1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

100 Bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20.

Chủ đề trong 'Ninh Bình' bởi winterlight, 21/05/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    100 Bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20.

    Năm 2005, Trung tâm văn hoá danh nhân và Nhà xuất bản Giáo dục phối hợp tổ chức cuộc thi Chọn những bài thơ Việt Nam hay nhất thế kỷ 20 đã lựa ra 100 bài thơ xuất sắc nhất
  2. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    1.
    Nguyên Tiêu
    Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên
    Xuân giang, xuân thủy tiếp xuân thiên
    Yên ba thâm xứ đàm quân sự
    Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.
    HỒ CHÍ MINH
    Dịch nghĩa:
    Đêm nay, rằm tháng giêng, trăng vừa tròn
    Sông xuân, nước xuân liền với trời xuân
    Sâu trong khói sóng, bàn việc quân
    Nửa đêm trở về, ánh trăng đầy thuyền
    Dịch thơ
    Rằm tháng giêng
    Rằm xuân ***g lộng trăng soi
    Sông xuân nước lẫn màu trời thêm xuân
    Giữa dòng bàn bạc việc quân
    Khuya về bát ngát trăng ngân đầy thuyền.
    Bản dịch của XUÂN THỦY

  3. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    2. Ngày hoà bình đầu tiên - Phùng Khắc Bắc
    I
    Anh về lại ngôi nhà mình
    Sau mười năm chiến tranh.
    Mẹ đón anh buổi bình minh nhập nhoạng,
    Cơn mưa đón anh buổi hừng đông chạng vạng,
    Mưa? Mưa? Mưa?
    Mưa ngoài trời
    Khắp nơi,
    Mưa ngoài sân,
    Nhưng cũng mưa cả trong nhà?
    Sau lời mẹ là lời mưa reo ca?
    Nhà dột.
    Chỗ nằm chỉ còn đủ độ dài giữa hai chiếc cột
    Chiều rộng bằng khuôn chiếc tăng.
    Mắc võng.
    Lại mắc võng.
    Vẫn là cây theo anh từ rừng về đây làm cột.
    Võng đưa sẽ ướt,
    Nhưng đã có con mọt trong cột làm âm thanh đung đưa
    Ngày xưa,
    Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười năm
    Vẫn chỗ mưa mẹ đứng
    Mẹ trao cho anh chiếc đèn và bảo
    Đừng để ngọn lửa rụng!
    Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong?
    Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lên
    Ru êm cánh võng.
    Người lính nằm im,
    Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọng
    Trong đêm hoà bình đầu tiên.
    II
    Không có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,
    Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ
    Chỉ có đứa con trai đi xa
    Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống
    Đã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhau
    Nắng mưa lọt vào sau
    Xuyên
    Xối
    Những sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dài
    Bằng một phần sự mong đợi
    Và những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.
    Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,
    Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,
    Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn?
    Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ
    Nếu con chỉ đi ra đồng, ra chợ
    Chứ không phải chiến tranh.
    Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩ
    Bắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ bé
    Đã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹ
    Như nững hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,
    Để ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay?
    Và đêm nào mẹ cũng khấn, để phập phồng một lần tin, một lần vui,
    Nhưng tai ác hơn, mái nhà cứ thủng.
    Chẳng có na-pan, lân tinh, phốt-pho
    Chỉ có mưa nắng,
    Sự xa vắng, Khiến mái rạ mục mủn, bạc như màu tóc bạc,
    Đôi sẻ tự tình bị hẫng hốt hoảng vù lên, bụi mù như tro bay?
    Mong đợi
    Yêu đương,
    Giả định: sống chết
    Của mẹ về con, làm cho con được sống.
    Con trở về giản dị,
    Cái ngỏ nhỏ, mái nhà quê, biến thành cổng trời, thành lâu đài trong mắt mẹ đón con.
    Buổi sớm,
    Nắng xiên nghiêng,
    Anh nằm ngửa,
    Mái nhà có mắt nhìn anh
    Người lính
    Lần đầu tiên giật mình?
    Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,
    Những con đường sang lên như nắng
    Và mỗi người là hạt bụi lung linh.
    Mẹ vẫn lên nhà xuống bếp một mình,
    Chiến thắng của mẹ là anh
    Niềm vui của mẹ là anh.
    Nỗi buồn của anh không phải trong chiến tranh?
    Njhững sợi nắng xuyên qua nhà mình
    Thành những mũi tên
    Thành những viên đạn,
    Bắn tiếp vào anh không gì che chắn
    Phải nhận tất cả,
    Vẫn anh.
    Hôm qua chưa nhận một viên đạn
    Hâm nay nhận những lỗ thủng
    Anh về quê không mang súng
    Vũ khí lúc này
    Hai bàn tay.
    Mẹ giục:
    - Ăn cơm, con!
    Hoà bình trong canh cua, mồng tơi, cà

    Mùi ổ rơm.
  4. vitcotdn

    vitcotdn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2007
    Bài viết:
    954
    Đã được thích:
    1
    Thơ gì mà chả hay gì cả. Tớ thấy mấy bài củ chuối ở bên những người thích đùa còn hay hơn
  5. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    Tớ đồng ý với bạn. Đôi khi tớ thấy nhiều bài chẳng ra gì (cảm nhận của tớ), nhưng lại có rất nhiều người ca ngợi, điều đó chứng tỏ khả năng cảm nhận thơ của mình còn kém chứ không phải thơ không hay.
    Bạn đã xem tuồng chưa, bạn đã nghe opera, Kinh kịch của Trung quốc ...?
    Bạn đã đọc thơ Bút tre?
    ..
  6. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    3
    Những bóng người trên sân ga- Nguyễn Bính
    Những cuộc chia lìa khởi từ đây
    Cây đàn sum họp đứt tuôn dây
    Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc
    Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày
    Có lần tôi thấy hai cô bé
    Sát má vào nhau khóc sụt sùi
    Hai bóng chung lưng thành một bóng
    - Đường về nhà chị chắc xa xôi
    Có lần tôi thấy một người yêu
    Tiễn một người yêu một buổi chiều
    ở một ga nào xa vắng lắm
    Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu
    Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau
    Kẻ ở sân ga kẻ cuối tàu
    Họ giục nhau về ba bốn bận
    Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu
    Có lần tôi thấy vợ chồng ai
    Thèn thẹn chia tay bóng chạy dài
    Chị mở khăn trầu anh thắt lại
    - Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!
    Có lần tôi thấy một bà già
    Đưa tiễn con đi một chốn xa
    Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
    Lưng còng đổ bóng xuống sân ga
    Có lần tôi thấy một người đi
    Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
    Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
    Một mình làm cả cuộc phân ly
    Những chiếc khăn màu thổn thức bay
    Những bàn tay vẫy những bàn tay
    Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
    Buồn ở đâu hơn ở chốn này
    Tôi đã từng chờ những chuyến xe
    Đã từng đưa đón kẻ đi về
    Sao nhà ga ấy sân ga ấy
    Chỉ để cho lòng dấu biệt ly
  7. muvantit

    muvantit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/11/2006
    Bài viết:
    360
    Đã được thích:
    0
    ConVit à .
  8. vitcotdn

    vitcotdn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2007
    Bài viết:
    954
    Đã được thích:
    1
    Thích cái kiểu nói vừa xoa vừa đấm của bạn
    Bạn nói rất nhiều người ca ngợi. Thế nào gọi là nhiều? Số lượng người đi xem tuồng, opera hay kinh kịch được bao nhiêu so với số lượng người đi xem một buổi biểu diễn nhạc trẻ?
    Túm lại là chả túm được cái gì. Bạn post thì cứ post, tớ chê thì cứ chê, ai chửi tớ thì cứ chửi
  9. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    Hehe....
    Nói đùa nhau thôi chứ có ai chửi gì nhâu đâu.
    Số lượng người đi xem tuồng, opera hay kinh kịch được bao nhiêu so với số lượng người đi xem một buổi biểu diễn nhạc trẻ? --> những cái mà ít người biết, ít người thích, ít người hiểu không phải là không hay(mà có thể là quá hay - như các loại hình nghệ thuật trên)
    Nhân tiện nói luôn: Ghét đặc nhạc trẻ(thỉnh thoảng có 1 vài bài nghe được khi có tâm trạng - không phải nhạc trẻ không hay mà là do không hợp phong cách thôi)
    Nhân tiện nói luôn: Thử so sánh sức sống của 1 bài nhạc trẻ với 1 bài tiền chiến nhỉ?
    Được winterlight sửa chữa / chuyển vào 18:30 ngày 24/05/2008
  10. winterlight

    winterlight Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    185
    Đã được thích:
    0
    4
    Tạm biệt Huế - Thu Bồn.
    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền Cổ
    Chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu
    Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
    Mặt trời vàng và mắt em nâu
    Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ trong mơ
    Em rất thực nắng thì mờ ảo
    Xin đừng lầm em với cố đô
    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng mênh mang mấy nhịp Tràng Tiền
    Nên rất Huế nhưng đời không phải thế
    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng
    Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu
    Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya
    Tạm biệt nhé với chiếc hôn thầm lặng
    Anh trở về hoá đá phía bên kia

Chia sẻ trang này