1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

1 chút...........

Chủ đề trong 'ĐH Dân lập Hải Phòng - DHP Club' bởi emgaibuon, 02/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. forgive_forgive

    forgive_forgive Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/07/2002
    Bài viết:
    1.469
    Đã được thích:
    0
    1 chút nhớ lòng thêm khắc khoải
    1 chút mong ,ngày ngắn thêm dài
    1 chút và thêm 1 chút....
    Em đếm thời gian trong nhớ mong...

  2. emgaibuon

    emgaibuon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/01/2004
    Bài viết:
    3.361
    Đã được thích:
    1
    1 chút thao thức cho lòng bâng khuâng nhớ
    đêm thênh thang và rộng rãi vô cùng
    hạnh phúc 1 chút thôi cho ta thêm quý
    bao yêu thương kia đã có tự bao giờ
  3. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Em ơi. Em gái buồn thì box nào ở HN mà không có mẹt,. hi`.. em đoán đúng roài đó
    Mà anh hỏi em nhé. Không có mùa xuân thì lấy đâu ra mùa hè. Phải tưng fchút, từng chút một à.
  4. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Một chút tủi thân khi một mình mình phấn đấu
    Một chút buồn khi phấn đấu không thành công
    Một chút nản khi mình thất bại
    Một chút .......
  5. Cuoi_xinh

    Cuoi_xinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2005
    Bài viết:
    509
    Đã được thích:
    0
    oài cứ ngồi đợi từng chút của anh lâu la sốt ruột lắm... cứ hè nhanh để được đi chơi nhiều hơn...
  6. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    khà kha` ! Có liền nè em.
  7. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    Những "chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng " của thế hệ chúng tôi vẫn hiện hữu trong hành trình cuộc đời mỗi con người... Liệu những hoa phượng, những tiếng ve kêu và cánh hoa ép trong cuốn sổ lưu bút có dần trở thành cổ tích?
    Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng / Em chở mùa hè của tôi đi đâu...
    Câu hát nôn nao.
    Những mùa hạ sân trường ngập tràn hoa phượng đỏ. Khi tiếng trống tan trường báo hiệu năm học cuối cùng kết thúc, khi thầy hiệu trưởng bước xuống khối 12 để giã biệt những học trò cuối cấp, rất nhiều nước mắt đã rơi xuống những tà áo trắng. Nôn nao khi giở lại cuốn lưu bút năm cuối cấp hai, cấp ba. Cuốn lưu bút được ghi vội vàng trong những giờ giải lao cuối năm học, giữa những trang viết là những cánh hoa phượng ép... Cuốn lưu bút cũ hơn là của năm chia tay cuối cấp hai. Chúng tôi đã sụt sùi vì nghĩ rằng sẽ xa nhau mãi mãi...
    Khi bầu trời ngoài kia bắt đầu cháy đỏ hoa phượng thì hình như "những chiếc giỏ xe" đó lại tìm về hiện tại. Chỉ có điều như nó như đang bị lạc lõng với mùa hè của hiện tại... Lạc lõng bởi vì con chúng ta tỏ ra ngạc nhiên tại sao kỷ niệm học trò "ngày xưa" lại có thể khiến người lớn nôn nao đến thế.
    Tại sao mùa hè vẫn là mùa hè, hoa phượng vẫn đỏ, ve vẫn kêu thế nhưng mùa hè của tuổi học trò hôm nay như đã khác? Hay tại vì học trò bây giờ phần đông đến trường bằng xe máy đưa đón nên thiếu "những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng đỏ" làm hành trang vào đời?
    Một người bạn của tôi nói rằng thủa học trò anh đã từng leo lên cây phượng cổ thụ hái tặng cô bạn cùng lớp cành hoa đầu mùa. Giờ đây, con trai anh tìm trên mạng những tấm thiệp điện tử có phượng hồng để gửi mail tặng bạn. Nghe kể thế đã trêu: "Leo thế, nhỡ ngã thì sao"?. Chỉ với tấm thiệp này, con có thể ấn chuột 10 lần và có 10 người bạn "rung rinh". Ngày hôm đó, anh dành cả buổi chiều lang thang trên đường Nguyễn Đức Cảnh và Quang Trung (Hải Phòng). Có vẻ như hoa phượng bây giờ không cháy lên như buổi tan trường hồi đó. Và bằng lăng cũng bớt tím...
    Hồi bé xíu, khi mùa hè đến, tôi rất thích bắt ve. Một chiếc đèn dầu có chụp. Một chiếc giỏ tre tự đan. Vui đến vỡ oà khi thấy con ve vừa lột cánh mỏng tang bám trên cây mít trong vườn. Hôm sau, đám học trò đến trường rộn rã tiếng ve kêu.
    Cảm xúc không thể tự nhiên có khi mà những đứa trẻ đã được người lớn trao cho những "chiếc bánh" cảm xúc được nhào sẵn. Nhưng sẽ không biết được cảm giác cồn cào của một buổi chiều có những cành phượng lả tả trên sân trường và người canh trường gác dùi trống rồi lầm lũi bước ra, chầm chậm khép lại cánh cửa trường.
    Hè của học trò bây giờ tíu tít học thêm. Vừa rời lớp nọ đã chuyển sang lớp kia. Nếu có con học cuối cấp, cha mẹ nơm nớp để tìm trường tốt, thầy giỏi. Nếu có con học cuối cấp hai, cấp ba mà mãi ngắm phượng nở, nghe ve kêu chắc cha mẹ sẽ lại hốt hoảng vì con mình "chẳng giống ai". Lo toan của người lớn hôm nay đã khiến con trẻ thiếu đi "món" hành trang quý giá mà chúng ta đã có. Đó là "những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng " trong tâm hồn.
    ...Những cuốn sổ lưu bút của quá vãng vẫn tươi nguyên màu mực tím. Những cánh phượng ép thủa nào bỗng trở thành kỷ vật. Những "chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng" của thế hệ "đầu ba", "đầu bốn" chúng tôi vẫn hiện hữu trong hành trình của cuộc đời mỗi con người...
  8. hahuyduonghp20012002

    hahuyduonghp20012002 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/02/2002
    Bài viết:
    3.459
    Đã được thích:
    3
    CẢM XÚC NẮNG

    Buổi trưa mùa hè trời nắng gắt, mặt đường rất bỏng và căn phòng bé tí của tôi như một cái lò làm bánh mì, không thể nào ngủ được. Nằm dưới sàn nhà mà tôi cứ ngỡ mình đang ở giữa sa mạc Sahara . Chịu không nổi, tôi quyết định lên thư viện. Mới làm cái thẻ hết năm ngàn đồng mà đến năm 1999 là hết hạn rồi, phải tranh thủ mới được. Tôi kì kèo bà chị sắp đến trường:
    - Chở em tới nghe, năm giờ đón, một chút chớ mấy!
    Một giờ trưa, trường vắng teo . Bao nhiêu sinh viên đang có mặt đều ở trong giảng đường ngáp lên ngáp xuống. Sân trường chói chang, không một cô cậu sinh viên nào thả bộ hay tâm sự trên ghế đá - có mà điên khi làm như thế vào giờ này .
    Tôi lên thư viện, trong lòng hớn hở, được đọc tiếp cuốn sách tuyệt hay ngày hôm qua đối vơi tôi giờ như đang được ở Vũng Tàu .
    - Chào em, hôm nay chiều thứ bảy, thư viện đóng cửa!
    Lời của cô thủ thư như sét đánh ngang mày - tôi phải làm gì đây trong cái màu rực rỡ của buổi trưa hè này cho đến năm giờ chiều - có mà chết? "Không chốn nương thân" - tôi chui vào hốc cầu thang ngồi tự trách mình. Tại sao tôi không đem theo cuốn vở chứ, môn gì cũng được. Tranh thủ học thi luôn, chứ ở nhà học khó vào lắm. Hay là phải chi tôi đem thêm nhiều tiền một chút để ra kia uống nước, nhâm nhi tờ báo, hay là cầm theo cây bút tờ giấy để ghi thơ cho mấy đứa bạn. Có dễ đến chục cái "hay là"... tôi tự đặt ra để cuối cùng ngồi đây một cục, giương mắt ếch nhìn cái đám sinh viên vui vẻ kia qua lại - Trời, khốn khổ thân tôi!
    "À, tại sao mình không năn nỉ cô thủ thư cho vào phòng đọc nhỉ". Tài thuyết phục của tôi cũng không đến nỗi tệ, tôi sẽ mỉm cười thật tươi chào cô, sẽ nói chuyện, hỏi han vòng vo một lúc, rồi tôi sẽ hỏi cô thật tế nhị rằng liệu tôi có thể vào một chút được không, rằng ngoài kia nắng quá, rằng mãi đến năm giờ tối mới được về, rằng cuốn sách hay quá, vân vân và vân vân. Đợi đồng hồ chỉ đúng hai giờ, tôi sẽ hành động (mới có một tiếng mà tôi đã điêu đứng thế này nói gì đến bốn tiếng). Kim phút thẳng đứng, tôi hùng hổ đứng dậy, tuy có hơi run vì biết ít khi thực tế trùng khích với kế hoạch, song không còn cách nào khác, tôi vẫn cứ tiến lên, biết đâu ...
    - Không thể được em ạ, chúng tôi đang kiểm sách!
    Đến đây , chiến dịch "đi thư viện đặc biệt" của tôi bị phá vỡ hoàn toàn.
    Lang thang trên hành lang chán phèo, tôi phải làm bộ phớt đời với những đứa sinh viên cười cười nói nói như sáo kia . Chúng làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi kia chứ. Cô thủ thư kia, dễ thương thế sao lại có một kỷ luật thép như đội tuyển Đức thế nhỉ - nhất định sẽ thất bại tại France 98 (tôi thù vặt!).
    Đúng rồi, tôi sẽ vào nhà sách, sẽ ở trong đó đọc ké khoảng hai tiếng. Nghĩ đến hai tiếng được ở trong phòng máy lạnh tự nhiên tôi thấy mát rượi cả người .
    Tôi đẩy cửa bước vào . Từng dãy sách xếp dài, ngăn nắp, sạch sẽ. Không khí mát rượi . Các cô bán hàng tươi cười, xinh xắn. Họ nghĩ tôi sẽ ôm ra một chồng sách bài luận, từ điển như mấy đứa sinh viên khác hay vào đây chắc?! Lựa những cuốn đặc sắc nhất, tôi mê mẫn hết trang này đến trang khác hay tuyệt cú mèo . Sao những nhà viết sách họ giỏi thế không biết, viết cái gì cũng hay . Và chắc hẳn một điều là họ không bao giờ viết trong một chiều rực lửa như thế này dược, còn gì là cảm hứng nữa!
    Sau một hồi nấn ná trước ánh mắt khó chịu của các cô bán hàng, tôi đành vét túi mua một cây bút bi SV mềm giá - dù sao thì cây bút ở nhà của tôi cũng đã sắp hết mực.
    Còn một tiếng rưỡi đồng hồ nữa mới đến năm giờ, không còn việc gì làm nữa dù là vô bổ. Nắng vẫn mải mê rải vàng xuống khắp mọi ngả đường. Trên vỉa hè, tiếng cười nói râm ran của tụi sinh viên may mắn hơn tôi (ít nhất là trong chiều này). Ủa, ai quen quen vậy cà? Lạy Chúa - hai ả bạn thân thiết của tôi đây mà! Tay bắt mặt mừng vì quá xa nhau - khó gặp, chúng lôi tuột tôi vào quán nước bên đường. Vị ngọt ngào, thơm thơm, mát rượi của nước mía lan tỏa khắp khoang bụng như liều thuốc trợ lực, tụi tôi huyên thuyên đủ thứ: học hành, nhà cửa, nấu ăn, học phí... nói chung là tất cả những gì có thể cấu thành đời sống sinh viên.
    Còn nữa tiếng nữa mà chúng nhẫn tâm bỏ tôi ở lại một mình để đi cho kịp buổi Anh ngữ ở trung tâm. Chết dở, tôi lại quên mượn chúng cuốn gì đó để đọc!
    Buổi chiều đi đọc sách ở thư viện của tôi thế là đi tong. Nắng đã hơi nhạt, thỉnh thoảng vài cơn gió kéo đến xao động tán lá bàng - một cảm giác vui vui chợt đến trong tôi . Vui vì cái ngớ ngẩn của mình, vui vì những trang sách đã được đọc ké ở hiệu sách, vui vì được nói chuyện thoải mái với mấy đứa bạn thân dễ thương, vui vì... vì cái gì đó cũng mặc, cơ bản là tôi vui! Cô nhỏ ngồi bên cạnh tôi trên ghế đá còn vương hơi nóng buổi trưa này có gương mặt trông hay lạ. Xin cô nhỏ một tờ giấy trắng, tôi hí hoáy viết về buổi chiều vui vui này của mình. Thì ra một buổi chiều rát nóng cũng có thể tạo cảm hứng cho các nhà viết sách ấy nhỉ ?

    Đinh Khắc Quỳnh Giang
    (Khoa báo chí - DHKHXH & NV)

  9. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Oài ! hôm nay xem chương trình " bếp Việt " trên VT3 thấy hay , lần đầu tiên mình theo dõi từ đầu đến cuối.Nhắc đến món bánh đa cua Hải Phòng mà trong mình cứ cảm thấy nao nao khó tả thế nào ấy , ko hẳn là thèm ăn mà đúng hơn là cảm giác nhớ nhà , nhớ HP vô cùng .................cảm giác ấy ùa về và chiếm lấy khoảng trống mênh mang trong tâm hồn mình ! Nếu Phở là món ăn ko thể thiếu trong nét đẹp văn hoá ẩm thực của người HN thì BÁNH ĐA CUA cũng chiếm vị trí quan trọng với mỗi người dân thành phố Cảng thân yêu : ăn sáng bánh đa , ăn trưa bánh đa , ăn tối cũng bánh đa và thậm chí .....................ăn đêm cũng bánh đa . Mình nhớ HP thật sự ! Nhớ lắm bãi biển Đồ Sơn , nhớ trường ĐH Hàng Hải cái nôi duy nhất đào tạo ra những thuỷ thủ giỏi trong ngành tàu biển trong nước và quốc tế , quên sao được bến Cảng lớn nhất miền Bắc , nhớ cả nhà máy xi măng Chinfon tự hào cung cấp hàng chục tấn xi măng cho công trình xây dựng lăng chủ tịch Hồ Chí Minh ............oài ! có phải đây là chương trình quảng cáo ko nhỉ? sắp thành chuyên nghiệp roài , thôi đã mang tiếng roài thì tiếp tục lăng - xê , mấy khi có dịp
    " Chào thành phố tiếng sóng bát ngát , hát trong tôi bao câu ca yêu !chào nhịp sống mới đang sinh sôi .................để Hải Phòng mãi mãi là quê hương của tôi " lời bài hát ấy như đang vang vọng đâu đây , đánh thức trong tôi nỗi nhớ về thành phố thân yêu của 1 người con đang sống xa nơi mình đã sinh ra , lớn lên và nuôi dưỡng tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm vui buồn !Ai đã từng 1 lần đặt chân đến mảnh đất này sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp và con người nơi đây , quên sao được mỗi địa danh đã đi vào 1 ca khúc nổi tiếng mà mỗi người con HP ko ai la ko biết đến : " nhớ Bến Bính , Xi Măng, cầu Rào , cầu Đất , Lạc Viên ...............những cái tên nghe chẳng ngờ đâu nhưng với ta vô cùng oanh liệt . Ôi ! thân thiết tự hào quê hương ! Ôi em yêu trong đêm dài vĩnh biệt , ta tạm biệt xa nhau , chào phố Cảng thân thương ! Hải Phòng đó hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu ................." sẽ chẳng bao giờ nói được tình yêu của chúng ta dành cho quê hương , ai cũng có ít nhất 1 miền quê để rồi nhớ, rồi thương ..............để nghĩ về nó với biết bao hoài niệm vui có , buồn có ! Với tôi HP luôn là 1 phần cuộc sống ko thể thiếu như là mỗi người cần có và phải có 1 trái tim để hoà chung nhịp đập với hàng triệu con tim khác trên khắp thế gian này , để biết yêu thương, rung động , hờn giận .............Nói đến con gái HP ai cũng bảo là " đanh đá, ghê gớm lắm ! " nhưng mình chẳng sợ đâu , cũng chẳng phải ngần ngại gì khi ai đó hỏi : " quê bạn ở đâu? " mình sẽ tự hào và nói lại rằng " mình là con gái Hải Phòng chính gốc đấy , có sao không nhỉ ? "
  10. ladthuan

    ladthuan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    5.339
    Đã được thích:
    129
    1 chút giận hờn... Để anh biết anh yêu em nhiều hơn.
    1 chút nhớ .... Thế mới biết xa em anh mới thấy em quan trọng thế nào.

Chia sẻ trang này