1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

1/11

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi crc123, 01/11/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0

    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 14:28 ngày 14/05/2007
  2. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Em sẽ đến
    - Nguyễn Lam Điền -
    Em không đến bên anh lúc buồn
    Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi
    Lời an ủi sẽ trở thành vô nghĩa
    Em sẽ không đến đâu nếu anh lạnh giá
    Bởi trái tim dẫu có cháy bùng như lửa
    Rồi cũng có ngày lửa tàn
    Em không thể theo bước chân lang thang
    Khi anh cô đơn một mình trên phố
    Lỡ đâu phố có thêm người
    Bởi tình yêu không giản đơn là những nụ cười
    Nên em không đến đâu nếu anh đang hạnh phúc
    Chỉ khi nào
    người đàn ông trong anh bật khóc
    Em sẽ đến
    Để thấm những giọt tâm hồn trên đôi mắt của anh ...

    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 07:55 ngày 17/05/2007
  3. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Thứ 7?.(12/5)
    Đem máy tính đi sửa.
    Ngồi trên tầng 2 số 95 Lý Nam Đế, trong phòng chờ đầy người. Không khí thật oi bức. Có lẽ sắp có giông.
    Gần 2 tiếng ngồi chờ đến lượt mình, sao lâu thế..
    Một lúc sau trời nổi gió, ngồi trong phòng nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ thấy khoảng trời xám xịt, gió mỗi lúc một mạnh. Ko phải mùa lá rụng mà sao nhiều lá rơi như thế. Gió. Lá rơi. Rồi mưa như trút nước, không khí dần dần mát hơn khiến con người ta cũng cảm thấy bớt bực dọc trong sự chờ đợi.
    Kết cục của sự chờ đợi là câu trả lời :? Cây hỏng ko sửa được, phải thay cây mới thôi em ạ?. Bó tay. Lục cục ôm cây xuống tầng 1, có người khách nói với theo " em ơi tại sao ko bảo người yêu nó đến bê cho". Cười, nghĩ tại sao thấy ng khác bê nặng ko giúp lại hỏi như thế. Mà mình cũng chả cần.
    Xuống tầng một ngồi ngoài hàng hiên chờ chị đến đón. Nhìn đường phố đầy lá vàng rụng, lá rơi trải một lớp vàng đều trên mặt đường nhưng do xe cộ đi lại đã giạt sang 2 bên lề đường tạo một khoảng trống trên mặt đường. Lá ướt nhẹp. Mình nhớ lại hồi còn bé tí, khi còn dùng bếp củi, mùn cưa.Cứ đến mùa lá rụng 2 chị em lại cùng bọn trẻ trong xóm đi quét lá rụng về đun. Nhưng ngày xưa, gần nhà mình có khu tập thể nhiều cây lắm, toàn xà cừ là chủ yếu, cũng có cả mít và phi lao nữa. Khi có gió lớn lá rụng đầy đất, dùng chổi cọ quét vài nhát là đã được những đống lá to tha hồ thu chúng vào trong vào tải mà kéo về. Một buổi chiều có thể kiếm về cho nhà đến 2 bao tải lá, bọn trẻ con ngày xưa cũng chả có mấy trò để chơi nhưng mỗi lần đi quét lá lại là một lần đi chơi. Đứa nào cũng vác một cây chổi cọ còn to hơn cả người, một bao tải đựng lá, lá rụng đầy nhưng vẫn chí choé tranh giành nhau. Rồi cây bị chặt dần lá cũng ít dần và người ta cũng ko còn dùng lá để đun nữa. Bây giờ thỉnh thoảng đi qua trường BK vào buổi chiều, thấy người ta vun lá lại rồi đốt đi khói mù mịt nhưng lại có thể cảm thấy cái mùi khét của lá hơi ướt khi cháy rất đặc trưng của ngày xưa.
    Đó là những gì đã là rất xưa rồi, bây giờ chẳng ai còn quét lá về đun nữa, nghèo thì dùng than, hơn một chút thì bếp dầu, bếp điện và bếp ga. Hôm trước vào viện bảo tàng Dân tộc học trên đường Nguyễn Văn Huyên mới thấy lại những đồ vật hết sức xa xưa. Những bếp lửa đun bằng củi, cái kiềng 3 chân, một ít tro bếp, một cái nồi LX cũ đen xì và méo mó. Tất cả chỉ là tượng trưng nhưng rất thật như là bếp nhà mình ngày xưa. Lại nhớ ngày xưa quá.
    Bếp lửa
    Bằng Việt
    Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
    Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.
    Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
    Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
    Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
    Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
    Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.
    Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
    Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
    Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ?
    Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
    Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.
    Mẹ cùng cha bận công tác không về,
    Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
    Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
    Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
    Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
    Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ?
    Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
    Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
    Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
    Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh:
    "Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
    Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
    Cứ bảo nhà vẫn được bình yên".
    Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen!
    Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
    Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng,
    Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa!
    Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
    Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
    Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
    Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
    Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
    Ôi kỳ lạ và thiêng liêng - bếp lửa!
    Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
    Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
    Nhưng vẫn chẳng bao giờ quên nhắc nhở:
    - Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ?
    (1963)

    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 13:25 ngày 17/05/2007
  4. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Nếu như bạn muốn được đi quét lá như ngày xưa
    Nếu như bạn muốn ngồi bên bếp than hồng với cái kiềng ba chân, vùi củ khoai nướng thơm phức.
    Hôm nào về nhà tớ nhá, ở nhà tớ thì không còn đun bếp đó nữa, nhưng về quê tớ, bạn vẫn sẽ có được những giây phút như thế
  5. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Tớ ko thích đi quét lá nữa rùi, nhưng vẫn muốn được ngồi bên bếp lửa nhìn lửa cháy bập bùng, củi nổ tí tạch Nếu là mùa đông thì má thể nào cũng đỏ hồng lên khi chui từ bếp ra, rồi bị nẻ
    Ah, mà dạo này em D về rồi hết một mình rồi nhá. Hôm nay vào blog đọc thấy vui vẻ thế!! Thích nhất là cái câu: "Đã hết buồn và hết vấn vương" - chúc mừng nhé
  6. ishinohana

    ishinohana Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2005
    Bài viết:
    2.005
    Đã được thích:
    0
    Hi, hiểu nhầm rồi ấy ơi . Em tớ chưa về, chắc ít nhất fải hết tháng cơ . Tớ vẫn chỉ có một mình, nhưng "đã hết buồn và hết vấn vương"
  7. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Ơ, tại hôm trước bảo em D sắp về mà
    Vẫn "Một mình"ah ?Nhưng quan trọng là cái vàng vàng cơ
  8. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Thứ 6...
    Chiều .
    Dắt xe ra khỏi cổng cơ quan, thấy người chồng đến đón vợ . Biết sẽ có lúc mình nhìn thấy điều đó. Và đôi khi nghĩ mọi điều tưởng đã qua nhưng khi rơi vào những hoàn cảnh như thế này mới biết nó ko đi dễ dàng như mình tưởng . Buồn, ám ảnh, bực với chính mình . Ko biết bao nhiêu lần đã phải cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ đi như thế . Đi trên đường cùng phố xá tấp nập, ngửa mặt nhìn trời và nhìn cuộc sống xung quanh cảm giác dễ chịu dần khi ta nghĩ về những điều tốt đẹp .
    Tối.
    Vào BV Việt Nhật thăm bố của một người bạn.
    Trời mưa tầm tã từ 6h hơn, cứ nghĩ sẽ ko đi thăm bác nhưng cuối cùng bạn vẫn qua, trùm áo mưa ướt lướt thướt từ đầu tới chận . Ba đứa kéo nhau vào BV, người bệnh nằm ở tầng 5 khu nhà được coi là sạch và hiện đại nhất của BV. Vào bệnh viện mới biết được đây đúng là cửa ngõ của sự sống và cái chết . Nếu bạn muốn biết những khóc khuất hay mặt trái của xã hội thì hãy vào hai nơi : bệnh viện và đồn công an .
    Những sự phân hoá trong xã hội được thể hiện thật rõ nét ở chốn này .
    Những người dân ngoại tỉnh hay nhưng người lao động thu nhập trung bình mới được nằm hay có đủ khả năng kinh tế để được nằm ở đây . Một phòng điều trị diện tích chỉ rộng 30, 40m2 6 giường bệnh đối đầu, nếu theo tiêu chuẩn thì chỉ có thể một ng/1giường nhưng ở đây tôi thấy họ để 4/1, chậc! nhìn mà ngán ngẩm . Những người chăm bệnh nhân, họ nằm la liệt dọc theo hành lang của bệnh viện, họ nằm dưới gầm giường hay bất cứ ơi nào có thể nhưng tránh chỗ trống giữa 2 giường và lối đi vì nơi đó giành cho bệnh nhân nằm ?!
    Để đến được những căn phòng đó (thường nằm ở cuối dãy xa trung tâm) bạn sẽ đi qua một số phòng điều trị mà ở đây nhìn qua ô cửa kính bạn sẽ chỉ thấy rất ít người nằm trong đó, sạch sẽ và khô thoáng , đó là những phòng "đặc biệt" chỉ dành cho những đối tượng "đặc biệt".
    Vào BV mới thấy giá trị của sức khoẻ, những người già yếu là một chuyên. Những người còn rất trẻ cũng bệnh tật và ốm yếu, nhìn mà nản lòng . Người nhà bệnh nhân , những khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ, họ vạ vật khắp nơi hao kiệt tiền bạc và sức khoẻ nếu phải nằm đây trường kỳ, nhưng phải biết chấp nhận .
    Người nhà của ng bệnh tôi đến thăm, chị ái ngại với chúng tôi, cười ngượng nghịu . Người ta ngại vì sự thăm viếng, trong đó có những sự thăm viếng thật lòng nhưng cũng có những sự thăm viếng "trách nhiệm". Người ta chỉ thật sự buồn khi lần đầu tiên phát hiện ra người thân bị bệnh nặng khó chữa nhưng rồi sự trường kì trong điều trị, sự mệt mỏi và kết quả đã biết trước khiến con người ta bớt buồn khổ mà thực hiện nó vì nghĩa vụ và vì tình cảm của mình . Những người đến thăm như mình cũng cảm thấy thật ái ngại, mà thực lòng cũng chả biết nói gì ngoài sự cảm thông và những lời động viên hơi mang tính chất khách sáo .
    9h, đóng cửa BV.
    Ra ngoài nhà xe chờ bạn lấy xe, đứng dưới hàng hiên mưa vẫn tầm tã rơi . Từng giòng nước chảy theo mái nhà rớt xuống như một tấm mành ngăn cách giữa bên ngoài có mưa và bên trong ko mưa . Không thể phủ nhận mưa khiến người ta khoan khoái hơn rất nhiều, nó giúp con người rửa sạch bớt những lo âu, những suy nghĩ khi còn trong phòng bệnh dường như đã mất hẳn .
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 13:18 ngày 19/05/2007
  9. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Thứ 7. Đi làm, trời mưa từ hôm qua vẫn chưa dứt mà vẫn phải đi làm trong ngày nghỉ. Phòng làm việc chỉ có vài mống, vẫn ngồi chơi trong khi công việc thì bộn bề. Bao nhiêu người phụ thuộc vào một người, và người quan trọng nhất thì ko đến . Nghĩ mà chán cho cái kiểu cách làm việc như thế này. Thôi kệ!!
    Nghe mấy bản nhạc thấy tâm hồn thư thái dễ chịu hơn.
    Proud of you
    Love in your eyes
    Sitting silent by my side
    Going on Holding hand
    Walking through the nights
    Hold me up Hold me tight
    Lift me up to touch the sky
    Teaching me to love with heart
    Helping me open my mind
    I can fly
    I''''m proud that I can fly
    To give the best of mine
    Till the end of the time
    Believe me I can fly
    I''''m proud that I can fly
    To give the best of mine
    The heaven in the sky
    ***
    Stars in the sky
    Wishing once upon a time
    Give me love Make me smile
    Till the end of life
    Hold me up Hold me tight
    Lift me up to touch the sky
    Teaching me to love with heart
    Helping me open my mind
    I can fly
    I''''m proud that I can fly
    To give the best of mine
    Till the end of the time
    Believe me I can fly
    I''''m proud that I can fly
    To give the best of mine
    The heaven in the sky
    Can you believe that you lie down my way,
    no matter how that is my birth,
    I never loose my day.
    See me fly.
    I''''m proud to fly up high.
    Show you the best of mine.
    Till the end of the time
    Believe me I can fly.
    I''''m singing in the sky.
    Show you the best of mine.
    The heaven in the sky.
    Nothing can stop me to spread my wings, so widẹ


    [​IMG]
    (ảnh: sưu tầm)
    Được crc123 sửa chữa / chuyển vào 14:02 ngày 19/05/2007
  10. crc123

    crc123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0

    6h30 vẫn còn ở cơ quan.
    Tự dưng việc dồn một đống phải cố ép làm cho xong trong ngày. Chà, những ngày chơi dài cổ rồi bỗng dưng một buổi chiều phải làm xong một đống việc.
    Cái đó được gọi là "kế hoạch" đó!!
    Thôi về thôi!! Chăm thế là đủ rồi.
    [/quote]
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này