1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

100 bài thơ hay nhất VN thế kỷ 20

Chủ đề trong 'Lạng Sơn' bởi tbls, 07/04/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    số 10 Tràng Giang - Huy Cận

    Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
    Con thuyền xuôi mái nước song song
    Thuyền về nước lại sầu trăm ngả
    Củi một cành khô lạc giữa dòng

    Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
    Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
    Nắng xuống, chiều lên sâu chót vót
    Sông dài, trời rộng, bến cô liêu

    Bèo dạt về đâu hàng nối hàng
    Mênh mông không một chuyến đò ngang
    Không cầu gợi chút niềm thân mật
    Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng

    Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
    Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa
    Lòng quê dờn dợn vời con nước
    Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
  2. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    số11: Dọn Về Làng
    Nông Quốc Chấn






    Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng
    Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn
    Vệ quốc quân chiếm lại các đồn
    Người đông như kiến, súng dày như củi.
    Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ,
    Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai
    Mấy năm qua quên tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy,
    Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi
    Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi
    Cơn gió bão trên rừng cây đổ
    Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa
    Ðường đi lại vắt bám đầy chân.
    Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng.
    Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi,
    Nó vơ hết áo quần trong túi
    Mẹ địu em chạy tót lên rừng
    Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng
    Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải
    Bà lòa mắt không biết lối bước đi.
    Làm sao bây giờ: ta phải chống!
    Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
    Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
    Súng nổ ngay đì đùng một loạt,
    Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
    Cha ơi! Cha không biết nói rồi...
    Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
    Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
    Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc.
    Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín", con im.
    Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
    Không ván, không người đưa cha đi cất.
    Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng,
    Con cởi áo liệm thân cho bố;
    Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
    Máu đầy tay, trên mặt nước tràn...
    Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
    Băm xương thịt mày, tao mới hả.
    Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang
    Dọn láng, rời rừng, người xuống làng
    Người nói cỏ lay trong ruộng rậm
    Con cày mẹ phát, ruộng ta quang.
    Ðường cái kêu vang tiếng ô tô.
    Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ.
    Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá.
    Mặc gà gáy chó sủa không lo,
    Ngày hai bữa rau ta có muối.
    Ngày hai buổi không tìm củ pấu, củ nâu
    Có bắp xay độn gạo no lâu,
    Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm,
    Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con
    Quả trên cành không lo tự chín tự rụng,
    Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng.
    Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng,
    Ra đường xe, hát nói ung dung
    Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước
    Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai,
    Chân đi có giày không sợ nẻ
    Trên đầu có mũ che nắng mưa.
    Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!
    Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà,
    Giặc Pháp, giặc Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta.
    Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ
    Mùa đông 1950


  3. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    BÀI SỐ 12
    Quê hương
    Nguyễn Bá Chung
    Ba mươi năm xa cách quê hương
    Bảy lần về thôi cũng là tạm đủ
    Nhớ lần đầu - tóc tang trời ủ rủ
    Đến bây giờ ánh sáng đã bừng lên
    Có cái gì là lạ không thể quên
    Như nỗi nhớ không biết tên mà gọi
    Như nỗi đau không thể làm dịu vợi
    Như ngôi nhà vẫn mãi mãi đi tìm
    Như bầu trời nửa xám nửa không quen
    Mảnh đất vỡ bồi máu xương ta đó
    Đỉnh Yên Tử hoa đại còn vết đỏ
    Những người xưa vì nước xả thân mình
    Con đường quê vẫn mãi mãi gập ghềnh
    Bao năm tháng những người làng chịu đói
    Năm Ất Dậu tất cả làng tụ lại
    Ăn cháo hoa suốt cả mấy tháng trời
    Bát cháo hoa mà ngọt cả một đời
    Quý hơn cả bao ngọc vàng cộng lại
    Xa ngàn dặm để mà còn nhớ mãi
    Vết thương đau chưa chôn đủ tháng ngày
    Để về đây nhận lại mặt người
    Để mình biết mình vẫn là mình cũ
    Bao đổi thay thăng trầm bong lớp vỏ
    Nhìn quê hương để lại nhận ra mình
  4. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Bài số 13 : Say Đi Em - Vũ Hoàng Chương
    Khúc nhạc hồng êm ái
    Ðiệu kèn biếc quay cuồng
    Một trời phấn hương
    Ðôi người gió sương
    Ðầu xanh lận đận,
    cùng xót thương càng nhớ thương
    Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề,
    tình nay sao héo
    Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
    Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương,
    Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
    Bước chân còn nhịp.
    Nghê thường lẳng lơ.
    Ánh đèn tha thướt
    Lưng mềm, não nuột dáng tơ
    Hàng chân lả lướt
    Ðê mê hồn gửi cánh tay hờ.
    Âm ba gờn gợn nhỏ,
    Ánh sáng phai phai dần
    Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân
    Lui đôi vai, tiến đôi chân,
    Riết đôi tay, ngả đôi thân,
    Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió
    Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
    Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta !
    Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa
    Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng.
    Chưa cuối xứ Mê Ly,
    chưa cùng trời Phóng Ðãng.
    Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.
    Say đi em ! Say đi em !
    Say cho lơi lả ánh đèn
    Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt.
    Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết !
    Ta quá say rồi
    Sắc ngả màu trôi
    Gian phòng không đứng vững
    Có ai ghì hư ảnh sát kề môi.
    Chân rã rời
    Quay cuồng chi được nữa
    Gối mỏi gần rơi
    Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa
    Say không còn biết chi đời
    Nhưng em ơi,
    Ðất trời nghiêng ngửa
    Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ;
    Ðất trời nghiêng ngửa
    Thành Sầu không sụp đổ, em ơi !
  5. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Bài 14 Miền Trung - Hoàng Trần Cương
    Bao giờ em về thăm
    Quê hương anh một thời ngút lửa
    Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa
    Chuốt ruột mình thành giải lụa Sông Lam
    Miền Trung
    Tấm lưng trần đen sạm
    Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn
    Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng
    Những đứa con văng mình như mảnh đạn
    Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi
    Miền Trung
    Bao đời núi bể kề đôi
    Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ
    Nóng hổi như vừa lăn xuống
    Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm
    Miền Trung
    Câu ví dặm nằm nghiêng
    Trên nắng và dưới cát
    Đến câu hát cũng hai lần sàng lại
    Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm
    Miền Trung
    Bao giờ em về thăm
    Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt
    Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
    Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
    Không ai giao mà trắng mặt người
    Miền Trung
    Eo đất này thắt đáy lưng ong
    Cho tình người đọng mật
    Em gắng về
    Đừng để mẹ già mong.



    Hoàng Trần Cương



    Hoàng Trần Cương sinh ngày 30 tháng 7 năm 1948 tại xã Đăng Sơn, Huyện Đô Lương, Nghệ An
    - Tổng biên tập thời báo Tài chính Việt Nam
    - Cử nhân Tài chính - Kế toán
    - Hội viên Hội kế toán Việt Nam
    - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
    - Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam
    * Giải thưởng văn chương
    - Giải A cuộc vận động viết về đề tài lực lượng vũ trang 1970 - 1972 của Tạp chí Văn nghệ Quân đội cho ký sự ?oHạnh phúc hôm nay?.
    - Giải nhất cuộc thi thơ của Tuần báo Văn nghệ - Hội nhà văn Việt Nam (1989 - 1990) cho Trường ca ?oTrầm tích? và chùm thơ ngắn.
    - Giải thưởng văn học - nghệ thuật về đề tài lực lượng vũ trang - chiến tranh cách mạng và sự nghiệp bảo vệ tổ quốc 1994 - 1999 của Bộ Quốc phòng cho trường ca ?oTrầm tích?.
    - Giải thưởng văn học năm 2000 của Hội nhà văn Việt Nam cho trường ca "Trầm tích".
    - Giải đặc biệt - giải thưởng văn học - nghệ thuật Hồ Xuân Hương (1997 -2002) của UBND Tỉnh Nghệ An cho Trường ca ?oTrầm tích?
    * Các tác phẩm đã có:
    Văn xuôi:
    - Hạnh phúc hôm nay - ký sự (in chung) -NXB Thanh niên 1971
    - Bầu trời Quảng Trị - Truyện ký (in chung)-NXB Thanh niên 1972
    - Dư âm - truyện ngắn (in chung) - NXB lao động 1976
    Thơ
    - Đường chân trời - (In chung với Bùi Việt Phong - NXB trẻ 1989)
    - Dấu vết tháng ngày - NXB Hội nhà văn 1991
    - Quà tặng hành tinh - NXB Hội nhà văn 1999
    - Trầm tích (Trường ca) - NXB Hội nhà văn 1999
    Bài thơ thứ 14 các bạn vừa đọc trên đây là nằm trong tập trường ca "Trầm Tích" đây là một tác phẩm rất hay được tác giả bắt đầu khởi thảo vào những năm 80. Nói về vùng đất Miên Trung quê hương của tác giả. "Trầm tích" đã gắn bó với tên tuổi của Hoàng Trần Cương và cũng mang lại cho ông rất nhiều giải thưởng lớn.
  6. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Mời các bạn cùng đọc bài số 15 - "Đường về quê mẹ" của cố nhà thơ Đoàn Văn Cử và cùng tưởng nhớ tới ông như nhớ về một tác giả thơ của "đồng quê" thơ của "tết quê". ông sinh ngày 25.11.1913 tại Nam Lợi, huyện Nam Ninh, tỉnh Nam Định và mất ngày 27/06/2004 tại quê hương thọ 92 tuổi. Ngay từ nhỏ khi đọc những bài thơ của ông luôn để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc về những hình ảnh của của làng quê Việt Nam và những phiên chợ tết. Tất cả đã hằn sâu trong ký ức tuổi thơ tôi, bởi chính tôi cũng lớn lên từ những là quê ấy. Khi biết bài "Đường về quê mẹ" được xếp vào danh sách 100 bài thơ VN hay nhất thế kỷ 20 tôi thật vui mừng biết bao. Ngoài ra tác giả còn rất nhiều các bài thơ hay nữa như "chợ tết", "chơi xuân", "đám cưới mùa xuân","đám hội", "Tết", "Tết quê bà" v.v.v
    Bài 15 - Đường Về Quê Mẹ - Đoàn Văn Cử



    U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân,
    Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần,
    Lại dẫn chúng tôi về nhận họ
    Bên miền quê ngoại của hai thân.
    Tôi nhớ đi qua những rặng đề,
    Những dòng sông trắng lượn ven đê .
    Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp,
    Người xới cà, ngô rộn bốn bề .
    Thúng cắp bên hông, nón đội đầu,
    Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu
    Trông u chẳng khác thời con gái
    Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au .
    Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,
    Đoàn người về ấp gánh khoai lang,
    Trời xanh cò trắng bay từng lớp,
    Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.
    Tà áo nâu in giữa cánh đồng,
    Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.
    Bóng u hay bóng người thôn nữ
    Cúi nón mang đi cặp má hồng.
    Tới đường làng gặp những người quen.
    Ai cũng khen u nết thảo hiền,
    Dẫu phải theo chồng thân phận gái
    Đường về quê mẹ vẫn không quên
  7. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Lâm Thị Mỹ Dạ




    Lâm Thị Mỹ Dạ, sinh ngày 18 tháng 9 năm 1949, tại quê gốc: huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình. Nơi ở hiện nay: thành phố Huế. Tốt nghiệp đại học. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
    Lâm Thị Mỹ Dạ, là cán bộ Ty văn hoá Quảng Bình, sau đó làm phóng viên, biên tập tạp chí Sông Hương, uỷ viên Ban chấp hành Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế, Uỷ viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khoá III. Uỷ viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam khoá V. của đất (truyện thiếu nhi, 1984)
    Nai con và dòng suối (truyện thiếu nhi, 1987)
    Phần thưởng muôn đời (truyện thiếu nhi, 1987)
    Hái tuổi em đầy tay thơ (thơ, 1989). n quốc Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam, 1998 với tập thơ Đề tặng một giấc mơ.
    * Tác phẩm chính
    Trái tim sinh nở (thơ, 1974)
    Bài thơ không năm tháng (thơ, 1983)
    Danh ca
    Đã được tặng: Giải nhất cuộc thi thơ báo Văn Nghệ 1973. Giải thưởng Văn học của Hội Nhà văn Việt Nam 1981 ?" 1983. Giải A của Uỷ ban toà




    Bài Thứ 16 ANH ĐỪNG KHEN EM - Lâm Thị Mỹ Dạ
    Lần đầu khi mới làm quen
    Anh khen cái nhìn em đẹp
    Trời mưa òa cơn nắng đến
    Anh khen đôi má em hồng
    Gặp người tàn tật em khóc
    Anh khen em nhạy cảm thông
    Thấy em sợ sét né giông
    Anh khen sao mà hiền thế
    Thấy em nâng niu con trẻ
    Anh khen em thật dịu dàng
    Khi hôn lên câu thơ hay
    Ấp trang sách vào mái ngực
    Em nghe tim mình thổn thức
    Thương người làm thơ đã mất
    Trái tim giờ ở nơi đâu
    Khi đọc một cuộc đời buồn
    Lòng em xót xa ấm ức
    Anh khen em cảm xúc
    Và bao điều nữa...Anh khen
    Em sợ lời khen của anh
    Như sợ đêm về trời tối
    Nhiều khi ngồi buồn một mình
    Trách anh sao mà nông nỗi
    Hãy chỉ cho em cái kém
    Ðể em nên người tốt lành
    Hãy chỉ nơi anh cái xấu
    Ðể em chăm chút đời anh
    Anh ơi anh có biết không
    Vì anh em buồn biết mấy
    Tình yêu khắt khe thế đấy
    Anh ơi anh đừng khen em
  8. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Bài số 17: Nguyệt Cầm
    - Xuân Diệu -
    Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh,
    Trăng thương, trâng nhớ, hỡi trăng ngần
    Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm, Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
    Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh...
    Lung linh bóng sáng bỗng rung mình,
    Vì nghe nương tử trong câu hát
    Đã chết đêm rằm theo nước xanh,
    Thu lạnh, càng thêm nguyệt tỏ ngời;
    Đàn ghê như nước, lạnh, Trời ơi!
    Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
    Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...
    Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê;
    Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề...,
    Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
    Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
  9. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Bài số 18:
    Cô bộ đội ấy đã đi rồi
    Phạm Tiến Duật
    Cô bộ đội ấy đã đi rồi
    Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy
    Em gái đi, các anh ở lại
    Biết đến bao giờ mới được gặp nhau
    Lũng thì thẳm mà rừng thì sâu
    Để hun hút nhớ nhau biền biệt
    Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu bạn bè thân thiết
    Xa nhau như xa nhau hôm nay
    Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay
    Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá
    Anh biết rồi bao nhiêu vất vả
    Tháng năm dài cùng nhau đi qua
    Để sáu bảy năm em gái xa nhà
    Hăm bảy tuổi chuyện chồng con chưa nói
    Cả một thời trẻ trung sôi nổi
    Ở bên nhau bếp lửa giữa rừng xa
    Nhớ nhau, nhớ nhau ở giữa rừng già
    Ngón tay nóng cầm viên thuốc mát
    Cái đêm đói ngồi nghe chim đắp tát
    Con chó vàng cọ chân em đòi ăn
    Nhớ nhau, nhớ nhau những buổi mưa dầm
    Căn nhà dột tóc em ướt hết
    Anh ngồi nghĩ gì em chẳng biết
    Cứ hát tràn những câu hát bâng quơ
    Nhớ trưa đỉnh đèo ta đứng ngẩn ngơ
    Nhìn mây trắng chân trời ngỡ biển
    Biển Đông thì xa, biết ta nhìn chẳng đến
    Nhưng em vui anh kể chuyện em nghe
    Trưa vác gạo ta dừng bên khe
    Một đoàn tù binh đi qua đang đứng ngó
    Bên những thằng người áo quần loang lổ
    Bóng em *********g bóng suối trong veo
    Lúc ấy lòng anh biết mấy tự hào
    Tự hào vì có em ở đây, tự hào vì đất nước
    Ở đây màu hồng xiết bao thân thuộc
    Xao xuyến lòng anh, xao xuyến bạn bè
    Đến chào anh sáng mai em đi
    Như ngày nào chào bà con hàng xóm
    Sự xa cách nhỏ trong sự xa cách lớn
    Một cuộc chia tay trong triệu cuộc chia tay
    Rồi ngày mai xa vắng nơi đây
    Em lại có bao nhiêu đồng đội mới
    Trong chiến tranh một khát khao sôi nổi
    Là nhân dân đoàn tụ muôn đời
    Cô bộ đội ấy đã đi rồi.
  10. tbls

    tbls Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    139
    Đã được thích:
    0
    Bài số 19
    Tây tiến
    (Quang Dũng)
    Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi
    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    Áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành
    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
    (Phù Lưu Chanh, 1948)

Chia sẻ trang này