?, với cái nền nhàn nhạt, bế tắc lúc ấy, đủ làm trái tim ta tan ra như tuyết cuối mùa đông.
    Tình yêu.!!!!
    Nhưng, chẳng ai yêu mà lại nhiều hoài nghi đến thế. Yêu ư? Ép mình nhớ, ép mình lo lắng, ép mình hồi hộp như một đứa trẻ con lần đầu tiên có món đồ chơi xa xỉ. Như là sợ, ánh nắng ngày xưa có thể biến đi bất cứ lúc nào. Và để mình không có lỗi với tuổi thơ, và kỉ niệm. Và nếu mảnh vỡ ấy không rơi xuống, đúng vào khi ta vừa tự nhủ với mình rằng, hãy cố gắng yêu, để không là người có lỗi, thì có lẽ suốt cuộc đời này, ta vẫn tưởng đó là tình yêu thực sự. Nó lẫn vào những viên sỏi bên hè phố, thoạt nhìn vô hại như một thứ đồ chơi trẻ con. Ta nguỵ biện bằng những lời trêu chọc, bằng tiếng cười giòn tan bên cạnh, tung tăng như chú chim non vô lo, vô nghĩ. Tự nhủ với mình, rồi cũng sẽ quên thôi. Có lẽ ta đã quên, nếu như ngày hôm ấy, nó không một lần nữa rơi xuống traí tim mình. Những ngọn lửa thời gian xa cách đốt nó cháy bùng lên như một trận cháy lớn, gió thổi bùng lên những nghi hoặc về cái gọi là tình yêu nhàn nhạt, yên bình. Có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ còn có thể nhìn thấy nó, mảnh vỡ bất ngờ ấy. Nhưng cuối cùng, ta cũng hiểu, tại sao mẹ vẫn thường lắc đầu, đừng đa đoan quá, rồi sau khổ. Tại sao mẹ vẫn thường mỉm cười trìu mến, đừng yêu đương sớm con ạ, không học hành được gì đâu. Lúc đó, ta tin chắc theo cái lối của những người chưa hề biết tình yêu là gì, rằng dù ta có yêu ai đi nữa, ta vẫn thế, mạnh mẽ, tự làm chủ chính mình, cứng đầu cứng cổ và bất cần, bản lĩnh như xưa. Và bây giờ, dần dần nhận ra là mẹ đúng. Lần đầu tiên, không cảm thấy niềm vui trong chính ngôi nhà thân thương, nơi luôn muốn trở về bất cứ khi nào thất bại, cô đơn và lo lắng. Cảm thấy mình hình như nhớ những đám mây... Lần đầu tiên không muốn trời mưa nhiều như vậy, không muốn được ào ra sân lúc mưa rào, í ới gọi nhau và cười rộn rã, rủ nhau trốn về, lang thang những quán kem, những hiệu sách cũ và thấy như mọi niềm vui đều ở đó. Lần đầu tiên thấy hạnh phúc khi trời bừng lên nắng, dù đổ mồ hôi, ngột ngạt. Lần đầu tiên, lén lút như một tên trộm, hướng cái nhìn về phía khác với bạn bè, khác với cái ồn ào nhộn nhạo cố hữu của mình. Chỉ để thấy tim mình thắt lại. Mỗi lúc một chặt hơn.
    Ta sợ, nếu cứ mỗi ngày một mảnh vỡ, sẽ có một ngày, nó thành viên đá lớn hơn... Mà , mảnh vỡ đầu tiên ấy đủ lớn để ta biết, mình sẽ là ai trong suốt thời gian tới, sẽ làm gì, nghĩ gì. Sẽ bỗng nhiên thờ ơ như một người vô cảm, chỉ vì rất nhiều mảnh vỡ đang giằng xé trong lòng. Vì không bao giờ hiểu tại sao, ta luôn luôn chậm trễ. Luôn luôn là người đứng đó, nhìn vào khoảng không, trống rỗng như một bức tranh để ngỏ. Biết mình rơi vào bóng tối. Khi niềm vui không bao giờ xuất hiện, khi ta không bao giờ hiểu, tại sao hạnh phúc không đến với mình. Taị sao hạnh phúc có thể ở ngay đó, trước mặt mình, cách nhau một tầm tay với. Nhưng ở đó là những tiếng cười, niềm tin, và tình yêu, yên ổn, cố hữu, bất biến. Ở sau đó là một mảnh vỡ khác của thời gian. Dù sao, cũng thật mừng là ta không còn phải nghi ngờ, phải gượng ép mình trong cái gọi là tình yêu ấy. Nhưng thật buồn, chỉ là để biết rằng, có những vô tình phải trả giá ra sao.
    (st)
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 16:18 ngày 01/11/2006
  4. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    15/7.....
    Bực mình thật muốn có một chỗ yên tĩnh để viết mà cũng chẳng có.
    ''Lady fist'' có nghĩa phụ nữ là số 1, đấy là 1 trong những nguyên tắc mà anh đã từng nói với mình. Nhưng nếu đã là nguyên tắc thì lúc nào cũng sẽ thực hiện chứ, hay là nó phụ thuộc vào tâm trạng và đối tượng?! Mình chẳng thấy điều đó hay là mình không có được cái may mắn ấy nhỉ? hôm đi hát cùng phòng khi mọi người đã say và nói linh tinh mình đã không muốn ở lại đó nhưng chẳng nhẽ lại bỏ chị ấy ở lại một mình và mình đã ngồi lại. Mọi người đề nghị anh em mình hát bài hát đó, anh ko thích hát trong hoàn cảnh như thế, mình biết còn mình thì chỉ nghĩ nể mọi người nên hát vậy thôi. Anh đã làm gì, từ chối một cách bực bội, tại sao lại như thế? mình cầm mic mà cảm thấy như một con ếch và tư nhiên nghĩ về ''lady fist'' và ''quí mến như một cô em gái''. Chắc là mình cũng chẳng làm gì để anh bực nhưng......đúng là không thể không chạnh lòng được.
    Một người thật sự để lại ấn tượng không phải là một người chỉ đẹp về bề ngoài, hôm qua đi trên đường nhìn thấy một cụ già đứng bên đường , bà rất già, mọi người qua lại nhưng không ai để ý đến cụ già cả, và mình lúc đầu cũng phóng qua nhưng sau đó tự nhiên mình nghĩ lại quay xe lại để hỏi xem cụ cần giúp gì không. Nhưng đã có một người phụ nữ dừng lại gíup bà cụ, một cử chỉ đơn giản như vậy mà ai cũng đã từng được học từ những ngày còn bé tí vạy mà không phải ai cũng còn nhớ điều đó.
    Bạn bảo mình :"trong cách viết của mày có cái gì đó buồn và bi quan thê?! nên có những cái nhìn lạc quan và tích cực hơn chứ!". Bi quan- dâu có phải là mình, nhưng tại sao mình cứ bị ám ảnh bới anh, nhiều khi bảo sẽ khác đi, quên đi nhưng đầu óc cứ ì ra chẳng chịu khác đi. Bực mình vi chuyện hát hò, hay chờ mong tiếng bước chân có cái gì đó hơi lười nhác chứng tỏ mình vẫn chưa quyết tâm lắm. Chà chà, nan giải quá có ai đó tẩy não mình đi được không nhỉ?! Cơn gió nào sẽ thổi cái lá cứng đầu này đi nhỉ?!
  5. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Ngẫm hay muôn sự tại trời,
    Trời kia đã bắt làm người có thân.
    Bắt phong trần phải phong trần,
    Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
    Có đâu thiên vị người nào,
    Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai,
    Có tài mà cậy chi tài,
    Chữ tài liền với chữ tai một vần.
    Đã mang lấy nghiệp vào thân,
    Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
    Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
    Lời quê chắp nhặt dông dài,
    Mua vui cũng được một vài trống canh.
    (Truyện Kiều)
  6. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Thiện căn ở tại lòng ta,
    Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.

    [​IMG]
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 13:50 ngày 02/11/2006
  7. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    DẠI KHỜ
    Xuân Diệu
    Người ta khổ vì thương không phải cách,
    Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người
    Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
    Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
    Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
    Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
    Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
    Người ta khổ vì lui không được nữa.
    Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
    Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy.
    Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
    Dấn thân mãi đến kiếm trời dưới đất.
    Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
    Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
    Rồi bị thương người ta giữ gươm dao,
    Không muốn chữa, không chịu lành thú độc.
  8. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    29/6õ?Ưõ?Ư.
    Hôm qua ngỏằ"i nói chuyỏằ?n vỏằ>i anh, bơnh thặỏằng và nhỏạ nhàng, lÂu rỏằ"i không nói chuyỏằ?n nhặ vỏưy. CỏÊm giĂc không quĂ nỏãng nỏằ hay phỏÊi cỏằ' gỏng gỏĂt bỏằ nhỏằng ẵ nghâ nỏãng nỏằ trong 'ỏĐu. Anh nhỏưn xât vỏằ mơnh :õ?em chưnh thỏ mà lỏĂi rỏƠt tinh, chỏằ? có 'iỏằu có nói ra hay không mà thôiõ?, mơnh nghâ 'iỏằu gơ khiỏn anh có nhỏưn xât nhặ vỏưy?! là khen hay chê?! Nhặng thỏằc lòng mơnh nghâ không có 'iỏằu gơ là tỏằ nhiên cỏÊ, nhỏằng cĂi nhỏằ nhỏãt vỏằ>i nhỏằng ngặỏằi dặng thơ chỏng bao giỏằ ngặỏằi ta quan tÂm cỏÊ, nhặng vỏằ>i ngặỏằi mà mơnh yêu quư thơ lỏĂi khĂc.
    LỏĂi bỏt 'ỏĐu mỏằTt ngày vỏằ anh, thỏ có nghâa là mơnh câng chặa 'i 'ặỏằÊc nhiỏằu trong mỏằƠc tiêu phỏƠn 'ỏƠu õ?oquênõ? cỏằĐa mơnh.
    Bỏt 'ỏĐu mỏằTt ngày nên thoỏÊi mĂi trặỏằ>c mỏằi vỏƠn 'ỏằ, không nên nghâ 'ỏn nhỏằng 'iỏằu nhỏằ nhỏãt quĂ sỏẵ làm con ngặỏằi mơnh trỏằY nên nhỏằ nhen và 'ỏằ' kỏằ<. Nên bỏt 'ỏĐu tỏằô 'Âu?! lỏƠy gơ làm nguỏằ"n cỏÊm hỏằâng?! nan giỏÊi nhỏằ?, 'ỏằf mơnh 'i tơm nhâ!

  9. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Judy, Judy, Judy
    Tillotson-Johnny
    And when she walks she''''s got the cutest twist
    She''''s grown up before my eyes and all at once I realize
    Judy, Judy, Judy I love you
    Judy''''s got the hands I love to touch
    The way she wrinkles her nose, it''''s just too much
    No more shirts and bright blue jeans, all at once she''''s seventeen
    Judy, Judy, Judy I love you
    I''''m prayin'''' I''''ll stay in her heart for evermore
    Cause she''''s the girl I''''ve dreamed of, that I''''ve been waiting for
    Judy''''s gonna share my life some day
    And in my heart I know she''''s gonna stay
    When I look into her eyes I just can''''t help but realize
    Judy, Judy, Judy I love you
    I''''m prayin'''' I''''ll stay in her heart for evermore
    Cause she''''s the girl I''''ve dreamed of, that I''''ve been waiting for
    Judy''''s gonna share my life some day
    And I''''ll be true to her in every way
    When I look into her eyes I just can''''t help but realize
    Judy, Judy, Judy I love you
    Judy, Judy, Judy I love you
    Một bài hát rất nhộnĐịnh tải bài hát lên cho cả làng nghe nhưng không được, tiếc quá!!!

    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 12:43 ngày 03/11/2006
  10. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Đêm...
    pikachungo
    Chẳng biết bao giờ ta đã quen với đêm, với màn đêm đen mịt mờ im lặng. Chỉ có gió vi vu bên ngoài và những hạt sương nặng rơi, len lỏi vào căn phòng nghe buốt lạnh.
    Không còn những lần thức trắng đêm, chong đèn lặng lẽ trong căn phòng một mình như xưa, mở nhạc vang vọng trong đêm vắng. Tiếng nhạc dìu dặt dắt ta thoát khỏi nỗi cô đơn đang bủa vây.
    Bây giờ, ta chỉ biết im lặng thu mình vào bóng đêm, lặng thinh và bất động. Với gia đình mình, ta không dám để mọi người biết là ta đang thức...mọi người đã quá mệt mỏi bởi những lo âu muộn phiền.
    Thức, làm bạn với bóng tối ta lại cảm thấy mình thật "sáng"..."sáng" đến mức có thể nhìn thấu rõ tường tận bản thân ta, để rồi đau, rồi khắc khoải. Mọi chuyện ta đã cố vùi quên trong mớ công việc hằng ngày lại đồng loạt kéo về với đêm. Ròi sang ra, thiếp đi trong cơn mệt mỏi. Lại uể oải bắt đầu một ngày mới.
    Ta bắt đầu ngán ngẫm mỗi khi đêm xuống. Cố gắng níu kéo cái sáng chói chang của 6 cái bóng đèn neon nơi chỗ làm để át đi cái ánh sáng tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Ta sợ đối diện với nó, với chính bản thân mình với những nỗi cô đơn, ân hận, ray rứt. Một ước ao lạ lẫm, ước gì được làm việc vào đêm để khỏi suy tư, để khỏi đổ lỗi oán trách đêm. Xét cho cùng đêm có lỗi gì đâu!
    Tâm trạng của ai đó đôi khi cũng giống mình.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này